Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 17

Thông thường, từ lúc hai người quen biết, thấu hiểu nhau, đến yêu đương rồi kết hôn, đó là một quá trình giàu tính nghi thức và thể hiện trách nhiệm trong tình cảm.

Thế nhưng, tư duy của Dư Tẫn Thành lại chẳng giống người thường, Minh Kiều hoàn toàn không hiểu nổi.

Hai người họ không thân, thậm chí có thể coi là xa lạ.

Tổng cộng cũng chỉ gặp vài lần, mà lần nào cũng không thể gọi là vui vẻ hay bình thường. Trong mắt Minh Kiều, cô chỉ đơn giản coi Dư Tẫn Thành là một thương nhân thành đạt.

Anh trẻ tuổi, tài giỏi, địa vị không tầm thường.

Nhưng điều đó không có nghĩa là Minh Kiều sẽ thích anh.

Nhìn dáng vẻ vị tổng giám đốc này, ngay cả chuyện cầu hôn cũng làm như đang bàn chuyện làm ăn, sai chỗ, sai thời điểm, hoàn toàn là hành vi bốc đồng.

Trong lòng Minh Kiều khẽ “chậc” một tiếng, hoặc là đầu anh bị cửa kẹp, hoặc là bị lừa đá trúng.

Thực tế, việc cầu hôn này đúng là quyết định bộc phát của Dư Tẫn Thành.

Ban đầu, anh chỉ định xác nhận xem cảm xúc của mình đối với Minh Kiều là gì. Nhưng khi thấy cô đứng trước mặt, anh đã chắc chắn rằng, anh rất muốn có được cô.

Đúng vậy, là có được.

Một loại cảm giác chiếm hữu bất ngờ, có lẽ đã âm thầm ẩn náu từ lâu.

Anh muốn thấy bản thân mình trong đôi mắt cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn hôn cô thật sâu, muốn in dấu ấn của mình lên người cô.

Về câu trêu chọc ban nãy của Minh Kiều, Dư Tẫn Thành không để trong lòng. Nếu cô đã được định sẵn là vợ anh, thì việc bị cô mắng vài câu cũng chẳng sao. Sự lịch thiệp tối thiểu này, anh vẫn có.

Có lẽ vì ánh mắt của Dư Tẫn Thành quá mức sâu thẳm và nóng rực, Minh Kiều nổi cả da gà, nghi ngờ sâu sắc rằng người đàn ông này lại đang có ý đồ gì đó với mình.

Nhìn cái ánh mắt chằm chằm kia.

Giống như muốn nuốt chửng cô, ăn sạch sẽ, không để sót gì.

Minh Kiều cau mày, lùi lại một bước: “Dư tổng, nếu không có chuyện gì quan trọng, tôi xin phép lên trước.”

Ánh mắt Dư Tẫn Thành hơi sẫm lại: “Em cho rằng tôi cầu hôn em không phải là chuyện quan trọng sao?”

Cảm ơn nhé, cô thật sự không thấy vậy.

Ít nhất, cô chẳng hề cảm động hay thấy lãng mạn chút nào.

Chỉ cảm nhận rõ rệt sự cao ngạo và cái cảm giác ưu việt vô cớ từ đối phương.

Ai mù mới đi đồng ý lời cầu hôn này?

Dĩ nhiên, Minh Kiều cũng hiểu, chuyện này nên nói thẳng thì hơn, ai biết lần sau anh lại chơi chiêu gì nữa?

Cô kéo lại chiếc khăn choàng trên vai, ngẩng đầu nhìn anh, thu bớt vẻ lười nhác, nghiêm túc và rõ ràng nói: “Dư tổng, tôi không hề có chút hứng thú nào với anh. Vì vậy, lời cầu hôn của anh, tôi từ chối.”

Không vòng vo, không dây dưa, thậm chí có chút mất kiên nhẫn. Một lần nữa, Dư Tẫn Thành thấy rõ trong mắt cô là sự chán ghét không che giấu.

Anh lặng lẽ nhìn cô.

Minh Kiều nghĩ anh sẽ tức giận, nổi nóng, nhưng không, nét mặt anh vẫn bình thản, chỉ là ánh mắt có chút tối tăm khó đoán, còn lại mọi thứ vẫn như thường.

Cô thấy yên tâm hơn, nói một tiếng “tạm biệt” rồi xoay người bỏ đi.

Về phòng, cô thấy Hoắc Á đang áp sát cửa sổ nhìn xuống dưới. Minh Kiều hỏi: “Em đang nhìn gì vậy?”

“Nhìn Dư tổng ấy. Sao em cảm giác anh ta trông đáng thương quá.”

Minh Kiều không phản ứng gì, nhưng trước khi ngủ, khi bưng cốc nước đi ngang cửa sổ, cô vô tình liếc xuống và thấy Dư Tẫn Thành vẫn còn ở đó.

Một chiếc đèn đường cô độc hắt xuống anh, bên mặt nhuốm chút ánh sáng lạnh. Trong tay anh kẹp điếu thuốc, thỉnh thoảng rít một hơi chậm rãi, ánh mắt hướng thẳng về phía cửa sổ phòng cô.

Khi thấy bóng cô đứng bên cửa sổ, ánh mắt anh càng thêm sâu thẳm.

Cách một khoảng cách, Minh Kiều và anh nhìn nhau.

Rồi, cô “soạt” một tiếng kéo rèm lại.

Dư Tẫn Thành: “…”

Anh khẽ bật cười.

Dập tắt điếu thuốc, anh nâng tay, liếc xuống khớp ngón tay đang hằn vết bầm nhạt vì siết quá chặt.

Anh cũng từng nghĩ, bị Minh Kiều từ chối sẽ không khiến mình quá xúc động. Nhưng hóa ra, khi nghe cô bình thản nói ra, khi thấy gương mặt điềm tĩnh ấy, khi biết cô thực sự không hề thích mình…

Anh lại thấy bực bội khó chịu, thậm chí là đau lòng.

Dư Tẫn Thành gần như hút hết một bao thuốc. Sau khi chắc chắn Minh Kiều đã tắt đèn đi ngủ, rất lâu sau anh mới rời đi.

Sáng hôm sau, Minh Kiều dậy sớm vì có cảnh quay.

Mở điện thoại, cô thấy tin nhắn anh gửi lúc ba giờ sáng: [Phải thế nào em mới chịu đồng ý?]

Đồng ý cái gì?

Đồng ý lời cầu hôn của anh sao?

Minh Kiều không đáp, thay đồ rồi ra khỏi giường.

Hai trợ lý bước vào khi cô đã sẵn sàng, luôn duy trì trạng thái tốt nhất để làm việc.

Không thấy Vệ Hoa, Minh Kiều hỏi, Hoắc Á trả lời:  “Vân tổng về rồi, chị Vệ đi đón.”

Vân Đàn?

Minh Kiều lật sang trang mới nhất của tạp chí trang sức trong nước, không nói gì.

Người mẫu bìa có chút quen mặt, cô nhìn kỹ hơn.

Phương Phi cũng liếc qua tạp chí, nói: “Đây là Lâm Tuyết, nghe nói cô ta sắp tái xuất.”

Tên tuổi của Lâm Tuyết, Minh Kiều đương nhiên đã từng nghe qua.

Nghe đồn cô ta vì tình mà đau khổ nên rút khỏi giới giải trí, thậm chí còn về ẩn tu trong núi một thời gian để chuyên tâm tu Phật.

Nhưng theo như Minh Kiều biết, thực chất là cô ta đã đắc tội với một đại nhân vật trong giới kinh doanh, bị buộc phải rời khỏi làng giải trí. Trong mấy năm biến mất ấy, thỉnh thoảng lại có tin đồn cô muốn tái xuất, nhưng đều như ném đá xuống biển, gợn sóng thì có, còn người thật thì chẳng bao giờ thấy.

Nguyên nhân sâu xa là vì bị người ta chèn ép.

Mà vị thương nhân giàu có từng vướng tin đồn với cô ta, chính là Dư Tẫn Thành.

Nghĩ tới đây, Minh Kiều khẽ bật cười đầy ẩn ý.

Giọng của Hoắc Á vang lên: “Xem ra lần này cô ta thật sự sắp trở lại rồi, đến tạp chí cũng chụp luôn. Em nghe chị Vệ nói, sau lưng cô ta giờ có người bao nuôi, chịu bỏ ra nhiều tiền để nâng cô ta lên vị trí cao.”

Hai trợ lý đều nhắc đến Lâm Tuyết với vẻ căng thẳng như gặp đại địch.

Nếu như Hà U Thủy và Tô Đông Du trong mắt Minh Kiều chỉ là hạng tép riu, chẳng đáng liếc mắt một cái, thì Lâm Tuyết có thể xem như một đối thủ thực sự.

Nhan sắc của cô ta tuy kém hơn Minh Kiều, nhưng diễn xuất lại rất tốt, từng đoạt cúp Ảnh hậu ở giải thưởng chính thống.

Đây cũng là điểm yếu của Minh Kiều, từ khi vào nghề đến nay vẫn chưa từng đoạt Ảnh hậu ở bất cứ giải lớn nào, hơn nữa cô chủ yếu đóng phim truyền hình, thuộc dạng ngôi sao màn ảnh nhỏ.

Lâm Tuyết thì lại là ngôi sao màn ảnh rộng.

Dân mạng trong nước xưa nay vốn luôn coi trọng sao điện ảnh, đến lúc Lâm Tuyết thật sự tái xuất, hai người chắc chắn sẽ bị đem ra so sánh và giẫm đạp lẫn nhau.

Thế nhưng Minh Kiều vẫn giữ vẻ mặt vô cảm, hờ hững lật tạp chí: “Thư giãn đi.”

Phương Phi và Hoắc Á thì lại chẳng thể thư giãn nổi, nhưng nghĩ đến việc sắp có đại boss của Hoa Dạng, Vân Đàn trở về nước, trong lòng cũng yên tâm hơn phần nào.

Có Vân tổng ở đây, chắc chắn sẽ bảo vệ Minh Kiều.

Nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng thực ra bao nhiêu năm nay, nhân viên trong studio ai cũng tò mò về mối quan hệ giữa Vân Đàn và Minh Kiều.

Hai người chưa bao giờ xuất hiện công khai cùng nhau, thỉnh thoảng có vài lần gặp ở tòa nhà công ty thì cũng chỉ gật đầu chào, trông chẳng mấy thân thiết.

Nhưng hễ Minh Kiều gặp chuyện gì, Vân Đàn luôn là người đầu tiên ra mặt bảo vệ.

Lâu dần, ai nấy bắt đầu nghi ngờ, liệu có phải sugar daddy đứng sau Minh Kiều chính là Vân Đàn?

Hoắc Á và Phương Phi liếc nhau, nhân lúc Vệ Hoa không có mặt, liền hỏi ra điều thắc mắc đã đè nén bấy lâu.

Hoắc Á: “Kiều à, em nói thật đi, chị với Vân tổng có quan hệ không bình thường phải không?”

Minh Kiều ừ một tiếng: “Không bình thường thật.”

“Vậy hai người có thân mật không?”

Minh Kiều đang bị thu hút bởi một chiếc vòng cổ phiên bản giới hạn, gần như trả lời theo bản năng: “Cũng khá thân mật.”

Hai trợ lý đồng loạt hít mạnh một hơi.

Phương Phi tiếp lời: “Đã đến mức bàn chuyện hôn nhân chưa?”

Minh Kiều mải nghiên cứu đường cắt và màu sắc của chiếc vòng cổ kim cương, chẳng để ý mấy đến câu hỏi, buột miệng đáp: “Sao có thể, anh ấy sẽ không cưới chị, mà chị cũng sẽ không lấy anh ấy. Bọn chị không phải như các em nghĩ đâu.”

“Không phải như bọn em nghĩ” nghĩa là sao chứ!

Quả nhiên, Minh Kiều cũng là một thiếu nữ lầm đường lạc lối.

Không ngờ một người “Phật hệ” như cô cũng bị đồng tiền làm vấy bẩn…

Tâm trạng của hai trợ lý trở nên cực kỳ phức tạp.

Hoắc Á bỗng nhớ tới Dư Tẫn Thành tối qua, bèn ghé lại hỏi: “Tối qua Dư tổng đến tìm chị à?”

“Ừ.”

“Nói gì thế?”

Minh Kiều thản nhiên: “Anh ta cầu hôn chị.”

Hoắc Á và Phương Phi cùng ngây ra.

Cái quái gì vậy?

Đột ngột vậy sao?

Hai người ngẫm lại, quyền thế và địa vị của Dư Tẫn Thành ngang ngửa Vân Đàn, lại còn cầu hôn Minh Kiều, chứng tỏ anh ta thật sự có tình cảm. So với việc bị Vân Đàn chơi đùa bao năm mà chẳng cho một danh phận, thì rõ ràng Dư Tẫn Thành tốt hơn nhiều, đáng để gửi gắm cả đời.

Nếu Minh Kiều thật sự lấy anh, không chỉ thoát khỏi sự kiểm soát của Vân Đàn, mà còn có vô vàn tài nguyên hàng đầu trong tay, tha hồ đè bẹp mấy kẻ tầm thường như Hà U Thủy và Tô Đông Du.

Minh Kiều thì chẳng hề hay biết hai trợ lý của mình đã tự biên tự diễn cả một vở kịch “núi vòng thành lối, ánh sáng cuối đường hầm”.

Đến khi cô gập tạp chí lại, Phương  và Hoắc Á đã nhìn cô với ánh mắt cực kỳ chân thành.

“Kiều à, hay là chị lấy Dư tổng đi.”

“Bọn em đã nghĩ kỹ rồi, lấy anh ta tuy không có gì ngọt ngào lãng mạn, nhưng chị đang ở trong showbiz, tình yêu chỉ là thứ tô điểm thêm thôi, có cũng được, không có cũng chẳng sao. Chúng ta vẫn nên tập trung làm sự nghiệp thì hơn!”

Minh Kiều: “…”

Chỉ trong chốc lát, hai người này đã bị gì vậy?

Xe đã đến phim trường.

Minh Kiều không chút biểu cảm xuống xe, dường như chẳng mảy may quan tâm đến lời đề nghị của họ.

Hoắc Á hỏi Phương Phi: “Có phải chị Kiều mê Vân tổng đến mức nhập ma rồi nên ý kiến gì cũng không lọt tai?”

Phương Phi: “Có khả năng lắm.”

Với tâm trạng bi phẫn và đau thương, hai người họ phụ giúp Minh Kiều thay đồ diễn.

Bởi vì chuyện giữa Vân Đàn và Minh Kiều.

Giờ đây, hai cô trợ lý lại có ấn tượng khá tốt với Dư Tẫn Thành, tuy người đàn ông này lạnh như băng, nhưng đối xử với Minh Kiều cũng không tệ. Hai người ôm tâm trạng muốn giải cứu Minh Kiều ra khỏi hố lửa.

Đối với tin nhắn WeChat mới của trợ lý Tằng, vốn dĩ hai người vẫn lạnh nhạt, vậy mà bỗng dưng kéo nhau lập hẳn một nhóm chat, nhiệt tình ngồi một góc nói chuyện, bóng gió hỏi xem Dư tổng có đến thăm Minh Kiều không.

Minh Kiều đang quay phim, dĩ nhiên không biết hai cô trợ lý đang tác quái sau lưng.

Trợ lý Tằng sốt sắng chuyển lời hỏi thăm của hai cô.

Dư Tẫn Thành vốn đang chờ tin nhắn trả lời của Minh Kiều.

Tối qua bị cô từ chối, anh cả đêm trằn trọc, nghĩ tới nghĩ lui, cầu không được, buông thì không đành.

Thế nên mới hỏi cô: [Làm sao mới chịu đồng ý?]

Chỉ cần cô nói, anh sẽ làm.

Đây là thái độ của anh, là sự nhượng bộ, là bước lùi.

Vậy mà hôm nay, hoàn toàn không có hồi âm.

Giờ trợ lý của cô lại nhắc đến anh?

Là Minh Kiều sai bảo? Hay là Minh Kiều sai bảo?

Nói chung chắc chắn là Minh Kiều sai bảo!

Người phụ nữ này…

Anh cuối cùng cũng mỉm cười.

Cô cuối cùng cũng không kìm được mà động lòng rồi sao?

Được.

Anh lập tức đi gặp cô!

Trợ lý Tằng nhìn nụ cười không sao kìm nén được trên mặt tổng giám đốc, cuối cùng cũng thở phào, vội vàng theo sau anh, cùng tới phim trường nơi Minh Kiều đang quay.

Thực ra anh ta cũng rất tò mò, tại sao Phương  và Hoắc Á lại đột nhiên lật mặt sang giúp đỡ?

Rõ ràng trước đó còn lạnh lùng như thế.

Chẳng lẽ là cô Minh nghĩ thông suốt thật?

Nhưng nghĩ kiểu gì cũng thấy khó tin.

**

Đạo diễn hô “Qua!”, Minh Kiều lau nước mắt, được nhân viên đỡ dậy.

Sắp vào mùa đông rồi, thời tiết thế này, quay phim quả thật rất cực.

Khi Minh Kiều đi lại, Phương Phi vội khoác áo cho cô, Hoắc Á  rót nước nóng.

Tô Đông Du bước về phía khu nghỉ của cô, từ xa đã chào: “Minh Kiều, vừa rồi cô diễn hay thật đấy!”

Minh Kiều cũng không khiêm tốn: “Cảm ơn.”

Tô Đông Du nhận cốc nước nóng từ trợ lý của mình, ngồi xuống đối diện Minh Kiều, chăm chú quan sát gương mặt cô.

Minh Kiều nhướng mày: “Nhìn gì vậy?”

Tô Đông Du mỉm cười: “Nhìn cô thôi. Cô xinh thật, ngay cả Cảnh Dật cũng bị mê mẩn đấy. Cô có để ý không, từ lúc cô đến đoàn, anh ấy hay nhìn về phía cô lắm. À đúng rồi…”

Cô ta cố tình ghé sát, cười nói: “Tối qua tôi xuống lầu, còn thấy Dư tổng đi cùng cô nữa. Không ngờ cô lại có sức hút đến mức làm cả Dư tổng cũng đổ gục dưới váy cô…”

Minh Kiều khẽ cong môi, im lặng nhìn cô ta.

Mọi người xung quanh đều nghe thấy câu này.

Bao gồm cả nhân viên đoàn phim và hai trợ lý đi theo Tô Đông Du, không ít ánh mắt đổ dồn về phía Minh Kiều.

Tô Đông Du vẫn cười tươi, như thể không biết câu nói của mình sẽ gây bao sóng gió cho Minh Kiều.

Dư Tẫn Thành tuy không phải người trong giới giải trí, nhưng vì công ty anh có liên quan đến nhiều ngành giải trí, thỉnh thoảng vẫn tham dự một số sự kiện lớn, và dĩ nhiên sẽ bị chụp hình đăng lên mạng.

Người đàn ông ấy sở hữu gương mặt tuấn tú, khối tài sản khổng lồ, địa vị mà cả đời nhiều người không thể chạm tới. Có thể nói, anh là hình mẫu lý tưởng mà vô số nữ minh tinh và tiểu thư thượng lưu muốn lấy làm chồng. Chưa kể, anh còn có một lượng fan vợ và fan bạn gái đông đảo với sức chiến đấu không thua gì fan nam idol, khả năng gây chiến không hề nhỏ.

Nếu mà lộ ra một tin đồn tình ái với Minh Kiều.

Cuộc sống của cô sẽ không dễ chịu gì.

Tô Đông Du tưởng Minh Kiều sẽ tức giận, hoặc ít nhất cũng khó chịu.

Ai ngờ cô lại nhếch môi, cười kiêu kỳ, đưa tay vén tóc bên tai, giọng đầy chảnh chọe: “Có được khuôn mặt xinh đẹp như này tôi cũng không muốn đâu, nhưng họ cứ thích tôi, thích đến không chịu nổi, tôi biết làm sao được? Đông Du, tôi thật ghen tị với cô đấy, cô chắc sẽ không bao giờ gặp rắc rối này đâu.”

Vừa xinh vừa kiêu, kiểu hồ ly tinh khiến người ta muốn đánh.

So kè với trà xanh, cô còn xanh hơn, mà còn kèm luôn khí chất hoa sen trắng.

Sắc mặt Tô Đông Du cứng đờ vì tức.

Cô ta còn nghe thấy tiếng cười không kiêng nể của Phương  và Hoắc Á ở bên cạnh.

Tô Đông Du gượng gạo đứng dậy: “Tôi qua bên kia xem kịch bản.”

“Đợi đã.” Minh Kiều lấy từ túi ra một cuốn ‘Bàn về sự tu dưỡng của diễn viên’, đưa cho cô ta, giọng đầy ý tứ: “Đông Du, nhan sắc không đủ thì lấy diễn xuất bù vào, đọc nhiều sách vào nhé.”

Tô Đông Du: “…”

Rốt cuộc ai con mẹ nó nói với cô ta là người phụ nữ này hiền lành, dễ bắt nạt chứ!

Nụ cười giả tạo còn sót lại trên mặt cô ta cũng không giữ nổi nữa: “Cô cho rằng tôi diễn không tốt?”

Minh Kiều ngồi trên ghế, hơi ngẩng cằm, ánh mắt thản nhiên: “Nếu cô thấy mình giỏi thì cứ cướp vai nữ chính của tôi xem.”

Tô Đông Du: “…”

Đúng là tức chết mà không đền mạng!

Cô ta liếc Minh Kiều một cái đầy phức tạp, rồi bước nhanh rời đi.

Trong thời gian ngắn, chắc chắn cô ta sẽ không dám lại gần để tìm chuyện nữa.

Phương  và Hoắc Á cười ngả nghiêng bên cạnh Minh Kiều, giơ ngón cái tán thưởng, cảm thấy cực kỳ hả dạ, quả nhiên, đối phó trà xanh tốt nhất là dùng xanh trị xanh, lấy độc trị độc!

Tiếp theo là cảnh diễn giữa nam nữ chính trong ‘Phục Quốc’.

Minh Kiều vào vai công chúa và gặp lại thanh mai trúc mã.

Nhưng cô không thể lộ thân phận, hai người kìm nén tình cảm, cho đến một lần gặp riêng, công chúa chất vấn vì sao chàng luôn né tránh mình. Cuối cùng không chịu nổi, cô mạnh mẽ hôn chàng để trút hết nỗi lòng.

Nhân vật nam chính vốn là hoạn quan thân phận thấp kém, tự ti nên tình cảm luôn kín đáo.

Công chúa thì khác, trải qua mất nước, lưu lạc, cô chỉ muốn tìm chút an ủi nơi người cũ.

Nhưng đối mặt với sự lạnh nhạt giả vờ của chàng, cô không kìm nén được, liều mình như thiêu thân lao vào lửa, phá tan khoảng cách giữa hai người.

Đây là một cảnh cần bùng nổ cảm xúc.

Đạo diễn yêu cầu hôn thật.

Minh Kiều và Cảnh Dật đều là diễn viên chuyên nghiệp, tất nhiên không ý kiến.

Sau khi clapboard được gõ, Minh Kiều nhanh chóng nhập vai, đôi mắt ngấn lệ chưa rơi.

Màn đối diễn của hai diễn viên xuất sắc khiến cả trường quay nín thở.

Khi Minh Kiều vừa chất vấn vừa trách móc, cô chạy tới, chuẩn bị ôm và hôn nam chính.

Một giọng đàn ông trầm thấp đột ngột lạnh lùng vang lên: “Cắt!”

Minh Kiều và Cảnh Dật lập tức dừng lại.

Đạo diễn sững người.

Ông đâu có hô “cắt”!

Vả lại, hai diễn viên diễn quá tốt, hoàn toàn có thể một lần qua luôn!

Mọi người cùng nhìn về phía phát ra tiếng nói.

Một người đàn ông mặc vest thẳng thớm, cao ráo, tuấn tú, mặt lạnh lùng bước tới. Anh nắm lấy cổ tay Minh Kiều, trước khi ai kịp phản ứng, kéo cô rời khỏi phim trường.

Minh Kiều ngơ ngác đi theo sau.

Khi cô kịp nhận ra và bắt đầu vùng vẫy, người đàn ông bỗng xoay người, ép cổ tay cô lên tường, bàn tay to siết lấy eo cô.

Bóng tối bao trùm.

Môi Minh Kiều bị cắn mạnh.

Không có chút dịu dàng nào, anh tấn công dữ dội, chiếm lĩnh hoàn toàn, như đang trút giận, lại như đang tuyên bố quyền sở hữu.

Nóng nảy và kìm nén.

Minh Kiều không đẩy nổi, hơi thở rối loạn.

Cô dùng đầu gối húc, nhưng phát hiện mình bị giam chặt, không còn khe hở.

Nước mắt dâng trào trong mắt cô, vốn từ lúc diễn còn chưa rơi, giờ bị nụ hôn ép đến mức khó thở, tự nhiên chảy ra.

Không phải vì tủi thân, mà vì bị nghẹt thở.

Dư Tẫn Thành nếm được vị mặn của nước mắt, suy nghĩ hỗn loạn lập tức tỉnh táo. Thân hình cao lớn của anh khựng lại.

Anh từ từ lùi ra.

Cơ thể Minh Kiều thoát khỏi vòng kiềm tỏa, mềm nhũn.

Anh lập tức vòng tay ôm eo cô, kéo vào lòng.

Minh Kiều chỉ lo hít thở lấy lại sức, lúc này chẳng buồn đẩy anh ra, thở xong đã rồi tính.

Dư Tẫn Thành nghĩ mình làm cô khóc.

Trong lòng vừa bối rối vừa hoảng.

Anh đưa tay vuốt má cô, ngón tay cái nhẹ nhàng lau sạch, giọng khàn khàn sau nụ hôn: “Đừng khóc.”

Minh Kiều mạnh mẽ đẩy anh ra.

Không giống mấy nữ chính trong phim truyền hình bị cưỡng hôn rồi tát một cái nảy lửa.

Mà cô….

Bất ngờ đá một cú thẳng vào bắp chân Dư Tẫn Thành, trút hết bực dọc.

Nhưng với anh thì chẳng đau chút nào, anh để mặc cô đá thêm mấy phát.

Anh đứng yên như cọc gỗ, mặt lạnh, ánh mắt dán chặt vào cô, bị đá mấy cái cũng im lặng.

Hoàn toàn để mặc cho đánh mắng.

Minh Kiều đá mỏi chân, thấy môi hơi đau, liền đưa ngón tay xoa nhẹ.

Dư Tẫn Thành cũng đưa tay chạm khóe môi cô, động tác dịu dàng: “Đau lắm à?”

Minh Kiều hất mạnh tay anh, giọng lạnh: “Dư Tẫn Thành, mặc kệ hôm nay anh phát điên gì, tôi không hứng thú biết. Tôi còn phải quay tiếp, mời anh đi cho.”

Nhưng cổ tay lại bị anh giữ chặt như thép.

Cô hoàn toàn không giãy ra được.

Dư Tẫn Thành nhìn cô, hỏi: “Tôi hôn em, em không thấy tôi nên chịu trách nhiệm sao?”

Minh Kiều chẳng muốn dính líu gì với anh.

“Không cần, chỉ cần sau này anh tránh xa tôi, hôm nay coi như tôi làm từ thiện.”

Cô lại giật cổ tay nhưng vẫn không thoát, mày bắt đầu nhíu lại.

Dư Tẫn Thành trầm giọng: “Tôi nghĩ tôi nên chịu trách nhiệm.”

“Không cần.”

“Tôi nghĩ tôi nên chịu trách nhiệm.”

“Không cần.”

Anh vẫn nói: “Tôi nghĩ—”

Minh Kiều: “Anh im miệng!”

Cô bất lực xoa trán.

Khi Phương Phi và Hoắc Á tìm tới, bèn thấy Dư tổng nắm tay Minh Kiều không buông. Người đàn ông cao 1m88 đứng trước cô gái nhỏ nhắn, gương mặt nghiêm nghị nhưng lại xen chút ấm ức, chút ghen tuông, chút bướng bỉnh:

“Đây là nụ hôn đầu của tôi. Nếu em không cần tôi chịu trách nhiệm, vậy xin em hãy chịu trách nhiệm với tôi.”

Bình Luận (0)
Comment