Minh Kiều sững người mấy giây.
Rõ ràng là anh cưỡng hôn cô, giờ lại bảo cô phải chịu trách nhiệm?
Đúng là logic đỉnh của chóp thật.
Hai trợ lý vội vàng chạy tới.
Dù trong lòng cũng muốn ghép đôi Minh Kiều với anh, nhưng lúc này đoàn phim đang quay, chậm trễ công việc cũng không ổn. Dù sao đây cũng là miếng cơm của Minh Kiều, bảng hiệu vàng không thể để mất giá.
Họ cười xòa, khẽ khàng khuyên Dư Tẫn Thành buông tay. Anh không hề đổi sắc mặt, đôi mắt sâu không thấy đáy, lặng lẽ nhìn chằm chằm Minh Kiều, như thể đang chờ cô nói ra ba chữ “chịu trách nhiệm”.
Trên gương mặt Minh Kiều thoáng hiện chút lạnh lùng, giọng nhạt nhẽo: “Buông tay.”
Dư Tẫn Thành chẳng những không buông, mà còn siết chặt hơn.
Đạo diễn tìm không thấy người, đành tự mình đi tới. Từ xa vừa trông thấy cảnh trước mắt, mí mắt ông giật mạnh một cái.
“Dư tổng, có gì thì từ từ nói.” Đạo diễn này vốn là cây đại thụ trong giới, chuyện kỳ quái nào cũng từng gặp. Nhìn dáng vẻ của Dư Tẫn Thành, ông liền đoán ra chắc là anh trúng tiếng sét ái tình với Minh Kiều. Suy tính vài vòng, ông mỉm cười: “Minh Kiều còn cảnh quay, nếu có việc, hay là chờ cô ấy quay xong, hai người hãy nói chuyện kỹ hơn?”
Ánh mắt Dư Tẫn Thành rơi lên người đàn ông trung niên, giọng chắc nịch: “Cô ấy không đóng cảnh hôn.”
Đạo diễn: “Cái này… e là không được.”
“Tôi tăng thêm vốn đầu tư.”
Minh Kiều nhíu mày, liếc anh một cái.
Bản thân bộ phim ‘Phục Quốc’ vốn là chính kịch quyền mưu, tuy cũng có tình cảm nhưng cảnh thân mật không nhiều. Nếu cắt bỏ thì cũng chẳng ảnh hưởng tới mạch phim, thậm chí còn có thể tạo ra một cảm giác tiếc nuối cầu mà không được, bởi bi kịch vốn dễ trở thành ký ức đẹp mãi trong lòng khán giả.
Đạo diễn khựng lại một hai giây: “Cái này… cũng được.” Rồi hỏi tiếp: “Thế cảnh ôm thì được chứ?”
Dư Tẫn Thành lạnh giọng: “Không.”
“Vậy nắm tay nhẹ nhàng chắc là được rồi?”
“Không.”
Đạo diễn: “…”
Không ngờ Dư tổng lại keo tới mức này.
Vì số tiền đầu tư mà Dư Tẫn Thành hứa hẹn quá lớn, đạo diễn và biên kịch bàn bạc xong, lại được Danh Nhã Ảnh Nghiệp gật đầu, nên đã sửa toàn bộ mấy cảnh thân mật hiếm hoi.
Như cảnh vừa rồi, vốn là công chúa cưỡng hôn nam chính thanh mai trúc mã để tỏ tình, giờ đổi thành trúc mã đẩy công chúa ra vào phút quan trọng, hai người chỉ rưng rưng nhìn nhau, phát ư tình, chỉ ư lễ.
Mâu thuẫn kịch bản lập tức nâng lên một tầng mới, hiệu quả lại bất ngờ rất tốt.
Dư Tẫn Thành ngậm điếu thuốc, ngồi sau máy quay, đôi mắt đen thẳm dán chặt vào gương mặt nghiêng đẫm nước mắt của Minh Kiều, ánh mắt hơi nheo lại.
Ánh nhìn sâu tình thế này, dù chỉ là đang diễn.
Anh cũng thấy cực kỳ khó chịu.
May mà đạo diễn hô “Qua!”, cảnh quay mới hoàn thành.
Nhưng Dư Tẫn Thành dường như chưa định rời đi, ở lại theo dõi thêm mấy cảnh nữa.
Minh Kiều lười để ý tới anh.
Anh cũng không vội lại gần, cứ ngồi đó chậm rãi hút thuốc, nhưng ánh mắt thì chẳng hề che giấu, nặng nề nhìn chằm chằm cô.
Nhiều nhân viên đoàn phim đã để ý, hiếu kỳ liếc về phía Minh Kiều. Nữ diễn viên thì bình thản soi gương dặm lại lớp trang điểm, hoàn toàn không liếc tổng giám đốc Dư lấy một cái.
Xem ra là trai si tình, gái vô tình.
Chuyện này đúng là hiếm gặp. Nói gì thì Dư Tẫn Thành ở Đông Châu cũng nổi tiếng lẫy lừng, chẳng có người phụ nữ nào cưỡng lại được danh lợi quanh anh. Thế nhưng Minh Kiều lại toát lên vẻ cao quý lạnh nhạt, khiến nhiều người tự nhiên sinh ra cảm giác, “Chị đây rất đắt, anh không xứng.” Hoàn toàn không thèm quan tâm vị đại gia giàu sụ này, độ “Phật hệ” lại tăng kỷ lục.
Dặm lại trang điểm xong, cô bắt đầu quay cảnh tiếp theo.
Đó là cảnh đối diễn giữa nữ chính và nữ thứ Tô Đông Du.
Tô Đông Du mới tới chưa lâu, cũng không biết vừa rồi đã xảy ra chuyện gì. Nhưng cô ta đã chú ý tới Dư Tẫn Thành. Tuy không rõ tại sao anh lại xuất hiện ở đây, nhưng với tư cách một tiểu hoa có nhan sắc ổn áp trong giới, cô ta cũng từng mơ đến chuyện gả vào hào môn.
Có điều, dù sao mình cũng là hoa đán, phong thái phải giữ, nên cô ta không chủ động bắt chuyện, chỉ cố tình liếc anh vài lần. Tiếc là chẳng lần nào được đối mắt với anh.
Mang theo chút không cam lòng, cô ta chuẩn bị nhập vai. Bất ngờ, ánh mắt Dư Tẫn Thành lại nhìn sang, tim cô khẽ hẫng một nhịp.
Đúng lúc này, cảnh quay là cuộc đối đầu giữa cô và nữ chính. Trong đó, công chúa do Minh Kiều thủ vai sẽ hiểu lầm nhân vật của cô.
Tô Đông Du đã chuẩn bị dốc hết sức, vừa muốn áp đảo nữ chính, vừa muốn khoe trọn vẹn khả năng diễn xuất, lại vừa phải khóc sao cho đẹp như mưa rơi trên hoa lê, khiến người ta xót thương.
Cảnh quay bắt đầu.
Hai người chính thức nhập vai. Minh Kiều trong vai công chúa nghiêm giọng chất vấn người bạn xem có phản bội mình hay không. Tô Đông Du trong vai nữ phụ tỏ vẻ kinh ngạc, nước mắt rơi lã chã, trông thật đáng thương.
Thế nhưng nữ chính lại ép từng bước, nữ phụ thì đáng thương bất lực, khiến người ta động lòng.
Nước mắt trên gương mặt Tô Đông Du rơi không ngừng, nhưng trong lòng cô lại dâng lên một niềm phấn khích và mong chờ, không biết Dư tổng có nhìn thấy mình không?
Khi đạo diễn hô “Qua!”, Tô Đông Du dịu dàng yếu ớt lau nước mắt, cố gắng không liếc về phía Dư Tẫn Thành.
Minh Kiều đi ngang qua, khẽ cười: “Yên tâm, anh ta không nhìn cô đâu.”
Tô Đông Du sững lại, theo bản năng liếc về phía Dư Tẫn Thành. Người đàn ông ấy vẫn ngồi ở bên máy quay với dáng vẻ cao quý, tay chơi đùa chiếc bật lửa, ánh mắt dõi theo Minh Kiều đã đi xa.
Tô Đông Du nghiến răng, lườm Minh Kiều.
Hồ ly tinh! Quả nhiên là hồ ly tinh!
Cô ta tức tối dậm chân, đi về khu nghỉ của mình, ngửa cổ uống liền mấy ngụm nước.
Trợ lý theo cô đã lâu, sao lại không biết cô đang nghĩ gì, liền hạ giọng: “Nghe nhân viên nói, Dư tổng đến từ sớm rồi, là vì Minh Kiều mà đến.”
Tô Đông Du hừ lạnh: “Có giỏi thì gả vào nhà họ Dư làm thiếu phu nhân đi! Tôi thấy Dư tổng chỉ là thích cái vẻ lẳng lơ yêu mị của cô ta thôi, muốn chơi bời chút! Cứ chờ xem, kết cục của cô ta chắc chắn không đẹp đâu.”
Kết cục có đẹp hay không, trợ lý không dám chắc.
Chỉ là nhìn ánh mắt tổng giám đốc Dư nhìn Minh Kiều chăm chú như vậy, chẳng giống kiểu muốn chơi bời chút nào.
Thấy Tô Đông Du tức đến mức sắp bốc khói, trợ lý cũng không nói thêm gì.
Mấy cảnh tiếp theo, Tô Đông Du mang theo cảm xúc mà diễn, nên không tránh khỏi bị Minh Kiều đè diễn xuất, NG nhiều lần. Cuối cùng đạo diễn hơi mất kiên nhẫn, bảo cô ta đi nghỉ trước.
Đợi Minh Kiều quay xong, cô ta mới điều chỉnh lại trạng thái. Nhưng lúc này trời đã khuya, cả đoàn bị kéo tăng ca, ai nấy đều có chút bực dọc. Tô Đông Du thấy Minh Kiều được mọi người vây quanh rời đi, trong lòng lại mắng thầm mấy câu “hồ ly tinh”.
Minh Kiều bước ra khỏi phim trường.
Xe của Dư Tẫn Thành đỗ bên đường. Anh đứng cạnh xe, dưới ánh đèn đường loang lổ và thưa thớt, bóng anh kéo dài phía sau. Khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, đôi mắt trong sáng mà lại như ngọn lửa lan nhanh, nóng bỏng đến mức khiến người ta khó thở.
Minh Kiều nhìn anh vài giây. Khi cô định quay đi, Dư Tẫn Thành mở miệng, giọng trầm chậm rãi vang lên: “Để tôi đưa em về.”
“Cảm ơn Dư tổng, không cần đâu.”
“Vậy tôi đưa cô về được chứ?” Phía sau vang lên một giọng nói dịu dàng. Không cần quay lại cũng biết, chắc chắn lại là một vị ảnh đế nào đó chạy tới.
Ánh mắt Dư Tẫn Thành trầm xuống.
Cảnh Dật mỉm cười: “Minh Kiều, tôi cũng chuẩn bị về, lại thuận đường với nhà cô, hay là đi cùng?”
Công bằng mà nói, so với Dư Tẫn Thành, Cảnh Dật quả thật lễ độ và phong độ hơn nhiều. Nhưng Minh Kiều vốn chẳng hứng thú, không nghĩ ngợi đã từ chối: “Không cần, trợ lý của tôi sẽ đưa tôi về. Mai gặp lại ở phim trường nhé.”
Cảnh Dật còn muốn nói gì đó, thì người đàn ông với vẻ mặt lạnh lùng đã bước đến, chắn trước Minh Kiều: “Có việc gì sao?”
Dư Tẫn Thành đứng thẳng nhìn xuống, ánh mắt lạnh nhạt liếc qua anh.
Đôi mắt đen thuần, không gợn chút cảm xúc. Cộng thêm lợi thế chiều cao, cả người anh toát ra một khí thế lạnh lùng áp chế.
Cảnh Dật hơi nhíu mày, lùi một bước để cân bằng tầm nhìn: “Cho dù có việc, thì cũng là tìm cô Minh.”
Dư Tẫn Thành khẽ cười, nụ cười khó đoán.
Trợ lý Tằng và hai trợ lý khác lặng lẽ lùi thêm một bước, cảm thấy nụ cười của Dư tổng như có dao ẩn bên trong, lạnh lẽo tê buốt. Chỉ e vị ảnh đế ôn hòa này khó mà chịu nổi.
“Chuyện của Minh Kiều cũng chính là chuyện của tôi.” Anh nói với giọng lạnh nhạt.
Cảnh Dật nhíu mày: “Nhưng theo tôi được biết, giữa Dư tổng và Minh Kiều không có quan hệ gì cả.”
“Có quan hệ hay không, chẳng lẽ phải chứng minh với cậu?”
Cảnh Dật: “Tôi không có ý đó, chỉ là Minh Kiều…”
“Cô ấy sớm muộn gì cũng là của tôi.” Dư Tẫn Thành trầm giọng cắt ngang, rồi quay sang nhìn Minh Kiều, giọng chậm lại: “Em nói đúng không?”
Cô hơi sững người.
Minh Kiều lười biếng tựa vào cạnh xe, ôm điện thoại chơi game, tập trung đến mức quên hết xung quanh.
Dư Tẫn Thành: ?
Phương Phi và Hoắc Á đều mang vẻ mặt khó nói thành lời.
Hai người đàn ông đang vì cô mà tranh giành, đấu khẩu căng như dây đàn.
Vậy mà cô lại ở đây chơi game??
Còn chơi dở tệ nữa chứ?
Hoắc Á lắc lắc cánh tay Minh Kiều: “Hai ‘độc duy’ của chị vừa battle xong rồi, chị có định nói gì không?”
Minh Kiều liếc Dư Tẫn Thành một cái: “Nếu các anh nói xong rồi, vậy Dư tổng, anh có thể dời xe đi một chút không? Xe tôi không ra được.”
Nếu không phải xe của anh chắn ngang đường cô, thì làm gì phải lãng phí mấy phút quý báu ở đây?
Chắc mệnh không hợp hay sao ấy, lần nào anh lái xe cũng chắn đường cô.
Dư Tẫn Thành nhìn cô vài giây, thấy cô lại cúi đầu chơi game, liền bước tới nắm lấy cổ tay cô, kéo thẳng lên xe mình. Thắt dây an toàn, đóng cửa, cả quá trình gọn gàng, dứt khoát.
Minh Kiều còn chưa kịp phản ứng, xe đã lăn bánh.
“Tôi đưa em về.” Anh chỉ nói một câu, rồi trong xe chìm vào im lặng.
Minh Kiều nhắn WeChat cho trợ lý, bảo đừng lo.
Sau đó lại mở game, lao vào chém giết ba trăm hiệp, kết quả toàn chết oanh liệt.
Cô khẽ nhíu mày.
Dư Tẫn Thành liếc cô một cái.
Bất ngờ tấp xe vào lề, lấy điện thoại của cô, thay cô chơi.
Ban đầu Minh Kiều hơi ngẩn ra, nhưng khi thấy thao tác của anh thì không khỏi cảm thán: “Anh chơi game giỏi vậy sao?”
Giỏi đến mức nhân vật của cô từ hạng ngoài top mấy trăm lao thẳng lên top đầu, thậm chí có xu hướng nghiền ép vị trí số một.
Dư Tẫn Thành cảm nhận cô hơi nghiêng lại gần, khẽ “Ừ” một tiếng, rồi không để lộ vẻ gì, cũng dịch người lại gần hơn.
Hai người gần như kề sát mặt, cùng nhìn chằm chằm vào màn hình.
Kết thúc ván, Minh Kiều đứng hạng nhất.
Kinh nghiệm và sức chiến đấu tăng gấp bội, đối thủ gửi tin nhắn nghi ngờ: “Đồ gà, có phải mày dùng hack không!?”
Minh Kiều giật lại điện thoại, gõ nhanh: “Gà là anh ấy! Từ đầu đến chân anh toàn gà!”
Chửi cô thì được, nhưng chê cô chơi game dở là không thể chấp nhận!
Dư Tẫn Thành thấy cô mắng người, hơi sững lại.
Anh hơi ngẩng mắt, nhìn cô gái trước mặt.
Trong ấn tượng của anh, Minh Kiều là kiểu người chẳng để tâm đến bất cứ chuyện gì, tuổi còn trẻ mà như đã trải qua bao sóng gió, tính cách điềm đạm đến mức có phần phó mặc. Nhưng ra là dù cô rực rỡ thế nào, vẫn giữ lại một phần bình thường và bướng bỉnh như bao cô gái khác.
Minh Kiều cất điện thoại, lại khôi phục dáng vẻ cao quý lạnh lùng.
Như thể người vừa mắng người khi nãy không phải cô.
Nhận ra cả hai đang ngồi quá gần, cô định dịch ra xa thì Dư Tẫn Thành bất ngờ giữ chặt cánh tay cô, những ngón tay thon dài chậm rãi siết lấy cổ tay, không cho cô lùi nửa phân: “Ở bên tôi.”
Minh Kiều nhướng mày: “l*m t*nh nhân của anh, để anh bao nuôi?”
Dư Tẫn Thành nhíu mày nhìn cô, lần đầu nhận ra, có lẽ cô nghĩ xấu về mình quá rồi.
Người đàn ông hiếm khi nghiêm túc: “Làm bạn gái tôi, hoặc làm Dư phu nhân. Em chọn.”
“Khác nhau chỗ nào?”
“Không khác. Chỉ có một điểm chung, Minh Kiều, từ nay em muốn gì cũng sẽ có.”
Minh Kiều mỉm cười nhạt: “Tôi từ chối. Dư tổng, tôi nghĩ anh nên tìm hiểu rõ tình yêu là gì trước, rồi chúng ta mới có thể bàn tiếp chuyện này.”
Quả thật, trong mắt anh, cô thấy rõ sự khao khát dành cho mình, nhưng kèm theo đó là sự chiếm hữu và cướp đoạt.
Người như anh, sinh ra đã vàng ngọc ngậm thìa, muốn gì chỉ cần nhấc tay là có, thứ không có thì nghĩ đủ mọi cách, dùng hết mọi thủ đoạn cũng phải đoạt lấy.
Minh Kiều không phải không hiểu luật chơi trong giới này.
Còn những lời tỏ tình dùng lợi ích làm mồi nhử để câu cá, cô đã gặp quá nhiều lần, lòng sớm đã phẳng lặng như mặt hồ.
Huống chi, cô đâu có thiếu tiền.
Chỉ là, nghĩ đến chuyện Dư Tẫn Thành vừa giúp cô thắng game, cô tạm nể mặt, không nói những lời nặng nề hơn.
Nhưng Dư Tẫn Thành lại hiểu sai ý cô.
Ánh mắt anh trầm lắng, như đang cân nhắc điều gì, vài giây sau khẽ nói: “Ý em là trách tôi chưa từng tỏ tình với em?”
Minh Kiều nghi hoặc nhìn anh.
“Được, là lỗi của tôi.”
Câu xin lỗi bất ngờ khiến Minh Kiều hơi ngẩn ra.
Bàn tay cô bị bàn tay to lớn của anh nắm lấy.
Trong ánh mắt khó hiểu của Minh Kiều, Dư Tẫn Thành chậm rãi cúi đầu, môi khẽ chạm lên mu bàn tay cô.
Cái hôn hơi lạnh, nhẹ nhàng, mang theo chút hơi thở thanh mát, khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước, giống chiếc lá thu rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, khơi lên những gợn sóng li ti trong lòng cô.
Minh Kiều sững người thật lâu.
Thậm chí trong khoảnh khắc ấy, cô cảm nhận được sự trân trọng và thành tâm của anh.
Cô nhíu mày, định rút tay lại.
Dư Tẫn Thành siết chặt: “Đừng vội.”
Giọng anh khàn khàn, nhẹ nhàng nói: “Minh Kiều, tôi rất thích em.”
Minh Kiều nhìn anh với vẻ kỳ lạ.
Cô bảo anh đi tìm hiểu tình yêu là gì, vậy mà anh lại nghiêm túc tỏ tình với cô, thật không hiểu nổi não anh vận hành kiểu gì.
Không biết nói gì thêm, Minh Kiều vỗ vai anh, gương mặt đầy chân thành: “Cảm ơn.”
Dư Tẫn Thành: “…”
“Còn gì nữa không?”
“Còn cảm ơn Dư tổng tối nay đưa tôi về nhà, phía trước tấp vào lề là được rồi.”
Anh vừa tỏ tình, cô lại nói cảm ơn, còn coi anh như tài xế?
Người phụ nữ này…
Dư Tẫn Thành khẽ cười đầy ẩn ý, im lặng lái xe tới chỗ cô bảo rồi dừng lại.
Cô xuống xe, nói tạm biệt rồi định vào nhà.
Dư Tẫn Thành hạ kính xe, giọng nhàn nhạt vang lên: “Minh Kiều, quả nhiên em khác người.”
Nói xong, anh lạnh lùng kéo kính lên.
Bánh xe lướt qua vũng nước, khi tăng tốc, nước bắn tung tóe ướt cả người Minh Kiều.
Dư Tẫn Thành hoàn toàn không hay biết, ung dung lái xe đi.
Minh Kiều: “…”
Đúng là thần kinh!
Cô lập tức giơ chiếc túi nhỏ trong tay, ném về phía chiếc xe chưa đi xa, túi trúng vào cửa kính.
Dư Tẫn Thành dừng xe, hạ kính xuống, thấy quần áo ướt sũng của cô thì nhíu mày: “Ai khiến em như vậy?”
Minh Kiều mỉm cười rạng rỡ: “Ngoài cái đồ khốn nạn nhà anh thì còn ai vào đây nữa?”
Dư Tẫn Thành: ?