Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 19

Dư Tẫn Thành tăng thêm khoản đầu tư, tin này vừa truyền đến tai Tưởng Dạ, anh ta hứng thú nhướng mày: “Xem ra ông anh tôi lần này thật sự động lòng rồi, ngay cả chuyện của cô gái nhà người ta cũng quản đến mức này.”

Nhưng chuyện này với anh thì trăm lợi không hại: một là có thêm vốn đầu tư, hai là có thể giải quyết mấy cảnh thân mật của Minh Kiều. Dù anh không thích cô sâu đậm như Dư Tẫn Thành, nhưng cũng chẳng vui vẻ gì khi thấy cô ríu rít với đàn ông khác.

Trợ lý báo cáo tin tức mới nhất: “Nghe nói tổng giám đốc của Hoa Dạng Giải Trí, Vân Đàn, cũng về nước rồi.”

Tưởng Dạ bật ra tiếng “ồ”, “Ngay cả anh ta cũng về sao? Tôi nghe nói anh ta chính là sugar daddy đứng sau lưng Minh Kiều. Không biết so với Dư Tẫn Thành thì ai mới thật sự giành được trái tim mỹ nhân.”

Trợ lý hỏi: “Vậy… Tưởng tổng thì sao?”

“Tôi à?” Tưởng Dạ cười khẩy: “Cứ để họ tranh trước đi, tôi sẽ không chen vào.”

Nói đến mức độ thích Minh Kiều, Tưởng Dạ nhiều lắm chỉ là có hứng thú, giống như đối với món đồ chơi mới lạ thì thấy tò mò thôi, chứ bảo anh ta thật sự để tâm thì không.

Ban đầu anh ta tiếp cận Minh Kiều cũng là vì Dư Tẫn Thành. Nói chung, hễ dính đến Dư Tẫn Thành thì anh phải nhúng tay, tuyệt đối không để đối phương được như ý.

Kịch bản 《Phục Quốc》 lần trước anh đã cho Dư Tẫn Thành xem và bàn qua, nhưng anh từ chối đầu tư.

Vậy mà sau khi anh mời Minh Kiều vào vai, ông anh kia lại bất chấp mọi thứ chạy đến rót vốn. Quả thật phải thừa nhận, tình yêu đúng là thứ dễ khiến người ta mất lý trí.

Bên kia, Vệ Hoa ra sân bay đón Vân Đàn.

Anh từ sân bay bước ra, sau lưng có hai vệ sĩ theo sát. Thêm vào dáng vẻ cao lớn, khí chất bất phàm, anh lập tức thu hút không ít ánh mắt của bao cô gái.

Vệ Hoa đứng tại chỗ cảm thán: dung mạo của ông chủ nhà mình đúng là không chê vào đâu được, giá mà tự mình ra mắt thì hơn, việc gì phải mở công ty giải trí. Không chỉ vậy, gia thế tốt, phẩm chất cũng tốt.

Nhưng nhớ đến những lời đồn thỉnh thoảng vang lên trong công ty về tin đồn của anh ấy và Minh Kiều, Vệ Hoa lại tỉnh táo hơn: yêu đương nơi công sở không ổn đâu, huống hồ nhà họ Vân đâu phải dạng vừa. Nếu Minh Kiều mà gả vào đó thì e là phải chịu không ít khổ.

Vân Đàn nhìn thấy Vệ Hoa, khóe môi hơi nhếch: “Lâu rồi không gặp.”

Vệ Hoa lễ phép đáp: “Đúng là đã lâu không gặp, Vân tổng vẫn khỏe chứ?”

“Tốt cả.”

Ngừng một chút, anh ấy hỏi: “Minh Kiều đang quay phim à?”

“Vâng, gần đây nhận một dự án lớn, vào đoàn cũng được một thời gian rồi nên hôm nay không đến đón được. Đợi vài hôm nữa tôi đưa cô ấy đến gặp anh.”

Mọi người rời sân bay, vệ sĩ mở cửa xe cho Vân Đàn, anh ngồi vào, giọng mang theo ý cười: “Cũng được, tôi cũng có chút muốn gặp em ấy rồi.”

Vệ Hoa hơi khựng lại.

Thái độ này là sao đây?

Cô bắt đầu thấy khó hiểu, cảm giác nữ nghệ sĩ nhà mình dạo này như đang vận đào hoa, ai cũng quan tâm đặc biệt đến cô ấy.

Vệ Hoa vẫn đứng ngoài xe, chưa lên. Vân Đàn liếc cô: “Sao không lên?”

Vệ Hoa hơi ngại ngùng: “Hay là tôi đi xe khác?”

“Không cần, tôi có chuyện muốn nói với cô.”

Thật ra Vệ Hoa hơi sợ ông sếp trực tiếp này. Dù hai người đã làm việc cùng nhiều năm và phần lớn thời gian anh cũng khá dễ gần, nhưng mỗi khi ở cạnh vẫn có một áp lực khiến cô hơi khó thở.

Trên xe, chủ đề phần lớn xoay quanh Minh Kiều. Vân Đàn hỏi thăm tình hình của cô trong năm qua, cả những mối dây dưa gần đây với Dư Tẫn Thành và Cảnh Dật, sau đó im ắng hẳn.

Vệ Hoa chịu không nổi bầu không khí kỳ quái, liếc trộm anh một cái, thấy ánh mắt anh sâu thẳm khác thường, bèn gượng nói: “Thật ra hai chuyện đó không phải lỗi của Minh Kiều, cô ấy rất ngoan, chỉ là Dư tổng và Cảnh Dật làm việc không biết chừng mực.”

Vân Đàn không bày tỏ gì thêm.

Đến công ty, hai người lần lượt xuống xe. Vệ Hoa vội đi xử lý công việc ở đoàn phim, nhưng anh gọi lại: “Bảo Minh Kiều sau khi quay xong thì đến văn phòng tôi, có việc muốn hỏi em ấy.”

Vệ Hoa lập tức cảm thấy chẳng lành, nhưng vẫn gật đầu.

Khi cô chuẩn bị đi, Vân Đàn lại mỉm cười: “Vội gì? Trong cốp xe có quà chuẩn bị cho mọi người, coi như cảm ơn cả năm qua đã chăm sóc em ấy.”

Nhìn thái độ này có vẻ thân thiết với Minh Kiều ghê nhỉ?

Vệ Hoa càng thêm bối rối.

Trước giờ đâu thấy Minh Kiều và sếp có quan hệ gì thân thiết, chẳng lẽ trước đây không có đối thủ cạnh tranh nên không để ý, giờ bỗng xuất hiện hai người tranh giành nên mới bắt đầu tỏ ra săn sóc?

Vân Đàn thấy vẻ mặt đầy dấu chấm hỏi của cô, trong lòng hơi nghi, nhưng không hỏi, chỉ lặng lẽ bước vào tòa nhà công ty.

**

Minh Kiều vừa quay xong một cảnh cưỡi ngựa.

Giờ đã vào đông, điều kiện quay phim càng khắc nghiệt, nhưng vì các phân đoạn đang ngày càng nặng về tâm lý và diễn xuất, nên không ai dám lơ là.

Lúc Vệ Hoa đến, Minh Kiều vừa treo người trên dây cáp quay cảnh hành động, cả đoàn bận rộn hết cả lên.

Phương Phi và Hoắc Á đều đứng cạnh máy quay xem Minh Kiều diễn, thấy Vệ Hoa đến thì chào một tiếng. Hoắc Á hỏi: “Đón được Vân tổng chưa?”

“Ừ.” Vệ Hoa vẫn còn mải nghĩ về quan hệ giữa Minh Kiều và Vân Đàn, nên đáp lời hơi thẫn thờ.

Hai trợ lý kéo Vệ Hoa ra chỗ vắng người.

“Bọn em hỏi qua Kiều Kiều rồi, chị ấy thừa nhận quan hệ giữa mình và Vân tổng quả nhiên không bình thường, đây là lời chị ấy nói thẳng.” Phương Phi ghé sát tai Vệ Hoa, thì thầm: “Nhưng chị ấy lại nói Vân tổng không thể cưới mình, mà chị ấy cũng không thể lấy Vân tổng. Chị Vệ, chị thử ngẫm xem câu này là có ý gì?”

Vệ Hoa ngạc nhiên, theo lý mà nói, bình thường chẳng ai nói kiểu này, rõ ràng đã thừa nhận quan hệ không bình thường, nhưng lại bảo không thể kết hôn. Vậy chỉ có một khả năng…

Ba người hiểu ngầm liếc nhau, đồng loạt nhíu mày.

Vệ Hoa khẽ thở dài: “Bảo sao, Minh Kiều vốn là nghệ sĩ do chính tay Vân tổng giao cho chị, sao chị có thể nghĩ giữa họ chẳng có gì. Haizz… Tội cho con bé, chịu khổ bao nhiêu năm, đi theo anh ta ngần ấy thời gian, cuối cùng ngay cả một danh phận cũng không có.”

Hoắc Á liếc quanh, thấy mọi người đều đang bận rộn, không ai để ý đến ba người, bèn hạ giọng: “Chị vừa không có ở đoàn một ngày, Dư tổng lại tới tìm Kiều Kiều, còn rót thêm vốn cho đoàn, cắt hết mấy cảnh thân mật.”

Vệ Hoa nhướng mày: “Thật sao?”

“Thật trăm phần trăm. Tiền đã chuyển xong, cả đoàn đang đồn Dư tổng để mắt tới Minh Kiều. Có vẻ anh ấy đang cố tình tạo áp lực, hiện giờ tin vẫn chưa lan ra, trên mạng cũng chưa có.”

Nếu đúng như vậy thì Vệ Hoa quả thật phải lo lắng.

Tạm không nói đến Cảnh Dật, chỉ riêng Dư tổng và Vân tổng đã là hai nhân vật không dễ dây vào.

Minh Kiều còn tự miệng thừa nhận quan hệ không bình thường với Vân tổng, giờ Dư tổng lại công khai theo đuổi, mà còn theo đuổi rất gắt.

Cái này đúng là loạn thật rồi.

Vệ Hoa nhức hết cả đầu.

Thấy quản lý rối rắm, Hoắc Á nói: “Bọn em thấy Dư tổng cũng không tệ, anh ấy còn cầu hôn Minh Kiều rồi cơ.”

Vệ Hoa hơi bất ngờ: “Cầu hôn rồi à?”

Thế thì lại khác.

Một bên là sugar daddy sau lưng nhưng không cho được danh phận, một bên là doanh nhân lớn có thể cho danh phận.

Đương nhiên, đã chọn thì phải chọn người cho được danh phận.

Nếu để fan và khán giả biết Minh Kiều bao năm nay mập mờ với ông chủ của mình, cô sẽ mất sạch hình tượng, bị kéo từ trên bệ xuống, chưa nói đến việc sẽ bị chửi cho không ngóc đầu lên nổi.

Chi bằng ngay lúc này quay đầu kịp thời, ở bên Dư Tẫn Thành, danh chính ngôn thuận gả vào hào môn, sự nghiệp cũng được nâng thêm một bậc.

Dù Vệ Hoa không muốn Minh Kiều kết hôn sớm, nhưng giờ mọi chuyện đã tiến triển đến mức này, bọn họ không thể ngăn cản, chỉ có thể chọn con đường rõ ràng nhất để bảo vệ Minh Kiều.

Người thông minh đều biết phải chọn thế nào.

Mà Dư Tẫn Thành, hiển nhiên là lựa chọn thích hợp nhất bây giờ, dù sao anh thích Minh Kiều, cũng chẳng coi như chịu thiệt.

Bản thân Minh Kiều hoàn toàn không hay biết quản lý và trợ lý đã tự dựng nên một vở kịch chấn động, lại còn sắp xếp cuộc đời cô đâu ra đấy.

Quay xong cảnh, Vệ Hoa liền định dẫn Minh Kiều đi gặp Vân Đàn.

Thú thật là cô rất không muốn, vô cùng không muốn.

Ai biết được lão sếp cầm thú kia trong văn phòng sẽ làm ra chuyện tàn nhẫn thế nào với Minh Kiều!

Không cần nghĩ, Vệ Hoa cũng đoán được tại sao họ lại ở bên nhau, chắc chắn vì Minh Kiều trẻ đẹp, gia cảnh nghèo khó, bị Vân Đàn vừa uy h**p vừa dụ dỗ; rồi vì nhan sắc của cô quá nổi bật nên mới đưa vào giới giải trí, coi cô như công cụ kiếm tiền.

Vệ Hoa siết chặt nắm tay.

Vân Đàn, quả nhiên là một kẻ cầm thú mười tội không tha!

Tội nghiệp Minh Kiều, cô gái khổ mệnh.

Hóa ra bấy lâu nay tỏ vẻ không quan tâm, không để gì vào mắt, không phải vì thật sự nhìn thoáng, mà vì đã bị giam cầm trong lồng từ lâu.

Đã mất tự do thì còn để tâm nổi thứ gì nữa?

Quản lý và trợ lý ngầm đồng ý sẽ giúp Minh Kiều thoát khỏi sự khống chế của Vân Đàn, tìm mọi cách tác hợp cho cô và Dư Tẫn Thành.

Đến công ty, Minh Kiều thấy ba người vẻ mặt như sắp ra trận, liền ngạc nhiên: “Mọi người sao vậy?”

Vệ Hoa với vẻ mặt khó coi: “Không sao.”

Đến ngoài cửa văn phòng Vân Đàn, trợ lý chỉ cho phép một mình Minh Kiều vào, để quản lý và trợ lý ở ngoài chờ.

Vệ Hoa nói: “Bọn tôi vào cùng đi, cũng có chuyện muốn nói với Vân tổng.”

Phương Phi và Hoắc Á gật đầu lia lịa: “Đúng đúng.”

Trợ lý lạnh giọng: “Không được.”

Anh ta mở cửa, mời Minh Kiều vào.

Vệ Hoa và hai trợ lý đều cố rướn cổ nhìn vào, nhưng “rầm” một tiếng, cửa đóng lại.

Trong phòng, Vân Đàn mặc vest, ngồi trên ghế xoay trước cửa sổ sát đất, ánh mắt ôn hòa nhìn cô: “Dạo này em thế nào?”

Minh Kiều mỉm cười: “Cũng ổn. Còn anh?”

Vân Đàn đứng dậy, bưng hai tách cà phê đến: “Trông em rất mệt. Nếu tạm thời không muốn đóng phim thì cứ nói với anh, em biết anh sẽ không ép em mà.”

Minh Kiều nhận lấy, nhấp một ngụm: “Em thích đóng phim, không thấy mệt.”

“Em không nghĩ nên giải thích chuyện với Dư Tẫn Thành sao?” Vân Đàn cười ý vị khó đoán, đưa cà phê lên môi nhấp một ngụm, rồi đặt xuống bàn, bắt chéo chân, dựa vào sofa, lặng lẽ nhìn cô như đang chờ lời giải thích ấy.

“Không có gì để giải thích cả.”

Vân Đàn khẽ lắc đầu: “Dạo này em hơi không nghe lời rồi đấy.”

“Em đã bao giờ nghe lời đâu?” Minh Kiều nhạt giọng đáp.

Vân Đàn không phản bác, từ lúc cô chọn vào giới này, đã luôn hơi bướng bỉnh, không nghe lời.

“Thôi không nói chuyện này nữa. Nếu em cần anh giúp giải quyết, cứ nói.”

Minh Kiều thở dài: “Bố cũng thường gọi điện hỏi thăm em, anh thì luôn thay em giải quyết rất nhiều chuyện, đến mức cư dân mạng biến em thành nhân vật phản diện. Anh cả, em thật sự ổn mà, mọi người đừng lo.”

Vân Đàn mỉm cười: “Người trong nhà thì lúc nào cũng sợ em chịu thiệt, sao có thể không lo được. Người bên cạnh em đối xử tốt chứ? Không để em chịu ấm ức chứ?”

“Làm sao mà có chuyện đó được, họ còn mong muốn dành cho em những tài nguyên tốt nhất trên đời. Người quản lý và trợ lý mà anh chọn cho em đều rất tuyệt.”

“Vậy thì tốt.”

Ngừng một chút, Vân Đàn nói tiếp: “Gần đây ông nội thấy tin đồn giữa em và Cảnh Dật, bị fan của cậu ta chọc tức không nhẹ. Ông nói cháu gái của ông phải xứng với người đàn ông tốt nhất, nên đang tìm chồng chưa cưới cho em.”

Minh Kiều hơi ngồi thẳng dậy, nụ cười uể oải trên mặt cũng khựng lại. Cô vốn không sợ trời không sợ đất, chỉ sợ ông cụ bày trò.

Thấy cuối cùng cô cũng nghiêm túc một chút, Vân Đàn không nhịn được cười: “Nghe nói đã có mục tiêu rồi, em chuẩn bị tinh thần đi. Chắc không lâu nữa sẽ sắp xếp để hai người gặp mặt.”

“Em không gặp.”

“Đừng có giở tính trẻ con.”

“Anh cả.” Minh Kiều nắm lấy cổ tay anh, hiếm khi làm nũng: “Anh giúp em lần này nhé.”

Vân Đàn nhướng mày: “Không phải em nói không cần anh giúp sao?”

“Cái này khác mà, anh giúp em nhé.”

Vân Đàn đưa tay chạm trán cô, giọng thản nhiên: “Không bàn cãi, không thể, ngoan ngoãn mà nghe lời.”

Ngoài cửa, Vệ Hoa vừa nhận điện thoại của đoàn phim, ba người họ tranh luận với trợ lý một lúc lâu, cuối cùng cũng đẩy được cửa văn phòng tổng giám đốc ra. Vừa lúc nghe thấy câu nói đó của Vân Đàn.

Không bàn cãi cái gì? Không thể cái gì? Ngoan ngoãn nghe lời cái gì!?

WTF???

Tên cầm thú này rốt cuộc định làm gì Minh Kiều của bọn họ?

Mặt cả ba người đều rất khó coi.

Vân Đàn liếc nhìn họ, thản nhiên hỏi: “Có chuyện gì?”

Vệ Hoa giọng hơi cứng: “Vân tổng, có việc cần Minh Kiều xử lý gấp, sợ chậm trễ nên mạo muội làm phiền.”

“Việc gì?” Minh Kiều hỏi.

“Em đến đó sẽ biết.”

Vân Đàn cũng không giữ lại, để họ đưa cô đi xử lý việc kia trước.

Bị kéo ra ngoài, Minh Kiều lên xe đến Ngọc Hoa Đài.

Đoàn phim đang tụ tập ăn uống ở đó.

Vốn dĩ cô không cần đi, nhưng để đưa cô ra khỏi chỗ Vân Đàn, họ mới liều vào thẳng văn phòng anh ta.

Thấy thần sắc cả ba người không vui, Minh Kiều lại hỏi: “Có chuyện gì vậy?”

Những chuyện như thế này, quản lý và trợ lý đương nhiên sẽ không nói thẳng ra, vì chắc chắn Minh Kiều giấu suốt bao năm qua là có lý do khó nói.

Vệ Hoa vỗ tay cô: “Em khổ rồi.”

Minh Kiều: “?”

Ba người vào Ngọc Hoa Đài, trên đường đến phòng riêng thì gặp Hà U Thủy đang trò chuyện vui vẻ với mấy vị thương nhân vây quanh.

Từ lần sự kiện trước đã nửa năm không gặp.

Bình thường trước công chúng, Hà U Thủy luôn giữ hình tượng ngọt ngào đáng yêu, tối nay lại mang vẻ quyến rũ mê người.

Đội ngũ của nữ minh tinh nào cũng không tránh khỏi việc xã giao, đôi khi vì tài nguyên mà phải tự mình ra trận, Hà U Thủy cũng không ngoại lệ.

Thấy Minh Kiều lần lượt hợp tác với những công ty lớn, ngay cả Tô Đông Dũ cũng có phần, Hà U Thủy đương nhiên sốt ruột.

Không ít thương nhân khi nhìn thấy Minh Kiều đều sững người, rồi nhiệt tình mời cô cùng ăn tối.

Trong số đó có vài người đã quen từ trước, Minh Kiều chỉ chào hỏi xã giao, khéo léo từ chối, rồi tùy ý gật đầu với Hà U Thủy trước khi rời đi.

Có Minh Kiều tỏa sáng phía trước, trang phục tối nay của Hà U Thủy lập tức kém nổi bật. Vốn dĩ cô ta là nhân vật chính, lại bị vô hình trung cướp hết hào quang. Các thương nhân lưu luyến nhìn theo bóng lưng Minh Kiều, vào phòng rồi vẫn nói chuyện xoay quanh cô, khiến Hà U Thủy bị bỏ quên.

Hà U Thủy vốn đã không cam lòng, trợ lý bên cạnh lại xúi giục: “Cái con họ Minh này đúng là hồ ly tinh, không biết đã ngủ với bao nhiêu người. Nhìn thì có vẻ thanh cao, chứ bên trong chắc dơ bẩn lắm.”

Hà U Thủy hơi khựng lại, liếc sang trợ lý.

Thấy cô ta nhìn, trợ lý tưởng mình được đồng tình, càng nịnh bợ: “Chị Thủy thì khác, ngọt ngào xinh đẹp. Giờ fan rất thích kiểu tiểu tiên nữ như chị. Minh Kiều thì không giống, như con hồ ly ấy, chỉ giỏi quyến rũ đàn ông!”

… Quyến rũ đàn ông?

Hà U Thủy uống rượu chậm lại, như đang suy tính điều gì.

**

Lần gặp trước, Dư Tẫn Thành đã nghiêm túc suy nghĩ về câu hỏi “tình yêu là gì”, một vấn đề vừa vĩ đại vừa huyền ảo.

Nhưng nghĩ mãi vẫn không có kết luận.

Tề Thâm từ khi về nước chỉ gặp Dư Tẫn Thành một lần, sau đó chẳng bao giờ tìm thấy tung tích vị đại gia này.

Nhớ đến chuyện tình giữa anh và một nữ minh tinh nào đó, Tề Thâm bỗng thấy hứng thú, đích thân tới Ích Chu để hóng xem anh ta đã hạ gục cô nàng hay chưa.

Đến nơi nghe nói Dư Tẫn Thành đang họp, Tề Thâm cũng chẳng ngạc nhiên, vị đại gia này hoặc đang họp, hoặc đang trên đường đi họp.

Quen biết bao năm, hiếm hoi mới thấy anh rung động một lần, với tư cách bạn bè, đương nhiên anh ta rất tò mò.

Một đám trợ lý theo sau Dư Tẫn Thành bước vào văn phòng, thấy Tề Thâm, anh hơi dừng: “Sao cậu ở đây?”

Tề Thâm chào: “Qua chơi thôi, cậu cứ làm việc, đừng để ý tôi.”

Dư Tẫn Thành ngồi vào bàn, nghe trợ lý lần lượt báo cáo công việc, thỉnh thoảng gật đầu, gần như không nói gì.

Ngồi bên nghe, Tề Thâm nhận ra tám, chín phần nội dung đều nhắc đến Minh Kiều, liền ngạc nhiên liếc sang.

Công ty Ích Chu sở hữu công cụ tìm kiếm “Thiên Hạ”, vốn lượng người dùng đã bão hòa, rất khó bứt phá. Vì thế công ty chọn một gương mặt nổi tiếng để mở rộng thị trường.

Không ngờ nhờ Minh Kiều làm đại diện, tình hình đúng là khởi sắc. Fan cô đông đảo, cả trong và ngoài nước, thúc đẩy lượng người dùng “Thiên Hạ” tăng liên tục, khiến giá trị thương mại của cô không thể đo đếm.

Xong việc, đám trợ lý ôm tài liệu rời đi.

Tề Thâm mỉm cười bước tới, đưa anh một điếu thuốc. Dư Tẫn Thành liếc nhạt, nhưng vẫn nhận.

Tề Thâm bật lửa châm cho anh: “Dạo này thế nào?”

“Như cậu thấy.”

“Vậy là không mấy tốt rồi.”

Tề Thâm ngồi lên bàn anh, vắt chân: “Còn Minh Kiều thì sao?”

Dư Tẫn Thành gảy tàn thuốc, trả lời lệch hẳn câu hỏi: “Tôi hỏi cậu một vấn đề.”

“Cứ hỏi.”

“Tình yêu là gì?”

Tề Thâm nhướng mày.

Quả là đá tảng cũng nở hoa, Dư Tẫn Thành mà cũng đi hỏi tình yêu là gì.

Anh ta hắng giọng, mỉm cười nói: “Yêu, đó là một thứ vĩ đại. Nó là sự hy sinh, là bảo vệ, là bao dung, là vô tư, là thiên vị.”

Nói đến câu cuối, ngay cả Tề Thâm cũng suýt buồn nôn.

Ai ngờ Dư Tẫn Thành lại nghe rất nghiêm túc, ánh mắt trầm ổn. Chỉ thấy anh bất ngờ đứng dậy, lấy áo khoác: “Tôi ra ngoài một chuyến.”

Tề Thâm sững người nhìn anh rời đi: “Cậu đừng nói là tin thật đấy nhé, tôi nói bừa thôi mà!”

Dư Tẫn Thành lái xe tới khách sạn nơi Minh Kiều đang quay phim.

Gọi điện cho cô nhưng không ai bắt máy, hỏi nhân viên đoàn phim mới biết hôm nay cô đã về biệt thự của mình, không ở khách sạn. Anh lại tiếp tục lái xe tới nhà cô.

Đến trước biệt thự, anh ngồi trong xe gọi điện, vẫn không có ai nghe.

Minh Kiều vốn không phải người bỏ qua điện thoại như vậy.

Anh đợi bên ngoài một lúc, cách một khoảng thời gian lại gọi tiếp, nhưng đều vô ích.

Nghĩ một lát, anh cởi áo khoác, liếc nhìn bức tường biệt thự không quá cao, rồi trèo vào.

Minh Kiều lúc đó đang đứng dưới một gốc cây lớn trong sân, ngẩng đầu nhìn lên. Trên đó có một con mèo, cô từng gặp một, hai lần, là mèo nhà hàng xóm, chắc chạy ra chơi rồi trèo lên, giờ ngồi co ro trên cành, kêu meo meo vì sợ không xuống được.

Vốn dán mặt nạ trong nhà, nghe tiếng mèo kêu cô mới ra xem. Đứng dưới gốc cây một lúc, cô xắn tay áo chuẩn bị trèo lên.

Dù từng chịu nhiều khổ khi đóng phim, nhưng kinh nghiệm trèo cây thì không có, nên động tác hơi vụng về.

Ai dè trèo lên cao rồi lại thấy tên đàn ông chết tiệt Dư Tẫn Thành đang trèo tường vào nhà mình?

Minh Kiều dụi mắt một cái, nhìn kỹ lại.

Quả nhiên là Dư Tẫn Thành!

Giờ phút này, anh đang chuẩn bị vượt nốt bức tường thứ hai để vào sân.

Minh Kiều khẽ cười lạnh, leo xuống, nhặt mấy viên sỏi bỏ vào túi áo choàng tắm, rồi lại leo lên cây.

Dư Tẫn Thành vừa nhảy xuống đất thì bị một “ám khí” không rõ loại gì bay tới trúng lưng, khiến anh cảm thấ đau rát. Ngay sau đó, tay và chân anh cũng liên tiếp trúng đòn.

Anh nhíu mày nhìn lên.

Minh Kiều mặc áo choàng lụa rộng thùng thình, ôm một con mèo, đong đưa chân ngồi trên cành cây.

Trong tán lá rậm rạp, cô mỉm cười, xoay xoay viên sỏi trong tay, rồi bất ngờ ném thẳng vào anh.

Viên sỏi trúng ngay sống mũi anh, khiến anh hoàn hồn lại. Nhưng thấy tình cảnh của cô, anh lập tức cau mày, vội chạy tới dưới gốc cây: “Em trèo cao như thế làm gì, xuống mau!”

Giọng hơi gắt, ánh mắt nghiêm khắc lạnh lùng.

Người đàn ông cao lớn đứng dưới cây, tìm vị trí tốt nhất, dang tay muốn đỡ cô.

Minh Kiều hơi khựng lại, viên sỏi định ném ra lại nắm chặt trong tay.

Thấy mũi anh vừa bị trúng giờ đã chảy máu, cô chỉ vào mặt anh: “Anh chảy máu mũi rồi…”

Dư Tẫn Thành dùng ngón tay cái lau qua, không để ý, vẫn giữ nguyên tư thế chờ: “Xuống mau, coi chừng ngã.”

Thật ra Minh Kiều cũng không biết nên xuống thế nào. Cô ôm mèo, cẩn thận tìm chỗ đặt chân, cành cây khẽ lay theo từng động tác. Dư Tẫn Thành ngẩng đầu, chuẩn bị sẵn để đỡ cô.

Sau hơn mười phút chật vật, khi gần chạm đất, ngón tay cô bị vỏ cây khô xước, đau đến hít nhẹ một hơi.

Vừa chạm đất, bàn tay cô lập tức bị anh nắm lấy, ngón tay bị thương được quấn bằng chiếc khăn lụa sạch sẽ.

Minh Kiều ngạc nhiên nhìn sang, ngắm gương mặt nghiêm túc của anh vài giây: “Tại sao anh lại trèo tường vào nhà tôi?”

Băng xong tay cho cô, Dư Tẫn Thành dùng ngón tay cái lau vết máu trên mặt mình, giọng thản nhiên: “Em không nghe máy, tôi lo.”

Một câu rất bình thường.

Nhưng Minh Kiều lại sững người mất mấy giây.

Vì cô không nghe điện thoại, nên người đàn ông này lo đến mức trèo tường vào nhà tìm cô?

Cô mỉm cười, thấy mũi anh vẫn còn chảy máu, hơi lúng túng. Cô gỡ khăn trên tay, giúp anh lau máu.

Dư Tẫn Thành nhìn cô, nhận lấy khăn, rồi nhanh chóng dời mắt, nhẹ nhàng gạt tay cô ra: “Đừng chạm, bẩn đấy.”

Máu đã ngừng, hai người vẫn đứng trong sân.

Minh Kiều hiếm khi thấy ngại ngùng: “Xin lỗi nhé, tôi không nên ném anh.”

Anh liếc cô một cái: “Tôi không giận.”

Anh bế con mèo trong tay cô ra, ôm giúp: “Em vào thay quần áo đi.”

“Hả?” Minh Kiều ngạc nhiên.

Anh cúi mắt, bình thản: “Hở rồi.”

Cô cứng người, cúi đầu nhìn. Bộ áo choàng ngủ bên ngoài che bộ váy ngủ cổ chữ V sâu bên trong, nhưng vì vừa trèo cây nên giờ đã hơi lộ.

Cô vội đưa tay che ngực: “Thế còn anh?”

“Tôi chờ ngoài này.”

Cô ngập ngừng: “Anh vào nhà đi.”

Dù sao hôm nay cô cũng khiến anh chảy máu, mời một chén trà xin lỗi là lẽ phải.

Anh khẽ “ừ”, vẫn không nhìn thẳng cô, ánh mắt hơi lảng tránh.

Minh Kiều vào phòng ngủ thay đồ, Dư Tẫn Thành ngồi ở phòng khách.

Không phải lần đầu anh tới, nhưng đây là lần đầu anh thực sự quan sát kỹ.

Khác với những nghệ sĩ khác, nhà cô không hề treo áp phích hay ảnh cá nhân, nội thất và thiết kế đều rất ấm áp.

Anh chờ rất lâu mà cô vẫn chưa ra.

Anh đi gõ cửa phòng ngủ.

Cô mở hé cửa, chỉ lộ khuôn mặt hơi ửng đỏ: “Dư tổng, anh đợi thêm chút nữa.”

“Sao vậy?”

“Khóa kéo váy tôi hỏng rồi, kéo không lên, cũng không kéo xuống được.”

Anh im lặng vài giây rồi nói: “Để tôi giúp.”

“Không cần đâu.”

Anh nhận ra cô luôn từ chối mình như vậy.

Và anh không thích điều đó.

Người đàn ông nắm lấy cổ tay mảnh khảnh của cô, kéo lại, ôm vào lòng, cúi mắt nhìn khóa kéo sau lưng cô.

Bị ôm bất ngờ, Minh Kiều sững sờ.

Khi nhận ra, cô lập tức chống tay vào ngực anh, đẩy nhẹ.

Anh trầm giọng: “Đừng động.”

Một tay anh khẽ đặt lên eo cô, tay kia kéo khóa. Vì động tác này, cô cảm giác anh càng ôm mình chặt hơn, hơi thở mát lành của anh phủ khắp xung quanh.

Bên tai vang lên giọng khàn khàn của anh: “Xong ngay thôi.”

Cô khựng lại, hỏi: “Tại sao anh lại tới nhà tôi?”

Kéo xong khóa váy, anh không buông ngay, mà ôm nhẹ một cái.

“Nhớ em.”

Bình Luận (0)
Comment