Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 20

Chưa kịp để Minh Kiều đẩy ra, Dư Tẫn Thành đã buông tay.

Người đàn ông cụp mắt nhìn chiếc váy cô đang mặc, màu xanh ngọc, làm nổi bật làn da trắng như ngọc của cô, cực kỳ tinh xảo. Có lẽ vì đôi má còn đang ửng hồng, nên lại tăng thêm vài phần kiều mị.

Hàng mi dài của cô khẽ run, như quét qua tim anh một cái, khiến yết hầu anh căng lại, ngón tay không kìm được lướt qua mi mắt cô, chạm nhẹ nơi đuôi mắt.

Minh Kiều ngẩng lên nhìn anh: “Dư tổng?”

Dư Tẫn Thành khẽ “Ừm” một tiếng, rồi dời ánh mắt đi, hai tay đút vào túi quần, giọng có vẻ thản nhiên: “Váy rất đẹp.”

Minh Kiều có chút nghi hoặc nhìn anh.

Cô luôn cảm thấy hôm nay Dư Tẫn Thành có gì đó khác lạ.

“Nếu tôi không sao rồi, chẳng phải anh nên về sao?”

Ánh mắt Dư Tẫn Thành chợt thu lại, không đáp.

Minh Kiều nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi không có ý quyến rũ anh đâu, khoá kéo thật sự bị hỏng.”

Cô cho rằng người đàn ông này lại đang tưởng tượng ra kịch bản cô cố tình quyến rũ anh.

Cái ôm vừa rồi khiến trái tim Dư Tẫn Thành như lơ lửng tận mây, chưa kịp đáp xuống, và anh vốn không hề nghĩ đến điều Minh Kiều vừa nói. Anh chỉ nói: “Tôi không nghĩ vậy.”

Minh Kiều nhướng mày, hiếm thật đấy.

Vị hoàng đế của mấy màn tưởng tượng hôm nay lại không tưởng tượng nữa.

Cô chỉ “Ồ” một tiếng, rồi chân trần bước đến bàn, pha một ly cà phê mang đến cho anh: “Vừa rồi thật xin lỗi, coi như bồi tội, uống xong rồi đi nhé.”

Dư Tẫn Thành nhìn cô một lúc, ánh mắt rơi vào ly cà phê, lông mày khẽ nhíu lại.

Minh Kiều cũng liếc xuống: “Sao? Không quen uống cà phê hoà tan à?”

“Em nóng lòng muốn tôi đi đến thế sao?”

Nếu nghe kỹ sẽ nhận ra chút ấm ức trong câu nói của anh, nhưng Minh Kiều cố tình phớt lờ, bình thản gật đầu: “Đúng, nóng lòng lắm.”

Dư Tẫn Thành: “…”

“Tại sao?”

“Vì chúng ta là người ở hai thế giới khác nhau. Dư tổng, tôi chỉ là một diễn viên nhỏ, chỉ muốn yên ổn đóng phim, không muốn dính dáng đến người như anh.”

Dư Tẫn Thành nhìn cô vẫn cầm ly cà phê, liền nhận lấy, ngồi xuống uống một ngụm: “Đó không phải là lời thật lòng của em.”

“Anh muốn nghe thật lòng sao?”

“Ừ.”

Minh Kiều ngồi xuống đối diện anh, nhìn người đàn ông tuấn mỹ, cao quý trước mặt: “Vì tôi không thích anh, không muốn tiếp xúc nhiều.”

Cô mỉm cười nói ra những lời như dao đâm thẳng vào tim anh, vẻ hờ hững như không có gì.

Dư Tẫn Thành im lặng thật lâu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm cô.

Minh Kiều mặc kệ, ôm con mèo đang cuộn tròn trên sofa, khẽ vuốt lông nó, dáng vẻ lười biếng như một quý tộc thời trung cổ.

Cô luôn có cái khả năng này, khiến người ta phát điên, có thể lạnh lùng như băng, coi người khác như không tồn tại.

Dù Dư Tẫn Thành đang sống sờ sờ trước mặt, cô vẫn cao cao tại thượng, ngay cả một ánh nhìn cũng tiếc không ban cho.

Lần đầu tiên anh cảm thấy thất bại.

Cảm giác đè nén và bức bối càng lúc càng nặng.

Từ khi Minh Kiều thẳng thừng từ chối, Dư Tẫn Thành mới bắt đầu thấy khổ sở, cái cảm giác cầu mà không được giày vò anh, đồng thời khiến anh hiểu ra vài chuyện.

Ngay từ đầu, thái độ của anh đã sai.

“Tôi sẽ khiến em thích tôi.”

Giọng nói trầm thấp của người đàn ông khiến tay Minh Kiều khựng lại, cô ngẩng lên nhìn anh.

Cô vốn nghĩ nói xong như vậy, anh sẽ tức giận bỏ đi, ai ngờ lại nhận về một câu bày tỏ chân thành?

“Anh bị sao vậy?” Minh Kiều nghi ngờ nhìn anh, đưa tay chạm vào trán: “Bệnh rồi à?”

Có lẽ đúng là bệnh thật.

Dư Tẫn Thành khẽ cười tự giễu, kéo tay cô xuống, giữ trong lòng bàn tay: “Cho dù cuối cùng em không thích tôi cũng không sao.”

Chỉ cần đừng yêu người khác, anh có thể chờ mãi.

Ban đầu anh không hề nghĩ mình sẽ nhượng bộ đến mức này.

Minh Kiều lập tức rút tay lại: “Anh đi nhanh đi.”

Cô đứng dậy, chân trần bước nhanh về phòng ngủ.

Dư Tẫn Thành nhìn cánh cửa đóng chặt, ngồi một mình trong phòng khách một lúc, uống hết ly cà phê cô pha rồi mới rời đi.

Thực ra Minh Kiều vẫn lắng nghe động tĩnh bên ngoài, biết anh đi rồi mới mở cửa phòng.

Ngay trước cửa, cô thấy một đôi dép.

Trên đó dán một mẩu giấy nhớ, nét chữ mạnh mẽ viết bốn chữ giản đơn: [Trời lạnh, mang dép.]

Minh Kiều nhìn đôi dép thật lâu.

Tiếng mèo kêu bỗng khiến cô hoàn hồn.

**

Đoàn phim ‘Phục Quốc’ quay từ mùa đông sang tận mùa hè năm sau, kéo dài hơn ba tháng, cuối cùng cũng đóng máy.

Sau tiệc đóng máy, Minh Kiều tự cho mình kỳ nghỉ, sang nước ngoài dạo chơi mấy ngày.

Đây là thói quen mỗi khi cô hoàn thành một dự án dài hơi. Những người bên cạnh cô nhiều năm đều biết, cũng chẳng ai can thiệp. Nhưng lần này, mới đến nơi được mấy hôm, cô đã nhận được cuộc gọi quốc tế từ Vệ Hoa giữa đêm khuya.

Bị tiếng chuông làm tỉnh giấc, Minh Kiều vẫn còn ngái ngủ, bắt máy với giọng lười biếng.

Giọng Vệ Hoa vang lên từ đầu dây bên kia: “Em đặt ngay chuyến bay sớm nhất về đi, có chuyện rồi.”

Minh Kiều cố mở mắt: “Có chuyện gì?”

“Còn nhớ mấy nhà đầu tư, nhà tài trợ mà lần trước Dư tổng dẫn em đi gặp không? Hiện trên mạng đang lan truyền rầm rộ một đoạn video nói em và một trong số họ có gian tình. Người đó tên Lâm Sơn, đã có gia đình.”

Minh Kiều vén tóc, từ từ ngồi dậy trên giường: “Cụ thể là thế nào?”

Cô hiểu rõ, nếu sự việc không nghiêm trọng, thì ê-kíp sẽ chẳng gọi gấp như vậy.

Giọng Vệ Hoa nén xuống: “Em và ông ta… trên cùng một giường, hai người đang…”

Nói đến đây, không cần kể tiếp, Minh Kiều cũng hiểu.

Làm quản lý cho Minh Kiều lâu năm, Vệ Hoa từng trải qua đủ loại tin đồn, rèn thành thép để chịu đựng mọi sóng gió.

Nhưng lần này, cô vẫn thấy ấm ức thay cho Minh Kiều. Nữ nghệ sĩ này đời tư sạch đến mức chưa từng yêu ai, sao có thể làm ra chuyện đó rồi còn bị quay clip!

Minh Kiều vẫn bình tĩnh: “Trong video là mặt em à?”

“Phải. Chắc là công nghệ AI đổi mặt, cộng thêm ánh sáng và góc quay khiến nó y như thật. Hiện mạng xã hội đã tràn ngập, chuyện được tung ra lúc nửa đêm, khả năng lớn là do công ty đối thủ giở trò, muốn chúng ta trở tay không kịp. Bây giờ cả studio đang tăng ca, bản tin PR đã chuẩn bị xong. Em về nhớ gửi thông tin chuyến bay cho chị, chị ra đón.”

“Được. Xin lỗi chị Vệ, lại làm phiền mọi người rồi.”

“Nói gì vậy, chúng ta là một nhà. Coi như là bọn chị không bảo vệ em chu đáo. Đừng suy nghĩ nhiều, cũng đừng đọc bình luận trên mạng. Yên tâm, bọn chị sẽ xử lý ổn thỏa.”

Minh Kiều ừ một tiếng, cúp máy, thì lập tức có số lạ gọi đến.

Xảy ra chuyện thế này, số điện thoại cô bị lộ là bình thường, sẽ có không ít cuộc gọi lạ.

Cô vừa tắt, thì lại có cuộc gọi khác tới.

Xem ra sẽ không yên.

Minh Kiều dứt khoát tắt nguồn điện thoại.

*

Lúc đó, Dư Tẫn Thành chưa biết gì.

Anh đang họp ở chi nhánh, xong lại bay đêm sang thành phố khác, chưa hề xem điện thoại.

Từ khi Minh Kiều đi nghỉ, anh sắp kín lịch làm việc, cũng cố tránh lướt Weibo.

Bận rộn một chút sẽ bớt nghĩ đến cô.

Nhưng vì vậy mà bỏ lỡ tin tức đầu tiên.

Vừa xuống máy bay, một trợ lý ở Đông Châu gọi cho Trợ lý Tằng, báo chuyện của Minh Kiều.

Trợ lý Tằng không dám chậm trễ, định báo ngay cho Dư Tẫn Thành.

Người ra đón là Will, anh từ xa bước tới: “Dư tổng, lâu rồi không gặp.”

Will là nhà thiết kế game nổi tiếng, lần này tới để bàn về dự án game mới của Ích Chu.

Trợ lý Tằng khó chen vào, mấy lần muốn nói đều bị ngắt.

Ra tới cửa sân bay, chuẩn bị lên xe, Trợ lý Tằng mới lấy can đảm: “Dư tổng, cô Minh xảy ra chuyện rồi.”

Dư Tẫn Thành cau mày nhìn sang, Trợ lý Tằng vừa định giải thích thì anh giơ tay ngăn lại, quay sang Will: “Xin lỗi, tôi có việc gấp cần xử lý.”

Will hơi ngạc nhiên.

Trong ấn tượng của ông, vị thương nhân Trung Quốc này không bao giờ bỏ dở công việc, huống hồ đây lại là dự án quan trọng.

“Ngài Dư chắc chứ?”

Dư Tẫn Thành liếc đồng hồ, bảo tài xế: “Đưa ông Will về trước.”

Anh quay vào sân bay, bước nhanh hơn hẳn lúc nãy, lạnh giọng hỏi Trợ lý Tằng: “Chuyện gì?”

Trợ lý Tằng vội đáp: “Liên quan tới video của cô Minh và Lâm tổng đang lan truyền khắp mạng. Chúng tôi xác định là công nghệ AI đổi mặt, nhưng cư dân mạng không tin. Giờ mạng xã hội đang bùng nổ tranh cãi, không chỉ Weibo của cô ấy bị tấn công mà cả công ty Hoa Dạng cũng bị cuốn vào. Cô ấy hiện ở nước ngoài, chắc đang chuẩn bị về nước. Xin lỗi Dư tổng, do vừa ở trên máy bay nên tin tức bị chậm, đây không phải thông tin đầu tiên.”

Nghe vậy, anh khựng bước một chút, rồi lập tức sải dài vào sân bay: “Đặt chuyến sớm nhất về nước, xác nhận giờ bay của Minh Kiều với Vệ Hoa, tôi ra đón.”

“Nhưng có thể chúng ta sẽ không đón được cô ấy.”

Anh liếc lạnh: “Tìm cách.”

Trợ lý Tằng nuốt nước bọt: “Vâng.”

Anh thấy lạ, vừa rồi tổng giám đốc Dư chưa biết cụ thể, chỉ nghe đến tên Minh Kiều đã bỏ việc mà đi. Hóa ra vị trí của cô trong lòng anh còn cao hơn tưởng tượng.

**

Sau khi nhận điện thoại, Minh Kiều lập tức dậy, đặt vé về nước.

Ra sân bay chờ, rảnh rỗi, cô mở Weibo trên iPad, muốn xem tình hình.

Nhờ danh tiếng top đầu của mình, scandal lần này đã phủ sóng toàn mạng.

Cô tùy ý mở video do một tài khoản marketing đăng, trong đó, người phụ nữ và người đàn ông đang làm chuyện ấy, còn gương mặt của người phụ nữ lại chính là cô.

Minh Kiều bình thản nhìn, lướt phần bình luận:

[Bình thường ra vẻ thanh cao, hóa ra d*m đ*ng như vậy! Nghe tiếng rên mà phát ói!]

[Tội cho Ảnh đế Cảnh, yêu ai không yêu lại dính phải con hồ ly này, còn bị bẽ mặt trước toàn mạng.]

[Nhai đi nhai lại Ảnh đế nhà tôi mãi, anh tôi còn đang cắm mặt đóng phim, mong chờ ‘Phục Quốc’, mấy cái khác miễn.]

[Sao fan Minh Kiều không ra cứu idol? Bình thường chẳng phải suốt ngày tung hô mỹ nhân hạ phàm à? Giờ thì thối hoắc nhé, haha.]

[Nghe nói Lâm tổng có gia đình… Nếu vậy Minh Kiều chính là tiểu tam?]

[Chờ bằng chứng, nghiền nát Minh Kiều! Cho cô ta không bao giờ ngóc đầu lên, nhìn cái mặt hồ ly đó là tức!]

Ngoài ra, vẫn có fan của cô vào kiểm soát bình luận, nhưng lúc này ai bênh vực đều bị gán mác “fan mù”, bị dân mạng lao vào công kích.

Minh Kiều ngồi không chút cảm xúc, lặng lẽ xem nửa tiếng đồng hồ màn đấu khẩu chửi rủa nhau.

Lần đầu tiên trong đời, cô tự hỏi bản thân một câu hỏi tận đáy linh hồn, từ khi debut đến giờ, rốt cuộc cô đã làm điều gì tội ác tày trời để khiến nhiều người ghét mình đến vậy?

Về mặt chuyên môn, cô luôn cố gắng đáp ứng yêu cầu của đạo diễn và đoàn phim, chưa từng kéo lùi tiến độ. Nói năng lực nghiệp vụ của cô không phải số một số hai, nhưng cũng là có tiếng tốt trong giới.

Ấy vậy mà dường như chỉ vì gương mặt này, cộng thêm tính cách không để tâm chuyện gì của cô, tất cả bỗng biến thành tội nguyên thủy.

Giống như cô phải đi đúng con đường mọi người mặc định, đẹp nhưng không được phô bày, phải thuần khiết, ngoan ngoãn. Phải đi theo gu thẩm mỹ chung của số đông, nếu không thì bị coi là lập dị, khác người.

Tính cách cũng phải chiều lòng thị trường, chỉ có EQ cao mới được khen ngợi nhưng điều đó chẳng phải cũng là cái gông xiềng mà công chúng áp đặt lên nghệ sĩ sao?

Đa phần mọi người đều giữ trong lòng sự ác ý lớn nhất đối với phụ nữ.

Minh Kiều chỉ cười nhạt, đứng dậy khi nghe loa thông báo, đeo kính râm rồi rời ghế.

Nếu công chúng đã dán cho cô nhãn “yêu nữ d*m đ*ng”, vậy thì sau này mà không “dâm” một chút, e là phụ lòng đám người này mất.

Chuyến bay về nước kéo dài sáu tiếng. Trên máy bay, cô ngủ một giấc, khi hạ cánh thì đã tràn đầy năng lượng.

Vệ Hoa cùng hai trợ lý ra sân bay đón cô.

Thông tin chuyến bay lần này vốn được giữ kín, nhưng không biết bằng cách nào bị lộ, phóng viên đã chờ sẵn trong sân bay. Chỉ cần nhìn thấy Minh Kiều, họ lập tức nhào lên phỏng vấn.

Ba người phía Vệ Hoa dù đã hóa trang, vẫn bị nhận ra.

Không biết ai hô một tiếng: “Là quản lý của Minh Kiều!”

Người khác lập tức ùa đến.

Vệ Hoa và hai trợ lý bị micro và camera bao vây:

“Xin hỏi khi nào Minh Kiều sẽ ra?”

“Cô ấy thực sự được Lâm tổng bao nuôi sao?”

“Cô ấy là tiểu tam à?”

“Các người biết chuyện bị bao nuôi này hay cố tình che giấu cho cô ấy?”

“Công ty Hoa Dạng sẽ xử lý khủng hoảng lần này thế nào?”

Những câu hỏi kiểu này, trong vài tiếng qua Vệ Hoa đã nghe không biết bao nhiêu lần, nhưng cô chỉ im lặng, chưa thể đưa ra bất kỳ phản hồi nào. Bởi lúc này, nói gì cũng dễ bị suy diễn, tốt nhất là chờ công ty tung phương án xử lý chính thức.

Khi Minh Kiều ra đến nơi, cô lập tức thấy quản lý và trợ lý đang bị chặn. Nhân lúc mọi sự chú ý đều đổ dồn về phía họ, cô cúi đầu, rẽ sang hướng khác rời đi.

Cô bước hơi nhanh, nhưng cổ tay bỗng bị một bàn tay nắm lấy.

Một lực mạnh kéo đến, cô bị lôi vào trong lòng ai đó.

Chưa kịp nhìn rõ là ai, cô đã ngửi thấy một mùi hương thanh lạnh quen thuộc, giây tiếp theo, vòng eo bị siết chặt.

Cả người cô bị người đàn ông ôm trọn, không chừa chút khe hở nào. Minh Kiều lập tức phản ứng ra được là ai.

Không hiểu sao, cô chỉ cần một khoảnh khắc đã đoán đúng danh tính người đó: “Dư Tẫn Thành?”

“Ừ.” Giọng người đàn ông khàn khàn, bàn tay đặt lên đầu cô, ấn cô sâu hơn vào lồng ngực mình: “Đừng sợ, tôi tới rồi.”

Minh Kiều ngẩn ra một chút.

Cô ngẩng đầu lên khỏi ngực anh: “Anh không nên tới, chuyện này không liên quan tới anh.”

Dư Tẫn Thành nhìn thẳng vào mắt cô, im lặng.

Trợ lý Tằng vội vàng chạy lại, tìm được hai người ở một góc vắng. Thấy họ đang ôm chặt nhau, anh lập tức cúi đầu: “Dư tổng, xe đã chuẩn bị xong, Vệ Hoa và hai trợ lý cũng sẽ có người đưa về. Bây giờ mình đi chứ?”

“Ừ.” Dư Tẫn Thành đội mũ cho Minh Kiều, ôm cô rời khỏi đó.

Minh Kiều cũng không giả vờ khách khí vào lúc này, rời khỏi chỗ thị phi này trước đã, sau đó mới cảm ơn anh sau.

Lên xe, Minh Kiều lập tức hỏi: “Chúng ta đi đâu?”

“Nhà tôi.”

Minh Kiều cau mày: “Dư tổng, hay là về nhà tôi đi.”

“Nhà em bị phóng viên bao vây rồi.”

“Vậy quản lý và trợ lý của tôi cũng tới nhà anh sao?”

“Ừ.”

“Có phiền anh quá không? Chúng tôi có thể ở khách sạn.”

Có lẽ vì cô từ chối hết lần này đến lần khác, Dư Tẫn Thành rốt cuộc nhíu mày.

Trợ lý Tằng lái xe, qua gương chiếu hậu lén nhìn thấy tổng giám đốc Dư lạnh mặt tháo mũ của Minh Kiều ra, còn cẩn thận vuốt lại tóc cho cô, rồi nói giọng trầm: “Khách sạn cũng không an toàn.”

Trợ lý Tằng tranh thủ lên tiếng: “Cô Minh, cô cứ nghe lời Dư tổng đi, cô không biết đâu, Dư tổng vì để quay về…”

“Không muốn lãnh lương nữa à?” Giọng người đàn ông cắt ngang.

Trợ lý Tằng mím môi, ấm ức ngậm miệng. Anh chỉ muốn nói vài câu tốt cho ông chủ thôi mà, tàn nhẫn thật, đúng kiểu tư bản ác độc, chỉ biết lấy lương ra dọa!

Dù câu nói dang dở, Minh Kiều vẫn hiểu ý.

Dư Tẫn Thành là người cực kỳ bận rộn, muốn về nhanh như vậy chắc chắn đã hủy bỏ nhiều cuộc hẹn quan trọng. Mà có thể chuẩn xác đón được cô ở sân bay, hẳn anh đã tốn không ít công sức.

Nói không cảm kích là giả.

Nhưng lúc này, thứ cô có thể cho anh cũng chỉ là cảm kích mà thôi.

“Cảm ơn anh.” Minh Kiều nhìn anh nghiêm túc, nở một nụ cười dịu dàng.

Có lẽ từ khi vào nghề, đây là lần đầu tiên cô dùng tư thế nghiêm chỉnh như vậy, chân thành nói lời cảm ơn.

Dư Tẫn Thành lại thấy không thích, vì nó quá xa cách.

Anh muốn cô làm phiền mình, không thấy đó là gánh nặng. Anh cảm thấy vui chỉ vì mình có thể giúp được cô.

Người đàn ông quay mặt ra cửa sổ, giọng trầm lạnh vang lên: “Đừng cười nữa, không đẹp.”

Minh Kiều: “…………”

Cô thật sự không thể trông mong con người này cư xử bình thường được sao?

*

Khi đến biệt thự của Dư Tẫn Thành, anh đích thân đưa cô về phòng.

Lúc còn trên máy bay, anh đã gọi điện bảo quản gia dọn sẵn phòng cho Minh Kiều, còn mua thêm rất nhiều đồ dùng cho cô, từ mỹ phẩm đến quần áo.

Dù thời gian gấp rút, nhưng mọi thứ đều được chuẩn bị đầy đủ.

Dư Tẫn Thành đứng sau lưng cô: “Trong hai ngày tới, tôi sẽ bảo người mua thêm. Em muốn gì cứ nói với tôi.”

Minh Kiều đẩy cửa phòng thay đồ, liếc một cái thấy bên trong toàn là váy áo cao cấp đủ kiểu, liền đùa:

“Mọi người đều nói tôi được Lâm tổng bao nuôi, nhưng nhìn thế này, có khi là anh bao nuôi tôi mới đúng.”

Nói xong câu này.

Cả hai đều sững lại.

Minh Kiều quay đầu nhìn anh.

Người đàn ông đứng thẳng tắp, ánh mắt tĩnh lặng dõi theo cô. Anh cất giọng, chậm rãi, trong trẻo mà dễ nghe: “Tôi không bao nuôi ai cả, chỉ cưới em. Nếu em nghĩ kỹ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể gả.”

Câu này sát thương với phụ nữ quả là hơi quá.

Nhưng Minh Kiều không phải dạng phụ nữ bình thường. Cô cười nhạt: “Cảm ơn ý tốt của Dư tổng, đợi qua chuyện này, tôi sẽ cảm ơn anh đàng hoàng.”

Cô lách người định đi, Dư Tẫn Thành kéo lại, như muốn nói thêm điều gì, nhưng lúc này có tiếng gõ cửa.

Giọng trợ lý Tằng vang lên: “Dư tổng, quản lý và trợ lý của cô Minh đến, muốn gặp cô ấy.”

Minh Kiều rút tay khỏi lòng bàn tay anh: “Xin lỗi, chuyện gì để sau hãy nói.”

Cô mở cửa bước ra, hỏi trợ lý Tằng: “Họ đâu?”

“Đang đợi cô ở phòng khách.”

Minh Kiều đi tới.

Trợ lý Tằng liếc nhìn tấm lưng thẳng tắp của tổng giám đốc Dư: “Dư tổng, ngài có đi không?”

Dư Tẫn Thành cúi mắt nhìn đầu ngón tay mình, khẽ vuốt nhẹ. Ở đó vẫn còn cảm giác mềm mại nơi da thịt cô gái vừa chạm vào. Anh đút tay vào túi quần, cũng bước theo.

Vệ Hoa và hai trợ lý thấy Minh Kiều, trước tiên đảo mắt kiểm tra từ đầu đến chân, chắc chắn cô không bị thương mới yên tâm.

Trợ lý Tằng đi sau lưng Dư Tẫn Thành, thấy vậy thì bĩu môi: “Dư tổng của chúng tôi đâu có làm gì cô Minh.”

Hoắc Á vội xua tay: “Bây giờ anti-fan của Kiều Kiều đã lập nhiều nhóm nhỏ, lùng sục tin tức của cô ấy khắp nơi, vừa rồi còn kéo đến sân bay. Chúng tôi không rõ tình hình, nên mới sợ cô ấy bị tổn thương. Mong mọi người đừng để bụng.”

Trợ lý Tằng: “Chuyện nghiêm trọng đến vậy rồi sao?”

Vệ Hoa nghiêm túc gật đầu: “Công ty đã ra thông cáo và gửi thư luật sư, nhưng hiệu quả không lớn. Cuộc tấn công quy mô lớn này đã khiến video lan truyền khắp nơi, không ít người tin rằng đó là Minh Kiều. Danh tiếng của cô ấy bị tổn hại nghiêm trọng, đã mất một hợp đồng đại diện cao cấp sắp ký, cùng vài dự án phim truyền hình chuẩn bị hợp tác.

À, cũng phải cảm ơn Dư tổng đã chăm sóc cho Minh Kiều. Nhà, công ty và khách sạn đều không thích hợp ở, rất nhiều người đang tìm cô ấy. Vì thế đêm nay đành làm phiền Dư tổng, chúng tôi sẽ sớm sắp xếp chỗ ở khác và sau đó cảm ơn tử tế.”

Dư Tẫn Thành tháo cúc áo ngồi xuống, giọng nhàn nhạt:

“Không cần cảm ơn. Mọi người định giải quyết thế nào?”

Vệ Hoa: “Chúng tôi đang tìm chứng cứ, chuẩn bị kiện những người tung tin bịa đặt. Anh cũng biết, Minh Kiều vốn tính không tranh giành, nên chịu nhiều oan ức. Nhưng lần này công ty sẽ không bỏ qua nữa, sẽ dùng mọi biện pháp pháp lý, tìm ra kẻ đứng sau, trả lại trong sạch cho cô ấy.”

Nói đến đây, Vệ Hoa nhìn Minh Kiều đầy thương cảm: “Từ trước đến giờ, là chúng tôi không bảo vệ tốt cho cô ấy, để cô ấy chịu khổ.”

Minh Kiều bị ánh mắt ấy làm cho khó hiểu.

Từ khi về từ Vân Đàn, ba người họ cứ thỉnh thoảng lại nhìn cô như thế, thật kỳ lạ.

Dư Tẫn Thành cầm điếu thuốc chưa châm lửa, vẻ mặt thản nhiên: “Các người quá chậm. Chuyện này tôi sẽ giải quyết.”

Minh Kiều ngẩng nhìn anh.

Quản lý và trợ lý tuy biết anh có tình ý với Minh Kiều, nhưng không ngờ anh bảo vệ tới mức này.

Vệ Hoa có chút khó xử: “… Chuyện này e là không ổn. Dù sao Minh Kiều cũng là nghệ sĩ của Hoa Dạng.”

Nhiều chuyện công khai không tiện để Dư Tẫn Thành nhúng tay, nếu anh ra mặt sẽ khiến mối quan hệ giữa họ bị nghi ngờ, dễ dấy lên bàn tán. Trước khi quan hệ được xác định rõ, Vệ Hoa không muốn mạo hiểm, nhất là khi đối thủ còn đang rình rập.

Minh Kiều cũng nói: “Dư tổng, tôi đã làm phiền anh quá nhiều rồi, không cần anh xử lý thay đâu. Đội của tôi đã có nhiều năm kinh nghiệm giải quyết những việc thế này, tôi tin lần này họ cũng sẽ làm tốt.”

Người đàn ông kiên nhẫn nghe hết, ngón tay vuốt điếu thuốc, ánh mắt dừng trên cô, giọng chậm rãi: “Cô không hiểu.”

Không hiểu gì?

Minh Kiều hơi ngạc nhiên.

Nhưng dường như anh không định giải thích thêm.

Anh ra hiệu cho trợ lý Tằng: “Liên lạc với luật sư Mộ.”

Phương Phi ghé sát tai Minh Kiều: “Luật sư Mộ? Không phải là Mộ Xuyên đấy chứ?”

Minh Kiều khựng lại.

Mộ Xuyên, luật sư hàng đầu ở Tấn Thành, tên tuổi lừng lẫy trong giới luật sư cả nước. Cái tên này, cô cảm giác đã nghe ở đâu rồi.

Sau đó, Dư Tẫn Thành lại dặn trợ lý Tằng vài việc. Đối với sự giúp đỡ này, dù Minh Kiều và đội ngũ muốn từ chối cũng không được, đành nợ một ân tình, chờ qua chuyện rồi sẽ tìm cách cảm ơn.

Bên ngoài, truyền thông và anti-fan tìm kiếm Minh Kiều khắp nơi, cô không tiện ra ngoài. Hai trợ lý ở lại cùng cô, còn Vệ Hoa về công ty xử lý công việc.

Dư Tẫn Thành không để Minh Kiều xem bình luận trên mạng.

Minh Kiều hỏi: “Anh đã xem video đó chưa?”

“Chưa.” Người đàn ông đưa cho cô một chiếc iPad, bên trong có vài trò chơi nhỏ để giết thời gian.

Minh Kiều càng trêu: “Sao anh không xem? Mọi người đều nói rất giống tôi.”

Dư Tẫn Thành nghe vậy, liếc cô một cái đầy ẩn ý: “Người thật đang ở đây, xem đồ giả làm gì?”

Minh Kiều: “…”

Tại sao cô lại cảm thấy ánh mắt anh chứa quá nhiều điều?

Hai trợ lý liếc nhau cười khẽ, rồi lặng lẽ tránh đi.

*

Tối hôm đó, Vệ Hoa không đến, công ty tất bận đến mức không thể rời tay.

Cô ấy dặn Minh Kiều đừng ra ngoài rồi vội vàng cúp máy.

Giờ phút này, cô ấy cũng chẳng giúp được gì; tất cả công việc đối ngoại đều do công ty lo, tốt nhất là cô đừng gây thêm rắc rối.

Minh Kiều tắm rửa xong chuẩn bị đi ngủ.

Đi ngang qua phòng khách, cô thấy người đàn ông đang ngồi trên ghế sô pha đọc sách.

Anh đã thay bộ âu phục, mặc áo thun xám và quần dài đen. So với vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày, anh thêm vài phần ấm áp và gần gũi. Tóc dường như vừa gội xong, mềm mại rủ xuống trán. Ánh đèn hắt lên gương mặt trầm tĩnh của anh, như một bức tranh tĩnh lặng về mỹ nam.

Bình thường anh luôn lạnh lùng, nghiêm túc, nay lại trông dễ gần đến vậy.

Minh Kiều không kìm được, liếc nhìn thêm vài lần.

Dĩ nhiên Dư Tẫn Thành biết cô đang đứng đó.

Anh khép sách lại, ngước mắt nhìn cô, vài giây sau mới nói: “Lại đây ngồi.”

Minh Kiều lắc đầu: “Tôi về phòng trước.”

Dư Tẫn Thành không giữ lại, cũng không vào phòng ngủ.

Có vẻ Minh Kiều cũng khó ngủ, một tiếng sau cô lại ra ngoài rót nước, trong bóng tối thấy bóng dáng cao lớn ngồi ở sô pha, giật mình suýt thì hét toáng lên.

Dư Tẫn Thành bật đèn bàn, giọng trầm thấp: “Là tôi.”

“Anh sao còn chưa ngủ?”

Dư Tẫn Thành hỏi ngược lại: “Còn em?”

“Tôi ngủ không được.”

Anh khẽ dừng lại: “Sợ tôi làm gì em à?”

Rõ ràng cách nhau vài bước, nhưng Minh Kiều lại cảm thấy ánh mắt mang chút trêu chọc kia thật áp lực.

Quả thật nguyên nhân mất ngủ của cô có một phần vì anh.

Từ nhỏ đến lớn, đây là lần đầu tiên cô ngủ lại nhà một người đàn ông, tất nhiên khó ngủ.

Nhưng Minh Kiều lại lắc đầu, nói dối tỉnh bơ: “Không đâu. Dư tổng giúp người là vì lẽ phải, đường đường chính chính, tôi sẽ không nghĩ vậy.”

Dư Tẫn Thành khẽ cười.

Anh đứng lên.

Minh Kiều không kìm được lùi lại, người đàn ông ung dung tiến gần.

Cô cau mày, đưa tay chống ngực anh: “Đừng lại gần nữa.”

Bóng người cao lớn áp tới, Minh Kiều theo phản xạ giơ tay tát một cái, trúng ngay trán anh.

Nhưng anh chẳng làm gì khác, chỉ là bế cô lên.

Minh Kiều ngẩn ra.

Dư Tẫn Thành bế cô vào phòng ngủ: “Lần sau nhớ mang dép.”

Anh chỉ thấy cô đi chân trần, sợ cô bị lạnh nên mới bế lên, vậy mà lại bị cô cho ăn một cái tát.

Vậy mà anh không hề giận.

Trông anh vốn chẳng dễ chọc, không ngờ tính tình lại tốt vậy?

Minh Kiều hiếm khi thấy ngại ngùng: “Xin lỗi nhé.”

Dư Tẫn Thành đắp chăn cho cô, không nói một lời liền đi ra. Minh Kiều tưởng anh giận, nhưng chẳng bao lâu anh quay lại, tay cầm một cốc nước nóng đặt lên tủ đầu giường: “Lạnh thì uống.”

Minh Kiều khẽ cười: “Cảm ơn.”

Cô gái nằm trên giường, mái tóc đen xõa khắp vai. Có lẽ vì mệt mỏi sau những chuyến bay liên tục, sắc mặt cô hơi tái, trông mong manh, nhưng nụ cười lại mê người.

Ánh mắt Dư Tẫn Thành khựng lại, anh ngồi xuống cạnh giường, bất ngờ nói: “Hôm nay tôi đã nói dối.”

Minh Kiều chưa hiểu: “Nói dối?”

“Em cười không hề xấu, rất đẹp.”

Cô mới chợt nhớ anh đang nói gì.

Hôm nay trên xe, anh từng nói nụ cười của cô không đẹp.

Thì ra là vì ngại nên mới nói dối?

Nhưng tại sao giờ lại nói ra?

Hơn nữa là trong tình huống và bầu không khí thế này.

Minh Kiều đảo mắt, tránh nhìn anh, tìm đại một đề tài: “Lúc nãy khi chúng ta bàn cách xử lý truyền thông, anh nói tôi không hiểu, tôi tò mò, tôi không hiểu cái gì?”

Cô cố tình tránh ánh nhìn nóng rực của anh, nhưng chờ mãi vẫn không nghe câu trả lời.

Cô tò mò nhìn sang, liền bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của anh.

Anh đưa tay giữ cằm cô, ngón tay lướt qua môi cô, rồi bất ngờ cúi xuống hôn một cái.

Minh Kiều tròn mắt: “… Anh vừa hôn tôi?”

Dư Tẫn Thành mỉm cười: “Không thì làm lại lần nữa?”

Cô ngồi bật dậy muốn tránh, nhưng lại bị thân hình cao lớn của anh cúi xuống chặn lại, kẹt giữa khoảng không chật hẹp, không tiến cũng chẳng lùi, không thể thoát.

Đôi môi anh áp sát, hơi thở càng nóng, từng chữ từng chữ rơi bên tai cô: “Em không hiểu…”

Môi nhẹ nhàng chạm lên.

Giọng khàn của anh hòa trong hơi thở, thì thầm: “Thấy em phải chịu ấm ức, tôi sẽ đau lòng.”

Hơi thở của cô như bị anh lấy đi mất.

Bình Luận (0)
Comment