Tâm trí Minh Kiều bị treo máy một lúc lâu.
Cô cảm nhận được sự không kìm nén và cả sự dịu dàng, cẩn trọng từ người đàn ông ấy. Có lẽ đúng như anh nói, anh thực sự thích cô.
Điều này thật ra hơi vượt ngoài dự đoán của Minh Kiều.
Cô vẫn nghĩ sự “thích” của Dư Tẫn Thành chẳng qua chỉ xuất phát từ hứng thú nhất thời.
Bởi từ khi bước chân vào giới này, cô đã gặp đủ hạng người, vô số đàn ông tìm đủ lý do kỳ quặc để bao dưỡng cô. Còn tình yêu ư?
Ai cũng biết đó là một thứ xa xỉ.
Vì thế chẳng ai dám mở miệng nói ra.
Nhưng nghĩ kỹ lại, từ lúc quen nhau đến giờ, Dư Tẫn Thành chưa từng làm điều gì tổn thương cô, ngược lại là bảo vệ và quan tâm nhiều hơn.
Mang theo tâm trạng phức tạp như vậy, Minh Kiều mạnh tay đẩy Dư Tẫn Thành ra.
Cả hai đều thở một cách gấp gáp.
Anh vẫn không lùi lại nửa bước, giữ nguyên tư thế như muốn giam cô trong vòng tay, trong đôi mắt đen sâu thẳm phản chiếu gương mặt gần như yêu mị của cô gái.
Cô quá yêu kiều, giống như trái cấm, chỉ khi nếm qua mới biết mùi vị ấy thấm tận xương tủy.
Ánh mắt anh dần trở nên sâu hun hút, dừng lại ở bờ môi đỏ mọng của cô, cúi đầu muốn hôn thêm lần nữa.
Minh Kiều hơi nghiêng sang một bên, cười mà như không: “Dư tổng, xin tự kiềm chế một chút.”
Anh khựng lại: “Em không thích à?”
Minh Kiều: “?”
Tự tin ở đâu ra mà nghĩ cô sẽ thích chứ?
Cô đưa tay đẩy anh: “Anh đứng dậy trước đi.”
Anh nắm lấy bàn tay cô, khẽ siết lại, bao trọn đôi tay mảnh mai ấy.
Cô liếc xuống động tác của anh: “Làm gì vậy?”
Trong lòng bàn tay, anh nhẹ nhàng bóp một cái.
Anh ngồi thẳng dậy, tiện tay kéo chăn đắp cho cô, rồi nói: “Tôi rất vui.”
Minh Kiều cố nhịn để không phải trợn mắt.
Sàm sỡ được thì tất nhiên là vui rồi.
Chỉ là hiện tại cô đang phải ở nhờ nhà người ta, một nụ hôn coi như trả tiền thuê đi.
Cô rút tay lại: “Dư tổng nên về ngủ sớm đi.”
Nghe vậy, giữa chân mày anh hơi nhíu lại, nghĩ rằng cô không quen, nên cũng không ép cô thay đổi cách xưng hô.
Anh chỉ khẽ “Ừ” một tiếng.
Anh đứng dậy ra ngoài, nhưng chẳng bao lâu sau lại quay lại, mang theo một cốc sữa nóng: “Khát thì uống cái này, sẽ dễ ngủ hơn.”
Cô mỉm cười: “Cảm ơn.”
Anh đứng thẳng bên giường nhìn cô một lúc, rồi cúi xuống, vụng về xoa đầu cô, giọng nói bất ngờ dịu dàng: “Ngủ ngon.”
Cô bị anh làm cho không tài nào hiểu nổi.
Sao thái độ bỗng nhiên thân mật như vậy? Chỉ vì hôn một cái thôi sao?
“Anh cũng ngủ ngon.”
Nói xong câu đó, phải một lúc lâu sau cô mới nghe tiếng cửa khép lại.
Minh Kiều thở dài trong chăn.
Người khó đối phó thì cô gặp rồi, nhưng khó đối phó mà còn tự bổ não như thế này thì đúng là lần đầu.
*
Sáng hôm sau, Vệ Hoa mang tin tức mới đến biệt thự của Dư Tẫn Thành. Không cần cô nói, Minh Kiều cũng hiểu tình hình đã tiến triển đến mức nào.
Sau một đêm lan truyền, sáng nay Minh Kiều lại “vinh dự” lọt vào bảng video chế giễu, trở thành nữ minh tinh đứng đầu giang hồ của giới giải trí.
Nam chính trong video là Lâm Sơn vẫn chưa lên tiếng về vụ việc này, khiến tin đồn càng thêm lan rộng.
Vệ Hoa đặt một xấp tài liệu và ảnh lá cải lên bàn: “Tối qua chị mua lại từ tay paparazzi với giá cao tận trời đấy.”
Người trong ảnh đúng là Minh Kiều.
Thời điểm chụp chắc là lần trước Dư Tẫn Thành dẫn cô đi gặp nhà đầu tư thương hiệu, khi đó tổng giám đốc Lâm cũng có mặt.
Do góc chụp và sự cố ý, ảnh trông như hai người trò chuyện vui vẻ, cực kỳ mờ ám.
Là minh tinh hạng A, đi đến đâu cũng bị bám theo chụp lén, những tấm ảnh này bị paparazzi đem ra uy h**p Hoa Dạng Giải Trí là chuyện bình thường, bỏ ít tiền mua lại cũng chẳng sao.
Nhưng điều khiến Vệ Hoa đau đầu không chỉ là chuyện này.
Cô ấy hỏi: “Sáng nay em có xem tin tức chưa?”
Minh Kiều lắc đầu: “Vừa mới dậy, chưa kịp.”
Nói rồi lấy điện thoại ra.
Mở Weibo, dòng đầu tiên trên top tìm kiếm thời gian thực, kèm theo chữ [Bùng nổ], là [Minh Kiều tiểu tam bị bóc mẽ].
Cô bấm vào, thấy vợ của Lâm Sơn là bà Lâm đã đăng một bài viết. Bài viết trước tiên kể lể về việc bà và chồng cùng nhau tay trắng dựng nghiệp, vất vả sinh con đẻ cái cho ông ta.
Nửa sau bài viết thì bắt đầu không kiêng nể gì mà chỉ trích, mắng chửi Minh Kiều về hành vi phá hoại gia đình người khác.
Đi kèm là chín tấm ảnh dài, trong đó có vài ảnh chụp màn hình tin nhắn mờ ám, vài ảnh chụp các khoản chuyển khoản số tiền lớn. Trong đoạn chat còn có không ít câu tổng giám đốc Lâm hứa sẽ ly hôn với vợ để đến với Minh Kiều, hoặc sẽ cho cô một số tài nguyên, cơ hội tốt.
Giờ thì mọi bằng chứng đều chỉ thẳng vào Minh Kiều.
Ngoài số ít fan vẫn cố gắng bênh vực, gần như toàn bộ mạng xã hội đều là tiếng chửi rủa. Anti fan thậm chí còn truy tìm thông tin cá nhân và vị trí của cô.
Chỉ sau một đêm, cô trở thành “tội nhân thiên cổ”(*).
(*) Tội nhân thiên cổ: thường được hiểu là những người đã phạm phải tội lỗi lớn lao, để lại dấu ấn trong lịch sử, và thường được nhắc đến với ý nghĩa tiêu cực.
Mà một khi sự thật đã bị công chúng định hình và khắc sâu vào trí nhớ, thì dù Minh Kiều có lật ngược được tình thế sau này, trong mắt nhiều người cô vẫn sẽ mãi mang tiếng từng làm tiểu tam.
Thậm chí, bất kể studio của Minh Kiều hay Hoa Dạng Giải Trí có phản bác thế nào, cư dân mạng vẫn ngoan cố không nghe, không nhìn, cứ khăng khăng tin rằng cô chính là kẻ có tội, từ tận đáy lòng không muốn thừa nhận sự vô tội của cô.
Đây chính là hậu quả phản lại từ việc nhiều năm qua cô không có thiện cảm với công chúng.
Trừ phi cô có thể hoàn toàn phá vỡ hình ảnh đã ăn sâu vào mắt người đời và tái tạo lại bản thân.
Nhưng đó gần như là chuyện khó như lên trời.
Minh Kiều mất mười phút đọc Weibo và bình luận, suốt quá trình sắc mặt vẫn nhàn nhạt.
Vệ Hoa khẽ thở dài: “Vân tổng đã liên hệ cho em luật sư giỏi nhất, đang trên đường về nước. Không biết em có biết người tên Vân Đoan Nguyệt không? Nghe nói bà ấy rất lợi hại, chắc chắn sẽ giúp em rửa sạch oan khuất.”
Vân Đoan Nguyệt?
Cô đương nhiên biết, thậm chí là quen thuộc vô cùng.
Hoắc Á nói: “Nhưng mà Dư tổng cũng đã mời luật sư cho Kiều Kiều, là vị đại luật sư hàng đầu chưa từng thua kiện, ngài Mộ Xuyên.”
“Mộ Xuyên…” Vệ Hoa trầm ngâm, “Nếu vậy thì chi bằng để hai vị luật sư hợp tác với nhau?”
Minh Kiều cảm thấy cái tên Mộ Xuyên nghe quen quen, nhưng nhất thời không nhớ ra ở đâu. Cô gật đầu: “Em nghe theo sắp xếp của công ty.”
Vệ Hoa đứng lên: “Vậy chị đi trước, công ty còn nhiều việc. Mấy hôm nữa luật sư tới, em phải gặp một lần đấy.”
“Em biết rồi, vất vả cho chị quá.”
“Đó là việc chị nên làm mà.”
Vệ Hoa rời đi, Hoắc Á và Phương Phi ôm điện thoại tham gia đấu khẩu trên mạng, còn Dư Tẫn Thành thì từ bếp mang ra một tô mì đặt trước mặt Minh Kiều.
Minh Kiều liếc nhìn, là một tô mì trông khá ngon, cô nhướng mày: “Anh nấu à?”
Dư Tẫn Thành khẽ “Ừ”, rồi đưa đũa cho cô.
Hoắc Á và Phương Phi liếc nhau, âm thầm đứng lên rời khỏi phòng.
Trong phòng khách chỉ còn lại hai người.
Ngửi mùi mì thơm, Minh Kiều nhận đũa, hỏi vu vơ: “Anh biết nấu ăn à?”
“Biết chút ít.” Anh dừng một lát rồi nói, “Những thứ khác, tôi cũng có thể tiếp tục học.”
Minh Kiều nếm thử một miếng, ban đầu không kỳ vọng gì, nhưng không ngờ mùi vị lại rất ngon, khiến cô hơi sững lại.
Dư Tẫn Thành khẽ hỏi: “Không ngon sao?”
“Không phải.” Minh Kiều mỉm cười, đổi đề tài: “Sao anh còn muốn học thêm?”
Tổng giám đốc lớn mà còn thiếu người nấu ăn cho sao?
Không nghe thấy câu trả lời ngay.
Minh Kiều quay đầu nhìn, mới phát hiện Dư Tẫn Thành vẫn luôn nhìn cô, dường như đã nhìn từ lâu.
“Sao vậy?”
“Những gì không biết tôi sẽ cố gắng học.” Anh đột nhiên nói vậy, càng khiến Minh Kiều thấy khó hiểu. Thì ra đây là dạng tổng giám đốc bá đạo nhưng thích khám phá cái mới sao?
Cô gật gù, rất đồng tình: “Anh có suy nghĩ này là tốt, con người sống trên đời, cái gì không biết đều nên học, tôi rất tán thưởng.”
Khóe môi Dư Tẫn Thành khẽ cong.
Minh Kiều chợt thấy, có lẽ Dư Tẫn Thành đúng như lời hai trợ lý nói, có phần hơi ngây thơ.
Chỉ cần được khen một câu, ánh mắt anh đã sáng lên như thế.
Dù sao cũng được anh chăm sóc vài lần, trong lòng cô vẫn cảm kích, bèn mỉm cười khen thêm: “Cảm ơn anh đã nấu mì cho tôi, tôi rất thích, thật đấy.”
Dư Tẫn Thành khẽ “Ừ”, khóe môi vẫn treo nụ cười nhàn nhạt, ngoan ngoãn ngồi bên cạnh nhìn cô ăn.
Minh Kiều thấy khung cảnh này… hơi kỳ quái.
Giống như mình đang bị một con chó Golden Retriever to lớn ngồi canh vậy.
Đợi cô ăn xong định dọn bát đũa, Dư Tẫn Thành đã nhanh tay lấy hết, tự nhiên kéo tay cô ra, còn khẽ nắm đầu ngón tay cô, dịu giọng: “Để tôi.”
Minh Kiều thật sự không biết nói gì, chỉ cười: “Dư tổng đúng là đảm đang.”
Dư Tẫn Thành: “…”
Anh im lặng chấp nhận cái biệt hiệu mới này, xoay người vào bếp.
Đợi Minh Kiều ăn uống xong, Phương Phi và Hoắc Á cũng mua đồ ăn về, ba người cùng ở trong phòng Minh Kiều bàn cách phản công.
Trong tiếng mắng chửi ào ào của hai trợ lý, Dư Tẫn Thành thỉnh thoảng lại vào đưa cho Minh Kiều chút hoa quả, đồ ăn vặt, lúc nào không hay trên bàn cô đã đầy ắp đồ ăn.
Cô nhìn mà hơi trầm ngâm.
Cô hỏi trợ lý: “Hôm nay anh ấy bị làm sao thế?”
Hoắc Á liếc mắt đầy ẩn ý, nhướng mày với cô: “Cái này phải hỏi chị mới đúng.”
Minh Kiều hoàn toàn không biết nguyên nhân.
Khoan đã…
Chẳng lẽ là vì cái nụ hôn hôm qua sao?
Khi Dư Tẫn Thành lại bưng đồ ăn bước vào, Minh Kiều không nhịn được hỏi: “Dư tổng, anh không đến công ty sao?”
Anh đặt đồ xuống, ngồi ngay bên cạnh cô, thân mật nắm lấy tay cô: “Tôi ở nhà chăm em.”
Hai trợ lý đứng bên ôm điện thoại, mặt đầy biểu cảm “ồ chao”, cái kiểu nắm tay này đã tự nhiên tới mức này rồi sao?
Rốt cuộc tối qua đã xảy ra chuyện gì vậy?
Minh Kiều cũng bị chuỗi hành động thả thính của anh làm cho sững người, bàn tay bị anh giữ chặt trong lòng bàn tay lập tức giãy ra.
Nhưng Dư Tẫn Thành lại càng siết chặt hơn, cười trêu chọc: “Ngại rồi à?”
Minh Kiều: “……”
Ngại cái rắm nhà anh!
Sơ múi cũng phải có giới hạn chứ!
Phương Phi hóng chuyện hỏi: “Mạo muội hỏi một câu, Dư tổng, bây giờ hai người đang hẹn hò sao?”
Dư Tẫn Thành có vẻ tâm trạng rất tốt, khóe môi khẽ cong: “Đúng vậy, chúng tôi đang quen nhau.”
Minh Kiều: “?”
“Chuyện từ bao giờ đấy?” Cô tức đến bật cười.
Dư Tẫn Thành nghiêm túc như thật: “Tối qua, sau khi chúng ta hôn nhau.”
Trong phòng, hai trợ lý đồng loạt hít một hơi thật sâu.
Ngoài phòng, Vệ Hoa, người đang dẫn Vân Đàn đến gặp Minh Kiều, nghe thấy câu này, suýt thì ngã quỵ tại chỗ.
Chết toi chết toi rồi!
Cô ấy lén liếc nhìn sắc mặt của Vân Đàn, thấy anh nghiêm nghị đến mức cô suýt ngất xỉu: “Vân tổng, không phải như anh nghĩ đâu! Để tôi giải thích, Minh Kiều không có bạn trai!”
Nếu để anh biết dạo gần đây Minh Kiều thân thiết với Dư Tẫn Thành, thế nào cũng lại làm rùm beng khắp nơi, mà Minh Kiều bây giờ tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ sơ suất nào. Vệ Hoa vội tìm cách vớt vát, định nói thêm gì đó.
Vân Đàn đưa ngón trỏ đặt lên môi: “Suỵt—”
Trong phòng vang lên giọng điềm tĩnh của Minh Kiều: “Dư tổng, từ đầu đến cuối đều là anh tự đa tình. Dĩ nhiên, cũng là lỗi của tôi khi không nói rõ ngay lúc đó, bây giờ nói cũng như nhau thôi. Rất xin lỗi, tôi không định làm bạn gái anh.”
“Em định bắt cá rồi bỏ chạy sao?”
Câu này nghe thì nghiêm trọng, nhưng Dư Tẫn Thành lại đường hoàng hỏi với chút nghiêm khắc và ẩn giấu một tia ấm ức.
Minh Kiều như một gái hư chính hiệu, mặt không cảm xúc đáp: “Phải, cứ coi là tôi bắt cá rồi bỏ chạy đi.”
“Em có thể không làm bạn gái tôi.” Giọng anh vẫn bình tĩnh.
Ngoài cửa, Vệ Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Nhưng rồi lại nghe anh nói với chút cố chấp: “Tôi làm bạn trai em, cả đời chờ được em chấp nhận.”
Vân Đàn nghe vậy thì nhướng mày, bỗng thấy tò mò muốn biết trong phòng rốt cuộc là cảnh tượng gì. Không ngờ vị tổng giám đốc Ích Chu xưa nay lạnh lùng vô cảm này, lại có chút… si tình?
Mà đối tượng si tình lại là cô em gái phóng túng, bất kham của anh?
Cái này tính là gì? Tranh bá giữa các vương giả sao?
Vân Đàn định đẩy cửa vào, nhưng Vệ Hoa vội vàng giữ chặt tay anh. Anh hơi khựng lại, cúi mắt liếc xuống bàn tay đang giữ mình, khẽ nhíu mày, rồi lạnh nhạt gạt ra: “Sao?”
“Vân tổnh, đừng vàom tôi có thể giải thích với anh!”
“Cô định giải thích thế nào? Nghệ sĩ tôi dày công đào tạo, giữa lúc scandal ầm ĩ khắp nơi, lại còn dính dáng đến tổng giám đốc Ích Chu? Cô định nói với tôi như vậy à?”
Vệ Hoa khẽ run, “Dù là như thế thì cũng là Dư tổng theo đuổi Minh Kiều, không liên quan gì đến cô ấy! Anh đừng trách cô ấy, có trách thì trách tôi, vì tôi không quản lý tốt.”
Giọng Vân Đàn lạnh hẳn: “Chuyện truy cứu trách nhiệm của cô để sau, chạy không thoát đâu.”
Cửa vang lên ba tiếng gõ, trong phòng có giọng Hoắc Á đáp lại, rồi chẳng mấy chốc cửa mở ra.
Vừa thấy nụ cười nhạt của Vân Đàn ngoài cửa, tim Hoắc Á đập thót một cái, suýt nhảy ra khỏi cổ họng, theo phản xạ “rầm” một tiếng đóng cửa lại.
Sắc mặt Vân Đàn trầm xuống, liếc qua Vệ Hoa đang ngượng ngùng bên cạnh: “Nhóm của các cô cần tự kiểm điểm lại đi, dù gì tôi vẫn là ông chủ của các cô đấy.”
Vệ Hoa cười gượng mấy tiếng, lo lắng gõ cửa lần nữa.
Lần này người mở cửa là Dư Tẫn Thành, Vệ Hoa lập tức lùi ra sau.
Hai người đàn ông đứng đối diện nhau, Dư Tẫn Thành cao hơn Vân Đàn nửa cái đầu, vẫn giữ vẻ lạnh lùng, nhìn từ trên xuống: “Có chuyện gì?”
Vân Đàn không trả lời, mà nhìn lách qua vai anh, chạm ánh mắt với Minh Kiều.
Ngay sau đó, Dư Tẫn Thành nghiêng người che tầm nhìn của đối phương, giọng còn lạnh hơn trước: “Cái gì không nên nhìn thì đừng nhìn.”
Vân Đàn thật lòng cảm thấy, quan niệm yêu đương của vị này vừa bá đạo vừa ngây ngô, lại pha chút ngây thơ đáng yêu.
Đã lâu lắm rồi anh mới gặp một người theo đuổi Minh Kiều như thế.
Trong ấn tượng của anh, những gã đàn ông trước đây, ai mà chẳng ba hoa chích chòe, nhưng bên trong lại ôm ý đồ khác; nói về mức độ thật lòng với Minh Kiều, thì chẳng ai sâu sắc.
Còn gã trước mặt này, từ đầu đến chân đều toát lên dòng chữ “Minh Kiều là của tôi, cấm nhìn!”
Có chút cuốn hút thật.
Hóa ra, Dư Tẫn Thành, người giữ mình nghiêm cẩn bao năm, một khi đã yêu ai thì lại thành ra khờ khạo như vậy.
Vân Đàn bỗng muốn trêu chọc một chút.
Ai bảo Dư Tẫn Thành bình thường lạnh lùng, kiêu ngạo, chẳng coi ai ra gì, giờ thì cũng sa vào lưới tình với em gái mình.
Hừ, đồ nhóc con.
Vân Đàn nhướng mày, thản nhiên bỏ qua ánh mắt và thái độ băng giá của Dư Tẫn Thành, đút tay vào túi quần, ung dung bước đến bên Minh Kiều, nhìn cô một lát rồi đưa tay xoa đầu cô: “Khiến em chịu ấm ức rồi.”
Minh Kiều: “???”
Người này lại ăn nhầm thuốc gì nữa vậy?
Thấy cô không tránh, còn để mặc mình xoa đầu hồi lâu, ánh mắt Dư Tẫn Thành lập tức nguội hẳn, gạt tay Vân Đàn ra, kéo Minh Kiều về phía mình, giọng mang theo cảnh cáo rõ rệt: “Vân tổng, xin chú ý giữ khoảng cách.”
“Khoảng cách?” Vân Đàn cười, “Tôi nghĩ Dư tômhr cũng biết Minh Kiều là nghệ sĩ của công ty tôi. Tôi và em ấy quen biết nhiều năm, từ trước tới nay vẫn như vậy.”
Mấy từ cuối anh cố ý nhấn mạnh, mang theo chút khiêu khích và khoe khoang.
Ba người bên cạnh đều run lẩy bẩy.
Xong rồi xong rồi.
Nhìn sắc mặt lạnh lẽo u ám của Dư Tẫn Thành, chẳng phải anh đang muốn giết luôn ông chủ của họ sao?
Minh Kiều đứng bên cạnh anh, cảm nhận rõ cơ thể anh đang căng cứng, khí thế phừng phừng. Thấy Dư Tẫn Thành sắp vung tay đấm Vân Đàn, cô vội nắm lấy tay anh, cau mày liếc sang Vân Đàn: “Vân tổng, tìm em có chuyện gì?”
Vân Đàn giả vờ như không nhìn thấy hành động giữa hai người, mỉm cười: “Có chuyện. Anh nghe Vệ Hoa nói em đang ở nhà Dư tổng, dù sao nam nữ khác biệt, để xảy ra scandal thì càng không hay. Anh đã cho giải quyết hết đám phóng viên trước nhà em, em có thể về ở lại đó. Vài ngày tới công ty sẽ sắp xếp để em ra tòa khởi kiện, và còn một buổi họp báo nữa em cần tham dự.”
Minh Kiều cũng hiểu ở nhà Dư Tẫn Thành không phải kế lâu dài, scandal vừa gây ra cũng cần giải quyết hậu quả, nên gật đầu đồng ý.
Nhưng Dư Tẫn Thành lập tức siết chặt cổ tay cô, đôi mắt khóa chặt vào cô, môi mím chặt không nói một lời, mà lực trên tay lại càng mạnh hơn, rõ ràng là không muốn để cô đi.
Minh Kiều bỏ qua cơn đau nhẹ ở cổ tay, mỉm cười nói: “Dư tổng, cảm ơn sự chăm sóc của anh, tôi nên đi rồi.”
“Ở lại đây, tôi sẽ giúp em mọi thứ.” Giọng anh trầm xuống, mang chút vội vã.
Minh Kiều mỉm cười lắc đầu: “Chuyện của tôi, cuối cùng vẫn cần tự mình giải quyết.”
Cô mạnh mẽ rút tay ra.
Vân Đàn liếc Dư Tẫn Thành một cái đầy ẩn ý, rồi là người đầu tiên bước ra khỏi phòng ngủ. Minh Kiều cùng quản lý và trợ lý nối bước theo sau.
Trong phòng, người đàn ông đứng thẳng lưng, không nhìn bóng dáng Minh Kiều rời đi, im lặng không nói, toàn thân toát ra cô độc và bất lực.
Minh Kiều ngoái đầu lại, liền nhìn thấy cảnh tượng ấy.
Giọng điêu trêu chọc của Vân Đàn vang lên: “Luyến tiếc rồi à?”
Minh Kiều bình thản lắc đầu: “Không.”
Đoàn người lên xe rời đi, Minh Kiều cũng không quay đầu lại.
Dĩ nhiên cô không biết Dư Tẫn Thành lại đuổi theo ra ngoài, chỉ là xe nhanh chóng rẽ vào khúc cua, anh không kịp đuổi tới, chỉ đứng ở ngã rẽ trơ mắt nhìn xe chạy mất.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy thất bại đến thế, nhìn người con gái mình yêu bị người đàn ông khác đưa đi, mà lại không nỡ dùng thủ đoạn cưỡng ép nào cả.
Nếu Minh Kiều thực sự muốn đi, anh cũng không dám giữ.
Bởi vì trong quá khứ anh đã làm quá nhiều việc tự cho là đúng, không thể để cô có ấn tượng tệ hơn nữa.
Tề Thâm vốn định ghé chơi, vừa hay nhìn thấy bộ dạng đáng thương này của Dư Tẫn Thành, vội trốn sau bức tường, âm thầm thưởng thức nét mặt ảm đạm của người anh em.
Nhìn bộ dạng mất hồn của Dư Tẫn Thành, Tề Thâm ngậm điếu thuốc, trầm giọng cảm thán.
Chậc chậc, thật là ăn hại.
**
Trên xe, Minh Kiều có chút trách cứ hỏi Vân Đàn:
“Sao anh lại đến?”
Vân Đàn khẽ cười: “Đến xem náo nhiệt.”
Minh Kiều nhíu mày, không đáp.
Vân Đàn lười biếng hỏi: “Sao, thấy xót cậu ta à?”
“Dĩ nhiên là không.” Minh Kiều thấy buồn cười.
Cô ngừng một chút, bổ sung: “Em việc gì phải thấy xót cho anh ta?”
“Vậy thì tốt.”
Cuộc đối thoại giữa hai anh em lọt vào tai quản lý và trợ lý, lại thành ra một ý nghĩa khác.
Quả nhiên! Vân tổng quản Minh Kiều chặt chẽ đến mức đáng sợ, đến cả những người khác giới bên cạnh cô cũng phải điều tra rõ ràng. Nghe từng câu hỏi kia, câu nào cũng như ẩn giấu sát khí.
Ba người ngồi ở hàng ghế sau xe, đồng loạt thầm cảm thông cho Minh Kiều.
Sau một khoảng im lặng kỳ quái.
Vân Đàn lên tiếng: “Anh đã liên lạc luật sư cho em rồi, chắc em nghe Vệ Hoa nhắc qua.”
Minh Kiều gật đầu.
“Vài hôm nữa sắp xếp cho em gặp, từ ngày mai làm theo lịch trình công ty bố trí. Đừng lo, tin đồn sẽ nhanh chóng qua thôi.”
Minh Kiều lại ngoan ngoãn gật đầu.
Vân Đàn mỉm cười, bất chợt hỏi: “Có nhớ bà ấy không?”
Minh Kiều khẽ cười: “Tất nhiên là nhớ.”
“Lần này hãy gặp nhau đàng hoàng, bà ấy bận rộn lắm đấy.”
Quản lý và trợ lý lập tức vểnh tai: Nhớ ai cơ???
Sao lại cảm thấy Minh Kiều đang giấu một bí mật nào đó?
*
Về tới nhà, Vân Đàn đưa Minh Kiều về, cũng không nán lại lâu. Vệ Hoa còn việc phải xử lý nên cũng rời đi trước.
Sáng hôm sau, cô lái xe tới đón Minh Kiều, cùng cô ra tòa khởi kiện.
Giới truyền thông đã nghe tin từ trước, chờ sẵn.
Hôm ấy Minh Kiều ăn mặc đoan trang, xinh đẹp, trước ống kính luôn im lặng, thỉnh thoảng cúi đầu chào. Đối diện với đám phóng viên và máy ảnh dày đặc, quản lý, trợ lý và vệ sĩ mở đường đưa cô đi.
Không lâu sau khi rời tòa, ảnh Minh Kiều tới kiện đã tràn ngập tiêu đề tin tức. Các tài khoản marketing đua nhau chia sẻ, độ nóng liên tục tăng cao.
Tuy nhiên, việc cô kiên quyết dùng pháp luật để bảo vệ quyền lợi lại nhận về ý kiến trái chiều, fan ủng hộ cô đòi công bằng, còn những người tin rằng cô bị bao nuôi thì cho rằng đây chỉ là sự giãy giụa vô ích.
Vợ của Lâm tổng là bà Lâm, lại một lần nữa đăng Weibo chỉ trích Minh Kiều trơ trẽn. Một số cư dân mạng thiếu hiểu biết bị dẫn dắt, đồng loạt đứng về phía người vợ chính thất đáng thương, ép Minh Kiều phải rời khỏi giới giải trí.
Phương Phi lướt qua những bình luận ác ý, lạnh giọng cười: “Đã năm 2020 rồi, mà vẫn còn có cái hashtag ‘cút khỏi giới giải trí’.”
Hoắc Á không dám nhìn đống bình luận kia, hỏi Vệ Hoa: “Chị Vệ, tiếp theo chúng ta làm gì?”
Vệ Hoa đáp: “Công ty sẽ xử lý, bước tiếp theo là kiện mấy người tung video đầu tiên, rồi kiện một số cư dân mạng tung tin sai sự thật. Dạo này Vân tổng đang tìm ra kẻ hại Minh Kiều, nhưng chưa có manh mối. Chuyện này không thể giải quyết trong một sớm một chiều. Việc chúng ta có thể làm bây giờ là PR, tìm ra kẻ đứng sau.”
Bên kia, Tề Thâm gom hết tin tức vừa điều tra được, nói với Dư Tẫn Thành:
“Tôi đã tìm hiểu rồi, quan hệ giữa Vân Đàn và Minh Kiều không hề bình thường. Chín phần mười là sugar daddy đứng sau cô ấy, một tay nâng đỡ, từ lúc debut đến nay bảo vệ chưa từng thiếu, ngay cả quản lý và trợ lý cũng do anh ta đích thân chọn. Nhiều tài nguyên top cũng là anh ta trực tiếp giao cho Vệ Hoa.”
Dư Tẫn Thành ngồi bên cửa sổ hút thuốc, im lặng không nói.
Tề Thâm thở dài, thế này thì coi như xong, khó khăn lắm mới thích một cô gái, kết quả đã có chủ. Dù không bị Lâm tổng bao nuôi thì cũng sớm bị Vân Đàn bao rồi.
“Tôi nói thật, nhân lúc cậu chưa sa lầy quá sâu thì rút ra sớm đi. Vân Đàn không dễ đối phó đâu. Trên đời gái tốt đầy, hà tất chỉ đơn phương một đóa hoa.”
Dư Tẫn Thành ngẩng mắt, lạnh lùng nhìn anh ta.
Tề Thâm bị ánh mắt âm u ấy làm rợn người, gượng cười: “Đừng nhìn tôi như thế, Minh Kiều cô ấy…”
“Cô ấy không phải loại người đó.” Dư Tẫn Thành lạnh giọng cắt ngang: “Đừng để tôi nghe cậu nói vậy lần nữa.”
Tề Thâm ngậm miệng, nhưng không lâu sau lại có chút không phục: “Chẳng lẽ trong lòng cậu không rõ? Cậu không thấy tận mắt cô ấy rời đi cùng người đàn ông đó sao? Tỉnh lại đi!”
Dư Tẫn Thành trầm mặc hồi lâu, khói thuốc vương quanh ngón tay, thỉnh thoảng anh đưa điếu thuốc lên môi rít một hơi.
Bên trong căn phòng, bầu không khí ngột ngạt và nặng nề.
Ngay khi Tề Thâm nghĩ rằng anh sẽ không mở miệng nữa,
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc, đứng dậy: “Cho dù bọn họ thực sự có gì với nhau, tôi cũng không quan tâm.”
Anh sải bước dài ra khỏi văn phòng, trợ lý Tằng vội hỏi: “Dư tổng đi đâu ạ?”
Dư Tẫn Thành: “Đến nhà Minh Kiều.”
Tề Thâm tức giận đứng bật dậy: “Mẹ nó, cậu thật sự sa vào rồi hả!?”
Anh đuổi theo, “Cậu định cướp người trong tay kẻ khác à?”
Dư Tẫn Thành không quay đầu lại, giọng nói chắc nịch: “Đúng.”
*
Cả ngày ở tòa án và công ty, sau khi xử lý xong mọi việc, Minh Kiều mới về nhà. Cô vừa ngồi xuống ghế sofa chưa kịp ấm chỗ thì chuông cửa vang lên.
Nghĩ là quản lý hay trợ lý có việc ghé qua, Minh Kiều lập tức ra mở cửa, không ngờ lại là Dư Tẫn Thành.
Mới một ngày không gặp, trông người đàn ông đã tiều tụy đi nhiều.
Anh đứng thẳng tắp ngoài cửa, im lặng nhìn cô, bóng tối đổ nặng lên người Minh Kiều, mang theo một luồng áp lực vô hình và khí chất lạnh lùng.
Minh Kiều khoanh tay, tựa vào khung cửa, mỉm cười hỏi: “Dư tổng có việc gì không?”
“Tôi muốn biết, em và Vân Đàn có quan hệ gì?” Giọng anh khàn khàn, cố tình nói chậm, không phải chất vấn, chỉ là nghi hoặc, thậm chí xen lẫn một chút căng thẳng và bối rối. Nói xong, ánh mắt anh còn lảng đi một thoáng, như thể sợ nghe thấy câu trả lời nào đó, đồng thời trong lòng lại thắt chặt, mang theo một tia mong đợi mơ hồ.
Minh Kiều không nhận ra sự khác lạ ấy, chỉ thành thật đáp: “Quan hệ sếp và nhân viên.”
Ánh mắt Dư Tẫn Thành trở lại trên gương mặt cô, “Em thích anh ta sao?”
Minh Kiều chưa kịp trả lời, anh đã ngắt lời: “Không cần nói với tôi.”
Minh Kiều: “……”
Cô khẽ vén tóc, giọng mang chút uể oải sau mệt mỏi: “Rốt cuộc Dư tổng muốn nói gì? Tôi thực sự rất bận.”
“Minh Kiều.”
Có lẽ là ảo giác, nhưng cô cảm thấy giọng người đàn ông hơi run.
Anh nhìn cô, nói: “Dù câu này tôi từng nói trước đây, nhưng giờ nói lại, nó có chút khác.”
“Câu gì?”
Giọng anh dịu dàng: “Tôi có thể cho em những tài nguyên tốt nhất, cho em tất cả những gì em muốn. Vân Đàn cho em được gì, tôi cũng có thể cho. Những gì anh ta không thể cho, tôi vẫn có thể. Chỉ cần em thích, chỉ cần em muốn, tôi sẽ tôn trọng em, bảo vệ em.”
Khóe môi Minh Kiều hơi cong, hờ hững: “Cho nên?”
Cho nên…
Dư Tẫn Thành bước tới, nâng cằm cô lên, ngay giây sau liền cúi đầu hôn xuống.
Tất cả diễn ra quá nhanh, vượt ngoài dự liệu của Minh Kiều, đồng tử cô hơi giãn ra.
Anh khẽ rời môi, giữ khoảng cách vừa đủ để hơi thở vẫn chạm vào nhau, giọng khàn khàn hỏi: “Cho nên thích tôi, được không?”
Trước khi dòng suy nghĩ của Minh Kiều bị nhấn chìm lần nữa, hoặc trước khi anh lại hôn xuống lần nữa.
Cô nghe thấy giọng anh khàn đặc, khe khẽ thì thầm:
“Kiều Kiều của anh…”
—
Lời của edit: Ôi đọc đến chương này bỗng thấy thương ổng quá, khờ quá trời khờ.