Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 23

Sắc mặt Dư Tẫn Thành hơi cứng lại.

Minh Kiều liếc anh đầy ý trêu chọc một lúc lâu, rồi bất chợt bật cười.

Nhan sắc cô rực rỡ, yêu mị; khi cười càng thêm quyến rũ mê người, khiến Dư Tẫn Thành thoáng ngẩn ngơ.

Cười đủ rồi, cô vỗ nhẹ vai anh: “Cảm ơn ý tốt của Dư tổng, nhưng tôi không muốn ra ngoài chơi, anh có thể tìm người khác.”

Dư Tẫn Thành cúi mắt nhìn cô: “Em mặc thế này là định làm gì?”

Minh Kiều mặc đồ thể thao, dáng người thon thả, tràn đầy sức sống. Cô đang vận động chân: “Chạy bộ chứ gì nữa.”

Anh im lặng mấy giây: “Tôi cũng đi.”

Minh Kiều: “Hả?”

“Anh chắc không?”

Nhìn dáng vẻ anh bây giờ, hoàn toàn không giống người đi chạy bộ.

Dư Tẫn Thành khẽ “ừ”, rồi xắn tay áo lên, để lộ cánh tay rắn chắc, làn da trắng lạnh, những đường gân xanh uốn lượn. Ngón tay anh thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác xắn tay áo chậm rãi mà tao nhã.

Minh Kiều cau mày, không mấy hứng thú dẫn anh đi.

Dư Tẫn Thành dĩ nhiên nhìn ra, khẽ ho một tiếng rồi nghiêm túc nói: “Đi thôi, coi như dạo chơi.”

Minh Kiều ngước lên nhìn anh.

Dạo chơi = dắt chó đi dạo?

Cũng được.

Cô lại xoay xoay chân: “Anh chạy trước đi.”

Dư Tẫn Thành: “Tại sao?”

“Có gì mà tại sao? Nói anh chạy trước thì chạy trước đi.”

Anh cũng không cãi, cao lớn tuấn tú, chỉ bình thản “ừ” một tiếng rồi chạy chậm về phía trước.

Minh Kiều cố nhịn không bật cười, theo sau anh, đồng thời rút điện thoại đăng một status lên vòng bạn bè:

Ra ngoài chạy bộ dắt chó đi dạo, vui quá đi.

Danh sách bạn bè WeChat của cô toàn người quen.

Hoắc Á bình luận: “Kiều Kiều, chị nuôi chó khi nào vậy?”

Phương Phi: “Nếu là chó hoang thì cẩn thận nhé, nhớ đưa đi bệnh viện kiểm tra trước.”

Ngay cả Vân Đàn cũng tranh thủ hỏi: “Chó giống gì thế?”

Minh Kiều liếc nhìn người đàn ông đang chạy nghiêm túc phía trước.

Giống gì à?

Chó khổng lồ hình người có tính là một giống không?

Lúc này, Dư Tẫn Thành bất ngờ quay lại nhìn, thấy cô chạy thong thả như dạo mát, bèn quay lại chạy song song với cô: “Mệt à?”

Cô lắc đầu.

Anh nghĩ một lát rồi chân thành đề nghị: “Nếu em thích chạy bộ, lần sau tôi có thể đưa em đi chạy marathon, cho em chạy thỏa thích.”

Chạy thỏa thích?

Thỏa thích cái đầu anh!

Minh Kiều thật muốn lật trắng mắt.

Có ai tán gái như anh không chứ?

Cô không muốn để ý đến anh nữa, liền tăng tốc chạy lên trước. Anh cũng chạy theo, hỏi: “Có muốn ăn gì không?”

“Không.”

“Muốn uống gì không?”

“Không.”

“Có muốn làm gì không?”

Cô liếc anh một cái, người đàn ông này đúng là dai như đỉa. Nhưng đúng là cô cũng muốn làm một việc hơi điên rồ một chút.

Minh Kiều dừng lại, ngồi xuống ghế dài trong công viên suy nghĩ.

Dư Tẫn Thành nhận ra cô đang băn khoăn, liền nói một câu: “Ngồi yên đấy, đừng đi đâu.”

Rồi anh nhanh chóng rời đi, dường như hướng về phía cửa hàng tạp hóa.

Ban đầu Minh Kiều định rời đi, nhưng nghĩ đến việc người đàn ông này đã đợi mình suốt cả đêm, còn không ngại mệt mỏi đi cùng cô “dắt chó đi dạo”, nên dựa trên tinh thần nhân đạo, cô ngoan ngoãn ở nguyên chỗ.

Dư Tẫn Thành quay lại, mang theo hai chai nước, vặn nắp ra đưa cho cô.

Anh bỗng nói: “Đưa tay ra.”

“Hử?” Minh Kiều uống xong nước, đôi môi trở nên đỏ mọng, ướt át; khi ngước nhìn anh, vẻ mặt ngoan ngoãn.

Ánh mắt anh hơi siết lại, giọng khàn khàn: “Nghe lời.”

Cô đưa tay ra. Người đàn ông đặt mấy cây kẹo m*t vào lòng bàn tay cô, giọng trầm ấm vang lên: “Đừng buồn nữa.”

Anh nắm lấy cổ tay cô, từ từ khép các ngón tay lại: “Để tôi dắt.”

Minh Kiều: “?”

Cô chợt nhận ra điều gì đó: “… Anh là bạn WeChat của tôi à?”

Dư Tẫn Thành mỉm cười nhạt: “Trước đây từng thêm rồi, chắc em quên.”

Vậy là cái status cô vừa đăng, anh đã nhìn thấy.

Minh Kiều: “…”

Nhưng anh dường như không hề tức giận, chỉ hơi nhướng mày, tiếc nuối nói: “Vừa rồi đi một vòng mà không thấy dây dắt chó, không thì tôi mua một cái cho mình, để em tiện kéo.”

Cuối cùng Minh Kiều không nhịn được mà bật cười.

Dư Tẫn Thành cũng cong môi, vô thức đưa tay xoa tóc cô, động tác dịu dàng không nói thành lời.

Ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều sững lại.

Hành động thân mật tự nhiên này…

Anh chậm rãi rút tay về: “Còn chạy nữa không?”

“Chạy.” Cô đứng dậy, nhét kẹo anh tặng vào túi. Dư Tẫn Thành thấy vậy, ánh mắt mềm đi.

Chỉ là lần này, Minh Kiều chạy về hướng bệnh viện.

Dư Tẫn Thành nhớ đến bình luận ác ý trên Weibo, liền hoài nghi rằng cô đến bệnh viện là để làm chuyện đó.

Quả nhiên, như để xác nhận suy đoán của anh.

Vào bệnh viện, Minh Kiều tìm bác sĩ chuyên môn, thẳng thắn nói: “Tôi muốn làm giấy chứng nhận kiểm tra màng trinh.”

Trong phòng khám, nữ bác sĩ đang cúi đầu viết bệnh án cùng trợ lý đều sững người, ngẩng đầu nhìn cô.

Chưa đợi bác sĩ hỏi, Minh Kiều đã mỉm cười nói: “Tôi xác định muốn làm, xin sắp xếp giúp tôi, cảm ơn.”

Dư Tẫn Thành cau chặt mày, sau khi cùng cô bước ra từ phòng khám, anh trầm giọng: “Những lời lẽ sỉ nhục đó em đừng để trong lòng, cũng không cần phải uất ức bản thân như vậy.”

Ngồi trên ghế hành lang đợi sắp xếp, Minh Kiều nghe vậy thì mỉm cười: “Tôi không thấy uất ức. Đã ở trong ngành này thì phải chấp nhận đủ loại nghi ngờ, đón nhận đủ loại tin đồn. Tôi sớm đã hiểu, và cũng chuẩn bị tâm lý rồi, tôi không để ý, thậm chí sau này vẫn có thể tiếp tục đóng phim, tham gia sự kiện. Nhưng đội ngũ của tôi, fan của tôi, gia đình tôi… họ vô tội biết bao? Chỉ vì yêu thích và bảo vệ tôi mà phải chịu đủ loại suy đoán vô căn cứ? Có fan sẽ vì lời đồn bên ngoài mà tự nghi ngờ bản thân, nghĩ rằng liệu mình có nhìn nhầm người; cũng có fan vì tôi mà khóc hết nước mắt, vì tôi mà chống lại tất cả. Họ cũng chỉ là những cô gái nhỏ, cũng cần được thương yêu, không thể vì thích tôi mà mặc nhiên phải chịu ấm ức. Tôi muốn có tờ giấy chứng nhận này, ít nhất có thể nói với fan, nói với tất cả những người dõi theo tôi, rằng tôi vẫn xứng đáng để họ yêu thích.”

Cô gái nói xong, giọng bình thản, nụ cười khoáng đạt.

Dư Tẫn Thành lặng lẽ nhìn cô, như thể lần đầu tiên biết cô, cũng như đang một lần nữa quen lại từ đầu.

Rõ ràng là một cô gái vô tư vô tâm, nhưng lại có thể chu đáo nghĩ cho người khác đến vậy. Được cô để tâm, hẳn là một hạnh phúc lớn lao.

“Còn em thì sao?” Giọng anh trầm khàn.

“Tôi?” Minh Kiều cười nhẹ: “Chỉ là một tờ giấy thôi, tôi không sợ gì cả.”

Anh im lặng nhìn cô.

Cô nghiêng đầu, mỉm cười với anh: “Dư tổng, tôi phải cảm ơn anh.”

“Cảm ơn vì điều gì?”

Minh Kiều lại vỗ vai anh, giọng ấm áp: “Hy sinh bản thân, mua vui cho tôi.”

Lúc này, bác sĩ bước ra: “Cô Minh, được rồi, mời vào.”

“Vâng.” Minh Kiều đứng lên.

Bàn tay bất ngờ bị anh nắm lấy, cô cúi mắt.

Dư Tẫn Thành khẽ siết ngón tay cô:“Tôi ở đây đợi em.”

Cô sững lại: “Anh có thể đi trước, thật ra không cần…”

“Tôi ở đây đợi em.” Anh ngắt lời, khóe môi nhếch nhẹ: “Đừng sợ.”

Nếu có thể, anh thậm chí muốn đưa cô rời khỏi đây, nói với cô rằng không cần làm những chuyện này. Nhưng anh đã nói, sẽ tôn trọng và bảo vệ cô.

Minh Kiều gật đầu, bước vào khoa chuyên môn.

Dư Tẫn Thành nhìn bóng lưng cô, gọi điện cho trợ lý Tằng: “Việc điều tra thế nào rồi?”

Trợ lý Tằng: “Ngài yên tâm, chúng tôi đang đối chiếu toàn bộ chứng cứ.”

“Liên lạc với Mộ Xuyên chưa?”

Trợ lý Tằng: “Đã liên lạc được rồi, chắc sắp gặp mặt. Ngài cứ yên tâm.”

“Ừ.”

Dư Tẫn Thành đợi một lúc thì Minh Kiều từ phòng khám bước ra, trong tay cầm tờ giấy chứng nhận do bác sĩ cấp.

Cô chụp một tấm ảnh, đăng lên Weibo.

Dư Tẫn Thành đứng dậy, do dự một chút rồi vẫn hỏi: “Có chỗ nào khó chịu không?”

Minh Kiều thì không thấy xấu hổ gì mấy: “Không, chúng ta về thôi.”

Dư Tẫn Thành đưa tay đỡ lấy cánh tay cô: “Để tôi đỡ em.”

Minh Kiều liếc qua gương mặt có phần không tự nhiên của anh, cảm thấy thú vị, liền ghé sát lại trêu chọc: “Dư Tẫn Thành, anh đang ngại đấy à?”

Anh nhíu mày: “Tôi ngại cái gì?”

Minh Kiều nhìn thấy vành tai anh hơi ửng đỏ, theo bản năng đưa tay chạm vào, mỉm cười nói: “Nhưng mà tai anh đỏ hết rồi kìa.”

Dư Tẫn Thành cúi mắt nhìn cô.

Từ góc độ này, trông cô như đang nép vào ngực anh, vòng tay lên cổ làm nũng vậy.

Cô chợt ý thức được hành động hơi quá trớn của mình, vội muốn tránh ra, nhưng Dư Tẫn Thành giữ chặt eo cô, khiến cô lại lần nữa ngã vào lòng anh.

“Là tự em nhào vào ngực tôi đấy.” Giọng anh trầm thấp, cúi đầu chậm rãi, đến khi chỉ còn cách môi cô vài phân thì dừng lại, một hai giây sau, anh nhẹ nhàng h*n l*n ch*p m** cô.

Minh Kiều sững sờ nhìn gương mặt điển trai gần trong gang tấc, rồi mới giật mình đẩy anh ra.

Hai người bình tĩnh nhìn nhau một cái, Dư Tẫn Thành mở miệng: “Tôi…”

Cô đột nhiên quay người bỏ đi.

Anh nhanh chóng đuổi theo, khẽ đỡ tay cô và dặn:

“Đi chậm thôi, cẩn thận một chút.”

Rõ ràng không phải vừa làm đại phẫu gì, nhưng nhìn dáng vẻ anh lại như đang cực kỳ lo lắng. Minh Kiều còn nghịch ngợm giơ cao chân mấy lần trên đường đi, mà hàng mày đang nhíu chặt của Dư Tẫn Thành vẫn không giãn ra.

Khi cô lại chuẩn bị đá chân thật cao, Dư Tẫn Thành nhanh tay tóm lấy mắt cá của cô.

Minh Kiều đứng bằng một chân, một chân khác bị anh giữ, tư thế của hai người có chút kỳ lạ.

Cô rút chân không được, khó chịu nói: “Buông ra.”

“Đi cho tử tế, đừng quậy.” Giọng anh trầm xuống.

Minh Kiều dứt khoát không đi nữa, ngồi phịch xuống ghế dài phía sau, mặc cho Dư Tẫn Thành giữ lấy mắt cá chân, dáng vẻ đầy khiêu khích “muốn làm gì thì làm”.

Dư Tẫn Thành bất đắc dĩ đặt chân cô xuống, chậm rãi ngồi xổm trước mặt cô: “Có phải giận vì tôi hôn em không?”

Minh Kiều không đáp.

Anh lại hỏi: “Muốn ăn gì?”

Cô vẫn im lặng.

Anh mỉm cười: “Được, lần sau đợi em đồng ý tôi mới hôn.”

Minh Kiều cuối cùng không nhịn được, đưa tay che miệng anh: “Đừng lúc nào cũng nhắc tới chuyện này.”

Dư Tẫn Thành gật đầu.

Cô vừa buông tay, anh liền trầm giọng: “Tôi đã học nấu lẩu, để tôi nấu cho em ăn, coi như xin lỗi, được không?”

Minh Kiều liếc anh một cái, rồi đứng dậy bỏ đi.

Dư Tẫn Thành đi theo: “Đi đâu?”

Minh Kiều: “… Đi mua nguyên liệu nấu lẩu.”

Cô còn có thể làm gì được chứ?

Chỉ có thể cúi đầu trước lẩu thôi.

Dư Tẫn Thành khẽ cúi đầu cười, quen biết cô lâu như vậy, anh cũng xem như đã nắm được phần nào tính cách của Minh Kiều, đây là cô gái vô cùng thích ăn uống, đi quay phim cũng phải tích trữ cả đống đồ ăn vặt, đến đâu thì việc đầu tiên là tìm xem quán nào ngon. Dùng đồ ăn để dỗ, không nói chắc thắng 100%, thì cũng phải 90%.

**

Bên kia, sau khi Minh Kiều đăng giấy chứng nhận của mình lên mạng, lập tức gây ra một cơn bão lớn.

Thực tế, mấy tài khoản antifan chuyên nghiệp đòi cô đăng chứng nhận kiểm tra màng trinh chỉ vì cá chắc rằng cô không dám, nên mới nói vậy. Toàn mạng hùa vào chế giễu cũng vì tin rằng cô đã mất từ lâu, hơn nữa chẳng có nữ minh tinh nào dám công khai chuyện như thế.

Nhưng hành động của cô lần này, đúng là có một không hai, chưa từng có tiền lệ!

Không ít người bị tờ giấy chứng nhận thật, còn đóng dấu đỏ của bệnh viện, tát cho đau điếng. Không ngoài dự đoán, từ khóa tìm kiếm nóng lại nổ lần nữa.

Từ đầu đến giờ, Lâm Sơn vẫn chưa lên tiếng, bà Lâm cũng vì tờ giấy này mà im hơi lặng tiếng. Đám antifan bỗng dưng yên ắng như gà chết. Dĩ nhiên, vẫn có một hai kẻ không biết sợ nhảy ra nghi ngờ đây là giấy tờ giả, nhưng lập tức bị cộng đồng mạng đồng loạt mỉa mai, công kích.

Fan của Minh Kiều nay có lý do chính đáng, đấu lại không chút kiêng dè, nhanh chóng chiếm lĩnh thế thượng phong trong dư luận.

Ai cũng hiểu, con dấu bệnh viện là không thể làm giả, thậm chí nhờ tờ giấy này mà tất cả tin đồn tình ái trước đây của Minh Kiều đều trở nên vô căn cứ. Chiêu này tuy có phần đi nước cờ hiểm, nhưng hoàn toàn đảo ngược ấn tượng của công chúng về cô.

Sau đó, có người tiết lộ nội bộ rằng sáng nay Minh Kiều đã tới bệnh viện làm kiểm tra, còn đăng kèm hai tấm ảnh chụp cảnh cô bước ra khỏi cổng bệnh viện, xác nhận sự việc là thật.

Lần này, không có cư dân mạng nào đứng về phía antifan mắng Minh Kiều, ngược lại không ít người chuyển hướng, bày tỏ sự ngưỡng mộ đối với cô.

Cư dân mạng 1: [Tôi còn tưởng mấy hôm nay Minh Kiều trốn trong nhà không dám lên tiếng, ai ngờ lại âm thầm làm chuyện lớn, đỉnh thật!]

Cư dân mạng 2: [Tính cách này thật thà, không giả tạo. Hoặc là không làm, mà đã làm thì dí thẳng sự thật vào mặt người ta! Chị này quá độc, với người khác độc mà với bản thân cũng độc luôn!]

Cư dân mạng 3: [Từ anti quay sang làm fan rồi. Idol thế này thì fan có thể ngẩng cao đầu! Nhân tiện nói luôn, từ lúc cô ấy đeo kính râm diss Lâm Sơn và bà Lâm là tôi đã đổ rồi, thật muốn xem cô ấy livestream chửi người quá haha.]

Cư dân mạng 4: [Chị của chúng ta thật sự quá khổ. Mấy ngày nay chịu cảnh cả mạng chửi rủa, ai cũng có thể dẫm lên chị một chân. Chắc chị cũng không vui vẻ gì. Việc chị dám đưa ra quyết định như thế này thật sự không dễ dàng, chắc chắn là muốn cho fan chúng ta một lời giải thích. Làm ơn mọi người hãy tử tế hơn chút, chị thật sự không làm gì sai cả, chị chỉ là một cô gái yêu nghề diễn mà thôi, đừng gán cho chị mấy cái mác vô nghĩa nữa!]

Cư dân mạng 5: [Tôi tin Minh Kiều trong sạch, nhưng mọi người có chú ý đến trong tấm ảnh trên báo, bên cạnh Minh Kiều có một người đàn ông không? Tuy chỉ là bóng lưng nhưng có thể thấy dáng người và khí chất đều rất tốt, chẳng lẽ là bạn trai Minh Kiều sao!?]

Cư dân mạng 6: [Lại thêm một kẻ bịa chuyện. Tùy tiện chụp được một người đàn ông trên đường cũng có thể nói là bạn trai Minh Kiều. Một ngày trước thì nói cô ấy bị bao nuôi làm tiểu tam là các người, bây giờ có chứng cứ đưa ra thì lại bảo cô ấy có bạn trai. Giải tán đi. Minh Kiều đã đăng ký kết hôn với tôi rồi, xin thả cho tiên nữ, để tiên nữ nghỉ ngơi vài ngày.]

Tất nhiên, fan của Minh Kiều không quên chuyện antifan chuyên nghiệp kia từng nhảy ra gây sự, còn nhớ rõ câu livestream ăn cứt của đối phương.

Sau khi tấm giấy chứng nhận này được đăng, Weibo của antifan kia sụp đổ, bị mắng chửi khắp nơi.

Minh Kiều vừa đi siêu thị vừa lướt Weibo.

Dư Tẫn Thành liếc qua trang Weibo của cô, gửi tin nhắn cho trợ lý Tằng, bảo anh ta truy tìm một người.

Chiêu này trước đây antifan đã dùng với Minh Kiều, giờ là lấy gậy ông đập lưng ông.

Rất nhanh, vị trí của antifan lộ ra.

Fan của Minh Kiều tự tổ chức thành nhóm nhỏ, chạy đến nhà antifan đó ném trứng. Antifan trốn trong nhà không dám ra, bị dọa đến mặt mày tái mét, cuối cùng cũng hiểu hậu quả của bạo lực mạng.

Fan quay clip tung lên mạng, không ít người @Minh Kiều.

Dư luận chia hai chiều.

Minh Kiều thì thản nhiên thả tim cho fan, còn trên Weibo gọi thẳng anti-fan ra ăn cứt.

Sau đó, cô bất ngờ nhảy vào vài group fan, lì xì mưa rào, nói vài lời thật lòng, gửi lời cảm ơn đến mọi người.

Rất chiều fan, cũng rất bảo vệ fan. Sự quan tâm đôi bên này đã chạm đến trái tim mềm yếu của không ít fan nhỏ, ai nấy đều nói sẽ theo cô đến tận cùng.

Minh Kiều nhìn những bình luận của fan, khóe môi khẽ cong, rất dịu dàng.

Nghĩ đến người nhà đang lo lắng, cô bảo Dư Tẫn Thành đi mua rau trước, còn mình thì ra một góc gọi điện về nhà, báo tình hình và hẹn vài ngày nữa sẽ về thăm ông bà.

Dư Tẫn Thành đứng cách đó không xa nhìn cô, ánh mắt luôn ôn hòa, trầm tĩnh. Cô gái mà anh thích, rất kiên cường, nhưng cũng rất mềm mại.

*

Bên này cư dân mạng bàn tán sôi nổi, độ hot tiếp tục leo thang.

Bên kia ở Hoa Dạng Giải Trí, nhân viên studio của Minh Kiều thì ngơ ngác, không ngờ cô lại cho họ một bất ngờ nữa.

Các nhân viên PR của công ty điều chỉnh lại chiến lược, lập tức soạn thảo văn bản bám sát bước đi của Minh Kiều, rồi để vài tài khoản marketing dưới trướng công ty tung ra, toàn là những bài viết cảm động minh oan cho cô.

Các tài khoản marketing tự do khác cũng hùa theo chia sẻ. Trong chốc lát, trên mạng tràn ngập câu chuyện lật ngược thế cờ rửa sạch oan khuất của Minh Kiều.

Nhưng chuyện vẫn chưa dừng lại.

Vệ Hoa nhận được cuộc gọi từ trợ lý Tằng. Trong điện thoại, anh ta nói sẽ cung cấp cho họ một tin cực lớn, tài liệu đã cho người mang đến tòa nhà Hoa Dạng, chỉ chờ Vệ Hoa ký nhận, và còn nhấn mạnh đây là liên quan đến bà Lâm.

Nghe đến cái tên này, Vệ Hoa lập tức phấn chấn hẳn. Nếu không phải con gà rừng không biết từ đâu chui ra này, thì Minh Kiều đã trong sạch, cũng sẽ không bị người ta chửi đến mức tả tơi như thế.

Mối thù này, Vệ Hoa vẫn luôn nhớ kỹ!

Cô vội bảo nhân viên công ty ra lấy bưu kiện về.

Cầm tài liệu trên tay, Vệ Hoa nôn nóng xé ra xem, đọc xong không nhịn được cười lạnh. Quả nhiên là tin cực lớn, hơn nữa còn là loại có thể lật ngược tình thế hoàn toàn!

Vệ Hoa mở Weibo của mình, đăng một câu, và @Bà Lâm: [Mười phút nữa, đợi búa nhé.]

Cư dân mạng hóng hớt nghe tin liền kéo tới, ai nấy bưng ghế ngồi chờ màn kịch lớn của năm sắp bắt đầu.

Mười phút, không sớm không muộn.

Studio sắp xếp lại toàn bộ tài liệu, sau đó đăng chính thức lên Weibo của Studio Minh Kiều:

“Chúng tôi đã nhiều lần tuyên bố, nhiều lần nhượng bộ, nhưng có người vẫn cứ liên tục chạm vào giới hạn của chúng tôi. Nếu đã như vậy, chúng tôi sẽ không nhẫn nhịn nữa. Minh Kiều và Studio Minh Kiều sẽ dùng mọi biện pháp hợp pháp để bảo vệ quyền lợi của mình. Đây là bằng chứng, sau này gặp nhau ở tòa. @bà Lâm”

Kèm theo là chín bức ảnh dài.

Bốn tấm đầu là ảnh bà Lâm thân mật với những người đàn ông khác nhau.

Năm tấm sau là ảnh chụp màn hình tin nhắn giữa Lâm tổng và tình nhân thật sự.

Để đảm bảo tính xác thực, Studio Minh Kiều còn cố ý cung cấp cả ảnh giường chiếu của Lâm tổng và nhân tình.

Bình luận của cư dân mạng:

Cư dân số 1: [Ối! Thì ra là vợ chồng cùng nhau ngoại tình, thế mà lại đi hại Minh Kiều làm gì?]

Cư dân số 2: [Chắc là Minh Kiều đắc tội ai đó, nên bị người ta chơi xấu thôi.]

Cư dân số 3: [Chẳng phải Minh Kiều có chống lưng rất lớn sao? Nghe đồn là ông chủ đứng sau Hoa Dạng, sao không cứu cô ấy?]

Cư dân số 4: [Trong mắt giới tư bản, nữ minh tinh chỉ là món đồ chơi thôi. Nói thẳng ra, Minh Kiều cũng chỉ là món đồ chơi, bản thân cô ta còn chẳng coi là thật, chúng ta việc gì phải để tâm? Nhưng đúng là lần này cô ta thiệt thòi, người bao nuôi không quản, chỉ có thể tự mình và đội ngũ chống đỡ. Đường đường là tiểu hoa đán top đầu mà rơi vào cảnh này, thật thảm! Còn chẳng bằng Hà U Thủy và Tô Đông Du, người ta cứ yên ổn đóng phim, cô ta thì ngày nào cũng dính tin đồn tình ái.’’

Cư dân số 5: [Cái đứa ở trên núp gầm giường nhà người ta à mà biết rõ thế? Cái gì cũng phán bừa. Minh Kiều vừa xinh vừa giàu, sống hơn bạn gấp nghìn lần. Câm cái miệng cay độc của mày lại. Còn bóng gió châm chọc chị Minh nữa, thì fan chị tối nay nguyền rủa mày toi mạng luôn!]

Không ngoài dự đoán, phần bình luận lại bùng nổ tranh cãi.

Tối đó, Vệ Hoa cùng hai trợ lý sau khi tan làm liền đến nhà Minh Kiều. Họ có chìa khóa nhà cô, mở cửa vào không thấy người đâu, còn đang thắc mắc cô đi đâu.

Chưa bao lâu sau, nghe thấy tiếng Minh Kiều nói chuyện ngoài cửa, Vệ Hoa lập tức chạy ra mở. Thấy cả Dư Tẫn Thành cũng ở đó, nụ cười cô càng tươi: “Ôi, Dư tổng cũng tới, mau mau, vào nhà!”

Minh Kiều nhìn quản lý bằng ánh mắt khó hiểu, sao cứ cảm giác chị ta như mẹ vợ gặp con rể thế này?

Dư Tẫn Thành xách cả đống đồ ăn cho lẩu, nhàn nhạt hỏi: “Bếp ở đâu?”

“Tôi dẫn anh đi.” Minh Kiều đi trước.

Anh ngoan ngoãn theo sau.

Vệ Hoa đứng một bên, cười hiền như mẹ hiền nhìn hai người vào bếp. Nghĩ đến cuộc gọi của trợ lý Tằng vừa nãy, lại nhiều lần nhắc đến Dư Tẫn Thành, trong lòng cô càng chắc, Dư tổng chắc hẳn rất thích Minh Kiều. Không thì đã chẳng tận tâm giúp đỡ, thuê luật sư, điều tra sự thật. Còn chu đáo hơn cả bạn trai.

Đột nhiên chuông cửa vang lên. Minh Kiều ló đầu ra khỏi bếp: “Ai tới vậy?”

“Cứ ở yên trong bếp, chị ra mở!” Vệ Hoa đáp, chạy lon ton ra cửa.

Nhưng khi thấy ông chủ Vân Đàn đứng đó, nụ cười cô cứng lại: “…Sếp, sao anh lại tới?”

“Đến thăm Minh Kiều.”

Vệ Hoa ấp úng: “Có hơi không tiện lắm.”

Vân Đàn nhướng mày, cười lạnh: “Dạo này lá gan mấy người to ra rồi nhỉ? Ở bên cạnh Minh Kiều lâu quá, quên mất ai mới là cấp trên thực sự à?”

“Đâu có!” Vệ Hoa lập tức chối.

Nhưng trong lòng thầm kêu khổ, hai “vợ chồng nhỏ” trong bếp đang xây dựng tình cảm, cái bóng đèn to này tới làm gì chứ!?

Vân Đàn mất kiên nhẫn liếc cô, “Tránh ra.”

Thấy ông chủ hiền lành thường ngày nổi nóng, Vệ Hoa không dám chống, đành né sang một bên.

Vừa bước vào, Vân Đàn đã ngửi thấy mùi lẩu.

Tiếng Minh Kiều từ bếp vọng ra: “Ai tới đó?”

Rồi một giọng nam trầm vang lên: “Kiều Kiều, tập trung nào.”

Vân Đàn khựng lại, quay sang hỏi Vệ Hoa: “Ai đang ở với Minh Kiều đấy?”

“Dư tổng.” Cô đáp với vẻ không tình nguyện.

Ánh mắt Vân Đàn hướng về phía bếp.

Dư Tẫn Thành vừa bảo tập trung? 

Tập trung làm gì?

Tên súc sinh đó định làm gì em gái mình!?

Anh sải bước vào, vừa nhìn thấy một nam một nữ trong bếp, một người thái thịt, một người rửa rau.

Dư Tẫn Thành nhận ra anh trước, mắt hơi nheo lại.

Minh Kiều thì cúi đầu, càu nhàu: “Sao lại mua nhiều rau thế này, rau không ngon bằng thịt đâu.”

Dư Tẫn Thành lạnh lùng nhìn Vân Đàn, nhưng giọng nói với Minh Kiều lại dịu dàng lạ thường: “Không được kén ăn, phải ăn cả rau lẫn thịt.”

Cô bĩu môi.

Vân Đàn lên tiếng: “Kiều Kiều.”

Cô ngẩng lên, hời hợt chào: “Anh tới à, ngồi đợi ăn lẩu nhé.”

Dư Tẫn Thành nhận thấy ánh mắt cô khi nhìn Vân Đàn dịu dàng và tự nhiên hơn hẳn. Quả nhiên, cô để tâm đến người đàn ông này hơn sao?

Không tự chủ, động tác thái thịt mạnh hơn, mắt cũng lạnh đi.

Vân Đàn xắn tay áo: “Để anh giúp.”

“Ừ, anh rửa chỗ này đi.” Minh Kiều đặt giỏ rau trước mặt anh.

Vân Đàn vui vẻ nhận.

Dư Tẫn Thành liền giữ lại: “Ra ngoài, chỗ này không cần anh.”

Vân Đàn mỉm cười, giọng bình thản: “Dư tổng, anh có quyền gì ra lệnh cho tôi trong bếp của Kiều Kiều?”

Hai chữ “Kiều Kiều” anh cố tình gọi thân mật, mập mờ.

Ánh mắt Dư Tẫn Thành tối lại, khẽ cười lạnh.

Anh kéo nhẹ Minh Kiều về phía mình, lấy lại đồ từ tay Vân Đàn: “Bất cứ thứ gì của cô ấy, đàn ông khác không được chạm vào.”

Vân Đàn cười, nhưng mắt không cười: “Tại sao?”

“Kiều Kiều là người phụ nữ của tôi.”

Minh Kiều: “…”

Cảm ơn, lại một lần nữa nghe câu từ quá mức xấu hổ, đến mức cô phải xoa tay vì nổi da gà.

“Các anh thôi đi được không?” Cô bất lực nói.

Hai người đàn ông đồng loạt: “Em ra ngoài trước đi.”

Cô không cảm xúc rời sang bên, khoanh tay đứng xem, coi như món khai vị trước bữa chính.

Vân Đàn cũng đặt tay lên giỏ rau, kéo về phía mình: “Nghe nói Kiều Kiều chưa đồng ý yêu anh.”

Dư Tẫn Thành lạnh mặt, kéo lại: “Sớm muộn cô ấy sẽ đồng ý.”

Vân Đàn: “Chắc anh nghe tin đồn giữa tôi và Minh Kiều rồi. Xin lỗi, nói cho anh biết, tất cả đều là thật.”

Rồi lại kéo giỏ rau về.

Dư Tẫn Thành: “Tôi không quan tâm cô ấy từng ở bên ai. Chỉ cần quãng đời còn lại ở bên tôi, tất cả đều không thành vấn đề.”

Lại kéo giỏ rau về.

Hai người mắt đối mắt, giằng qua giằng lại cái giỏ, không ai chịu thua, như thể không đến chết thì không dừng.

Minh Kiều ngáp một cái, rút con dao từ giá, búng nhẹ vào mũi dao.

Vân Đàn thoáng thấy, lập tức buông tay: “Hai người tiếp tục, tôi ra ngoài trước.”

Dư Tẫn Thành quay lại, thấy vẻ mặt khó đoán của Minh Kiều, như đang giận vì chuyện vừa nãy.

Anh mím môi vài giây, rồi do dự đưa tay khẽ kéo vạt áo cô, lắc nhẹ hai cái: “…Xin lỗi, đừng giận nữa.”

Bình Luận (0)
Comment