Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 24

Minh Kiều cúi mắt liếc nhìn bàn tay đang đặt ở vạt áo mình, hơi ngẩn ra.

Nhân lúc cô không chú ý, Dư Tẫn Thành lấy con dao trong tay cô: “Con gái đừng nghịch cái này, lỡ bị thương thì sao.”

Minh Kiều liếc qua đống rau trong bếp: “Vậy mấy thứ này đều do anh làm à?”

“Ừ.” Anh đáp khẽ.

Minh Kiều khựng lại: “Để tôi gọi người vào giúp.”

Nói xong liền định quay người ra ngoài, lại bị Dư Tẫn Thành giữ lại, sắc mặt người đàn ông trầm xuống: “Đừng gọi Vân Đàn, tôi làm được.”

Xem ra người đàn ông này thật sự coi Vân Đàn là tình địch rồi.

Minh Kiều nhướng mày: “Yên tâm, anh ấy chẳng biết nấu ăn đâu. Tôi gọi chị Vệ và trợ lý qua.”

Nhắc đến Vân Đàn, giọng cô tự nhiên mang theo sự thân mật, khác hẳn khi đối diện với Dư Tẫn Thành.

Dư Tẫn Thành từng nghĩ đến đủ khả năng, từng nghĩ Minh Kiều có thể thích Vân Đàn, nghĩ đến cảnh họ ở bên nhau, nghĩ đến những gì có thể đã xảy ra giữa họ, thậm chí còn ghen vì Vân Đàn quen Minh Kiều từ mấy năm trước.

Nếu… nếu người gặp cô đầu tiên là anh.

Có lẽ giờ mọi chuyện đã khác.

Bàn tay đang giữ cánh tay Minh Kiều của anh siết chặt hơn, kéo cô lại gần, ép sát vào bồn rửa.

Người đàn ông cúi mắt, ánh nhìn khóa chặt gương mặt cô.

Minh Kiều uể oải lên tiếng: “Sao, lại muốn giở trò cưỡng hôn à?”

“Có chút.” Yết hầu anh khẽ chuyển động, thành thật trả lời.

Minh Kiều nhướng mày, đúng là thật thà ghê.

Cô phát hiện một điểm thú vị, người này trông thì lạnh nhạt cao ngạo, thực ra không biết nói dối, làm gì cũng thẳng thắn, đúng kiểu tư duy của thẳng nam.

Theo một nghĩa nào đó, kiểu đàn ông này còn tốt hơn loại miệng toàn lời hoa mỹ, nhưng cho dù loại nào, Minh Kiều cũng chẳng hứng thú.

Cô đưa một ngón tay chống vào ngực anh, đẩy ra một chút: “Tôi không đồng ý với hành vi này, quá thiếu lịch sự. Buông tôi ra trước.”

Anh im lặng nhìn cô vài giây, cúi đầu tiến lại gần. Minh Kiều vẫn đứng yên, chẳng tin anh dám hôn thật.

Nhưng cô cũng phải thừa nhận, Dư Tẫn Thành đẹp trai hiếm thấy, ngay cả trong giới giải trí cũng khó ai sánh bằng. Với khuôn mặt anh tuấn như vậy ở sát trước mắt, ít cô gái có thể cưỡng lại được.

Đôi mắt anh dài, sáng và ôn hòa, giọng trầm khàn: “Tôi không hôn.”

“Ừ.” Minh Kiều đáp.

Khóe môi anh khẽ nhếch, nhưng nụ hôn lại rơi xuống giữa chân mày cô, rất nhẹ, mang theo sự dịu dàng và trân trọng.

Minh Kiều sững lại, cau mày: “Không phải nói không hôn sao?”

Dư Tẫn Thành buông cô ra, ngón tay lướt nhẹ qua môi cô, mỉm cười: “Không hôn ở đây, nhưng có thể hôn chỗ khác.”

Thì ra đàn ông thật thà cũng chẳng thật thà lắm, quả nhiên quạ nào cũng một màu.

Minh Kiều hừ lạnh: “Quan hệ của chúng ta hình như chưa đến mức tùy tiện hôn nhau.”

Dư Tẫn Thành “Ừ” một tiếng, không phủ nhận: “Vậy tôi xin lỗi. Xin lỗi nhé.”

Sàm sỡ xong mới nói xin lỗi, chiêu này cũng được đấy.

Minh Kiều đẩy mạnh anh ra. Dư Tẫn Thành lùi lại, chạm vào bàn làm vang tiếng động.

Cô gái kiêu kỳ nói: “Tránh xa tôi ra.”

Tư thế hơi ngẩng cằm trông có chút ngạo mạn.

Dư Tẫn Thành hơi ngẩn, rồi bật cười khẽ.

Người bên ngoài nghe thấy tiếng động liền vào xem, vừa vào bếp đã thấy Dư Tẫn Thành cười dịu dàng hết mức.

Bọn họ vào thì không tiện, ra thì cũng ngại.

Minh Kiều quay sang: “Vào hết đi, phụ một tay.”

Ba người liền im lặng làm việc, không dám nhìn lung tung.

Dư Tẫn Thành có vẻ hay nấu ăn, động tác đâu ra đấy. Mấy lần Minh Kiều định giúp nhưng đều bị anh nghiêm mặt đẩy ra.

Hai tiếng sau, lẩu mới bày lên bàn.

Ngoài Minh Kiều và mấy cô gái trong nhóm, còn có cả Dư Tẫn Thành và Vân Đàn cùng ngồi.

Minh Kiều chẳng mấy để tâm đến hai người họ, vừa ngồi xuống đã vội nếm thử lẩu.

Dư Tẫn Thành tuy không ra gì, nhưng tay nghề nấu ăn rất ổn, từ món mì lần trước đến nồi lẩu lần này đều hợp khẩu vị cô.

Vân Đàn và Dư Tẫn Thành ngồi đối diện, những người khác thì ngồi ở hai bên Minh Kiều.

Mặt Dư Tẫn Thành lạnh và u ám, còn Vân Đàn thì ôn hòa mỉm cười. Cả hai chưa ai động đũa.

Vệ Hoa cùng hai người khác bắt đầu tưởng tượng cảnh hai người vì Minh Kiều mà choảng nhau, đến mức chẳng còn tâm trạng ăn, trong khi Minh Kiều thì ăn ngon lành.

Dư Tẫn Thành liếc sang thấy cô ăn vui vẻ thì tâm trạng tốt hơn, lặng lẽ rót cho cô một ly nước: “Từ từ thôi.”

Vân Đàn gắp đồ ăn cho cô, dịu giọng: “Kiều Kiều, em thích món này mà, ăn nhiều chút.”

Ánh mắt Dư Tẫn Thành lạnh hẳn, cũng gắp rau bỏ vào bát cô: “Kiều Kiều, con gái không nên kén ăn, phải ăn cả rau nữa.”

Vân Đàn cười: “Nhưng Kiều Kiều nhà chúng tôi không thích rau, chỉ thích ăn thịt thôi.”

Dư Tẫn Thành nheo mắt: “Kiều Kiều nhà các anh?”

Vân Đàn: “Sao, Dư tổng có ý kiến?”

Dư Tẫn Thành chậm rãi đặt đũa xuống, cười lạnh: “Không bằng cá cược một ván?”

“Cược gì?” Vân Đàn hỏi.

Minh Kiều liếc hai người, rồi tiếp tục cúi đầu ăn như không liên quan, Vệ Hoa thì hết sức phục thái độ “phật hệ” của cô, đến mức bất lực.

Dư Tẫn Thành nhìn Minh Kiều, ánh mắt ôn hòa: “Cược xem ai cưới được Kiều Kiều trước.”

Vân Đàn: “?”

Vậy chẳng phải anh thua chắc sao?

“Không được.”

Dư Tẫn Thành nhướng mày: “Tất nhiên, nếu Vân tổng không tự tin thì có thể không cược, trực tiếp rút lui cũng được.”

Vân Đàn nghẹn lời. Anh đâu thể nói thẳng mình là anh trai của Minh Kiều được, còn đang muốn đóng vai người theo đuổi cô để cho Dư Tẫn Thành sôi máu thêm một thời gian mà.

“Được, cược thì cược.” Vân Đàn cười nhạt, dáng vẻ quý công tử ung dung.

Minh Kiều cau mày tỏ vẻ không vui.

Vân Đàn thong thả nâng ly rượu trước mặt lên môi, dáng vẻ lười nhác như thể mọi chuyện đều nằm trong tầm kiểm soát của mình.

Minh Kiều mỉm cười, bỗng nói: “Nhìn lẩu nóng trước mắt, em lại nhớ tới những ngày trước kia ở cùng chị Hoàn Tây, thật sự rất nhớ chị ấy.”

Vân Đàn bị sặc rượu, ho sặc sụa mấy tiếng, ánh mắt trách móc nhìn Minh Kiều.

Minh Kiều trừng mắt đáp trả.

Vệ Hoa tò mò hỏi: “Chị Hoàn Tây là ai? Sao chưa nghe em nhắc bao giờ?”

“Là một chị gái hàng xóm. Chị ấy bị một con chó ở trong nước cắn, nên mới ra nước ngoài.” Minh Kiều hờ hững nói.

Hoắc Á lấy làm lạ: “Con chó gì mà hung dữ đến mức khiến người ta không thể ở lại Trung Quốc?”

Minh Kiều cắm mạnh đôi đũa vào một miếng đậu phụ, động tác nhanh và dứt khoát. Vân Đàn nhìn mà giật cả mí mắt, sắc mặt từ từ trầm xuống.

Cô nói: “Chị cũng không rõ lắm, chuyện này chỉ có con chó đó mới rõ thôi.”

Nói rồi, cô liếc Vân Đàn đầy ẩn ý.

Sắc mặt của anh đen kịt như đáy nồi.

Dư Tẫn Thành ngồi bên cạnh cũng chẳng khá hơn là bao. Anh luôn cảm thấy vẻ mặt Minh Kiều giống như đang ghen, dường như cô để tâm đến Vân Đàn hơn anh tưởng.

Mỗi người một tâm trạng, bữa ăn kết thúc, trừ Minh Kiều ra thì chẳng ai thấy ngon miệng.

**

Trên mạng, những bình luận ác ý nhắm vào Minh Kiều dần ít đi, ngược lại, số người công kích vợ chồng Tổng Lâm lại tăng gấp bội.

Luật sư mà Dư Tẫn Thành mời cho Minh Kiều sẽ sớm tới trong thời gian tới. Đồng thời, chuyện mà anh cho người điều tra cũng đã có manh mối. Sau khi trợ lý Tằng báo cáo, Dư Tẫn Thành lập tức liên lạc với Minh Kiều.

Trên đường đến studio, Minh Kiều nhận được cuộc gọi từ anh. Cô hơi do dự nhưng vẫn bắt máy.

“Kiều Kiều.” Giọng khàn khàn trầm thấp vang bên tai.

Minh Kiều vẫn chưa quen với sự thân mật của anh, chậm rãi xoa sống mũi hỏi: “Có chuyện gì?”

“Tôi đã tra ra ai hãm hại em rồi.”

Động tác của Minh Kiều khựng lại: “Là ai?”

“Hà U Thủy.” Giọng anh trầm tĩnh truyền đến: “Bọn tôi lần theo tài khoản đã đăng tải đoạn video đầu tiên, theo dõi mấy ngày, phát hiện người này từng tiếp xúc với người của Hà U Thủy, còn có cả dấu vết chuyển khoản. Bằng chứng tooi đã gửi vào email của em.”

“Cảm ơn.” Minh Kiều nói xong liền cúp máy trước.

Cô quay sang bảo Phương Phi đang lái xe: “Đổi hướng, đến studio của Hà U Thủy.”

Phương Phi xoay vô lăng, Hoắc Á hỏi: “Ai gọi thế? Đến studio của Hà U Thủy làm gì?”

“Điện thoại của Dư Tẫn Thành.” Còn về làm gì—

Minh Kiều nhắm mắt, tựa ra sau ghế, khoanh tay:

“Đi xé nát bông hoa thanh thuần.”

Hai cô trợ lý nhìn nhau cười.

Chưa đến được studio của Hà U Thủy, điện thoại của Vệ Hoa lại gọi tới. Cô nói: “Bọn chị đã điều tra ra vì sao bà Lâm lại hãm hại em, thì ra Hà U Thủy từng liên lạc với bà ta. Bằng chứng bà Lâm bao nuôi trai trẻ bị Hà U Thủy nắm trong tay. Nếu không hợp tác, Hà U Thủy sẽ phơi bày vụ bê bối này. Lâm tổng mà biết thì chắc chắn sẽ đuổi bà ta ra khỏi nhà, bà Lâm sẽ trắng tay không được một xu. Để giữ danh tiếng và tiền bạc, đồng thời thoát khỏi chồng, bà ta chọn hợp tác với Hà U Thủy, cố tình tạo chứng cứ giả là em bị Lâm Sơn bao nuôi. Còn lý do Lâm tổng mãi không lên tiếng là để mượn chuyện của cậu mà bảo vệ nhân tình thật sự của ông ta. Thêm nữa, cái tài khoản antifan đầu tiên lên tiếng bắt em đưa chứng cứ cũng là do Hà U Thủy sai khiến.”

Minh Kiều gật đầu: “Em biết rồi.”

Vệ Hoa hỏi: “Em đang ở đâu?”

“Đang chuẩn bị đến studio của Hà U Thủy.”

“Đến đó làm gì? Đừng có mà bốc đồng nhé.”

“Yên tâm, em sẽ về nhanh thôi.”

Vệ Hoa ở với Minh Kiều nhiều năm, tất nhiên biết cô định làm gì. Nhưng vụ này cũng khiến cô chịu nhiều oan ức.

Là quản lý, cô ấ vốn phải giữ bình tĩnh, nhưng lần này cũng định mắt nhắm mắt mở. Dù sao giờ hậu thuẫn của Minh Kiều đã vững, chẳng cần sợ đắc tội ai.

Cô ấy giả vờ nghiêm giọng dặn dò: “Chú ý chừng mực.”

Minh Kiều cười: “Em biết.”

Cúp máy, cô bỗng hỏi trợ lý: “Lâm tổng tới giờ vẫn chưa ra thông cáo à?”

Hoắc Á: “Chắc bận dọn đống lộn xộn ở nhà rồi. Vợ ngoại tình, bản thân cũng nuôi bồ, hai vợ chồng cãi nhau loạn cả lên, còn đâu tâm trí ra mặt nói gì.”

Minh Kiều liền gọi điện về nhà.

Vân Bách Mộc vẫn đang chờ tin con gái. Sau khi chuyện xảy ra, ông vốn định ra tay nhưng Minh Kiều bảo phải chờ, cần đủ chứng cứ và thời cơ chín muồi.

Ông cũng không tiện tự ý hành động, kẻo xảy ra sai sót thì người bị trách vẫn là con gái mình.

Trong điện thoại, Minh Kiều mỉm cười nói ra yêu cầu, Vân Bách Mộc lập tức đồng ý không chút do dự.

Kết thúc cuộc gọi, Minh Kiều khẽ mím môi cười: “Đợi tôi xử xong Hà U Thủy, sẽ ghé thăm Lâm tổng mà đã lâu rồi chưa gặp.”

Mấy kẻ này, một tên cũng đừng mong thoát.

*

Xe dừng trước công ty quản lý của Hà U Thủy, Minh Kiều bước xuống, ngẩng đầu nhìn tòa cao ốc sừng sững, rồi lười biếng đeo kính râm và bước vào.

Sự xuất hiện của cô khiến không ít nhân viên chú ý.

Mọi người nhìn cô tiến về phía thang máy, đứng lại xì xào bàn tán, ai cũng đoán đối thủ này đến đây để làm gì.

Thang máy dừng ở tầng mười, Minh Kiều đi thẳng đến phòng làm việc của Hà U Thủy.

Trợ lý của Hà U Thủy bưng cà phê đi ngược chiều, thấy Minh Kiều thì ngẩn ra: “Cô… cô…”

Minh Kiều mỉm cười: “Hà U Thủy có ở đây không?”

Trợ lý cảnh giác: “Cô đến làm gì?”

“Tìm cô ta nói rõ một chuyện.” Minh Kiều cúi mắt: “Đây là cà phê cho Hà U Thủy à? Hay là để tôi mang vào cho cô ta.”

Trợ lý rụt tay lại: “Không cần cô.”

Hai bên vốn đã không ưa nhau từ lâu, nên những người bên cạnh Hà U Thủy cũng chẳng thích Minh Kiều, tương tự, Phương Phi và trợ lý cũng rất ghét Hà U Thủy cùng ê-kíp của cô ta.

Minh Kiều không ép: “Vậy thì cùng vào thôi.”

Trợ lý chặn lại: “Cô Minh, chúng tôi rất bận, cô về đi thì hơn.”

Minh Kiều mỉm cười nhìn cô ta một lúc lâu, khiến trợ lý thấy hơi rợn gáy.

“Chuyện giữa tôi và Hà U Thủy, tốt nhất cô đừng xen vào.” Minh Kiều nhận lấy cốc cà phê, cười dịu dàng: “Yên tâm, chỉ là nói chuyện thôi.”

Trong phòng vang lên giọng Hà U Thủy: “Ai ở ngoài cửa nói chuyện thế? Lại lười việc à? Cà phê đâu?”

Minh Kiều liếc cánh cửa văn phòng đang đóng chặt, rồi đẩy cửa bước vào.

Hà U Thủy quay lưng ngồi trên ghế.

Minh Kiều đặt cà phê lên bàn, kéo ghế ngồi xuống, thong thả khuấy tách cà phê trước mặt, chưa vội mở miệng.

Hà U Thủy chờ một lúc, không nghe động tĩnh gì, cau mày quay ghế lại, thấy Minh Kiều thì sững ra:

“Sao cô lại ở đây? Trợ lý của tôi đâu?”

Minh Kiều mỉm cười: “Tôi bảo có chuyện muốn nói với cô, nên cho cô ấy đi nghỉ rồi.”

Hà U Thủy hừ lạnh: “Ở đây đâu đến lượt cô ra lệnh.”

Cô ta đứng dậy, có vẻ định đi tìm trợ lý.

Minh Kiều nhấp một ngụm cà phê: “Chắc cô không muốn chuyện tôi sắp nói bị toàn bộ nhân viên công ty nghe thấy đâu nhỉ? Nếu muốn thì cứ mở toang cửa, tôi không ngại.”

Hà U Thủy dừng bước, quay đầu: “Cô muốn nói gì?”

“Đoạn video cô cố ý tung ra, và chuyện cấu kết với bà Lâm hãm hại tôi.”

Hà U Thủy vẫn bình tĩnh ngồi xuống: “Cô có chứng cứ không?”

“Cô nghĩ tôi là loại người không có chứng cứ mà xông tới à?” Minh Kiều cười đầy ẩn ý, liếc cô ta một cái.

Nghe vậy, sắc mặt Hà U Thủy khựng lại trong chốc lát: “Minh Kiều, vu khống người khác đâu phải muốn là được.”

Vu khống ư?

Minh Kiều khẽ vuốt tách cà phê, ngón tay gõ nhẹ hai cái.

Hà U Thủy cũng không chịu lép vế, lạnh lùng nhìn cô.

Bỗng Minh Kiều cầm cả tách cà phê hất thẳng vào mặt Hà U Thủy. Cà phê tuy không còn nóng nhưng vẫn ấm, Hà U Thủy ngẩn ra một giây, rồi hét lên: “Cô làm gì thế?!”

“Làm gì à?” Minh Kiều cười lạnh, ném luôn cái tách rỗng vào trán cô ta.

Một tiếng “bốp” vang lên, Hà U Thủy ôm trán rên đau.

“Tất nhiên là đánh cô rồi! Cô tưởng tôi đến đây để nói lý với cô sao?”

Phương Phi và Hoắc Á đứng bên đều sững người. Nói thật, họ còn tưởng nghệ sĩ nhà mình sẽ dùng khí chất cao quý và tài ăn nói để dằn mặt Hà U Thủy, ai ngờ lại ra tay luôn, mà còn chẳng chút duyên dáng, hoàn toàn bung xõa.

Hà U Thủy tất nhiên không chịu ngồi yên, cố với tay lấy thứ gì đó trên bàn để ném lại, nhưng Minh Kiều nhanh hơn, chộp hai tập hồ sơ đập thẳng vào mặt cô ta.

Ra tay rất mạnh, lại nhắm đúng cái mặt, thứ mà nữ nghệ sĩ nào cũng giữ như báu.

Hà U Thủy thét lên: “Minh Kiều! Đánh nhau thì đừng đánh vào mặt!”

Minh Kiều đè cô ta xuống, đá thẳng vào mặt. Cú đá quá mạnh khiến sống mũi Hà U Thủy tổn thương, máu chảy ra.

Cô ta vội che mặt, nhưng lại bị Minh Kiều túm tóc, tát thêm một cái đau điếng, cả người choáng váng.

Toàn bộ khuôn mặt tê rần, tai ù đi, chỉ nghe giọng nói lạnh lẽo của Minh Kiều vang lên: “Cô không đủ tư cách ra điều kiện!”

Rồi mắt Hà U Thủy tối sầm lại, Minh Kiều đã đè hẳn cô ta xuống sàn.

Cô nắm tóc đối phương, đập mạnh xuống nền.

“Bộp!” một tiếng, Hà U Thủy đau đến run rẩy cả người, nước mắt trào ra, tiếng hét ngày càng thảm thiết.

Màn ẩu đả nảy lửa giữa hai nữ minh tinh diễn ra theo thế một chiều, Minh Kiều hoàn toàn áp đảo.

Phương Phi và Hoắc Á há hốc mồm, thì ra nghệ sĩ nhà họ đánh nhau giỏi đến thế sao!?

Nhân viên phòng làm việc của Hà U Thủy nghe tiếng động chạy tới, nhìn cảnh tượng bên trong thì vừa kinh ngạc vừa cạn lời.

Bình thường Hà U Thủy ngang tàng, vậy mà hôm nay lại bị Minh Kiều đè ra đánh?

Thật mất mặt.

Tóc của Minh Kiều cũng bị Hà U Thủy đang giãy giụa túm rối một chút, tất nhiên, cô không bị thương chút nào, người thê thảm nhất chính là Hà U Thủy. Trên mặt cô ta bầm tím khắp nơi, nửa người trên còn bị cà phê làm ướt, chắc là đau lắm nên tiếng k** r*n không dứt, nghe vô cùng thảm thiết.

Người trong studio vội vàng chạy tới tách hai người ra.

Trước khi bị kéo ra, Minh Kiều còn đá Hà U Thủy một cú.

Hà U Thủy được người đỡ dậy từ dưới đất, hất tóc lên, trừng mắt với Minh Kiều: “Cô! Cô là đồ điên!”

Giọng cô ta run rẩy, ấm ức khóc liên tục, vừa lau nước mắt vừa lau máu trên mặt.

Minh Kiều hừ lạnh một tiếng, cử động cánh tay, gạt tay nhân viên đang giữ mình ra, lấy gương ra chỉnh lại trang điểm, Hoắc Á và Phương Phi cũng giúp cô chỉnh lại tóc.

Đến khi gập gương lại, vẫn thấy tức, Minh Kiều liền ném mạnh chiếc gương về phía mặt Hà U Thủy. Ném rất chuẩn, trúng ngay mắt trái khiến cô ta đau đến mức ôm mặt lăn lộn, khóc càng dữ dội hơn.

Nhân viên studio thấy không thể chịu nổi, lạnh giọng nhìn Minh Kiều: “Cô Minh, cô quá đáng lắm rồi!”

Minh Kiều trở lại dáng vẻ lười nhác thường ngày, liếc người vừa nói, dùng thái độ cao ngạo lạnh lùng để nói ra lời th* t*c nhất: “Liên quan gì tới cô, cút!”

Phương Phi và Hoắc Á cảm thấy toàn thân sảng khoái, sung sướng tột cùng.

Nhân viên kia bị cô chặn họng đến đỏ mặt, tức mà không dám nói.

Minh Kiều lại liếc sang dáng vẻ ấm ức sụt sùi của Hà U Thủy, hơi mất kiên nhẫn: “Hà tiện tỳ, gặp nhau ở tòa nhé.”

Nhân viên: Hà tiện tỳ???

Phương Phi và Hoắc Á suýt bật cười, xem ra chị này thật sự định bung xõa, thả lỏng toàn bộ khí chất chanh chua của mình rồi.

Sau khi Minh Kiều bước ra khỏi văn phòng, Hà U Thủy tức giận đuổi theo.

Bên ngoài văn phòng đã có nhân viên vây kín thành mấy vòng, đều đến hóng chuyện. Thấy hai nhân vật chính đi ra, tiếng xì xào lập tức ngừng lại.

“Minh Kiều! Đồ đàn bà điên! Tôi cũng sẽ kiện cô! Tôi kiện cô cố ý gây thương tích!”

Minh Kiều trợn mắt, xoay người lại, tiện tay lấy một ống bút trên bàn nhân viên ném về phía Hà U Thủy. Cô ta vội ôm đầu ngồi xổm xuống tránh.

Minh Kiều khẽ cười khinh: “Né cũng nhanh phết.”

Rồi quay lưng, ung dung bước đi.

Một dáng vẻ bà đây chẳng sợ gì hết khiến người khác tức điên.

Ngoài đám đông, Dư Tẫn Thành lo lắng chạy đến, nhìn thấy cảnh vừa xảy ra, bỗng khẽ cong môi cười.

Thì ra cô nhóc này có thói quen ném đồ đánh người, bất kể là ai.

Trợ lý Tằng bên cạnh ôm ngực: “Cô Minh thật tàn bạo, kiểu phụ nữ này đáng sợ quá!”

Dư Tẫn Thành liếc lạnh một cái.

Trợ lý Tằng lập tức đổi giọng: “Ý tôi là cô Minh thật sự là người sống rất chân thành, có cá tính!”

Anh ta yếu ớt giơ ngón tay cái lên.

Minh Kiều đang định lên xe thì phía sau vang lên giọng nam trầm quen thuộc: “Kiều Kiều.”

Cô quay lại, nghi hoặc hỏi: “Sao anh lại ở đây?”

“Đi ngang qua.” Người đàn ông mặt không đổi sắc nói dối, nghiêm túc quan sát cô, thấy cô không bị thương gì thì yên tâm hơn.

Minh Kiều đã quen với cách nói này của anh, không vạch trần: “Tôi phải đi tìm Lâm tổng.”

Dư Tẫn Thành đoán ra cô định làm gì: “Tôi đi cùng em.”

“Không cần, tôi tự giải quyết được.”

Dư Tẫn Thành theo bản năng nhớ lại cảnh cô vừa đánh nhau với Hà U Thủy trong văn phòng, chau mày: “Con gái không nên đánh nhau, rất nguy hiểm.”

Ngoài Dư Tẫn Thành thì chẳng ai lại nghiêm túc dặn dò cô như một ông bố thế này.

Minh Kiều cảm kích vì lần này anh ra tay giúp đỡ, chân thành nói: “Cảm ơn Dư tổng đã quan tâm, lần sau cùng ăn cơm nhé.”

Dư Tẫn Thành chặn lại khi cô định đóng cửa xe, nhanh chóng cúi người lên xe, ngồi ngay ngắn: “Ý tôi là, nếu có đánh nhau thì nên để đàn ông làm.”

“Lái xe đi.” Anh nói với Hoắc Á.

Hai trợ lý nhìn sang Minh Kiều.

Minh Kiều thấy bộ dạng này của Dư Tẫn Thành, biết là không khuyên đi được, liền gật đầu thản nhiên: “Đi thôi.”

Đến nơi, cả nhóm xuống xe, đi thẳng vào nhà họ Lâm.

Bảo vệ tất nhiên nhận ra Dư Tẫn Thành, không dám cản.

Minh Kiều bảo hai trợ lý chờ bên ngoài, cô và Dư Tẫn Thành vào giải quyết là đủ.

Lâm Sơn, người trốn tránh mấy ngày nay, vừa thấy Minh Kiều và Dư Tẫn Thành, sợ đến mức bật dậy khỏi ghế sô pha.

Không trách ông ta sợ, vì cãi nhau với vợ, bà Lâm đã về nhà mẹ đẻ. Lâm Sơn bực mình nên đuổi hết đám người hầu trong nhà đi, giờ chỉ còn mình ông ta và vài bà giúp việc lớn tuổi nấu ăn.

Minh Kiều mỉm cười nhẹ: “Mấy hôm nay Lâm tổng sống thế nào?”

Chưa đợi Lâm Sơn trả lời, cô đã cười nói tiếp: “Dù sao tôi sống không tốt, nên hôm nay đến tính sổ với ông.”

Lâm Sơn vốn không sợ Minh Kiều, chỉ là người đàn ông bên cạnh cô thực sự khiến người ta khiếp đảm. Ông ta lén liếc Dư Tẫn Thành, thấy sắc mặt lạnh lùng của anh thì rùng mình một cái: “Hai người định làm gì?”

Minh Kiều cười lạnh: “Đóng cửa, thả chó!”

Phương Phi và Hoắc Á lập tức đóng cửa lại.

Minh Kiều bước lên, vỗ vai Dư Tẫn Thành: “Xông lên.”

Dư Tẫn Thành: ?

… Thì ra anh chính là “con chó” đó???

Lời của editor: Anh coi chị là tiên, là chúa, là trứng, là hoa mà tâng, mà hứng lên tận trời. Còn chị ta thì….:)))

Bình Luận (0)
Comment