Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 25

Sau một thoáng sững sờ ngắn ngủi, Dư Tẫn Thành không hề trách móc Minh Kiều, ngược lại còn tiếp nhận tình huống rất tự nhiên.

Minh Kiều thấy anh cởi khuy áo vest, gấp gọn gàng đặt lên ghế sofa, rồi chậm rãi tháo khuy tay áo sơ mi, bắt đầu xắn tay áo lên.

Cô khẽ bĩu môi, thật lắm thủ tục, chẳng phải chỉ là đánh nhau thôi sao? Sao mà rườm rà thế?

Cô đảo mắt nhìn quanh, không thấy thứ gì vừa tay, liền dứt khoát cầm túi xách của mình ném thẳng, trúng ngay vào khuôn mặt béo núc ních của Lâm Sơn.

Dù sao chuyện ông ta và vợ là bà Lâm ngoại tình đã ầm ĩ khắp nơi, cổ phiếu công ty rớt thảm, tập đoàn Danh Thế của bố cô đang chuẩn bị thâu tóm Lâm thị. Chỉ vài ngày nữa, Lâm Sơn sẽ phá sản, thành chó mất nhà. Giờ mà không nhân cơ hội đánh cho hả giận thì còn đợi đến bao giờ?

Dư Tẫn Thành không ngờ Minh Kiều lại ra tay trước, hơi khựng lại một chút.

Thật ra anh vốn chẳng hay đánh nhau. Từ khi sinh ra, mọi thứ quanh anh đều vận hành theo trật tự, cuộc đời đã vạch sẵn đường đi.

Từng bước trưởng thành, anh dường như là hình mẫu của hai chữ “quý tộc”, sống máy móc, làm việc máy móc, tình cảm cũng máy móc.

Nhưng hơn một năm qua, từ khi gặp Minh Kiều, anh đã thay đổi rất nhiều, những thay đổi mà trước đây, anh sẽ cho là hoang đường.

Cô luôn liên tục làm mới nhận thức của anh, thậm chí khiến anh xây dựng lại một thế giới quan mới.

“Ngây ra làm gì? Chưa bao giờ đánh nhau à?” Minh Kiều liếc anh.

Dư Tẫn Thành im lặng.

Hồi nhỏ, quanh anh luôn có quản gia và vệ sĩ riêng, an toàn được bảo đảm tuyệt đối. Lớn lên, có tiền và địa vị, lại càng không ai dám gây chuyện.

Những lần hiếm hoi anh đánh nhau chỉ là với mấy con chó Golden Retriever mà nhà nuôi…

Chắc đánh với người cũng giống với đánh với chó thôi nhỉ?

Ánh mắt anh trầm xuống, vẻ mặt nghiêm túc.

Bên kia, Lâm Sơn nhìn thấy dáng vẻ này thì chết cũng không tin vị tổng giám đốc này chưa từng đánh nhau. Trong mắt ông ta, với khí chất lạnh lùng bá đạo như vậy, chắc phải là kiểu đánh khắp thiên hạ không đối thủ mới đúng.

Vì thế, khi thấy Dư Tẫn Thành hơi cau mặt, ông ta run lẩy bẩy, lùi từng bước, mỡ mặt cũng rung theo, giọng run rẩy: “Dư tổng… chuyện này không liên quan đến ngài đâu! Chúng ta là đối tác mà, Dư tổng…”

Dư Tẫn Thành kéo lỏng cà vạt, siết chặt nắm đấm rồi lao thẳng tới.

Lâm Sơn kêu lên một tiếng, bị anh quật ngã xuống đất. Tiếp theo là những cú đấm như mưa giáng xuống mặt ông ta, mà trên bụng tròn lẳn của ông ta còn có một người đàn ông cao lớn ngồi chễm chệ.

Lâm Sơn thở không nổi, suýt ngất vì nghẹt thở. Nỗi đau không đáng sợ bằng khoảnh khắc Dư Tẫn Thành xô mạnh ông ta ngã xuống, cảm giác nghẹt thở ấy xộc thẳng lên não, suýt tiễn ông ta đi gặp Diêm Vương.

Minh Kiều: “………”

Chuyện này khác xa tưởng tượng của cô.

Cô nghĩ, một soái ca đánh nhau chắc sẽ là một cảnh tượng đẹp mắt, nào là đường nét cơ bắp săn chắc, nào là hormone nam tính bùng nổ.

Nhưng không ngờ, Dư Tẫn Thành vừa xông lên đã đè thẳng Lâm Sơn xuống, ngồi lên bụng ông ta mà đấm tới tấp?

Chẳng phải chính anh vừa bảo đánh nhau thì để đàn ông lo sao?

Cái tư thế này, cái khí thế này, thà để cô tự ra tay còn hơn.

Minh Kiều thật lòng thở dài.

Dĩ nhiên, tuy tư thế đánh không đẹp, nhưng hiệu quả thì khỏi bàn. Dưới đòn tấn công kết hợp cả nắm đấm và trọng lượng cơ thể, Lâm Sơn nhanh chóng thoi thóp.

Nhưng đôi khi, bản năng sinh tồn của con người rất mạnh mẽ, bất kể là ai.

Khi Dư Tẫn Thành đang đấm tới tấp, Lâm Sơn cố gắng quờ quạng tay trên sàn, chạm được một con dao gọt trái cây, có lẽ vừa rơi xuống khi ông ta ngã.

Lợi dụng lúc Dư Tẫn Thành không để ý, ông ta dốc sức đâm con dao về phía đối phương.

Đồng tử Minh Kiều khẽ giãn ra: “Dư Tẫn Thành, cẩn thận!”

Dư Tẫn Thành khựng lại, ngẩng lên thì thấy lưỡi dao đang lao thẳng về giữa trán mình. Anh theo phản xạ đưa tay chặn lại.

Lưỡi dao sắc bén, lập tức cứa rách lòng bàn tay, máu trào ra từng giọt.

Anh không kêu một tiếng, chỉ hơi nhíu mày.

Lâm Sơn còn định đâm tiếp, nhưng bị Dư Tẫn Thành đấm cho một cú, choáng váng đầu óc, bàn tay cầm dao cũng mất lực, dao rơi xuống đất, bản thân thì bất tỉnh.

Minh Kiều vội vàng chạy lại.

Dư Tẫn Thành sợ cô sẽ hoảng, nên chẳng nói gì, giấu bàn tay bị thương ra sau lưng, vẻ mặt vẫn rất thản nhiên.

“Đưa tôi xem.” Cô nói.

Dư Tẫn Thành đứng dậy: “Không sao đâu.”

Minh Kiều nhặt túi xách của mình lên, nhanh chóng lấy ra một gói khăn giấy: “Đưa tay đây.”

“Không cần.” Anh bước tới, dùng tay không bị thương cầm áo khoác, còn tay bị thương thì vẫn giấu sau lưng: “Đi thôi.”

Trong lòng Minh Kiều có chút sốt ruột, dù sao anh cũng vì cô mà bị thương: “Anh để tôi xem vết thương, băng bó tạm đã, tôi sẽ đưa anh đến bệnh viện.”

“Vết thương nhỏ, không đau.”

Nói thì nói vậy, nhưng sắc mặt anh hơi tái đi, chỉ là thần thái vẫn bình lặng, như thể chẳng coi đó là chuyện gì.

Minh Kiều đâu dễ bị anh qua mặt. Liếc thấy hai bác giúp việc đang trốn ở góc tường, cô bước lại: “Dì?”

Hai người giật mình, lập tức muốn lảng đi.

“Đứng lại.”

Hai người quay lại, cười gượng gạo.

Minh Kiều Hoắc Á: “Phiền hai dì lấy giúp tôi hộp thuốc của nhà Lâm tổng.”

Một bác ngập ngừng: “Nhưng ông chủ nhà tôi…”

Cả hai nhìn sang Lâm Sơn đang bất tỉnh trên nền nhà, có vẻ không muốn lấy đồ cho Minh Kiều.

Cô nói: “Ông ta chỉ ngất thôi, không sao cả. Vết thương của bạn tôi mới quan trọng hơn. Hai dì biết anh ấy là ai chứ?”

Trước khi xảy ra chuyện hôm nay, Dư Tẫn Thành và Lâm Sơn đúng là có hợp tác làm ăn. Vì lợi ích, Dư Tẫn Thành từng được mời đến nhà họ Lâm vài lần, nên đám người làm ở đây đương nhiên biết anh, và cũng biết rõ người đàn ông này còn khó đụng vào hơn cả ông chủ của họ.

Một người vội nói: “Hai người đợi chút, tôi đi lấy ngay.”

Minh Kiều gật đầu, quay lại bên Dư Tẫn Thành.

Anh hơi cau mày, tỏ vẻ không đồng tình: “Không cần phiền vậy đâu.”

“Đưa tôi xem trước.” Giọng cô kiên quyết.

Anh im lặng.

Minh Kiều nghiêng người định nhìn, anh cũng xoay người tránh. Xem mấy lần đều không được, cô bắt đầu thấy đau đầu: “Sao? Bị thương mà còn ngại à?”

Thật ra Dư Tẫn Thành chỉ không muốn để cô thấy cảnh máu me. Giờ thấy cô không vui, trong lòng anh lại luống cuống, khẽ nói: “Đừng xem, toàn máu thôi, sợ dọa em.”

Minh Kiều sững người.

Đừng nói với cô là, người đàn ông vì sợ cô hoảng nên mới cứ im lặng trốn tránh như thế?

Dù không muốn tin, nhưng Minh Kiều rất rõ, Dư Tẫn Thành ở thương trường có thể khôn khéo hiểm độc, nhưng trong tình cảm lại thẳng thắn đến mức ngốc nghếch, không biết vòng vo, nghĩ gì làm nấy. Anh có phản ứng như vậy, chắc là thật lòng lo cho cô.

Rất đơn giản, chỉ là sợ cô sợ.

Cô khẽ rũ mi mắt, che đi cảm xúc phức tạp trong đáy mắt, kéo tay anh ngồi xuống, giọng chậm rãi dịu dàng: “Tôi không sợ.”

Lúc này, bác giúp việc cũng đem hộp thuốc tới. Nhân lúc Minh Kiều và Dư Tẫn Thành không để ý, hai người phụ nữ trung niên kia lén kéo Lâm Sơn ra khỏi phòng khách, gọi bác sĩ gia đình, cũng coi như làm tròn bổn phận.

Minh Kiều mở hộp thuốc: “Đưa tay ra.”

Dư Tẫn Thành do dự một chút, rồi mới đưa tay từ sau lưng ra, cả nắm tay đã đỏ thẫm máu.

Anh từ từ mở ra, vết thương sâu toạc, máu tươi lập tức trào ra nhiều hơn. Anh hơi rụt lại, sợ làm bẩn chiếc váy đẹp của cô.

Minh Kiều chợt nhớ lần trước cô làm mũi anh chảy máu, định lau cho anh thì anh bảo bẩn, không cho chạm vào.

Không ai nghĩ máu của mình là bẩn cả.

Nhưng nếu một người đàn ông có thể chu đáo đến mức để ý cả cảm giác của người khác, thì trái tim anh ta hẳn phải mềm mại đến thế nào?

Có lẽ khi anh nói sẽ thay đổi, là thật sự đang dần thay đổi.

Minh Kiều cẩn thận làm sạch vết thương, khẽ thổi: “Có đau không? Đau thì nói tôi.”

Anh đáp: “Không đau.”

Ánh mắt lại luôn dán chặt vào gương mặt nghiêm túc của cô.

Vết thương quá sâu, máu khó cầm, Minh Kiều nhanh chóng rắc thuốc cầm máu tạm thời, băng gạc lại, rồi kéo anh đứng lên: “Giờ chúng ta đi bệnh viện.”

“Gấp vậy sao?” Dư Tẫn Thành thấy gương mặt cô đỏ bừng vì lo lắng, lại cười nhạt.

Minh Kiều nghiêm túc: “Anh bị thương vì tôi, sao tôi có thể không lo? Nghe lời, đi bệnh viện với tôi.”

Cô cúi người đỡ tay anh, Dư Tẫn Thành nhờ đó có thể nhìn gần hơn gương mặt cô, hít được hương thơm trên người cô. Bất giác anh muốn nghiêng gần hơn, trong cơn mơ màng thốt ra một câu: “Chỉ cần em nói, tôi sẽ nghe lời.”

Minh Kiều lườm anh: “Lúc này có đứng đắn được không? Mạng chó quan trọng hơn.”

Anh cũng phụ họa: “Ừ, mạng chó quan trọng.”

Lần đầu tiên cô ở gần anh thế này, thật thơm, cơ thể mềm mại. Cô đẹp đến thế, ngay cả khi cau mày cũng đẹp.

Dư Tẫn Thành nghĩ linh tinh đủ thứ, chẳng để ý mình vừa nói gì.

Minh Kiều thì cho là anh đau quá nên nói nhảm, cố nhịn cơn muốn đá cho vài phát, tự nhắc mình đây là người bị thương, rồi dìu anh ra ngoài.

Hai trợ lý đứng canh ngoài cửa thấy cảnh đó đều sững sờ, vội hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”

Dư Tẫn Thành tuy chỉ bị thương ở tay, nhưng bắt dao bằng tay không thì lực sát thương cũng không nhỏ, lòng bàn tay rách một đường dài, cần phải cầm máu ngay.

Minh Kiều không nói nhiều, bảo Hoắc Á nhanh chóng lái xe tới.

Mọi người cùng đưa Dư Tẫn Thành đến bệnh viện.

Bác sĩ vừa xử lý vết thương vừa tò mò hỏi: “Anh bị thế này là sao?”

Dư Tẫn Thành điềm nhiên: “Cắt rau.”

Dù sao mà nói là đánh nhau thì sẽ dễ khiến người ta nghĩ anh bị thua, ảnh hưởng tới hình tượng tổng giám đốc bá đạo. Ba cô gái đứng bên nghe xong đều lập tức hiểu.

Bác sĩ hình như không biết dừng lại đúng lúc, cười hỏi: “Anh cắt rau mà cắt vào lòng bàn tay à?”

Dư Tẫn Thành: “…”

Phương Phi và Hoắc Á không nhịn được mà bật cười, rồi vội vàng đưa tay bịt miệng lại.

Dư Tẫn Thành liếc bác sĩ một cái đầy lạnh lẽo, bác sĩ lập tức im bặt.

Khi ra khỏi bệnh viện, Minh Kiều đề nghị đưa anh về nhà, Dư Tẫn Thành cũng không từ chối.

Một tiếng lái xe chẳng mấy chốc đã tới nơi, nhưng khi xe dừng lại, Dư Tẫn Thành lại có vẻ không muốn xuống. Minh Kiều đứng ngoài xe nhìn anh: “Không thoải mái à?”

Anh lắc đầu, mặt trầm xuống rồi bước ra.

Nghĩ cho cùng, vết thương này cũng là vì cô mà anh mới bị, nên cô không nỡ vô tình, lúc sắp đi thì nói: “Nếu có gì khó chịu thì gọi cho tôi bất cứ lúc nào.”

Nói rồi định lên xe.

Dư Tẫn Thành đưa tay chặn cửa xe của cô, lại dùng đúng bàn tay vừa mới được băng bó. Minh Kiều giật mình, vội vàng ra khỏi xe, gỡ tay anh xuống: “Tổ tông à, cẩn thận chút, đừng để chảy máu nữa.”

Khoé môi Dư Tẫn Thành khẽ cong lên, nhưng khi Minh Kiều ngẩng đầu thì anh đã nhanh chóng giấu đi, giữ nét mặt bình tĩnh: “Nhà tôi chẳng có ai cả.”

“… Rồi sao?” Minh Kiều lập tức có dự cảm không lành.

“Không có gì.”

Cô vốn tưởng anh sẽ đưa ra yêu cầu quá đáng nào đó.

Ai ngờ người đàn ông chỉ im lặng nhìn cô vài giây, rồi rút tay lại: “Em về đi, tôi sẽ đứng đây nhìn em đi.”

Minh Kiều hơi ngẩn ra.

Chuyện nhà anh không có ai, cô biết rõ, dù sao cô cũng từng ở đây.

Trong khoảnh khắc đó, cô nghĩ rất nhiều.

Từ chuyện một người đàn ông sống một mình sẽ tự lo sinh hoạt thế nào, ăn uống ra sao, tất cả lướt qua trong đầu cô.

Và kết luận là, Dư Tẫn Thành là một người có chút cô độc, giàu đến mức chỉ còn lại tiền, trong nhà lại không hề có người giúp việc, mọi sinh hoạt đều tự lo.

Nhưng giờ tay anh bị thương, sống một mình thì phải làm sao?

Thế nên vấn đề đặt ra, cô đi hay ở?

Khi cô còn đang cân nhắc, Dư Tẫn Thành nói: “Không cần lo cho tôi, về đi.”

Minh Kiều thầm thở dài. Đúng là nợ thì phải trả, lúc chưa nghĩ nhiều thì cô còn có thể dứt khoát rời đi, giờ biết hoàn cảnh của anh, nếu bỏ đi thì lại thành vô tình.

Cô quay sang hai trợ lý: “Hai người về trước đi, tôi ở lại chăm sóc Dư tổng.”

Phương Phi và Hoắc Á mừng rỡ, chẳng cho cô cơ hội hối hận, lập tức mở cửa xe rồi lái đi.

Minh Kiều đỡ Dư Tẫn Thành: “Đi thôi, vào nhà.”

Anh vốn không ngờ cô sẽ ở lại, chỉ đứng thẳng trước mặt cô, không nhúc nhích.

Cô ngẩng đầu: “Sao? Không muốn tôi ở lại?”

Anh mỉm cười dịu dàng: “Không có.”

Nụ cười ấy giống hệt biểu cảm khi hồi nhỏ Minh Kiều nhận được món quà yêu thích, một niềm vui tràn từ đáy lòng, như cả trái tim được ngâm trong mật ngọt. Vì quá hiểu cảm giác này, Minh Kiều thậm chí còn có thể đọc ra trong ánh mắt anh sự trân trọng sâu sắc. Một cảm giác lạ lẫm lan khắp tứ chi, rồi thẳng vào tim cô, khiến tim cô lỡ mất một nhịp.

Cô nhanh chóng dời ánh mắt: “… Vào đi.”

Biệt thự vẫn như trước, rộng lớn, lạnh lẽo, chẳng có chút hơi ấm nào, chẳng hiểu anh đã sống thế này bao nhiêu năm.

Cô rót nước cho anh, không nhịn được hỏi: “Sao anh không thuê quản gia?”

Anh khẽ kéo tay cô, để cô ngồi cạnh: “Phiền lắm, tôi thích yên tĩnh.”

Cô nhướn mày: “Nhưng tôi lại thích náo nhiệt.”

Anh đáp gần như không cần suy nghĩ: “Không sao, tôi cũng có thể náo nhiệt. Nếu em thích, có thể sắp xếp nhiều người ở nhà, tôi nghe em.”

Ai mà nghĩ người nói câu này bây giờ chính là vị CEO nổi tiếng, mới tháng trước còn lạnh lùng nói “Cô lại đang quyến rũ tôi” kia chứ.

Mà anh còn dùng chữ “nhà”, rõ ràng là đã tính chuyện cưới cô.

Cô lại hỏi: “Vậy bình thường anh sống thế nào?”

Anh tưởng cô muốn biết về cuộc sống của mình, nên thành thật đáp: “Bố tôi mất sớm, mẹ cũng tái giá từ lâu. Tôi lớn lên một mình, không thích cảnh đông người xung quanh, tôi tự lo được sinh hoạt của mình.”

Anh ngồi ngay ngắn, trả lời rõ ràng như học sinh gương mẫu. Dù gương mặt lạnh lùng bấy lâu khiến anh trông hơi nghiêm nghị, nhưng anh đã rất cố gắng để trông dịu dàng hơn.

Cô nhìn anh một lúc lâu, đùa: “Có vẻ tôi với Dư tổng không cùng loại người. Tôi thì chịu, tôi thích nhất là ăn ngon ngủ kỹ, lười biếng cả ngày.”

“Không sao.” Giọng anh bình tĩnh, ấm áp. “Tôi nuôi được em. Nếu em lấy tôi, muốn sống thế nào tôi cũng chiều.”

Sợ cô chê mình khô khan, anh nghĩ rồi bổ sung: “Sau này trong nhà em nói là được, tôi sẽ ngoan ngoãn nghe lời.”

Rất chân thành.

Ít nhất so với bộ dạng kiêu ngạo, độc đoán trước kia, giờ anh chẳng khác gì hình mẫu người đàn ông hoàn hảo.

Minh Kiều vốn chỉ nói chuyện cho đỡ trống, không ngờ anh lại để tâm thật, khiến cô có chút lúng túng, bèn lái sang chuyện khác: “Nhà anh rộng thật.”

Nói rồi còn giả vờ nhìn quanh.

Nhưng khi cúi xuống, cô thấy trong tay anh là một chiếc chìa khoá: “Tặng em, hoặc em có thể dọn vào ở.”

Minh Kiều: “…”

Cô khẽ cười, đặt tay lên trán anh kiểm tra: nhiệt độ bình thường, không sốt.

“Dư tổng, đừng dễ dàng tốt với con gái như vậy. Anh đâu biết cô ta có phải chỉ nhắm vào tiền của anh không?”

“Không sao.” Thậm chí anh còn thà để Minh Kiều vì tiền mà đến. Ban đầu, anh cũng nghĩ cô nhất định muốn quyến rũ mình để vào hào môn, nhưng sự thật dạy anh rằng, Minh Kiều hoàn toàn không hề hứng thú với những thứ xung quanh anh.

Dù là lúc này, anh cũng hiểu cô đang lúng túng, đang tránh né, và trong lòng chưa từng có anh.

Nhưng anh bất lực, từng phút từng giây, từng ngày trôi qua, anh càng thích cô hơn.

Muốn có được cô, muốn cưới cô.

Không thể chờ đợi.

Cả đời này, Dư Tẫn Thành chưa từng muốn sở hữu thứ gì đến thế.

Cái chết của cha dạy anh phải trưởng thành, mẹ tái giá dạy anh phải mạnh mẽ, thương trường hiểm ác dạy anh phải lạnh lùng. Hai mươi mấy năm sống, anh tưởng mình đã nhìn thấu tất cả, giờ mới biết mình đã quá tự phụ.

Minh Kiều đẩy tay anh ra, cùng với chiếc chìa khoá có thể thay đổi mối quan hệ của họ. Cô không nói lời từ chối, nhưng ánh mắt và hành động ấy đã đủ để diễn tả tất cả.

Anh vốn đoán được cô sẽ không đồng ý.

Trong lòng vẫn buồn, nhưng cũng khá bình tĩnh.

Cô không nhìn vẻ mặt thất vọng của anh, mà đứng dậy đi dạo quanh.

Anh theo sát phía sau, bước chân luôn giữ khoảng cách vừa đủ.

Nếu cô đi nhanh, anh cũng nhanh theo; nếu cô dừng ngắm gì, anh cũng dừng lại nhìn qua, nhưng ánh mắt nhanh chóng quay về phía cô.

Minh Kiều bước vào bếp: “Anh muốn ăn gì? Tôi nấu cho.”

“Không cần, chúng ta ra ngoài ăn.”

“Sao lại ra ngoài ăn?” Minh Kiều nghi hoặc quay lại.

Anh vẫn nhớ câu cô vừa nói ham ăn biếng làm, sợ cô mệt, nhưng lại không nói ra mấy lời sến súa như vậy, bình thản đáp: “Tôi thích ra ngoài ăn.”

“Anh chê tôi nấu ăn dở à?”

Đúng là đôi khi tư duy của con gái rất kỳ lạ.

Dư Tẫn Thành nhất thời chưa hiểu được mối liên hệ giữa hai việc đó, cau mày suy nghĩ một lúc, rồi lắc đầu: “Tôi không có ý đó.”

“Anh chính là chê tôi nấu dở!” Minh Kiều giả vờ giận, bước ra khỏi bếp.

Dư Tẫn Thành lại theo sau, trong lòng hơi vội.

Anh thật sự không có ý đó, luống cuống kéo tay cô: “Nghe tôi giải thích.”

Minh Kiều quay lại, ra dáng chờ anh nói.

Dư Tẫn Thành vẻ mặt nghiêm túc như đang đối mặt với vấn đề hệ trọng, giọng trầm thấp nhưng không giấu được sự nôn nóng: “Em không cần làm những việc này, mệt lắm.”

Minh Kiều bị chọc đến bật cười.

Dư Tẫn Thành ngẩn người nhìn dáng vẻ cô cười tươi xinh xắn, hiếm khi thất thần.

Minh Kiều vỗ vai anh: “Yên tâm, không mệt đâu. Anh đi nghỉ đi, nấu xong tôi gọi.”

Anh cũng không thực sự đi nghỉ, chỉ im lặng đứng nhìn cô tất bật trong bếp.

Minh Kiều buộc tóc lên bằng dây chun, mở tủ lạnh nhìn sơ qua đồ ăn bên trong, rồi mỉm cười với anh: “May quá, đủ cả. Quả nhiên anh biết tự chăm sóc mình.”

Chẳng trách trước đó anh nấu mì ngon đến thế.

Dư Tẫn Thành khẽ “ừ” một tiếng, đứng ở góc bếp, ánh mắt bình lặng nhìn cô.

Thấy anh không chịu đi, Minh Kiều chỉ về chiếc ghế sô-pha ở ban công bếp: “Ra đó ngồi nghỉ chút đi, xong ngay thôi.”

Dư Tẫn Thành ngoan ngoãn ngồi xuống, qua cửa sổ nhìn vào.

Minh Kiều đang nấu ăn cho anh.

Chỉ riêng ý nghĩ và nhận thức đó thôi cũng khiến một góc nào đó trong tim anh được lấp đầy, tràn trề. Một cảm giác hạnh phúc và ấm áp không gì sánh được lan tỏa khắp người.

Minh Kiều liếc nhìn anh, mỉm cười dịu dàng: “Dư Tẫn Thành, nhà vẫn phải có dáng vẻ của một ngôi nhà, đừng lạnh lẽo thế này.”

Anh khẽ đáp: “Ừ.”

Trong lòng luôn muốn hỏi cô, có chịu để ngôi nhà này trở nên náo nhiệt hơn không, ví dụ như lấy anh chẳng hạn.

Anh rất khao khát cái náo nhiệt mà cô nói, chắc hẳn đó là một loại hạnh phúc khác mà anh chưa từng trải qua.

Thời gian như chậm lại, Dư Tẫn Thành nhìn nghiêng gương mặt cô, bỗng thấy lòng bình yên lạ thường.

Ánh hoàng hôn chiều rọi xuống, vài tia sáng vương trên gương mặt cô. Cô gái khẽ ngân nga một điệu nhạc không rõ tên, cúi đầu cắt rau, khóe môi hơi cong, thật dịu dàng.

Dư Tẫn Thành cũng khẽ nhếch môi.

Đúng lúc Minh Kiều ngẩng lên nhìn lại, anh có cảm giác như bị bắt quả tang đang lén ngắm, lập tức thu nụ cười, vội bày ra vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị.

Minh Kiều ngạc nhiên: “Đau tay à?”

“Không.” Anh chỉ sợ cô trêu mình.

Đợi cô tiếp tục bận rộn, ánh mắt anh lại dõi theo cô.

Tất nhiên Minh Kiều biết người đàn ông này vẫn luôn nhìn mình. Ánh mắt nóng rực đến mức khiến da đầu tê dại, nếu không nhận ra mới là lạ.

Có lẽ ngay cả Dư Tẫn Thành cũng không nhận ra, lần nào gặp cô anh cũng nhìn bằng ánh mắt ấy, như một con thú đói mấy ngày đêm gặp được món ăn yêu thích. Nếu không phải Minh Kiều đã quen, cô còn tưởng anh muốn nuốt sống mình.

*

Một giờ sau, món ăn được bày ra bàn.

Minh Kiều liếc nhanh bàn tay bị thương của Dư Tẫn Thành, thầm nghĩ may mà không phải tay phải, nếu không cô còn phải đút anh ăn.

Người đàn ông ngồi bên bàn, nhìn mâm cơm đầy đủ, im lặng hồi lâu.

Minh Kiều gắp cơm cho anh: “Đừng sợ tôi bỏ thuốc độc, ăn đi.”

Dư Tẫn Thành khẽ cười:

“Không phải lo chuyện đó, chỉ là từ nhỏ đến giờ, chưa từng có ai nấu cho tôi.”

Minh Kiều cũng đói, xúc một thìa cơm trắng cho vào miệng, hai má phồng lên, đôi mắt sáng long lanh. Vẻ đáng yêu hiếm thấy khiến Dư Tẫn Thành ngắm thêm mấy lần.

Cô hỏi: “Người nhà anh chưa từng nấu cho anh sao?”

Dư Tẫn Thành lắc đầu.

Minh Kiều nghĩ lại cũng đúng, bố anh từng là thương nhân giàu có bậc nhất, cả đời bận rộn kinh doanh, lúc anh còn nhỏ đã qua đời, đâu có thời gian chăm sóc con trai.

Anh còn một ông nội, nhưng ông sớm đã không quản chuyện công ty, tình cảm ông cháu lại nhạt nhòa.

Còn mẹ anh thì sớm tái giá, nghe nói đã có gia đình và con cái khác, chẳng mấy khi để ý đến anh.

Hơn nữa, một cậu ấm như anh từ bé đến lớn đã có đầy người hầu hạ, nhưng anh lại dùng từ “đặc biệt”, chứng tỏ anh vốn không có nhiều giao tiếp, bạn bè. Cũng phải thôi, tính cách kiêu ngạo, coi trời bằng vung của anh chắc cũng từ đó mà ra.

Lòng trắc ẩn của Minh Kiều trỗi dậy, gắp cho anh thêm nhiều thức ăn, giọng cũng mềm hẳn: “Nếu anh thích thì ăn nhiều vào.”

Một câu dịu dàng của cô khiến ánh mắt Dư Tẫn Thành khẽ dao động, tim đập loạn nhịp. Sợ mình thất thố, anh cúi xuống ăn cơm, hương vị lại bất ngờ ngon, khiến anh hơi sững lại.

“Không ngon à?” Minh Kiều ghé lại hỏi.

Dư Tẫn Thành ngẩng đầu nhìn cô, cười dịu dàng:

“Không, rất ngon.”

“Có phải không ngờ tôi nấu ăn ngon thế không?”

“Ừ.” Anh thành thật gật đầu.

Minh Kiều lại gắp cho anh: “Ăn nhiều vào.”

Dù trên mặt vẫn giữ vẻ bình tĩnh, nhưng ánh mắt dịu dàng của Dư Tẫn Thành vẫn để lộ ra chút vui mừng trong lòng.

Bữa cơm diễn ra rất hòa thuận.

Tối hôm đó ở biệt thự chăm sóc anh, Dư Tẫn Thành cũng không làm ra hành động vượt quá giới hạn nào, khiến Minh Kiều rất hài lòng.

Nhưng tay anh đâu phải một hai ngày là lành.

Hôm sau, khi Minh Kiều bàn với anh chuyện tìm một cô giúp việc tới chăm sóc thì Dư Tẫn Thành lại cau mày, tỏ vẻ rất không muốn. Minh Kiều đành tự mình gánh lấy trách nhiệm chăm sóc “bệnh nhân”.

May là dạo này ngoài việc chờ công ty tiến hành khởi kiện Hà U Thủy và bà Lâm, cô cũng chẳng có lịch trình gì.

Buổi sáng Minh Kiều về nhà mình lấy ít đồ, chiều lại đến nhà Dư Tẫn Thành.

Cô tìm quanh phòng mà không thấy bóng dáng anh đâu.

Từ trong tủ lạnh lấy ra một lon nước, cắm ống hút uống vài ngụm, ngẩng đầu lên thì thấy Dư Tẫn Thành mặc một chiếc áo choàng tắm rộng rãi bước ra.

Anh hơi cúi đầu, dùng một tay cầm khăn lau mái tóc còn ướt. Mái tóc rối xòa làm mềm đi vài phần nét lạnh lùng cao quý trên gương mặt. Thắt lưng áo choàng buộc hờ, để lộ cơ bụng mơ hồ ẩn hiện.

Không hổ là người được truyền thông bình chọn là người đàn ông gợi cảm nhất giới thương mại.

Quả nhiên sắc đẹp hại người.

Nhìn thấy Minh Kiều, ánh mắt Dư Tẫn Thành khẽ dừng lại.

“Về rồi à.”

Minh Kiều khẽ “ừ” một tiếng.

Anh bước lại gần, lấy lon nước khỏi tay cô: “Nước lạnh thì đừng uống, không tốt cho con gái.”

Rồi tiện tay đóng cửa tủ lạnh, rót cho cô một cốc nước ấm: “Uống cái này.”

Minh Kiều nhận lấy, vừa đưa lên môi thì phát hiện tay bị thương của anh dường như lại nứt ra, máu thấm qua băng gạc.

“Tay anh sao thế?”

Dư Tẫn Thành cúi mắt nhìn thoáng qua: “Lúc nãy tắm bị đụng vào.”

Ngừng một lát, anh nói tiếp: “Kiều Kiều, em có thể giúp tôi mặc quần áo không?”

Minh Kiều im lặng uống thêm một ngụm nước, giúp anh mặc quần áo?

Cô nhìn ra anh chỉ đang nói một câu rất bình thường, bảo cô giúp cũng vì tay anh bất tiện thôi.

Haizz, ai bảo cô là mỹ nhân vũ trụ lại còn vô địch tốt bụng chứ.

Cứ coi như giúp một người cô độc tịch mịch đi. Hơn nữa người này còn bị thương vì cô, trước giờ anh cũng giúp cô không ít lần, cô đã nói sẽ cảm ơn mà chưa có cơ hội, hôm nay coi như vừa khéo.

Minh Kiều hào khí lẫm liệt gật đầu: “Được.”

Cô đi trước, hoàn toàn không nhận ra dưới vẻ mặt bình tĩnh của Dư Tẫn Thành là một sự bối rối sâu kín.

Một tiếng trước.

Tề Thâm hỏi anh và Minh Kiều tiến triển đến đâu.

Dư Tẫn Thành kể lại đúng sự thật, Tề Thâm bèn góp ý: “Cứ thế này thì cả đời cậu cũng không tán được Minh Kiều. Hôm nay, bất kể thế nào, cậu cũng phải để tay mình bị thương lần nữa, khơi dậy cảm giác áy náy và thương hại của cô ấy, để cô ấy chăm sóc cậu!”

Nghĩ đi nghĩ lại, Dư Tẫn Thành mới nghĩ ra cái chiêu không biết xấu hổ này.

Anh bước vào phòng theo sau Minh Kiều.

Cô ngồi trên giường, liếc anh một cái, hờ hững nói: “Lại đây.”

Bình Luận (0)
Comment