Bây giờ tình thế có chút đảo ngược.
Là con gái, vậy mà Minh Kiều lại bình tĩnh tự nhiên.
Dư Tẫn Thành bề ngoài vẫn như không, nhưng chỉ có anh mới biết tim mình đang đập nhanh thế nào.
Đôi mắt trong trẻo lạnh lùng của cô nhìn anh, nhìn đến mức cả người anh nóng ran, cổ họng khô khốc, không thốt nổi một lời.
Trước đây, khi nghĩ rằng Minh Kiều muốn quyến rũ mình, anh luôn cảm thấy mình nắm thế chủ động. Nhưng giờ hiểu ra rằng Minh Kiều không thích mình, còn bản thân thì lại si mê cô, mỗi lần đối diện cô, Dư Tẫn Thành đều không tránh khỏi căng thẳng.
Cô là một cô gái thông minh, dễ dàng nhìn thấu trò của anh. Với những chuyện sắp xảy ra, anh đã ôm ấp mong chờ và tưởng tượng từ lâu, vì vậy từng cử chỉ đều hơi gượng gạo.
Chiếc áo choàng tắm trên người anh, đương nhiên là cố tình mặc.
Người đàn ông đứng thẳng tắp ở đó, chuẩn bị cởi áo.
Minh Kiều hơi nghi hoặc nhìn anh. Chỉ là thay quần áo thôi, sao cứ thấy tên đàn ông này ánh mắt càng lúc càng sâu, hơi thở càng lúc càng nặng, ánh mắt lại cứ lảng đi?
Có bệnh.
Cô mặc kệ, mở tủ áo của anh, tiện tay lấy ra một chiếc sơ mi, đi đến trước mặt anh, ướm thử. Ngón tay vô tình chạm vào vai anh, nhiệt độ lạnh lạnh của cô khiến Dư Tẫn Thành cứng đờ tại chỗ, không thể nhúc nhích.
Anh như ngừng thở, im lặng nhìn cô.
Minh Kiều ngẩng đầu nhìn: “Sao thế?”
“Không… không sao.” Anh máy móc quay đi.
Khi cô cúi mắt xuống lần nữa, ánh mắt anh lại trở về trên gương mặt cô.
“Ngài Dư, lại lén nhìn tôi à?” Cô gái vừa chọn đồ cho anh vừa nói giọng lười nhác.
Dư Tẫn Thành chậm rãi dời mắt: “Không có.”
Câu trả lời nghe thì bình tĩnh, nhưng hai giây sau, ánh mắt lại trộm liếc về phía cô, chăm chú nhìn.
Vài phút sau, Minh Kiều chọn xong một bộ đồ cho anh.
“Nhắm mắt lại.” Cô nói.
Anh hơi sững: “Tôi nhắm?”
“Bảo nhắm thì nhắm.”
Dư Tẫn Thành cũng không cãi, ngoan ngoãn nhắm mắt.
Không còn thị giác, thính giác như nhạy hơn, thậm chí khứu giác cũng rõ rệt hơn.
Anh nghe thấy tiếng bước chân của Minh Kiều, như đang đến gần hơn, và ngửi thấy mùi hương trên người cô, giống một loài hoa không tên, thanh nhã, nhạt nhẹ, từ xa đến gần.
Anh đoán, chắc giờ Minh Kiều đang đứng trước mặt mình, chuẩn bị giúp mình cởi áo.
Quả thật, Minh Kiều đang đứng trước mặt anh, ánh mắt bình thản quan sát người đàn ông trước mắt.
Phía dưới quấn khăn tắm, nửa thân trên vai rộng eo hẹp, cơ bụng rõ ràng, đang nhắm mắt thở dồn dập. Nếu bỏ qua gương mặt đẹp trai, Minh Kiều thật sự thấy anh giống như một con chó Golden Retriever ngoan hiền.
Nghe tiếng thở hỗn loạn, cô chẳng cần đoán cũng biết người này lại đang tưởng tượng linh tinh.
Minh Kiều nhìn thấu tất cả, nhưng cố tình không động tay, cho anh đủ không gian tưởng tượng.
Dư Tẫn Thành dĩ nhiên không phụ kỳ vọng.
Trong đầu anh rối tung, nhưng hình bóng Minh Kiều tràn ngập. Không dám mở mắt, sợ làm gián đoạn động tác của cô, lại sợ chọc cô giận, chỉ có thể tự mình chịu đựng.
“Ngài Dư.” Giọng cô gái vang lên, nhẹ nhàng, mềm mại, mang chút lười biếng.
Dư Tẫn Thành chỉ thấy “ầm” một tiếng trong đầu, cả người lại cứng thêm, một luồng nóng vô danh xộc thẳng l*n đ*nh đầu, lập tức chóng mặt, mũi trào ra dòng ấm nóng.
Minh Kiều: “…”
“Ngài Dư, còn mặc quần áo không?”
Cô chậm rãi hỏi, mắt dán vào dòng máu mũi phun trào của anh.
Dư Tẫn Thành bị cô mê hoặc đến hồn vía chẳng biết bay đâu, chỉ theo bản năng gật đầu, giọng khàn khàn: “Mặc.”
Minh Kiều hơi nhướng mày, ném bộ đồ sang một bên, đưa tay bấu mạnh vào ngực anh, xoáy một cái không hề nương tay.
Anh đau đến cau mày, khẽ rên, vừa mở mắt thì bị cô “phì” một tiếng: “Mặc cái đầu anh ấy! Muốn sơ múi tôi à, không đời nào!:
Dư Tẫn Thành: “…”
Cô gái quay người bước ra ngoài.
Lúc này anh mới nhận ra mình chảy máu mũi, vội mặc áo choàng vào, rút mấy tờ giấy bịt mũi, chạy theo.
Minh Kiều chẳng đi đâu xa, đang rửa tay trong bếp. Cô rửa rất kỹ, mày hơi nhíu, như thể vừa chạm phải thứ gì bẩn.
Nhìn thấy anh đứng lúng túng ngoài cửa, ánh mắt khô khốc nhìn mình, cô liếc xuống xấp giấy anh đang cầm. Lượng máu nhiều đến mức giấy cũng không cầm nổi. Rốt cuộc anh vừa nghĩ cái quái gì?
Minh Kiều ném hộp khăn giấy cho anh, còn mình thì ra khỏi bếp. Dư Tẫn Thành vẫn lẽo đẽo theo sau.
“Anh theo tôi làm gì?” Cô hỏi.
Giọng anh trầm thấp: “Sợ em đi mất.”
Cô khựng lại, liếc anh một cái: “Tôi đã nói sẽ chăm sóc anh, đi đâu chứ?”
Dư Tẫn Thành thở phào, máu mũi cũng ngừng, chỉ là trên mặt vẫn còn chút vết máu, trông khá nhếch nhác. Trên ngực vẫn còn dấu móng tay cô bấu, nhưng anh là đàn ông, chẳng lẽ lại ôm ngực kêu đau? Thôi nhịn.
Thấy anh như vậy, Minh Kiều quay lại phòng tắm. Anh nghĩ một lúc, sợ chọc cô khó chịu, nên không đi theo.
Cô từ phòng tắm ló đầu ra: “Nghĩ gì thế, lại đây.”
Anh lập tức cười: “Được.”
Minh Kiều làm ướt khăn, định lau mặt cho anh. Nhưng vừa quay lại đã thấy anh quá cao, đứng như thần giữ cửa, cô khó mà với tới.
Chưa kịp nói, Dư Tẫn Thành đã chủ động cúi xuống để cô tiện tay.
Hai ánh mắt chạm nhau.
Ánh mắt anh rất ôn hòa, thậm chí có thể gọi là dịu dàng, khác hẳn vẻ cao ngạo trước kia. Có lẽ vì đôi mắt đã thay đổi, cả con người anh bớt lạnh lùng hơn, có thể chung sống hòa thuận.
Anh thích nhất là lặng lẽ nhìn cô, hoàn toàn không ý thức được ánh mắt mình nóng bỏng đến mức nào.
Nhưng giây sau, Minh Kiều lại mạnh tay úp khăn lên mặt anh, chà xát như đang vặn dây thừng, khiến những đường nét tuấn tú dưới lớp khăn cũng méo mó.
Dư Tẫn Thành: “…”
Rửa khoảng vài phút, cô ung dung bỏ khăn xuống.
Khuôn mặt anh đỏ ửng vì bị úp khăn quá lâu.
Anh chỉ khẽ nhìn cô một cái, không trách móc.
Minh Kiều thản nhiên: “Quần áo anh tự mặc đi, tôi không giúp nữa đâu. Giúp thêm e là anh sẽ tự bốc cháy mất.”
Dư Tẫn Thành: “…………”
Anh nhớ lại chuyện vừa rồi bị chảy máu mũi, cảm thấy hơi mất mặt, nghĩ một lúc rồi nói: “Bình thường tôi không như vậy đâu.”
Minh Kiều chỉ cười mà không nói gì.
Dư Tẫn Thành thấy dáng vẻ này của cô, biết rằng hình tượng anh minh thần võ của mình sẽ bị cô giảm điểm nghiêm trọng, liền nhíu mày, suy nghĩ xem làm thế nào để vớt vát tình hình.
Nghĩ suốt mấy ngày, Dư Tẫn Thành vẫn chẳng tìm ra được cách gì.
Vết thương trên tay đang dần hồi phục, dù anh đã cố tình kéo dài thời gian, thậm chí giả vờ nghiêm trọng, nhưng cuối cùng vẫn bị Minh Kiều phát hiện sự cố ý đó. Cũng vì vậy, Minh Kiều không tiếp tục chăm sóc anh nữa, thu dọn đồ đạc rồi quay về nhà mình.
Vân Đàn liên lạc với cô, nói rằng công ty của Lâm Sơn đã bị Tập đoàn Danh Thế thu mua, hành vi của Hà U Thủy cũng đã bị Hoa Dạng Giải Trí phơi bày. Hoa Dạng Giải Trí sẽ lấy danh nghĩa của Minh Kiều kiện vợ chồng nhà họ Lâm và Hà U Thủy, cùng một bộ phận cư dân mạng tung tin đồn, không lâu nữa sẽ mở phiên tòa.
Dĩ nhiên, cho dù bằng chứng đầy đủ, fan của Hà U Thủy vẫn không tin thần tượng mình sẽ làm những chuyện như vậy. Đội ngũ của Hà U Thủy còn cố ý tung video Minh Kiều đến studio gây chuyện, khiến fan hai bên cãi nhau kịch liệt.
Lần này, cư dân mạng đã thông minh hơn, không vội vàng chọn phe, chỉ nói rằng sẽ chờ kết quả phiên tòa.
Sau khi Dư Tẫn Thành gần như hồi phục, anh trở lại công ty.
Biết được chuyện gần đây, việc đầu tiên anh hỏi: “Mộ Xuyên tới chưa?”
Trợ lý Tằng: “Sắp tới rồi.”
Dư Tẫn Thành ừ một tiếng: “Tôi tự đi đón.”
*
Tại sân bay quốc tế Đông Châu.
Mộ Xuyên từ cổng ra, khi thấy Dư Tẫn Thành thì không hề tỏ ra ngạc nhiên, chỉ nhàn nhạt chào: “Sao lại đích thân tới?”
Hai người cao ngang nhau, đều nổi bật giữa đám đông, bất phân cao thấp.
Dư Tẫn Thành: “Chuyện của Minh Kiều, tôi vẫn không yên tâm.”
Trước đó không lâu, Mộ Xuyên nhận được điện thoại của người bạn lâu năm này, Dư Tẫn Thành mở lời thẳng thắn, muốn anh giúp kiện một vụ án.
Mộ Xuyên vốn rất bận, là tấm biển vàng của văn phòng Luật Thanh Sơn, có tiền cũng chưa chắc mời được anh làm luật sư. Lần này anh chịu tới, là vì nể tình bạn với Dư Tẫn Thành.
Hai người quen nhau từ vài năm trước trong một buổi tiệc rượu, sau đó vẫn duy trì liên lạc thỉnh thoảng. Anh là một trong số ít bạn bè của Dư Tẫn Thành. Chỉ là cả hai đều có tính cách lạnh nhạt, dù gặp mặt cũng ít nói.
Dù sao thì trợ lý Tằng cũng chẳng nhìn ra nổi mối quan hệ bạn bè của họ.
Đưa Mộ Xuyên về nhà xong, Dư Tẫn Thành liền bảo trợ lý Tằng liên lạc với Minh Kiều.
Bên Minh Kiều vẫn luôn chờ tin từ luật sư, nhận được điện thoại của trợ lý Tằng thì lập tức cùng quản lý và trợ lý riêng tới biệt thự của Dư Tẫn Thành.
Trên đường đi, Minh Kiều cứ nghĩ mãi về chuyện giữa Mộ Xuyên và Vân Đoan Nguyệt.
Đó là chuyện của nhiều năm trước.
Giống như một ký ức đã phủ bụi, có lẽ vì bụi phủ quá dày, cô hoàn toàn không thể nhớ lại gì rõ ràng.
Hơn nữa, sau chuyện năm đó, chị Đoan Nguyệt đã mất một phần ký ức, hoàn toàn quên Mộ Xuyên.
Minh Kiều mở danh bạ tìm số của Vân Đoan Nguyệt, do dự không biết có nên nói cho chị biết hay không. Nhưng cứ do dự mãi, cô đã đến biệt thự của Dư Tẫn Thành.
Vệ Hoa thấy cô cứ thất thần mãi, liền hỏi: “Em sao thế? Đến rồi.”
Minh Kiều cất điện thoại: “Không có gì.”
Dư Tẫn Thành cố ý đứng ngoài cửa chờ Minh Kiều.
Trợ lý Tằng ở trong nhà nhìn thấy dáng vẻ ông chủ, luôn cảm giác anh ta trông chẳng khác nào đá vọng phu, sắp ngóng mỏi mắt rồi.
Mộ Xuyên thì hoàn toàn không quan tâm, chỉ ngồi trên sofa nhắm mắt dưỡng thần.
Khi Dư Tẫn Thành thấy Minh Kiều đi tới, ánh mắt lập tức dịu xuống, tiến lên đón: “Em tới rồi.”
Minh Kiều ừ một tiếng: “Anh đứng đây làm gì?”
Dù cô không muốn thừa nhận, nhưng dáng vẻ ngoan ngoãn, chất phác này của anh thật sự rất giống một chú chó Golden Retriever.
Dư Tẫn Thành mở cửa cho cô, giọng dịu dàng:
“Chỉ là muốn chờ em ở đây thôi.”
Minh Kiều bước vào, thấy Mộ Xuyên đang ngồi trên sofa.
Anh và người trong ký ức của cô chồng lên nhau, chỉ là giờ đây đã bớt nét non trẻ, thay vào đó là khí chất điềm tĩnh, lạnh nhạt.
Mộ Xuyên ngẩng mắt nhìn cô một cái, rồi lại cúi xuống uống trà.
Minh Kiều cũng thản nhiên dời mắt.
Trợ lý Tằng giới thiệu: “Đây là luật sư từ Tấn Thành tới, ngài Mộ Xuyên.”
Quản lý đưa tay ra: “Luật sư Mộ, ngưỡng mộ đã lâu.”
Mộ Xuyên khẽ gật đầu, nhưng không bắt tay cô ấy.
Vệ Hoa ngượng ngùng rụt tay lại, đặt toàn bộ hồ sơ khởi kiện đã được phòng làm việc chuẩn bị sẵn lên trước mặt Mộ Xuyên.
“Luật sư Mộ, đây là toàn bộ tài liệu và bằng chứng chúng tôi đã chuẩn bị. Ngài xem còn cần bổ sung gì nữa không, chúng tôi sẽ lập tức chuẩn bị.”
Ánh mắt Mộ Xuyên liếc qua một cái: “Đủ rồi.”
Minh Kiều ngồi đối diện anh, thỉnh thoảng lại liếc nhìn, chi tiết này bị Dư Tẫn Thành phát hiện. Anh nhíu mày, nắm lấy tay Minh Kiều, siết chặt với lực đạo rõ rệt.
Minh Kiều nghi hoặc nhìn anh, dùng ánh mắt hỏi anh định làm gì.
Thấy cô phân tâm, Dư Tẫn Thành mới chậm rãi buông tay ra.
Thời gian tiếp theo, đội của Minh Kiều cùng Mộ Xuyên bàn bạc chi tiết về phiên tòa lần này.
Mộ Xuyên ít nói đến mức cực đoan, thỉnh thoảng chỉ gật đầu hoặc “ừ” một tiếng, như thể nói thêm một chữ thôi cũng sẽ mất mạng.
Minh Kiều không nhịn được đảo mắt, với tính cách trầm như đá thế này, chẳng trách chị cô lại quên anh ta.
Vệ Hoa thì sắp không chống đỡ nổi bầu không khí, cuối cùng đành cứng đầu nói hết yêu cầu của đội, Mộ Xuyên mới thản nhiên mở miệng: “Yên tâm, tôi sẽ thắng vụ này.”
Vệ Hoa và trợ lý mới thở phào, không uổng công cô tốn nước bọt cả buổi chiều.
Khi Minh Kiều và đội rời đi, Dư Tẫn Thành đích thân tiễn ra. Trước khi cô lên xe, anh bất ngờ kéo tay cô lại, mày nhíu chặt, ánh mắt thì không dám nhìn thẳng mà cứ chăm chăm vào một tảng đá, lạnh lùng hỏi:
“Em thích Mộ Xuyên à?”
Vẻ mặt rõ ràng muốn biết câu trả lời nhưng lại cố tỏ ra kiêu ngạo, khiến Minh Kiều có chút bất lực: “Không thích.”
Nghe câu này, anh mới quay sang nhìn cô, trong lòng dâng lên niềm vui thỏa mãn, nhưng vừa nhớ lại cảnh cô nhìn Mộ Xuyên ban nãy, gương mặt vừa hửng nắng đã lại xầm xuống: “Vậy sao em nhìn anh ta?”
“Vì anh ta đẹp trai. Đẹp trai hơn anh.” Minh Kiều thuận miệng đáp, rút tay về, lên xe, giục Hoắc Á lái đi ngay cho khuất mắt.
Dư Tẫn Thành đứng chết lặng tại chỗ.
Trợ lý Tằng nhìn qua cửa kính, lắc đầu cảm thán, tổng giám đốc Dư bây giờ thật đáng thương, một câu nói hay một hành động của cô Minh cũng đủ lay động tâm trạng anh, hoàn toàn bị cô dắt mũi, chẳng khác gì một con “chó l**m”.
Haiz, chó l**m thì cuối cùng cũng chẳng được gì.
Dư Tẫn Thành đứng một mình một lúc rồi mới vào nhà. Vừa vào, Mộ Xuyên đã mở miệng: “Tôi có chuyện muốn hỏi cậu.”
Dư Tẫn Thành lạnh nhạt liếc anh ta.
Mộ Xuyên sững lại, rồi không nói gì nữa.
Tâm trạng Dư Tẫn Thành rất tệ, về công ty thì nhân viên đều cúi đầu làm việc, không ai dám chọc vào. Chỉ có trợ lý Tằng là biết, ông chủ đang ghen với luật sư Mộ.
Thực ra đó chỉ là câu nói đùa của Minh Kiều, ai ngờ anh lại để trong lòng, hồn vía lên mây cả ngày.
Cả công ty đều biết đại Boss đang theo đuổi Minh Kiều, mà theo kiểu như bị nhập ma vậy. Trên bàn làm việc của anh có mấy khung ảnh của cô, hình nền máy tính cũng là poster của cô, thỉnh thoảng lại ngẩn ngơ nhìn ảnh, ánh mắt dịu dàng hẳn đi.
Nhưng theo đuổi lâu như thế mà vẫn chẳng có tiến triển gì, ngược lại còn dễ chọc cô nổi giận.
Không chỉ trợ lý Tằng mà nhân viên cũng sốt ruột, dù từng cá cược là ông chủ không theo đuổi được, nhưng trong lòng vẫn mong anh cố gắng hơn.
*
Một tuần sau, Minh Kiều bận rộn với việc khởi kiện, không có thời gian để ý đến Dư Tẫn Thành.
Họ gặp lại vào ngày ra tòa. Minh Kiều từ xa nhìn anh, thấy anh hình như gầy đi, tiều tụy hơn, nhưng khi Vệ Hoa bắt chuyện, cô liền thu ánh mắt lại.
Vệ Hoa nói: “Tôi từng xem các phiên tòa của luật sư Mộ trên mạng, anh ta rất sắc bén, chiến thuật logic cực mạnh. Với vụ này, chứng cứ đầy đủ, em chỉ cần phối hợp, chúng ta chắc thắng.”
Minh Kiều gật đầu, Vệ Hoa và trợ lý đi vào hàng ghế khán giả trước.
Mộ Xuyên đứng ngoài cửa phòng xử chờ cô, ánh mắt nhạt nhẽo lướt qua: “Đi thôi.”
Còn vài phút nữa mới vào, Minh Kiều chần chừ rồi hỏi: “Luật sư Mộ, tôi nghe nói anh chỉ nhận những vụ cực khó. Theo lý mà nói, vụ của tôi thắng không khó, sao anh lại nhận?”
Giọng anh vẫn bình thản: “Dư tổng nhờ tôi giúp.”
“Chắc không chỉ vì anh ấy chứ?” Minh Kiều lại hỏi: “Anh có quen Vân Đoạn Nguyệt không?”
Ba chữ quá lâu không được nhắc tới, cái tên gần như đã biến mất bỗng vang lên khiến Mộ Xuyên sững người, tim như bị kim đâm, đau nhói.
“Không quen.” Giọng anh vẫn bình thản.
“Vậy à?” Minh Kiều khẽ cười: “Chị ấy là chị tôi. Tôi còn tưởng anh biết mối quan hệ của tôi với chị ấy mới giúp, còn tưởng anh muốn gặp chị ấy nên mới tới. Hóa ra không quen, vậy xin lỗi vì tôi đã mạo muội.”
Mộ Xuyên gật đầu: “Không sao.”
Minh Kiều bước qua anh, đi trước. Anh vẫn đứng sững tại chỗ, cô ngoái đầu lại, ánh mắt sâu xa: “Luật sư Mộ đang nghĩ gì thế?”
“Không có gì, vào thôi.” Anh theo kịp, đẩy cửa vào phòng xử.
Trong phòng xử, Dư Tẫn Thành nhìn thấy người con gái mình nhớ suốt một tuần, ánh mắt nóng bỏng dõi theo cô.
Minh Kiều ngồi ở ghế nguyên đơn, vợ chồng nhà họ Lâm và Hà U Thủy ở ghế bị đơn. Sau lời tuyên bố của chủ tọa, phiên tòa bắt đầu.
Vài tiếng sau, tất cả những người có mặt được chứng kiến một màn biện hộ xuất sắc. Mộ Xuyên xứng danh luật sư hàng đầu trong nước, từ đầu đến cuối gần như áp đảo hoàn toàn luật sư phía đối phương. Thêm chứng cứ đầy đủ, phía bị cáo gần như không chống đỡ nổi.
Cuối cùng, hội đồng xét xử quyết định buộc vợ chồng họ Lâm và Hà U Thủy phải công khai xin lỗi Minh Kiều, đồng thời mỗi người bồi thường cho cô 20 triệu tệ tiền tổn thất danh dự.
Tiền không phải vấn đề, quan trọng là Minh Kiều thắng kiện, chứng minh được mình trong sạch.
Kết quả phiên tòa lên báo, fan của Minh Kiều hả hê rửa nhục, fan Hà U Thủy đành im lặng chịu trận.
Sự việc này cũng khiến nhiều cư dân mạng nhận ra nỗi oan của Minh Kiều, số người hâm mộ cô ngày càng tăng. Tất nhiên, vẫn còn không ít lời chửi bới, nhưng so với hai tuần trước, tình hình đã tốt hơn rất nhiều.
Công ty vợ chồng họ Lâm bị tập đoàn Danh Thế của nhà họ Vân thu mua, danh tiếng của Hà U Thủy bị hủy hoại, lượng fan giảm mạnh. Cô gái ngọt ngào từng được tung hô giờ bị dán nhãn mưu mô, e là cả đời không gột sạch được. Điều cô ta không biết là từ đây, con đường nghệ thuật của mình đã hoàn toàn chấm dứt, Dư Tẫn Thành và Vân Đàn đã âm thầm cấm sóng cô ta.
Kết thúc phiên tòa, Minh Kiều cố tình đứng ngoài chờ bà Lâm. Thấy bà ta ra, cô bước tới, giơ tay thật cao rồi hạ xuống thật mạnh.
Bốp!
Cú đánh dứt khoát.
Bà Lâm sững sờ, ngẩng lên thì lại ăn thêm hai cái tát trời giáng nữa.
“Minh Kiều! Cô dám đánh tôi!” Bà ta giận run người, như muốn bốc khói trên đầu.
Minh Kiều cầm túi xách gắn đá quý, vung lên đập thẳng vào đầu bà ta. Bà Lâm né không kịp, đau đến hít mạnh một hơi. Những người xung quanh bị cảnh tượng này dọa sững.
Minh Kiều bình thản cười lạnh: “Tôi đánh bà đấy. Không chỉ đánh, tôi còn nói cho bà biết, nửa đời còn lại của vợ chồng bà sẽ chẳng yên ổn đâu. Tôi không phải người hiền lành, bà dám đâm sau lưng tôi, tôi sẽ bắn thẳng vào mặt bà!”
Đắc tội với nhà họ Vân, vợ chồng bọn họ cũng coi như đã hết thời, đúng như lời Minh Kiều nói, nửa đời sau sẽ chẳng khá nổi. Huống chi trong nhà cô còn mấy vị trưởng bối nổi tiếng bênh người nhà, nên chẳng ai dám giúp họ, cũng chẳng ai muốn giúp. Giờ đây bà ta và Lâm Sơn đã trở thành chuột chạy qua phố, ai thấy cũng muốn đánh.
Đánh người xong rồi bỏ đi, Minh Kiều lập tức nhận được tin nhắn của Tưởng Dạ và Cảnh Dật chúc mừng cô thắng trận ngay từ đầu. Hai người này dạo gần đây cũng từng tìm cách hẹn cô, nhưng Minh Kiều ứng phó với một mình Dư Tẫn Thành đã đủ mệt mỏi cả tinh thần lẫn thể xác, lấy đâu ra sức mà tiếp chuyện thêm người đàn ông khác, nên dứt khoát chẳng trả lời.
Để ăn mừng chiến thắng của Minh Kiều, nhóm của cô đặc biệt đặt bàn ở nhà hàng, đương nhiên Mộ Xuyên cũng nằm trong danh sách mời, chỉ là anh ta vốn không định tham gia.
Xe của anh dừng ngay trước tòa án, rõ ràng là đã định sẵn, xử xong vụ này thì đi luôn.
Vội vàng đến một chuyến, nhưng vẫn chẳng gặp được người muốn gặp.
Minh Kiều cũng hiểu, ở đây vốn chẳng có gì đáng để anh ta lưu lại.
Trước khi tiễn anh lên xe, Minh Kiều dịu giọng nói:
“Luật sư Mộ, cảm ơn anh. Tiền phí luật sư tôi sẽ trả gấp đôi.”
“Không cần.” Mộ Xuyên ngồi vào xe, lại bổ sung một câu: “Không cần đưa tiền cho tôi.”
Thái độ của anh khiến Minh Kiều gần như có thể khẳng định, anh ta là vì Vân Đoạn Nguyệt mà quay về, anh ta vẫn còn nhớ đến chị, thậm chí biết cô là em gái của Vân Đoạn Nguyệt.
Minh Kiều khẽ thở dài trong lòng: “Hay là tôi cho anh số điện thoại của chị ấy nhé?”
Chữ “chị ấy” khiến cả người Mộ Xuyên khựng lại.
Anh từ từ cụp mắt xuống, lần này không che giấu nữa, giọng rất nhẹ, rất nhạt: “Đừng quấy rầy cô ấy. Như vậy là tốt rồi.”
Vài chữ nhẹ bẫng, đơn giản mà đóng sập cánh cửa trái tim người ta.
Minh Kiều sững lại. Cô không hiểu, là chuyện gì có thể khiến tình cảm nhiều năm chỉ còn gói gọn trong một câu “như vậy là tốt rồi”.
Nhưng cô vốn là người ngoài cuộc, chẳng thể xen vào quá nhiều.
Minh Kiều gật đầu, tiễn mắt nhìn Mộ Xuyên lái xe rời đi.
Cách đó không xa, Dư Tẫn Thành đứng trước tòa án, nhìn cảnh Minh Kiều và Mộ Xuyên trò chuyện vui vẻ, ánh mắt sâu thẳm, không nói một lời.
Trợ lý Tằng đứng bên cạnh chỉ cảm thấy ông chủ mình lúc này thật đáng thương.
Haizz, lại sắp hiểu lầm nữa rồi.
Quả nhiên, trợ lý Tằng nghĩ đúng.
Dư Tẫn Thành lại vừa ghen vừa đố kỵ, lại thêm hiểu lầm.
Một Vân Đàn, một Cảnh Dật thì thôi đi, giờ ngay cả Mộ Xuyên mà Minh Kiều cũng quan tâm.
Anh nhịn không được mà nghĩ Mộ Xuyên thực sự đẹp trai hơn mình sao?
Minh Kiều thật sự là kiểu phụ nữ dễ bị vẻ bề ngoài hấp dẫn ư?
Sau mấy đêm mất ngủ, anh quyết định thay hình đổi dạng. Nhưng anh lại nghĩ mãi không ra, rốt cuộc mình phải thay đổi thế nào mới có thể giành được cảm tình của Minh Kiều, nên liền lên mạng tra thử xem các cô gái trẻ bây giờ thích kiểu đàn ông gì.
Anh mở trang web, thấy một câu trả lời:
[Cảm ơn lời mời, hiện tại các cô gái trẻ thường thích kiểu “cool ngầu”, xin tham khảo tiểu thuyết Tổng giám đốc lạnh lùng cưng chiều hết mức.]
Dư Tẫn Thành tìm ngay cuốn tiểu thuyết đó, với tâm thế học hỏi mà đọc hết, thậm chí còn nghiêm túc ghi chép kinh nghiệm.
Ví dụ lúc nào thì phải lạnh lùng, lúc nào thì nên dịu dàng, lúc nào thì phải trêu ghẹo, tất cả đều có thể tìm thấy trong từng câu chữ của truyện, quả thật là cẩm nang tình yêu.
Đọc xong, anh cảm thấy mình thu hoạch được rất nhiều.
Bên này, mấy ngày không gặp Dư Tẫn Thành, Minh Kiều sống vô cùng thoải mái. Nhưng tối hôm đó, sau khi tắm xong chuẩn bị ngủ, cô lại nhận được điện thoại của anh.
Minh Kiều không khỏi khẽ thở dài. đã biết là anh sẽ dai như đỉa đói. Ấn nút nghe máy, cô uể oải hỏi:
“Có chuyện gì?”
“Kiều Kiều, ra ngoài chút đi, tôi đang ở trước cửa nhà em.”
Minh Kiều mở cửa, và hoàn toàn không ngờ lại nhìn thấy cảnh tượng như vậy.
Tên Dư Tẫn Thành kia vuốt tóc bóng lộn, mặc một bộ vest màu tím lòe loẹt, dựa vào tường trông cực kỳ chướng mắt.
Người đàn ông hơi nhướng mày với cô, nở nụ cười “cool ngầu”: “Nhớ tôi chưa?”
Minh Kiều lập tức cảm thấy dạ dày cuộn lên, vịn lấy cánh cửa mà nôn khan.
Bữa tất niên của mười năm trước suýt nữa cũng bị cô nôn ra luôn.