Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 27

Dư Tẫn Thành sững lại một chút, rồi lập tức vào nhà rót cho Minh Kiều một cốc nước, nhìn cô vẫn đang nôn khan nhưng chẳng nôn ra được gì, trong lòng cũng có chút lo lắng.

Chẳng phải là sẽ mê mẩn anh điên cuồng sao?

Chẳng lẽ là tư thế tựa vào tường của anh chưa chuẩn, hay là nước hoa chưa đủ nồng?

Bên này, Minh Kiều cuối cùng cũng thấy dễ chịu hơn, nhận lấy cốc nước trong tay Dư Tẫn Thành uống vài ngụm, suốt cả quá trình không nhìn anh lấy một lần, chỉ sợ bản thân không nhịn được mà phun thẳng nước lên người anh.

“Đỡ hơn chút nào chưa?” Anh chau mày lo lắng, khẽ hỏi.

Minh Kiều liếc anh thật nhanh: “Anh bị trúng tà à?”

“Không.” Anh có chút căng thẳng sờ lên mái tóc vuốt keo bóng loáng của mình: “Không… không đẹp sao?”

Minh Kiều nhìn anh, bật cười một tiếng, rồi dần dần không thể nào ngừng lại được, cười đến nỗi vai run lên, cả người run bần bật.

Dư Tẫn Thành đưa tay đỡ cô.

Cô gái cười đến mức xinh tươi rạng rỡ, khiến ánh mắt anh trở nên sâu thẳm, do dự vài giây, bàn tay đỡ chuyển thành vòng qua eo ôm cô.

Minh Kiều vẫn mải cười, hoàn toàn không nhận ra.

Cười một lúc, trong mắt cô đã ánh lên một lớp sương mờ ẩm ướt, mơ màng quyến rũ, khiến tim anh khẽ thắt lại, cổ họng khô khốc.

Lúc này Dư Tẫn Thành mới chợt nhận ra, tối nay cách ăn mặc này e là quá yêu nghiệt, hoàn toàn không đạt được hiệu quả mê hoặc gì cả, rõ ràng Minh Kiều đang không chút nể nang mà chế nhạo anh.

Nhưng giờ đây, ôm lấy thân hình mềm mại trong vòng tay, lòng anh lâng lâng như trên mây, đôi chân như dẫm lên bông, nào còn tâm trí để ý lời trêu chọc của cô, chỉ muốn chiều chuộng cô như thế này.

Chỉ cần có thể khiến cô cười vui vẻ, anh cảm thấy cũng đáng.

Dư Tẫn Thành khẽ vỗ lưng cô.

Minh Kiều dần dần dừng cười, ngẩng đầu từ trong lòng anh, khóe mắt còn vương chút lệ, cười không thấy ánh sáng.

“Sao anh lại nghĩ ra cách ăn mặc thế này?”

Dư Tẫn Thành dĩ nhiên sẽ không thừa nhận mình được khai sáng nhờ đọc một cuốn tiểu thuyết, chỉ nói: “Muốn chọc em vui.”

Một câu trả lời rất ổn.

Ít nhất Minh Kiều quả thật đã cười rất vui.

Ý thức được mình đang bị anh ôm, Minh Kiều liền đẩy ra, Dư Tẫn Thành cũng không cưỡng ép.

Cô cười đến đau bụng, bước vào nhà ngồi xuống sofa xoa bụng.

Dư Tẫn Thành theo vào, liếc nhìn bụng cô, giọng trầm ấm: “Để tôi xoa cho nhé?”

Minh Kiều hơi ngước mắt.

Vào nhà, ánh sáng rõ hơn, có thể thấy rõ lớp phấn bị mốc trên mặt Dư Tẫn Thành, cùng mái tóc vuốt keo bóng loáng, trong túi áo vest tím còn cài một bông hồng, chẳng khác nào một anh chàng hai lúa vừa từ vùng nông thôn trở về phố.

Tiếng cười vừa dứt của Minh Kiều lại có xu hướng quay trở lại, cô ôm bụng ngả xuống sofa.

Dư Tẫn Thành nghiêm túc nhìn cô.

Nhưng anh càng nghiêm túc thì lại càng khiến người ta buồn cười.

Minh Kiều ném cho anh một cái gối ôm, cười đến lắp bắp: “Che… che mặt anh lại đi, tôi không chịu nổi nữa ha ha ha…”

Dư Tẫn Thành: “…………”

Thật sự buồn cười đến vậy sao?

Nhìn dáng vẻ cô, anh thầm thở dài, ngồi xuống bên cạnh, ngoan ngoãn dùng gối che mặt, một tay đưa ra đặt lên bụng nhỏ của cô, nhẹ nhàng xoa.

Minh Kiều dần bình tĩnh lại, cũng nhận ra Dư Tẫn Thành đã im lặng xoa bụng cho mình rất lâu.

Cô ho nhẹ một tiếng, gỡ tay anh ra: “Ngại quá, cảm ơn nhé.”

Dư Tẫn Thành vẫn che mặt bằng gối, nghe vậy thì nhẹ nhàng nói: “Muốn ăn chút gì không?”

Minh Kiều thấy khó hiểu.

Dường như anh cũng đoán ra sự thắc mắc của cô: “Cười mệt rồi thì ăn chút gì đi.”

Minh Kiều nghiêng người dựa vào sofa nhìn anh, người đàn ông ngoan ngoãn che mặt, ngồi ngay ngắn như học sinh tiểu học, lời nói bình thản nhưng mang theo sự dịu dàng rõ rệt.

Anh đang chờ cô trả lời, muốn biết phản ứng của cô, lại không dám tự ý bỏ gối ra, trong lòng có chút do dự.

Minh Kiều vỗ vai anh: “Bỏ gối xuống, đi với tôi.”

“Đi đâu?” Anh bỏ gối xuống, Minh Kiều đã đứng dậy, cô nói: “Đi phòng tắm, để rửa mặt.”

Dư Tẫn Thành liền đi theo.

Đối diện với một đống mỹ phẩm chai lọ đủ loại, Minh Kiều giải thích công dụng cho anh nghe, nhưng anh vẫn mơ hồ chẳng hiểu.

Minh Kiều cũng đoán được anh hoàn toàn không biết gì, bèn làm người tốt đến cùng, giúp anh việc này: “Lại đây, tôi rửa cho anh.”

Dư Tẫn Thành liếc nhìn cô, khẽ nhếch môi: “Được.”

Minh Kiều thấy dáng vẻ anh vui mừng khôn xiết, hừ nhẹ một tiếng, kéo nhẹ cà vạt của anh, người đàn ông lập tức nghiêng người tới, Minh Kiều thong thả nói: “Đứng thẳng, cúi đầu xuống.”

“Được.” Anh ngoan ngoãn cúi người xuống, chiều theo cô.

Minh Kiều dùng nước tẩy trang giúp anh tẩy sạch lớp trang điểm, rồi lấy một chai sữa rửa mặt đưa cho anh: “Giờ chắc là biết rồi chứ? Chỉ cần rửa sạch là được.”

Cách tẩy trang đơn giản và bình thường nhất, đến đàn ông thẳng tính chắc cũng làm được.

Dư Tẫn Thành khẽ ừ một tiếng, cúi đầu rửa mặt.

Minh Kiều đứng bên cạnh quan sát, thấy anh ngay cả việc thoa sữa rửa mặt cũng không đều, liền thở dài: “Ngốc thật.”

Cô vỗ nhẹ lưng anh: “Đứng lên, để tôi giúp.”

Dư Tẫn Thành thấy cô phải kiễng chân, khẽ nhíu mày, dứt khoát ôm eo cô nhấc lên đặt ngồi lên bồn rửa mặt, như vậy sẽ tiện hơn, cũng không khiến cô mệt.

Minh Kiều thì sững lại một chút.

Người đàn ông chống hai tay hai bên eo cô, hơi cúi đầu, bình thản nói: “Được rồi.”

Minh Kiều: “…”

Cái kiểu vô hình trêu ghẹo này mới là trí mạng nhất.

Cô ho nhẹ một tiếng, đưa tay thoa đều sữa rửa mặt trên gương mặt anh.

Cô gái ngẩng đầu, giữa cằm và cổ kéo thành một đường cong tinh tế đẹp mắt, ngũ quan tinh xảo kiều diễm, mái tóc xoăn đen buông xuống tận eo. Ánh mắt chuyên tâm của cô khiến người ta bất giác chậm lại nhịp thở, không nỡ làm gián đoạn.

Dư Tẫn Thành vẫn mở mắt nhìn cô.

Khoảnh khắc cô cúi đầu, anh khẽ gọi: “Kiều Kiều.”

Minh Kiều ừ một tiếng: “Sao thế?”

Bầu không khí yên tĩnh, hai người không đấu khẩu gì, nên sự mập mờ càng dễ lan tỏa.

Minh Kiều ngẩng lên, phát hiện Dư Tẫn Thành chỉ cách mình chưa đầy nửa tấc. Hơi thở anh phả lên mặt cô, nóng đến mức khiến gò má cô hơi ngứa, rồi lại nóng ran.

Vốn anh chỉ định lén hôn lên một lọn tóc của cô, không ngờ Minh Kiều lại ngẩng đầu, bị phát hiện. Ánh mắt lúng túng trong mắt anh thoáng qua rồi biến mất, anh chậm rãi lùi lại: “Xong chưa?”

Minh Kiều tỏ vẻ bình thản: “Xong rồi, rửa sạch là được.”

Dư Tẫn Thành lùi ra, hai tay vốn đặt ở hai bên eo cô cũng rút lại. Minh Kiều khẽ thở phào, bước ra khỏi phòng tắm.

Dư Tẫn Thành rửa mặt xong đi ra, Minh Kiều lập tức hạ lệnh đuổi khách. Anh vốn không muốn đi, nhưng cũng chẳng có lý do gì để ở lại, chỉ sâu sắc nhìn cô một cái rồi rời đi.

**

Kể từ khi Tề Thâm về nước, anh ta đã gây ra một đống chuyện tình ái ầm ĩ, khiến người bố nghiêm khắc trong nhà đòi đoạn tuyệt quan hệ bố con, còn cắt luôn nguồn tài chính của anh. Không còn cách nào khác, anh đành liên lạc với bạn thân Dư Tẫn Thành, đến công ty của anh ta làm một chức quản lý hữu danh vô thực, phụ giúp xử lý vài việc vặt.

Việc anh ta hứng thú nhất chính là hóng hớt tiến triển giữa Dư Tẫn Thành và Minh Kiều, lúc rảnh rỗi còn chuyên trách thu thập tin đồn giữa Minh Kiều và các người đàn ông khác.

Từ khi Dư Tẫn Thành quyết định cướp tình từ tay Vân Đàn, Tề Thâm liền tự nguyện làm hậu viện cho anh, cung cấp đủ loại tin tức thật giả lẫn lộn.

Ví dụ hôm kia là tin Minh Kiều lại bị đồn với một nam minh tinh nào đó, hôm qua là tin cô xuất hiện chung khung hình với Cảnh Dật, còn hôm nay thì là tin cô cùng ông chủ công ty, Vân Đàn, đi ăn tối.

Dư Tẫn Thành tuy không rõ Tề Thâm lấy tin từ đâu chính xác như vậy, nhưng ngoài việc bận rộn công ty, phần lớn thời gian gần đây anh đều chạy khắp nơi vì những tin tức Tề Thâm cung cấp.

Hiện tại anh đang tái đàm phán hợp tác dự án game với Will. Vừa kết thúc cuộc họp video, Tề Thâm đã cầm điện thoại chạy thẳng vào phòng làm việc của anh, hô to: “Tin lớn!”

Anh ta đặt điện thoại trước mặt Dư Tẫn Thành, trên màn hình là ảnh Minh Kiều và Vân Đàn trò chuyện vui vẻ. Hai người tuy không có cử chỉ quá thân mật, nhưng với tính cách của Minh Kiều, để một người khác giới tiếp cận gần như vậy quả là chuyện hiếm có.

Tề Thâm liếc nhìn sắc mặt Dư Tẫn Thành.

Người đàn ông cau chặt mày, môi mím thành một đường, gương mặt lạnh lẽo, lạnh đến mức như sắp rút dao.

Tề Thâm khẽ tặc lưỡi trong lòng.

Dư Tẫn Thành đứng phắt lên, lạnh giọng: “Tôi ra ngoài một chuyến.”

“Này này này, đừng đi, người ta đi rồi, bây giờ cậu tới thì có ích gì?”

Mặt Dư Tẫn Thành phủ đầy mây đen, không cần sấm chớp cũng là bão tố. Khi Trợ lý Tằng ôm tài liệu bước vào còn bị dọa lạnh sống lưng, lặng lẽ lùi sang một bên không dám lên tiếng.

“Đi uống một ly chứ?” Tề Thâm đề nghị.

Dư Tẫn Thành liếc mắt nhìn anh ta, Tề Thâm lập tức né tránh ánh mắt, không dám đối diện ánh nhìn chết người đó.

Nhưng nửa đêm sau đó, Tề Thâm mới thật sự hiểu thế nào là uống rượu đến mức sống không bằng chết. Anh biết tửu lượng Dư Tẫn Thành tốt, nhưng không ngờ lại tốt đến mức này. Anh ta đã vào nhà vệ sinh nôn mấy lần, còn đối phương thì vẫn ngồi sừng sững như núi.

Cuối cùng, khi Tề Thâm say gục, Dư Tẫn Thành cũng cuối cùng say.

Chỉ là say rồi, trong đầu anh lại tràn ngập gương mặt của Minh Kiều, bên tai là giọng nói của cô, trong mũi là hương thơm của cô, dường như còn có thể cảm nhận được cảm giác ôm cô, hôn cô.

Anh sắp chìm đắm rồi.

Có lẽ là đã chìm đắm từ lâu.

Dư Tẫn Thành rất nhớ cô, nhớ đến phát điên.

Anh không do dự, cầm áo khoác, bước ra ngoài bắt một chiếc taxi, đi thẳng đến nhà Minh Kiều.

*

Minh Kiều lúc này đang cho mèo ăn. Con mèo nhà hàng xóm lại lén chạy ra chơi, đến nhà cô là chuyện thường. Minh Kiều luôn chuẩn bị sẵn đồ ăn cho mèo, cho nó ăn xong thì sẽ đưa nó về nhà.

Khi đang v**t v* mèo ở ban công, trong phòng khách vang lên tiếng gõ cửa.

“Cốc, cốc, cốc.”

Nhịp gõ đều đặn nhưng nặng nề.

Minh Kiều đặt mèo xuống rồi đi mở cửa.

Mùi rượu nồng nặc ập đến khiến cô nhíu mày.

Dư Tẫn Thành hơi cúi đầu, tóc mái rũ xuống che mắt, trên mặt như phủ một tầng u ám. Cà vạt thì lệch lạc, áo khoác cầm trên tay, trông rất nhếch nhác.

“Anh làm sao vậy?” Minh Kiều đưa tay che mũi, đàn ông toàn mùi rượu thế này thật là khó ngửi.

Nghe thấy giọng cô, ngón tay anh khẽ run.

Ánh mắt lay động, anh ngẩng lên nhìn cô.

Minh Kiều thấy đôi mắt anh đỏ ngầu, khóe mắt còn hơi ươn ướt, chẳng lẽ đã khóc?

Anh bước lên một bước.

Có lẽ chưa bao giờ Minh Kiều thấy anh với dáng vẻ thất hồn lạc phách thế này, vừa ngạc nhiên vừa hơi lùi tránh, bước lùi lại một bước.

Dư Tẫn Thành hơi sững lại, giọng khàn khàn: “Em đừng sợ, tôi sẽ không làm gì em đâu.”

Anh chỉ là quá thích cô, quá nhớ cô, chỉ muốn đến nhìn cô một chút. Nhưng cô lại sợ anh đến vậy. Cô hẳn là rất thích Vân Đàn? Họ cười nói vui vẻ bên nhau như thế, nụ cười vô tư, rạng rỡ, vừa thân thiết vừa dịu dàng ấy, Dư Tẫn Thành chưa từng được thấy ở Minh Kiều dành cho mình.

Anh ghen với nhiều người: ghen với Cảnh Dật, ghen với Mộ Xuyên, và càng ghen với Vân Đàn. Họ đều có thể nhận được sự đối đãi đặc biệt từ Minh Kiều. Còn anh thì chưa từng có được. Nhưng anh còn có thể làm gì? Nói cho cùng, cũng là anh đáng đời.

Dư Tẫn Thành khép mắt lại, bỗng cười khẽ một tiếng đầy châm chọc.

Nụ cười khiến người ta rợn tóc gáy.

Minh Kiều thấy hơi sợ, hỏi: “Anh sao thế? Không sao chứ?”

“Tôi có thể vào không?” Khuôn mặt anh tái nhợt, đáy mắt ẩn chút đỏ, bình tĩnh hỏi.

Nhìn dáng vẻ này của anh, thật ra Minh Kiều rất do dự, không nói gì.

Dư Tẫn Thành hiểu ý, gật đầu: “Không sao, đóng cửa đi, lát nữa tôi sẽ đi.”

Nghe vậy, dù Minh Kiều có vô tâm đến đâu cũng không thể để một người say rượu đứng trước cửa nhà mình. Lỡ bị ai chụp được thì sao? Hơn nữa, nếu anh có chuyện gì, cô cũng sẽ phải chịu trách nhiệm.

Minh Kiều nghiêng người: “Vào đi.”

Dư Tẫn Thành nhìn cô vài giây, rồi bước vào.

Minh Kiều đóng cửa lại.

Nhưng vừa đóng cửa, một lực mạnh mẽ như bão tố đã áp tới. Người đàn ông từ phía sau ôm chặt lấy cô, cánh tay rắn chắc siết quanh eo cô, chặt đến mức hơi đau.

Hơi thở nặng nề của anh phả vào tai cô.

Dư Tẫn Thành thật sự đã say, nhìn vành tai trắng nõn đáng yêu của cô, anh cúi xuống ngậm lấy. Từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống làn da trắng nơi gáy cô.

Giọng anh khàn đặc, trầm thấp: “Kiều Kiều, nhìn tôi một lần được không, thích tôi một chút thôi.”

Vừa khẩn thiết, vừa hoảng loạn.

Anh đang cầu xin cô.

Bình Luận (0)
Comment