Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 28

Minh Kiều cảm thấy đau lưng, cánh tay anh siết quanh người cô quá chặt khiến cô khó thở.

Nụ hôn của người đàn ông rõ ràng rất nhẹ, gần như cẩn trọng, mang theo sự tôn sùng và thương tiếc nhưng Minh Kiều lại thấy nóng rát, vô thức rụt cổ lại.

Từ nãy đến giờ, thật ra cô có một khoảnh khắc thất thần.

Mùi rượu nồng nặc phảng phất, Minh Kiều khẽ thở dài: “Dư Tẫn Thành, anh say rồi.”

“Tôi đúng là say, nhưng tôi vẫn nhớ em.” Anh thì thầm bên tai cô.

Minh Kiều luôn cảm thấy lời anh mang theo chút uất ức và đau khổ. Nghĩ một lát, cô nói: “Biết là nói thế này chẳng giúp ích gì, nhưng nếu việc thích tôi khiến anh khó chịu đến vậy thì anh có thể từ từ thử xa tôi ra, đừng thích tôi nữa.”

Cả người Dư Tẫn Thành bỗng cứng đờ, hơi thở chợt trầm hẳn xuống.

Anh không nói gì nữa, lặng im.

Minh Kiều muốn cử động nhưng vẫn không thoát được, cau mày thì nghe giọng khàn khàn của anh: “Em đừng nói vậy.”

Trong khoảnh khắc ấy, dù đang ở trong căn nhà ấm áp, anh lại cảm giác như mình đang đứng giữa con hẻm ẩm lạnh. Gió ngoài cửa sổ thổi vào vốn dịu nhẹ nhưng anh lại thấy rét buốt, toàn thân lạnh lẽo.

Dư Tẫn Thành có thể chấp nhận việc hiện tại cô chưa thích anh, cũng có thể đợi đến ngày cô không còn thích Vân Đàn nữa. Lùi thêm một vạn bước, dù cô mãi không quên được Vân Đàn, anh vẫn có thể cưới cô bất cứ lúc nào.

Anh thực sự rất thích cô, ngày nào cũng muốn ở bên cạnh, gần như từng giờ từng phút đều nhớ đến cô.

Lời của Minh Kiều khiến anh bối rối và hoảng sợ.

Anh đã dần thay đổi, bỏ đi tính khí xấu, cố gắng trở nên dịu dàng, chu đáo, tỉ mỉ.

Nhưng nếu Minh Kiều lại không cho anh thích cô nữa.

Dư Tẫn Thành chỉ cảm thấy tim mình lơ lửng, chẳng tìm được điểm tựa, lần đầu tiên trong đời sinh ra cảm giác sợ hãi.

“Em đừng nói thế, tôi…” Anh cúi mắt, nhượng bộ: “Tôi không quậy nữa.”

Minh Kiều hơi khựng lại, cũng không nói gì.

Hơn một năm nay, cô thật sự nhìn rõ được sự thay đổi của Dư Tẫn Thành: từ kiêu ngạo, lạnh lùng ban đầu, đến nay biết nghĩ cho cô; từ cao cao tại thượng, đến nay đã bình thản và ôn hòa.

Dù với người khác anh vẫn như trước kia, nhưng với cô thì luôn mang theo vài phần cẩn trọng, điều này Minh Kiều đều nhận ra.

Nhưng chuyện tình cảm không thể vì sự thích hay sự cố gắng của anh mà cô cảm động rồi chấp nhận. Chuyện này cần phải là đôi bên cùng tình nguyện, cùng yêu nhau. Hiện tại, cô chỉ xem anh như một người bạn bình thường, không có tình ý nam nữ. Tuy vậy, cô cũng hiểu hôm nay mình nói vậy là hơi quá đáng.

Cô hạ giọng dịu dàng: “Được rồi, tôi không nói thế nữa. Anh say rồi, buông tôi ra trước, tôi đi nấu chút gì đó giải rượu cho anh.”

Lời dịu dàng khiến Dư Tẫn Thành sững lại. Người say không tỉnh táo như thường ngày, nghĩ gì làm nấy. Anh muốn hôn cô, muốn yêu thương cô, nên lại cúi gần hơn, hôn lên d** tai cô.

Minh Kiều nghiêng đầu né nhưng không kịp, nụ hôn ẩm ướt rơi lên d** tai và vành tai cô. Dù là cô gái mặt dày, cũng không chịu nổi kiểu hôn mập mờ này của một người đàn ông. Cô vừa đẩy vừa giãy, vừa cảnh cáo: “Dư Tẫn Thành!”

Anh nhìn dáng vẻ cô cố gắng vùng vẫy, liền dừng lại.

Anh dỗ dành: “Xin lỗi, tôi không kiềm được.”

Mặt Minh Kiều hơi đỏ, trừng anh một cái: “Mau buông ra.”

Chẳng có chút dữ dằn nào, Dư Tẫn Thành chỉ thấy toàn là ngượng ngùng.

“Mặt em đỏ lên trông thật đẹp.” Cái chất lưu manh vừa nổi lên là khó mà kìm. Anh xoay cô lại, ôm chính diện: “Ôm thêm mười giây nữa.”

“Không được.” Minh Kiều cau mày.

“Mười lăm giây.” Anh nói.

Minh Kiều trừng mắt: “Sao lại tăng thêm năm giây?”

“Hai mươi giây.”

Minh Kiều cuống lên, vội nói: “Được, mười giây là mười giây!”

Dư Tẫn Thành cúi mắt, nhẹ nhàng ấn đầu cô áp vào ngực mình: “Em có thể bắt đầu đếm ngược.”

Minh Kiều đảo mắt, ai lại trẻ con như anh chứ?

Nhưng nghĩ thì nghĩ vậy, trong lòng cô vẫn âm thầm đếm, rồi phát hiện mình nghe thấy tiếng tim Dư Tẫn Thành, hòa cùng với nhịp đếm của cô.

Mười…

Chín…

Tám…

Bảy…

Ba…

Hai…

Một…

“Anh yêu em, Minh Kiều.”

Minh Kiều đang lặng lẽ đếm ngược thì bỗng nghe câu này, tim hẫng một nhịp, sững người lại.

Anh cúi đầu muốn hôn lên mái tóc cô, nhưng chưa kịp chạm thì Minh Kiều đã đẩy anh ra, động tác có chút hoảng hốt.

Dư Tẫn Thành cũng ngẩn ra: “Sao vậy?”

Minh Kiều quay lưng lại, không nhìn anh: “Anh tỉnh rượu rồi à?”

“Vẫn còn hơi choáng.” Dư Tẫn Thành tưởng mình lại khiến cô không vui, định bước tới dỗ dành, nhưng Minh Kiều giơ tay ngăn: “Không cần lại gần, để tôi nấu canh giải rượu cho anh, uống xong thì sang phòng khách ngủ.”

Nói xong cô đi thẳng vào bếp, Dư Tẫn Thành lặng lẽ nhìn bóng lưng bận rộn của cô, cảm giác chua xót lan ra trong lòng, thì ra cô ghét anh đến vậy, nghe anh tỏ tình cũng thấy phiền.

Tim Minh Kiều đập nhanh hơn, mặt hơi nóng. Cô đặt nồi lên bếp, đổ nước vào, vừa quay đầu thì thấy Dư Tẫn Thành đứng ở cửa nhìn chằm chằm mình, cô giật mình: “Sao anh lại ra đây?”

“Không yên tâm.”

“Chỉ nấu canh giải rượu thôi mà, có gì đâu không yên tâm? Anh ra ngoài đợi, khó chịu thì về phòng ngủ, lát nữa tôi đem qua.”

Dư Tẫn Thành nhìn cô một lát, rồi bước tới: “Để tôi làm.”

Minh Kiều ngẩng đầu: “Anh vẫn còn say, đừng có đốt cháy bếp nhà tôi đấy.”

Dư Tẫn Thành tự nhiên nắm tay cô đẩy nhẹ sang bên, vẻ mặt bình tĩnh, mỉm cười nhẹ: “Tôi tỉnh hơn nhiều rồi, em ra ngoài đợi đi.”

Minh Kiều không hiểu anh cố chấp làm gì, say rồi mà còn gắng sức, nhưng cũng không tranh với anh, quay ra ban công chơi với mèo.

Nửa tiếng sau, Dư Tẫn Thành bưng tới một bát mì đặt trước mặt cô. Khác với lần trước, lần này thêm hai quả trứng ốp, vài lát thịt tươi, rắc hành lá xanh, nhìn tươi ngon hấp dẫn.

Minh Kiều nhìn bát mì, hơi sững lại.

Dư Tẫn Thành nhẹ giọng giải thích: “Người tôi toàn mùi rượu, sợ làm em khó chịu, ăn chút gì rồi hãy ngủ nhé?”

Thì ra anh ở trong bếp lâu như vậy là để nấu mì cho cô?

Minh Kiều nhìn bát canh giải rượu trước mặt anh, cau mày: “Sao không nấu cho mình một bát?”

Anh điềm đạm đáp: “Tôi không đói.”

Minh Kiều chợt nhớ ra mình hiếm khi nấu ăn ở nhà, cô vào bếp mở tủ lạnh thì thấy trống trơn, chỉ còn đúng hai quả trứng và chút thịt, tất cả đều nằm trong bát mì của cô.

Không rõ là cảm giác gì, Minh Kiều nhìn ra phòng khách, thấy Dư Tẫn Thành ngồi ngay ngắn, hơi nghiêm nghị, nhưng ánh mắt lại đầy yêu thương, nụ cười nơi khóe môi nhẹ nhàng và ấm áp.

“Kiều Kiều, mì sắp nở rồi.”

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh gọi tên một cô gái thân mật như vậy, giọng có chút gượng gạo nhưng rất nghiêm túc.

Minh Kiều lấy thêm một cái bát, chia mì ra làm hai phần.

Dư Tẫn Thành cau mày: “Đây là của em, không cần chia.”

Minh Kiều khẽ cười: “Ngốc quá, ăn cùng đi.”

Anh vẫn không nhận, Minh Kiều đưa đũa cho anh: “Uống nhiều rượu thế chắc chắn đói rồi, tại tôi không đi mua đồ, nhà chẳng còn gì ăn, tạm thế này thôi, mong Dư tổng đừng chê.”

Anh sao có thể chê được. Nhìn quả trứng mà cô cố ý chia cho mình, lòng anh chợt ấm lại. Mọi ghen tuông và cảm xúc tiêu cực đều bị sự dịu dàng này xua tan, Dư Tẫn Thành gần như thành kính mà ăn hết bát mì.

Minh Kiều định rửa bát nhưng bị anh ngăn lại: “Để tôi.”

“Anh không còn choáng đầu nữa à?”

Anh khẽ “ừ”.

Minh Kiều ngồi trên sofa chơi với mèo, trong bếp vang lên tiếng nước róc rách, Dư Tẫn Thành rửa bát thật chậm, thỉnh thoảng lại liếc nhìn cô ngoài phòng khách, lòng bình yên lạ thường. Giống như lần trước được cô chăm sóc, anh lại sinh ra ảo giác như thể đây là nhà của mình.

Tối đó, Minh Kiều mang mèo trả lại, nhưng trước cửa nhà hàng xóm có tờ giấy nhờ trông thêm một đêm, cô vui vẻ ôm mèo về.

Dư Tẫn Thành hỏi vu vơ: “Rất thích mèo à?”

“Ừ, thích chứ. Nhưng không có thời gian nuôi. Con mèo này nhà hàng xóm nuôi từ nhỏ, tôi cũng xem nó lớn lên, thỉnh thoảng nó lại chạy sang nhà tôi, coi như tôi nuôi cũng được.”

Dư Tẫn Thành nhìn con mèo trong tay cô, lại nhìn Minh Kiều đang v**t v* bộ lông của nó, cũng muốn được xoa đầu cô như vậy. Tay anh hơi nhấc lên, nhưng cuối cùng vẫn thả xuống.

Về phòng, Minh Kiều đứng ngoài cửa phòng ngủ tầng hai: “Tôi đi ngủ đây, anh cũng ngủ sớm nhé.”

Phòng khách của Dư Tẫn Thành ở tầng dưới, anh ngẩng đầu nhìn cô: “Ừ.”

Minh Kiều ôm mèo vào phòng.

Nó rất hiếu động, nhưng cô không để ý. Sau khi rửa mặt xong, cô gọi tên nó, con mèo từ trong tủ quần áo thò đầu ra nhìn, ngoan ngoãn đáng yêu.

Minh Kiều bật cười: “Chơi một lúc rồi ngủ nhé.”

Mèo: “Meo~”

Như thể đang đồng ý.

Cô nằm trên giường chơi điện thoại, cửa phòng không đóng. Chơi một lúc, cô buồn ngủ nên thiếp đi.

Ngủ không sâu, nửa đêm cô tỉnh lại, nhớ tới con mèo, bật đèn lên thì không thấy nó trong ổ.

Minh Kiều lập tức tỉnh táo, xuống giường gọi: “Bánh gạo, bánh gạo?”

Con mèo bình thường rất ngoan, nghe gọi là chạy ra, nhưng cô tìm khắp mà vẫn không thấy, hơi lo lắng.

Cô xuống nhà, tìm mọi góc phòng khách, chỉ còn phòng của Dư Tẫn Thành là chưa vào.

Đứng trước cửa phòng của người đàn ông, Minh Kiều hơi do dự, nhưng nghĩ đến Bánh Gạo, cô vẫn đẩy cửa bước vào.

Đèn trong phòng tắt, Minh Kiều mò tới bên giường, bật một chiếc đèn bàn nhỏ ở đầu giường, một góc phòng ngủ sáng lên.

Quả nhiên, Bánh Gạo đang nằm trên giường của Dư Tẫn Thành, cuộn tròn bên cánh tay anh.

Nhưng cửa phòng Dư Tẫn Thành đã đóng, làm sao con mèo này vào được? Chẳng lẽ nó chạy xuống từ sớm, và Dư Tẫn Thành cho phép nó ở đây? Không ngờ một tổng giám đốc lạnh lùng như vậy mà lại đối xử tốt với động vật nhỏ?

Minh Kiều nghĩ một đống chuyện linh tinh, Bánh Gạo mở tròn xoe đôi mắt nhìn cô, bỗng “meo~” một tiếng.

Minh Kiều vội vàng: “Suỵt—”

Cô đưa tay bế mèo, nhưng cổ tay bỗng bị giữ lại.

Ngước mắt lên, chiếc đèn đầu giường cũng sáng, Dư Tẫn Thành lười biếng dựa vào giường, hơi nhướng mày nhìn cô, có lẽ vừa tỉnh nên giọng khàn khàn: “Muốn trộm mèo à?”

Lực kéo ấy khiến cô bị lôi ngã xuống giường, cánh tay anh vươn ra ôm chặt, thân thể áp xuống, hơi thở nồng đậm ập tới.

Minh Kiều kinh ngạc: “Anh làm gì vậy?”

“Trừng phạt cô gái nhỏ dám trộm mèo.”

Minh Kiều đỏ bừng cả mặt, giãy giụa dữ dội.

Dư Tẫn Thành cúi người, dùng nụ hôn chặn môi cô.

Minh Kiều đứng tựa ngoài cửa, nhìn bộ dạng ôm gối, mặt mày phơi phới của Dư Tẫn Thành, không biểu cảm.

Người đàn ông này chẳng lẽ vừa mơ xuân mộng…

Cô bế Bánh Gạo bước lại, gọi mấy tiếng.

Lúc đầu Dư Tẫn Thành không phản ứng, Minh Kiều nâng giọng, anh mới tỉnh. Tỉnh dậy nhìn thấy Minh Kiều, anh có chút ngạc nhiên. Tại sao cô gái vừa nãy còn yếu ớt nằm trong lòng anh, giờ lại đứng cạnh giường?

Quan trọng hơn là trời đã sáng?

Minh Kiều từ đầu tới chân đánh giá anh, cười trêu: “Anh mơ gì thế?”

Dư Tẫn Thành nhìn con mèo trong tay cô: “Con mèo này sao lại ở trong tay em?”

“Nó luôn ở với tôi mà.”

Dư Tẫn Thành khựng lại, ý là tất cả tối qua chỉ là mơ? Con mèo này vốn không rời phòng cô, càng không vào phòng anh, giữa anh và Minh Kiều cũng chẳng hề xảy ra chuyện gì?

“Tối qua, cửa phòng em có mở không?” Anh thăm dò hỏi.

“Sao có thể, có anh ở nhà tôi, tôi còn khóa trái nữa là.”

Dư Tẫn Thành: “…”

Thì ra đúng là mơ.

Vẻ mặt anh trầm xuống, ảm đạm.

Minh Kiều hứng thú, ngồi xuống cạnh giường: “Tối qua anh mơ gì?”

Dư Tẫn Thành im lặng không nói.

Thấy cô tỏ vẻ rất tò mò, anh bất đắc dĩ, hạ giọng: “Chúng ta ở bên nhau rồi.”

Ở bên nhau? Ở bên kiểu nào?

Minh Kiều thoáng ngẩn ra, rồi hiểu ra, chộp một cái gối đập vào đầu anh: “đ* h** s*c.”

Dư Tẫn Thành im lặng chịu trận.

Tối qua, trợ lý Tằng nhận được điện thoại của Dư Tẫn Thành, sáng nay liền mang nhiều nguyên liệu tươi tới. Dư Tẫn Thành cất hết vào tủ lạnh, rồi nấu cơm trưa cho Minh Kiều.

Minh Kiều thì chẳng bao giờ giận dỗi với đồ ăn, sớm đã ngoan ngoãn ngồi bên bàn ăn chờ, trông chẳng khác nào con Bánh Gạo bên cạnh, như đang đợi chủ nhân cho ăn.

Dư Tẫn Thành nhìn, ánh mắt dịu xuống, gắp thức ăn cho cô rồi hỏi: “Còn giận không?”

Thực ra cô không hề giận, ai mà chẳng từng lấy người mình thích làm đối tượng để tưởng tượng chứ? Chỉ khẽ hừ một tiếng, ánh mắt nhìn anh mang chút trách móc mà ngay cả bản thân cô cũng không nhận ra.

Bị cô liếc một cái, Dư Tẫn Thành như mềm cả xương, ngẩn ra một lúc. Thấy cô ăn ngon miệng, biết cô đã hết giận, trong lòng anh cũng vui, nhiệt tình gắp thức ăn cho cô.

Ăn xong, rửa bát xong, cho dù không nỡ cũng phải đi.

Trợ lý Tằng đứng đợi ngoài cửa, nhìn dáng vẻ cấp trên đi rồi còn ngoái đầu ba lần, trong lòng thật sự cảm thấy người này quá dính người.

Trên xe, trợ lý Tằng tò mò hỏi: “Dư tổng, ngài và cô Minh tiến triển thế nào rồi?”

Dư Tẫn Thành chưa từng yêu đương, đương nhiên cũng không biết bọn họ hiện giờ tính là tiến triển đến đâu. Nghĩ một lúc, anh nhàn nhạt đáp: “Không biết.”

Trợ lý Tằng đưa điện thoại cho anh: “Giám đốc Tề lập cho ngài một nhóm chat ‘Hội theo đuổi vợ’, trong đó toàn là nhân viên tầng 58 của chúng ta. Mọi người đều là hậu phương hùng mạnh của ngài, kiên quyết thực hiện đại kế theo đuổi vợ.”

Nghe vậy, Dư Tẫn Thành hơi nhướn mày, bấm vào nhóm xem, thấy Tề Thâm đang náo nhiệt không khí.

Tề Thâm: Đến giờ nghỉ trưa rồi, mọi người ra tám chuyện nào.

Nhân viên 1: Tám gì?

Nhân viên 2: Tám cách theo đuổi đại minh tinh chứ gì?

Tề Thâm: Chứ còn gì nữa, lẽ nào mọi người không muốn Dư tổng của mình cưới được vợ à? Anh ấy mà vui thì biết đâu tiền thưởng lại gấp đôi.

Nhân viên 3: Hay đó hay đó, nhưng theo đuổi kiểu gì?

Nhân viên 4: Tôi biết một cách, nhưng hơi mang màu sắc huyền học.

Tề Thâm: Nói mau!

Nhân viên 4: Ở phía nam Đông Châu có một ngọn núi tên là Thung Lũng Hồ Trong. Trong đó có một loài hoa dại, mọc hướng về mặt trời, nở theo ánh sáng ban ngày, tàn khi hoàng hôn xuống. Nếu ai hái được loài hoa này tặng cho cô gái mình yêu, cô ấy sẽ một lòng một dạ với người đó.

Nhân viên 5: “…”

Nhân viên 6: “…”

Nhân viên 7: “…”

Tề Thâm: Cái này mẹ nó là cách của người à? Quá ngu ngốc, ai mà tin thứ này chứ, tiếp theo!

Các nhân viên khác thi nhau phát biểu ý kiến.

Trợ lý Tằng lén liếc tổng giám đốc Dư, cười nói: “Dư tổng, có thấy cách nào hay không?”

Dư Tẫn Thành ném điện thoại trả lại: “Một lũ ngu.”

Trợ lý Tằng tưởng anh không vui, nhưng một lát sau lại nghe người đàn ông lạnh lùng nói: “Kéo tôi vào nhóm.”

Trợ lý Tằng: “……”

“Được ạ.”

Miệng thì chê ỏng chê eo, cơ thể thì rất thành thật nhé.

**

Sau khi tin đồn được làm sáng tỏ, Minh Kiều vốn đã hot, cộng thêm mức độ nổi tiếng gần đây gần như bùng nổ, đủ loại hợp tác tìm đến.

Phía cô náo nhiệt bao nhiêu thì phía Hà U Thủy lại lạnh lẽo như địa ngục mười tám tầng bấy nhiêu. Bất kể là Dư Tẫn Thành, Vân Đàn, nhà họ Vân hay fan của Minh Kiều, không ai chịu buông tha, chặn hết đường lui của cô ta, thậm chí không cho cô ta một cơ hội thở.

Những bộ phim truyền hình, điện ảnh vốn chưa ký kết hợp tác, dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Dư Tẫn Thành, đều quay sang tìm Minh Kiều.

Cô trở thành miếng bánh ngọt mà các thương hiệu xa xỉ tranh nhau, thậm chí trở thành thẻ bài mới trong giới fan idol.

Đúng lúc này, bộ phim truyền hình ‘Phục Quốc’ của cô lên sóng.

Trước cô, không thiếu tiền bối trong giới dùng tác phẩm để rửa sạch hình tượng, nhưng từ khi debut, Minh Kiều thực ra chẳng có phốt gì quá lớn. Lần này sau cú phản công từ vết đen lớn, sự táo bạo và thẳng thắn của cô khiến mọi người nhìn cô bằng con mắt khác, cư dân mạng cũng vì những hiểu lầm trước đây mà lặng lẽ theo dõi phim.

Nhiều cư dân mạng từng mắng cô là “yêu nữ lẳng lơ” giờ lại chú ý đến diễn xuất của cô, bình luận trên mạng dần theo hướng tích cực, điều này khiến toàn bộ fan yêu mến Minh Kiều cùng ekip phía sau đều rất vui.

Hoa Dạng Giải Trí đã sắp xếp lịch trình tiếp theo cho Minh Kiều. Nhân lúc rảnh, cô về nhà một chuyến.

Biệt thự nhà họ Vân nằm ở Tây Thành, Đông Châu, ở ngoại ô, không khí trong lành, dựa núi nhìn sông, gần như chiếm trọn cả sườn núi.

Cháu trai Vân Nạm từ xa thấy cô xuống xe, vứt luôn chiếc xe đồ chơi, dang tay chạy tới: “Cô về rồi!”

Cậu bé mười tuổi chạy tới như một cơn gió nóng, Minh Kiều mỉm cười dịu dàng, ôm cậu một cái thật chặt, xoa đầu: “Có ngoan ngoãn nghe lời ông không?”

“Nghe lời ạ, cô ơi, con nhớ cô lắm.” Vân Nạm ôm eo cô, ánh mắt đầy sự ỷ lại.

“Cô cũng nhớ con.” Minh Kiều nắm tay cậu: “Vào nhà đi, cô mang quà cho con đây.”

Vân Nạm ngoan ngoãn dựa sát vào người cô. Lúc này, các bậc trưởng bối trong nhà bước ra. Ông cụ Vân tóc và râu đều bạc trắng, mặc áo trường sam, chống gậy, tươi cười gọi cô: “Kiến Ưu về rồi à.”

Minh Kiều mỉm cười ngọt ngào: “Về rồi ạ.”

Vợ chồng Vân Bách Mộc đỡ ông cụ, mẹ Vân nhìn con gái kỹ một lượt, thấy cô không gầy đi, sắc mặt còn tốt hơn trước, thì âm thầm gật đầu, mỉm cười hiền hòa: “Mấy tháng không về, vào nhà đi, cùng ăn cơm.”

Minh Kiều khẽ đáp một tiếng, đi đến đỡ ông nội.

“Lần này con về ở bao lâu?” Bố cô hỏi.

“Ba ngày thôi.” Cô cười áy náy: “Xin lỗi bố, con không thể thường xuyên ở bên mọi người.”

Bố cô xua tay: “Con cái lớn rồi thì phải tự gây dựng sự nghiệp. Giờ mấy anh chị em mỗi người đều có một chỗ đứng riêng, bố với mẹ cũng yên tâm.”

Ông nội và mẹ cô cũng gật đầu tán thành, Minh Kiều nhìn mấy vị trưởng bối với ánh mắt đầy cảm kích.

Vợ chồng Vân Bách Mộc có bốn người con: con trai trưởng là Vân Đàn, con gái thứ hai Vân Đoan Nguyệt, con gái thứ ba Vân Kiến Ưu, và cô em út Vân Chiêu Tuyết.

Con trai trưởng giờ là ông chủ lớn của công ty giải trí, con gái thứ hai là luật sư lừng danh, con gái thứ ba là diễn viên nổi tiếng khắp cả nước, còn cô út tuy vẫn đang học pháp y nhưng thành tích xuất sắc, sau khi tốt nghiệp chắc chắn cũng sẽ làm nên chuyện.

Làm bố mẹ tất nhiên mong con cái thành đạt. Bốn đứa nhỏ mỗi người đều bận rộn, thỉnh thoảng về thăm nhà là đã quý lắm rồi.

Cả nhà ngồi quanh bàn ăn, vừa ăn vừa trò chuyện rôm rả.

Ra khỏi cánh cửa này cô là Minh Kiều, nhưng trở về nhà, cô là Vân Kiến Ưu, nơi mọi cảm xúc chân thật nhất đều có thể sẻ chia.

Ăn xong, lúc cả nhà cùng đi dạo, ông nội chợt nhớ đến vụ tin đồn trước đó, vẫn còn bực: “Cháu là tiểu thư đường đường chính chính, sao không công khai thân phận? Nếu họ biết cháu có hậu thuẫn như vậy, xem ai còn dám bắt nạt cháu!”

Minh Kiều vừa cười vừa vỗ lưng ông: “Cháu biết ông thương cháu. Nhưng vụ tin đồn lần này nói cháu được bao nuôi, làm tiểu tam, hoàn toàn không liên quan gì đến thân phận thật của cháu. Nếu cháu đột ngột nói cho mọi người biết cháu là Vân Kiến Ưu, người ta sẽ nghĩ ông không biết dạy cháu gái, biến một tiểu thư đàng hoàng thành tiểu tam. Họ còn cho rằng cháu yếu đuối, chột dạ, nên mới lấy thân phận thật ra để hù người khác. Như vậy chỉ càng khiến dư luận phẫn nộ, thậm chí uy tín của tập đoàn Danh Thế cũng bị ảnh hưởng, ông sẽ mất mặt.”

Các trưởng bối nghe xong đều thấy có lý. Giờ dân mạng chỉ cần mở miệng là có thể bịa đặt đủ chuyện.

Ông nội im lặng, mẹ cô thở dài: “Khiến con chịu ấm ức rồi.”

“Con thì không sao, chỉ tội đội ngũ của con, fan của con, và khiến mọi người lo lắng.” Minh Kiều ôm lấy tay mẹ, ánh mắt đầy áy náy.

Cả nhà đâu ai trách cô, chỉ sợ cô giấu hết mọi chuyện trong lòng.

Từ nhỏ cô đã lớn lên ở nước ngoài, tính cách phóng khoáng táo bạo. Khi vào showbiz dùng tên giả cũng vì sợ cái tên Vân Kiến Ưu sẽ khiến gia đình mất mặt.

Bao năm qua, dù có sự giúp đỡ của anh trai Vân Đàn, nhưng phần lớn là nhờ nỗ lực của chính cô. Dù sao những chiếc cúp đó đâu phải dùng tiền là mua được. Gia đình thực sự tự hào về cô.

Nói chuyện cả buổi chiều, đến bữa tối ông nội đột nhiên bảo: “Ông đã để ý cho cháu mấy mối: đại thiếu gia nhà họ Trần, cậu chủ thứ ba nhà họ Hứa, còn cả vị công tử nhà họ Chu. Họ đều có quan hệ với nhà ta. Cháu nên tìm lúc gặp thử, cũng đến lúc yêu đương rồi, đừng có học theo chị hai với em út, suốt ngày chúi đầu vào nghiên cứu học thuật, sống như mấy bà cổ hủ.”

Minh Kiều bật cười. Chị hai cô thì cổ điển thanh nhã, em út thì trong sáng đáng yêu, đều như tiên nữ hạ phàm, mà vào miệng ông lại thành cổ hủ.

Nhưng chuyện hôn phu thì cô không hứng thú:

“Ông ơi, con còn nhỏ mà.”

Ông nội đập bàn, trừng mắt: “Nhỏ nhỏ! Ba chị em các cô toàn lấy câu đó ra lừa ông. Hai đứa kia ở nước ngoài ông không quản được, nhưng cháu ở trong nước thì ông phải quản! Đi xem mắt cho ông!”

Minh Kiều nhăn mặt: “Nhưng con không thích họ.”

Ông liếc mắt: “Chẳng lẽ cháu có người trong lòng rồi?”

“Không phải, nhưng chuyện yêu đương không thể gấp được. Mấy vị công tử ông nói, tuy con chưa gặp, nhưng trong giới con đều nghe tiếng. Ông không biết đâu, scandal của họ thì nhiều lắm. Tin đồn của con là giả, còn của họ thì thật cả đấy. Ông thực sự muốn gả cháu cho mấy người như vậy sao?”

Vợ chồng Vân Bách Mộc mỉm cười nhìn nhau, không can thiệp vào cuộc chiến của ông cháu.

Ông nội nghĩ một lát: “Nếu cháu đã không đồng ý…”

Minh Kiều thở phào.

Ông hừ lạnh: “Thì ông lại tìm mối khác. Nếu còn không chịu gặp, ông bẻ gãy chân cháu!”

Nói xong ông còn huơ huơ cây gậy. Minh Kiều giả vờ né, định cãi, nhưng mẹ cô khẽ nắm tay cô ra hiệu đừng chọc giận ông. Cô đành im, nhưng trong lòng thì hôn phu là chuyện không bao giờ có cửa.

Ở nhà ba ngày, cô dành trọn thời gian cho gia đình, rồi lại về công ty làm việc, bận rộn đến tối mới về.

Cuối hè, gió đêm mát rượi.

Minh Kiều xuống xe ở ngã rẽ, thong thả đi bộ về nhà.

Từ xa đã thấy Dư Tẫn Thành đứng trước cửa nhà.

Gió tối thổi qua, lá rơi dưới chân anh. Bóng lưng anh cao ráo, lạnh nhạt, như thể chẳng gì có thể quấy nhiễu.

Minh Kiều nghiêng đầu nhìn anh một lúc lâu, rồi gọi: “Dư Tẫn Thành.”

Anh ngạc nhiên quay lại, ánh mắt lập tức sáng lên khi thấy cô.

“Anh làm gì ở đây?” Minh Kiều vừa bước tới thì anh đã nhanh chóng đi lại gần, trong tay cầm một bó hoa dại màu vàng nhạt.

Đến gần hơn, cô mới thấy quần tây anh dính đất, đôi giày da vốn sạch bóng cũng lấm bụi vàng.

“Cái này, tặng em.” Dư Tẫn Thành đưa hoa cho cô.

Minh Kiều chưa vội nhận: “Sao anh lại thành ra thế này?”

Thấy cô không nhận ngay, anh cúi mắt nhìn hoa, nghĩ thầm: Chẳng lẽ cô không thích?

Trước câu hỏi của cô, anh đáp hờ hững: “Tôi lên núi một chuyến.”

Ánh mắt cô đặt lên bó hoa: “Hoa này hái trên núi à?”

“Ừ.”

“Sao anh lại lên núi hái hoa?”

Anh liếc cô một cái, không nói, chỉ kiên trì đưa hoa ra, muốn cô nhận. Cuối cùng Minh Kiều cũng nhận lấy, và rõ ràng thấy ánh mắt anh lóe lên niềm vui. Cô không hiểu lắm.

Vào đến cửa, thấy anh vẫn đứng nguyên, cô nghĩ một lúc rồi nói: “Hay anh vào nhà rửa tay đi?”

Anh lập tức mỉm cười: “Được.”

Minh Kiều: “…”

Dễ dỗ vậy sao?

Dư Tẫn Thành vào phòng tắm chỉnh lại trang phục. Cô thì nhìn chằm chằm bó hoa với ánh mắt khó đoán, có nên nói cho anh biết rằng loài hoa anh vất vả leo núi hái về thật ra mọc đầy ở dải cây cảnh ven đường thành phố không?

Điện thoại rung, là tin nhắn WeChat của Vệ Hoa:

[Về nhà chưa? Có gặp Dư tổng không? Hôm trước chị đến nhà em lấy đồ thì thấy ngài ấy lấm lem đất đứng trước cửa, tay cầm bó hoa xấu tệ, không biết làm gì. Chị đoán chắc là để tặng em, nhưng gu này thì khó đấy. Ngài ấy hỏi em đi đâu, chị bảo em về nhà, nhưng cũng không biết chính xác khi nào e, về. Sau đó nghe trợ lý Tằng nói, tối nào ngài ấy cũng đứng trước cửa nhà cậu hai tiếng với một bó hoa dại. Chị thật sự rất muốn biết hôm nay ngài anh ấy có ở đó không? Mau nói cho chị tám chuyện với!]

Minh Kiều sững một lúc, chỉ nhắn gọn: [Gặp rồi.]

Anh bước ra sau khi rửa sạch sẽ, thấy cô vẫn đứng ở phòng khách ngắm hoa ngẩn người.

Anh đi đến, giọng trầm, ánh mắt lộ vẻ lo lắng không che giấu: “Không thích à?”

“Không đâu.” Minh Kiều ngẩng lên cười: “Rất thích.”

Bình Luận (0)
Comment