Trước khi đẩy cửa vào, Vệ Hoa cùng hai trợ lý hoàn toàn không ngờ trong phòng lại là cảnh tượng thế này. Cả ba nín thở, cố gắng nhịn không bật ra tiếng cười như tiếng tạ đòn rơi, còn ra sức véo đùi mình để ép khuôn mặt giữ vẻ nghiêm túc.
Khuôn mặt vặn vẹo đến cực kỳ khó nhịn.
Dư Tẫn Thành lập tức đứng thẳng người, khôi phục lại dáng vẻ nghiêm nghị, không hay cười như thường ngày. Minh Kiều cũng cất điện thoại đi: “Có chuyện gì sao?”
Vệ Hoa đáp: “Đám phóng viên bên ngoài cũng gần đi hết rồi, tôi còn phải quay về công ty xử lý chút việc.”
Minh Kiều gật đầu: “Hôm nay thật làm phiền mọi người rồi.”
Vệ Hoa liếc nhìn Dư Tẫn Thành: “Haiz, chuyện thường ấy mà, tôi cũng quen rồi.”
Nghe vậy, môi Dư Tẫn Thành mím thành một đường thẳng, gương mặt vốn lạnh lùng nghiêm khắc hiếm khi hiện lên một tia dịu dàng. Anh cũng nói với Vệ Hoa: “Cảm ơn, mọi người vất vả rồi.”
Vệ Hoa và hai trợ lý đều thấy có chút được ưu ái ngoài mong đợi. Bởi họ biết rất rõ, bình thường tất cả sự dịu dàng của vị này đều dành hết cho Minh Kiều, người khác chẳng bao giờ được thấy sắc mặt dễ chịu của anh. Thế mà hôm nay anh lại hiếm hoi nói một câu “vất vả rồi”.
Vệ Hoa lập tức cảm thấy công việc bận rộn cả buổi chiều nay cũng hoàn toàn xứng đáng. Cả ba cũng không muốn quấy rầy hai người nữa. Quản lý còn nhướng mày đầy ẩn ý với Minh Kiều: “Vậy hai người cứ nói chuyện đi, chúng tôi về trước.”
Minh Kiều từ trong phòng đi ra: “Để em tiễn mọi người.”
Vệ Hoa khoát tay bảo không cần, trợ lý cũng còn nháy mắt ra hiệu với cô. Minh Kiều nhìn mà chỉ biết thầm thở dài bất lực. Sau khi tiễn quản lý và trợ lý, cô quay lại phòng thì thấy Dư Tẫn Thành đã tháo tóc giả xuống. Mái tóc ngắn kết hợp với bộ nữ trang trên người lại càng buồn cười hơn.
Sau một trận cười đùa, Minh Kiều mới nhớ ra hỏi anh: “Sao anh lại đến đây?”
Theo lý thì nhìn thấy tin tức, anh hẳn nên tránh khoảng thời gian này mới phải.
Ánh mắt Dư Tẫn Thành rơi trên gương mặt cô, trong con ngươi mang theo nhiệt độ nóng bỏng khiến Minh Kiều vô thức né tránh.
Rõ ràng vừa rồi cả hai còn vui vẻ ồn ào, vậy mà khi mọi người rời đi, căn phòng yên tĩnh trở lại, Minh Kiều bỗng cảm thấy như có một thứ gì đó đang dao động trong không khí, khiến lòng cô hơi bất an.
Cô nhạy bén nhận ra tâm trạng mình đang thay đổi. Dù chưa từng yêu đương, nhưng vẫn hiểu rõ đó là một cảm giác có tên gọi rung động.
Dư Tẫn Thành khẽ mở miệng: “Tôi đã hứa sẽ đến thăm em, không thể lừa em.”
Chính vì đã hứa sẽ ở bên cạnh cô, nên bất kể thế nào, cho dù phải nghĩ đủ loại cách, thậm chí là phương pháp có phần mất mặt, điên rồ, anh cũng không bận tâm, chỉ biết dốc hết mình.
Minh Kiều sững người.
Tựa như có thứ gì đó đang dần lan tỏa trong lòng cô.
Hai người lặng lẽ đối diện nhau.
Cuối cùng Minh Kiều dời mắt trước, đi qua lấy tóc giả của anh, kéo tay áo anh dẫn vào phòng tắm: “Đi rửa đi.”
Dư Tẫn Thành gật đầu, nhìn cô: “Em giúp tôi rửa.”
Theo lý thì Minh Kiều nên từ chối, nhưng nghĩ đến việc anh vì mình mà vất vả đến thế, cô lặng lẽ giúp anh tẩy trang, rửa mặt.
Dư Tẫn Thành vẫn luôn cúi người phối hợp theo cô. Minh Kiều nhìn dáng vẻ ngoan ngoãn ấy, bất giác nhớ tới lần trước từng giúp anh rửa mặt: “Lần đó, sao anh lại ăn mặc cái bộ dạng đó đến gặp tôi?”
Dư Tẫn Thành đương nhiên biết cô đang nói gì. Anh nhớ lại cảnh cô đứng cùng Mục Xuyên, giữa chân mày khẽ nhíu lại, ánh mắt nhìn cô trở nên sâu thẳm khó lường.
Minh Kiều khó hiểu: “Sao thế?”
Anh nghiêm túc hỏi: “Em thích kiểu đàn ông như Mộ Xuyên à?”
Minh Kiều đáp ngay không chút nghĩ ngợi: “Em thích kiểu đó làm gì?”
Thái độ có phần qua loa của cô lại khiến gương mặt Dư Tẫn Thành dịu xuống, anh khẽ cười, bóng tối trong mắt cũng tan biến, sau đó mới nghiêm túc trả lời câu hỏi của cô, giọng nhạt nhẽo mà chân thành: “Tôi chỉ muốn làm em vui thôi.”
Minh Kiều liếc anh một cái. Chỉ để khiến cô vui mà ăn mặc lòe loẹt như thế? Quả thực là vị tổng giám đốc bá đạo chẳng giống ai nhất mà cô từng thấy.
Sau khi rửa mặt sạch sẽ, Minh Kiều lại đưa anh lên lầu tìm một chiếc áo choàng ngủ của mình cho anh. Nhưng dù sao Dư Tẫn Thành cũng là đàn ông, cao lớn chân dài, nhà cô hoàn toàn không có đồ thích hợp cho anh mặc.
Cô bảo anh chờ, rồi chạy sang nhà bên cạnh. Chủ của Bánh Gạo là một cặp đôi, chắc hẳn có bộ đồ nam vừa với anh.
Mười phút sau, Minh Kiều ôm một bộ đồ ngủ nam quay lại, đưa cho anh: “Đi thay đi.”
Dư Tẫn Thành vốn có tính sạch sẽ, nhưng lời của Minh Kiều anh lại nghe răm rắp. Nhận lấy quần áo, anh liền vào phòng khách thay.
Dù vậy, chủ của Bánh Gạo không cao lớn như anh. Với dáng người tay dài chân dài ấy, bộ đồ ngủ rộng thùng thình trở nên chẳng mấy vừa vặn. Anh ngồi ngay ngắn trên sofa, thần sắc nghiêm nghị, nhưng hình ảnh nhìn thế nào cũng có chút buồn cười.
Minh Kiều không khách khí, bật cười thành tiếng. Dư Tẫn Thành nhìn nụ cười của cô, bỗng mở miệng: “Tôi ngủ phòng khách.”
Nụ cười Minh Kiều hơi khựng lại. Ý này là không định đi sao? Nhưng nghĩ lại cũng phải, anh ăn mặc thế này đến đây, chẳng lẽ còn định mặc nguyên bộ này quay về?
Cô không nhịn được lẩm bẩm trong lòng. Không biết từ khi nào, Dư Tẫn Thành đã ở lại nhà cô qua đêm mấy lần. Trong hơn hai mươi năm đơn thân từ nhỏ đến lớn, đây gần như là lần đầu tiên cô ở gần gũi với một người khác giới như vậy. Nếu để ông nội biết, chắc chắn sẽ chống gậy mà mắng cô không biết giữ mình.
Nghĩ đến ông nội, Minh Kiều lại nhớ tới chuyện ông từng nói sẽ chọn chồng chưa cưới cho cô.
Dư Tẫn Thành vẫn luôn chờ câu trả lời của cô, thấy cô trầm ngâm, chân mày càng nhíu chặt, trong lòng hơi lo lắng , chẳng lẽ cô không muốn để anh ở lại?
“Kiều Kiều, em sao vậy? Không vui sao?”
Minh Kiều lắc đầu: “Ở lại đi, dù sao anh mặc thế này cũng chẳng đi đâu được.”
Sợi dây căng thẳng trong lòng Dư Tẫn Thành rốt cuộc cũng buông lỏng. Anh mỉm cười, vỗ vỗ chỗ bên cạnh: “Kiều Kiều, lại đây ngồi.”
Nhưng Minh Kiều không ngồi sát cạnh anh, mà cách ra một đoạn. Dư Tẫn Thành cũng không để ý.
Cô nhớ tới Lâm Tuyết trong chương trình tạp kỹ hôm nay, giả vờ thản nhiên hỏi: “TÔi cũng hỏi anh một câu nhé.”
“Em hỏi đi.”
“Trước khi gặp tôi, anh đã từng thích ai chưa?”
Cô vẫn nhớ rõ hôm nay trong chương trình tạp kỹ, ánh mắt chăm chú quá mức của Lâm Tuyết hướng về mình. Nếu không phải vì Dư Tẫn Thành, Minh Kiều thật sự không nghĩ ra lý do nào khác để giải thích tại sao Lâm Tuyết lại quan tâm đến cô như vậy.
Dư Tẫn Thành nhìn cô dịu dàng: “Chưa từng, chỉ có em thôi.” Anh trả lời rất nhanh, trong mắt quang minh lỗi lạc, dường như thật sự không hề có quá khứ nào khác.
Minh Kiều thoáng nghi ngờ, nhưng cũng không truy hỏi tận cùng. Tính cô vốn không phải loại người thích moi móc chuyện riêng của người khác cho rõ ngọn ngành. Nếu Dư Tẫn Thành không muốn nói, có lẽ là vì đoạn quá khứ ấy chẳng đáng nhắc lại, cũng chẳng thích hợp để bị khơi ra.
Ánh mắt của anh vẫn luôn dừng lại trên gương mặt cô, như thể một giây cũng không nỡ rời đi. Trước đây Minh Kiều chưa từng có cảm giác này, dạo gần đây lại thường thấy không tự nhiên khi bị anh nhìn chằm chằm. Cô bất chợt đứng dậy bước lên lầu, rồi quay đầu lại nói với anh: “Tôi đi ngủ trước đây, anh cũng ngủ sớm đi.”
Dư Tẫn Thành đứng dậy từ sofa: “Ừ. Ngủ ngon, Kiều Kiều.”
Sáng hôm sau, trợ lý Tằng mang quần áo của Dư Tẫn Thành đến. Minh Kiều mãi vẫn chưa ra khỏi phòng ngủ, anh liền chuẩn bị bữa sáng cho cô. Trước khi rời đi, Minh Kiều đứng ở khúc ngoặt cầu thang gọi anh:
“Nếu anh đi cửa chính thì rất dễ bị chụp hình, để tôi đưa anh đi cửa sau, chỗ đó hầu như không ai biết.”
Dư Tẫn Thành gật đầu, yên lặng đi theo sau. Cô gái đi phía trước dẫn đường, chợt nghe giọng trầm thấp của anh vang lên:
“Kiều Kiều, tôi đã nấu cháo cho em rồi, còn có trứng với salad trái cây nữa. Em phải ăn một chút, đừng kén chọn.”
Minh Kiều lơ đãng đáp: “Làm phiền anh chuẩn bị bữa sáng cho tôi rồi.”
“Không phiền, tôi rất vui khi được chăm sóc em.”
Đến ngã rẽ, Minh Kiều tiễn anh ra, Dư Tẫn Thành đứng trước mặt cô, ngắm gương mặt mộc xinh xắn ấy, không kìm được đưa tay khẽ xoa tóc cô, dịu giọng dỗ dành:
“Ăn sáng xong thì ngủ thêm một lát nữa, vẫn còn sớm.”
Minh Kiều luôn có một ảo giác, dường như mình và anh là một cặp vợ chồng son. Vợ dậy sớm tiễn chồng ra cửa đi làm, chồng thì quyến luyến căn dặn vợ phải chăm sóc bản thân, còn vợ thì ngượng ngùng gật đầu, đầy dáng vẻ muốn nói lại thôi.
Dù Minh Kiều chẳng có bao nhiêu ngượng ngùng, nhưng ít nhiều vẫn thấy hơi khó xử. Cô khẽ đẩy anh một cái: “Đi nhanh đi, trên đường cẩn thận.”
Nói xong, chính cô lại càng thấy mình giống hệt một tiểu thê tử e thẹn tiễn chồng đi làm buổi sáng.
Minh Kiều: “…”
Thế nhưng chính động tác nhỏ thân mật ấy lại khiến khóe môi Dư Tẫn Thành khẽ cong, giọng càng thêm dịu dàng: “Ừ, có chuyện gì thì gọi cho tôi.”
Minh Kiều gật đầu, đóng cửa lại.
Cô cảm thấy mặt hơi nóng, liền đưa tay sờ lên, thở ra một hơi, vội chạy vào phòng tắm dội nước lạnh lên mặt. Ngẩng đầu nhìn gương, chính mình ướt nhẹp, cằm nhỏ khẽ rơi giọt nước, hai má lại ửng hồng như một thiếu nữ đang biết yêu.
Cô vỗ mạnh lên trán, ôm lấy trái tim đang đập hơi nhanh, tự thấy buồn cười vì sự rung động kỳ quặc của mình.
Những cô gái khác yêu một người thường là vì được anh hùng cứu mỹ nhân, còn đến lượt cô lại vì một người đàn ông giả gái đến trước mặt mình mà tim đập, mặt đỏ tai hồng.
Đúng là quỷ nhập tràng rồi!
**
Trên mạng, vấn đề “Bạn trai bí ẩn của Minh Kiều là ai?” lan tràn khắp nơi. Ban đầu, mọi người đoán là Cảnh Dật. Dĩ nhiên, Cảnh Dật rất mong là thật, nhưng vẫn nhanh chóng đăng bài phủ nhận vào ngày hôm đó.
Fan của Cảnh Dật vốn cầu còn chẳng được anh ta và Minh Kiều không dính dáng gì tới nhau, giờ có phản hồi trực tiếp của idol, liền rầm rộ đi khắp nơi đính chính.
Một nhóm khác lại đoán là một nam diễn viên từng hợp tác gần đây với Minh Kiều, nhưng chẳng bao lâu, người đó cũng vội vàng ra thông báo phủ nhận.
Cư dân mạng gần như liệt kê cả giới giải trí ra để đoán một vòng. Suốt một ngày, rất nhiều nam minh tinh phải đăng bài làm sáng tỏ.
Dư Tẫn Thành nhìn đống bình luận trên mạng, lông mày nhíu chặt. Anh nghi ngờ có phải vì trước đó mình ra tay chèn ép mấy tin đồn vô căn cứ quá gắt, nên giờ chẳng có một lời đồn nào liên quan anh với Minh Kiều xuất hiện?
Trong lòng anh mâu thuẫn, một mặt không muốn Minh Kiều bị cuốn vào vòng xoáy dư luận, mặt khác lại mong người khác biết tình cảm của mình dành cho cô. Có lẽ ai thích một người cũng đều khao khát có một danh phận như vậy.
Thế là anh đổi sang tài khoản phụ, đăng lại một tấm ảnh xinh đẹp của Minh Kiều, còn kèm thêm mấy cái icon trái tim. Nhưng tài khoản phụ này vốn dĩ chẳng có mấy fan, động thái ấy hoàn toàn không gây chú ý.
Dư Tẫn Thành không hiểu nổi, những fan nữ thích anh thì có thể lục tìm được ảnh anh khắp nơi, vậy mà đến tài khoản thật sự của anh thì lại chẳng biết. Nếu biết, có lẽ giờ anh cũng có thể đường đường chính chính trở thành một ứng cử viên trong số những người theo đuổi Minh Kiều, chứ không phải lặng lẽ như hiện tại.
Sau một trận tự làm mình tổn thương, Dư Tẫn Thành lại quen thuộc mà lạc vào siêu thoại của Minh Kiều, từ những bài đăng của fan tải xuống từng tấm ảnh của cô, có ảnh phim, ảnh ở sân bay, cả ảnh chụp từ chương trình giải trí.
Trợ lý Tằng nhìn ánh mắt dịu dàng của cấp trên mà xấu hổ đến mức không dám xem tiếp…
**
Tin đồn tình ái vốn dĩ sẽ dần dần bị lãng quên. Một tuần trôi qua, chuyện “bạn trai bí ẩn của Minh Kiều rốt cuộc là ai” lại trở thành một bí ẩn khác trong giới giải trí, bị bàn tán đủ kiểu mà chẳng có đáp án.
Tuần vừa rồi, Dư Tẫn Thành rất hiếm khi gặp được Minh Kiều. Lịch trình của cô quá dày đặc, hết ghi hình show giải trí lại đi khách mời trong chương trình thực tế.
Cô thật sự có thiên phú trong mảng show, vừa biết tung mồi, lại bắt được mồi, cách nói chuyện cũng dí dỏm nên cho dù là gameshow hay show thực tế đều dễ dàng hút fan.
Mỗi ngày, việc đầu tiên Dư Tẫn Thành làm sau khi về nhà chính là xem những chương trình có Minh Kiều. Đến đoạn cut riêng của cô, anh đều đặc biệt chăm chú, thậm chí còn dùng một cuốn sổ để ghi chép cẩn thận những thứ Minh Kiều thích và không thích.
Trợ lý Văn thấy gần đây bệnh tương tư của ông chủ tái phát nặng, bèn nhắc anh rằng kịch bản bộ phim được viết riêng cho Minh Kiều đã hoàn thành một nửa, chờ viết xong nửa còn lại là có thể bắt tay vào quay.
Bộ phim này từ khâu sản xuất đến đạo diễn đều thuộc hàng chuyên nghiệp, yêu cầu rất khắt khe với kịch bản nên mới kéo dài lâu như vậy. Dĩ nhiên Dư Tẫn Thành muốn dành cho Minh Kiều những gì tốt nhất, nghe vậy liền đích thân chạy đến tổ chế tác một chuyến.
Tề Thâm thấy anh dạo này suốt ngày cau mày, nhất định lôi anh ra Yên Ca uống rượu giải sầu.
Yên Ca quả thật danh bất hư truyền, trong phòng toàn là mỹ nhân trẻ trung xinh đẹp. Nhưng chẳng ai dám lại gần Dư Tẫn Thành, trong khi Tề Thâm thì trái ôm phải ấp, ngậm điếu thuốc hỏi: “Dạo này cậu với Minh Kiều tiến triển thế nào rồi?”
Dư Tẫn Thành cụp mắt uống rượu, giọng lạnh nhạt: “Cũng tạm.”
“Cũng tạm” nghĩa là chả ra gì.
Tề Thâm rít một hơi thuốc: “Không thể nào. Con gái nào đối diện với cái bản mặt này của cậu mà không động lòng được chứ? Chẳng lẽ lúc bình thường cậu cũng cứ mặt lạnh như núi băng, y như mắc bệnh lãnh đạm à?”
Dư Tẫn Thành im lặng.
Nhìn dáng vẻ kia, Tề Thâm liền đoán chắc bình thường đối diện với Minh Kiều anh cũng thế.
“Chậc, đầu óc gỗ mục, đúng là phí cả cái mặt đẹp trai trời ban.”
Anh ta búng tàn thuốc, dạy đời: “Anh em à, thế này không được đâu. Con gái phải dỗ! Phải thương! Phải ngọt ngào lừa dối! Nhìn cậu chẳng giống người biết dỗ dành gì cả. Hay để tôi dạy cho vài chiêu nhé? Lần sau gặp Minh Kiều, cậu cứ gọi cô ấy là bé cưng, bảo bối, tâm can, tiểu khả ái, tiểu tiên nữ.”
Tề Thâm càng gọi càng lả lơi.
Dư Tẫn Thành nhíu chặt mày, chẳng nói câu nào.
Tề Thâm thấy mất hứng, quay sang phun một ngụm khói vào cô gái bên cạnh làm cô ta ho sặc sụa, anh ta cười lạnh đuổi luôn ra ngoài.
Dư Tẫn Thành ngồi ở góc tối, hoàn toàn không hứng thú với những ồn ào xung quanh.
Tề Thâm lắc đầu, dập thuốc rồi vào nhà vệ sinh.
Trong phòng chỉ còn lại một mình, Dư Tẫn Thành nhớ lại lời Tề Thâm vừa nói, vẻ mặt thoáng lưỡng lự. Mím chặt môi, anh nghiêm túc thử gọi nhỏ:
“Bảo… bảo bối, cục….cưng.”
Anh ho nhẹ, chỉnh giọng, rồi lại gọi một lần nữa, mặt không biểu cảm: “Bảo bối, cục cưng.”
Tề Thâm vừa quay lại, còn chưa mở cửa thì nghe bên trong vang lên giọng trầm thấp của Dư Tẫn Thành, lạnh nhạt lặp đi lặp lại “bảo bối, cục cưng”, cứng nhắc y như cái máy phát lặp.
Tề Thâm cười đến run cả người, dựa vào cửa không đứng nổi.
Bước vào, anh ta trêu: “Cậu gọi thế thì gái nào cũng bị dọa chạy mất dép! Nào, theo tôi học này.”
Anh ta còn định cao giọng thị phạm thì mặt Dư Tẫn Thành đen sì, đặt ly rượu xuống, xoay người bỏ đi.
Rời khỏi Oanh Ca, vừa lên xe, anh lấy điện thoại ra, nhìn chằm chằm cái tên “Minh Kiều” trong khung chat, suy nghĩ một lát rồi đổi thành ba chữ khác
—— Tiểu Hồ Ly.
Anh gửi đi một tin nhắn ngắn gọn, chỉ ba chữ: [Tôi nhớ em]
Minh Kiều đang trang điểm, thấy tin nhắn, chân mày khẽ giật.
Dư Tẫn Thành chờ mãi, nhưng đến nửa đêm cũng chẳng nhận được hồi âm.
Hôm sau, Minh Kiều lại đăng Weibo, là chín tấm hình mẫu nail.
Dòng trạng thái: [Mẫu nào cũng thích, nhưng chỉ có hai bàn tay, chẳng biết chọn cái nào. Có “tiểu khả ái” nào giúp tôi thử thử không?]
*
Chiều hôm đó, công ty Ích Chu có một cuộc họp lớn. Tầng 58 toàn bộ nhân viên cao cấp lẫn bình thường đều tham gia, các tầng khác thì chỉ có lãnh đạo cấp cao dự.
Trước khi họp, thư ký vào văn phòng Dư Tẫn Thành chuẩn bị tài liệu. Không thấy sếp đâu, cô hỏi trợ lý Tằng: “Trợ lý Tằng, Dư tổng đâu? Tôi đến lấy máy tính cho anh ấy.”
Trong lòng Tằng lẩm bẩm: Giờ này chắc sếp lại trốn vào góc nào gọi cho vợ tương lai rồi Anh cười: “Cứ mang máy tính qua phòng họp trước đi, Dư tổng sẽ đến ngay.”
Thư ký không nghĩ nhiều, mang máy tính sang phòng họp. Phòng họp rất lớn, đủ chỗ cho cả trăm người, lúc này mọi người đã ngồi kín.
Thư ký bật máy tính của Dư Tẫn Thành, kết nối màn hình chiếu. Trên màn hình lớn đột nhiên hiện ra khung chat, phần ghi chú hiển thị ba chữ [Tiểu Hồ Ly].
Vô cùng ám muội.
Cả phòng ngây người: WTF, đây là máy tính của tổng giám đốc thật sao???
Nhìn kỹ, tin nhắn đầu tiên là do Dư Tẫn Thành gửi: [Tôi nhớ em]
Đối phương không trả lời.
Tin nhắn thứ hai là một tấm ảnh bàn tay đàn ông, xương khớp rõ ràng, rất đẹp. Nhưng điều khiến người ta sững sờ là, mười ngón tay đều sơn đỏ chót! Bên dưới còn một câu: [Kiều Kiều, tôi thử cho em một mẫu rồi, màu đỏ hợp với em.]
Cả phòng nhân viên bỗng hóa đá…
Ngay lúc đó, Dư Tẫn Thành mặt lạnh bước vào. Thấy khung chat chiếu trên màn hình lớn, lông mày khẽ nhíu.
Trợ lý Tằng lập tức lao tới, đẩy thư ký ra, nhanh như chớp tắt màn hình, trên mặt treo nụ cười gượng gạo: “… Các vị, họp bắt đầu thôi.”
Dư Tẫn Thành thản nhiên ngồi xuống, cụp mắt.
Nhưng nhân viên nào cũng không kìm nổi mà liếc về phía đôi tay của sếp, quả nhiên, trên mười ngón tay kia lấp lánh sơn đỏ chói mắt, đẹp đến hoa cả mắt…