Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 31

Tổ chương trình hoàn toàn không ngờ rằng sau khi thay đổi luật chơi, lại thu được một kết quả bất ngờ đến thế.

Đây chẳng khác nào tin tức sốt dẻo về nữ minh tinh lưu lượng hàng đầu! Bất kể là tòa soạn nào hay chương trình nào, đều sẽ muốn có được tư liệu đầu tay này.

Sau khi người đàn ông thần bí kia nói xong câu đó, đạo diễn lập tức cắt ống kính về phía gương mặt của Minh Kiều, để chắc chắn không bỏ lỡ bất kỳ biến hóa biểu cảm nào của cô.

Thế nhưng khiến mọi người thất vọng, từ đầu đến cuối Minh Kiều vẫn giữ vẻ mặt thản nhiên, hoàn toàn không nhìn ra chút cảm xúc nào.

Ở hậu trường, Vệ Hoa vội vàng ra lệnh cho nhân viên cắt đường dây điện thoại.

Chuyện này không thể đùa được, tuy rằng bọn họ cũng mong Minh Kiều và Dư Tẫn Thành sớm đến với nhau, nhưng điều đó không có nghĩa là khi mọi thứ chưa xác định rõ ràng, lại đem mối quan hệ mơ hồ này phơi bày trắng trợn dưới mắt khán giả.

Vệ Hoa cùng hai trợ lý đều không đủ tự tin để cho rằng Dư Tẫn Thành thích Minh Kiều đến mức dám vì cô mà đắc tội với Vân Đàn, trở thành kẻ đối địch với Vân Đàn, ít nhất hiện tại vẫn chưa chắc chắn.

Trong trường quay, sau khi điện thoại bị ngắt, tiếng tút tút bận vang lên, khán giả bắt đầu thì thầm bàn tán, ngay cả khách mời trên sân khấu cũng đưa mắt nhìn nhau. Đa phần đều dùng ánh mắt chờ xem trò hay để quan sát Minh Kiều, chỉ có sắc mặt Lâm Tuyết thoáng lộ ra chút khác thường.

Đối mặt với một chủ đề gây sốc như vậy, chẳng ai chịu bỏ qua. MC bước đến gần Minh Kiều, đưa micro cho cô, cười hỏi: “Kiều Kiều, vừa rồi người đàn ông đó là ai vậy?”

“Chỉ là một người bạn bình thường thôi.” Minh Kiều mỉm cười đáp.

Dĩ nhiên chẳng ai tin. Nếu chỉ là bạn bè bình thường, sao lại mập mờ nói câu “Tối nay tôi đến chỗ em”? Hơn nữa giọng điệu người đàn ông ấy với cô lại dịu dàng đến thế, ai nghe mà chẳng nghĩ ngợi. Vậy mà Minh Kiều vẫn điềm tĩnh trả lời, mặt không đỏ tim không loạn, nói chỉ là “bạn bình thường”. Thái độ ấy càng khiến sự hiếu kỳ của mọi người dâng cao.

MC không có ý định dễ dàng bỏ qua: “Nhưng chúng tôi đều không cảm thấy đó chỉ là bạn bình thường đâu. Gần đây có phải cô có tin vui muốn chia sẻ không? Hay là tiết lộ trước một chút cho mọi người nhé?”

MC vừa dứt lời, nụ cười đầy ẩn ý.

Ống kính vẫn khóa chặt gương mặt Minh Kiều. Cô đứng đó tao nhã, không hề có chút khẩn trương, giọng điệu chậm rãi: “Thật sự chỉ là một người bạn bình thường. Nếu sau này tôi yêu ai, tôi nhất định sẽ chọn thời điểm thích hợp để công bố với fan.”

“Vậy hiện tại cô có người trong lòng chưa?” MC đổi cách hỏi.

Ánh mắt Lâm Tuyết rơi lên gương mặt Minh Kiều, cũng giống như mọi người, yên lặng chờ câu trả lời. Nhưng khác ở chỗ, trong ánh nhìn của cô ta còn xen lẫn vài phần dò xét.

Minh Kiều nhìn vào ống kính, mỉm cười: “Tạm thời thì chưa có ai trong lòng cả.”

Nghe vậy, MC hơi thất vọng.

Nghệ sĩ trong giới giải trí, miệng lưỡi kín như bưng, hỏi thế nào cũng khó moi được gì. Nhưng sự việc hôm nay lan ra, giới truyền thông chắc chắn sẽ bám lấy nhà Minh Kiều trong một thời gian dài.

Ngoại trừ MC, tất cả mọi người đều lộ vẻ chưa ăn được dưa, chỉ riêng Lâm Tuyết khi nghe cô nói “không có ai trong lòng” thì khẽ nhướng mày, rồi nhạt nhẽo dời tầm mắt đi.

Ở hậu trường, Vệ Hoa vẫn luôn chú ý đến Minh Kiều và Lâm Tuyết. Cô luôn cảm thấy Lâm Tuyết sau khi tái xuất đã có chút gì đó khác xưa, nhưng lại không thể nói rõ ràng là khác ở chỗ nào.

Ngày trước, Lâm Tuyết vốn dựa vào danh tiếng, tính tình cũng hơi lớn, đôi khi trên các chương trình sẽ nhắm vào những nghệ sĩ nhỏ hơn, lời nói thẳng thắn không vòng vo. Ở vài phương diện, tính cách của cô ta có vài điểm tương đồng với Minh Kiều.

Nhưng hôm nay, trên sân khấu, cô ta lại thể hiện vô cùng nhã nhặn, hòa đồng, y hệt một tiền bối dịu dàng dễ nói chuyện. Đến mức Vệ Hoa còn cảm thấy Lâm Tuyết chú ý đến Minh Kiều hơi quá.

Cô ấy lẩm bẩm: “Sao tôi cứ thấy Lâm Tuyết này lúc nào cũng cố ý để mắt đến Minh Kiều thế nhỉ?”

Phương Phi nói: “Em thấy chuyện này bình thường mà. Chị xem, Minh Kiều là nữ nghệ sĩ lưu lượng top đầu trong cả giới, diễn xuất cũng ổn, độ hot thì cực cao. Hiện tại chị ấy còn hợp tác với nhiều đạo diễn lớn, phim truyền hình cũng hot, từng nhận mấy giải thưởng có giá trị. So với mấy nghệ sĩ chỉ hot mà chẳng kéo nổi rating, Kiều Kiều đương nhiên có sức ảnh hưởng hơn hẳn. Lâm Tuyết để tâm một chút, chắc coi Minh Kiều như đối thủ cạnh tranh thôi.”

Những điều Phương Phi nói, Vệ Hoa đương nhiên hiểu rõ. Nhưng cảm giác của cô lại khác, sự chú ý của Lâm Tuyết dành cho Minh Kiều dường như chẳng liên quan đến công việc, mà giống như có xen lẫn cảm tình riêng tư, khiến người ta khó mà đoán định.

Trong trường quay, chương trình vẫn tiếp tục ghi hình. Chỉ là sau sự cố vừa rồi, toàn bộ ánh mắt đã bị Minh Kiều hút trọn, từng cử chỉ hành động của cô đều được ống kính phóng đại, khí thế vô tình lấn át cả Lâm Tuyết vừa mới tái xuất.

Hoắc Á đưa điện thoại cho Vệ Hoa: “Chị Vệ, Kiều Kiều nhà mình lại lên hot search rồi.”

Vệ Hoa khẽ nhíu mày. Chương trình này là ghi hình trước, phát sóng ít nhất cũng phải vài ngày sau, sao lại nhanh như vậy đã lên hot search?

Cô ấy liếc qua một cái, tiêu đề trên top search cực kỳ bắt mắt: [Bạn trai thật sự của Minh Kiều cuối cùng cũng lộ diện!]

Ngay sau đó là tiêu đề số 2: [Tối nay anh đến chỗ em]

Top 3 thì chính là chương trình mà Minh Kiều đang tham gia ghi hình.

Trong hot search còn có một đoạn video ngắn, quay lại cảnh Minh Kiều và người đàn ông thần bí nói chuyện. Góc quay hơi mờ, chỉ thấy được nửa gương mặt nghiêng của Minh Kiều, dường như được quay lén từ hậu trường.

Vừa nhìn thoáng qua, Vệ Hoa đã hiểu. Đây chắc chắn là do tổ chương trình cố ý sắp xếp người quay. Vốn chỉ muốn ghi lại vài va chạm giữa Minh Kiều và Lâm Tuyết để hậu kỳ cắt ghép tạo drama, nào ngờ lại tình cờ bắt được tin tức chấn động này.

Vậy nên bọn họ mới vội vàng tung lên mạng.

Đây vốn là thủ đoạn câu tương tác quá quen thuộc của giới giải trí, nghĩ thông suốt rồi, Vệ Hoa cũng không lấy làm lạ.

Hoắc Á hỏi: “Chị Vệ, giờ chúng ta phải làm sao đây?”

Vệ Hoa cũng thấy hơi đau đầu. Tin tức này vừa nổ ra, cấp trên trực tiếp là Vân Đàn chắc chắn sẽ thấy, quay về công ty không biết ông ta sẽ xử lý Minh Kiều thế nào.

“Gọi cho phòng làm việc, bảo họ đăng một thông báo làm rõ.” Vệ Hoa day day ấn đường.

Sau khi ghi hình chương trình kết thúc, Minh Kiều từ trong trường quay bước ra. Bên ngoài có chút lạnh, Hạ Á vội khoác áo khoác lên vai cô.

Bằng sự nhạy cảm đặc trưng của giới giải trí, Minh Kiều đoán rằng chuyện vừa rồi có lẽ đã lên tin tức. Còn chưa kịp hỏi quản lý thì Lâm Tuyết từ hậu trường bước ra, mỉm cười nhẹ nhàng gọi tên cô: “Minh Kiều?”

Minh Kiều quay đầu lại, Lâm Tuyết đang đứng phía sau.

Nét đẹp của cô ta lạnh nhạt, thoát tục, nhưng khi mỉm cười lại vô cùng tao nhã, mang một phong vị khác hẳn.

Minh Kiều tự nhận bản thân và cô ta không hề quen thân, không hiểu vì sao đối phương lại tỏ ra quan tâm tới mình ngay trong chương trình, giờ đây còn gọi mình lại, thật khó mà lý giải. Nhưng vì phép lịch sự, cô khẽ gật đầu: “Ảnh hậu Lâm tìm tôi có chuyện gì sao?”

“Chúng ta có thể nói chuyện một chút không?” Lâm Tuyết hỏi.

Minh Kiều suy nghĩ chốc lát. Quản lý Vệ Hoa lập tức ghé sát bên tai cô, thấp giọng nói mấy câu chỉ có hai người nghe thấy: “Đã lên top tìm kiếm rồi, chúng ta phải mau về studio xử lý, không thể chậm trễ.”

Minh Kiều khẽ gật, quay sang Lâm Tuyết: “Xin lỗi nhé, có gì thì chị nói thẳng bây giờ đi. Chúng tôi còn có việc cần giải quyết.”

Lâm Tuyết cũng không ép buộc, ánh mắt nhìn Minh Kiều mang theo vài phần tán thưởng: “Tôi rất thích những bộ phim và tác phẩm của cô, hy vọng có cơ hội được hợp tác cùng cô.”

Nghe vậy, Minh Kiều có chút kinh ngạc. Không ngờ Lâm Tuyết lại nói ra lời này. Nhưng ánh mắt của cô ta quá chân thành, khiến Minh Kiều gần như tin rằng đó là sự thật, rằng cô ta thực sự yêu thích tác phẩm của mình, cũng thực sự mong muốn hợp tác. Nhưng vì sao?

Chẳng lẽ Lâm Tuyết nghe được chút phong thanh nào đó, biết cô và Dư Tẫn Thành gần đây có dính líu, hay là ngay trong chương trình vừa rồi đã nhận ra đó là giọng của anh? Nên mới tìm cách tiếp cận cô, qua đó tiến gần Dư Tẫn Thành?

Trong đầu Minh Kiều lướt nhanh qua vô số khả năng, nhưng ngoài mặt vẫn bình thản, khẽ mỉm cười: “Có thể được Ảnh hậu Lâm yêu thích, tôi rất vinh hạnh. Tôi cũng rất mong chờ được hợp tác với chị.”

Lâm Tuyết gật nhẹ, sau đó Minh Kiều cùng ê-kíp vội vàng rời đi, thẳng hướng về studio.

Ở phía khác, Dư Tẫn Thành hoàn toàn không biết rằng chỉ vài câu nói của mình lại gây ra một cơn chấn động lớn như vậy.

Anh vốn đang bận làm việc, không ngờ nhận được cuộc gọi từ Minh Kiều.

Cô gái không hề mở đầu gì, bất chợt liền cất tiếng hát. Khi ấy Dư Tẫn Thành hơi ngẩn người. Trong lòng anh vốn không có nhiều suy nghĩ quanh co, lại chẳng rõ Minh Kiều tối nay đang làm gì, nên hoàn toàn không biết cô đang ghi hình một chương trình, càng không biết đây chỉ là một trò chơi trêu ghẹo.

Vì thế, anh gần như theo bản năng mà nghĩ rằng, Minh Kiều cũng đang nhớ đến mình. Chỉ là cô ngại ngùng, dùng ca hát để thay lời muốn nói.

Anh nghĩ, bản thân nhất định phải thể hiện thật tốt.

Thế nên, sau khi suy nghĩ chốc lát, Dư Tẫn Thành không chút do dự thốt ra câu kia. Sau đó điện thoại bị cúp, anh cũng chẳng mấy để ý, chỉ nghĩ rằng cô gái ấy thẹn thùng mà thôi.

Trong khi đó, Tề Thâm đang làm quản lý danh nghĩa ở Ích Chu ngồi rảnh rỗi lướt Weibo, bất ngờ thấy một tin đồn về bạn trai của Minh Kiều.

Vì anh em thân thiết của mình gần đây đang theo đuổi nữ minh tinh này, nên anh cũng khá chú ý đến những tin tức liên quan, bèn bấm vào xem.

Không ngờ trong đó lại vang lên giọng của Dư Tẫn Thành. Đặc biệt là khi nghe đến câu: “Tối nay anh qua chỗ em.” Tề Thâm phun ngụm cà phê trong miệng ra ngay lập tức.

Má ơi, sao mà lả lơi thế chứ!

Anh ta lập tức đứng dậy, hứng thú cầm di động đi vào văn phòng của Dư Tẫn Thành, mở cửa, đưa mắt nhìn đối phương với vẻ đầy ẩn ý.

Dư Tẫn Thành ngẩng đầu, lạnh nhạt liếc qua: “Có chuyện gì?”

Tề Thâm thầm tặc lưỡi, với người phụ nữ yêu thích thì dịu dàng đến thế, còn với anh em tốt lại chỉ toàn vẻ mất kiên nhẫn. Đúng là trọng sắc khinh bạn!

Anh ta chậm rãi bước tới, kéo ghế ngay trước mặt Dư Tẫn Thành ngồi xuống, còn ung dung gác chân lên bàn làm việc, tư thế vô cùng thảnh thơi.

Dư Tẫn Thành nhìn anh ta mấy giây, rồi cúi đầu tiếp tục làm việc, vẻ mặt bình thản như thường ngày, khiến Tề Thâm khó mà tưởng tượng nổi anh lại có thể nói ra lời dịu dàng kia với Minh Kiều.

Nếu không phải tận tai nghe thấy, anh ta quả thực không thể tin được, thì ra thằng này còn có một bộ mặt khác!

Ký xong hai bản hợp đồng, thấy Tề Thâm vẫn chưa chịu đi, Dư Tẫn Thành khẽ cau mày: “Cậu muốn nói gì?”

Mỗi lần Tề Thâm dùng ánh mắt như thế, y như rằng có chuyện muốn nói. Quả nhiên, anh đặt điện thoại trước mặt Dư Tẫn Thành, ngón tay chạm vào video, cười híp mắt: “Xem thử đi.”

Dư Tẫn Thành đẩy điện thoại ra, giọng thản nhiên xen chút thiếu kiên nhẫn: “Tôi bận.”

Tề Thâm lại đẩy về, cười gian xảo: “Nhưng đây là video liên quan đến cô nàng Minh Kiều bảo bối của cậu đấy.”

Nghe đến cái tên ấy, ánh mắt Dư Tẫn Thành thoáng thay đổi, lập tức mở video.

Xem xong, gương mặt anh trầm xuống.

Hóa ra cuộc gọi ban nãy lại biến thành thế này…

Anh không thấy thất vọng, mà chỉ lo lắng Minh Kiều sẽ lại bị cuốn vào vòng xoáy dư luận.

Anh không ngờ chỉ một câu nói của mình lại khiến cô gặp rắc rối. Trong lòng vô cùng áy náy, anh vội gọi điện cho Minh Kiều.

Tề Thâm không hề cản, chỉ ngồi bên cạnh, cười híp mắt, dáng vẻ hóng chuyện rõ rệt.

Điện thoại gọi sang không ai bắt máy, dường như Minh Kiều đang bận. Dư Tẫn Thành gọi thêm mấy lần nữa, kết quả vẫn như vậy.

Tề Thâm thu lại di động của mình: “Đừng gọi nữa, bây giờ trên mạng toàn là tin tức về cô ấy, điện thoại chắc chắn đã bị gọi nổ tung từ lâu, lát nữa kiểu gì cũng phải tắt nguồn. Hôm nay cậu chắc chắn liên lạc không được đâu.”

Anh ta lại mở video xem thêm lần nữa, vừa xem vừa lắc đầu than thở: “Không ngờ trước mặt toàn dân thiên hạ, quan hệ của hai người lại nhanh chóng lộ ra như vậy. Nhưng cậu phải nghĩ đến đám fan trên mạng của cậu đó, từng người từng người tự xưng là vợ là bạn gái, nếu biết cậu thích Minh Kiều, chẳng phải sẽ nuốt sống cô ấy sao?”

Dư Tẫn Thành nhíu mày, không vui: “Tôi không có cái gọi là fan.”

Tề Thâm cười cười: “Cậu sinh ra đã có gương mặt chẳng thua gì minh tinh hay idol trong giới giải trí, mấy cô gái trẻ nhìn thấy gương mặt này thì nở hoa trong lòng cũng là chuyện bình thường thôi.”

Dư Tẫn Thành lạnh nhạt mở miệng: “Tôi không phải người trong giới giải trí, không có nghĩa vụ làm vừa lòng cái gọi là fan. Trong lòng tôi chỉ có Minh Kiều, vui buồn của người khác chẳng liên quan gì đến tôi. Nếu một ngày nào đó, cái gọi là sự ‘thích’ kia làm tổn thương cô ấy, tôi cũng không ngại dùng bất cứ thủ đoạn nào để đáp trả.”

Tề Thâm ngẩn ra, anh ta biết Dư Tẫn Thành thích Minh Kiều, nhưng không ngờ anh lại thích đến mức này.

Nhìn anh mím môi, sắc mặt âm u.

Nụ cười của Tề Thâm dần cứng lại, rồi tắt hẳn, bị khí thế của anh dọa cho sợ. Anh ta lặng lẽ ngồi thụt ra sau một chút, dựa vào ghế. Lúc ấy, Dư Tẫn Thành bỗng đứng dậy, sải bước rời khỏi ghế làm việc.

Tề Thâm vội vàng giữ anh lại: “Cậu định đi đâu?”

Dư Tẫn Thành: “Đi gặp cô ấy.”

“Bây giờ cậu đi thì được gì? Bên ngoài nhà Minh Kiều đầy phóng viên, đều đang chờ chụp cậu đó. Cậu muốn gây thêm phiền phức cho cô ấy sao?”

Đương nhiên đây không phải điều Dư Tẫn Thành muốn. So với bất kỳ ai, anh mong Minh Kiều vui vẻ hạnh phúc hơn cả. Nhưng bây giờ không gặp được cô ấy, trong lòng anh vừa lo vừa xót.

Đột nhiên điện thoại rung lên, là một tin nhắn Minh Kiều gửi tới. Rất đơn giản, chỉ có một câu: [Tôi không sao, anh đừng lo.]

Người đàn ông nhìn chằm chằm vào mấy chữ ngắn ngủi trên màn hình, thất thần.

Tề Thâm lại nhanh chóng nhận ra điểm mấu chốt, vào lúc thế này mà Minh Kiều vẫn nhớ tới Dư Tẫn Thành, còn nhắn tin trấn an anh.

Có lẽ đây không phải chỉ là tình đơn phương của Dư Tẫn Thành?

Dù bây giờ Minh Kiều chưa có nhiều tình cảm với anh, nhưng chắc cũng có một chút rung động. Nếu không, đối diện với người gây rắc rối cho mình, ai còn rảnh để an ủi? còn nhắn báo bình an?

Tề Thâm chân thành cảm thấy mình nên giúp đỡ ông bạn tốt này. Biết đâu chẳng bao lâu nữa, anh ta có thể uống rượu mừng rồi.

Anh ta bất ngờ vỗ vai Dư Tẫn Thành, thần sắc huyền bí: “Thực sự muốn gặp cô ấy?”

Dư Tẫn Thành ngẩng mắt.

“Thật ra có một cách, chỉ là không biết cậu có dám thử không…”

**

Tuyên bố của studio Minh Kiều dưới trướng Hoa Dạng Giải Trí nhanh chóng được phát ra. Sau khi bận rộn ở studio xong, Minh Kiều liền trở về nhà. Từ chập tối, bên ngoài biệt thự đã bắt đầu tụ tập phóng viên.

Cô tắm xong kéo rèm cửa sổ nhìn ra ngoài, quả nhiên có rất nhiều người vì một câu nói của Dư Tẫn Thành mà kéo đến đây chầu chực.

Cô lại khép rèm, trở về phòng ngủ đắp mặt nạ.

Ở studio, Vệ Hoa nhận được một tin nhắn cầu cứu, là trợ lý Tằng gửi đến. Nghĩ đến việc trước đây anh ta từng giúp mình và Minh Kiều, Vệ Hoa gật đầu đồng ý.

Nhưng nghe xong yêu cầu bên kia, Vệ Hoa ngẩn ngơ suốt một lúc lâu.

Cô vốn nghĩ, sau khi Tổng Giám đốc Dư thấy đoạn video kia, chắc chắn sẽ không lập tức chạy tới gặp Minh Kiều, ít nhất phải tránh đi một thời gian. Nào ngờ vị tổng giám đốc này lại dám liều đến vậy…

Vệ Hoa bắt đầu do dự, nhưng đã nhận lời rồi thì đành cắn răng làm thôi.

Khoảng bảy giờ tối.

Vệ Hoa dẫn ba trợ lý cùng đến nhà Minh Kiều.

Cánh truyền thông đều biết đó là đội ngũ của Minh Kiều, ai cũng quen mặt. Chỉ là hôm nay xuất hiện thêm một người phụ nữ xa lạ, khiến nhiều phóng viên tò mò.

Vệ Hoa vốn cao 1m70, đã nổi bật giữa một nhóm nữ giới. Nhưng người phụ nữ đi sau cô còn cao hơn hẳn, hơn không chỉ một chút!

Cô ta có gương mặt quyến rũ, tóc dài xõa vai, mặc sơ mi đen phối váy ngắn bó sát, đôi chân dài thẳng tắp thon thả, gợi cảm chẳng khác nào siêu mẫu sàn catwalk. Chỉ có điều, dáng đi giày cao gót của cô ta trông hơi kỳ lạ.

Không ít phóng viên nhìn nhau, thì thầm bàn tán: Vệ Hoa từ khi nào lại ký thêm một mỹ nhân thế này?

Sao nhìn có vẻ dữ dội quá vậy…?

Có phóng viên tiến lại hỏi Vệ Hoa: “Đây là nghệ sĩ mới mà cô vừa ký à? Trông rất… vĩ đại nha.”

Vệ Hoa hơi lúng túng: “Không phải, cô ấy chỉ là trợ lý mới ký hợp đồng của studio thôi. Tôi có việc cần nói với Minh Kiều, mọi người cứ tiếp tục đi.”

Vài phóng viên gật đầu, đám phóng viên nam thì lén nhìn kỹ thêm vài lần.

Chậc, đúng là gương mặt yêu kiều phong tình.

Ngực thì quả thực to thật.

Lúc này Minh Kiều đắp mặt nạ, xách túi rác từ trong nhà đi ra. Thấy cảnh tượng bên ngoài, ánh mắt cô dừng trên người phụ nữ cao lớn kia, đôi mắt hơi nheo lại, trong lòng lóe lên một suy đoán táo bạo.

Đặt túi rác xuống, cô dẫn người vào trong.

Cửa vừa khép lại, mọi âm thanh bên ngoài bị chặn hết.

“Người đẹp” trang điểm đậm đứng thẳng phía sau cô, dịu dàng gọi: “Kiều Kiều.”

Minh Kiều bất giác rùng mình một cái.

Cô đưa tay sờ mặt nạ trên mặt, âm thầm hít sâu một hơi, cắn môi quay người lại, đối diện thẳng với phiên bản cải tiến của Dư Tẫn Thành trước mắt.

Người đàn ông trước mặt trang điểm lộng lẫy, ngực đầy đặn, eo cong mông nở, chân dài thẳng tắp. Minh Kiều bước tới, dán mắt nhìn vào b* ng*c cao vút kia, đưa tay vỗ một cái. 

“Bụp” cúc áo bật tung, bên trong mấy quả táo rơi xuống đất, còn nảy tưng tưng thêm mấy cái.

Dư Tẫn Thành: “……”

Bên cạnh, Vệ Hoa và hai trợ lý vốn đang xem náo nhiệt, bờ vai run rẩy kịch liệt, cố nhịn nhiều lần nhưng cuối cùng không chịu nổi, trong phòng lập tức vang lên từng tràng cười sảng khoái.

Mặt nạ trên mặt Minh Kiều hoàn toàn vỡ trận, cô cười đến run cả người. Dư Tẫn Thành vội đỡ lấy cánh tay cô, giúp cô lau giọt lệ vì cười ở khóe mắt, giọng dịu dàng: “Xin lỗi, hôm nay tôi lại khiến em gặp phiền phức.”

Minh Kiều cười đến sức lực cạn kiệt, xua tay: “Được thấy anh mặc cái kiểu kỳ quái thế này, tôi cũng thỏa mãn rồi.”

Cô vội vàng lấy điện thoại ra chụp lia lịa vài tấm, vừa chụp vừa cười ngặt nghẽo.

Thấy cô vui vẻ như vậy, khóe môi Dư Tẫn Thành cũng hơi cong lên.

Cái ý tưởng này vốn là Tề Thâm bày ra, ban đầu anh cũng do dự, nhưng nhớ đến lời hứa phải đến bên Minh Kiều, anh không thể thất tín. Vì vậy, cho dù mất mặt cũng phải đến. Bây giờ nhìn thấy cô cười hạnh phúc thế này, Dư Tẫn Thành chân thành cảm thấy, tất cả đều đáng giá.

Minh Kiều hứng khởi kéo anh chạy về phòng ngủ, lục trong tủ ra một cái kẹp tai thỏ gắn lên đầu anh. Cô giơ điện thoại ngắm anh, còn huýt sáo trêu: “Mỹ nhân, làm dáng đáng yêu một chút nào~”

Một người đàn ông cao lớn mặc váy, đội tóc giả, mặt mày son phấn, tuy đẹp đến mức khó phân biệt nam nữ, nhưng chiều cao ấy, cho dù gắn thêm cái tai thỏ cũng chẳng dính dáng gì đến từ “dễ thương”, trái lại còn hơi ngốc.

Dưới sự thúc giục của Minh Kiều, anh chậm rãi giơ tay làm động tác chữ V.

Minh Kiều lập tức chụp thêm vài tấm: “Đáng yêu thật đó! Đổi kiểu khác, đổi kiểu khác!”

Dư Tẫn Thành bất đắc dĩ, còn hơi lúng túng.

Nghĩ ngợi một chút, để làm cô vui, anh đưa hai tay ôm má, môi gượng gạo chu lên.

Minh Kiều cố nhịn cười: “Mông ưỡn ra một chút, hạ thấp eo xuống một chút.”

Dư Tẫn Thành thở dài: “Kiều Kiều, đừng đùa nữa.”

Minh Kiều hừ khẽ: “Nếu không phải tại anh thì…”

Chưa kịp nói hết, người đàn ông đã ngắt lời: “Được rồi, đừng giận. Tôi làm theo.”

Anh lặng lẽ cúi thấp eo, nhô mông ra sau.

Đúng lúc này, cửa phòng Minh Kiều đột nhiên bị đẩy ra. Vệ Hoa cùng hai trợ lý đứng ở ngoài, vừa khéo nhìn thấy cảnh Dư Tẫn Thành chu môi, ưỡn mông tạo dáng đáng yêu trước ống kính.

Khung cảnh như bị đông cứng lại.

Bầu không khí tĩnh lặng đến kỳ dị…

Bình Luận (0)
Comment