Sáng sớm, ánh nắng bên ngoài len qua rèm cửa kéo kín, rọi xuống góc giường rộng lớn.
Ánh sáng chói mắt, nóng rát khó chịu, Minh Kiều mở mắt, đồng thời cảm nhận được bên hông mình có một bàn tay đặt lên, bàn tay rất lớn, gần như phủ kín cả vòng eo mảnh mai của cô.
Cô sững người một chút, nhớ lại những gì xảy ra đêm qua. Hình như vào khoảnh khắc nào đó, cô đã nhào vào lòng người đàn ông, sau đó cơn buồn ngủ kéo đến, không còn nhớ rõ chuyện gì xảy ra tiếp theo.
Nhưng có một điều rất rõ ràng: cô đã hòa vào vòng tay ấm áp ấy, quên hết xung quanh, thậm chí quên cả cơn mưa giông ngoài trời, lần đầu tiên ngủ yên ổn đến vậy bên cạnh một người đàn ông xa lạ.
Minh Kiều khẽ gõ nhẹ lên đầu mình bằng khớp ngón tay. Rõ ràng không hề uống rượu, sao lại mất kiểm soát như thế chứ?
Con mèo trong lòng bỗng “meo” một tiếng, như muốn nhắc nhở cô rằng tất cả chuyện tối qua đều là thật.
Cứng ngắc quay đầu lại, Minh Kiều thấy Dư Tẫn Thành vẫn nhắm mắt. Ánh sáng bên ngoài chiếu lên gương mặt góc cạnh của anh: làn da trắng lạnh, lông mi rậm dài, sống mũi cao thẳng, môi mím chặt, đường quai hàm cứng cáp tuấn tú. Lúc ngủ không còn vẻ lạnh lùng thường ngày, mà dịu dàng, yên bình hơn nhiều.
Khoảng cách giữa hai người quá gần, hơi thở của anh phả lên mặt cô, nóng nóng, ngưa ngứa.
Minh Kiều đưa tay, ngón tay chậm rãi từ giữa chân mày anh trượt xuống, lướt qua bờ lông mày sắc bén, chạm đến đuôi mày. Người đàn ông dường như cảm nhận được, chân mày hơi cau lại, Minh Kiều vội rụt tay, giả vờ nhắm mắt ngủ.
Ngay khoảnh khắc cô nhắm mắt, Dư Tẫn Thành mở mắt ra. Nhận ra mình đang nằm trên giường Minh Kiều, anh cũng ngẩn người, sau đó cúi xuống nhìn cô gái trong lòng.
Cô ngủ rất an yên, ngoan ngoãn, mang theo chút yếu đuối dịu dàng của một người con gái nhỏ, khẽ nép trong vòng tay anh.
Dư Tẫn Thành lặng lẽ nhìn hồi lâu, ánh mắt chưa từng dịu dàng đến thế.
Con mèo vươn cổ nhìn họ, tò mò, đưa cái đầu nhỏ lại gần, muốn dùng mũi chạm vào môi Minh Kiều. Dư Tẫn Thành cau mày, đè nó lại, che mắt nó, rồi cúi người hôn nhẹ lên trán Minh Kiều.
Một cái hôn rất khẽ.
“Meo~” Bánh Gạo nhìn anh.
Dư Tẫn Thành khẽ cười: “Đừng nói với cô ấy.”
Minh Kiều vẫn nhắm mắt giả vờ ngủ, bên tai vang lên tiếng sột soạt, là anh đang thay quần áo. Động tác anh rất khẽ, sợ làm cô thức.
Đợi người đàn ông đóng cửa rời đi, Minh Kiều mới mở mắt. Cô đưa tay chạm vào giữa trán mình, dường như vẫn còn vương lại chút hơi ấm từ nụ hôn vừa rồi.
Cô cảm nhận được sự trân trọng của anh.
Hình như từ lâu rồi, mỗi lần anh nhìn cô, trong mắt luôn mang theo chút căng thẳng, dè dặt. Anh bất an, muốn cho cô một tình yêu tốt đẹp nhất, một sự nâng niu nhất. Chính vì vậy mà tối qua cô mới để mình lạc lối…
Cô lắc đầu xua đi những suy nghĩ hỗn loạn, thay quần áo, bế mèo xuống lầu.
Trong bếp vang lên tiếng động, là người đàn ông đang chuẩn bị bữa sáng cho cô.
Minh Kiều bế mèo đứng ngoài cửa bếp: “Anh dậy sớm thế?”
Dư Tẫn Thành ngước nhìn cô, thấy sắc mặt cô đã không còn tái nhợt như tối qua, trong lòng an tâm hơn, dịu dàng đáp một tiếng rồi hỏi: “Sáng em muốn ăn gì?”
Minh Kiều thuận miệng: “Ăn gì cũng được.”
Cô chú ý thấy bó hoa dại anh tặng tối qua đã được anh chăm chút tưới nước, nhìn tươi mới hơn hẳn. Đống đồ ăn vặt cô ăn dở cũng được dọn dẹp gọn gàng, ngay cả vụn khoai tây trên sofa cũng sạch bóng.
Người đàn ông này thật chu đáo, tỉ mỉ.
Nhưng nghĩ lại thấy có chút ngượng ngùng. Dù sao thì tối qua hai người đã ngủ chung một giường, sáng nay anh lại dậy sớm nấu bữa sáng cho cô.
Quá mập mờ, quá thân mật, giống như một đôi đang yêu.
Chính từ “đang yêu” thoáng hiện lên trong đầu khiến Minh Kiều hơi thất thần, sắc mặt cũng không được tự nhiên.
Dư Tẫn Thành vốn luôn quan sát cô, thấy dáng vẻ cô hồn vía lơ lửng, ánh mắt khẽ siết lại, đưa tay sờ trán cô: “Có phải tối qua bị cảm lạnh rồi không?” Nói rồi liền muốn đi lấy nhiệt kế.
Minh Kiều vội kéo anh lại: “Tôi không sao.”
Càng vòng vo, cô lại càng nhớ tới dáng vẻ mình tối qua lao vào lòng anh, yếu ớt nũng nịu, chẳng giống mình thường ngày chút nào. Nhưng trốn tránh cũng vô ích, cô thẳng thắn nhìn anh: “Dư tổng, tối qua cảm ơn anh.”
Dư Tẫn Thành bình thản gật đầu, như thể chẳng coi là chuyện gì: “Thật sự không sao chứ?”
“Không sao.”
“Nếu thấy khó chịu thì phải nói với tôi.” Anh nói giọng dịu dàng.
Minh Kiều khẽ “ừ” một tiếng, Dư Tẫn Thành tiếp tục nấu ăn.
Cô vẫn đứng ngoài cửa nhìn anh, bỗng bật cười: “Dư tổng, có ai từng nói với anh chưa, đừng đối xử tốt với người ngoài quá thế?”
Sáng sớm đã dậy nấu bữa sáng cho một cô gái, còn đi xa hái một bó hoa dại tặng cô, tối qua cô sợ sấm sét thì lặng lẽ ngồi ngoài cửa phòng canh chừng như thể chỉ cần cô cần, anh liền có mặt bên cạnh.
Giọng điệu cô mang theo chút đùa cợt, như lơ đãng.
Dư Tẫn Thành nghe vậy, vẫn cúi đầu cắt rau, giọng trầm thấp nhưng nghiêm túc: “Em không phải người ngoài. Em là cô gái mà tôi thích.”
Nụ cười Minh Kiều khựng lại bên môi. Cô im lặng một lát, đặt mèo xuống đất, xắn tay áo muốn lại gần giúp anh. Nhưng Dư Tẫn Thành kéo cô ra, giọng nhạt: “Không cần, sợ em bị bỏng.”
Minh Kiều nhướng mày: “Cái bếp nhà tôi sắp thành của anh rồi đấy.”
Anh chỉ yên lặng đứng chắn trước mặt cô, không cho cô động vào nồi niêu. Cô hết cách, đành bế mèo ra khỏi bếp.
Vệ Hoa nhắn tin hỏi cô tối qua đã xảy ra chuyện gì: [Nói mau, tối qua có chuyện gì? ]
Minh Kiều liếc nhìn bóng lưng bận rộn trong bếp, nhắn lại: [Không có gì cả. ]
Vệ Hoa không tin: [Thật sự không có gì? Chị thấy không thể nào! Dư tổng rõ ràng là kiểu si tình, chị thấy hai người rất có triển vọng đó. Hay là em thử suy nghĩ xem? Em tưởng tượng đi, nếu em gả cho ngài ấy, thân phận của em sẽ hoàn toàn khác! Khi ấy em chính là bà chủ nhà giàu, chẳng ai dám bắt nạt em nữa!]
Minh Kiều mỉm cười, gõ lại: [Chị Vệ, chị là quản lý của em đấy, chị chắc chắn muốn em yêu đương sao?]
[Thời thế khác rồi. Giờ yêu đương công khai còn giúp em và Dư tổng tăng độ nổi tiếng, giá trị gấp mấy lần. Em xem mấy đôi trẻ kia cùng nhau đi show, có đôi nào không mang cả tình yêu ra kiếm fame đâu?]
Vệ Hoa chỉ sợ Minh Kiều lại dính dáng đến Vân Đàn. Bây giờ tin đồn mới được làm sáng tỏ, danh tiếng của Minh Kiều đang đi lên, nếu lúc này lại bị tung tin với Vân Đàn thì sẽ rất khó xử lý.
Thế nên, quản lý cùng hai trợ lý bàn nhau, chỉ muốn nhanh chóng xác định mối quan hệ giữa Minh Kiều và Dư Tẫn Thành.
Minh Kiều trả lời: [Nhưng Dư Tẫn Thành không phải người bình thường. Dù không phải người trong giới, nhưng fan của anh ấy rất “máu chiến”. Các chị chuẩn bị sẵn kịch bản truyền thông chưa?]
Vệ Hoa cùng hai trợ lý đọc tin nhắn ấy, nhìn nhau một cái.
Phương Phi nói: “Chẳng lẽ Minh Kiều là kiểu người quan tâm thiên hạ nói gì sao?”
Hoắc Á đáp: “Rõ ràng không phải.”
Vậy thì cô ấy đang lo lắng cái gì? Cả ba đều ngầm hiểu: người mà Minh Kiều đang kiêng dè, chính là Vân Đàn, cấp trên của họ!
Cũng dễ hiểu thôi. Minh Kiều theo anh ta nhiều năm, cho dù trong lòng không muốn, vẫn sợ thế lực của Vân Đàn, không dám chống lại. Đối diện với sự theo đuổi của Dư Tẫn Thành, cô cũng chẳng chắc anh có đủ quyết tâm chống lại Vân Đàn vì mình hay không.
Thế là ba người kia tha hồ tưởng tượng một màn kịch tình cảm gay cấn đầy bi thương, đến mức quên cả nhắn tin trả lời lại Minh Kiều.
Minh Kiều ngồi ôm điện thoại nhìn chằm chằm vào giao diện WeChat, đợi mãi cũng không thấy quản lý nhắn lại chữ nào. Cô cũng không nghĩ nhiều, đặt điện thoại sang một bên rồi chơi với Bánh Gạo trên ghế sofa.
Dư Tẫn Thành bày đồ ăn lên bàn.
Hai bát cháo loãng, hai quả trứng ốp-la, thêm một đĩa salad trái cây. Một bữa sáng rất đơn giản, nhưng lại đủ sắc hương vị. Minh Kiều ngửi thấy mùi thơm thì ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ ăn.
Anh đưa muỗng cho cô, giọng trầm ấm nhắc: “Cẩn thận nóng.”
Minh Kiều cúi đầu nếm một muỗng, trong cháo có cho thêm đường, hơi ngọt nhưng không hề ngấy. Cắn trứng ốp la một miếng, lòng đỏ vừa mềm vừa bùi, đúng độ.
Anh lại rót một ly sữa đặt trước mặt cô: “Uống đi, kẻo nghẹn.”
Minh Kiều thuận tay nhận lấy, uống một ngụm. Khóe môi dính một vòng sữa trắng, Dư Tẫn Thành liền rút khăn giấy, hơi nghiêng người lau cho cô.
Minh Kiều vội lùi lại: “Để tôi tự làm.”
Dư Tẫn Thành nhìn ra cô vẫn chưa thoải mái, cũng không giải thích gì thêm. Chuyện tối qua, thực ra có nói thế nào cũng thấy nhạt nhẽo, vô nghĩa. Nhưng anh lại rất vui, vì giữa hai người đã có chút thay đổi.
Giữa lúc bầu không khí còn ngượng ngập, cả hai không để ý Bánh Gạo chạy vào bếp. Con mèo nhỏ tung tăng khắp nơi, nhảy lên nhảy xuống, chẳng biết đạp trúng chỗ nào mà làm một cái bát trong tủ rơi xuống, nện mạnh vào đầu nó.
Bánh Gạo kêu ré lên, dường như hoảng sợ, lập tức phóng khỏi bếp. Nó chạy nhanh đến mức chỉ thoáng cái đã nhảy thẳng ra ngoài cửa sổ.
Minh Kiều hốt hoảng đuổi theo.
Dư Tẫn Thành nhìn bóng lưng luống cuống của cô, cũng đứng dậy. Anh vốn cao lớn, chân dài, chỉ mấy bước đã đuổi kịp, kéo lấy cổ tay cô: “Em quay lại chờ, tôi sẽ mang mèo về cho em.”
Ánh mắt anh liếc xuống chiếc áo ngủ bằng lụa trên người cô, chân mày khẽ nhíu, giọng cũng trầm hẳn xuống: “Nghe lời, về đi.”
Bánh Gạo chạy mất hút, Minh Kiều cũng sốt ruột. Mà Dư Tẫn Thành vốn chịu không nổi khi thấy cô lo lắng, liền xoay người đuổi theo.
Minh Kiều nghĩ một lát, cũng chạy theo sau.
Chỉ là thể lực con gái đâu bì được đàn ông. Cô chạy đằng sau mà thở hổn hển, lần đầu tiên ý thức được dù quay phim có lên trời xuống biển, nhưng thật sự chạy thế này vẫn quá đuối.
Thêm vào đó, cô còn đi dép lê, càng bất tiện.
Dư Tẫn Thành quay đầu, thấy cô vẫn còn lẽo đẽo phía xa, liền sầm mặt quay lại. Vừa chạy vừa cởi áo vest khoác lên người Minh Kiều.
Sau đó anh ngồi xổm xuống trước mặt cô. Minh Kiều ngẩn ra: “Anh làm gì vậy?”
“Lên, tôi cõng em.”
“Anh đừng lo cho tôi, mau đi bắt mèo đi.”
Anh vẫn giữ nguyên tư thế, vững như núi. Tựa như nếu cô không chịu leo lên, anh cũng sẽ không đứng dậy.
Minh Kiều lúng túng: “Nhưng cõng tôi rồi thì sao anh đuổi được mèo?”
“Không sao, vẫn đuổi kịp.” Giọng anh trầm ổn.
Minh Kiều không muốn làm gánh nặng, đành thoái nhượng: “Anh đi đi, mặc kệ tôi. Tôi ngồi đây đợi, không theo nữa.”
Thấy cô nói rất nghiêm túc, Dư Tẫn Thành mới quay người đuổi theo hướng con mèo chạy. Anh chạy được một đoạn, bỗng quay đầu nhìn lại. Thấy Minh Kiều ngoan ngoãn đứng nguyên tại chỗ, anh mới yên tâm, tăng tốc chạy xa hơn.
Nơi Minh Kiều đứng là một đoạn đường hoang vắng, bốn bề chẳng có nhà cửa, chỉ có một chiếc ghế dài.
Cô ngồi xuống, ngẩn ngơ nhìn ngã rẽ trống không, nhớ lại khoảnh khắc vừa nãy Dư Tẫn Thành quay đầu nhìn mình, bỗng có chút thất thần.
Áo vest anh khoác trên người cô vẫn còn hơi ấm, phảng phất mùi thuốc lá nhàn nhạt. Giống hệt lúc anh ôm cô, cô đã từng ngửi thấy.
Nhận ra mình đang nghĩ ngợi vẩn vơ, Minh Kiều vội vỗ trán.
Ra ngoài gấp gáp, cô quên mang điện thoại. Giờ không biết Dư Tẫn Thành có bắt được mèo chưa. Cô cũng không dám đi lung tung, sợ anh quay lại sẽ không tìm thấy.
Chờ tại chỗ hơn nửa tiếng, cuối cùng cũng thấy anh bế con mèo đi nhanh tới.
Minh Kiều bước tới hỏi: “Anh tìm thấy nó ở đâu vậy?”
Dư Tẫn Thành đáp gọn: “Trên cây.”
Minh Kiều bật cười, gãi cằm Bánh Gạo: “Sao hư thế, lại trèo cây hả?”
Anh đặt mèo vào tay cô, rồi bất ngờ cúi xuống bế thốc cô lên.
Minh Kiều hoảng: “Anh làm gì thế? Tôi tự đi được.”
Ánh mắt anh liếc xuống đôi dép lê của cô. Minh Kiều cũng nhìn theo, trên chân cô giờ chỉ còn một chiếc, chiếc kia không biết rơi dọc đường từ lúc nào.
Giọng anh điềm tĩnh: “Em đi nổi về nhà sao?”
Minh Kiều cứng mồm: “Tất nhiên là được.”
Anh cúi mắt nhìn cô, không nói thêm, chỉ ôm chặt và bế thẳng về.
Trong vòng tay anh, cơ thể rắn chắc, cánh tay siết mạnh, đến mức cô cảm nhận rõ những đường cơ bắp cứng cáp.
Từ tối qua đến giờ, quan hệ giữa hai người càng lúc càng mập mờ, khó nói.
Minh Kiều cố tình cúi mắt, tránh nhìn anh. Cô tập trung kiểm tra Bánh Gạo, may mắn nó không bị thương.
Cô vừa thủ thỉ với mèo, vừa giả vờ không để ý đến hơi thở nặng nhọc của người đàn ông trên đầu.
Minh Kiều ôm đầu con mèo: “Sao mày lại chạy vào bếp hả?”
Bánh Gạo: “Meo~”
Minh Kiều lại hỏi: “Rồi còn trèo cây làm gì?”
Bánh Gạo: “Meo~”
Bất kể cô hỏi gì, Bánh Gạo cũng chỉ kêu “meo” một tiếng, còn cô thì không hề mất kiên nhẫn.
Giữa cô gái và thú cưng có một kiểu đối thoại đặc biệt khiến người đàn ông khẽ cúi mắt. Anh phát hiện ra rằng Minh Kiều luôn có một sự kiên nhẫn đặc biệt dành cho động vật nhỏ. Nghĩ lại dáng vẻ lo lắng của cô khi Bánh Gạo bỏ chạy vừa rồi, Dư Tẫn Thành mím môi. Cô gái này nhìn bề ngoài dường như chẳng bận tâm điều gì, nhưng thật ra lại để tất cả trong lòng.
Dọc đường gió nhẹ thổi qua, nắng ấm áp trải xuống.
Dư Tẫn Thành bế cô gái trong lòng, từng bước một đi về nhà. Minh Kiều không nói gì với anh, anh cũng không lên tiếng, cả hai giữ sự trầm mặc ngầm hiểu cho đến khi về tới nơi.
Khi anh đặt cô xuống, Minh Kiều kín đáo liếc gương mặt nghiêng với đường nét góc cạnh của anh, phát hiện ra vẻ mặt anh vẫn lạnh lùng, chỉ có vành tai lại hơi đỏ.
Cô đặt Bánh Gạo vào ổ nhỏ của nó, rồi đi vào bếp rót một ly nước đưa cho anh: “Anh vất vả rồi.”
Dư Tẫn Thành nhận lấy nước, cúi mắt nhìn đôi chân trần của cô: “Đi dép vào.”
Minh Kiều ngoan ngoãn nghe lời.
Buổi sáng loay hoay lâu như thế, bữa sáng trên bàn cũng đã nguội lạnh. Dư Tẫn Thành định làm lại cho cô một phần mới, nhưng Minh Kiều thấy phiền, liền kéo anh ra ngoài ăn cùng.
Ăn xong, Minh Kiều nhận được điện thoại của quản lý, bảo cô phải về công ty làm việc.
Nghỉ ngơi mấy ngày rồi, đủ loại lịch trình cũng chẳng chờ ai. Sau khi tạm biệt Dư Tẫn Thành, cô bắt taxi đến công ty.
Xuống xe, cô chạm mặt một người quen đã lâu không gặp, Tưởng Dạ.
Tất nhiên, Tưởng Dạ từ xa cũng đã thấy cô.
Hôm nay Minh Kiều mặc sơ mi trắng đơn giản và quần jeans. Nhìn từ bên cạnh, trước ngực đầy đặn, eo thon nhỏ, từ lưng hông trở xuống, vòng mông căng lên một đường cong quyến rũ, tiếp nối là đôi chân thon dài. Cô đi đôi giày cao gót mảnh, tóc dài buộc đuôi ngựa thấp. Vừa dịu dàng lại vừa gợi cảm, khiến Tưởng Dạ, đã lâu không gặp cô, mắt sáng rực lên.
Hai người từng hợp tác trong một bộ phim, trong giới này gặp nhau cũng phải giữ chút thể diện.
Thấy anh, Minh Kiều cất lời chào: “Tưởng tổng cũng ở đây sao?”
“Tôi tới công ty các cô bàn chút việc.” Tưởng Dạ vừa đi tới vừa nhìn cô đầy tán thưởng: “Hôm nay cô Minh thật sự rất đẹp.”
Minh Kiều mỉm cười: “Cảm ơn.”
“Dạo này cô sống thế nào?”
“Cảm ơn Tưởng tổng quan tâm, cũng khá ổn.”
Tưởng Dạ cười: “Trước kia cô Minh dính phải nhiều tin đồn, tôi luôn muốn giúp cô, chỉ tiếc không biết phải bắt đầu từ đâu. Mong cô đừng trách.”
“Sao lại thế được, Tưởng tổng có lòng rồi.” Cô lễ phép gật đầu.
Mấy câu khách sáo bề ngoài thế này, cả hai đều hiểu rõ. Minh Kiều không ngây thơ đến mức tin Tưởng Dạ sẽ thực sự giúp mình.
Trong giới giải trí, một khi nghệ sĩ rơi vào cảnh tường đổ mọi người đẩy, đa số đều chọn giữ mình, chẳng ai muốn nhúng tay vào. Ngay cả Cảnh Dật cũng chỉ nhắn vài tin, nhiều nhất là gọi điện hỏi thăm, hoàn toàn không có sự giúp đỡ thực chất nào. Tưởng Dạ thì càng không cần nói. Dĩ nhiên, Minh Kiều vốn chẳng mong họ giúp thật, chỉ là nghĩ lại những lời “thích” mà họ từng nói, trong hoàn cảnh này lại càng thêm châm biếm.
Cô chợt nhớ tới người đàn ông tên Dư Tẫn Thành. Anh giúp cô chẳng cầu gì, chỉ đơn thuần muốn bảo vệ cô, đúng như anh từng nói.
Tưởng Dạ tự nhiên không biết anh trai mình đã làm gì với Minh Kiều. Trong mắt anh ta, Dư Tẫn Thành chỉ là một kẻ gỗ mục chỉ biết tranh đấu trên thương trường, đối với tình cảm hay phụ nữ chưa từng thật sự để tâm. Vì thế, khi nói đến chuyện theo đuổi con gái, Tưởng Dạ vẫn rất tự tin.
“Chọn ngày chi bằng gặp ngay, không bằng cô Minh nể mặt, tối nay cùng tôi dùng bữa thế nào?”
Minh Kiều đang định từ chối thì giọng Vệ Hoa vang lên: “E là tối nay không được rồi.”
Vệ Hoa bước đến cạnh Minh Kiều, che bớt tầm nhìn của Tưởng Dạ, mỉm cười nói: “Thật xin lỗi, Tưởng tổng. Lịch trình của Minh Kiều bận lắm, rất nhiều chương trình mời cô ấy làm khách. Tối nay cô ấy phải tham gia một show truyền hình, không thể cùng ngài ăn tối. Hẹn dịp khác nhé! Đến khi đó, chúng ta có thể để nhân viên hai công ty cùng tụ họp. Dù sao bộ phim ‘Phục Quốc’ rất xuất sắc, hiện tại rating cũng cao, khán giả quan tâm nhiều. Tất cả đều nhờ tầm nhìn đầu tư của Tưởng tổng. Nếu không có ngài cho Minh Kiều cơ hội, cô ấy cũng chưa chắc được đóng một tác phẩm hay thế này. Ân tình này, chúng tôi chắc chắn sẽ ghi nhớ.”
Lời của Vệ Hoa tương đương đặt Tưởng Dạ vào vị trí một đối tác làm ăn bình thường, ngôn từ mang đậm tính chính thức, chỉ nhắc đến hợp tác chứ không đả động đến quan hệ riêng tư. Ý đồ rõ ràng là muốn cắt đứt đường dây cá nhân giữa nghệ sĩ nhà mình và Tưởng Dạ.
Tưởng Dạ tất nhiên hiểu rõ, nhưng cũng không vội. Dù sao Minh Kiều là một mỹ nhân hiếm có trong giới này, mà mỹ nhân kiêu ngạo một chút, anh cũng hiểu, cũng có thể chờ.
Anh gật đầu: “Vậy cô Minh cứ bận việc trước, hôm khác ta lại gặp.”
Minh Kiều khẽ gật, cùng Vệ Hoa đi vào tòa nhà công ty. Cô hỏi: “Tối nay có show à?”
Vệ Hoa gật: “Có, nhưng em phải chuẩn bị tâm lý. Tối nay một khách mời khác là ảnh hậu vừa tái xuất, Lâm Tuyết. Cô ta không dễ chung sống, debut sớm hơn em, trải qua nhiều chuyện, quen biết trong giới đều là nhân vật lớn. Nghe nói đã chốt một bộ phim do đạo diễn quốc tế danh tiếng viết riêng cho. Vừa mới trở lại, thế lực đã mạnh mẽ, có thể sẽ nhằm vào em trên chương trình. Cẩn thận một chút.”
Minh Kiều nhướn mày: “Chị yên tâm.”
Cô thì vẫn rất thản nhiên, nhưng cả đội ngũ lại căng như dây đàn.
Từ công ty đến trường quay, thấy mọi người đều lo lắng, Minh Kiều cười trấn an: “Đừng sợ, em sẽ biết cách xử lý.”
Vệ Hoa gật đầu, tiễn cô vào phòng trang điểm.
Tối nay chỉ là một chương trình giải trí, không cần ăn mặc quá cầu kỳ. Thương hiệu hợp tác với Minh Kiều nhiều, nên quần áo không thiếu. Chiếc váy là hàng cao cấp đặt riêng, còn phần trang điểm đều do đội của cô phụ trách.
Một giờ sau, chuyên viên trang điểm hoàn thành.
Nhìn dung nhan xinh đẹp trước mắt, Vệ Hoa hài lòng gật đầu. Dù sao gương mặt của Minh Kiều chưa bao giờ khiến người khác thất vọng, đủ để áp chế toàn trường quay. Cô vốn đã đẹp, quần áo trang sức chỉ là tô điểm, tùy ý ăn diện cũng có thể chói sáng hơn tất cả.
Minh Kiều trao cho cô ấy một ánh mắt an tâm.
Đến giờ ghi hình, khi sắp đến lượt Minh Kiều lên sân khấu, quản lý đi cùng cô ra hậu trường.
Trong trường quay, MC đang khuấy động không khí. Khi đọc đến tên Minh Kiều, giữa những tràng pháo tay vang dội, cô nở nụ cười dịu nhẹ bước ra. Tựa như bẩm sinh đã là tâm điểm, chỉ cần xuất hiện, ánh mắt vô số khán giả lập tức bị cô khóa chặt, tiếng vỗ tay càng nhiệt liệt hơn.
Chương trình này là một gameshow của đài truyền hình hàng đầu, đã phát sóng nhiều năm, có vị trí rất cao trong lòng khán giả. Hầu hết những ngôi sao từng tham gia đều là nghệ sĩ có độ nổi tiếng lớn trong giới.
Minh Kiều không phải lần đầu lên show này, cũng coi như quen biết với MC. Bước vào trường quay, trong tiếng chào đón của mấy MC, cô cũng chào khán giả một lượt.
Người dẫn chương trình tiếp tục mời ra những khách mời khác, đều là một vài nam diễn viên nổi tiếng hoặc idol nữ trong giới. Cuối cùng, khi giới thiệu phần xuất hiện của Lâm Tuyết, giọng điệu trong kịch bản phụ rõ ràng long trọng hơn hẳn.
MC đầy vẻ thần bí: “Chắc hẳn mọi người đều biết hôm nay chúng ta có một vị khách mời bí ẩn. Vài năm trước, cô ấy từng hóa thân thành vô số vai diễn kinh điển, sau đó lại bất ngờ tuyên bố rút lui khỏi giới giải trí, khiến nhiều người tiếc nuối cảm thán. Nay, cuối cùng cô ấy đã trở lại. Màn tái xuất đầu tiên trên màn ảnh chính là ở chương trình này, cho nên chúng tôi vô cùng vinh hạnh. Sau đây, xin mọi người cùng vỗ tay chào đón, Ảnh hậu Lâm Tuyết!”
Phía sau sân khấu, Vệ Hoa cùng hai trợ lý khẽ bĩu môi.
Cửa trường quay từ từ mở ra, dưới ánh đèn lờ mờ, dáng người uyển chuyển mơ hồ của một người phụ nữ hiện lên, thu hút ánh nhìn.
Cô ta bước ra, mặc váy trắng, dáng người cao gầy, gương mặt mang khí chất lạnh lùng.
Đêm nay Minh Kiều mặc váy đen, dung mạo yêu kiều quyến rũ, hoàn toàn đối lập với phong cách của Lâm Tuyết.
Lâm Tuyết chú ý đến Minh Kiều đang đứng một bên, ánh mắt dừng lại thoáng chốc rồi khẽ mỉm cười, gật nhẹ đầu xem như chào hỏi. Minh Kiều cũng lễ phép đáp lại bằng một nụ cười.
Hai người lần lượt đứng ở hai bên MC.
Khi tất cả khách mời đã xuất hiện, bầu không khí trong trường quay cũng đạt đến một đỉnh nhỏ đầu tiên.
Trong chương trình tạp kỹ, không thiếu đủ loại trò chơi nhỏ. Minh Kiều cũng tham gia mấy vòng, trông như rất thân thiết với các nghệ sĩ khác, nhưng thực chất trong lòng ai cũng rõ: sau chương trình, chẳng ai sẽ liên lạc với ai. Đây chính là bộ mặt bề ngoài mà ai ở trong giới giải trí cũng quen diễn.
Thế nhưng fan thì luôn có thói quen đem hai ngôi sao ra ghép đôi, so sánh, hoặc vì một vài hành động nhỏ mà gây chiến với nhau. Chuyện này vốn xảy ra như cơm bữa. Chính vì vậy, dù có kịch bản sẵn, mỗi nghệ sĩ vẫn luôn giữ chừng mực, không dám bộc lộ quá nhiều, chỉ sợ làm sụp đổ hình tượng mà công ty xây dựng.
Minh Kiều tuy ngoài đời sống có vẻ tùy hứng, lười biếng, nhưng khi làm việc lại cực kỳ nghiêm túc. Ngay cả khi chỉ là chơi trò chơi trong show, cô cũng hết sức chuyên nghiệp, vừa khiêm nhường vừa lễ độ.
Ban đầu, tổ chương trình mời cả Minh Kiều và Lâm Tuyết cùng tham gia, vốn là để hai nghệ sĩ có phong cách trái ngược nhau này tạo ra chút tia lửa, kéo rating, thuận tiện cho việc quảng bá sau này.
Nhưng cả hai dường như đều cố tình kiềm chế: Minh Kiều thì nghiêm túc, Lâm Tuyết thì tao nhã, hoàn toàn không đạt được hiệu quả mà tổ chương trình mong muốn.
Vì vậy, đến nửa sau buổi ghi hình, họ bất ngờ thay đổi luật chơi, tất nhiên, chuyện này không hề báo trước với Minh Kiều và Lâm Tuyết.
Chương trình là ghi hình phát lại, nên sau mấy phút nghỉ ngắn, phần hai bắt đầu.
Sau khi MC khuấy động bầu không khí, liền đề nghị mọi người cùng chơi Thật lòng hay Thách thức. Các khách mời có mặt đều phải phối hợp kịch bản, bất đắc dĩ gật đầu đồng ý.
Người rút thăm đầu tiên chính là Lâm Tuyết.
MC: “Xin hỏi Lâm Tuyết chọn Thật lòng hay Thách thức?”
Lâm Tuyết mỉm cười: “Vậy thì chọn Thật lòng đi.”
MC liền hỏi: “Xin hỏi, trong tình cảm, điều khiến cô hối hận nhất là gì?”
Đây quả thực là một câu hỏi đầy tính bùng nổ.
Dù sao thì năm xưa khi Lâm Tuyết tuyên bố giải nghệ, nhiều phóng viên đều suy đoán rằng có liên quan đến một người đàn ông nào đó. Đây cũng từng là một bí ẩn nổi tiếng trong giới giải trí.
Việc cô chọn “Thật lòng” có nghĩa là cô đã đoán được MC có thể sẽ hỏi loại vấn đề này, và hiển nhiên cũng đã chuẩn bị tâm lý.
Bất ngờ, cô liếc mắt nhìn về phía Minh Kiều.
Minh Kiều cảm nhận được ánh mắt ấy, cũng quay sang, thấy Lâm Tuyết khẽ cười rồi dời ánh nhìn về MC: “Hối tiếc lớn nhất, là không tỏ tình sớm hơn.”
“Ồ~~~!” Khán phòng lập tức xôn xao.
Minh Kiều hơi nhướng mày. Theo những gì cô biết, Lâm Tuyết từng có một đoạn quá khứ với Dư Tẫn Thành. Giờ đây lại nói rằng “không kịp tỏ tình sớm”? Chẳng lẽ ám chỉ chưa kịp tỏ tình với Dư Tẫn Thành sao?
Khi Minh Kiều còn đang ngẩn người suy nghĩ, MC bất chợt gọi tên cô. Minh Kiều hơi sững lại, sau đó hỏi: “Sao vậy?”
MC nhắc: “Đến lượt cô rút thăm rồi.”
Ý thức được mọi ánh nhìn đều đổ dồn về mình, Minh Kiều bình tĩnh đưa tay vào hộp thăm.
Cô rút được “Thách thức”.
MC cười nói: “Kiều Kiều, chúng tôi muốn xem danh bạ điện thoại của cô, và để Lâm Tuyết chọn một người trong đó. Cô phải gọi điện cho người đó, hát một bài, và buộc người ta phải khen cô.”
Mọi người đều biết Minh Kiều hát không hay. Yêu cầu cô hát qua điện thoại, lại còn ép người ta phải khen, rõ ràng là vì hiệu ứng chương trình.
Điều bất ngờ là, người được chọn lại do Lâm Tuyết quyết định.
MC hỏi: “Sao nào, có dám chơi không?”
Nếu cô từ chối, chắc chắn ngày mai sẽ lên đầu đề với danh xưng “Ngôi sao chảnh chọe”.
Minh Kiều vốn chẳng có gì phải ngại. Trong danh bạ này không có gì đặc biệt, số của người thân đều để ở SIM khác, số trong máy này chỉ toàn là nhân viên làm việc xung quanh.
Cô mỉm cười: “Được thôi.”
Trên màn hình lớn bắt đầu lướt qua danh bạ của Minh Kiều.
Khi nhìn những cái tên và dãy số lần lượt hiện ra, đột nhiên cô chợt thấy không ổn, hình như mình từng lưu số của Dư Tẫn Thành.
Lâm Tuyết vẫn đang dán mắt vào màn hình, dĩ nhiên Minh Kiều không thể lên tiếng ngăn lại vào lúc này.
Cô ta nhanh chóng phát hiện, danh bạ của Minh Kiều đều là ghi chú tên người đơn giản, chỉ có duy nhất một số là để ghi chú bằng một chuỗi dấu “……”.
Ánh mắt Lâm Tuyết lập tức dừng lại ở đó: “Chọn cái số ghi chú dấu chấm đó đi.”
Không ai nhận ra, sắc mặt Minh Kiều thoáng mất tự nhiên.
Điện thoại được kết nối, âm thanh “tút tút” vang khắp trường quay.
Chẳng bao lâu sau, đầu dây bên kia được bắt máy. Một giọng nam trầm thấp, từ tính vang lên: “Kiều Kiều?”
Âm sắc vừa khàn vừa êm, cực kỳ dễ nghe.
Khán phòng lập tức ồ lên, các khách mời đều làm bộ mặt ngạc nhiên.
Ngay cả Lâm Tuyết cũng ngẩn ra, quay đầu nhìn Minh Kiều, chân mày hơi nhíu lại.
MC cũng tỏ ra sửng sốt, hậu trường thì nhộn nhịp phấn khích, máy quay lia qua khán giả, ai nấy đều là gương mặt háo hức hóng hớt.
Còn Minh Kiều thì thản nhiên, từ tốn cất giọng hát một bài tiếng Anh. Để phù hợp với hình tượng khiêm nhường trên show, cô không chọn bài khó, mà chỉ hát một bài đồng dao tiếng Anh quen thuộc.
Hát xong, cả trường quay rơi vào im lặng.
Từng giây trôi qua, mọi người đều nín thở, hồi hộp chờ xem người đàn ông kia sẽ nói gì.
“…Rất hay.” Giọng nam dường như không hề ngạc nhiên trước việc Minh Kiều đột ngột hát cho mình, âm điệu bình thản.
Ngừng một chút, chất giọng trầm khàn ấy lại vang lên, lần này pha thêm vài phần khẽ khàng, khêu gợi: “Tối nay, tôi sẽ qua chỗ em.”
Mọi người: !!!!!!!