Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 36

Nếu Minh Kiều chính là con gái thứ ba nhà họ Vân, vậy thì cô chính là Vân Kiến Ưu, vị hôn thê đã được đính ước với anh sao?

Trong lòng Dư Tẫn Thành bùng lên niềm vui sướng tột cùng, ngay sau đó lại là một trận hoảng loạn. Thì ra bấy lâu nay anh luôn coi Vân Đàn là tình địch, tất cả đều là hiểu lầm? Hôm đó Minh Kiều giận dỗi chạy tới nhà anh, chẳng phải là muốn giải thích chuyện này sao?

Vậy mà anh lại đối xử với cô như thế, trái tim Dư Tẫn Thành trĩu nặng, từng chút từng chút như muốn rơi xuống.

Anh quay nhìn Minh Kiều, thiếu nữ đang lắc nhẹ ly rượu sâm panh, thỉnh thoảng nhấp một ngụm, dáng vẻ như hoàn toàn chẳng liên quan gì đến mình.

Mọi người tại hiện trường ai nấy đều mang vẻ mặt chấn động riêng.

Trước tiên Tưởng Dạ cũng nghĩ đến một điểm: Nếu Minh Kiều chính là con gái thứ ba nhà họ Vân, vậy thì cô ấy chính là vị hôn thê của Dư Tẫn Thành?

Tưởng Dạ: “……” Mẹ nó.

Vân Đàn vỗ vai Dư Tẫn Thành, giọng điệu trêu chọc: “Thế nào hả Dư tổng? Không phải cậu từng nói sẽ tuyệt đối không hối hận sao?”

Bốn chữ kia giống như lời mỉa mai sự tự phụ của anh.

Lão gia nhà họ Vân hừ lạnh: “Bây giờ mới biết, thì cũng đã muộn rồi.”

“Vân lão… ông… ông ngoại.” Lời gọi bất ngờ của Dư Tẫn Thành khiến lão gia thoáng ngẩn ra, ngay cả Minh Kiều cũng nghiêng mắt nhìn anh một cái.

“Ta không dám nhận một tiếng ông nội từ Dư tổng cậu. Hôn sự giữa cậu và cháu gái ta hủy bỏ, trai gái các cậu sau này ai lo cuộc sống nấy.”

Khuôn mặt Dư Tẫn Thành khựng lại, ánh mắt lại rơi lên người Minh Kiều. Lần này cô thản nhiên bình tĩnh, chậm rãi nhìn thẳng vào anh.

Dư Tẫn Thành mím môi thật chặt, giọng điệu thành khẩn: “Là lỗi của cháu, cháu không biết Kiều Kiều chính là cô ba, đã mạo phạm gia tộc của ông. Hôm khác nhất định cháu sẽ đích thân tới cửa xin lỗi.”

Nói xong, anh liền giơ tay lấy đi ly rượu trong tay Minh Kiều, vòng cánh tay ôm lấy vòng eo mảnh khảnh, rồi bất ngờ cúi người bế ngang cô, nhanh bước rời khỏi hội trường.

Minh Kiều ngẩn người, phía sau vang lên tiếng xôn xao.

Khi hoàn hồn lại, cô vội giãy giụa: “Dư Tẫn Thành, anh làm gì vậy!”

Cô nhìn chằm chằm gương mặt căng thẳng của anh: “Không phải anh lại muốn chơi cái trò cưỡng hôn kia chứ?”

“Không phải.” Anh vẫn không dừng bước. “Về nhà tôi, chúng ta nói chuyện.”

“Tôi nghĩ tôi với anh chẳng còn gì để nói cả.”

Minh Kiều ra sức quẫy đạp, Dư Tẫn Thành sợ cô bị ngã, lại sợ ôm chặt quá làm cô đau, đành đặt cô xuống. Vừa chạm đất, cô liền xoay người định bỏ đi.

Người đàn ông lập tức nắm lấy cổ tay cô: “Kiều Kiều… hay là tôi nên gọi em là Ưu Ưu?”

“Tùy anh.” Cô không nhìn anh, nhưng cũng không giãy ra nữa. Cổ tay trắng mịn đã in lên một vòng dấu đỏ vì sức tay anh.

Dư Tẫn Thành hối hận, vội nới lỏng lực, ngón tay khẽ xoa dịu, giọng thấp khẽ dỗ dành: “Kiều Kiều của tôi đừng giận nữa, được không?”

Minh Kiều bỗng thấy bất lực.

Bàn tay cô vẫn nằm trong lòng bàn tay anh, động tác anh xoa nhẹ nơi cổ tay vô cùng dịu dàng, dường như chỉ sợ làm đau cô.

Anh thực sự, thực sự, yêu cô đến khắc cốt ghi tâm.

Từ phía sau, một thân thể nóng rực áp lại gần, lưng Minh Kiều dán chặt vào lồng ngực rộng lớn. Dư Tẫn Thành kéo chiếc áo vest của mình, từ phía sau ôm trọn cô trong lòng, rồi chậm rãi siết chặt, che phủ thân hình mảnh mai.

Cánh tay anh vòng qua bờ vai và vòng eo cô, cằm khẽ tựa l*n đ*nh đầu.

“Lúc nãy xin lỗi em. Tôi bế em không phải để sơ múi, mà bên ngoài đang có tuyết, đường rất trơn, tôi sợ em ngã.”

Minh Kiều thoáng sững sờ.

Một tháng xa cách, đêm nay họ gặp lại dưới cơn tuyết đầu mùa.

Đêm khuya yên ắng, dãy đèn đường sáng đều, tuyết dưới ánh đèn nhẹ rơi, lặng lẽ phủ xuống.

Dư Tẫn Thành giơ tay che phía trước trán cô, ngăn những bông tuyết rơi trên mặt: “Tôi rất nhớ em, Kiều Kiều.”

Từ nhỏ đến lớn, Minh Kiều đọc vô số sách, quá nhiều nên chẳng nhớ hết. Nhưng trong khoảnh khắc tuyết rơi, trong đầu cô bỗng vang lên một đoạn văn:

[Ánh đèn đường mơ hồ, đêm vắng bóng người, thành phố thở đều nhịp, bên kia làn nước thu, tôi ngồi trên ghế đá nhớ em, bầu trời không sao cũng chẳng có trăng…]

Đúng vậy, đêm nay bầu trời chẳng có sao, cũng chẳng có trăng.

Nhưng lại có một người để cô nhớ.

Minh Kiều khẽ thở dài. Quả thật chẳng còn giận nổi nữa.

Nghe được tiếng thở dài ấy, tim Dư Tẫn Thành như siết chặt: “Tôi biết tôi làm chưa tốt, sau này tôi sẽ thay đổi.”

Minh Kiều không nói thêm gì, cũng không gỡ bỏ vòng tay của anh. Cứ để mặc anh ôm, giữa gió tuyết lại chẳng thấy lạnh chút nào.

Phía sau, các trưởng bối nhà họ Vân lặng lẽ nhìn đôi nam nữ ôm nhau dưới trời tuyết, thật lâu không nói.

Cảnh tượng ấy, chẳng biết chạm vào sợi dây nào trong lòng Vân Đàn. Anh nhìn thật sâu, như xuyên qua hai người mà thấy lại khung cảnh năm xưa cùng Cố Hoàn Tây.

Bên tai bỗng vang lên giọng nói đầy oán hận, cắn răng nghiến lợi: “Vân Đàn, tôi hận anh!”

Như một tiếng sấm giáng xuống đầu, khiến anh suýt đứng không vững. Vân Đàn đưa tay day mạnh mấy cái vào ấn đường, rồi vội vàng rời khỏi.

Vân Bách Mộc khẽ hỏi ông cụ: “Bố, bố không định tách hai đứa nó ra sao?”

Ý nói chính là đôi Minh Kiều và Dư Tẫn Thành đang ôm nhau chẳng muốn rời.

Ông cụ hừ lạnh, xoay người đi: “Trái tim con gái anh đã sắp bị người ta cuỗm mất rồi, còn tách cái gì? Nhưng muốn cưới cháu gái ta, Dư Tẫn Thành không dễ dàng đâu.”

Tạm thời cứ để thằng nhóc đó nếm chút ngọt ngào trước đã.

Trong tuyết, ôm nhau một lúc, Dư Tẫn Thành đưa tay chạm vào gương mặt đã lạnh buốt của cô. Anh xoay cô lại, liền thấy đôi mắt Minh Kiều đã hoe đỏ.

Dư Tẫn Thành ngẩn người.

Anh sững người, rồi trong lòng dâng lên một nỗi hoảng loạn vô biên. Đầu ngón tay run rẩy chạm nhẹ khóe mắt cô: “Kiều Kiều, em sao vậy?”

Anh mà không chạm thì thôi, vừa chạm liền chạm phải một giọt lệ. Giọt nước mắt rơi xuống tay anh, rơi thẳng vào tim, khiến anh bàng hoàng, mất hết phương hướng.

“Đừng khóc, hôm đó tôi không nên đối xử với em như vậy.”

Anh cúi đầu, hôn lên đôi mắt cô, từng lần từng lần.

Minh Kiều đẩy anh ra một chút, lau mắt: “Tôi không khóc, gió thổi thôi.”

Dư Tẫn Thành nhìn cô, chẳng nỡ phản bác: “Chúng ta lên xe đi, ngoài này lạnh.”

Minh Kiều gật đầu, ngoan ngoãn để anh dắt lên xe. Trong xe quả thật ấm áp, nhưng anh vẫn sợ cô lạnh, cởi áo vest khoác lên người cô.

Minh Kiều im lặng, né tránh ánh mắt nóng rực của anh.

Những hành động vừa rồi đều đã phơi bày rõ ràng, anh tất nhiên nhìn ra, cô không hề đẩy anh ra, thậm chí còn ngoan ngoãn, thậm chí rơi nước mắt. Dư Tẫn Thành vừa đau lòng, vừa cả gan đoán rằng giọt nước mắt kia là vì anh.

Có lẽ… có lẽ Kiều Kiều cũng thích anh chăng…

Nhưng anh lại không dám hỏi quá vội, sợ cô tránh né, trốn mất.

Minh Kiều quả thật chịu không nổi ánh mắt rực lửa kia, mặt nóng bừng, ngồi không yên: “Anh đừng nhìn tôi như vậy.”

“Được.” Anh dời mắt đi. Một giây, hai giây… ánh mắt lại lén quay về.

Minh Kiều bùng nổ: “Sao anh còn nhìn nữa!”

“Anh không nhìn.” Anh quay mặt đi, chăm chú nhìn phía trước.

Minh Kiều tưởng anh cuối cùng cũng thôi rồi, ai ngờ lại phát hiện anh đang nhìn chằm chằm vào gương chiếu hậu trong xe, mà trong đó phản chiếu đúng khuôn mặt cô. Tai Minh Kiều nóng ran, vội xoay đầu nhìn ra cửa sổ tối đen, tiếc là bên ngoài chẳng thấy gì.

“Kiều Kiều.” Giọng anh khàn khàn.

Tim Minh Kiều lỡ một nhịp, quay đầu lại liền chạm phải ánh mắt sâu thẳm của Dư Tẫn Thành. Tim cô đập loạn mấy nhịp, ngoài mặt vẫn cố giữ bình tĩnh, chỉ là ánh mắt theo bản năng né tránh.

“Em đang ngượng à?” Anh hiểu Minh Kiều. Đa phần thời gian cô đều tùy hứng, lười biếng, với những việc không quan trọng thì hờ hững. Dư Tẫn Thành trước kia cũng từng nằm trong phạm vi cô hờ hững. Nhưng bây giờ thì khác, cô ngồi thẳng tắp, ngoan ngoãn, nghiêm túc nhìn ra cửa sổ. Bình thường Minh Kiều tuyệt đối không như vậy.

Nghe xong câu này, Minh Kiều trừng mắt: “Sao có thể chứ!”

Trong mắt Dư Tẫn Thành thoáng hiện ý cười.

Minh Kiều bỗng thấy quả đúng là phong thủy xoay vòng, không ngờ cũng có ngày bị Dư Tẫn Thành dùng ánh mắt trêu chọc như vậy mà nhìn mình.

May mắn thay, đúng lúc đó điện thoại cô reo.

Là Vệ Hoa gọi đến. Minh Kiều nhanh chóng bắt máy: “Chị Vệ?”

“Buổi tiệc xong chưa? Chị qua đón em, tối nay chương trình có buổi tụ tập.”

Minh Kiều vốn có thể không đi, nhưng bảo cô ngồi trong xe đối diện Dư Tẫn Thành thế này, tâm trạng cô quả thật chưa kịp điều chỉnh.

“Được, em đi. Nhớ mang cho em một bộ đồ, em vẫn đang mặc lễ phục.”

Dư Tẫn Thành ngồi bên cạnh nghe thấy, sắc mặt trầm hẳn.

Cô vẫn đang trốn tránh anh.

Cúp máy, Minh Kiều nói: “Lát nữa tôi phải đi.”

Dư Tẫn Thành không phản bác, dịu dàng gật đầu.

Hai người ngồi im trong xe nửa tiếng, cuối cùng Vệ Hoa cũng đến. Cô không hề biết Minh Kiều đang ở cùng Dư Tẫn Thành, nếu biết, tuyệt đối sẽ không gọi điện kia.

Khi đón Minh Kiều rời khỏi bên cạnh anh, Vệ Hoa luôn cảm thấy ánh mắt của tổng giám đốc Dư thật khó lường.

Trên đường, Vệ Hoa cố tình dò hỏi. Minh Kiều suốt quãng đường không hé môi. Có lẽ đúng như Dư Tẫn Thành nói, cô thật sự có chút ngượng ngùng.

Mà khổ nỗi, lại thật sự là ngượng ngùng. Cô lại có thể ngượng ngùng sao!? Để khỏi mất mặt trước Dư Tẫn Thành, Minh Kiều quyết định tạm thời trốn đi.

Trong buổi tụ tập, Minh Kiều tỏ ra hơi thất thần. Mọi người chơi trò chơi, cô cũng không tham gia, chỉ ngồi một bên xem.

Mọi người nói chuyện phiếm, chẳng hiểu sao lại xoay sang chuyện tình cảm. Trong ê-kíp chương trình ngoài khách mời còn có nhiều nữ nhân viên. Khi các cô gái tụ tập thì ngoài chuyện quần áo, trang sức, mỹ phẩm, tất nhiên sẽ nói về đàn ông. Nói về đàn ông thì lại từ diện mạo, gia thế cho đến lúc thường ngày chung sống.

Nhân viên 1: “Tôi với bạn trai bình thường cứ như anh em, nhiều lúc nói chuyện mà cãi nhau chan chát. Tôi bảo tôi sốt 40 độ không hạ, đoán xem anh ta nói gì? Anh ta bảo: ‘Em cũng giỏi thật đấy, nóng đủ để hâm đồ ăn luôn rồi.’ Tức chết đi được, đôi khi thấy yêu đương thật chẳng có gì hay ho.”

Nhân viên 2: “Bạn trai tôi thì khá hài hước, thường hay chọc tôi cười, chỉ là không hiểu lãng mạn.”

Nhân viên 3: “Yêu đương chắc cũng là vậy thôi. Có lúc thấy yêu có thể bền lâu, có lúc lại thấy không yêu thì chẳng có phiền phức gì. Tôi với bạn trai bên nhau mấy năm rồi, nhiệt tình, đam mê đều nguội lạnh, chỉ còn cuộc sống nhạt nhẽo như nước đọng.”

Nhân viên 4: “Có quá đáng như mấy người nói không? Nghe mà tôi chẳng dám yêu nữa.”

Minh Kiều im lặng, thầm nghĩ: yêu đương thật sự đáng sợ đến thế sao?

Đột nhiên cô nhận được tin nhắn của Dư Tẫn Thành: [Kiều Kiều, đừng uống rượu. Tôi đến đón em nhé?]

Mặt cô bỗng đỏ bừng, lặng lẽ đặt ly rượu vừa cầm xuống.

Cô trả lời: [Không cần đâu, tôi đi cùng chị Vệ, anh yên tâm.]

Mấy nhân viên đang tán chuyện hăng say nhìn thấy gương mặt ửng hồng của Minh Kiều, nhất thời ngẩn ngơ.

Nhân viên 5: “Tôi dám chắc, một cô gái xinh đẹp như Minh Kiều sẽ không bao giờ gặp những phiền phức như chúng ta. Nếu tôi là đàn ông, mà có một tiên nữ thế này yêu mình, thì tôi sẽ muốn hái sao hái trăng, nâng niu cưng chiều, không nỡ để cô ấy chịu chút ấm ức nào.”

Những người khác đều gật đầu liên tục.

Khi buổi tụ họp kết thúc thì đã là đêm khuya, tuyết ngoài trời rơi dày hơn. Vệ Hoa lái xe đưa Minh Kiều về nhà. Biệt thự rộng lớn vắng lặng, Minh Kiều thở dài một hơi, rót cho mình một ly nước. Đúng lúc đó, điện thoại trên bàn “ting” một tiếng, có tin nhắn mới.

Cô đưa mắt nhìn, thì ra là tin từ Trợ lý Tằng: [Cô Minh, phiền cô có thể đến nhà Dư tổng một chuyến được không? Dư tổng say quá, luôn miệng gọi tên cô…]

Minh Kiều do dự một chút, rồi tự lái xe đi. Khi đến nơi, trợ lý Tằng đã rời đi. Cô vào phòng ngủ, vừa mở cửa, mùi rượu nồng nặc lập tức khiến cô nhíu mày.

Dư Tẫn Thành nằm trên giường, vẫn còn chút ý thức, có vẻ đang đau đầu nên day sống mũi. Nghe tiếng cửa mở, anh không mở mắt, giọng khàn khàn: “Tôi bảo rồi, cậu cứ về trước, đừng lo cho tôi.”

Anh tưởng là trợ lý Tằng sao?

Minh Kiều bước đến ngồi xuống. Dư Tẫn Thành nghi hoặc mở mắt, men say khiến ánh nhìn mờ mịt. Chỉ đến khi thấy rõ gương mặt Minh Kiều, anh mới ngẩn người, chậm rãi đưa tay chạm vào má cô: “…Kiều Kiều?”

“Ừ.”

Dư Tẫn Thành có chút không tin nổi, chống người ngồi dựa vào giường, khẽ kéo tay cô, im lặng nhìn chằm chằm.

Minh Kiều nhắc anh: “Là tôi thật, tôi đến rồi. Dư Tẫn Thành, sao anh uống nhiều vậy?”

“Nhớ em.” Giọng anh khàn đục: “Uống say thì có thể nhìn thấy em.”

Minh Kiều khẽ thở dài, định đi nấu chút gì đó giải rượu. Dư Tẫn Thành tưởng cô định rời đi, liền ôm chặt lấy, ghì vào lòng: “Kiều Kiều, đừng đi.”

“Tôi không đi, chỉ là muốn nấu canh giải rượu cho anh thôi.” Minh Kiều vỗ nhẹ vai anh.

“Đêm nào em cũng nói vậy, nhưng cuối cùng vẫn bỏ đi.”

Minh Kiều khựng lại. Chẳng lẽ đêm nào anh cũng uống đến mức này? Lúc này cô mới hiểu câu “uống say thì nhìn thấy em” có ý nghĩa gì.

“Đêm nào tôi cũng ở bên anh sao?” Minh Kiều hỏi.

“Ừ.” Sợ cô hiểu lầm, Dư Tẫn Thành vội nói: “Tôi không làm gì cả.”

Trong mơ thì làm được gì chứ? 

… Không đúng, trong mơ thì cái gì cũng làm được.

Minh Kiều ngăn lại mớ suy nghĩ lệch lạc, suy ngẫm rồi ôm lại anh: “Tôi sẽ không đi đâu, tôi ở lại với anh.”

Dù có sắt đá thế nào, cô cũng đã sớm tan chảy vì tình cảm chân thành của anh. Huống hồ… huống hồ cô cũng thích anh mà.

Dư Tẫn Thành không ngờ Minh Kiều sẽ ôm mình, sững sờ thật lâu rồi bỗng khẽ nói: “Kiều Kiều, em đã đồng ý làm bạn gái anh.”

“Khi nào chứ?”

“Tối qua.”

Minh Kiều bật cười, thì ra là mơ thấy đêm qua?

“Đúng vậy, em đã đồng ý.” Anh say, cô đành dỗ theo. Nhưng vòng tay siết nơi eo lại càng chặt.

Giọng trầm khàn của Dư Tẫn Thành vang lên: “Đã đồng ý thì không được hối hận.”

Minh Kiều theo bản năng thấy sai sai, nhưng người say nào có lý lẽ, cố chấp hơn ngày thường cũng là lẽ dĩ nhiên. Cô khẽ “ừ” một tiếng, coi như đồng ý.

“Kiều Kiều, hôm nay vì sao em khóc?”

Nhắc đến chuyện này, cô hơi ngượng. May mà anh uống say, sáng mai tỉnh lại sẽ chẳng nhớ gì.

“Vài hôm trước em mơ thấy anh, tỉnh dậy thì chẳng còn gì cả. Khi đó nhìn tuyết rơi, nghĩ mình thật đáng thương…” Nên khóc thôi.

Nghĩ lại cũng thật lạ lùng.

Bình thường thì có đánh chết cô cũng sẽ không nói ra, nhưng bây giờ Dư Tẫn Thành đang say rượu, bản thân còn chẳng tỉnh táo, nên cô cũng mặc kệ. Nói xong còn hừ nhẹ một tiếng với anh.

Dư Tẫn Thành nhìn cô chằm chằm, ánh mắt dịu dàng cưng chiều, nhìn rất lâu, rồi hôn khẽ lên mắt cô: “Xin lỗi, sau này sẽ không như vậy nữa.”

Anh khẽ nâng cằm cô lên, đôi môi mỏng từng chút một áp xuống môi cô, lòng bàn tay giữ chặt sau đầu, nụ hôn càng lúc càng sâu.

Ngày hôm sau, Minh Kiều quay lại đoàn phim, nhìn vào gương thấy đôi môi mình sưng đỏ, chỉ có thể bất lực thở dài.

Cô nhắn tin cho Trợ lý Tằng: [Sau này tổng giám đốc nhà anh mà uống rượu, đừng có báo cho tôi nữa!]

Trợ lý Tằng trả lời rất nhanh: [Xin lỗi cô Minh, tôi không hiểu ý cô. Hôm qua tôi chỉ mang vài tài liệu tới nhà tổng giám đốc rồi rời đi, tổng giám đốc cũng không uống rượu, tôi càng không hề liên lạc với cô…]

Minh Kiều: ?

Quay xong chương trình, cô lập tức chạy tới công ty Dư Tẫn Thành.

Tối qua, bầu không khí đẩy đưa, nụ hôn cũng hôn rồi, sáng nay khi tỉnh lại anh đã biến mất, chỉ còn lại dấu sưng đỏ trên môi và vết hằn mờ trên cổ cô.

Nghĩ lại đoạn đối thoại tối qua, Minh Kiều rất nghi ngờ Dư Tẫn Thành giả say. Rất có thể là anh mượn cớ trợ lý Tằng đến đưa tài liệu, thừa lúc anh ta sơ hở lấy điện thoại nhắn tin cho mình, rồi giả vờ say rượu ở nhà, ngồi chờ thỏ rơi vào bẫy.

Mà cô, chính là con thỏ đó.

Nghĩ đến cảnh hỗn loạn tình ái tối qua, mặt cô lại đỏ bừng, vội vã chạy lên tầng 58 công ty Ích Chu.

Nghĩ đến bằng chứng trên cổ, cô liền ghé vào nhà vệ sinh, soi gương kiểm tra đã che hết chưa, tiện tay dặm thêm lớp “trang điểm đi tìm chuyện” cho khí thế.

Bên ngoài vang lên tiếng giày cao gót, rồi giọng nói của hai nhân viên nữ.

Nhân viên A: “Cậu có thấy ánh mắt của tổng giám đốc trong cuộc họp vừa rồi không? Không biết anh ấy đang nghĩ gì, mà lại thất thần đến thế, còn dịu dàng như vậy!!”

Nhân viên B: “Mười phần chắc là nghĩ tới Minh Kiều rồi. Cô không biết đâu, tôi ngồi gần, lén liếc thấy tài liệu anh ấy ký đầy kín hai chữ ‘Kiều Kiều’, hết cả một trang giấy!”

Nhân viên A: “Cái đệt, cô nói thật à?”

Nhân viên B: “Hơn nữa cô không thấy sao, hôm nay tổng giám đốc cứ vô thức chạm vào môi mình à? Tôi nghi ngờ anh ấy vừa hôn ai đó!”

Nhân viên A: “Tôi cũng thấy, với lại anh ấy còn thỉnh thoảng kéo lỏng cà vạt, như kiểu nóng quá ấy, không biết đang nghĩ cái gì.”

Nhân viên B: “Chắc tám chín phần rồi…”

Hai cô gái phá lên cười một cách mờ ám.

Minh Kiều: “…………”

Chờ hai nhân viên rời đi, Minh Kiều cũng bước ra ngoài, liền bắt gặp Dư Tẫn Thành cùng Tề Thâm đi tới. Không hiểu sao cô lại theo phản xạ trốn đi, rõ ràng là mình tới để hỏi tội cơ mà.

Hai người họ đi tới khu hút thuốc.

Tề Thâm đưa cho anh một điếu: “Hôm nay cậu trông có vẻ hồn vía lên mây.”

Bật lửa trong tay Dư Tẫn Thành bấm mấy lần cũng không cháy, Tề Thâm tặc lưỡi, đưa lửa của mình cho anh: “Đến cả bật lửa cũng không nổi, sao thế, lại để Minh Kiều hút mất hồn rồi à?”

Dư Tẫn Thành nghe vậy mỉm cười, cảm thấy cũng không sai.

Tuy tối qua chỉ hôn chứ chưa làm gì, nhưng sáng nay hai người cùng tỉnh dậy trên một chiếc giường.

Anh còn ôm lấy cô gái vẫn chưa tỉnh ngủ mà hôn thêm mấy lần, nhìn dấu hằn trên cổ cô, hoàn toàn không biết phải giải thích thế nào. Trong lúc hoảng loạn, anh quyết định trở về công ty trước, cũng để cho Minh Kiều ngủ thêm. Nhưng tới công ty thì lại mất hồn mất vía, trái tim sớm đã bỏ lại bên Minh Kiều rồi.

Tề Thâm thấy nụ cười dịu dàng đó, nổi cả da gà: “Nhìn bộ dạng này là bị Minh Kiều nắm chắc rồi. Nhưng tôi nhắc cậu, cô ấy không giống kiểu có thể dừng lại bên một người đâu. Lỡ đâu chỉ đang đùa giỡn cậu, đến lúc đó khóc cũng chẳng có chỗ mà khóc.”

Dư Tẫn Thành lập tức thu lại nụ cười, giọng nghiêm nghị: “Cô ấy là cô gái tốt!”

“Được được, tôi biết cậu coi cô ấy như bảo bối. Nhưng thật đó, tôi chỉ sợ cậu một lòng lao vào, còn người ta chẳng coi cậu ra gì.”

Dư Tẫn Thành im lặng một lúc. Tối qua anh vừa dỗ vừa dụ, khiến Minh Kiều thừa nhận làm bạn gái mình, nhưng anh cũng hiểu đó chỉ là lời lúc say, cô sẽ không coi là thật. Nhưng anh thì lại coi là thật.

“Không sao cả.”

“Cho dù cô ấy chỉ là đang đùa giỡn cậu?”

Sự im lặng của Dư Tẫn Thành chính là câu trả lời. Cho dù Minh Kiều chỉ là chơi bời, anh cũng cam tâm tình nguyện để cô trêu đùa.

Tề Thâm hừ lạnh: “Đúng là hết thuốc chữa rồi. Minh Kiều cô ấy—”

Ánh mắt Dư Tẫn Thành lạnh xuống, không muốn nghe bất kỳ lời xấu nào về Minh Kiều. Đang định mở miệng thì giọng nói mềm mại lười biếng của cô gái đã vang lên: “Đang nói xấu tôi gì đó?”

Cô yểu điệu bước đến, khoác lấy cánh tay anh, giọng nói dịu dàng mang theo nũng nịu: “A Tẫn, sáng nay anh đi đâu thế, em tìm mãi không thấy.”

A Tẫn?

Dư Tẫn Thành ngẩn ra vài giây, rồi ngây ngất ôm eo cô, khẽ dỗ dành: “Là anh không tốt, lần sau sẽ không vậy nữa.”

Minh Kiều liếc nhìn Tề Thâm: “Anh bảo anh ta từ chỗ nào thì về chỗ đó đi, em ghét anh ta.”

Dư Tẫn Thành gật đầu, nhìn sang Tề Thâm, giọng lạnh nhạt: “Cậu từ đâu đến thì quay về đó đi, Kiều Kiều không muốn thấy cậu.”

Tề Thâm: ?????

Bình Luận (0)
Comment