ĐCM đây rốt cuộc là chuyện gì vậy!
Trong lòng Tề Thâm có đến cả vạn lần muốn chửi thề.
Thằng anh em này đúng là loại thấy sắc quên nghĩa, nhưng bản thân anh cũng thấy mặt mũi nóng ran, nói xấu người ta lại bị chính cô nàng bắt gặp.
Nhìn hai người dính nhau chẳng rời, ánh mắt Dư Tẫn Thành gần như dán chặt trên người Minh Kiều, Tề Thâm cũng thấy ở lại chẳng có ý nghĩa gì, ngậm điếu thuốc rồi bỏ đi.
Dư Tẫn Thành dắt Minh Kiều rời khỏi khu hút thuốc, nơi này đầy mùi khói, anh không muốn cô bị ám mùi. Anh đưa cô về văn phòng mình, khi đi ngang sảnh làm việc, thấy cả hai cùng xuất hiện, ánh mắt mọi nhân viên suýt thì rớt cả ra ngoài.
Má ơi má ơi, Minh Kiều bằng xương bằng thịt kìa!
Dư Tẫn Thành ga lăng mở cửa cho cô, lòng bàn tay khẽ đặt sau lưng, nghiêng đầu nhìn cô, giọng dịu dàng: “Muốn vào xem văn phòng của anh không?”
Minh Kiều lẩm bẩm: “Văn phòng của anh thì có gì hay ho để xem chứ?”
Dư Tẫn Thành mỉm cười, không hề phản bác.
Cửa văn phòng được anh đóng lại, rèm cửa cũng kéo xuống.
Trong nhóm chat “Tổ đội theo đuổi vợ”:
Nhân viên 1: [Má ơi má ơi, anh chị em ơi! Tôi không hề nói quá đâu, Dư tổng kéo rèm cửa rồi! Tôi ở tầng 58 bao năm nay, lần đầu tiên thấy Dư tổng kéo rèm đó!!!]
Nhân viên 2: [Là theo đuổi thành công rồi hả????]
Tề Thâm: [Theo đuổi thành công rồi, tôi tận mắt thấy.]
Nhân viên 3: [A a a a a a chết tiệt, tôi thua kèo rồi!]
Ngay sau đó là một loạt tin nhắn: [Trả tiền!!!]
Trong khi nhóm chat náo nhiệt, thì trong văn phòng, Minh Kiều và Dư Tẫn Thành lại ngồi im lặng.
Dư Tẫn Thành vốn là người tính tình lạnh nhạt, chẳng biết nói những lời đường mật, chỉ lặng lẽ nhìn cô, ánh mắt nóng bỏng khác thường. Minh Kiều ban đầu đến là để chất vấn, vậy mà tội chưa kịp hỏi xong, ngược lại còn…
Cô nhớ lại cảnh bản thân vừa nãy cố ý uốn éo gọi anh một tiếng “A Tẫn”, mặt lại nóng bừng, bèn tháo khăn quàng cổ xuống. Nhưng vừa tháo, cô lại chợt nhớ đến dấu vết trên cổ mình, động tác lập tức khựng lại.
Ánh mắt Dư Tẫn Thành trầm xuống khi nhìn thấy những vết đỏ trên cổ cô, khẽ hỏi: “Kiều Kiều, em vừa gọi anh là gì?”
Vậy là bây giờ lại đổi thành anh chất vấn cô sao?
Minh Kiều khẽ ho một tiếng, không hề chột dạ: “A Tẫn.”
Lời Tề Thâm ban nãy cô nghe rõ rành rành. Minh Kiều tuy tính cách có hơi tuỳ hứng, nhưng trong tình cảm thì tuyệt đối chung thủy. Vốn dĩ hôm nay cô định tìm anh hỏi tội rồi mới xác định lại quan hệ, bởi có lẽ nào đàn ông hôn phụ nữ xong rồi lại bỏ đi sao!?
Nhưng sau khi nghe xong những lời của Tề Thâm, Minh Kiều mới nhận ra, tất cả những do dự, e dè của cô trong mắt Dư Tẫn Thành đều biến thành xa cách, nửa vời.
Không nên như vậy.
Yêu một người thì phải dũng cảm đối diện.
Một tháng qua, cô dùng giận dỗi để trốn tránh, đã khiến anh chịu nhiều dằn vặt, chẳng lẽ còn muốn để anh càng thêm bất an, lo được lo mất sao?
Trong đầu chợt vang lại những lời bàn luận về tình yêu của mấy nữ nhân viên hôm bữa, nhưng lần này trái tim Minh Kiều đã kiên định.
Hai chữ “A Tẫn” khiến Dư Tẫn Thành lại ngây người một thoáng, gần như không tin nổi vào tai mình. Minh Kiều nhìn khoảng cách giữa hai người, tựa vào sofa, cười hỏi: “Anh ngồi xa em thế làm gì?”
Dư Tẫn Thành ngẩng lên nhìn cô, cô như hồ ly tinh cố tình quyến rũ một vị hòa thượng chính trực. Nhưng hòa thượng chính trực kia lại nuốt khan, lẳng lặng ngồi xuống bên cạnh: “Anh sợ em giận.”
Chuyện tối qua, chắc chắn cô đã nhận ra.
Quả nhiên Minh Kiều hừ nhẹ một tiếng, rơi vào tai anh lại thành vô cùng mê hoặc.
Cô bất ngờ nắm tay đấm nhẹ lên cánh tay anh, lực rất nhỏ, mềm mại như làm nũng, giọng lại mang theo chút ngang ngược: “Tối qua anh hôn em lâu như vậy, hôm nay lại định không chịu trách nhiệm, muốn chạy sao?”
Dư Tẫn Thành tự nhận mình định lực rất khá, nhưng gặp yêu tinh thì cao tăng đắc đạo cũng khó mà chống cự nổi. Anh vội vàng nắm lấy tay cô, thấy chưa đỏ mới yên lòng, dịu giọng giải thích:
“Không phải, anh muốn chịu trách nhiệm, anh mơ cũng muốn vậy, chỉ là anh sợ em giận, anh…”
Nói đến giữa chừng, anh bỗng khựng lại, ý tứ của Minh Kiều… chẳng lẽ là muốn anh chịu trách nhiệm?
Anh giật mình nhìn cô.
Asnh mắt Minh Kiều long lanh.
Tim Dư Tẫn Thành loạn nhịp: “Kiều Kiều…”
Giọng cô mềm mại: “A Tẫn, ôm em một cái.”
Trái tim anh như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực, vội vàng kéo cô ngồi lên đùi, căng thẳng đến nỗi ôm cũng lúng túng. Minh Kiều hơi đỏ mặt, nhẹ giọng nói: “Sao anh biết được tối qua em không phải cam tâm tình nguyện?”
Cô ngẩng đầu nhìn anh: “Là em không tốt, để anh phải chịu nhiều khổ sở.”
“Không… không phải.” Niềm vui quá lớn khiến anh nói năng lắp bắp, “Anh… anh, em đối xử với anh thế nào, anh cũng đều cam tâm tình nguyện.”
“Ngốc!” Cô nhéo nhéo tai anh. Dư Tẫn Thành ôm chặt lấy cô, đầu vùi bên tai: “Kiều Kiều, em không gạt anh chứ?”
Nhưng anh lại nghĩ, cho dù có gạt thì sao, anh cũng cam tâm tình nguyện.
“Không gạt anh.” Minh Kiều khẽ đáp, “Em làm bạn gái anh nhé, A Tẫn.”
Anh vui mừng gật đầu lia lịa.
“Lần sau không được để em ở nhà một mình nữa.” Giọng trách móc mềm mại vang lên trong lòng anh.
Dư Tẫn Thành dịu dàng: “Được, sẽ không nữa.”
“Anh đừng tin lời Tề Thâm, em không hề đùa giỡn anh.”
Dư Tẫn Thành sững lại, xoa đầu cô: “Anh sẽ không, anh chỉ tin em.”
Minh Kiều hài lòng, nằm trong ngực anh ngắm văn phòng: “Nơi này của anh lạnh lẽo quá.”
Dư Tẫn Thành cúi đầu nhìn cô, giọng dịu dàng: “Em thích gì thì cứ thêm vào.”
Minh Kiều ngẩng lên, ánh mắt anh cháy bỏng, khiến mặt cô cũng đỏ bừng, vội tránh ánh nhìn đó. Bị nhìn mãi, bao nhiêu tự do phóng khoáng cũng bay biến, cô đưa tay che mắt anh: “Đừng nhìn nữa.”
Anh bật cười: “Được, không nhìn.”
Rồi kéo tay cô xuống, đặt lên môi, khẽ hôn.
Minh Kiều không hiểu khoảnh khắc này rốt cuộc có ý nghĩa gì.
Từ đầu đến giờ, ánh mắt anh luôn đuổi theo cô. Anh thường nghĩ chỉ cần mình nhìn cô thêm một chút thôi cũng sẽ khiến cô chán ghét, nên luôn phải kìm nén. Nhưng bây giờ thì khác rồi, cô tiểu hồ ly này cuối cùng cũng đã là của anh, vậy thì tự nhiên chẳng thể kìm nén nổi nữa.
“Kiều Kiều, anh rất yêu em.” Anh đột nhiên nghiêm túc nói.
Minh Kiều khẽ cười, ngẩng đầu hôn nhẹ lên khóe môi anh: “Em cũng thích A Tẫn.” Rồi lại chụt một cái nữa.
Ánh mắt Dư Tẫn Thành lập tức sáng bừng.
Minh Kiều chưa bao giờ biết đôi mắt anh có thể rực rỡ đến thế. Anh vốn là người không giỏi biểu đạt, dù trong lòng vừa vui sướng vừa luống cuống, chỉ có thể kìm nén lại, dịu dàng hôn lên khóe môi cô: “Anh rất hạnh phúc.”
Minh Kiều nghĩ, cô sẽ khiến anh luôn được hạnh phúc như vậy.
Hai người quấn quýt trong văn phòng suốt hai tiếng đồng hồ. Trong nhóm “Tổ đội theo vợ” thì đã bàn đi bàn lại vô số lần, đoán già đoán non không biết bọn họ ở trong đó đang làm gì.
Hai tiếng mười phút sau, Dư Tẫn Thành ôm eo Minh Kiều, đích thân đưa cô xuống lầu.
Tổ đội theo đuổi:
[Ra rồi! Cuối cùng cũng ra rồi!]
[Không biết mọi người có để ý không, lúc vào chỉ là nắm tay thôi, mà lúc ra thì đã ôm eo rồi!]
[Hai tiếng đồng hồ, quả nhiên là Dư tổng…]
[Nhìn bộ dạng lưu luyến không rời của Dư tổng, tôi nghi ngờ mạnh mẽ là anh ấy vẫn chưa được thỏa mãn.]
[1]
[2]
[3]
**
Sau khi xác định quan hệ yêu đương, Dư Tẫn Thành liền nghĩ đến chuyện vị hôn thê. Từ khi biết Minh Kiều chính là con gái thứ ba nhà họ Vân, anh đặc biệt đi điều tra, mới rõ cô từ nhỏ đã lớn lên ở nước ngoài, vẫn luôn dùng cái tên Minh Kiều.
Vì trước đây chưa bao giờ liên hệ hai người lại với nhau, mới xảy ra hiểu lầm như vậy. Minh Kiều, anh nhất định phải cưới. Còn gia đình Minh Kiều, anh cũng nhất định phải đi gặp.
Bình thường Dư Tẫn Thành rất ít khi lướt nhóm “Tổ đội theo đuổi vợ”, nhưng nghĩ tới việc không biết phải đối mặt với gia đình nhạc phụ tương lai ra sao, anh liền gửi một tin nhắn:
[Phải làm sao để hòa hợp với nhà vợ tương lai?]
Quả là câu hỏi thấu tận linh hồn.
Trong nhóm lập tức náo nhiệt, bảy mồm tám miệng, đủ loại ý kiến nhao nhao gửi tới. Nhưng Dư Tẫn Thành đều nghiêm túc đọc hết từng cái một.
Anh nhớ lại bản thân trước kia từng làm không ít trò cười, chẳng hạn giả vờ như tổng giám đốc bá đạo trong tiểu thuyết, hoặc giả gái…
Đi gặp nhà vợ, tuyệt đối phải trầm ổn một chút.
Dư Tẫn Thành đem chuyện này nói với Minh Kiều, cô đương nhiên đồng ý, hẹn buổi tối cùng nhau về nhà.
Vệ Hoa nhìn thấy nụ cười yêu kiều trên mặt Minh Kiều, giật mình không tin nổi, kéo cô ra một bên: “Có chuyện gì vậy?”
Minh Kiều giả bộ ngây ngô: “Hửm?”
“Đừng có giả vờ. Chúng ta ở cạnh nhau bao nhiêu năm nay, một biểu cảm của em chị cũng đoán được trong lòng nghĩ gì. Nói mau! Có phải đang yêu rồi? Với ai?”
Minh Kiều khẽ cười: “A Tẫn.”
Vệ Hoa nổi da gà một cái.
Minh Kiều mới nói tiếp: “Là Dư Tẫn Thành. Em quen gọi như vậy rồi.”
Vệ Hoa sững sờ, rồi bật thốt: “Thật à? Thật sao!”
Ban đầu là nghi hoặc, sau đó là vui mừng.
Minh Kiều gật đầu.
Vệ Hoa vỗ tay một cái: “Được rồi, sau này thoát khỏi con cầm thú Vân Đàn kia thì chúng ta coi như có chỗ dựa rồi!”
Minh Kiều: “?”
Anh cả… cầm thú?
Vệ Hoa tâm trạng rất tốt: “Hai người quen nhau bao lâu rồi?”
“Một tuần.”
“Ừ, tạm thời giữ kín đã, đợi tình cảm ổn định thêm rồi hãy công khai.”
Minh Kiều cũng nghĩ vậy.
Kết thúc công việc, Minh Kiều vào phòng trang điểm tẩy trang, rồi lại tô một lớp trang điểm nhẹ nhàng, thanh thoát, cực kỳ thích hợp để gặp trưởng bối.
Dư Tẫn Thành đã đợi cô sẵn bên ngoài. Người đàn ông đứng cạnh xe, cứ vài giây lại nhìn đồng hồ một lần. Minh Kiều khẽ cong môi cười, anh rõ ràng sốt ruột muốn gặp cô, vậy mà lại chẳng nỡ gọi một cuộc điện thoại thúc giục.
Người đàn ông này thật là…
“A Tẫn.” Cô mỉm cười gọi.
Dư Tẫn Thành vừa thấy cô, ánh mắt liền dịu dàng: “Kiều Kiều.”
Cô dang tay chạy tới, anh mỉm cười ôm trọn cô vào lòng. Biết cô muốn làm gì, anh nhấc cô lên cao một chút.
Minh Kiều cười, vòng tay qua cổ anh, hôn nhẹ lên môi mỏng. Trong mắt người đàn ông tràn đầy vui sướng và thỏa mãn: “Chạy từ từ thôi, không cần vội.”
“Em thấy anh rất vội mà.”
Cô nói gì anh cũng không phản bác, để mặc cô làm nũng, sau đó ôm cô lên xe.
Cốp xe chất đầy quà, Dư Tẫn Thành đã làm theo gợi ý của mọi người trong công ty, mua đủ hết mọi thứ.
Trên đường về Tây Thành Đông Châu, Minh Kiều nằm trong lòng anh ngủ suốt. Dư Tẫn Thành sợ cô ngủ không thoải mái, đến cả nhúc nhích cũng không dám. Khi tài xế báo đã đến Vân trạch, anh cũng không gọi cô dậy.
Minh Kiều ngủ thêm nửa tiếng mới mơ màng tỉnh lại, gọi khẽ: “A Tẫn?”
“Anh đây.”
Cô cười, dụi vào lòng anh, má cọ lên ngực anh. Dáng vẻ làm nũng chẳng khác gì khi ôm Bánh Gạo nhỏ. Dư Tẫn Thành cúi mắt, chỉ thấy hàng mi cong dài của cô và đôi môi hồng đang cọ cọ lên chiếc áo len trắng của anh. Cô nói: “Em không tô son đâu, sẽ không làm bẩn.”
“Có làm bẩn cũng không sao.” Anh mỉm cười xoa đầu cô, cưng chiều hết mực.
“A Tẫn, em muốn hôn anh.” Minh Kiều ngẩng đầu, “Anh hôn em đi.”
Thực ra cả đoạn đường anh đều nhịn, sợ làm cô tỉnh giấc nên chẳng dám làm gì. Anh kìm nén thành kính như thế, chỉ để cô ngủ ngon.
Nhưng tiểu hồ ly của anh lại chủ động muốn hôn, thì tất nhiên anh phải chiều.
Người đàn ông cúi xuống, ngậm lấy môi cô, nhẹ nhàng mơn man.
Một lúc lâu sau, Minh Kiều vòng tay ôm cổ anh, lí nhí cầu xin: “Đủ rồi, đủ rồi.”
Anh khẽ cắn môi cô, dịu dàng hôn thêm một cái, rồi giúp cô chỉnh lại mái tóc và quần áo bị làm rối.
Minh Kiều cảm thấy nụ hôn của anh tuy kìm nén, nhưng trong sự kìm nén đó lại ẩn chứa lửa nóng. Nếu không, vì sao mỗi lần hôn xong, quần áo của cô đều trở nên lộn xộn như thế?
Anh luôn lặng lẽ chỉnh lại cho cô, ánh mắt mang chút thương xót, dịu giọng xin lỗi: “Kiều Kiều, lần sau anh sẽ không làm em khó chịu như vậy nữa.”
Nụ hôn của anh mang theo sự chiếm đoạt.
Dù đã cố kìm nén, vẫn khó mà tự chủ.
Minh Kiều cười lắc đầu, hôn lên cằm anh: “Anh là bạn trai em, em cho phép anh hư thêm một chút.”
Dư Tẫn Thành sững lại, hư thêm một chút…
Ánh mắt anh nhìn cô càng sâu.
Minh Kiều lảng đi: “Về thôi.”
Nói xong định xuống xe, Dư Tẫn Thành giữ tay cô: “Đợi đã.”
Anh xuống xe trước, đi vòng lại mở cửa, bế cô ra: “Tuyết rơi rồi, dày lắm, sẽ làm bẩn giày của em. Anh bế nhé?”
Minh Kiều mỉm cười gật đầu, ngoan ngoãn nép vào lòng anh.
Tuyết ở Tây Thành rơi càng lớn, bên ngoài trắng xóa một màu, tuyết dày tới cả tấc.
Dư Tẫn Thành để cô vùi mặt vào ngực mình, nhanh chóng bước vào biệt thự nhà họ Vân. Người giúp việc đang quét tuyết trong sân thấy họ liền tiến tới: “Cô ba về rồi à, còn vị này là…”
Minh Kiều khoác tay Dư Tẫn Thành: “Bà Trương, đây là vị hôn phu của tôi.”
Là vị hôn phu, không phải bạn trai.
Dư Tẫn Thành ngẩn người nhìn Minh Kiều. Cô nhướng mày với anh: “Sao vậy, không vui à?”
Anh khẽ lắc đầu, khóe môi cong lên cười.
Đương nhiên là cầu còn chẳng được.
Bà Trương cười đi vào nhà: “Ông cụ, ông chủ, bà chủ, cô ba về rồi, còn dẫn cả hôn phu về nữa.”
Ông cụ và Vân Bách Mộc đang nhâm nhi trà, nghe vậy liền sặc ho khù khụ.
Hôn phu!?
Ông cụ lập tức muốn xem thử rốt cuộc con bé ba nhà mình mang về người thế nào. Ông hùng hổ lao ra, Vân Bách Mộc cũng ngăn không nổi, mẹ Vân thì từ trên lầu bước xuống.
Minh Kiều dịu dàng đứng bên cạnh Dư Tẫn Thành, còn anh thì xách đầy quà trên tay. Vừa thấy người lớn, anh liền cúi người, giọng ấm áp: “Chào ông, chào bác trai bác gái.”
Ai có thể ngờ, người đàn ông trước đó còn buông lời cay nghiệt, thề sẽ không cưới con gái thứ ba nhà họ Vân, giờ lại thành tâm cúi đầu chỉ để cưới cô.
Ông trời đâu tha cho ai.
Ông cụ nhìn dáng vẻ ấy, liếc sang Vân Bách Mộc, cả hai cùng thản nhiên mỉm cười.
Đến lúc họ được hả dạ rồi.
Ba vị trưởng bối ngồi xuống, Minh Kiều và Dư Tẫn Thành ngồi đối diện.
Dư Tẫn Thành: “Chuyện lần trước, cháu thật sự xin lỗi, cháu không biết…”
“Không biết?” Mẹ Vân ngắt lời, làm mẹ thì thương con gái, lên tiếng bảo vệ chẳng cần lý lẽ: “Không biết thì có thể tùy tiện hủy hôn sao? Chuyện này truyền ra ngoài thì Tiểu Ưu nhà chúng ta còn đứng vững được trong giới tiểu thư danh viện không?”
Dư Tẫn Thành im lặng chịu mắng: “Phu nhân nói rất đúng.”
“Cháu…”
“Cháu cái gì mà cháu!” Vân Bách Mộc tiếp lời: “Đừng tưởng một câu xin lỗi là coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
Minh Kiều sốt ruột: “Bố…”
Ông cụ liếc cô một cái: “Vô dụng!” Rồi nhìn sang Dư Tẫn Thành: “Cậu nói đi, vì sao lại thích cháu gái ta?”
Ban đầu Dư Tẫn Thành thích Minh Kiều là bởi tấm ảnh quảng cáo, mà trong tấm ảnh ấy lại không hề có gương mặt cô, chỉ một đôi mắt đã khiến anh sa vào. Có lẽ ngay từ đầu đó đã là sự hấp dẫn từ linh hồn.
Sau khi tiếp xúc, anh phát hiện cô là một cô gái tốt, lạc quan, rộng lượng, không kiêu căng. Anh từng cho rằng đó là do cô rèn luyện khi ở tầng đáy xã hội. Nhưng hóa ra, cô vốn là tiểu thư nhà giàu, vậy mà vẫn sống phóng khoáng, vô tư. Anh khao khát cô, cũng như khao khát sự ấm áp và hạnh phúc.
“Minh… Kiến Ưu là một cô gái rất tốt.”
Chỉ một câu ngắn gọn.
Người đàn ông nói bằng sự chân thành, ánh mắt đầy yêu thương, tuyệt đối không thể giả dối.
Ông cụ im lặng thật lâu, hừ một tiếng: “Kiến Ưu dĩ nhiên là cô gái tốt, nhưng cậu từng từ chối nó một lần, giờ lại muốn cưới, thì không dễ vậy đâu.”
“Ông muốn thử thách thế nào cũng được.”
Minh Kiều không nhịn được làm nũng: “Ông ơi~”
“Thôi, nũng nịu cũng vô ích. Hai đứa ở lại nhà vài hôm, ta phải quan sát kỹ càng.”
Dư Tẫn Thành gật đầu đồng ý, hết sức kính trọng trưởng bối, hoàn toàn khác hẳn với lần trước đến nhà họ Vân.
Trong bữa tối, anh không chỉ chăm sóc Minh Kiều, mà còn để ý đến cả mấy vị trưởng bối, đúng chuẩn một chàng rể chu đáo.
Minh Kiều đã lâu không về nhà, liền ở cùng mẹ tâm sự khá lâu, tự nhiên cũng nhắc đến Dư Tẫn Thành. Cô chưa từng khen một người đàn ông nào nghiêm túc như thế. Nhìn dáng vẻ con gái sốt sắng muốn nói tốt cho anh, mẹ Vân còn không hiểu sao?
Nhưng làm mẹ thì thương con gái, trong khi con gái đau lòng cho bạn trai, bà lại lo con gái sẽ bị thiệt. Bà sợ Dư Tẫn Thành dễ dàng có được thì sẽ không biết trân trọng, vì thế tất nhiên phải để anh chịu thử thách nhiều phen.
Sau khi từ phòng mẹ bước ra, Minh Kiều tìm đến phòng khách dành cho Dư Tẫn Thành, gõ cửa rồi lén lút đi vào.
Anh đang viết gì đó. Người đàn ông đổi sang áo len nâu, quần đen, ngồi bên bàn làm việc. Đôi chân dài vẫn nổi bật, tóc vừa gội sạch, ngũ quan tuấn tú, ngay cả dáng cầm bút cũng đẹp đến vô tình.
Minh Kiều nghiêng đầu trêu chọc: “Đây là bạn trai của mỹ nhân nào mà lại đẹp trai thế này?”
Dư Tẫn Thành nhìn cô đầy dịu dàng, bật cười.
“Lại đây.” Anh vỗ lên đùi mình, ra hiệu cô ngồi.
Minh Kiều đi tới, thản nhiên ngồi lên, vòng tay ôm cổ anh: “Viết gì vậy?”
“Không có gì.” Giọng anh thản nhiên, đẩy cuốn sổ da sang một bên.
Cô càng tò mò, bất chợt hôn anh một cái, còn cắn nhẹ môi anh. Dư Tẫn Thành sững lại. Nhân lúc đó, Minh Kiều nhanh tay giật lấy cuốn sổ mở ra.
[1. Kiều Kiều từng nói trong phỏng vấn, không thích đàn ông quá trầm, phải sửa.]
[2. Kiều Kiều không thích đàn ông tự cao, phải sửa.]
[3. Kiều Kiều ghét đàn ông quản quá nhiều. Anh biết mình sai… sẽ đổi cách khác.]
[4. Kiều Kiều thích quần áo XX, nước hoa XXX, son XXX, túi XX, anh đều chuẩn bị sẵn.]
…
[1003. Hôm nay về nhà cùng Kiều Kiều, cô ấy vẫn hơi kén ăn, nhưng rất vui. Sau này phải thường xuyên đưa cô ấy về nhà.]
[1004. Xa cô ấy ba mươi phút, tôi đã nhớ rồi.]
Minh Kiều ngẩn ngơ rất lâu.
Trong lòng chua xót.
Dư Tẫn Thành rút lại cuốn sổ, vòng tay ôm eo cô: “Em chịu đến đây, anh rất vui.”
Dù sao thì ở trong nhà cô, nếu anh chủ động đến tìm sẽ dễ khiến ông cụ không vui, còn làm xấu thêm ấn tượng.
Minh Kiều đưa đôi bàn tay nhỏ nâng mặt anh, hôn lên hàng mày, khóe mắt: “Anh ngốc quá.”
Anh đưa lòng bàn tay khẽ vuốt tóc cô: “Anh muốn cho em tình yêu thật tốt, không muốn em thất vọng. Anh chỉ sợ bản thân làm chưa đủ, để em mất niềm tin vào tình yêu.”
“Không đâu.” Minh Kiều đỏ mắt lắc đầu: “Anh là tốt nhất, tốt nhất trên đời. Em thật sự thích anh, A Tẫn.”
Dư Tẫn Thành đau lòng nhất là thấy cô đỏ mắt, lập tức hoảng loạn: “Đừng khóc.”
Anh sốt ruột đến mức giọng có phần nghiêm nghị, làm Minh Kiều bật cười: “Trời ơi, đây là bạn trai nhà ai mà dỗ người ta cũng không biết.”
Tâm trạng cô lên xuống thất thường, khiến tim anh như sắp rơi ra ngoài. Bất lực, anh khẽ hôn lên ngón tay cô: “Được rồi, anh sẽ học.”
“Có phải lại định ghi vào sổ tay không?”
Dư Tẫn Thành có chút ngượng ngùng, nhưng cũng không phủ nhận. Đó vốn là việc anh vẫn làm mỗi khi không gặp Minh Kiều, viết mỗi ngày, thành thói quen mất rồi.
“A Tẫn, để em dạy anh cách lấy lòng ông với bố mẹ em nhé.”
Minh Kiều vòng tay ôm cổ anh, kề sát tai thì thầm không ít chiêu thức. Nhưng Dư Tẫn Thành nghe mà cứ lơ đãng, hơi thở cũng dần dồn dập.
“Anh có nghe nghiêm túc không đấy?”
“Ừm.”
Minh Kiều liếc thấy vành tai anh đỏ ửng, khẽ cười: “Vậy thì phải nhớ, làm đúng như em nói.”
“Cái này có tính là em ngang nhiên giúp anh gian lận không?” Dư Tẫn Thành dịu giọng hỏi.
Minh Kiều gật đầu: “Còn không phải sao, ai bảo em muốn gả cho anh đến thế.”
Dư Tẫn Thành sững sờ.
“Anh cũng muốn cưới em.” Từ rất lâu, thậm chí trong mơ cũng đã muốn rồi.
Minh Kiều từ trong lòng anh đứng dậy: “Vậy thì anh phải cố gắng đấy.”
“Em định về rồi à?”
“Ừm.”
Dư Tẫn Thành lập tức đứng lên: “Anh tiễn em.”
Anh tiễn cô ra ngoài, không nỡ rời. Tiễn xuống lầu vẫn không nỡ, ra khỏi cổng nhà vẫn không nỡ. Minh Kiều dứt khoát cười vẫy tay: “Hay là anh tiễn em thẳng đến phòng ngủ đi?”
Thế là hai người lại nắm tay quay về.
Trước khi vào phòng, Minh Kiều kiễng chân hôn lên khóe môi anh: “Ngủ ngon, A Tẫn.”
Dư Tẫn Thành nhìn cánh cửa khép lại, ngón tay chạm nơi môi vừa được cô hôn, khóe môi khẽ nhếch lên, cười nhạt.
Minh Kiều luôn thích bất ngờ hôn anh, lúc thì cuồng nhiệt, lúc thì thoáng qua, lúc thì ngọt ngào. Anh chưa bao giờ chống đỡ nổi, nhưng lại thích nhất dáng vẻ mỗi lần cô ngoan ngoãn kiễng chân cố hôn mình.
“Ngủ ngon.” Người đàn ông khẽ thì thầm.
Anh từ trên lầu phòng cô đi xuống, bỗng có thứ gì đó rơi nhẹ xuống vai anh, rồi bật xuống đất.
Dư Tẫn Thành ngẩng đầu, Minh Kiều tươi cười nói: “Nhặt lên đi, về phòng rồi hãy xem.”
Nói xong, cô đóng cửa sổ.
Anh cúi xuống nhặt, đó là một mảnh giấy.
Trở về phòng, mở ra, bên trong rơi ra một viên kẹo.
Trên giấy chỉ có một câu, chữ viết bay bổng phóng khoáng:
“Muốn ngủ cùng A Tẫn.”
Dư Tẫn Thành siết chặt tờ giấy, nét mặt khó đoán.
Người đàn ông ngồi yên vài phút, rồi bất chợt bước vào phòng tắm xả nước.