Đừng Rung Động Trước Vẻ Đẹp

Chương 41

Minh Kiều cười mãi không ngừng, không nói đồng ý, cũng không từ chối, chỉ trêu anh: “Vội đến thế sao?”

Dư Tẫn Thành khẽ ừ một tiếng. Tất cả những trò nghịch ngợm của cô, anh đều bao dung, lúc nào cũng nuông chiều cô như vậy.

Người đàn ông bật đèn lên, nhìn thấy nụ cười hững hờ của cô, trong lòng hiểu không thể nóng vội, nên cũng không thúc giục nữa, dịu giọng hỏi: “Vừa rồi có bị anh dọa không?”

“Không.” Minh Kiều đương nhiên biết là anh rồi. Cái sự chiếm hữu mãnh liệt ấy, cái vòng ôm cuống quýt đầy bất an ấy, ngoài Dư Tẫn Thành thì còn có thể là ai?

“Anh đến lúc nào vậy?” Minh Kiều trách yêu.

“Đến được một lúc rồi.”

“Sao không liên lạc với em?”

Dư Tẫn Thành không nói. Từ lúc xem xong chương trình anh đã cứ ngẩn ngơ, nghĩ đến ánh mắt Cảnh Dật nhìn cô, nghĩ đến việc hai người có thể ở cùng nhau suốt cả ngày, anh ghen.

Anh vốn luôn hiểu rõ tình cảm mình dành cho Minh Kiều, yêu đến tận xương tủy. Nhưng Minh Kiều lại là kiểu người phóng túng, anh không muốn quản cô quá chặt, lúc nào cũng tự nhắc nhở bản thân: đó là công việc của cô. Nhưng rồi sao chứ? Dù sao thì cô cũng là người của anh.

Minh Kiều nhìn thấy ánh mắt dần u tối của anh, bèn mỉm cười hôn anh: “Có phải nhớ em rồi không?”

“Ừ.”

“Em cũng nhớ anh.” Cô vòng tay ôm cổ anh, nhón chân cọ cọ vào cằm anh, dịu dàng gọi: “A Tẫn.”

Yết hầu Dư Tẫn Thành khẽ lăn, đáp một tiếng: “Ừ.”

“Em nhớ anh cả ngày rồi.” Cô vừa cười vừa nói khẽ.

Cô rõ ràng là cố tình trêu chọc anh. Hai người bên nhau lâu như vậy, anh còn không hiểu sao?

Cô lúc nào cũng thích trêu ghẹo, khiêu khích anh. Mới quen nhau, Dư Tẫn Thành thường lạnh lùng trách cô quá ngông cuồng, câu dẫn anh. Nhưng bây giờ thì sao? Anh yêu đến mê mẩn, anh nghiện mất rồi. Anh giống như một sợi dây diều, bị Minh Kiều nắm trong tay, mặc cho cô kéo dài kéo xa, mặc cô trêu đùa, mà anh hoàn toàn bất lực, cam tâm tình nguyện chấp nhận hết thảy.

Người đàn ông đột ngột siết chặt eo cô, ôm khít vào lòng: “Không sao, chúng ta có cả đêm.”

Những nụ hôn ào ạt phủ xuống, Minh Kiều nhắm mắt ngoan ngoãn đáp lại, bị kéo vào cùng nhau chìm đắm. Quả nhiên, một đêm chẳng nghỉ ngơi.

Sáng hôm sau, Minh Kiều bị tiếng điện thoại đánh thức, là Vệ Hoa gọi đến.

“Đại tiểu thư, dậy chưa? Bắt đầu làm việc rồi đấy.”

Hôm nay cũng phải ghi hình show giải trí. Minh Kiều liếc sang Dư Tẫn Thành vẫn còn ngủ say bên cạnh, khẽ đáp: “Em dậy ngay, chị qua đón em nhé.”

“20 phút nữa tới, nhanh lên đấy.”

“Vâng, biết rồi.”

Cúp máy, Minh Kiều yên lặng ngắm anh một lát. Khi ngủ, gương mặt anh rất tĩnh lặng, môi vẫn mím chặt, vẫn còn vẻ nghiêm nghị lạnh lùng. Minh Kiều khẽ cười, nhìn xuống yết hầu anh, nơi có dấu răng cô cắn để lại. Cô cúi xuống hôn nhẹ lên môi anh: “Tối gặp lại, A Tẫn.”

Cô mặc quần áo xuống lầu, ăn qua loa chút gì đó rồi rời đi. Bên cửa sổ phòng ngủ, người đàn ông đứng đó lặng lẽ dõi theo bóng lưng xa dần của cô.

Minh Kiều lên xe của Vệ Hoa, Phương Phi đưa cho cô ly trà sữa nóng vừa mua. Vệ Hoa liếc nhìn: “Tuy em đúng là thể chất không tăng cân, nhưng ăn uống thế này cũng không ổn đâu, ngày nào cũng uống nhiều trà sữa thế này.”

Minh Kiều cười hí hửng: “Không sao, em đứng lên cân để ăn đấy. Nếu thấy cân nặng thay đổi thì em dừng lại.”

Vệ Hoa: “…………”

“Em định công khai chuyện với Dư tổng thế nào?”

“Dạo này công ty có kế hoạch gì không?” Cô vừa uống trà sữa vừa hỏi.

Vệ Hoa gật đầu: “Chuẩn bị tung một vài bức ảnh của hai người trước, để fan dần dần chấp nhận. Ảnh trước đây bị chụp được cũng không ít, toàn bị Dư tổng đè xuống hết.”

“Vậy thì tung đi.” Minh Kiều nghĩ một lát rồi nói: “Tầm hai tuần là đủ rồi.”

Vệ Hoa cũng không phản đối, nhưng sắc mặt thoáng u buồn, như đang thương xuân bi thu. Minh Kiều nhìn cô: “Chị sao thế?”

“Chị đang nghĩ…” Cô ấy hơi làm bộ, lấy tay che miệng như sắp khóc. Minh Kiều quen cô bao nhiêu năm, còn không biết đang diễn trò gì sao? Chỉ bình tĩnh nói: “Nói đi, em nghe.”

“Chị chỉ nghĩ… sau khi em công khai, chắc chẳng bao lâu sẽ gả vào hào môn làm bà lớn. Em không thiếu tiền, cũng không thiếu người yêu thương. Nếu em rút khỏi giới, chị sẽ chẳng gặp được nghệ sĩ nào tốt như em nữa.” Vệ Hoa liếc cô một cái đầy ẩn ý, “Nhưng Kiều Kiều, em đừng lo cho chị, vì hạnh phúc của em, chị không sao, thật đấy!”

Minh Kiều yên lặng nhìn cô ấy diễn.

Vệ Hoa giả bộ lau nước mắt mấy lần, chờ đến khi Minh Kiều uống hết nửa cốc trà sữa, cô mới mở miệng: “Yên tâm đi, cho dù lấy chồng em cũng sẽ không rút lui. Em còn có niềm tin nghệ thuật cao cả, em còn muốn chinh phục giải thưởng quốc tế, cuộc đời em mới bắt đầu rực rỡ, lúc này mà rút lui, chẳng phải bao nhiêu năm nỗ lực đều uổng phí sao!”

Hai trợ lý lập tức gật đầu như giã tỏi. Vệ Hoa an lòng vô cùng: “Em nghĩ được vậy thì tốt quá! Chị chỉ sợ Dư tổng không cho em ra ngoài. Hai người vốn dĩ gia thế hiển hách, cũng chẳng thiếu tiền từ giới giải trí. Tốt! Có niềm tin nghệ thuật là tốt! Sau này chị và hai đứa nó sẽ tập trung toàn lực cho một mình em, chúng ta cùng nhau đi trên con đường đầy hoa!”

Minh Kiều không nhịn được bật cười. Bao nhiêu năm rồi, Vệ Hoa chưa bao giờ nói mấy câu sến súa thế này, xem ra lần này đúng là lo thật. “Chị yên tâm đi, em còn có cả đống fan sự nghiệp đang chờ em nuôi sữa đấy.”

Bốn người vừa đùa giỡn vừa đến nơi ghi hình, được báo hôm nay Cảnh Dật không tới, thay vào đó là một vị khách mời bí mật khác. Nhưng khách mời có bí mật hay không, với Minh Kiều mà nói chẳng quan trọng.

Kỳ này ghi hình tại một nông trang. Nhiệm vụ chưa được phát, chương trình đã chia đội sẵn. Sau khi bắt đầu, các khách mời vốn không quen nhau cũng giả vờ thân thiết, đùa cợt để tạo hiệu ứng giải trí. Người dẫn chương trình giới thiệu khách mời bí mật xuất hiện.

Một chiếc Bentley màu đen chạy tới, các khách mời làm ra vẻ mong đợi quá đà.

Minh Kiều đứng ngoài rìa, không mấy chú ý xem ai đến. Vô tình quay đầu liếc một cái, lại thấy trợ lý Tằng bước xuống xe. Minh Kiều hơi sững lại, sao trợ lý Tằng lại ở đây?

Khoan đã…

Không thể nào chứ?

Cô đứng thẳng người, khẽ nâng ngón tay đẩy chiếc kính râm trên mặt.

Cửa xe Bentley mở ra, đôi giày da đen giẫm xuống đất, một người đàn ông cao lớn, tuấn mỹ từ trong xe khom lưng bước ra, rồi chậm rãi đứng thẳng.

Tim Minh Kiều khẽ hẫng một nhịp.

Cô luôn biết Dư Tẫn Thành cực kỳ đẹp trai. Các minh tinh nam trong giới giải trí có thể dùng từ “đẹp trai” để hình dung, nhưng nếu dùng từ “tuấn mỹ” thì dường như chưa đủ để diễn đạt.

Dư Tẫn Thành thì khác, anh sinh ra trong giới thượng lưu, tự nhiên đã mang trong mình khí chất cao quý, điều này rất khó có thể rèn luyện được sau này. Ngũ quan anh sâu sắc, đường nét khuôn mặt rõ ràng, giống như người mẫu hạng nhất thường xuất hiện trên bìa tạp chí châu Âu, nhưng lại thêm vài phần tao nhã, lạnh nhạt. Dáng người cao lớn, khí thế lạnh lùng, bước đi ung dung, không nhanh không chậm, nhưng mỗi bước đều như một quả bom hẹn giờ nện vào tim Minh Kiều.

Cô bỗng nhiên đỏ mặt.

Chết tiệt, nhìn chính bạn trai mình mà cũng có thể đỏ mặt!

Minh Kiều tự khinh bỉ bản thân.

Nhưng rồi lại nhớ đến, đêm qua người đàn ông này đã ôm cô dịu dàng, nâng niu hết mực, khẽ gọi tên cô và nói rằng yêu cô, mặt cô càng đỏ hơn.

Minh Kiều cúi đầu xuống.

Ánh mắt Dư Tẫn Thành từ nãy đến giờ chưa từng rời khỏi khuôn mặt cô lấy một giây, anh đi thẳng về phía cô, hoàn toàn mặc kệ ánh mắt của những người khác.

Trong tầm mắt đang cúi xuống, Minh Kiều thấy đôi giày da sang trọng dừng lại trước mặt mình, bàn tay dài thon duỗi ra, giọng nói trầm thấp, khàn khàn: “Cô Minh, chúng ta lại gặp nhau rồi.”

Minh Kiều ngẩng đầu, nở nụ cười, đưa tay ra bắt lại. Động tác của anh rất nhẹ, chỉ khẽ siết một chút rồi rút về, cũng không chào hỏi các khách mời khác, mà đứng thẳng bên cạnh Minh Kiều.

Mọi người: “????”

Chuyện gì đây?

Người này ai mà mọi người chẳng biết chứ. Vấn đề là, sao anh ấy lại ở đây?

Tổng giám đốc tập đoàn Ích Chu, doanh nhân nổi tiếng Dư Tẫn Thành, chẳng phải chưa bao giờ lộ diện trên mạng sao? Hôm nay lại đến tham gia chương trình tạp kỹ?

Khách mời còn có thể kinh ngạc đến thế, thì chương trình chắc chắn đã dự đoán trước phản ứng này rồi. Đợi khi phát sóng, khán giả sẽ còn kinh ngạc hơn nữa.

Nhiệm vụ được công bố, Minh Kiều và Dư Tẫn Thành bị chia chung một nhóm. Trò chơi lần này là phải tìm được người bí ẩn ghi trên thẻ nhiệm vụ, lấy chìa khóa từ người đó, rồi dùng chìa khóa đổi lấy nhiệm vụ tiếp theo. Đội nào hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng nhanh nhất sẽ thắng.

Nhưng tâm tư của Minh Kiều và Dư Tẫn Thành hoàn toàn không đặt ở chuyện thắng thua.

Các nhóm tách nhau đi, Minh Kiều và Dư Tẫn Thành cũng chọn một hướng rời đi. Hai người sóng vai, lại còn phải giả vờ không quen biết.

Dù sao thì quan hệ của họ chưa công khai, nếu bỗng nhiên thân mật, fan có khi bị dọa đến ngừng tim mất.

Phía sau mỗi đội đều có quay phim theo sát, tất nhiên Minh Kiều và Dư Tẫn Thành cũng không ngoại lệ.

Cô cảm giác được anh cố tình rút ngắn khoảng cách. Khi đi qua những chỗ đường không thuận tiện, anh luôn lịch thiệp đưa tay đỡ cô, còn Minh Kiều thì giả vờ cảm ơn.

Hai người hoàn toàn đi loanh quanh không mục đích, trong lòng mỗi người mang một suy nghĩ riêng. Minh Kiều vốn là khách mời cố định, chương trình này lại thường lấy cô làm điểm thu hút, nên cũng không thể để không khí trầm xuống. Thế là cô tìm đề tài, hỏi người bên cạnh: “Ngài Dư thấy chương trình này thú vị không?”

Dư Tẫn Thành nhìn cô: “Thú vị.”

“Thú vị chỗ nào?”

Dư Tẫn Thành vốn dĩ chẳng thể nói được thú vị ở đâu, anh chưa bao giờ xem tạp kỹ. Nghĩ một lúc, rồi đáp: “Vì em ở trong này.”

Quay phim đứng sau còn sững người, lập tức lia máy ghi lại biểu cảm của Minh Kiều. Cô tươi cười rạng rỡ: “Không ngờ anh lại là fan của em đấy!”

Ánh mắt Dư Tẫn Thành sâu thẳm: “…Ừ.”

“Ha ha ha.” Minh Kiều cười gượng, “Thì ra ngài Dư cũng đu idol cơ à.”

Chưa bao giờ cô nghĩ có ngày, giữa hai người quen thuộc lại có thể lúng túng trò chuyện đến mức này. Cô thậm chí còn muốn liều lĩnh công khai luôn cho xong, nhưng quá bốc đồng, đành gắng gượng diễn tiếp.

Hai người trò chuyện qua loa, hoàn toàn quên mất việc phải đi tìm người bí ẩn, cứ thế lang thang trong nông trại.

Dư Tẫn Thành thấy cô thật sự mải quên cả nhiệm vụ, liền khẽ kéo cánh tay cô một cái, rồi nhanh chóng buông ra: “Cô Minh, chúng ta còn phải tìm người bí ẩn.”

Anh mỉm cười, nụ cười rất nhạt, nhưng dịu dàng.

Minh Kiều làm như không có gì, gật đầu: “Ừ, em biết. Em chỉ muốn đưa anh đi dạo một vòng thôi.”

Dư Tẫn Thành không phản bác, vẫn chậm rãi đi cạnh cô.

Thực ra những ai quen thuộc với Dư Tẫn Thành đều biết, anh vốn dĩ làm việc luôn dứt khoát nhanh gọn, ngay cả đi đường cũng bước đi rất nhanh, chưa bao giờ có dáng vẻ lười nhác thong dong thế này, tất cả chỉ vì chiều theo sở thích của Minh Kiều.

Hai người tìm một lúc thì gặp đội khác, đối phương đã tìm được hai chìa khóa, còn họ thì chưa có cái nào. Nói vài câu qua loa xong, lại tách nhau ra.

Sau đó, nhiệm vụ tìm “người bí ẩn” gần như đều do Dư Tẫn Thành dẫn dắt Minh Kiều hoàn thành. Cô vốn dĩ không giỏi tìm đồ, trí nhớ lại kém, dễ lạc đường, nếu không thì vừa rồi cũng đã chẳng vòng vo dẫn anh đi mãi như thế.

Tập chương trình lần này được ghi hình trong bầu không khí có chút quái lạ.

Khi phát sóng, sự xuất hiện của Dư Tẫn Thành quả nhiên khiến nhiều người bất ngờ. Fan club ngủ đông của anh suýt sụp đổ, lại gào lên “tôi chịu được nữa rồi, tôi thật sự chịu được!”. Nhưng điều khiến khán giả bất ngờ hơn cả việc anh tham gia show, chính là cảm giác couple giữa anh và Minh Kiều bùng nổ đến mức làm không ít người lọt hố ngay lập tức.

Bình luận cư dân mạng:

[Cặp này tôi thật sự chịu được, chịu được! Tổng giám đốc lạnh lùng cấm dục và minh tinh yêu kiều quyến rũ, CP này tôi ăn được hết!]

[Không, mọi người thật sự nghĩ Dư tổng cấm dục sao? Tôi cảm thấy anh ấy kiểu nghiêm túc nhưng dùng ánh mắt lái xe đó. Nhìn kỹ ánh mắt anh ấy dành cho Minh Kiều, dịu dàng đến mức không thể giả. Tôi không tin hai người này không có gì!]

[Tập đoàn Ích Chu của Dư tổng đã hợp tác với Minh Kiều hai lần rồi. Lần đầu là đại ngôn cho “Thiên Hạ”, lần thứ hai là bộ phim Diệt Thế. Nghe nói bộ phim này còn được đặt hàng riêng cho Minh Kiều nữa.]

[Má ơi có thật không vậy? Nghe mọi người nói y như thật luôn. Lần trước ship CP Cảnh Dật với Minh Kiều, chẳng phải cũng là đám người các bạn sao!]

[Có ai để ý không, lúc ở cùng Dư tổng, Minh Kiều mấy lần chủ động tìm chủ đề để nói chuyện. Đây hoàn toàn không giống Minh Kiều thường ngày, bình thường cô ấy đâu có cố gắng đến vậy để khuấy động bầu không khí?]

[Đúng, đúng! Với lại ánh mắt Minh Kiều nhìn Dư tổng cũng cực kỳ dịu dàng! Trong chương trình, Dư tổng còn kéo nhẹ tay cô ấy, còn cười với cô ấy dịu dàng đến vậy, trong khi với người khác thì lạnh nhạt. Tôi chính thức lọt hố rồi, cảm giác còn chân thực hơn cả với Cảnh Dật!]

[Dư tổng thân phận cao quý thế, Minh Kiều cũng là tiểu thư danh giá, đúng là rất xứng! Cầu xin tổ chương trình lần sau cũng mời Dư tổng đi, tôi còn muốn tiếp tục ăn đường ngọt QAQ.]

Nhìn hot search và màn bàn tán sôi nổi trên mạng, Minh Kiều quả thực không ngờ được. Quả nhiên fan chính là mấy cô gái cầm kính lúp, soi từng chi tiết nhỏ để ăn đường, thậm chí không có đường cũng tự tạo đường.

Ngồi trong studio, Minh Kiều nói: “Hay là nhân lúc này công khai luôn đi?”

Dù sao Vệ Hoa cũng là quản lý, phải tính toán toàn diện cho Minh Kiều: “Đợi thêm hai tập nữa. Hiện tại xu hướng đang rất tốt, mọi người đều rất ủng hộ hai người. Trước đây fan couple Kiều – Cảnh còn có người leo tường sang ship Dư tổng rồi. Fan của Dư tổng thì đang quan sát thêm. Đợi hai tập tới phát sóng, thêm nhiều khoảnh khắc ngọt ngào, tình cảm của mọi người càng dâng cao, công khai lúc đó sẽ càng được lòng dân. Nếu có ai dám phản đối cũng sẽ bị tập thể fan couple dập cho, đó chính là sức mạnh của CP fan.”

Minh Kiều cười khẽ:

“Thế tức là lại phải thiệt thòi cho A Tẫn nhà em rồi?”

Vệ Hoa nổi cả da gà, trợn mắt: “Cũng chỉ có Dư tổng mới chịu nổi cái kiểu làm bộ làm tịch này của em thôi!”

Minh Kiều bĩu môi.

Chiều hôm đó cô không có lịch trình, lại nhớ anh, liền chạy đến công ty anh. Hai người quen nhau lâu rồi, nhân viên trong công ty cũng quen cảnh này, chẳng ai bất ngờ nữa.

Trong văn phòng, Dư Tẫn Thành đang nói chuyện với mấy trợ lý. Minh Kiều đẩy cửa bước vào, trên mặt treo một nụ cười: “A Tẫn.”

Thấy bên trong có hơn chục trợ lý, trên mặt cô thoáng lướt qua chút ngượng ngùng, sau đó bình thản vén tóc: “Ồ, đông người ghê.”

Dư Tẫn Thành bước đến đón: “Sao đến mà không báo trước? Để anh xuống đón em.”

Sau khi xác nhận Minh Kiều không sao, cô muốn tiếp tục tìm manh mối, nhưng Dư Tẫn Thành thì ánh mắt cả quá trình đều dán chặt vào cô, chẳng thèm để ý bất cứ cái gì khác.

Khi chương trình phát sóng, đoạn này lập tức leo top hot search.

Cư dân mạng:

[Có phải mình nghĩ đúng không? Đúng không? Đúng không!!!]

[Chị em, tôi cũng thấy thế!]

[Tôi nhớ ra rồi, lần trước Minh Kiều tham gia show, có một người đàn ông bí ẩn gọi điện bảo sẽ đi cùng cô ấy, chắc chắn là Dư tổng! Giọng giống hệt! Còn lần cô ấy đi hát ở show khác, trong khán đài cũng thấy Dư tổng ngồi đó!]

[A a a a a tôi ship thật rồi!!!]

[Ánh mắt của Dư tổng lúc chạy tới tuyệt đối không thể giả được. Khi anh ngồi xổm hỏi cô có đau không, không hiểu sao tôi thấy thật cảm động. Anh ấy nhất định là rất, rất yêu Minh Kiều.]

[Đừng nói nữa chị em ơi, tôi từ tập trước đã ship tới giờ, mấy hôm nay thức mấy đêm liền. Tôi lại có thể rồi, tôi thực sự quá có thể rồi. Họ đã bên nhau rồi, ai cũng đừng kéo tôi ra!]

[Mọi người toàn nhắc Dư tổng, nhưng chẳng thấy ai nói Minh Kiều rất ngọt sao? Chính là cái dáng vẻ ngoan ngoãn, mềm mại như cô gái nhỏ, chắc là thường ngày được cưng chiều lắm. Tôi thật sự tan chảy rồi…]

[Online cầu chúc họ ở bên nhau! Tôi có thể không có tình yêu, nhưng CP tôi ship nhất định phải cưới.]

[Chào mọi người, tôi là cục Dân Chính, tự mình tới đây rồi.]

Quả đúng như Vệ Hoa nói, sức mạnh của fan là vô cùng lớn. Đặc biệt là khi một nhóm fan ship CP lên cơn cuồng nhiệt thì càng khủng khiếp hơn. Studio của Minh Kiều vốn đã chuẩn bị sẵn tư liệu, thấy dư luận thuận lợi liền từ từ tung ra. Các tài khoản marketing lớn nhanh chóng hùa theo, đẩy độ hot lên cao.

Thậm chí cả tài khoản Weibo đã bị bỏ hoang từ lâu của Dư Tẫn Thành cũng bị đào lại. Toàn mạng kéo tới hóng hớt. Trong đó, lần đầu tiên Minh Kiều xuất hiện trên Weibo của anh chính là ở bài đăng đầu tiên, mà bài đó lại đăng từ hai năm trước, đúng vào thời điểm hợp tác quảng cáo lần đầu.

——1. Hôm nay gặp Minh Kiều, cô ấy muốn quyến rũ tôi.

——2. Quả nhiên người phụ nữ này muốn quyến rũ tôi.

——3. Người phụ nữ này ngày nào cũng muốn quyến rũ tôi.

——4. Tôi đã nói rồi mà, cô ấy đang quyến rũ tôi.

——30. Minh Kiều nói cô ấy không hề muốn quyến rũ tôi, tôi không tin.

——40. Thì ra cô ấy thực sự chưa từng nghĩ sẽ quyến rũ tôi…

——50. Tại sao đã khiến tôi rung động rồi mà còn không chịu thừa nhận?

——55. Tôi nhớ cô ấy.

——70. Tôi nhớ cô ấy.

——80. Tôi nhớ cô ấy.

Liên tiếp mấy chục dòng weibo đều chỉ có mấy chữ “Tôi nhớ cô ấy”.

Về sau, weibo bỗng chuyển thành đủ loại ảnh đẹp của Minh Kiều.

——90. Hôm nay xem chương trình tạp kỹ của Kiều Kiều.

——93. Hôm nay xem phim truyền hình của Kiều Kiều.

——142. Dạo này đã xem hết toàn bộ phim điện ảnh của Kiều Kiều.

——236. Hôm nay từ xa nhìn cô ấy một cái, tôi nhớ cô ấy.

——361. Tôi tỏ tình, cô ấy từ chối.

——426. Lần thứ hai mươi lăm tỏ tình, cô ấy từ chối.

——469. Lần thứ một trăm sáu mươi tỏ tình, cô ấy từ chối.

——566. Tề Thâm nói tôi làm vậy không được, theo cách này sẽ không theo đuổi được Kiều Kiều, vậy tôi phải làm sao đây?

——694. Thì ra cô ấy ghét tôi đến thế…

——756. Mỗi ngày tôi đều nhớ cô ấy.

——846. Tôi không nhớ nổi đây là lần tỏ tình thứ mấy nữa, Minh Kiều lại từ chối tôi, ánh mắt nhìn tôi thậm chí còn mang theo chút thương hại.

——997. Tề Thâm khuyên tôi buông bỏ.

——998. Không thể nào.

Ba chữ cuối “Không thể nào”, đơn giản thôi, lại khiến người ta trong khoảnh khắc rùng mình da đầu.

Vốn dĩ netizen chỉ đến hóng drama, nhưng vào đúng giây phút ấy, tất cả đều đau nhói trong lòng. Mọi người thậm chí có thể tưởng tượng ra tâm trạng của Dư Tẫn Thành khi ấy như thế nào, có lẽ anh đã coi việc yêu Minh Kiều như một tín ngưỡng, vĩnh viễn không thể từ bỏ.

998 bài weibo, mỗi bài đều là về Minh Kiều. Toàn bộ đều không ai bình luận, không ai bấm thích, không ai biết anh đã lẩm bẩm một mình ở đó bao lâu, cũng không ai biết những đêm mất ngủ vì nhớ cô ấy anh đã vượt qua thế nào. Đây tuyệt đối không phải chỉ là mấy chữ “Tôi nhớ cô ấy” có thể gói gọn, mà là từng nhịp tim, từng cơn đau, thấm vào tận da thịt và máu xương.

Netizen:

[Xin lỗi, tôi thật sự khóc rồi, mẹ ơi đây là người đàn ông si tình tuyệt thế, bạn trai nhà tôi học ngay cho tôi!!]

[Vừa si vừa ngốc, mới đầu đọc weibo còn tưởng cái gì vớ vẩn, lúc nào cũng nghĩ Minh Kiều quyến rũ mình. Nhưng càng xem tiếp càng thấy cay mắt. Dư tổng viết bình thản vậy, nhưng trong lòng chắc đang rỉ máu từng nhát dao đúng không?]

[Tôi dùng cả vận đào hoa một năm của mình đổi lấy việc hai người ở bên nhau! Minh Kiều, cô nhìn Dư tổng đi, anh ấy yêu cô đến thế, cô nỡ lòng nào sao?]

[Dư tổng đừng sợ, cả mạng sẽ giúp anh theo đuổi nữ thần.]

[Tôi là fan Minh Kiều, thật ra trước giờ tôi nghĩ trên đời này chẳng có người đàn ông nào xứng với con gái nhà tôi. Nhưng Dư tổng thật sự quá đáng thương, đúng, là quá đáng thương! Tôi nghĩ một người đàn ông luôn luôn khắc khoải vì Minh Kiều chắc chắn sẽ không nỡ để cô ấy chịu ấm ức. Nếu Minh Kiều ở bên anh ấy, là fan tôi cũng yên tâm, cũng thật lòng chúc phúc.]

[Tôi là fan của Dư tổng, tôi cũng chúc phúc. Nhìn anh ấy thích một người đến mức này mà vẫn không có được, thật sự đau lòng quá, @MinhKiều xin hãy nhìn Dư tổng của chúng tôi đi, anh ấy yêu cô đến điên rồi!]

Lúc này Minh Kiều cũng đang nhìn những bài weibo của Dư Tẫn Thành. Cô nhớ rất lâu trước đây, khi vừa quen anh, đã từng nhận được hai lần tin nhắn riêng từ một tài khoản “xác sống”: [Follow tôi đi].

Minh Kiều đã phớt lờ, về sau cũng quên luôn chuyện đó. Giờ thì cô hối hận, nếu sớm nhìn thấy những bài weibo này, có lẽ cô đã động lòng sớm hơn, và anh sẽ không phải chịu nhiều giày vò như thế.

Dư Tẫn Thành hẳn cũng đoán được Minh Kiều sẽ nhìn thấy, vội vàng gọi điện tới. Minh Kiều hấp tấp lau khô khoé mắt, nhấc máy: “Alo?”

Vốn đã thấp thỏm về phản ứng của cô, nghe thấy giọng cô khàn khàn, tim anh chợt nhói một cái, bối rối không biết nên dỗ thế nào: “… Kiều Kiều, em đừng buồn, mấy cái đó đều là anh viết vớ vẩn thôi, anh đã bảo trợ lý Tằng xoá ngay rồi.”

“Không cần xoá, để đó đi.” Giọng Minh Kiều vẫn còn nghẹn. Cô nghe thấy bên kia truyền đến tiếng “rầm” nặng nề, liền lo lắng hỏi: “Anh sao thế?”

Giọng người đàn ông trầm ổn mà dịu dàng: “Không sao, Kiều Kiều đừng khóc nữa, anh đến với em ngay.”

Chỉ vì nghe thấy cô khóc, anh đã luống cuống, vội vàng xuống giường, hấp tấp đến nỗi va vào góc bàn mà ngã. Cho dù anh không nói, Minh Kiều cũng đoán được. Anh luôn luôn đặt cô ở vị trí đầu tiên.

Nước mắt trong mắt Minh Kiều rơi ra, lặng lẽ lau đi: “Anh cứ từ từ, em chờ.”

Lần này, em sẽ không từ chối anh nữa.

Vệ Hoa nhắn tin hỏi cô định làm gì.

Làm gì ư?

Giữa họ sớm đã không cần bất cứ bản kế hoạch hay quyết định nào. Anh yêu cô đến mức cẩn thận dè dặt, yêu đến mức nâng niu che chở. Anh đã cân nhắc hết thảy, công việc của cô, tâm tình của cô, fan của cô, chỉ là chưa từng cân nhắc đến chính bản thân mình.

Minh Kiều nhớ đến lời anh từng nói muốn một danh phận. Thứ anh muốn, cô sẽ cho.

Khi toàn mạng còn đang khóc lóc vì mối tình đau khổ đơn phương của Dư Tẫn Thành.

Minh Kiều đăng weibo: [Bài weibo thứ 999: Cảm ơn anh đã thích em thật lâu, bây giờ em cũng rất thích anh.]

Bình Luận (0)
Comment