Trong màn đêm, Dư Tẫn Thành vội vã chạy đến.
Vốn dĩ sau khi ở bên nhau, hai người thường xuyên sống cùng nhau, chỉ là thỉnh thoảng tách ra, không ngờ lần này lại xảy ra chuyện như vậy.
Anh bước vào biệt thự, đi thẳng đến phòng ngủ của Minh Kiều, bất ngờ đẩy cửa ra. Trong phòng, cô gái ngồi trên giường lau nước mắt, dường như bị tiếng động làm giật mình, ngơ ngác nhìn về phía anh. Đôi mắt đỏ hoe, bàn tay đang lau nước mắt cũng khựng lại.
Thật tủi thân, lại đáng thương.
Dư Tẫn Thành bỗng nhiên cứng đờ cả người, sắc mặt trầm lặng như nước, đứng trước mặt Minh Kiều mà mím môi chặt chẽ.
“…A Tẫn?” Minh Kiều bị anh nhìn chằm chằm đến mức hơi hoảng.
Dư Tẫn Thành đột nhiên xoay người đi vào phòng tắm, Minh Kiều sững lại. Đây là sao? Giận rồi à? Trông có vẻ rất giống.
Trong lòng cô lẩm bẩm, chẳng lẽ bây giờ anh mới nhớ ra oán hận mình sao?
Cô lại thấy ấm ức thêm một chút.
Dư Tẫn Thành bưng ra một chậu nước ấm, trên tay còn cầm vài chiếc khăn sạch. Người đàn ông lặng lẽ ngồi xuống cạnh giường, môi vẫn mím chặt, anh cầm lấy tay Minh Kiều, nhẹ nhàng lau đi. Lại đổi một chiếc khăn khác, gấp gọn, chậm rãi lau khuôn mặt cô. Thấy đôi mắt đỏ lên của cô, đầu ngón tay anh khẽ run, giọng khàn khàn nghẹn lại: “Đừng khóc.”
Âm thanh giống như vắt ra từ khe cửa gỗ cũ kỹ trong con hẻm xưa, thật sự chẳng dễ nghe, nhưng tình ý sâu nặng trong đó lại khiến người ta đau thắt lòng.
Lúc này Minh Kiều mới hiểu, không phải anh không xót xa cho mình, mà là anh đau lòng hơn bất kỳ ai. Nước mắt cô lại dâng đầy, tràn ra trong chớp mắt, anh vội vàng đưa tay lau đi, bàn tay run rẩy: “Đừng khóc, đừng khóc.”
Người đàn ông sốt ruột đến mức chỉ lặp đi lặp lại hai chữ ấy, ôm chặt cô vào lòng, nhẹ nhàng vỗ về: “Đều là do anh đáng đời cả.”
Anh hôn lên mái tóc cô: “Anh bây giờ rất mãn nguyện rồi.”
“Kiều Kiều ngoan.”
“Kiều Kiều của anh đừng khóc nữa.”
Sau khi ở bên nhau, Minh Kiều luôn được cưng chiều, được nâng niu, chưa từng phải chịu bất kỳ ấm ức nào. Vậy mà lần này chỉ một trận khóc thôi, đã khiến Dư Tẫn Thành ngay lập tức sinh ra cảm giác căm ghét chính mình. Những dòng Weibo kia vốn chỉ là tâm sự không nơi giãi bày, nhưng giờ lại trở thành nguyên nhân khiến cô đau lòng. Anh tình nguyện chịu đựng gấp trăm lần dày vò, cũng không muốn cô phải buồn dù chỉ một chút.
Sau nửa tiếng dỗ dành, cuối cùng cũng khiến cô nguôi ngoai. Minh Kiều bỗng ngẩng đầu, ôm lấy khuôn mặt anh, hôn từng cái một.
Dư Tẫn Thành lặng lẽ nhìn cô: “Sao thế?”
“Đền bù cho anh.”
Anh khẽ cười, bàn tay v**t v* mái tóc cô, ánh mắt dịu dàng ấm áp như gió xuân: “Cảm ơn em đã chịu thích anh.”
Nụ hôn của Dư Tẫn Thành in nơi khóe môi cô. So với những nụ hôn có phần bừa bãi của Minh Kiều, nụ hôn của anh lại cẩn trọng và trân quý, giống như một tín đồ thành kính hôn lên vị thần mà mình tôn thờ.
Nhiều khi Dư Tẫn Thành nghĩ, anh phải cảm ơn Minh Kiều vì tình yêu này, đã kéo anh ra khỏi vũng lầy tuyệt vọng. Minh Kiều và anh vốn khác nhau, cô có gia đình yêu thương, có bạn bè yêu thương, có người hâm mộ yêu thương, cô được bao quanh bởi tình yêu, chẳng hề thiếu thêm một người yêu cô. Nhưng Dư Tẫn Thành thì khác, anh chẳng có gì cả, anh chỉ có Minh Kiều.
Bị ánh mắt triền miên dịu dàng ấy nhìn chằm chằm, Minh Kiều lại chỉ muốn nghịch ngợm. Quả nhiên, hồ ly tinh và chính phái hòa thượng trời sinh đã là kẻ thù.
Cô bất ngờ nhào tới đè anh xuống, Dư Tẫn Thành thoáng ngẩn ra.
Minh Kiều tắt đèn: “Sau này sẽ còn nhiều lần để anh nói cảm ơn em.”
Trong bóng tối, tiếng cười trầm thấp của người đàn ông vang lên, anh xoay người ôm chặt lấy cô.
Sau khi tình cảm của Minh Kiều và Dư Tẫn Thành được công khai, Weibo gần như sập, mà những tấm ảnh do studio của Minh Kiều lần lượt tung ra đều trở thành chứng cứ ngọt sâu răng.
Có lẽ nhờ hiệu ứng từ hai tập chương trình tạp kỹ và phong cách Weibo đầy bi thương của Dư Tẫn Thành, sau khi họ công khai lại nhận được vô số lời khen ngợi. Phần lớn mọi người đều gửi lời chúc phúc, thậm chí không ít ngôi sao trong giới giải trí cũng bày tỏ, trong đó có cả Cảnh Dật và Lâm Tuyết.
Hai người này, một từng là bạn trai tin đồn của Minh Kiều, một từng là bạn gái tin đồn của Dư Tẫn Thành, khiến cư dân mạng ồ ạt kéo đến Weibo của họ để trêu chọc, bảo chi bằng hai người cũng thành đôi cho rồi.
Sáng hôm sau, Vệ Hoa gửi tin nhắn hỏi Minh Kiều đã dậy chưa. Minh Kiều vẫn còn ngủ, Dư Tẫn Thành thay cô trả lời: [Cô ấy còn đang ngủ, có chuyện gì không?]
Bên kia Vệ Hoa im lặng một lúc lâu mới nhắn lại: [Dư Tổng, tiện cho chúng tôi qua một chuyến không? Dù sao hai người cũng đã công khai, Minh Kiều phải cho fan một lời giải thích. Studio định để cô ấy livestream.]
Dư Tẫn Thành: [Được.]
Vệ Hoa dẫn theo hai trợ lý đến nhà Minh Kiều.
Minh Kiều tỉnh dậy, nhìn thấy Dư Tẫn Thành đang ngồi trên sofa. Ánh nắng xuyên qua cửa chớp chiếu xuống dưới chân anh. Người đàn ông cầm một tách cà phê bốc hơi nghi ngút, mắt cụp xuống, yên tĩnh đọc sách.
Minh Kiều ôm chăn, ngắm gương mặt cao quý kia rồi bật cười: “Đẹp trai thật.”
Dư Tẫn Thành ngẩng mắt lên: “Tỉnh rồi à?”
Giọng anh khàn khàn.
Minh Kiều nhướng mày nhìn hàng cúc áo được cài chỉnh tề kia. Cổ anh vốn có không ít dấu vết do cô để lại, đều bị người đàn ông lạnh lùng nghiêm cẩn này che đi hết.
Cô hất mái tóc, lười biếng gật đầu.
Rồi vươn tay, ngoắc anh một cái.
Dư Tẫn Thành đặt sách xuống, bước tới, cúi người muốn bế cô dậy. Minh Kiều thuận thế vòng tay ôm lấy cổ anh, hôn lên môi anh một cái nóng bỏng.
Dư Tẫn Thành khom lưng, cứng đờ tại chỗ hồi lâu, hơi thở dần trở nên nặng nề. Minh Kiều khẽ đẩy anh ra: “Em tự dậy được.”
Ánh mắt anh vẫn dõi theo, Minh Kiều lả lướt bước vào phòng tắm đánh răng. Đôi chân anh chẳng nghe lời, cũng bước theo sau.
Người đàn ông lặng lẽ bóp kem đánh răng cho cô, yên tĩnh đứng cạnh.
Đợi Minh Kiều đánh răng xong, anh khẽ hỏi: “Có thể hôn thêm lần nữa không?”
Minh Kiều bật cười.
Dư Tẫn Thành áp sát, ép cô vào bồn rửa, nâng cằm cô lên, hôn thật sâu.
Minh Kiều cảm thấy thỉnh thoảng Dư Tẫn Thành cũng có tiềm chất làm một gã đàn ông hư hỏng. Ánh mắt anh nhìn cô rõ ràng mang đầy sự chiếm hữu, nhưng hành động lại có chút kiềm chế, như sợ làm cô khó chịu. Thế mà chỉ cần vừa chạm vào, toàn bộ sự tự chủ của anh liền sụp đổ, giống như muốn nuốt chửng cô sạch sẽ. Nhưng sau khi ăn sạch rồi, ánh mắt anh lại đầy áy náy, luôn cho rằng mình quá đáng với cô. Trớ trêu thay, lần sau anh lại càng dữ dội hơn.
Ví dụ như bây giờ, Minh Kiều bị anh hôn đến mức không thở nổi, nhắc nhở thế nào cũng vô dụng, cuối cùng phải mạnh tay đẩy anh ra. Người đàn ông hoảng hốt lau đi vết ướt trên môi cô, thấp giọng nói: “Xin lỗi, lần sau sẽ không vậy nữa.”
Cô chỉ biết bất lực mỉm cười: “Không sao.”
Hai người dùng xong bữa sáng, thì Vệ Hoa cùng trợ lý cũng đến.
Vệ Hoa đưa cho cô bản tổng hợp câu hỏi mà studio đã chuẩn bị sẵn: “Về việc fan sẽ hỏi những gì, bọn chị đã lọc ra mấy điểm quan trọng. Em xem rồi trả lời theo ý mình.”
Minh Kiều gật đầu.
Địa điểm phát trực tiếp được chọn ngay trong vườn, vì Dư Tẫn Thành đã trồng cho cô cả một vườn hoa, rất đẹp.
Hai trợ lý bận rộn chuẩn bị mọi thiết bị, Minh Kiều thì ngồi xếp bằng trên chiếc xích đu.
Khi livestream bắt đầu, lượng người xem tăng vọt, bình luận trôi nhanh đến mức không đọc kịp. May là studio đã chọn lọc sẵn những câu hỏi quan trọng để cô trả lời.
Minh Kiều mở đầu: “Xin chào mọi người, tôi là Minh Kiều. Hôm nay muốn trò chuyện một chút với mọi người về tôi và A Tẫn.”
Cô giơ bản câu hỏi trong tay lên, mỉm cười: “Do tốc độ bình luận quá nhanh, studio đã giúp tôi tổng hợp trước một số câu, bây giờ tôi sẽ lần lượt trả lời.”
“Câu hỏi đầu tiên: Bạn và Dư tổng đã quen nhau bao lâu?”
Minh Kiều nhanh chóng trả lời: “Bọn tôi ở bên nhau hơn nửa năm, quen biết nhau thì đã hai năm rồi.”
“Câu hỏi thứ hai: Bạn thích anh ấy ở điểm nào?”
Cô hơi suy nghĩ một chút.
Người đàn ông ngồi bên cạnh lẳng lặng quan sát, bất giác ngồi thẳng người, hàng lông mày khẽ nhíu, ánh mắt thoáng vẻ căng thẳng.
Minh Kiều mỉm cười: “Lúc mới quen, anh ấy kiêu ngạo, bá đạo, lạnh lùng và chẳng ga-lăng gì cả, kiểu đàn ông mà nhiều cô gái ghét. Nhưng dần dần tiếp xúc, tôi phát hiện ra anh ấy thật ra rất ấm áp, tỉ mỉ và dịu dàng. Hỏi thích ở điểm nào thì thật sự khó nói rõ. Nhưng…”
Cô quay sang nhìn Dư Tẫn Thành, ánh mắt đầy dịu dàng: “Nhưng chỉ cần nghĩ đến anh ấy thôi, tôi đã thấy vô cùng yên tâm, và có thể vẽ ra rất nhiều tương lai thuộc về cả hai.”
Dư Tẫn Thành nghe xong, môi hơi mím lại rồi cũng mỉm cười.
Ba người của Vệ Hoa thì bị “ngọt đến ê răng”, còn trong phòng livestream, fan đồng loạt spam [chanh] [chanh] [chanh].
Minh Kiều tiếp tục: “Câu hỏi thứ ba: Dư tổng theo đuổi bạn lâu như vậy, khoảnh khắc nào khiến bạn rung động nhất?”
Cô suy nghĩ thêm mười mấy giây: “Không có khoảnh khắc cụ thể. Anh ấy đã làm rất nhiều việc cho tôi, tất cả đều tự nhiên mà thành.”
Thực ra, đó là lời nói dối.
Ngoài cô ra, không ai biết lúc khiến cô rung động nhất là lần anh trèo khắp núi để hái cho cô một bó hoa dại, ngày ngày kiên nhẫn đứng chờ trước cửa nhà. Khi gặp được cô, người đầy bụi đất, lại lo lắng hỏi xem cô có thích không.
Và cô đã đáp rằng rất thích.
Sau này nghĩ lại, đúng là thật sự rất thích.
“Câu hỏi thứ tư: Bạn có vì Dư tổng mà rút khỏi giới giải trí, an phận làm bà xã hào môn không?”
Minh Kiều trả lời: “Tôi sẽ cân bằng tốt giữa gia đình và công việc. Fan không cần lo lắng, tôi sẽ không giải nghệ đâu.”
“Câu hỏi thứ năm…”
Cứ thế, livestream kéo dài hơn một tiếng, trả lời vô số câu hỏi. Những người quan tâm đến tình cảm của hai người đều nhận được phản hồi tích cực từ Minh Kiều, fan hâm mộ cũng yên tâm phần nào. Với Dư Tẫn Thành “anh rể quốc dân” trong mắt fan, mọi người nhìn chung cũng khá hài lòng. Còn fan couple thì khỏi nói, vui như tết.
Hoàn thành công việc, Vệ Hoa cùng trợ lý định rút lui để dành không gian riêng cho cặp đôi vừa công khai. Thấy mọi người bận rộn cả buổi sáng, Minh Kiều mời họ tối đến ăn cơm chung. Dư Tẫn Thành luôn chiều theo cô, tất nhiên không có ý kiến gì.
Hai người bên nhau lâu như vậy, nhưng chưa từng cùng ăn với bạn bè hay đội ngũ. Một phần vì Dư Tẫn Thành vốn ít nói, lạnh lùng, khiến người quanh Minh Kiều hơi ngại. Phần khác, tuy anh không nói ra, nhưng lại không thích có ai chen vào thế giới hai người. Vì thế, Minh Kiều chưa bao giờ chủ động đề cập. Nay vừa công khai, cũng coi như dịp để ăn mừng.
Cô đặt bàn ở nhà hàng Ngọc Hoa Đài, rồi lại bảo Dư Tẫn Thành gọi thêm cả Tề Thâm. Anh hơi bất ngờ: “Anh tưởng em ghét cậu ta.”
Tề Thâm trông chẳng khác nào một kẻ lưu manh, suồng sã, chẳng nghiêm túc, đúng là Minh Kiều không thích lắm. Lần trước còn bị bắt gặp đang nói xấu cô. Nhưng suy cho cùng, anh ta là số ít bạn bè của Dư Tẫn Thành, trong khi Mục Xuyên thì ở tận Tấn Thành không về được. Không lẽ tụ tập lại bỏ mặc bạn anh sao?
Minh Kiều thản nhiên nói: “Cũng không đến mức ghét. Sau này em lấy anh, kiểu gì cũng sẽ phải gặp thường xuyên, không thể tránh mặt mãi được. Em vốn rộng lượng, chẳng thèm để bụng đâu.”
Dư Tẫn Thành lặng lẽ nhìn cô một lúc lâu. Minh Kiều thấy lạ, quay sang hỏi: “Sao vậy?”
“Không có gì.” Anh chỉ là vui mừng vì cô có thể tự nhiên nhắc đến chuyện kết hôn với anh. Người đàn ông khẽ nhếch môi, nắm lấy tay cô.
Nhìn dáng vẻ anh vui đến mức chẳng biết làm sao, Minh Kiều có chút bất đắc dĩ, liền cầm điện thoại định gọi cho Tề Thâm. Dư Tẫn Thành cau mày, lấy điện thoại về: “Em đừng nói chuyện với cậu ta.”
“Tại sao?”
Anh chau mày nhưng không trả lời.
Tề Thâm giỏi trêu chọc con gái như thế, Dư Tẫn Thành không muốn giữa hai người có bất kỳ sự liên hệ nào, hơn nữa tối nay tụ tập, anh còn phải cảnh cáo anh ta giữ cho đàng hoàng một chút.
Người đàn ông mang theo tâm sự nặng nề, cầm điện thoại đi xa.
Quả nhiên, bên kia Tề Thâm đang bận tán gái thì nhận được cuộc gọi. Nghe xong lời căn dặn của Dư Tẫn Thành, hắn uể oải nói: “Dư tổng ngài yên tâm, tối nay tôi nhất định biểu hiện thật tốt, tuyệt đối giả trang thành một thanh niên ba tốt, cam đoan không làm ngài mất mặt!”
Dư Tẫn Thành mặt lạnh, dập máy.
Tề Thâm nhìn chằm chằm màn hình tối đen, tặc lưỡi một tiếng. Ăn chơi sa đoạ mới sung sướng chứ, tự dưng lại chui đầu vào lồng khóa mình, hắn thật sự không hiểu Dư Tẫn Thành nghĩ gì.
Hắn ôm trái ôm phải hai cô gái từ sàn nhảy trở lại ghế lô. Bình thường đi chơi chung toàn là công tử nhà giàu, hôm nay có thêm hai nam sinh, nghe nói muốn rèn luyện tâm hồn, nếm thử cảm giác cuồng dã.
Cả ngày Tề Thâm chán chết, anh ta và Dư Tẫn Thành khác nhau hoàn toàn: Dư Tẫn Thành là cỗ máy kiếm tiền, còn anh ta thì giỏi nhất là xài tiền. May mà gia đình giàu có, đủ cho anh ta tiêu hoang.
Tối nay anh ta định dắt hai đàn em mới này trải nghiệm một phen “cuồng dã”, dạy chúng uống rượu hút thuốc, thế nên gọi đến cả đám gái tiếp rượu.
Nhìn hai đàn em khá biết điều, anh ta cười đẩy hai cô gái trong lòng ra, châm một điếu thuốc.
Đúng lúc ấy, cửa bị đẩy ra, một cô gái trẻ mặc váy trắng bước vào. Tóc xõa vai, dung mạo thanh tú như đóa bách hợp trong gió, vô cùng trong trẻo và tao nhã.
Cô đi thẳng đến trước mặt một trong hai nam sinh, giật điếu thuốc trong tay anh ta, rồi trừng mắt nhìn.
Tề Thâm ngẩn ra, nheo mắt quan sát. Không lẽ quán Oanh Ca này lại chơi chiêu mới?
Anh ta chậm rãi đứng dậy, giơ ngón tay ngoắc: “Cô, lại đây.”
Cô gái cười lạnh: “Chính anh muốn dạy em trai tôi ‘cuồng dã một phen’ phải không?”
“Em trai?” Tề Thâm hơi ngơ, rồi bật cười đầy ẩn ý. Thì ra Oanh Ca còn bày trò nhập vai?
Cũng được thôi.
Anh ta ngậm điếu thuốc, cười ngông nghênh: “Đúng, vậy cô muốn dạy dỗ tôi thế nào, hửm?”
“Hửm cái đầu nhà anh!”
Ninh Tại giáng cho hắn một bạt tai. Tề Thâm bị đánh đến choáng váng, điếu thuốc còn làm bỏng môi.
Nam sinh kia bị chị gái túm tai lôi đi, để lại một tên run rẩy tại chỗ.
Cuối cùng Tề Thâm mới hoàn hồn, tức điên chửi thề một tiếng, hỏi thằng nhỏ: “Con nhỏ đó là ai?”
“Chị gái bạn em…”
Ánh mắt Tề Thâm đầy ghét bỏ: “Trông mày sợ nó lắm nhỉ?”
“Cô ấy là giáo viên em…” Nam sinh suýt khóc.
“Đệch. Giáo viên thì có gì phải sợ, cô ta dạy môn gì?”
Nam sinh run rẩy: “… Giáo viên taekwondo.”
“…”
Chả trách cái tát vừa rồi lực tay kinh khủng thế.
Anh ta xoa mặt, rít một hơi, rồi ném điếu thuốc xuống sàn: “Cô ta tên gì?”
“Ninh… Ninh Tại, quán quân taekwondo thành phố Đông Châu mấy năm liền…”
Đệch.
Anh ta và cô gái này không đội trời chung!
**
Hai tiếng trước bữa tiệc, Minh Kiều bỗng nhận được điện thoại của Vân Đàn. Từ khi cô và Dư Tẫn Thành bên nhau, Vân Đàn bỗng dưng biến mất. Không cần đoán cũng biết chắc lại đi khắp nơi tìm Cố Hoàn Tây. Dĩ nhiên, kết quả y hệt mấy năm trước, không tìm được.
Minh Kiều chợt thấy thương cảm cho anh trai mình, thuận tiện mời anh đến bữa tiệc tối nay. Vân Đàn không từ chối. Thực ra từ khi cô với Dư Tẫn Thành yêu nhau, hai tình địch năm xưa này vẫn chưa chính thức gặp mặt.
Tám giờ tối, trong phòng bao sang trọng của Ngọc Hoa Đài, mọi người đã có mặt, nhưng bầu không khí lại hơi kỳ lạ.
Minh Kiều và Dư Tẫn Thành tất nhiên là tình ý nồng nàn nhất. Ba người Vệ Hoa thì có phần gượng gạo, Vân Đàn vùi đầu uống rượu, còn Tề Thâm, kẻ vốn mồm mép nhất, nay cũng mặt nặng như chì.
Minh Kiều gõ đũa vào bát: “Mọi người làm gì thế? Vui lên nào, ai nấy kéo cái mặt dài thượt ra vậy?”
Dư Tẫn Thành quét mắt nhìn xung quanh, sợ họ phá hỏng tâm trạng của Minh Kiều, lông mày nhíu lại: “Các người…”
Tất cả cùng nhìn về phía anh.
Dư Tẫn Thành nhàn nhạt nói: “Vui vẻ lên.”
Vân Đàn cười nhạt, nâng chén rượu hướng về Dư Tẫn Thành: “Dư tổng, chinh phục được con gái nhà họ Vân chúng tôi đâu dễ dàng, uống một chén chứ?”
Dư Tẫn Thành nâng ly, trong lòng vẫn nghĩ đến việc quan trọng khác, chỉ nhấp một ngụm qua loa.
Vân Đàn thì uống cạn cả ly rồi lại rót đầy, rõ ràng là có ý mượn rượu giải sầu.
Sau vài vòng rượu, Vân Đàn rút điếu thuốc đi ra ngoài. Minh Kiều không yên tâm, nói với Dư Tẫn Thành: “Em ra ngoài xem anh trai một chút.”
Dư Tẫn Thành gật đầu.
Cô dừng bước ở góc hành lang, thấy Vân Đàn dựa vào tường. Điếu thuốc trong tay anh thực ra chưa châm, chỉ vô lực day nơi khóe mắt. Phải mất hai phút mới lấy bật lửa ra đốt.
Trong khoảnh khắc ngọn lửa lóe lên, Minh Kiều nhìn thấy nơi khóe mắt anh ướt át. Anh đưa tay lên, ngón tay thon dài hờ hững lau đi, rồi đứng thẳng định bước tới, ngẩng đầu lại bắt gặp ánh mắt Minh Kiều, cả người khựng lại.
Minh Kiều mỉm cười nhạt: “Anh à, đây là lần đầu tiên em thấy anh khóc đấy.”
Vân Đàn trầm mặc.
“Đã biết sẽ thế này thì ngày xưa hà tất phải làm vậy.” Minh Kiều thở dài, xoay người rời đi.
Lúc đầu buổi tiệc hơi trầm, may mà Phương Phi và Hoắc Á biết khuấy động không khí, Tề Thâm uống vài chén đã quên mất nỗi nhục bị tát, nhờ ba người này mà bữa tiệc dần sôi nổi hẳn.
Vân Đàn thì cứ kéo Dư Tẫn Thành uống rượu. Anh vốn không thích, sợ say rồi để Minh Kiều vất vả chăm sóc, nhưng sau khi Vân Đàn say mèm lại ôm lấy anh mà gọi từng tiếng “em rể”, thật ra trong lòng anh rất thích nghe. Quay đầu nhìn gương mặt dịu dàng của Minh Kiều, lại càng say mê đến choáng váng. Vui mừng quá, anh uống thêm, chẳng mấy chốc cũng ngà ngà, cuối cùng chỉ còn mỗi Minh Kiều tỉnh táo.
Điều Minh Kiều không ngờ là, sau khi Vân Đàn và Dư Tẫn Thành say, cả hai đều hồ đồ chẳng phân biệt được phương hướng, thậm chí còn nhận nhầm người.
Vân Đàn vẻ mặt đầy hối hận, ánh mắt si tình nhìn chằm chằm Dư Tẫn Thành: “Hoàn Tây, anh sai rồi. Hoàn Tây, em quay lại đi, em định trừng phạt anh đến bao giờ? Bao năm qua em bỏ đi không lời từ biệt, anh tìm em khắp nơi, nhưng em chẳng để lại chút manh mối nào, anh biết tìm ở đâu đây?”
Minh Kiều: “……”
Dư Tẫn Thành kéo Vân Đàn vào lòng, khẽ vuốt má anh ta: “Kiều Kiều ngoan, đừng khóc, anh ở đây. Anh sẽ không đi đâu cả, anh sẽ mãi mãi ở bên em. Sao anh nỡ rời xa em? Đừng khóc, đừng dày vò anh như vậy.”
Minh Kiều: “……”
Vân Đàn nắm chặt cổ áo anh, sốt ruột ôm lấy gương mặt: “Hoàn Tây, chỗ nào em không thích anh, anh sẽ thay đổi. Em trở về nhìn anh một lần thôi, anh nhớ em đến phát điên…”
Vệ Hoa cùng hai trợ lý bị ồn ào đến mức phải ngẩng đầu khỏi bàn, Tề Thâm thì say bét nhè mắng chửi loạn xạ. Minh Kiều bình tĩnh rút điện thoại, bật chức năng quay phim.
Dư Tẫn Thành chỉ cảm thấy người trong lòng khóc mãi, khóc đến nỗi tim anh như vỡ ra. Anh dịu dàng lau nước mắt cho “người đó”, rồi chăm chú nhìn Vân Đàn: “Ngốc Kiều Kiều, sao anh có thể không thích em? Em không cần thay đổi gì cả, là anh chưa đủ tốt.”
Ánh mắt anh hơi buồn bã: “… Em tốt như vậy, quá tốt, anh lại sợ bản thân không xứng với em.”
Anh thật ghen tị với Minh Kiều, tiểu hồ ly ấy có được nhiều tình yêu đến thế, còn anh thì lớn lên cô độc, luôn lo lắng mình không thể cho cô điều cô mong muốn.
Nghĩ vậy, Dư Tẫn Thành lại vội vàng nói: “Sau này nếu anh có chỗ nào không tốt, em cứ đánh, cứ mắng anh. Đừng rời xa anh, anh sẽ thay đổi.”
Minh Kiều ngơ ngác nhìn anh, cất điện thoại, khẽ cười rồi lau đi chút ẩm ướt nơi khóe mắt anh.
Thật là ngốc.
Người đàn ông chợt nắm chặt lấy tay cô. Anh thực sự say rồi, ánh mắt mất tiêu điểm, ôm tay cô đưa lên môi hôn nhẹ: “Em hứa với anh, được không?”
“Ừ.” Minh Kiều khẽ cười, “Em sẽ không rời xa anh.”
“A tẫn, em ở đây.” Giọng nói dịu dàng của cô vang lên.
Trong cơn mê loạn, Dư Tẫn Thành lần theo âm thanh mà tìm. Bàn tay lành lạnh của Minh Kiều khẽ chạm lên mặt anh, cũng giống như thế này, mỗi khi anh mơ hồ, cô sẽ giúp anh tìm lại phương hướng: “Em ở đây.”
Anh xoay người, ôm chặt lấy cô, khẽ thì thầm: “Kiều Kiều của anh.”
Một bữa rượu, say gục mấy người.
Khách sạn Ngọc Hoa Đài là khách sạn tốt nhất ở Đông Châu. Minh Kiều sắp xếp ổn thỏa cho mọi người, rồi cô và Dư Tẫn Thành cũng ngủ lại ở đó.
Nửa đêm, Dư Tẫn Thành bỗng nhiên giật mình tỉnh dậy. Động tác của anh khiến Minh Kiều cũng thức giấc. Anh cúi người, khẽ khàng chạm vào gương mặt cô, dò dẫm từng chút một.
“Sao vậy?” Minh Kiều nắm lấy tay anh.
“… Anh, anh hình như mơ thấy em đang khóc.”
Minh Kiều gối lên cánh tay anh, nhắm mắt nói: “Là anh trai em đó. Tối nay anh ấy uống say, cứ ôm lấy anh mà khóc. Em nào có khóc đâu. Nếu có ngày anh phụ em, thì em cứ học chị Hoàn Tây, chạy trốn đến tận chân trời, không cho anh tìm được…”
Môi cô bị bàn tay anh khẽ che lại. Dư Tẫn Thành ôm lấy cô: “Không đâu, anh sẽ không phụ em.”
Vì vậy, em cũng đừng nói như thế nữa, đừng dọa anh.
Minh Kiều khẽ ừ, nhắm mắt định ngủ tiếp.
Một lúc sau, anh trầm giọng nói: “Kiều Kiều, chúng ta về nhà đi.”
“Hửm? Sao lại về?”
“Về nhé?”
Minh Kiều mở mắt, chẳng lẽ anh không quen ngủ khách sạn?
“Được.” Cô ngồi dậy.
Dư Tẫn Thành giúp cô mặc áo, còn nửa quỳ xuống xỏ giày cho cô. Xong xuôi, anh quay người ngồi xổm trước mặt: “Kiều Kiều, anh cõng em.”
Minh Kiều mỉm cười, vòng tay ôm lấy cổ anh, nằm lên lưng anh.
Anh không lái xe. Giờ đã là hai giờ sáng, con phố dài vắng lặng, chỉ có cây xanh và ánh đèn cô độc. Khi nãy Minh Kiều hỏi sao anh không chọn lái xe, anh chỉ im lặng, kiên quyết cõng cô đi bộ trở về nơi thuộc về họ.
“A Tẫn, anh thật sự rất thích em nhỉ.” Minh Kiều thì thầm bên tai anh.
“Ừm.” Anh cười.
“Thích đến mức nào?”
Từng bước đi vững chắc, anh cẩn trọng vòng tay giữ lấy đôi chân cô, giọng dịu dàng: “Đợi đến ngày anh chết, anh sẽ nói cho em biết.”
“Sao lại nhắc tới cái chết?” Minh Kiều cau mày, “Không may mắn chút nào.”
“Được, không nhắc.” Anh mím môi cười.
Nhưng cả đời dài rộng như thế, anh nào biết tương lai mình sẽ yêu cô nhiều đến đâu? Giống như hôm nay, anh yêu cô còn nhiều hơn hôm qua. Câu hỏi này, có lẽ chỉ đến ngày anh chết mới có đáp án.
Đi hơn một tiếng, họ mới về đến nhà. Khi cánh cửa phòng ngủ mở ra, Minh Kiều sững lại, trên giường phủ đầy hoa hồng, căn phòng được trang trí như phòng tân hôn.
Thảo nào, thảo nào anh nhất định phải trở về.
Từ phía sau, lồng ngực ấm áp áp tới. Anh nhẹ nhàng ôm lấy eo cô: “Kiều Kiều, những gì anh có chẳng nhiều, chỉ có địa vị và tài sản, anh dâng hết cho em. Nếu em thấy chưa đủ, thì cả đời này, anh đem chính cuộc đời mình trao cho em, không giữ lại gì cả. Em có nguyện ý nhận không?”
Minh Kiều cúi đầu, thấy anh lồng chiếc nhẫn kim cương vào ngón áp út của mình. Như thể sợ cô từ chối, động tác còn hơi vụng về. Cô cười hỏi: “Nhận cái gì cơ?”
“Nhận anh làm chồng em.” Giọng trầm thấp của người đàn ông chứa đầy bất an.
Minh Kiều quay lại nhìn anh.
Anh hồi hộp chờ đợi.
Cô khẽ cười, dịu dàng v**t v* hàng lông mày của anh: “Sau này nếu chúng ta có con, em thật sự hy vọng nó sẽ giống anh.”
Dư Tẫn Thành sững người.
Minh Kiều thì thầm: “Bởi vì A Tẫn của em là người đàn ông tốt nhất, tốt nhất trên đời này.”
“Kiều Kiều, em… em đồng ý rồi sao?” Trong mắt anh ánh lên niềm vui sướng khó tin, giọng khàn khàn run rẩy.
Cô là người anh đã theo đuổi và chờ đợi bao lâu nay. Về tương lai của họ, anh từng tưởng tượng cả ngàn lần, nhưng chưa bao giờ có khoảnh khắc nào khiến anh kinh tâm động phách, quý giá đến thế. Chỉ cần nghe cô nói vậy, anh đã thấy cả đời này không còn hối tiếc.
Minh Kiều lặng lẽ nhìn anh hồi lâu, rồi bất ngờ kiễng chân cắn môi anh, nghịch ngợm cắn thật mạnh.
Đau đớn xen lẫn kh*** c*m.
Trong tai anh vang lên giọng cô:
“Em sẽ không bao giờ hối hận.”
Giống như cách anh yêu cô, cô cũng sẽ phá tan bóng tối, chạy về phía anh.