Dữ Nhữ Cuồng Ca

Chương 2

Sau khi một đám người rời đi, xung quanh lần thứ hai rơi vào yên tĩnh, xa xa truyền đến tiếng nói của người gõ mõ cầm canh, tưởng như những gì mới xảy ra chỉ là ảo giác.

Diệp Cuồng Ca trực tiếp ôm lấy Mục Tử Thanh, tiểu tử nhíu lông mày, nhắm chặt hai mắt, môi khô nứt, chỉ còn tồn tại một tia tức giận. Y không phát hiện ra Mục Tử Minh, chỉ ôm Mục Tử Thanh trở về phòng.

Đẩy cửa phòng ra, đem đứa nhỏ đặt lên giường. Diệp Cuồng Ca mở y phục cho hắn, vì hắn kiểm tra thương thế. Một luồng sóng chân khí từ trong tay Diệp Cuồng Ca chậm rãi tiến vào cơ thể Mục Tử Thanh.

Căn phòng yên tĩnh, chỉ còn lại tiếng rên yếu ớt từ đứa nhỏ.

Diệp Cuồng Ca nhắm hai mắt tiêu hóa tất cả những chuyện vừa phát sinh, y cũng không ngờ chính mình sẽ nhận lấy hai đứa nhỏ. Diệp gia bản vốn chỉ có mình y, từ khi nàng ấy mất, nơi này càng quạnh quẽ. Y cũng không định tái hôn, hạ nhân và chính y đều cho rằng Diệp gia sẽ như vậy tuyệt hậu.

Thôi, suy nghĩ nhiều vô ích, chỉ cần hai đứa nhỏ này nghe lời, y cũng không phải nhọc công nuôi chúng lớn.

Cảm nhận được thân thể đứa nhỏ đang ấm dần lên, máu cũng lưu thông trở lại, Diệp Cuồng Ca mở mắt, vừa vặn thấy một đôi mắt to tròn đang đánh giá y.

Diệp Cuồng Ca một đời giết người vô số, tuy có một gương mặt tuấn tú, nhưng sát khí tỏa khắp người, không chỉ làm bọn trẻ con khóc thét, mà người lớn thấy y cũng đâm ra sợ hãi.

Trong mắt đứa bé này không có nửa phần hoảng sợ, mà chỉ tràn ngập tò mò. Nhìn thấy vết  thương sâu trong ngực mình cũng không khóc rống lên, chỉ nghẹo cổ nhìn Diệp Cuồng Ca, bởi vì nhất thời không hiểu nổi tình hình mà choáng váng.

Diệp Cuồng Ca tùy ý để Mục Tử Thanh nhìn, ban nãy y đã kiểm tra qua, thủ phạm vốn muốn đâm thẳng vào tim, không biết đứa nhỏ kia làm sao mà thoát được đòn trí mạng.  Đã thế đứa nhỏ vốn yếu ớt, rồi bị nhiễm lạnh khi chạy trốn, nếu như sau này không chăm sóc cẩn thận, chắc chắn sau này sẽ lưu lại nguồn bệnh.

Sắc mặt tái nhợt của Mục Tử Thanh nhờ được chữa trị đã thêm sắc hồng. Tuy rằng vết thương trên ngực rất dọa người, thế nhưng không biết nam nhân mặt lạnh đã làm gì, hắn một chút cũng không đau.

Là người này cứu mình, Mục Tử Thanh nghĩ.

Mục Tử Thanh cảm giác xung quanh yên tĩnh quá đáng, mà nam nhân không có vẻ gì muốn nói chuyện, chỉ nhìn vết thương của hắn, không biết đang suy nghĩ gì. Hắn liền mở miệng trước, giọng nói yếu ớt bởi thiếu nước nên hơi khàn giọng.

“Ta không đau, xin đừng lo lắng cho ta.”

Diệp Cuồng Ca sắc mặt không hề thay đổi, trong lòng thấy nực cười. Rõ ràng người bị thương là chính mình, mà đứa nhỏ này lại đi an ủi hắn, thật sự thú vị.

Y thu tay về, sát khí không biến mất, ánh mắt như dao bén nhìn chăm chăm vào đôi mắt trong veo của đứa nhỏ, tựa hồ muốn tìm bên trong một tia khiếp đảm, mở miệng nói rằng: “Ngươi không sợ ta?”

“Không sợ, là ngài đã cứu ta.”

Mục Tử Thanh vừa tỉnh lại, nội tâm thật nhiều nghi vấn, nhưng nam nhân có vẻ tâm tình không tốt, hắn không muốn nam nhân chán ghét, liền không nhắc tới mối nghi hoặc trong lòng.

Thoát ra khỏi ký ức đao kiếm tàn nhẫn, sắc mặt trắng bệch của Mục Tử Thanh mới khôi phục chút huyết sắc. Tuy rằng sự tồn tại của nam nhân làm hắn cảm giác bình yên, thế nhưng vẻ xa cách của người này làm hắn có cảm giác vài giây nữa thôi, y sẽ bỏ hắn mà đi, hắn không khỏi đưa tay ra, muốn xác nhận nam nhân đẹp như thiên thần này không phải là ảo ảnh.

Mới đưa tay ra, Mục Tử Thanh thấy bàn tay dính máu của mình, lập tức run rẩy trở về.

Hắn không muốn làm bẩn áo nam nhân.

Diệp Cuồng Ca khó hiểu nhìn động tác đứa nhỏ, y khẳng định mình đã chữa trị cho thương thế Mục Tử Thanh, sao lại đau đến run rẩy thế. Y lẳng lặng nhìn đứa nhỏ, không có bất luận động tác gì, y chưa bao giờ an ủi người khác, càng không biết phải làm gì với một đứa nhỏ.

Lúc này, hai hạ nhân bưng nước nóng vào, vì Mục Tử Thanh thanh tẩy. Một người trong đó làm vẻ khó xử, hương y nói:  “Tam gia, vị tiểu thiếu gia kia…”

Diệp Cuồng Ca tự hiểu nàng đang ám chỉ Mục Tử Minh, đau đầu đi về phía phòng lớn, vừa mới đến gần, liền truyền đến thanh âm của Mục Tử Minh.

“Các ngươi đi ra, ta không muốn ở đây! Ta phải về nhà! Thả ta ra! Ta phải về nhà!” – Mục Tử Minh đẩy đồ ăn trên mặt bàn, đồng thời không ngừng kêu la, giằng ko với đám hạ nhân.

Diệp Cuồng Ca bởi vì xử lý nhiều việc nên đã hai ngày không chợp mắt, đêm nay lại bị quấy rầy, cơn ức chế đến bây giờ chưa bị bạo phát đã là kỳ tích. Ai ngờ Mục Tử Minh không biết phải trái này, cứ thích ném đá vào mặt hồ tĩnh lặng. Đã như vậy, cùng đừng trách y bất nhân.

Diệp Cuồng Ca nắm lấy cổ tay Mục Tử Minh, sắc mắt khó coi quan sát y, không kiên nhẫn nói: “Đươc, vậy ta liền cho ngươi về nhà.”

Dứt lời liền thi triển khinh công, mang Mục Tử Minh nhảy lên nóc nhà, đi về hướng nhóm hắc y ban nãy.

Đột nhiên bị kéo lên nơi cao, Mục Tử Minh hoảng sợ cực độ, nam nhân này chỉ lo động tác dưới chân, căn bản không quan tâm sống chết của hắn, hắn chỉ biết ôm lấy tay nam nhân để mình không ngã xuống. Theo cảnh vật biến hóa dưới chân, đường phố quen thuộc hiện ra trước mắt hắn.

Bước chân Diệp Cuồng Ca chậm lại, trực tiếp bước vào bên trong Mục phủ, lập tức hất tay đẩy đứa nhỏ ra.

Mục Tử Minh không có điểm tựa ngã nhào trên đất, chân mềm nhũn, lảo đảo chạy về phía trong. Thế nhưng mới tiến được hai bước, hắn liền thẫn thờ tại chỗ, cứ thế bất động.

Ngọn lửa chiến tranh đã dừng lại, thắng bại đã thấy rõ ràng. Mục phủ huy hoàng năm xưa nay chìm trong biển máu, thi thể khắp nơi. Bên tai truyền đến ấm tanh “tách tách” của ngọn lửa bén rơm, không khí chết chìm trong mùi hôi thối, Mục Tử Minh bị hun đến không chịu được che mũi lại, gập người xuống nôn khan.

Diệp Cuồng Ca, đến cả lông mày cũng không nhíu, những gì Mục Tử Minh phải chịu không khiến y động lòng thương, y chỉ muốn phơi bày sự thật tàn khốc, đẫm máu cho đứa nhỏ đang muốn trốn tránh này, còn đối phương có tiếp thu hay không, không có liên hệ đến y.

Bất ngờ vang lên một loạt tiếng bước chân, một đám người xuất hiện cách Diệp Cuồng Ca không xa, người cầm đầu không giấu nổi vẻ đắc ý, Diệp Cuồng Ca nhận ra – đó là Lý phủ chi chủ Lý Như Vân.

Thời điểm nhìn thấy Diệp Cuồng Ca, Lý Như Vân lập tức biến sức, hắn không nghĩ sẽ gặp người này ở đây, nếu hắn không xác định toàn gia của Mục phủ đã chết, hắn còn nghĩ đây là cứu binh của Mục phủ. Nhưng rồi hắn lại nghĩ, không đúng, Diệp các chắc chắn không bao giờ nhúng tay vào việc của tam phủ, tại sao y lại xuất hiện tại nơi này?

Lý Như Vân chần chờ đi về phía trước, từng bước một, cảnh giác mở miệng nói: “Hóa ra là Diệp các chủ, đã lâu không gặp, không biết các chủ đến đây, là vì…”

“Bằng hữu qua đời, Diệp mỗ đến đây đưa tiễn một đoạn đường thôi, có liên quan gì đến người.” – Diệp Cuồng Ca đứng chắp tay, trong lời nói lộ vẻ thiếu kiên nhẫn.

Lý Như Vân oán thầm, Diệp Cuồng Ca cùng Mục Trường Yên gặp được mấy lần, giữa bọn họ căn bản không có giao tình gì, làm sao có thể gọi lại bằng hữu?

Trong lòng nghi hoặc, Lý Như Vân liếc mắt nhìn người bên cạnh Diệp Cuồng Ca, đợi hắn nhận ra đó là ai, lập tức rên ra một tiếng lạnh lẽo, khinh thường nói: “Đâu không phải dư nghiệp của Mục gia sao, nguyên lai là trốn ở nơi của Diệp các chủ. Có điều Diệp các che chở cho người của Mục phủ, chẳng lẽ là muốn hướng về Lý phủ ta tuyên chiến?”

Diệp Cuồng Ca không muốn cùng Lý Như Vân phí lời, chính y còn chưa làm gì, mà kẻ kia đã lắm mồm lắm miệng. Y nghĩ mình đã thể hiện ý muốn xua đuổi rõ ràng, ai ngờ cái kẻ này cứ liên tục mồm năm miệng mười. Ánh mắt Diệp Cuồng Ca tối sầm, bàn tay bóp lên bên hông vẻ kiếm.

Động tác Diệp Cuồng Ca khiến Lý Như Vân kinh hãi, không khỏi lui về sau một bước. Hắn cảm thấy ánh mắt ấy vô hồn, không sống chết, hắn cũng biết rõ đối phương có sức mạnh kinh khủng thế nào, lập tức không nói thêm câu nào, chỉ sợ đâu thân chia lìa.

“Ta khuyên ngươi tốt nhất đừng làm chuyện không nên làm.” –  Câu tiếp theo của Lý Như Vân không hề thiếu khí thế, rồi mang thủ hạ lập tức rời đi, vị sát thần này không nên chọc vào.

Người đã đi xa, Diệp Cuồng Ca xoay người, từnhìn xuống Mục Tử Minh đang quỳ trên mặt đất, môi mỏng phun ra những lời lạnh lẽo.

“Đi theo ta, hoặc ở đây trở thành một phần của đống thi thể này, lựa chọn ở ngươi.”

Đôi mắt ngập nước, Mục Tử Minh nhìn khắp xung quanh, mơ hồ nhìn lại cảnh tượng trước mắt. Sự thật đã bày ra trước mắt, hắn không biết mình cuối cùng lưu luyến cái gì. Là Mục Tường Yên à? Không phải, phụ thân chưa bao giờ quan tâm hắn, mẫu thân thì cũng đã tạ thế từ ba năm trước, cái hắn lưu luyến, hẳn là nơi hắn gọi là nhà.

Mục Tử Minh ngẩng đầu lên, chớp mắt, nước mắt lăn dài, nhỏ xuống đất bùn, rất nhanh biến mất không còn tăm hơi. Hắn nhìn đống đổ nát thê lương ngập dưới đống lửa, hóa ra đây đã từng là nhà hắn…

Diệp Cuồng Ca bình tĩnh đứng cách hắn không xa, tà áo trắng đối lập với bóng đêm, kiêu ngạo mà cô đơn, tưởng như không ai có thể với tới. Bầu trời phương đông dần chiếu ánh sáng, thân thể người nọ dát lên một tầng hào quang, hóa ra là trời đã sáng.

Mục Tử Minh ngẩn ra, đúng thật, đêm đen làm sao nuốt chửng hắn mãi, mặt trời rồi cũng sẽ lên.

Diệp Cuồng Ca không muốn chờ đợi thêm nữa, y cho rằng đứa nhỏ vẫn không cách nào chấp nhận thực tại, vậy y cũng không muốn lãng phí thời gian. Không nghĩ Mục phủ lại sản sinh ra loại nhu nhược mạt hạng này, y lập tức xoay người chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc Diệp Cuồng Ca lướt qua đứa nhỏ, một khí lực yếu ớt kéo vạt áo y lại, Diệp Cuồng Ca cúi đầu nhìn, ánh mắt đứa nhỏ kiên định.

“Xin cho ta đi cùng ngươi.”
Bình Luận (0)
Comment