Mục Tử Minh bị đánh thức bởi một tràng tiếng gõ cửa. Hắn khó khăn mở mắt ra, giờ vào lúc giữa trưa, cả gian phòng sáng bừng lên nhờ ánh nắng
« Tiểu thiếu gia, đã đến lúc rời giường. »
Sau khi trở về, Mục Tử Minh đã trằn trọc trên giường với đủ nỗi suy tư, miễn cưỡng mãi mở ngủ được. Bởi vì không ngủ đủ giấc, nên đầu óc có phần mông lung
Bên ngoài không nghe thấy lời đáp liền cứ thế đẩy cửa bước vào. Là a hoàn tối hôm qua. Gương mặt nàng lộ vẻ vui mừng khi thấy Mục Tử Minh từ trên giường xuống, rồi đưa tay cho hắn thử mấy bộ quần áo.
Đến đây với thân phận kẻ lưu vong, Mục Tử Minh không mang theo hành lý, một phần quần áo cũng vì hư hại nghiêm trọng mà bị ném đi, nên nàng đã phải đến chợ vài phường mua vài bộ quần áo từ sáng sớm. Diệp gia quãnh quẽ bở vì có hai đứa trẻ một bỗng trở nên náo nhiệt, đặc biệt người đến chủ nhân sau này không còn cô đơn nữa, nàng liền cảm thấy hết sức cao hứng.
“Cảm tạ.” – Mục Tử Minh đưa tay tiếp nhận, gật đầu trí tạ. A hoàn nhiệt tình cũng Diệp Cuồng Ca lạnh nhạt như hai cực đối nghịch khiến hắn có phần không thoải mái.
“Ôi, không cần cảm ơn, đây là việc mà hạ nhân nên làm.” – A hoàn cười mỉm nhìn Mục Tử Minh tự mặc quần áo. Thời điểm này, gương mặt Mục Tử Minh vẫn còn chút khờ dại của trẻ con thế nhưng đã bắt đầu bộc lộ ra anh khí, nhận định sau sẽ là một thiếu niên anh tuấn tiêu sái, thật sự là càng nhìn càng dễ thương.
“Tiểu thiếu gia chờ một lúc rồi cũng chủ nhân đi dùng cơm trưa.”
*
Diệp gia vẫn chưa thiết lập phòng khách, phòng của Mục Tử Minh cũng là hạ nhân mất cả đêm chuẩn bị. Vì thế Diệp Cuồng Ca chỉ có thể để Mục Tử Thanh cùng phòng với mình, thuận tiện chăm sóc luôn thương thế của hắn.
Diệp Cuồng Ca đã lâu không cùng ai ở chung phòng, bây giờ đột nhiên có một đứa bé ở bên đâm ra cũng cảm thấy không thích ứng. Cũng may mà Mục Tử Thanh rất an tĩnh, giường lại lớn, nên y cũng coi như không quá tệ.
Mục Tử Thanh vừa sáng liền tỉnh lại, chỉ có điều sáng nay Diệp Cuồng Ca đã tỏ ra uể oải, hắn không đành lòng đánh thức đối phương, chỉ ngây ngẩn không dám làm ra một cử động nhỏ nào cả, thân thể theo đó trở nên cứng nhắc. Không giống như lúc tỉnh táo, Diệp Cuồng Ca khi ngủ như thu liễm tất cả băng lãnh, gương mặt kiên nghị cũng biến thành nhu hòa, nhìn qua thậm chí có chút vô hại, chỉ tiếc vừa tỉnh lại lại sẽ trở nên lạnh lùng xa cách. Mục Tử Thanh không phát bản thân đã say đắm ngắm nhìn chằm chằm đối phương bao lâu, chỉ biết mình không muốn bỏ qua biểu cảm hiếm có trên gương mặt nam nhân.
Lông mi Diệp Cuồng Ca run rẩy, tựa như muốn tỉnh lại. Người ngoài cửa tựa hồ tính toán được rồi thời gian, một loạt tiếng bước chân từ từ tới gần.
Nhìn thấy đối phương mở mắt, Mục Tử Thanh lập tức cười ngọt ngào, khóe môi cong lên lộ ra một chiếc răng nanh nhỏ.
“Chào buổi sáng!”
Nghỉ ngơi đủ sau một đêm dài một mỏi, Diệp Cuồng Ca cũng cảm thấy khoan khoái mà đáp lại.
“Sớm.”
—
Mặc quần áo xong xuôi, Diệp Cuồng Ca ngồi ngay ngắn ở ghế, phía sau có người vì y mà vẫn tóc. Liếc nhẹ đôi mắt, phát hiện sau bức bình phong lộ ra nửa người Mục Tử Minh. Đứa bé làm dáng vẻ do dự, muốn tiến đến nhưng cảm thấy không tiện. Diệp Cuồng Ca nhắm mắt làm bộ không thấy, ngược lại muốn xem Mục Tử Minh định làm gì.
Mục Tử Minh bị hạ nhân mời đến cùng Diệp Cuồng Ca dùng cơm. Tối qua đã cùng nhau xảy ra nhiều chuyện, thế nhưng thái độ của Diệp Cuồng Ca lại làm như không quen, hắn nhất thời không biết nên đối diện với người này thế nào, trái tim hắn lơ lửng, tiến không được, lùi cũng không xong, cũng không biết nên mở miệng thế nào.
Đợi một lúc, Mục Tử Minh quyết định lê bước chân đến trước mặt Diệp Cuộc Ca. Nhìn nam nhân cao hơn chính mình một cái đầu, Mục Tử Minh thăm dò nói: “Cha nuôi, nên dùng cơm trưa.”
Danh xưng này để Diệp Cuồng Ca chấn động trong lòng, hai mắt bỗng nhiên mở ra. Tuy rằng Mục Tử Minh không có gọi sai, thế nhưng y đối với thân phận này còn không chuẩn bị tâm lý kỹ càng, đứa nhỏ như thế vừa gọi khiến cho y có phần giật mình.
Mục Tử Minh nhìn nam nhân cao cao tại thượng đột nhiên mở mắt ra nhìn mình chằm chằm, còn tưởng rằng là mình nói sai cái gì. Hắn cảm thấy rất oan ức, rõ ràng vị lão phụ kia người chính mồm nói cho hắn biết, bây giờ hắn đã ở Diệp gia ở, gọi Diệp Cuồng Ca một tiếng cha nuôi cũng là không quá đáng. Có thể là nam nhân phản ứng nhưng nằm ngoài sự dự liệu của hắn, hắn cho rằng Diệp Cuồng Ca tức rồi.
Một bên Mục Tử Thanh đã nhận ra bầu không khí không đúng, hắn biết cái này là do nam nhân không quen với danh xưng nên không biết biểu đạt tình cảm của chính mình mà thôi, cũng không hề tức giận. Nhưng là ca ca lại như không biết, lúc này hắn đang cúi đầu, như một phạm sai lầm, tay chân luống cuống hết cả ra.
Mục Tử Thanh chỉnh lại y phục của mình cho hảo, liền chủ động đến gần Diệp Cuồng Ca, lôi kéo ống tay áo nam nhân, nhẹ giọng mở miệng nói: “Cha nuôi, chúng ta đi ăn cơm đi, lẽ nào người vẫn không có đói?”
Tâm tư như được kéo lại, Diệp Cuồng Ca phát hiện mình đang thất thần, đứa trẻ lôi kéo lại làm vẻ mặt vô tội, khiến người ta không đành lòng trách cứ. Diệp Cuồng Ca gật gù, đáp: “Đi thôi.”
Không biết hành vi ban nãy của y có để Mục Tử Minh hiểu lầm.
—
Chiếc bàn tròn không lớn bày ra bốn món ăn, toàn là những món phổ thông nhưng hương vị đều cực phẩm. Lúc này trên bàn cơm, ngoại trừ tiếng bát đũa va chạm, cùng tiếng nhai nuốt nhẹ nhàng, còn lại đều là một mảnh yên tĩnh.
Diệp Cuồng Ca cứ thế dùng bữa, không nói gì như một thói quen. Sự xuất hiện của hai đứa nhỏ đối với y mà nói cũng chỉ như thêm hai phó bát đứa, còn lại không có gì khác biệt. Y cũng không bận tâm việc hai tiểu thiếu gia vốn được ăn sung mặc sướng có thích ứng những món ăn bình dân này không, đã quyết ở đây, thì phải quen với tất cả mọi thứ ở đây.
Bởi vì hôm nay có thêm hai đứa nhỏ, mỗi phần thức ăn đều nhiều hơn một chút, số lượng món ăn cũng tăng thêm. Diệp Cuồng Ca liếc mắt thấy món ăn không hợp khẩu vị của mình, nghĩ rằng là nhà bếp cố tình làm cho mấy đứa nhỏ ăn.
Diệp Cuồng Ca đang ăn, đột nhiên nhận ra một cái tay nhỏ cầm đũa hướng về phía y, ngay sau đó nhận ra một miếng măng màu vàng nhạt trên bát. Hành vi thân mật khiến nội tâm bình lặng của Diệp Cuồng Ca gợn sóng, ký ức chôn sâu trong lòng vốn sắp tiêu tan bỗng nhiên ùa về trong tâm trí Diệp Cuồng Ca
Thanh âm ôn nhu quanh quẩn bên tai, tựa như rất xa, lại như ngay bên cạnh, hư hư thực thực khó phân biệt
“Diệp nhi không được bỏ thừa nha, cả rau xanh cũng phải ăn hết.”
“Món này mẹ mới làm, Diệp nhi mau nếm thử xem.”
“Đừng ăn nhiều quá, cái bụng sẽ nổ tung đó.”
…
Mục Tử Thanh vốn đang lặng lẽ quan sá, từ từ dịch ghế ngồi gần Diệp Cuồng Ca, như thể mới có thể với tay gắp thức ăn cho y. Hắn muốn cùng Diệp Cuồng Ca thân cận một chút, liền học theo động tác gắp thức ăn của mẫu thân. Mặc dù Diệp Cuồng Ca chỉ nhìn thức ăn gắp vào bát, không tỏ vẻ gì là muốn ăn.
Lẽ nào y không thích? Mục Tử Thanh hơi nghi hoặc một chút. Thật sự ban nãy hắn đã quan sát qua, rõ ràng nam nhân đã động đũa đến một số món ăn nhất định.
“Cha nuôi không thích sao?” Mục Tử Thanh vô cùng đáng thương nói, tưởng động tác thân cận khiến nam nhân không thích.
Thấy đứa nhỏ cố gắng lấy lòng, động tác ôn nhu muốn làm Diệp Cuồng Ca xúc động lần thứ hai, lúc này trong lòng y một mảng ấm áp cùng vui vẻ
Nguyên lai tình thân chính là vậy sao, cảm giác không tệ. Vừa rồi đã quyết định trở thành người một nhà, vậy thử đối với bọn họ tốt hơn một chút xem.
Diệp Cuồng Ca gắp miếng măng của đứa trẻ nuốt vào bụng, sau đó đưa tay xoa đầu đứa trẻ, gương mặt lạnh băng giống như lộ ra một vệt cười yếu ớt.
“Cảm tạ.”
“Cha nuôi không cần khách khí với con!” Mục Tử Thanh cười rộ, như được cổ vũ, lại một lần nữa gắp thức ăn cho Diệp Cuồng Ca.
Diệp Cuồng Ca đặt ánh mắt từng chút lên người đứa nhỏ đang cười đến sáng lạn, gương mặt trắng bệch của hắn thêm chút hồng hào. Hai người phảng phất như một đôi phụ tử chân chính, bầu không khí trên bản ăn trở nên ấm áp muôn phần.
Cùng lúc đó, Mục Tử Minh ở đối diện yên lặng không nói, trong lòng cảm thấy khó chịu.
Dựa vào cái gì mà nó dám gọi Diệp Cuồng Ca là cha nuôi để chọc hắn tức giận. Hắn đến đây lâu vậy mà Diệp Cuồng Ca chỉ lo cho Mục Tử Thanh, một chút cũng không màng đến hắn. Tại sao hắn và Mục Tử Thanh đều như nhau, mà nam nhân chỉ yêu thương một người? Lẽ nào vì tối qua hắn đã hành động lỗ mãng, thật sự giờ hắn đã nghĩ thông suốt, biết bản thân sai rồi…
Mục Tử Minh thấy Mục Tử Thanh cười cực kỳ chướng mắt, một tiếng “cha nuôi” từ kẻ khác khiến hắn không khỏi chua xót, chỉ biết cúi đầu, thực lòng không muốn nhìn.
Hắn sẽ cho Diệp Cuồng Ca biết, hắn so với Mục Tử Thanh còn ôn nhu, ưu tú hơn gấp bội.