Dữ Quân Giai Lão

Chương 13

Quyển II – Bao công thật giả

* Thang bao: một loại bánh bao có súp nguồn gốc từ Dương Châu, chứa nước súp trong nhân, khi ăn phải uống nước nhân trước rồi mới ăn vỏ.

Qua đợt này, ngày tháng của Hiểu Vân trôi qua thật thanh nhàn. Cả ngày chỉ ngồi trong viện phơi nắng, ngẫu nhiên gọi Tiểu Thúy làm điểm tâm, hoặc tới thư phòng Công Tôn Sách tìm ít sách để đọc giết thời gian. Có một lần quá nhàm chán, Tiểu Thúy đề nghị nàng thêu hoa, nàng lắc đầu như trống bỏi, đối với sở thích tinh tế này, xin miễn cho kẻ bất tài là nàng. Sau đó dứt khoát tập yoga, thuận tiện kéo theo Tiểu Thúy cùng tập.

Có điều, nửa đời trước bận rộn, những ngày thanh nhàn thế này kéo dài quá lâu, thật sự là buồn đến hốt hoảng. Ban đầu ở hiện đại, chỉ có thời điểm nghỉ đông được nghỉ ngơi dài nhất là mười ngày, chưa từng giống như bây giờ, đã không làm gì gần nửa tháng, bảo nàng làm sao chịu được.

Hiểu Vân nhàm chán nhìn mưa ngoài cửa sổ một hồi lâu, đột nhiên xoay người nói với Tiểu Thúy đang thêu khăn tay cho nàng:

"Thúy nhi, hôm nay ta thèm ăn quá, muốn ăn thứ gì đó đặc biệt."

Tiểu Thúy buông việc trong tay nhìn nàng: "Tiểu thư muốn ăn cái gì, Tiểu Thúy đi làm."

"Hôm nay chúng ta đổi vai, ta làm cho em ăn nhé?"

"Tiểu thư làm cho em ăn?” Tiểu Thúy trợn mắt nhìn nàng, bộ dáng không tin nổi.

Hiểu Vân cười không ngừng, em đừng có coi thường ta, đảm bảo sẽ ăn không muốn dừng.

Giờ Thân chưa tới, đầu bếp phủ Khai Phong còn chưa bắt đầu nấu nướng, trong phòng bếp trống không, vừa đúng lúc cho Hiểu Vân thể hiện tay nghề.

Tìm quanh một hồi, cũng may nguyên liệu trong bếp coi như đầy đủ, những thứ nàng muốn cơ bản đều có, chỉ thiếu mỗi cua, có điều có thể thay thế bằng tôm.

Đầu tiên đem thịt chân giò và tôm băm nhuyễn làm nhân bánh, bỏ vào bát lớn, bỏ thêm lòng trắng trứng, nước tương, rượu gia vị, gừng, muối, đường trắng. Sau đó bỏ thêm hai chén nước rồi trộn đều, cuối cùng cho vào một ít dầu vừng rồi để sang một bên chờ dùng sau. Đổ bột mỳ vào trong chậu, cho trước một ít nước và trộn đều lên, tiếp tục cho nước vào cho tới khi bột hòa thành một khối không cứng không mềm. Tiếp theo đem khối bột đó ra khỏi chậu đặt lên thớt, nhồi thêm vài lần, sau đó chia ra thành từng nắm, cán thành lát mỏng lớn nhỏ đều nhau, bỏ vào một lượng nhân bánh vừa đủ rồi gói lại tạo đủ mười chín nếp gấp.

"Một cái hai cái ba cái bốn..." Tiểu Thúy đếm từng chiếc bánh đang nằm ngay ngắn trong lồng hấp, “tiểu thư, đã có tám mươi cái rồi."

"Ừ, còn một cái cuối, tổng cộng là tám mươi mốt!” Con số này tốt, nàng thích. Bỏ chiếc bánh bao cuối cùng vào lồng hấp, sau đó thổi lửa bắt đầu đun.

"Thúy nhi, phải giữ lửa thật lớn đấy."

"Đã biết, tiểu thư!" Thúy nhi vừa đáp vừa thêm củi vào bếp, không ngừng quạt lửa cháy lớn dần, chiếu đỏ rực một góc tường. Trong nhất thời, bên trong nhà bếp khói trắng lượn lờ, hơi nóng bốc lên, chốc lát sau đã có một mùi hương nhè nhẹ tỏa ra.

"Tiểu thư, thơm quá." Tiểu Thúy hít hà.

"Tất nhiên." Hiểu Vân đắc ý cười nói. "Mau lên mau lên, đến lúc rồi."

Nói xong liền hợp sức cùng Tiểu Thúy, mang ba cái lồng hấp lớn từ trên bếp dỡ xuống: "Đun chín quá cũng không tốt."

Mở nắp lồng hấp, một luồng nhiệt đặc như đám mây hình nấm bay lên. Sau đó lộ ra một đám bánh bao trong suốt căng mọng nằm trong lồng, trông rất đáng yêu, khiến người ta thích.

"Tiểu thư, bánh bao này sao lại nhỏ như vậy?"

"Đây không phải bánh bao, đây là thang bao, là thiên hạ đệ nhất thang bao." Nói xong, Hiểu Vân bất chấp nóng, nhón tay lấy một chiếc đưa cho Tiểu Thúy: “Nếm thử xem, cẩn thận nóng."

Sau đó bản thân cũng lấy một cái, đặt trên bàn tay thổi thổi, thổi mấy hơi mới cẩn thận đưa vào miệng, cắn xuống một ngụm, nước ngọt ba một tiếng trào ra, nhất thời vị ngon tràn ngập khoang.

"Nóng quá… Rất rất ngon."

Tiểu Thúy thấy vẻ mặt thỏa mãn của nàng, cũng bắt chước theo, thổi thổi một hồi rồi cắn xuống. Nước ngọt kia khi tràn vào miệng, nàng xuýt xoa một tiếng, nói đã không rõ: “Tiểu thư, em chưa từng ăn thứ gì ngon thế này."

"Hì hì." Hiểu Vân cười, ta biết mà.

Lúc Tiểu Thúy ăn sang cái thứ hai, Hiểu Vân đã sắp xong một mâm thang bao, đưa vào tay nàng.

"Mau, đưa tới chỗ đại nhân, cái này lạnh sẽ không ăn được nữa."

Tiểu Thúy nhét vội một cái vào miệng, rồi mới bưng mâm chạy ra ngoài.

Triển Chiêu làm việc cả một ngày, cơm trưa cũng chưa kịp ăn, lúc này bụng rỗng, đói vô cùng, liền tới phòng bếp định tìm vài thứ để ăn. Phòng bếp còn chưa tới, xa xa đã ngửi thấy từng đợt hương thơm kỳ lạ, khiến hắn càng thêm đói bụng. Đẩy nhanh bước chân, không ngờ tới chỗ rẽ đột nhiên xuất hiện một người, thiếu chút đụng vào hắn, may hắn phản ứng nhanh tránh sang bên.

"Tiểu Thúy!"

"Triển đại nhân, xin lỗi!"

"Trên tay ngươi là gì thế?” Triển Chiêu đối với thứ nho nhỏ có chút giống bánh bao rất tò mò.

"À, cái này à, là thang bao, tôi phải nhanh chóng đưa tới chỗ Bao đại nhân, để nguội không ăn được nữa."

Tay Triển Chiêu đang vươn ra lại rụt về. Thì ra là cho Bao đại nhân.

"Triển đại nhân, tôi đi trước nhé. Trong bếp còn rất nhiều, Triển đại nhân qua đó mà lấy.” Nói xong vội vàng chạy mất.

Triển Chiêu nghe vậy liền đi tiếp tới phòng bếp.

Trong phòng bếp vẫn còn chút hơi nước vờn quanh, bếp vẫn đỏ lửa, nước trong nồi đang sôi, là cảnh tượng Triển Chiêu khó gặp được.

Hiểu Vân ngồi ở bên bàn, vừa ăn thang bao, vừa lẩm bẩm gì đó nghe không rõ.

Một bàn tay to vươn tới, lấy một chiếc thang bao trên mâm trước mặt nàng, đưa tới miệng liền cắn. Cắn một miếng mới biết, quá nóng! Có điều, hương vị này thật sự.. rất ngon!

Hiểu Vân quay đầu lại, thấy bên miệng Triển Chiêu đang cắn nửa chiếc thang bao, muốn nhổ mà không nhổ được, đang nghẹn đỏ mặt, liền bật cười.

Triển Chiêu xấu hổ xoay người sang chỗ khác quay lung về phía nàng, đợi nuốt xong đồ mới xoay người lại.

"Triển đại nhân, thang bao tuy rằng ngon, nhưng không thể ăn quá nhanh. Cẩn thận bỏng lưỡi.” Hiểu Vân nói xong, những rõ là đã muộn.

Triển Chiêu chỉ cười không đáp, nhận mâm thang bao nàng đưa qua, ngồi xuống bàn ăn. Nhưng mà lần này không vội như vừa nãy, cầm đũa lên gắp chậm rãi.

Hiểu Vân ngồi ở một bên, một tay chống má, nghiêng đầu nhìn hắn. Nghĩ hắn sao đến cả ăn cũng dễ nhìn như vậy chứ? Thấy bộ dáng ăn uống của hắn, đột nhiên có cảm giác thỏa mãn trong lòng. Thì ra nhìn người khác ăn đồ của mình làm lại hạnh phúc như vậy.

Ăn hết cả mâm thang bao vào bụng, Triển Chiêu lúc này mới buông đũa, lấy khăn tay ra lau miệng.

Hiểu Vân nhìn thấy, kinh ngạc mở to mắt nhìn, thì ra ở cổ đại, nam nhi cũng mang theo khăn tay bên mình à? Nghĩ lại bản thân, ngược lại không hề giống nữ nhân, tìm trên người cả nửa ngày cũng không thấy chiếc khăn nào, nàng căn bản là không mang, làm sao tìm được, vì thế dùng tay vụng trộm lau miệng. Ăn đầy miệng dầu, nếu không lau đi thì rất dọa người.

"Triển đại nhân, thấy thang bao... thế nào?"

Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu nói: "Ăn ngon!"

Hiểu Vân thật vui vẻ, thậm chí có chút đắc ý: “Hì, ta đã nói mà! Thang bao đệ nhất thiên hạ không phải là hư danh."

"Thang bao đệ nhất thiên hạ?" Triển Chiêu thắc mắc nhìn nàng.

"À… chuyện này… thang bao là tôi đặc biệt làm cho đại nhân, bởi vì đại nhân là vị quan tốt nhất trên đời, cho nên gọi nó là Thang bao đệ nhất thiên hạ” Lý do này hẳn là không gượng ép quá.

Triển Chiêu lại không hề kỳ lạ gật đầu: “Đại nhân quả thật là vị quan tốt nhất thiên hạ, danh tiếng vang xa, nhưng mà, lời này không thể nói trước mặt người ngoài, sẽ mang phiền toái đến cho đại nhân."

Hiểu Vân gật đầu, chuyện này nàng hiểu. Nếu đem lời này truyền ra ngoài, đối thủ của Bao đại nhân nếu biết sẽ điều tra. Mà nàng nói ra những lời đại nghịch bất đạo như thế, chỉ sợ không có lợi gì.

Lại nói giữa Hiểu Vân và Triển Chiêu, không biết bắt đầu từ lúc nào, dần dần không xa lạ nhau nữa. Hiểu Vân ngẫu nhiên sẽ bắt gặp Triển Chiêu tới nam viện, đôi khi Triển Chiêu tới thư phòng Công Tôn Sách mượn sách, đôi khi đến lấy đồ, chẳng hạn thuốc trị thương.

Lúc hắn tới, Hiểu Vân phần lớn ngồi trong sân, hoặc phơi nắng, hoặc đọc sách, hoặc cùng Tiểu Thúy uống trà nói chuyện phiếm. Lúc đầu khi Triển Chiêu tới, nàng còn khách sáo một chút, đứng lên chào hỏi, hành lễ gì đó. Qua vài lần, lúc hắn đến, Hiểu Vân vẫn ngồi tại chỗ, cười gọi hắn một tiếng "Triển đại nhân ", sau đó mời hắn tự nhiên. Lúc rảnh rỗi, Triển Chiêu sẽ ngồi lại trong sân một chút, uống chén trà, cùng nàng tán gẫu. Có lần còn mang theo điểm tâm ở Phúc Mãn lâu cho nàng.

Cứ vậy hơn nửa tháng, hai người cũng không giữ nhiều lễ tiết nữa. Bởi vậy vừa rồi hắn tới phòng bếp, liền tùy tiện tới bên cạnh nàng lấy thang bao ăn.

Chỉ mới hơn nửa tháng thôi, xem ra bọn họ hữu duyên, có điều, không biết có phải là nghiệt duyên không, buổi tối hôm đó, Triển Chiêu một cước đá vào người nàng, đến nay ký ức vẫn còn mới mẻ. Sau đó ngày Trung thu, chứng kiến sự việc không hay ho kia, hốt hoảng nhảy xuống nước chạy trốn, thời điểm chật vật ấy, hắn giống như hoàng tử cưỡi ngựa trắng xuất hiện, nếu không có hắn, phỏng chừng lúc này nàng vẫn còn đang bị phong hàn. Lại sau khi mình bị bắt tới Đàm phủ, tuy rằng đó là mưu kế, nhưng nếu không có Triển Chiêu, nàng khó tránh được chịu thêm nhiều đau khổ. Tính lại, Triển Chiêu cứu nàng vài lần, chắc không phải là nghiệt duyên đâu.

Nghĩ vậy, Hiểu Vân chợt nở nụ cười.
Bình Luận (0)
Comment