Đầu bên kia, Triển Chiêu ngồi ở đó, ánh mắt tuy nhìn Hiểu Vân, nhưng rõ ràng là không có tiêu cự, không biết đã thần du phương nào. Tiếng cười của Hiểu Vân cũng không làm hắn hồi phục lại.
Hắn đang suy nghĩ một chuyện, chuyện về Hiểu Vân.
Còn nhớ hai năm trước, lúc hắn lần đầu gặp nàng, lúc đó nàng mười bốn tuổi, còn hắn vừa qua nhược quán*. Không biết vì sao lúc nàng thấy hắn, chỉ nhìn một chốc lát, rồi xoay người bỏ chạy. Khi đó trong lòng hắn còn nghi hoặc, hắn tự nhận mình tướng mạo đoan chính, hoàn toàn không có bộ dáng hung thần ác sát, vì sao sau khi nàng thấy hắn lại hoảng sợ bỏ chạy chứ? Sau đó, hắn rất hiếm khi nhìn thấy nàng, cho dù có chuyện đến nam viện cũng rất ít gặp, bởi vì nàng phần lớn đều ở trong khuê phòng. Mà nửa tháng nay, số lần hắn thấy nàng ở nam viện sắp vượt qua tổng số lần trong quá khứ rồi.
*Nhược quán: hai mươi tuổi
Hơn nữa, thái độ của nàng với hắn cũng không giống như trước. Trước kia nàng chưa bao giờ chủ động nói chuyện, cho dù hắn chủ động chào hỏi, nàng cũng chỉ đáp lại đơn giản, hai người chưa từng thật sự nói chuyện với nhau. Mà hiện giờ không giống, nàng sẽ cùng hắn chào hỏi; nàng sẽ thoải mái mời hắn ngồi uống trà; nàng sẽ cùng hắn nói chuyện vu vơ. Lần trước nàng còn hỏi hắn, có phải có chuyện nam nữ gặp nhau trong hội đèn lồng, sau đó hai người cùng kết bạn ngao du mấy ngày không về không. Khi đó hắn rất xấu hổ, mà nàng lại không thấy có chỗ nào không ổn, còn thành thật nhìn hắn, trên mặt lộ rõ vẻ hiểu kỳ. Vì thế hắn đành đáp: “Đúng là có nghe nói chuyện này, nhưng không gặp nhiều."
Khiến hắn vừa khiếp sợ vừa cảm động, là những lời khẳng khái của nàng nói hôm ấy trong thư phòng của Bao đại nhân, khiến hắn ngập tràn cảm xúc, không khỏi âm thầm kích động. Hắn nghĩ, lúc đó Bao đại nhân cũng như hắn, nếu không phải xúc động vì lý do của nàng, sao có thể đồng ý để nàng đưa thân vào hiểm cảnh?
Tiếp nữa, còn có một việc khiến hắn cảm thấy vô cùng kinh ngạc, chính là chuyện xảy ra ở Đàm phủ. Thân bị giam hãm mà gặp nguy không loạn, bị ức hiếp như vậy lại chưa từng lùi bước, còn kích động Đàm Cẩn kia thẹn quá hóa giận mà nói năng bừa bãi. Nhưng mà mồm mép của nàng, khiến nàng chịu không ít khổ. Có điều, nàng không để mình chịu khổ vô ích, nghe Vương Triều nói, lúc bắt được Đàm Cẩn, nàng còn thừa cơ dạy dỗ lại hắn, chỉ là sau đó do Vương Triều động thủ, bởi vì nghĩ tới hắn bắt tiểu thư, lửa giận của Vương Triều không áp chế nổi.
Nhớ tới tình cảnh lúc đó, nhất thời Triển Chiêu cảm thấy cô gái nhỏ này rất khó lường. Còn cả những lời nàng nói với Đàm Cẩn, thật sự ngoan độc, nhất châm kiến huyết, khó trách Đàm Cẩn nổi trận lôi đình, nếu đổi lại là hắn, bị người khác nói vậy, không tránh được tức giận trong lòng. Nhưng mà kỳ quái là, một cô nương chưa gả như nàng, cửa lớn không ra, cửa nhỏ không tới, sao lại biết những chuyện đó...?
Đang suy nghĩ, đột nhiên bên tai vang lên tiếng gọi. Hồi phục tinh thần nhìn lại, chợt thấy một khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo ở ngay trước mắt mình, vẻ mặt tò mò, ánh mắt chớp chớp:
"Triển đại nhân, ngài làm sao vậy?"
Triển Chiêu ngẩn ra, giống như mình nghịch ngợm gì đó, bị người ta bắt được chuyện xấu tại trận, nhất thời chân tay luống cuống, tim đập nhanh hơn, cảm thấy trên mặt nóng bừng, xấu hổ trả lời: "Không, không có việc gì".
"Nhưng mà, mặt của ngài rất đỏ, Triển đại nhân, không phải ngài bị bệnh chứ? Mùa thu gió lạnh, dễ nhiễm phong hàn, ngài cẩn thận không ốm đấy." Hiểu Vân vô cùng chân thành nhìn hắn, nàng đã quan sát một thời gian, lâu như vậy hắn vẫn luôn ở trạng thái vô thức, ngay cả nàng đứng trước mặt hắn cũng không phát hiện ra.
Triển Chiêu theo bản năng sờ chóp mũi, hắng giọng nói:
"Ta không sao, Hiểu Vân không cần quan tâm. Ta còn có việc, đi trước nhé.” Nói xong đứng dậy bỏ đi như chạy trốn khỏi phòng bếp.
Hiểu Vân nhìn bóng dáng chạy trốn của hắn mà không hiểu. Nàng đã làm chuyện gì kỳ quái sao? Sao Triển Chiêu làm như thấy quỷ vậy.
Lúc này, Trương Long Triệu Hổ Vương Triều Mã Hán từ ngoài đi vào.
"Triển đại nhân thật là kỳ quái, sao mặt lại đỏ như vậy."
"Đúng vậy, gọi cũng không thấy trả lời, đi vội đi vàng."
"Hiểu Vân cô nương, Triển đại nhân làm sao vậy? Mới xảy ra chuyện gì sao?"
Hiểu Vân lắc đầu nhún vai, "Không biết, có lẽ là phòng bếp quá nóng. Đúng rồi, mới ra một lô thang bao, các ngài mau ăn đi, cứ thế này mà ăn thôi. Tôi đi trước."
Bốn người bọn họ nhanh chóng tiếp cận đám thang bao còn lại, Hiểu Vân chậm rãi rời khỏi phòng bếp. Vừa ra ngoài đi chưa được mấy bước liền gặp Tiểu Thúy.
"Tiểu thư, đại nhân gọi tiểu thư mang thêm một mâm thang bao tới."
"Được, chắc vẫn còn, em vào mà lấy.” Nói xong Hiểu Vân định về phòng, lại bị Tiểu Thúy ngăn lại.
"Không được, đại nhân gọi tiểu thư cô đưa qua mà! Ở thư phòng nha môn.” Không biết bắt đầu từ lúc nào, Tiểu Thúy khi nói chuyện với nàng đã không để ý lớn nhỏ, nói thế nào nàng cũng là “chủ tử” mà!
Hiểu Vân nghi hoặc, "Vì sao nhất định là ta?” Bao đại nhân muốn ăn thang bao, còn chỉ định cả người đưa thang bao?
"Đại nhân chỉ định, Tiểu Thúy nào dám hỏi nhiều!" Tiểu Thúy câu đầu tiên đã đánh trở về.
Hiểu Vân vươn một đầu ngón tay dí trán nàng: “Thúy nhi, ngươi càng ngày càng tiến bộ!” Nói xong lộn trở lại phòng bếp, cứu một mâm thang bao khỏi tay hạ thủ của đám Vương Triều rồi đi tới thư phòng của Bao đại nhân.
Lại nói, Hiểu Vân bưng mâm thang bao, sợ nguội không thể ăn nữa, vì thế chạy vội. Cả quãng đường chỉ mất thời gian mấy chung trà. Phải nói rõ Khai Phong phủ nha nói lớn không lớn, nhưng nói nhỏ cũng không nhỏ. Từ phòng bếp tới thư phòng nha môn vẫn có khoảng cách.
Lâu Thanh cùng Lý Thiết đang canh giữ ở cửa thư phòng, thấy Hiểu Vân tới đều gọi nàng:
"Hiểu Vân cô nương, đại nhân cho mời."
Hiểu Vân gật đầu cười với bọn họ, chỉnh chỉnh vạt áo rồi mới bưng đồ đi vào. Vào tới thư phòng, thấy chủ vị có hai người đang ngồi, người thứ nhất chính là Bao đại nhân, mà người còn lại, tuổi tác xấp xỉ Bao đại nhân, thậm chí còn lớn tuổi hơn một chút, tuy nhiên sắc mặt hồng nhuận, tinh thần sáng láng, râu dài ba tấc buông trước ngực, đầu đội mũ trân châu hai cánh, mặc triều phục long văn màu bạc, đai ngọc màu đen, chân mang một đôi giày vải đen, một thân khí chất cao quý, nếu không phải hoàng thân quốc thích, cũng là quan lớn trong triều.
Hiểu Vân tránh không được nhìn ông ta nhiều hơn một cái, lúc này mới đặt mâm tới trước bàn, sau đó lui lại hành lễ.
"Hiểu Vân bái kiến đại nhân."
"Hiểu Vân, tới bái kiến Bát vương thiên tuế đi."
Thì ra đây là Bát vương gia trong truyền thuyết! Hiểu Vân vừa nghĩ vừa quỳ xuống, nhưng mà đầu gối quỳ xuống sàn đá cứng rắn, có chút đau, cũng đành chịu đựng, hai tay nắm lại đặt phía trước, quy củ nói:
"Dân nữ Hiểu Vân khấu kiến Vương gia thiên tuế thiên thiên tuế."
"Hiểu Vân không cần đa lễ." Giọng nói của Bát vương gia trầm thấp, ổn trọng mà uy nghiêm.
Nói "Tạ Vương gia" xong, Hiểu Vân lui sang một bên, đứng phía sau Công Tôn Sách.
"Bổn vương nghe nói lần này án thiếu nữ mất tích có thể phá trong ba ngày, không thể không tính công của Hiểu Vân.” Bát vương gia nói xong liền đánh giá Hiểu Vân, chỉ thấy khuôn mặt nàng thanh tú không son phấn, mái tóc đen dài tùy ý buông trước ngực, một thân quần áo màu vàng mộc mạc, từ đầu tới chân, ngoại trừ hoa tai, không có chút trang sức nào, sạch sẽ như một đóa hoa cúc, thanh nhã không nói thành lời, lại không mất đi vẻ đáng yêu. Chỉ có trên ống tay áo có chút dấu vết màu trắng, chắc là mới rồi đắp bột mỳ làm điểm tâm bị giây vào.
"Vương gia quá khen, lần này có thể bắt nghi phạm trong thời gian ngắn như vậy, chính là nhờ Bao đại nhân anh minh, cùng với phủ Khai Phòng trên dưới đồng lòng cố gắng, Hiểu Vân không dám kể công." Hiểu Vân cúi đầu, khiêm tốn trả lời.
Bát vương gia thấy Hiểu Vân nói chuyện thong dong khiêm tốn, không kiêu ngạo siểm nịnh, cảm thấy vừa lòng, khẽ cười nói:
"Hiểu Vân thật khiêm cẩn, không hổ là nữ nhi của Công Tôn tiên sinh. Còn không ngẩng đầu lên để bổn vương nhìn mặt?"
"Vâng, Vương gia." Hiểu Vân nghe lời ngẩng đầu, trong lòng đối với chuyện này có chút buồn cười, tình huống giống như trong phim truyền hình lúc tám giờ vậy.
Bát vương gia thấy đôi mắt Hiểu Vân đen thẫm nhưng trong sáng, sạch sẽ, bên trong còn ẩn ẩn ý cười, đang nhìn mình chằm chằm, không hề có khiếp ý, không khỏi kinh ngạc trong lòng. Một vương gia như ông, là hoàng thúc của đương kim Thánh thượng, địa vị cao quý, dưới một người trên vạn người, có bao nhiêu người dám thẳng thắn trực tiếp đối mặt với mình như vậy? Nàng chỉ là một tiểu cô nương, khi nhìn ông có thể không chớp mắt, khiến ông phải nhìn bằng cặp mắt khác. Hơn nữa bên trong đôi mắt kia để lộ ra sự chân thành, khiến ông động lòng. Đây rõ ràng là một người chính trực ngay thẳng!
Bát vương gia nhìn xong, chuyển hướng Công Tôn Sách gật đầu cười nói: “Nữ nhi của Công Tôn tiên sinh quả nhiên không giống người thường."
Công Tôn Sách thi lễ với Bát vương gia: "Vương gia, tiểu nữ tư chất bình thường, được Vương gia khích lệ là vinh hạnh của tiểu nữ." Hiểu Vân chỉ mỉm cười, không nói lời nào.
Bát vương gia cười lớn: "Công Tôn tiên sinh quá khiêm nhượng."
Hiểu Vân phát hiện, lúc Bát vương gia cười trông thật hiền lành, hơn nữa biết quan hệ giữa Bát vương gia và Bao đại nhân rất tốt, không khỏi có cảm giác thân thiết với ông.
Hiểu Vân thấy bọn họ không động tới thang bao nàng mang tới, liền nhắc nhở: "Đại nhân, thang bao này phải ăn lúc nóng, để nguội không thể ăn nữa.” Đây là tâm huyết của nàng, lãng phí rất đáng tiếc.
Bao đại nhân cười cười, cầm đũa đưa tới trước mặt Bát vương gia: "Mời Vương gia."
Bát vương gia nhận đũa gắp một cái đưa lên miệng, thong thả ăn, động tác cực kỳ tao nhã, khiến Hiểu Vân không thể không cảm khái, Vương gia quả nhiên là Vương gia, ăn thang bao cũng phong độ như vậy.
"Bổn vương chưa bao giờ ăn loại bánh bao kỳ lạ thế này, nhỏ bé xinh xắn, trắng sáng long lanh, vỏ mỏng nhân nhiều, nước ngon vị ngọt, thật là mỹ vị. Món này tên là thang bao?" Bát vương gia ăn xong vài cái, liền mở miệng tán thưởng.
"Bẩm Vương gia, đúng vậy."
"Gọi là thang bao, đúng là rất cân xứng. Nhưng cảm thấy không đủ văn nhã."
Hiểu Vân thiếu chút nữa bật cười, nghĩ chỉ để ăn, cần gì văn nhã. Tuy nghĩ vậy, vẫn đáp một câu: “Tuy rằng tên này không được văn nhã, nhưng để mô tả về loại thang bao này, có bốn câu đặc biệt."
"Ồ?" Bát vương gia nhướn mi, "Nói cho bổn vương nghe một chút."
"Vâng, Vương gia. Hình dạng và đặc tính của thang bao này có thể dùng bốn câu để hình dung: nhấc lên một bó tơ, đặt xuống một viên mỏng, vỏ tựa như hoa cúc, nhân tựa cánh hoa hồng."
"Nhấc lên một bó tơ, đặt xuống một viên mỏng, vỏ tựa như hoa cúc, nhân tựa cánh hoa hồng. Ừ, quả thật như vậy.” Nói xong, Bát vương gia nở nụ cười: “Hiểu Vân thật đúng là đa tài đa nghệ, lên được phòng khách, xuống được phòng bếp, tương lai không biết nam tử nhà ai có phúc khí này đây."
Bát vương gia vừa nói xong, Hiểu Vân không cảm thấy gì, nhưng Công Tôn Sách lại có chút ngượng ngùng, chắp tay đáp lễ: “Vương gia khích lệ."
Bát vương gia cười: "Công Tôn tiên sinh quá khiêm tốn rồi!" Nói xong, liền bưng tách trà lên uống một ngụm, sau đó nói:
"Trà đã uống, điểm tâm cũng đã ăn, người cũng đã gặp, bổn vương phải về thôi."
Bao đại nhân liền đứng lên chắp tay thi lễ: “Bao Chửng cung tiễn Vương gia."
Bát vương gia đứng dậy đi phía trước, Bao đại nhân theo phía sau, Hiểu Vân đi theo sau Công Tôn Sách, ba người cũng tiễn Bát vương gia lên kiệu. Tùy tùng của Bát vương gia hô lớn một tiếng “Khởi kiệu hồi phủ”, chiếc kiệu quan màu lam kia rời mọi người càng lúc càng xa.