Lúc Hiểu Vân còn nằm ở Ích châu, đã bắt đầu kế hoạch học cưỡi ngựa. Bởi vì ở cổ đại, ngựa là phương tiện giao thông vô cùng quan trọng, không biết cưỡi ngựa, giống như ở hiện đại không biết lái xe. Nàng lại luôn hiếu học, ở đây rồi tất nhiên không thể không biết cưỡi ngựa. Vì thế liền nói với Công Tôn Sách. Công Tôn Sách sảng khoái đồng ý, bảo nàng tới chuồng ngựa chọn một con thích hợp với mình.
Khi nàng tới chuồng ngựa trong nha phủ, liếc mắt đã nhìn trúng nó. Vóc dáng không quá cao, nhìn cũng ngoan ngoãn, một thân da lông đỏ thẫm, không có một tia tạp sắc. Mắt đen có thần, giống như biết nói. Nàng đi tới sờ nó, nó còn lấy đầu thân thiết cọ nàng. Hiểu Vân cảm thấy nó có linh tính, rất có duyên với nàng nên vô cùng thích nó, liền chiếm nó làm của riêng.
Sau đó, nàng cho nó một cái tên, gọi là A Tảo, chỉ vì toàn thân nó trên dưới đều mang sắc đỏ thẫm, không hề có tạp sắc. Hơn nữa, A Tảo A Tảo, nàng cảm thấy thật dễ nghe, cũng thật dễ gọi.
Vì thế, từ nay về sau, A Tảo chính là tên của nó.
"Cha..."
Hiểu Vân kích động chạy đến thư phòng của Công Tôn Sách, lúc này đại nhân còn chưa về, Công Tôn Sách một mình ở đây đọc sách. Thấy Hiểu Vân hấp tấp chạy vào liền cười:
"Chuyện gì mà vui vẻ thế? Đã chọn được ngựa chưa?"
Hiểu Vân gật đầu, "Vâng, chọn rồi, là một con ngựa nhỏ toàn thân đỏ sẫm. Cha, cha biết không, nó thật sự rất được, mắt vừa đen vừa sáng, rất có linh tính. Con gọi nó là A Tảo."
Công Tôn Sách thấy nàng mặt mày hớn hở, hung phấn kể với ông về con ngựa kia, rất vui mừng háo hức. Ông chưa từng thấy nàng vui vẻ như vậy, thần thái sáng láng, trong đôi mắt đen láy tràn ngập ý cười.
"Chạy vội như vậy làm gì, thở gấp như vậy. Ngồi xuống uống nước rồi nói tiếp."
"Vâng." Hiểu Vân gật đầu ngồi xuống, cầm ấm trà trên bàn rót ra uống.
"Cha, có thể tìm giúp con một người dạy cưỡi ngựa không?” Hiểu Vân tràn ngập chờ mong nhìn Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách cười khẽ, buông sách trong tay nhìn nàng: “Không cần tìm người ngoài, Khai Phong phủ có rất nhiều người."
"Cha nói Triển đại nhân bọn họ?"
Công Tôn Sách gật đầu.
Hiểu Vân lại lắc đầu.
"Chỉ sợ bọn họ nếu không phải không có thời gian thì không thể nhẫn nại."
Công Tôn Sách nhướn mi, "Hiểu Vân sao lại nói vậy?"
"Trương Long bọn họ đều là phường thô kệch, con lại chưa biết gì, bọn họ khẳng định không thể kiên nhẫn dạy con. Về phần Triển đại nhân, càng không cần nói, là người luôn bận rộn, không thể có thời gian rảnh rỗi được. Hơn nữa, con chỉ là một nữ tử bình thường, sao dám nhọc tới Tứ phẩm đới đao hộ vệ như hắn dạy con cưỡi ngựa. Đó chẳng phải là đại tài tiểu dụng, lãng phí tài nguyên quốc gia sao!” Nói tới đây, Hiểu Vân cảm thấy có chút khó khăn. Xem ra, Công Tôn Sách không định tìm cho nàng một thầy dậy chuyên nghiệp, cho dù đã có ngựa, nhưng tìm người dạy cưỡi ngựa thật khó.
Công Tôn Sách thấy nàng khẽ cau mày, bộ dáng rầu rĩ, liền vỗ vỗ trán nàng.
"Đừng có lo, việc này để vi phụ làm, đảm bảo tìm thầy tốt cho con."
Hiểu Vân nhãn tình sáng lên, nhìn chằm chằm Công Tôn Sách. "Lời này thật sao?"
Công Tôn Sách lắc đầu cười không ngừng, "Đương nhiên là thật. Con về đợi đi, ta sẽ cho người tới tìm sau."
Hiểu Vân nghe xong vui vẻ gật đầu, lòng tràn đầy chờ mong rời khỏi thư phòng.
Công Tôn Sách đúng là tìm một sư phụ vô cùng tốt cho Hiểu Vân. Vị sư phụ này không chỉ giỏi cưỡi ngựa, hơn nữa bộ dáng dễ nhìn, tính tình rất tốt, đặt vào hiện đại, tuyệt đối sẽ được số đông người ủng hộ. Nhưng mà, người này cũng là người Hiểu Vân không thể nào ngờ tới, đó là Triển Chiêu.
Lúc Triển Chiêu xuất hiện ở ngoài cửa phòng nàng, nói muốn dẫn nàng đến giáo trường dạy nàng cưỡi ngựa, nàng đã kinh ngạc không biết nói gì cho phải. Hiểu Vân biết, chỉ cần Công Tôn Sách mở miệng, Triển Chiêu tất nhiên sẽ không cự tuyệt. Nhưng mà, khiến nàng vô cùng nghi hoặc là, lấy mức độ bận rộn của Triển Chiêu mà nói, Công Tôn Sách sao lại nghĩ đến việc gọi hắn tới dạy nàng chứ? Hay là hiện giờ Khai Phong phủ đang yên ổn, cho nên người đứng đầu bộ đầu Khai Phong phủ, Ngự miêu Triển Chiêu cũng có thời gian rảnh rỗi như vậy? Hoặc là nói, Triệu Trinh cho Triển Chiêu nghỉ?
Có điều, nghi hoặc thì nghi hoặc, nàng vẫn rất vui vẻ đi theo “sư phụ” này, dù sao đây là cơ hội ngàn năm có một.
"Lúc tiếp cận ngựa, nhất định phải đi từ phía trước tới, tránh tiếp cận từ phía sau. Bởi vì ngựa không nhìn thấy ngươi, sẽ sinh ra sợ hãi, có thể đá hậu. Đương nhiên, không nên đứng ở sau hay bên sườn sau của ngựa, vô cùng nguy hiểm. Điểm này nhất định phải nhớ kỹ.” Triển Chiêu thận trọng dặn dò.
Hiểu Vân gật đầu: “Nhớ rồi".
"Trước khi lên ngựa, phải cẩn thận kiểm tra yên ngựa có lỏng không, nếu không, cưỡi một hồi, đai yên mà lỏng ra, yên ngựa không thể cố định, người cưỡi ngựa sẽ bị ngã.” Nói tới đây, Triển Chiêu ngừng một chút, nhìn Hiểu Vân. Hiểu Vân gật gật đầu, tỏ ra đã nhớ kỹ.
"Lúc kiểm tra yên ngựa làm như thế này.” Nói xong, Triển Chiêu giật giật yên ngựa cùng dây buộc. Hiểu Vân cũng bắt chước y hệt.
"Tiếp theo, chúng ta học lên ngựa xuống ngựa. Lúc lên ngựa xỏ mũi chân vào bàn đạp trước, lúc xuống ngựa trước tiên mũi chân trái nhấc ra, sau đó buông chân phải rồi xuống ngựa. Lúc lên xuống sử dụng mũi chân rất quan trọng, một khi ngựa bị chấn kinh hoặc kháng cự chạy mất, người cưỡi ngựa cùng lắm là bị ngã. Nếu toàn bộ bàn chân đều đặt vào bàn đạp, một khi ngựa chấn kinh chạy đi, sẽ kéo người theo, chuyện này vô cùng nguy hiểm. Lúc lên ngựa, tay trái đặt trên yên ngựa, mũi chân trái đặt vào bàn đạp, chân phải dùng sức phụ thêm, cùng nhấc lên ngựa. Ta làm mẫu một lần, ngươi nhìn cho rõ." Nói xong, Triển Chiêu làm một lần, sau đó xoay người xuống ngựa.
"Hiểu Vân cô nương, ngươi thử xem nào."
Hiểu Vân thấy hắn lưu loát lên xuống ngựa, trường bào chỉ động một chút, vô cùng tiêu sái. Hơn nữa, nhìn hắn lên xuống tự nhiên, trông đơn giản như vậy, sớm đã ngứa tay, nóng lòng muốn thử. Nghe hắn nói vậy, vội vàng bước tới, tay trái đỡ lấy yên ngựa, mũi chân trái nâng lên, dưới chân dùng một chút lực, liền nhảy lên trên.
Chân phải lên rồi, cũng vượt qua yên ngựa, nhưng lực đạo không đủ, tư thế ngồi không chuẩn, thân mình nghiêng nghiêng, vừa lên tới đã chậm rãi tụt xuống. Hiểu Vân vận sức muốn điều chỉnh tư thế, trời lạnh như vậy mà ra một thân mồ hôi, cũng không thể cứu vãn xu thế trượt xuống.
"Triển đại nhân, tôi sắp rơi rồi."
Triển Chiêu ban đầu đứng nhìn một bên, thấy tư thế lên ngựa của nàng không sai, vốn định để nàng tự dùng sức ổn định tư thế, không ngờ lại không được, nghe thấy nàng cầu cứu liền tới gần định giúp. Ai ngờ tay hắn vừa đụng tới thắt lưng nàng, đã thấy nàng chấn động mạnh, sau đó nghe thấy nàng kêu sợ hãi.
"Ôi!"
Cảm giác vừa buồn vừa ngứa, giống như một dòng điện lan ra toàn thân. Hiểu Vân cả kinh, không tự giác hô ra tiếng.
A Tảo bị tiếng hô của nàng dọa, nhanh chân chạy mất. Hiểu Vân tay buông lỏng, thân thể nháy mắt mất đi chỗ dựa, cả người ngã xuống.
Triển Chiêu phía sau không ngờ tới chuyện đang xảy ra, vội ôm trọn lưng nàng, hơi chuyển người đỡ người kia xuống đất.
Hiểu Vân chỉ cảm thấy một trận trời xoay đất chuyển, cuối cùng hai chân chạm đất. Ngay sau đó, mũi của mình đụng phải một thứ rất cứng rắn, đau đến hô ra tiếng. "Đau quá!"
"Hiểu Vân cô nương, bị thương chỗ nào?” Triển Chiêu khẩn trương cúi đầu hỏi.
Hiểu Vân phản xạ định ngẩng đầu, gặp phải đôi mắt như hồ sâu của Triển Chiêu, trong nhất thời, hai người đều chấn động, khó có thể tự kiềm chế.
Chốc lát thời gian như dừng lại, thế gian thật im lặng, giống như trong trời đất chỉ còn lại hai người bọn họ, lặng lẽ nhìn nhau.
Hắn không chú ý thấy hai tay mình vẫn đang ôm chặt lưng nàng.
Nàng cũng không chú ý thấy dưới bàn tay nàng cách một lớp quần áo truyền tới cảm giác ấm áp.
Chỉ cảm thấy có thứ gì đó hấp dẫn bọn họ, không ngừng đắm chìm, khiến bọn họ không muốn rời đi.
"Cộc cộc cộc..." Tiếng vó ngựa truyền đến.
Hai người như từ trong mộng tỉnh lại, lúc này mới phát hiện mắt đối mắt, mũi đối mũi, chỉ thiếu môi không...
Một giây, chỉ trong giây lát hai người tự động rời nhau, mỗi người nhìn về một phía.
Hai mặt nháy mắt đỏ lên, hai con tim có chút nhảy loạn.
Trầm mặc hồi lâu, cuối cùng sóng yên bể lặng.
"Triển đại nhân, ngại quá, tôi… tôi bị hoảng sợ."
"Hiểu Vân cô nương, lúc ngươi lên ngựa đừng nóng vội, phải chuẩn bị sẵn sàng, thừa thế xông lên mới có thể một lần là xong."
"..."
"..."
Hai người xấu hổ nhìn nhau, cuối cùng không khỏi nở nụ cười.
-0-
Tuần đầu tháng mười một, trăng non. Bầu trời không trăng không sao, đêm tối một mảnh, màn đêm trầm tĩnh, mọi âm thanh đều không còn.
Một chiếc bóng trắng giống như quỷ mỵ, nhẹ nhàng bay qua tường cao, vô thanh vô tức lẻn vào bên trong một tòa đại trạch. Một lát sau, lại lặng yên không tiếng động rời đi, không hề kinh động tới ai trong nhà, giống như mọi thứ vừa xảy ra chỉ là ảo giác.
Sáng sớm hôm sau, vừa kết thúc lâm triều không lâu, kiệu của Bát vương gia đã dừng trước đại môn phủ Khai Phong.
"Bao Chửng/đệ tử tham kiến Vương gia, Vương gia thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế."
"Bao đại nhân, không cần đa lễ. Triển hộ vệ ở đâu?"
Bao đại nhân thấy Bát vương gia tới vội vàng, vẻ mặt lo âu, nghĩ nhất định đã có chuyện.
"Triển hộ vệ đi tuần thành, Vương gia, xảy ra chuyện gì?"
"Ngọc như ý của Bổn vương bị trộm!" Nói xong, Bát vương gia lấy ra một mảnh giấy, giao vào tay Bao đại nhân.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nghe xong đều ngẩn người, thấy trên tờ giấy kia viết:
"Muốn lấy lại Ngọc như ý, Ngự miêu tới gặp Ngũ thử.” Lạc khoản chính là Hãm Không đảo Cẩm Mao Thử.
"Đại nhân, đây..."
"Công Tôn tiên sinh, mau mau mời Triển hộ vệ hồi phủ."
"Vâng, đệ tử phái người đi mời."
Lát sau Công Tôn Sách đã trở lại:
"Đại nhân, đệ tử đã cho nha dịch đi mời Triển hộ vệ."
Bao đại nhân gật đầu, sau đó chỉ vào tờ giấy kia.
"Công Tôn tiên sinh, ngươi học nhiều biết rộng, kiến thức rộng rãi, ngươi có từng nghe nói qua Ngũ thử không?"
Công Tôn Sách gật đầu, "Đệ tử có biết một chút."
"Vậy Công Tôn tiên sinh mau nói cho bổn vương biết, Ngũ thử này là người nơi nào?” Bát vương gia tức giận, lại tò mò, nghĩ là loại người nào lại vào vương phủ của ông ta trộm đồ chứ.
"Bẩm Vương gia, Ngũ thử này, Toàn thiên thử Lô Phương đứng đầu, am hiểu khinh công. Triệt địa thử Hàn Chương hai, am hiểu hỏa dược lôi thuật. Xuyên sơn thử Từ Khánh trời sinh thần lực, không ai có thể địch. Phiên giang thử Tưởng Bình, rất giỏi công phu dưới nước. Còn Cẩm mao thử Bạch Ngọc Đường tuy rằng đứng cuối cùng, nhưng võ công giỏi nhất. Năm người này gặp nhau hợp tính, kết nghĩa kim lan. Ở trên giang hồ, gọi là Ngũ thử." Công Tôn Sách lần lượt giải thích.
Bao đại nhân gật đầu, sau đó hỏi. "Ngũ thử này làm việc thế nào?"
"Ngũ thử tuy là người trong giang hồ, lại luôn hành hiệp trượng nghĩa, không phải phường bất lương.” Công Tôn Sách trả lời cẩn thận, bên trong lời nói có chút kính trọng.
"Nếu bọn họ lấy danh hiệp nghĩa, vì sao lại vào bổn vương phủ lấy trộm ngọc như ý? Ta thấy bọn chúng căn bản chính là phường trộm cướp vô lại.’ Bát vương gia nghe xong không cho là đúng.
"Bẩm Vương gia, chỉ sợ, đây là vì tranh dành danh hiệu."
"Ồ? Xin chỉ giáo cho?” Bát vương gia kinh ngạc.
"Vương gia, mèo và chuột (thử) chính là thiên địch. Người giang hồ coi trọng thanh danh, thậm chí vì thanh danh mà táng mạng. Hoàng thượng ngự ban danh hiệu Ngự miêu cho Triển hộ vệ, Ngũ thử tất nhiên không phục. Hơn nữa, Bạch Ngọc Đường tâm cao khí ngạo, cho nên..."
"Cho nên trộm ngọc như ý của bổn vương để khiêu khích Triển hộ vệ? Thật là hoang đường!” Bát vương gia giận dữ, ông thật sự không thể hiểu vì sao người giang hồ lại trọng danh như mạng.
Bao đại nhân cùng Công Tôn tiên sinh tuy rằng biết rõ người trong giang hồ chính là như vậy, nhưng lúc này Vương gia đang tức giận, lại không biết giải thích thế nào, trong nhất thời không biết nói gì, cả ba đều trầm mặc.
Ước chừng hết một chén trà, Triển Chiêu vào thư phòng, thấy Bát vương gia cùng Bao đại nhân đang uống trà, Công Tôn Sách đứng ở một bên.
"Triển Chiêu bái kiến Vương gia thiên tuế."
"Triển hộ vệ không cần đa lễ."
"Đại nhân vội vàng gọi thuộc hạ về phủ, chắc có chuyện quan trọng."
"Triển hộ vệ, ngươi đọc đi."
Triển Chiêu nhận tờ giấy trong tay Bao đại nhân.
"Triển hộ vệ, án này là do ngươi mà ra, ngươi có hiểu được chuyện gì xảy ra không?"
"Là Bạch Ngọc Đường." Triển Chiêu vừa xem đã biết Cẩm mao thử kia muốn hắn tới gặp. “Thuộc hạ sẽ xuất phát tới Hãm Không đảo, mang ngọc như ý về."
"Làm phiền Triển hộ vệ."
"Đây là chức trách của thuộc hạ. Nhưng mà…” Triển Chiêu muốn nói lại thôi.
"Nhưng mà cái gì?" Bao đại nhân cộng sự cùng hắn nhiều năm, thấy hắn có chỗ khó nói, đoán chắc vì muốn cầu cho Ngũ thử kia. “Có chuyện gì, Triển hộ vệ cứ nói đừng ngại."
"Vâng, đại nhân. Thuộc hạ có một chuyện muốn nhờ. Việc này do thuộc hạ mà ra, Ngũ thử vốn là hảo hán giang hồ, luôn hành hiệp trượng nghĩa. Thuộc hạ và họ tuy không quen biết, nhưng nghe không ít chuyện về bọn họ, biết họ làm không ít chuyện tốt cho dân chúng, thuộc hạ đối với bọn họ có hảo cảm. Thuộc hạ cầu khẩn đại nhân sau khi thu hồi ngọc như ý, Vương gia cùng Bao đại nhân có thể không truy cứu chuyện này."
"Đây..." Bao đại nhân có chút khó xử, dù sao Bạch Ngọc Đường trộm ngọc để lại thư, vi phạm pháp luật là sự thật.
"Bao đại nhân, Ngũ thử thích giúp đỡ người khác, trong giang hồ có hiệp danh, nếu có thể ra sức về triều đình, cũng là một chuyện tốt.” Công Tôn Sách ở một bên đề nghị.
Bao đại nhân gật đầu, hóa thù thành bạn, tất nhiên tốt hơn so với xung đột với triều đình.
"Bát vương gia..."
Bát vương gia lúc này đang uống trà, nghe Bao đại nhân gọi, biết suy nghĩ trong lòng ông, liền buông chén trà thở dài.
"Bao đại nhân, ngài lại thêm phiền toái cho ta."
Bao đại nhân cười, khom người hành lễ với Bát vương gia.
"Bát vương gia, Bao Chửng cũng là một lòng vì triều đình, cầu Bát vương gia tương trợ."
Bát vương gia khoát tay, "Thôi thôi, nếu Triển hộ vệ có thể thu hồi ngọc như ý trong vòng mười ngày, bổn vương sẽ không so đo nữa. Nhưng nếu trong mười ngày không thể thu hồi, bổn vương cũng không thể tha thứ cho bọn họ. Bao đại nhân cũng biết mười ngày sau..."
"Vâng, Bao Chửng biết, mười ngày sau là mừng thọ Thái Hậu, Vương gia phải dâng ngọc như ý làm thọ lễ. Xin vương gia yên tâm, Khai Phong phủ tất nhiên sẽ tìm ngọc như ý về trong mười ngày, trả lại công đạo cho vương gia."
Bát vương gia gật đầu. "Vậy việc này giao cho Bao đại nhân xử lý, trong vòng mười ngày bổn vương sẽ không nhắc chuyện này với ai khác. Bao đại nhân có đồng ý với quyết định của bổn vương không?"
Bao đại nhân cười, lại ôm quyền thi lễ với Bát vương gia.
"Bao Chửng đa tạ Vương gia."
Bát vương gia bất đắc dĩ cười cười, tùy ý khoát tay, "Bao đại nhân khách khí. Sự tình trọng đại, Bao đại nhân cũng phải nhanh chóng sắp xếp, bổn vương không quấy rầy nữa."
Nói xong liền đứng dậy cáo từ. Mọi người tiễn Bát vương gia rời phủ nha xong, liền trở lại thư phòng thương nghị đối sách.