Thời tiết có chút lạnh, có điều không hề ảnh thưởng tới hứng thú cưỡi ngựa của Hiểu Vân.
Mười ngày, Hiểu Vân không ngờ rằng dưới sự giúp đỡ của Triển Chiêu, trong mười ngày nàng đã có thể cưỡi ngựa chậm rãi, so với nàng nghĩ nhanh hơn nhiều, khiến nàng vô cùng hưng phấn, vừa vui vẻ vừa đắc ý. Vì thế hôm nay, Hiểu Vân một mình cưỡi A Tảo đi dạo ở ngoại ô Khai Phong phủ, tâm trạng vô cùng tốt, vừa phất roi da vừa ậm ừ hát.
"Ta có một con lừa nhỏ tới bây giờ vẫn chưa từng cưỡi, có một ngày tâm huyết dâng trào liền tập cưỡi, trong tay cầm roi da nhỏ lòng đang đắc ý…” Lúc đang hát thật vui vẻ, đột nhiên bị một người ngắt lời.
"Điệu hát dân gian của cô nương này thật là kỳ lạ."
Hiểu Vân ngạc nhiên, dừng ngựa nhìn xung quanh, lại không phát hiện bóng người nào, đành bỏ qua. Đang định đi tiếp, một bóng dáng màu trắng từ trên trời giáng xuống. Hiểu Vân cả kinh mới phát hiện, thì ra người nói chuyện đang ở trên cây, khó trách mới rồi không thấy ai, chỉ nghe thấy tiếng.
Đợi người nọ rơi xuống bên cạnh ngựa của mình, Hiểu Vân nhìn kỹ liền hô ra tiếng. Đây không phải là vị mỹ nam tử ngày đó anh hung cứu mỹ nhân sao?
"Thì ra là ngươi."
"Là ta. Thật tình cờ.” Người nọ cười trả lời. Nói xong, soạt một tiếng mở quạt ra, nhẹ nhàng phẩy vài cái.
Hiểu Vân thoáng nhìn cây quạt của hắn, cũng khẽ cười: “Là đúng lúc, không ngờ ở nơi này lại gặp được Bạch ngũ gia."
Bạch Ngọc Đường vốn đang nghỉ ngơi trên cây, vừa rồi xa xa nghe thấy có tiếng vó ngựa chậm rãi đi tới, lại nghe thấy tiếng hát không rõ âm điệu, đã biết có người cưỡi ngựa tới. Đợi đến gần mới phát hiện chính là cô nương không có tiền không có võ công, lại ra mặt vì một vị cô nương bán mình chôn cha trên đường lớn tại phủ Khai Phong lần trước.
Ngày ấy nàng mặc một thân áo vàng, hôm nay lại một thân áo đỏ. Ngày ấy mặc quần lụa, hôm nay lại mặc áo ngắn, dưới chân đi giày màu đen. Cả người sạch sẽ lưu loát, lại không mất đi nét đáng yêu, so với ngày đó phong thái càng hiện rõ. Ngồi trên ngựa, dương dương tự đắc, tinh thần phấn khởi, khiến người khác không khỏi nhìn thêm vài lần. Bạch Ngọc Đường nhịn không được mở miệng nói chuyện với nàng.
Bạch Ngọc Đường vẫy quạt một chút, mỉm cười nhếch mi. Thấy Hiểu Vân nhìn cây quạt của hắn cười liền hiểu rõ. Thì ra một câu “Phong lưu thiên hạ một mình ta” đã lộ ra thân phận của hắn.
Trên giang hồ truyền rằng Bạch Ngọc Đường kiệt ngạo bất tuân, mấy chữ đề trên quạt của hắn thể hiện hoàn toàn tính cách cao ngạo đó, người trong giang hồ không ai không biết, không ai không hiểu. Cũng vì thế, có rất nhiều người giả mạo hắn đi lừa bịp khắp nơi.
"Cô nương làm sao khẳng định được ta chính là Bạch đại hiệp mà cô nương nói?"
"Cẩm Mao Thử Bạch Ngọc Đường nổi danh thiên hạ, ai không biết, ai không hiểu. Nhìn trang phục này, cây quạt này của các hạ, tất nhiên có thể đoán ra vài phần. Đương nhiên, dựa vào đó không thể kết luận thân phận của các hạ. Nhưng cách ăn mặc và cây quạt có thể mô phỏng, còn dung mạo, khí chất cùng bản lĩnh lai vô ảnh khứ vô tung, không phải ai cũng bắt chước được. Hơn nữa ngày ấy các hạ làm việc thiện không lưu danh, khí tiết ấy ta không thể nghĩ ra lý do các hạ không phải là Bạch Ngọc Đường. Bạch ngũ gia, ta nói đúng không?"
"Đúng." Ý cười trong mắt người nọ càng đậm, vẻ mặt đắc ý, cây quạt trong tay càng phẩy nhanh.
Hiểu Vân thấy vẻ mặt đắc ý của hắn liền cười thầm, Bạch Ngọc Đường này không phải đỏm dáng bình thường, nhịn không được muốn đả kích hắn một phen.
"Có điều..."
"Có điều cái gì?"
"Có điều, dù chuột lợi hại thế nào đi nữa, cũng không thể bằng mèo!"
Hiểu Vân cảm thấy mình thật có dũng khí, lại dám đụng vào nỗi đau của Bạch Ngọc Đường, vuốt râu hổ. Nhưng nói xong nàng liền hối hận.
Mặt Bạch Ngọc Đường nháy mắt xanh mét, hai đôi mắt híp lại nhìn nàng, tràn ngập uy hiếp, khiến Hiểu Vân run run.
"Ngươi nói cái gì?"
"Không, không nói gì hết." Hiểu Vân cuống quít xua tay, "Ta, ta nói đùa thôi! Bạch đại hiệp trăm ngàn đừng để trong lòng. Ta còn có việc, ta đi trước.” Nói xong hai chân đạp đạp, ra roi quất ngựa, giục A Tảo chạy mau.
Bạch Ngọc Đường không nói gì, chỉ nhân lúc ngựa chạy qua bên người, tay trái dùng sức điểm vào mông ngựa một cái.
Cú chọc này, lực đạo không nhẹ, hơn nữa đúng vào điểm yếu của ngựa, khiến A Tảo đau đớn hí lên một tiếng, chân trước giơ lên, ngửa mặt lên trời thét dài, sau đó bỏ chạy như điên. Hiểu Vân sợ hãi vội ôm lấy cổ ngựa.
"A Tảo, ngươi làm sao vậy? A Tảo, ngươi hất ta ngã mất."
Hiểu Vân ở trên lưng ngựa bị hoảng hốt ngã trái ngã phải, đầu váng mắt mắt hoa, trên tay cũng dần lỏng ra, thân mình càng ngày càng nghiêng, mắt thấy mình sắp ngã ngựa, lên lớn tiếng kêu cứu.
"Cứu mạng! Cứu mạng..."
Bạch Ngọc Đường vốn chỉ định dạy dỗ tiểu nha đầu không biết trời cao đất rộng, dám nói chuột không bằng mèo trước mặt hắn, không ngờ nàng vậy mà giống như mới học cưỡi ngựa, ngựa chạy thì mau, hơn nữa hai bên đường gập ghềnh, xóc nảy, nàng đang treo nửa thân mình xuống dưới, hai tay bám chặt vào bờm ngựa không rời. Tiểu mã bị nhéo đau, càng chạy nhanh hơn, mắt thấy tình hình không ổn, vội vã chạy theo.
Hiểu Vân cơ hồ chỉ còn vắt nửa người trên lưng ngựa, đầu chống xuống đất khiến nàng hoa mắt, chỉ biết nắm chặt lấy bờm ngựa, nhưng cũng vô ích, tay dần dần trượt ra. Nàng càng nắm chặt lông A Tảo, A Tảo phóng càng nhanh.
A Tảo ơi A Tảo, ngươi dừng lại đi, ta sắp không được rồi.
Hiểu Vân trong lòng kêu rên, nhưng không thể làm gì. Tay lại trượt một cái, một túm lông đỏ rụng ra còn lại trên tay, thân mình rơi tự do nhắm thẳng xuống đất.
"A..." Một tiếng kêu thảm thiết thê lương, khiến chim chóc trong rừng bị kinh động.
Lúc Bạch Ngọc Đường chạy tới, Hiểu Vân đã sắp rơi, hắn không cứu kịp, đành trực tiếp bay qua, làm đệm thịt dưới thân nàng, hai người lăn vài vòng mới ngừng lại.
Bờm A Tảo cuối cùng được giải thoát, vó ngựa thả bước chạy mất.
Hiểu Vân chỉ cảm thấy một bóng trắng hiện lên, tiếp theo một trận trời xoay đất chuyển, nghĩ lần này ngã không gãy cổ cũng gãy chân. Nhưng mà, lại không đau như tưởng tượng. Mở to mắt nhìn mới phát hiện mình ngã lên một người mặc áo trắng, nằm trên một đống lá rụng vàng óng. Hai tay mình dán chặt vào ngực hắn, cổ cùng thắt lưng được cẩn thận che chở, ngẩng đầu nhìn, thấy một khuôn mặt tuấn mỹ phóng lớn ngay trước mặt, đôi mắt kia đen bóng nhìn nàng chằm chằm. Đây là...
"Bạch Ngọc Đường!" Hiểu Vân đứng bật dậy lùi lại! Trừng mắt.
Bạch Ngọc Đường miễn cưỡng ngồi xuống, phủi phủi lá rụng trên người, nhìn nàng tức giận, trong lòng âm thầm may mắn, may mà không nháo tới chết người.
Hiểu Vân sửng sốt một hồi, mới phục hồi lại từ cơn hoảng hốt. Sợ hãi nhất thời hóa thành ủy khuất cùng phẫn nộ, tùy tiện nắm một nắm lá rụng ném lên người Bạch Ngọc Đường.
"Bạch Ngọc Đường, khốn kiếp ngươi!"
Chỉ là lá rụng không có sức nặng, chỉ hờ hững rơi trên người Bạch Ngọc Đường, một chút cũng chưa trút được giận.
"Khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp khốn kiếp...!"
"Này này này, ta cứu ngươi, ngươi sao lại nói ta khốn kiếp chứ. Ngươi đối xử với ân nhân cứu mạng như thế sao?” Bạch Ngọc Đường bị thế tấn công bằng lá rụng của nàng làm dở khóc dở cười.
"Ân nhân cứu mạng, ngươi còn dám nói! Nếu không phải vì ngươi, ta sao lại bị ngã chứ? Ngươi đường đường là một đại nam nhân, lại so đo cùng một nữ nhân, ngươi lòng dạ hẹp hòi, còn dám xưng là đại hiệp! Ngươi khốn kiếp… ta thiếu chút nữa mất mạng, ngươi có biết hay không?"
"Chẳng phải hiện giờ ngươi không có việc gì sao?” Bạch Ngọc Đường biết mình làm sai khiến nàng sợ, cũng không so đo với nàng.
"Người không có việc gì, nhưng tim bị dọa sắp vỡ rồi. Ta muốn ngươi giải thích, còn phải bồi thường phí tổn tinh thần!"
"Cái gì? Phí?" Phí tổn tinh thần? Đó là gì vậy?
"Chính là phí an ủi!” Hiểu Vân trừng mắt, quát ầm lên.
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt hoang mang, "Ngũ gia ta chỉ nghe qua rượu an ủi, chưa từng nghe qua phí an ủi, ngươi đừng có thừa cơ lừa ta."
"Không trả tiền, trả rượu cũng được, có điều, ta chỉ thích một loại rượu.” Hiểu Vân híp mắt nhìn hắn, ta mà không làm khó dễ ngươi một chút, thật không thể hết giận.
"Rượu gì?” Bạch Ngọc Đường là người sành rượu, nhắc tới rượu sẽ hăng hái.
"Rượu bồ đào."
"Rượu bồ đào?" Bạch Ngọc Đường nghiêng đầu, "Bồ đào cũng có thể nấu rượu sao? Sao Ngũ gia ta chưa bao giờ nghe tới?"
Hiểu Vân đắc ý, cũng có loại rượu Bạch Ngọc Đường không biết.
"Đây là một loại rượu màu đỏ, trong suốt, thường đựng trong chén hổ phách, đặc biệt xinh đẹp. Uống vào thanh thuần lại ngọt, còn có tác dụng dưỡng nhan! Có điều loại rượu này rất khó tìm."
Thấy vẻ mặt say mê của Hiểu Vân khi nói, Bạch Ngọc Đường không khỏi tò mò rượu bồ đào này rốt cục là rượu gì. “Được, ta nhất định tìm được cho ngươi!"
Hiểu Vân nở nụ cười, "Ngũ gia đừng tùy tiện hứa, ngươi chưa từng nghe nói tới loại rượu này, đi đâu mà tìm cho ta chứ?"
Bạch Ngọc Đường nhếch mi, "Ngươi đừng coi thường năng lực của Ngũ gia, chưa từng có chuyện gì Ngũ gia muốn làm mà không làm được."
Bạch Ngọc Đường, quả nhiên không phải cao ngạo bình thường.
"Nếu đã như vậy, ta đây mỏi mắt mong chờ. Có điều, ta phải nói thẳng với ngươi, vừa rồi ta nói chuột không bằng mèo là cố ý, chẳng qua muốn đùa với ngươi thôi, nhưng xem ra trò đùa này không vui, ta phải nói rõ cho ngươi biết. Bạch Ngũ gia, xin lỗi."
Hiểu Vân bất ngờ nói vậy khiến Bạch Ngọc Đường bị kinh ngạc, đang định bảo không cần để ý, Hiểu Vân đã nói tiếp.
"Còn nữa, tuy rằng ngươi hại ta thiếu chút ngã chết, có điều ngươi cũng đã cứu ta, chúng ta hòa nhau đi."
Bạch Ngọc Đường không dự đoán được nàng sẽ nói như vậy, không khỏi ngây ra một lúc, lập tức cười cười, đứng lên: “Được, hòa nhau."
Hiểu Vân cũng đứng lên, vỗ vỗ bụi đất trên người, lại phát hiện trên mặt đất có gì đó, dùng vải vàng bọc lại, rơi trong đống lá rụng, không nhìn kỹ rất khó nhận ra. Hiểu Vân nhặt lên, định nhìn cho kỹ, đã bị Bạch Ngọc Đường giằng lấy.
"Đây là của ta."
Hiểu Vân cũng không để ý, cười cười nói: "Đồ quý thì giữ cho cẩn thận, rơi sẽ không dễ tìm đâu. Được rồi, ta phải về."
Nói xong, xoay người đi tìm ngựa yêu của nàng: “A Tảo, A Tảo..."
Bạch Ngọc Đường đem túi nhỏ bỏ vào ngực, thấy Hiểu Vân gọi tên ai đó, giống như đang tìm người.
"Cô nương tìm ai vậy?” Vừa rồi có người đi cùng nàng sao?
"Ngựa của ta!" Hiểu Vân không quay đầu, thẳng tắp đi về phía trước.
"Ngựa của ngươi? Tên A Tảo?” Nổi tính tò mò.
"Đúng vậy, không dễ nghe sao?" Hiểu Vân quay đầu nhìn hắn, tựa hồ muốn nói đừng có hoài nghi thưởng thức của ta.
Bạch Ngọc Đường không dám gật bừa, nhưng cũng không tiện nói, lại không cưỡng được tò mò muốn biết nguyên nhân.
"Vì sao gọi là A Tảo?"
Hiểu Vân nhận ra hắn đối với cái tên này không cho là đúng, trừng mắt lườm hắn: “Ta thích!"
Bạch Ngọc Đường nghe xong, đột nhiên bật cười lớn.
"Hay, hay một câu ta thích. Hợp ý Ngũ gia ta."
Hiểu Vân xem thường hắn: “Đồ điên!"
Lúc này, A Tảo lọc cọc bước chân từ trong rừng thong thả đi ra.
Hiểu Vân tới gần giữ chặt dây cương, một tay vỗ vỗ đầu A Tảo, “A Tảo hay lắm, vừa rồi suýt nữa ngã chết ta."
A Tảo làm như rất ủy khuất, xì một tiếng, hất hất đầu hướng tới Bạch Ngọc Đường, giống như nói sai là ở hắn, sau đó lại dùng miệng cọ cọ Hiểu Vân.
"Ha ha ha ha... Bạch Ngũ gia, ngươi xem, A Tảo đang cáo trạng với ta, trời ơi, A Tảo, ngươi thật sự rất đáng yêu."
Bạch Ngọc Đường nhìn một người một ngựa không khỏi bật cười, đi ra phía trước sờ sờ bờm của A Tảo.
"Thật đúng là một con ngựa thông minh."
"Đương nhiên, là ngựa của ta mà. A Tảo, ngươi nói đúng không?” Lúc này Hiểu Vân đã sớm quên chuyện A Tảo mới rồi hất nàng ngã xuống. A Tảo lại xì xì mũi, giống như phụ họa.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu cười không ngừng, đây chính là vật họp theo loài, chủ nào ngựa nấy.
Sau đó, hai người từ biệt, mỗi người một ngả.