Quyển IV – Giá y máu*Giá y: áo cưới
Màn đêm buông xuống, ánh đèn rực rỡ, trong thâm cung tối nay náo nhiệt hiếm có.
Sinh nhật Thái Hậu, Triệu Trinh thiết yến trong cung, chiêu đãi quần thần, chúc mừng Thái Hậu, triều thần đều chuẩn bị đại lễ, vào cung chúc thọ.
Bao đại nhân trong đám triều thần tuy không thích lễ tiết rườm rà, nhưng có những lễ nghi vẫn phải làm. Một chuyện như sinh nhật của Thái Hậu, tất nhiên không thể chậm trễ.
Nửa tháng trước, Công Tôn Sách đã vì chuẩn bị thọ lễ cho Thái Hậu, đưa ra cho mọi người cùng bàn bạc. Chỉ là bọn họ thường xuyên bận công vụ, mà thọ lễ của Thái Hậu lại không thể qua loa, không có ý kiến gì hay, bàn bạc nhiều lần cũng không quyết định được, cuối cùng lại do Hiểu Vân nghĩ ra ý tưởng.
Thái Hậu là quốc mẫu, trân bảo gì trên đời này bà chẳng có. Nếu đưa trang sức, hay nhân sâm tuyết liên, đừng nói Bao đại nhân không lo được, cho dù lo được, trang sức cũng không thể sáng bằng của người khác, nhân sâm à, cũng không thể nhiều năm hơn của người khác. Cho nên, những thứ đó nhất định không thể dâng tặng. Đồ tặng cho Thái Hậu không cần quý trọng, mà phải đặc biệt và có lòng.
Hiểu Vân biết Thái Hậu hướng phật, đề nghị dâng tặng một cuốn kinh Phật do cao tăng đắc đạo sao chép. Chủ ý này rất hợp ý Bao đại nhân. Bao đại nhân có giao tình với trụ trì Tướng Quốc Tự, vì thế nhờ ông ta sao chép một quyển kinh Kim Cương, làm thọ lễ cho Thái Hậu. Người khác nhìn vào thấy có vẻ keo kiệt, nhưng đây là lễ vật dụng tâm thật sự, có thể khiến Thái Hậu vui mừng.
Sự thật chứng minh, suy nghĩ của Hiểu Vân rất đúng. Thái Hậu sau khi nhận được lễ vật rất thích, còn đặc biệt phái người tới phủ nha của Bao đại nhân cảm ơn.
Trong điện Khang Thọ, một chuỗi đèn lồng treo nối tiếp trên cao, đỏ au một mảnh, không khí vui mừng. Mấy trăm ngọn nến đỏ chiếu sáng rực toàn bộ bên trong điện.
Chính điện rộng rãi, hai bên điện đặt bàn trà, chỉnh tề thứ tự, tổng cộng hai mươi bàn. Lúc này các bàn đều đã có người. Ngồi đầu tiên bên trái chính là Bát vương gia, đối diện bên kia là Bàng Cát. Tiếp theo là đám người Bao đại nhân, Vương thừa tướng.
Chính giữa chủ vị đặt một cái bàn lớn, bên trên bày điểm tâm, trái cây, ly rượu cùng trà. Ngồi ở chủ vị là Thái Hậu, mặt đầy tươi cười, đang nghe Bát vương gia nói chuyện. Triệu Trinh ngồi bên trái Thái Hậu, mặt cũng mỉm cười, ngẫu nhiên nói chuyện với Quách hoàng hậu ngồi bên cạnh vài câu.
Rượu qua ba tuần bắt đầu có ca múa giúp vui. Một đám vũ nữ y phục rực rỡ, nhảy múa giữa chính điện. Đàn sáo trống khua, vũ y tung bay, không khí theo đó sôi động hơn rất nhiều.
Đúng vào lúc này, một thái giám vội vàng từ ngoài điện chạy vào. Tới chính điện thì trực tiếp tới bên cạnh Bát vương gia, trình lên một phong thư màu đỏ. Bát vương gia mở ra xem, sắc mặt lộ vẻ vui mừng, vội đứng dậy tới bên cạnh thì thầm với Triệu Trinh mấy câu, vẻ mặt hắn cũng rạng rỡ hẳn lên.
Lúc này nhạc đã dừng, Trần công công liền cho đội ca vũ lui xuống.
"Các khanh gia, Đại Tống có hỉ sự!" Triệu Trinh nói với chúng triều thần, mặt mày hớn hở, trong giọng nói khó nén kích động và kiêu ngạo.
Đám quan viên dừng nói chuyện, chăm chú nhìn Triệu Trinh.
Triệu Trinh cười lớn, Bát vương gia vui vẻ nói.
"Vừa rồi biên quan có thiệp báo. Bình Tây đại nguyên soái Địch Thanh dụng binh như thần, đại phá Tây Hạ, lại lập kỳ công."
Chúng thần nghe vậy đều mừng rỡ quỳ lạy chúc mừng, tung hô vạn tuế.
Triệu Trinh vui sướng gật đầu. "Hôm nay sinh nhật mẫu hậu, lại có thiệp mừng từ biên quan, thật là song hỷ lâm môn. Trẫm thật sự vui vẻ. Hôm nay trẫm nhất định phải cùng các khanh gia uống thêm mấy chén."
Dứt lời, giơ ly rượu lên, chúng triều thần cũng vội vàng nâng chén.
"Cung chúc Thái Hậu thiên tuế phúc thọ vô cương, chúc mừng Hoàng Thượng biên quan đại thắng!"
-0-
Trong cung, dạ yến mừng sinh nhật Thái hậu vô cùng náo nhiệt, Khai Phong phủ tối nay cũng rất ồn ào.
Lô Phương mời chúng huynh đệ trong nha môn uống rượu. Đầu bếp đặc biệt mời từ tửu lâu tới, đặt ba bàn thức ăn và rượu, chỉ cần không bận việc, ai cũng đều có mặt.
Lô Phương tổ chức tiệc này trước là vì cảm tạ hỗ trợ của Khai Phong Phủ với Ngũ thử, sau là tạo quan hệ cho Bạch Ngọc Đường sau này ở Khai Phong phủ làm đương sai. Đương nhiên, những chuyện lôi kéo nhân tình này, Bạch Ngọc Đường khinh thường không làm. Lô Phương là huynh trưởng, đành xử lý thay hắn, lúc nói với Bạch Ngọc Đường, tất nhiên chỉ nói là đáp tạ Khai Phong phủ.
Trong nha môn phần lớn là người hào sảng, trên bàn rượu mới qua mấy chén đã cùng Ngũ thử xưng huynh gọi đệ thân thiết. Một đám người trong hậu viện phủ nha, uống rượu vung quyền, vô cùng náo nhiệt.
"Đại ca, đệ đã lâu không uống rượu thoải mái thế này, hôm nay, thật sự là… thật sự là rất vui vẻ!” Từ Khánh gọi Lô Phương. Hắn nói lớn như vậy, vẫn bị âm thanh ồn ào xung quanh lấp xuống.
Lô Phương ngồi ở đầu, thấy mặt Từ Khánh đỏ bừng, cười lắc đầu. Huynh đệ này của hắn có lẽ là say rồi. Có điều hôm nay không có chuyện gì, kệ hắn đi.
"Đại... Đại ca, Tam đệ hắn, hắn say rồi." Hàn Chương nhấc một ly rượu đổ vào miệng, sau đó trêu Từ Khánh.
Từ Khánh lườm Hàn Chương, thầm nghĩ ngươi mới say, nói cũng lắp rồi, liền không thèm để ý tới hắn, nhấc một bầu rượu, la hét tìm huynh đệ uống rượu.
"Ngũ đệ! Ngũ đệ... Ấy, Ngũ đệ đi đâu rồi? Ngũ đệ..."
Lách cách một tiếng, Tưởng Bình túm vai Từ Khánh, kéo hắn lảo đảo trở về.
"Ngũ đệ có việc, ngươi đừng làm phiền hắn, đến đây, ta uống với ngươi.” Nói xong cầm bình rượu trong tay Từ Khánh rót vào miệng hắn.
Lô Phương đang định tới gần ngăn họ lại, Lý bộ đầu lại tìm hắn uống rượu. Lô Phương không thoát được, đành mặc bọn họ ầm ỹ.
-0-
Trong nam viện, Hiểu Vân đang ôm trà nóng sưởi ấm bên chậu than. Tiểu Thúy vừa thêu thùa vừa thầm than thở.
"Tiểu thư, hậu viện bên kia ồn ào quá, những người đó cũng thật là, tối rồi còn ầm ỹ như vậy, không cho ai ngủ nữa."
Hiểu Vân híp mắt, xuyên qua bầu không khí lạnh lẽo nhìn chậu than cười nói: “Một đám đàn ông tụ tập một chỗ, không đợi họ say ngủ hết sẽ không yên tĩnh được."
"Thật không hiểu, uống rượu có gì hay chứ."
"Ha ha, Thúy nhi, ta cũng không rõ, không bằng ngày mai em hỏi Vương Triều xem?"
"Tiểu thư!" Đối với sự chế nhạo của Hiểu Vân, Tiểu Thúy đã quá quen, có điều nhắc tới Vương Triều, nàng vẫn không nhịn được muốn hờn dỗi một chút. Loại tâm sự này của nữ hài tử bị lấy ra nói đùa, cảm thấy rất xấu hổ.
Hai người đang nói chuyện câu được câu không, bỗng nhiên nghe bên ngoài phòng truyền tới tiếng đập cửa, sau đó một giọng nói dễ nghe vang lên:
"Hiểu Vân cô nương đã ngủ chưa?"
Hiểu Vân nghe được nhận ra ngay là giọng Bạch Ngọc Đường. Vốn định bảo Tiểu Thúy nói mình đã ngủ để đối phó với hắn. Nghĩ lại thấy không ổn, có một số việc phải nói cho rõ ràng, nếu hắn đã tới thì cùng hắn nói cho rõ đi vậy. Vì thế bảo Tiểu Thúy đưa hắn tới phòng khách bên cạnh.
Bạch Ngọc Đường ngồi một lát trong phòng khách, Tiểu Thúy dâng xong trà nóng, Hiểu Vân mới khoan thai bước vào.
"Bạch Ngũ gia."
"Hiểu Vân cô nương."
Bạch Ngọc Đường thấy nàng ăn mặc ấm áp, trong tay còn ôm lô giữ ấm, mới biết thì ra nàng sợ lạnh như vậy.
Sau khi hai người ngồi xuống, Hiểu Vân cho Tiểu Thúy ra ngoài. Tiểu Thúy để cửa mở rồi lui xuống.
"Bạch Ngũ gia tìm ta có việc gì?" Hiểu Vân nhìn Bạch Ngọc Đường hỏi.
Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân hồi lâu, do dự một hồi, rồi mới thở dài một tiếng nói:
"Việc hôm đó ấy, ta vẫn chưa tạ tỗi nghiêm túc với ngươi."
Việc hôm đó, không cần giải thích, Hiểu Vân tất nhiên biết hắn nói tới việc gì.
Hiểu Vân hơi cúi đầu, nhẹ giọng nói. "Việc ấy, không phải Bạch Ngũ gia cố ý, Bạch Ngũ gia không cần để ý."
"Không thể!" Bạch Ngọc Đường nhìn Hiểu Vân có chút lo lắng. "Ngày ấy tuy ta thân bất do kỷ, nhưng quả thật ra đã mạo phạm cô nương. Việc Bạch Ngọc Đường ta đã làm tuyệt đối không viện cớ, tổn hại của ngươi là do ta gây ra, ta sẽ chịu trách nhiệm. Hôm nay tới đây, một là tạ lỗi chính thức với ngươi, hai là tới báo tin, ngày mai ta sẽ tìm người tới cầu thân với Công Tôn tiên sinh."
Đối với thái độ thành khẩn của Bạch Ngọc Đường, Hiểu Vân vừa cảm khái, vừa đau đầu.
"Bạch Ngũ gia, ta tất nhiên tin vào nhân cách của ngươi. Đối với việc này, ta thật sự không có một chút trách cứ hay oán hận gì ngươi. Càng không cần ngươi phụ trách. Việc này chúng ta đều quên đi, chỗ cha ta ngươi cũng đừng nhắc tới. Ta không muốn khiến cha ta lo lắng."
Bạch Ngọc Đường nhìn nàng gật đầu.
"Được, lúc ta cầu thân, tuyệt đối sẽ không nói ra.” Bạch Ngọc Đường nghĩ nàng không muốn phụ thân lo lắng, cho nên không muốn nói ra.
Hiểu Vân nghe cách nói của Bạch Ngọc Đường, có loại xúc động không biết phải làm sao, không khỏi nhìn trời thở dài nói.
"Bạch Ngọc Đường, ý của ta là, ngươi không cần vì chuyện này mà cưới ta! Ngươi cũng không cần tới chỗ cha ta cầu thân."
Bạch Ngọc Đường kinh ngạc nhìn Hiểu Vân, "... Vì sao?"
Hiểu Vân xoa trán cười khổ nói. "Vì sao? Được rồi, trực tiếp chính là: ta không muốn gả cho ngươi."
"Nhưng mà..." Bạch Ngọc Đường chưa lúc nào không biết nói gì như lúc này, đối với lời nói của Hiểu Vân, hắn thật sự không biết nói gì cho phải.
"Nhưng mà cái gì?"
"Nhưng mà thân thể ngươi..." Đã bị ta nhìn thấy, chạm qua. Bạch Ngọc Đường không nói tiếp câu sau, đối với Hiểu Vân hắn thật sự khó có thể mở miệng.
Hiểu Vân biết hắn muốn nói cái gì. Giờ phút này, nàng vô hạn cảm thán sự cổ hủ của cổ nhân, cho dù người phóng khoáng như Bạch Ngọc Đường cũng không thoát khỏi suy nghĩ này. Nàng thật sự không biết phải nói với hắn thế nào.
"Bạch Ngọc Đường, nếu ngươi có thời gian, vậy tra xem cái tên khốn kia trốn đi đâu, sau đó đem hắn bầm thây vạn đoạn. Về phần ta à? Ta vô cùng khẳng định với ngươi, ít nhất cho tới bây giờ, ta thật sự thật sự thật sự một chút cũng không muốn gả cho ngươi. Cho nên, sau này đừng nhắc lại nữa, tuy ta không ngại, nhưng ngươi nhắc tới khiến ta cảm thấy không thoải mái. Còn nữa, ngươi trăm ngàn đừng có tới chỗ cha ta cầu thân! Bằng không, bằng không ta đẩy ngươi xuống nước đó!"
Hiểu Vân nói liền một hơi rồi đứng dậy bỏ đi. Để lại Bạch Ngọc Đường ở đó trừng mắt nghẹn họng, nửa ngày không thốt nên lời. Mà trong lòng lại dậy lên mùi vị khó hiểu. Là mất mát? Hay là thở phào nhẹ nhõm?