Nhiệm vụ của Bạch Ngọc Đường trong ngày đầu tiên, chuyện thứ nhất là hộ tống Bao đại nhân vào triều. Vốn dĩ đây là việc của Triển Chiêu, nhưng Triển Chiêu đang ở trong thiên lao chưa ra, mà Trương Long Triệu Hổ hôm nay phải đi báo tin, vì thế tới lượt hắn ra sức.
Hộ tống Bao đại nhân vào triều cũng là việc đơn giản, chỉ là dậy sớm, đợi Bao đại nhân chuẩn bị xong, đi cùng kiệu của Bao đại nhân tới cửa cung, sau đó ở phòng nghỉ trong cung đợi Bao đại nhân hạ triều, rồi cùng nhau trở về.
Lại nói tiếp, việc này mặc dù đơn giản, nhưng việc nhìn như đơn giản này, với Bạch Ngọc Đường mà nói lại không hề dễ dàng. Nhất là thời gian chờ ở phòng nghỉ. Bạch Ngọc Đường là người nóng vội, bình thường không thể ngồi yên, bảo hắn chuyện gì cũng không làm mà cứ ngồi yên một chỗ, với hắn mà nói chính là khổ hình. Hơn nữa, hôm nay không biết có chuyện gì trên triều, qua giờ hạ triều đã lâu, đại đa số quan viên đều đã trở về, nhưng không thấy Bao đại nhân đâu.
Bạch Ngọc Đường có chút không kiên nhẫn, lại không thể rời đây, đành đi tới đi lui trong đại sảnh. Trong đại sảnh còn lại hắn cùng bốn năm hộ vệ của các quan viên, mọi người đều quen biết nhau, liền tốp năm tốp ba ngồi uống trà nói chuyện phiếm, giống như rất quen với tình huống này.
Bạch Ngọc Đường thấy vậy cảm thấy kỳ quái, liền tới gần hỏi thăm, các đại nhân khác đã đi lâu như vậy, vì sao Bao đại nhân còn chưa hạ triều?
Người trả lời hắn tên Phùng Ký, là người của phủ Vương thừa tướng. Thì ra những người còn lại, lần lượt là người của Bát vương gia, Vương Thừa tướng, Bàng thái sư và Trương đại nhân. Bốn người bọn họ cùng với Bao đại nhân đôi khi sẽ ở lại sau khi bãi triều, bị Thánh thượng triệu tới Ngự thư phòng nghị sự. Đụng phải việc nhiều, khó giải quyết, năm người này thảo luận qua lại, thời gian sẽ kéo dài. Mà hôm nay, bọn họ chỉ sợ có chuyện tranh luận kịch liệt nên mới lâu như vậy.
-0-
Trong ngự thư phòng, Triệu Trinh nhìn hai nhóm người đang giằng co trước mặt mà đau đầu. Trương Nghiêu Tả cùng Bàng Cát hai người luôn nhất trí lập trường, còn Bát vương gia lại thiên về Bao đại nhân. Vương thừa tướng tuy cũng có cùng ý tưởng với Bao đại nhân, nhưng vì chức vị của mình, thường xuyên duy trì thái độ trung lập. Còn Triệu Trinh đối với chuyện quốc sự quan trọng, luôn muốn nghe ý kiến khác nhau của họ, một khi có chuyện, chỉ cần Vương thừa tướng không tỏ thái độ, việc đó sẽ không thể quyết định, bởi vì hai chọi hai, không ai thuyết phục được ai.
Lúc này, đề tài bọn họ đang thảo luận là việc phòng vệ biên phòng, một chút cũng không thể qua loa.
Đêm qua lúc quân báo truyền đến, trong lòng Triệu Trinh vô cùng vui vẻ, ngay cả nằm mơ cũng muốn cười. Nhưng không thể ngờ chỉ cách năm sáu canh giờ, tam quan lại có tấu chương, không phải tin tức gì tốt, nói biên cương truyền tin Bình Tây đại tướng quân Địch Thanh cố ý câu kết với Tây Hạ, ý đồ phản quốc.
Hai tin tức này căn bản ngược nhau. Vốn dĩ cái gọi là hai nước giao chiến, chính là binh bất yếm trá. Địch Thanh có công phá địch, người Tây Hạ hận thấu xương, dùng kế phản gián phát tán tin đồn tới bên kia cũng không phải không có khả năng. Triệu Trinh đương nhiên không ngu ngốc tin tưởng những tin đồn đó. Nhưng người thượng tấu, ngôn từ chuẩn xác, hơn nữa biên phòng xa xôi, tình hình cụ thể hắn không chính mắt thấy, không thể khẳng định trăm phần trăm điều gì.
Lúc này, Triệu Trinh tin tưởng trung thành cùng chiến tích của Địch Thanh, nhưng mặt khác, hắn lại không thể bỏ qua tin tức kia, đang lúc mâu thuẫn rối rắm, năm vị trọng thần của hắn lại chia thành hai phe, bên nào cũng cho là mình đúng, càng khiến hắn đau đầu không thôi.
Có điều, cuối cùng vẫn là Vương thừa tướng nghĩ ra một biện pháp trung hòa hai bên.
Vương Thừa tướng đề nghị, Địch Thanh đã gần ba mươi, chưa thành gia. Không bằng thừa dịp hắn lập quân công, Thánh thượng tứ hôn, coi như là thưởng công, gọi hắn tức tốc hồi kinh thành hôn. Thứ nhất là hoàn thành đại sự chung thân cho Địch Thanh, thứ hai mượn cơ hội thử hắn có lòng khác với Đại Tống hay không. Mà chuyện này, nhìn bên ngoài cũng rất đàng hoàng hợp tình hợp lý. Nay Tống quân đại thắng, Tây Hạ tạm thời sẽ không xuất binh tấn công, hắn hồi kinh cũng không khiến biên phòng gặp nguy.
Biện pháp này khiến Triệu Trinh rất vui mừng, bèn chuẩn tấu.
Bao đại nhân tin tưởng vững chắc Địch Thanh sẽ không phản quốc, vốn không muốn Địch Thanh bị thử như vậy, nhưng Triệu Trinh đã quyết định, ông tranh cãi nữa cũng vô dụng, liền không nói gì thêm, cũng không tiếp tục tranh luận.
Sau khi thương nghị xong mọi chi tiết, viết xong thánh chỉ, lập tức tám trăm dặm khẩn cấp đưa tới Nhạn Môn Quan.
-0-
Triển Chiêu từ thiên lao trở về, lúc tới phủ nha, Bao đại nhân vẫn chưa từ trong cung trở về, hắn liền tới thẳng nam viện tìm Công Tôn Sách, kết quả rất không khéo Công Tôn Sách không có ở đó, lại gặp được Hiểu Vân.
"Triển đại nhân, ngài đã trở lại?"
Hiểu Vân đứng ở cửa phòng, cười đón tiếp Triển Chiêu.
Triển Chiêu cười gật đầu, "Hiểu Vân, Triển Chiêu tìm Công Tôn tiên sinh, tiên sinh có nhà không?"
Hiểu Vân lắc đầu, "Cha tôi tới hiệu thuốc rồi. Triển đại nhân tìm cha tôi có việc gì?"
Triển Chiêu gật đầu, "Nếu Công Tôn tiên sinh không ở nhà, vậy ta tới sau vậy.” Nói xong đang định xoay người rời đi, lại bị Hiểu Vân gọi lại.
"Triển đại nhân không bằng ngồi xuống uống chén trà nhé? Cha tôi sắp về rồi."
Triển Chiêu quay lại, nhìn Hiểu Vân đứng dưới mái hiên cười nhợt nhạt với hắn, trong lòng ấm áp, không tự chủ bước tới.
"Được, phiền Hiểu Vân vậy."
Hai người ngồi trong phòng khách, cách một bàn tròn.
"Triển đại nhân, đây là hoa cúc trắng hái xuống vào tiết trùng cửu, phơi nắng chế thành trà hoa cúc, pha với cẩu kỷ mà thành. Hai vị này rất bình thường, không phải vật gì hiếm lạ, nhưng uống vào mùa đông không tệ."
"Hoa cúc hạ hỏa, nhuận phế, mà cẩu kỷ đối với việc dưỡng thế, có hiệu quả bổ dưỡng ấm áp. Đang vào lúc mùa đông rét mướt, trà cúc hoa cẩu kỷ có thể tăng cường thể chất, đề phòng cảm lạnh."
Hiểu Vân một tay cầm bình, một tay nâng ống tay áo rộng thùng thình, hơi nghiêng đầu cười nhợt nhạt, vừa châm trà cho Triển Chiêu, vừa mềm mại giải thích tác dụng của trà. Nước trà nóng hổi, róc rách trôi ra từ ấm trà, họa ra một đường cong duyên dáng. Khói trắng mờ mịt chậm rãi tỏa ra, tầm mắt bỗng trở nên mơ hồ.
Triển Chiêu lẳng lặng nhìn, sự điềm tĩnh này khiến hắn có chút hoảng hốt. Người trước mắt khiến hắn có cảm giác không đúng, giống như một bức họa, đẹp như vậy, yên tĩnh như vậy, khiến người ta không nhịn được muốn đưa tay chạm vào, nàng, có tồn tại hay không.
Đợi hắn nhận ra, tay hắn đã đưa tới nơi.
"Triển đại nhân?" Hiểu Vân nhìn cánh tay Triển Chiêu vươn tới, vẻ mặt ngạc nhiên.
Triển Chiêu sững người, lập tức không dấu vết chuyển tay nhấc chén trà, đưa lên mũi hít một hơi, sau đó uống một ngụm.
"Mùi thơm ngọt lành, quả nhiên là trà ngon."
Hiểu Vân cười cười, cũng rót cho mình một chén, hai tay cầm chén xoay xoay trong lòng bàn tay.
"Còn có thể giúp ấm tay nữa!"
Triển Chiêu mỉm cười, gật đầu.
Hiểu Vân cúi đầu nhìn vụn hoa cúc trôi nổi trong chén trà, Triển Chiêu lại nhìn tuyết đọng chưa tan ngoài cửa sổ, yên lặng uống trà. Hai người yên tĩnh một hồi mới mở lời.
"Triển đại nhân, Hiểu Vân có một chuyện muốn nhờ."
Triển Chiêu quay đầu, nhìn nàng, "Hiểu Vân có chuyện gì, Triển Chiêu có thể giúp được thì cứ nói ra."
Hiểu Vân ôm chén trà, nhìn bình trà trên bàn, do dự trong chốc lát mới nói ra.
"Chuyện đó, Bạch Ngọc Đường, cùng tôi... Việc này, xin Triển đại nhân đừng nói cho cha tôi biết. Tôi… Tôi không muốn người lo lắng.” Hiểu Vân lắp bắp nói xong một câu, lòng bàn tay đã đổ mồ hôi.
Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân cúi đầu, không thấy ánh mắt nàng, chỉ thấy mi mắt khẽ buông, như phiến lá khẽ run run.
"Được, ta đồng ý."
Hiểu Vân như được đại xá, thở hắt ra.
"Cám ơn Triển đại nhân."
Triển Chiêu nhìn Hiểu Vân, một hồi lâu sau mới buông chén trà trong tay.
"Hiểu Vân, chúng ta thành thân được không?"
Trầm mặc trong nháy mắt, Hiểu Vân lập tức trợn mắt đứng lên, đẩy ngã ghế, đánh rơi chén trà, lách cách binh bang một trận vang lên.
"Ngài ngài ngài ngài ngài ngài... Ngài nói cái gì?"
Hiểu Vân mở to hai mắt, không dám tin nhìn Triển Chiêu. Nàng có phải nghe nhầm không? Hắn nói muốn cùng nàng “thành thân”? Đây là chuyện gì? Trong hai tư giờ, đã có hai nam nhân nói muốn kết hôn với nàng!
"Ta nói, chúng ta thành thân được không?" Triển Chiêu yên lặng nhìn Hiểu Vân, nhẹ giọng khẳng định lại.
"Vì sao?” Hiểu Vân trừng Triển Chiêu. Hiện tại hắn ngồi, nàng đứng, nàng chỉ có thể nhìn thấy đỉnh đầu của hắn.
Trên mặt Triển Chiêu hiện lên một tia xấu hổ cùng thẹn thùng, đem tầm mắt chuyển về phía ngoài cửa sổ.
"Buổi tối hôm đó..." Mới có bốn chữ, Triển Chiêu đã cảm thấy mặt mình nóng như có thể luộc trứng rồi. Nghĩ tới đêm hôm đó bọn họ ăn ngủ trong rừng, tim hắn không ức chế được đập không còn thứ tự.
Hiểu Vân nheo mắt nhìn Triển Chiêu.
"Triển đại nhân có phải muốn chịu trách nhiệm với Hiểu Vân không?"
Triển Chiêu bị Hiểu Vân hỏi như vậy, ngây ra một lúc, nhìn Hiểu Vân mà không biết trả lời thế nào. Nói là vì chịu trách nhiệm, có phải rất tổn thương người ta không?
Hiểu Vân thấy Triển Chiêu chần chờ, nghĩ hắn đồng ý, trong bụng một trận tức giận bùng lên. Chịu trách nhiệm chịu trách nhiệm, lại là chịu trách nhiệm! Chỉ có một việc nhỏ như vậy, nàng còn chưa bị làm sao, lại khiến hai nam nhân tranh nhau tới chịu trách nhiệm. Nàng cần sao? Nàng không cần!
"Không cần." Hiểu Vân nặng nề buông ra hai chữ, bên trong giọng nói có cơn giận mơ hồ.
Triển Chiêu thấy nàng sắc mặt rất khó coi, biết nàng tức giận không nhẹ. Nhưng hắn lại không biết vì sao nàng tức giận, liền đứng dậy.
"Hiểu Vân, Triển Chiêu thành tâm."
Hiểu Vân tiếp tục trừng mắt nhìn Triển Chiêu, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng, nhưng ngực vẫn không không chế được phập phồng lên xuống.
"Hiểu Vân biết Triển đại nhân thành tâm “chịu trách nhiệm” với Hiểu Vân, nhưng Hiểu Vân không cần. Việc đêm đó là ngoài ý muốn. Triển đại nhân biết rõ, ta vẫn là người trong sạch, tại sao lại nói muốn “chịu trách nhiệm”? Còn nữa, cho dù là muốn chịu trách nhiệm, cũng là chuyện của Bạch Ngọc Đường, liên quan gì tới Triển đại nhân? Hiểu Vân thật sự không nghĩ ra vì sao Triển đại nhân phải chịu trách nhiệm với Hiểu Vân? Cho nên, Triển đại nhân từ nay về sau chớ nhắc tới chuyện này với Hiểu Vân. Hiểu Vân còn có việc, Triển đại nhân cứ tự nhiên."
Một hơi nói hết lời, Hiểu Vân xoay người không quay đầu chạy đi. Bỏ lại Triển Chiêu vẻ mặt kinh ngạc đứng ở chỗ cũ.
"Hiểu Vân..." Nàng hiểu lầm rồi!
Hiểu Vân chỉ cảm thấy trong đầu có một cơn giận khó chịu nổi, phun không ra, nuốt không trôi, khiến nàng hoảng hốt. Từ trong phòng đi ra, chỉ một lòng muốn dốc sức mà chạy, giống như muốn quăng lại hết những cảm giác không vui này. Không để ý bên ngoài có ai, đúng lúc đụng phải Công Tôn Sách vừa về tới nơi, dược liệu văng hết xuống đất.
"Hiểu Vân, chạy vội như vậy làm gì?"
Hiểu Vân không dừng lại, chạy tiếp ra ngoài.
Công Tôn Sách không hiểu ra sao, vẻ mặt bất đắc dĩ, đành ngồi xuống gom dược liệu lại.
Triển Chiêu từ trong phòng khách đi ra, thấy Công Tôn Sách đang thu gom dược liệu dưới đất, mà bóng dáng Hiểu Vân đã không còn, liền tiến lên giúp Công Tôn Sách.
"Công Tôn tiên sinh."
Công Tôn Sách ngẩng đầu nhìn Triển Chiêu.
"Triển hộ vệ, Hiểu Vân nó..."
Triển Chiêu có chút co quắp, trầm mặc trong chốc lát mới nói:
"Một lời khó nói hết."