"Hiểu Vân biết vật này?"
"Vân nha đầu từng nghe nói tới sao?"
Hiểu Vân nhìn ánh mắt nghi hoặc của hai người, trong lòng không biết trả lời thế nào mới tốt. Thật sự là vạn phần hối hận vừa rồi nhất thời buột miệng thốt ra mấy từ kia. Nhưng lại không thể nói với họ nàng làm sao biết được, đành kiên trì nói dối.
"Không, không có. Con chỉ cảm thấy cái tên này vô cùng kỳ lạ nên mới nhất thời kích động."
Hai người thấy nàng liên tục xua tay, ánh mắt lúc nói chuyện đảo quanh, đều không tin.
"Thật sao?"
"Thật!" Hiểu Vân ép mình nhìn họ, gật đầu dứt khoát. Đánh chết nàng cũng không thể thừa nhận mình biết thứ này.
Hai người vẫn nửa tin nửa ngờ, nhưng thấy nàng thái độ kiên quyết, nên không truy hỏi nữa.
"Đúng rồi, vụ án ở phủ nguyên soái thế nào?" Hiểu Vân thấy bọn họ không hỏi, vội nói sang chuyện khác.
Nhắc tới chuyện này, Công Tôn Sách cùng Bạch Ngọc Đường đều trở lại vẻ mặt nghiêm túc.
"Phủ nguyên soái đã bị cấm quân giám thị, chúng ta không thể vào. Nghe nói Địch nương nương tới cũng không gặp được Địch nguyên soái."
"Chuyện này..." Hiểu Vân khó hiểu, "Địch nương nương không thể gặp, cũng có lý, nhưng vì sao người của phủ nha cũng không thể vào, chúng ta làm sao tra án được?"
Công Tôn Sách lắc đầu thở dài, nói: "Khai Phong phủ chưởng quản an toàn của kinh đô, nhưng nếu là tội phản quốc, lại không thuộc chủ quản của phủ Khai Phong, mà thuộc quyền của Đại Lý tự."
"Đây, đây rõ ràng là kế phản gián của kẻ địch, Hoàng Thượng sao có thể dễ tin như vậy?” Hiểu Vân quýnh lên, có chút nói lắp. Lời này vừa nói ra đã bị Công Tôn Sách nhắc nhở.
"Hiểu Vân, không thể nói bừa!"
Hiểu Vân phẫn nộ ngậm miệng, nhưng trong lòng không phục, Triệu Trinh làm như vậy thật quá hồ đồ.
"Đại nhân còn ở trong cung, có lẽ đang bàn việc này với Thánh thượng, đợi đại nhân trở về sẽ biết. Chúng ta nói chuyện Bạo vũ lê hoa châm đi.” Công Tôn Sách nói.
Bạch Ngọc Đường gật đầu.
Hiểu Vân nghe vậy, tim đột nhiên nảy lên. Có điều cũng may bọn họ vẫn chưa chuyển đề tài lên người nàng, chỉ là Bạch Ngọc Đường liếc nhìn nàng đầy thâm ý. Hiểu Vân cũng chỉ biết giả như không phát hiện, không để ý tới nữa.
"Trong thư của Lô phu nhân còn nói gì nữa không?"
"Đại tẩu còn nói, nữ chủ Đường môn gần đây đang ở kinh thành, bảo ta tới hỏi nàng sẽ biết tình hình cụ thể."
"Như vậy rất tốt!" Công Tôn Sách vui sướng.
"Vậy Ngọc Đường đi tìm người đã." Nói xong, Bạch Ngọc Đường liền rời khỏi thư phòng.
Bạch Ngọc Đường đi rồi, Công Tôn Sách vẻ mặt nghiền ngẫm nhìn Hiểu Vân, nhìn đến nỗi da đầu nàng run lên.
"Hiểu Vân, Bạo vũ lê hoa châm..."
Hiểu Vân tự biết mấy lời thoái thác vừa rồi không thể làm Công Tôn Sách tin phục, huống chi ông cũng biết nàng không phải người nơi này, vì thế đành phải thừa nhận mình có biết Bạo vũ lê hoa châm, có điều không thể nói rõ chân tướng.
"Ở quê nhà của Hiểu Vân có một cuốn tiểu thuyết truyền kỳ, trong đó có nhắc tới Bạo vũ lê hoa châm, nhưng Hiểu Vân lúc ấy chỉ cho rằng người viết vô căn cứ, không biết thật sự có vật này. Hôm nay nghe được, cảm thấy rất ngạc nhiên, cho nên vừa rồi mới phản ứng kịch liệt như vậy. Lúc trước không thừa nhận, là sợ khiến Ngũ ca hoài nghi, có điều, trước mặt cha, Hiểu Vân tất nhiên không giấu diếm nữa."
Lần này Hiểu Vân giải thích, khiến Công Tôn Sách rất tin tưởng.
"Vậy trong cuốn tiểu thuyết đó kể về chuyện gì?” Công Tôn Sách đối với nội dung cuốn tiểu thuyết kia rất tò mò. Nếu Bạo vũ lê hoa châm là mật khí của Đường môn, sẽ không thể để ngoại nhân biết được, vì sao ở “Trung Quốc” xa tít tắp kia của Hiểu Vân lại có đề cập tới? Đây đơn thuần là trùng hợp, hay là bên trong có quan hệ?
"Chỉ là một ít chuyện giang hồ ân cừu, Hiểu Vân nhớ không rõ, nhưng mà đối với Bạo vũ lê hoa châm này lại đặc biệt ấn tượng.” Hiểu Vân thấy Công Tôn Sách tò mò, liền nói mình không nhớ rõ, để cắt đứt ý niệm muốn hỏi tiếp trong đầu ông.
Công Tôn Sách thấy vậy, cũng không hỏi thêm, Hiểu Vân cuối cùng tránh được một kiếp.
Lúc Bao đại nhân trở về, sắc mặt xanh sao có chút khó coi.
Thì ra, Hà Liệt sáng sớm nay tới gặp Hoàng Thượng, nói con gái Kim Liên của ông ta hiện hồn tới kêu oan, cũng nói với ông ta, tội chứng Địch Thanh thông đồng với địch phản quốc ở ngay trong thư phòng của phủ nguyên soái. Hoàng Thượng ban đầu không tin, nhưng Hà Liệt khăng khăng đau khổ cầu xin, Hoàng Thượng niệm tình ông ta đau khổ tang con, liền cho ông ta tới soát phủ nguyên soái.
Hoàng Thượng cho phép chẳng qua cũng để trấn an ông ta. Nhưng làm cho người ta bất ngờ, chính là Hà Liệt quả thật tìm ra một tấm da dê trong thư phòng của Địch Thanh, Trên da dê đó viết
"Cỏ mọc ưng bay, ruổi ngựa nam hạ, cùng nhau mở cửa quan, chia đôi thiên hạ."
Ngụ ý chính là, đầu xuân sang năm sẽ thả ngựa về phương Nam, Địch Thanh sẽ mở đường dẫn phiến tử Tây Hạ tiến vào quốc thổ Đại Tống, sau đó bọn họ chia đôi thiên hạ.
Không chỉ như vậy, trên tấm da dê kia còn có soái ấn của Địch nguyên soái.
Tấm da dê kia trình tới chỗ Triệu Trinh, khiến hắn kinh hãi lắp bắp. Ngay cả Bát vương gia sau khi nhìn thấy tấm da dê cũng khó có thể tin nổi. Chữ viết trên tấm da dê kia giống hệt chữ viết của Địch Thanh. Mà ấn ký kia, rất rõ ràng làm người ta khó phân biệt thật giả.
Tấm da dê này, đối với người tin tưởng Địch Thanh hoàn toàn không có nhị tâm, chính là lấy giả đánh tráo thành thật; đối với người không biết về Địch Thanh, đó là căn cứ xác đáng. Mà Triệu Trinh, không thuộc hai nhóm trên.
Triệu Trinh hiểu Địch Thanh, cảm thấy hắn không phải loại người bội bạc, mãi quốc cầu vinh; nhưng là một hoàng đế tối cao của Tống Triều, hắn không thể tin tưởng trăm phần trăm vào Địch Thanh. Vì thế, suy tính trước sau, vẫn đem án này giao cho Đại Lý Tự, để Hà Liệt tự mình thẩm tra xử lý. Nhưng để không mất công bằng, không cho Hà Liệt một mình kết án, mà cho Vương thừa tướng, cùng Bàng Cát bồi thẩm, cũng dặn bọn họ phải kiểm chứng rõ ràng, không thể oan uổng Địch Thanh.
Lúc này, Địch Thanh đã bị giam giữ trong nhà lao của Đại Lý Tự.
"Có cái gọi là người thân không được tham gia vào án. Hà đại nhân là người thân nhất với người bị hại, Hoàng Thượng cho ông ta làm chủ thẩm, chẳng lẽ không sợ ông ta xót con mà thẩm sai án, phán sai tội sao?"
Hiểu Vân sau khi biết được việc này, phản ứng thứ nhất chính là câu đó.
Bao đại nhân bất đắc dĩ lắc đầu, "Bản phủ lo lắng, chính là chuyện này. Hà đại nhân đau khổ mất con, tất nhiên tâm lực tiều tụy, bản phủ sợ hắn bị kẻ có tâm lợi dụng, gây ra sai lầm!"
Hiểu Vân nhìn Bao đại nhân, lại nhìn Công Tôn Sách, nói ra đề nghị.
"Đại nhân, kỳ thật, Hiểu Vân cảm thấy, tuy rằng Hoàng Thượng không cho Khai Phong phủ tra án, có điều, chúng ta có thể ngấm ngầm điều tra, chỉ cần có thể tìm ra kẻ bày ra kế này, sẽ tra ra chân tướng sự thật. Đến lúc đó chân tướng rõ ràng, mọi người đều vui vẻ, Hoàng Thượng cũng sẽ không vì vậy trách phạt Khai Phong phủ đâu?"
Hiểu Vân dứt lời, Triển Chiêu cười cười nhìn nàng, sau đó nói với Bao đại nhân.
"Đại nhân, thuộc hạ cũng đang có ý này."
Bao đại nhân vô thức vuốt vuốt chòm râu, suy nghĩ một lát mới trả lời.
"Như vậy cũng được, khổ nhọc cho Triển hộ vệ rồi."
"Đây là bổn phận của thuộc hạ!"
Dứt lời, Triển Chiêu nghiêng đầu nhìn Hiểu Vân, thấy nàng khẽ gật đầu với mình, mới xoay người rời đi.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách thấy hai người rất ăn ý, nhìn nhau cười.
Hiểu Vân quay đầu, thấy bọn họ nhìn mình cười đến ám muội, đột nhiên thấy mặt nóng lên.
"Đại nhân! Cha!" Các người đừng nhìn con cười như vậy được không?
Công Tôn Sách thấy ánh mắt Hiểu Vân nhìn mình có chút oán hận, liền thu lại ý cười, xoay người nói với Bao đại nhân.
"Đại nhân, đệ tử có một chuyện, vô cùng khó hiểu."
"Công Tôn tiên sinh chính là nói chuyện Hà đại nhân nói hồn phách con gái ông ta hiện lên kêu oan sao?"
Công Tôn Sách gật đầu nói.
"Đúng vậy. Chuyện quỷ hồn có lẽ không phải giả, từ chuyện của Hiểu Vân có thể thấy được điều đó.” Nói xong, Công Tôn Sách ngừng lại một chút, nghiêng đầu liếc mắt nhìn Hiểu Vân, Hiểu Vân nhún vai, tỏ ra đồng ý.
"Nhưng đệ tử tin tưởng vững chắc Địch nguyên soái không phải loại người thông đồng với địch phản quốc, thứ nhất hắn không có động cơ, thứ hai, ngoại trừ tấm da dê, không còn chứng cứ nào có thể chứng minh hắn có tội, hơn nữa, hiện trường án mạng có quá nhiều điểm khả nghi. Cho nên đệ tử nghĩ tới..."
"Chuyện Hà đại nhân nói con gái hiện hồn kêu oan vô cùng kỳ quái!” Hiểu Vân ôm khuỷu tay, chống cằm, tiếp lời Công Tôn Sách.
Bao đại nhân gật đầu, "Bản phủ cũng cảm thấy kỳ quái, nhưng Hà đại nhân không có lý do gì nói dối vu tội cho Địch nguyên soái. Hơn nữa, lúc ông ta nói, biểu tình bi thống phẫn hận đó không giống nói dối."
"Nếu không phải Hà đại nhân nói dối, vậy tất nhiên có kẻ giả thần giả quỷ lừa Hà đại nhân.” Hiểu Vân vội nói tiếp.
"Hơn nữa, người này, khẳng định có liên quan rất lớn tới vụ án, chỉ cần tìm được người này, mọi chuyện đều rõ ràng!"
Công Tôn Sách nhìn Hiểu Vân, gật đầu nói. "Theo như lời Hiểu Vân, chính là suy nghĩ của đệ tử!"
Bao đại nhân suy nghĩ một lát mới nói.
"Xem ra chuyện này, vẫn phải tra từ Thượng thư phủ. Nhưng mà trước mắt vụ án không do bản phủ thẩm tra, không thể quang minh chính đại tới hỏi, chỉ có thể âm thầm tìm hiểu. Việc này, phải phí chút tâm tư suy nghĩ cho kỹ."
"Vâng..." Bao đại nhân nói vậy, Hiểu Vân lập tức nhớ tới một từ, chính là hai chữ “gián điệp”.
"Tìm người trà trộn vào Thượng thư phủ, điều tra từ bên trong. Đại nhân, ngài nói có được không?"
Ở hiện đại, có vài quốc gia không thừa nhận những bằng chứng lấy được từ việc làm gián điệp, hơn nữa, làm gián điệp là phạm pháp, có điều, không biết luật pháp của Đại Tống triều quy định thế nào.
Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách nhìn chằm chằm Hiểu Vân một hồi lâu, nhìn tới nỗi Hiểu Vân nghĩ mình đã nói sai, hai người mới đồng thời gật đầu, trăm miệng một lời nói:
"Có thể dùng được."
-0-
"Leng keng, leng keng..."
"Biết thiên cơ, thông quỷ thần, lời hay tặng người có duyên."
Trên đường lớn phía tây, một thầy bói râu tóc bạc trắng một tay rung chuông, một tay gác sau lưng, miệng rao lớn, chậm rãi đi từ phía nam sang phía bắc. Phía sau đi theo một thư đồng hơn mười tuổi, trên vai vác một chiếc túi, trong tay cầm gậy trúc, bên trên treo một miếng vải bố lắc lư trong gió. Trên mặt vải viết: “Truyền nhân đời thứ ba của Thiên cơ lão nhân!"
Nói về chuyện nghĩ ra lốt ngụy trang này, cũng không biết trên đời này có ai nghe nói tới “Thiên Cơ lão nhân” hay không. Nhìn mảnh vải kia, Hiểu Vân muốn cười. Đúng vậy, người giả dạng thư đồng chính là Hiểu Vân, mà thầy bói kia, tất nhiên chính là Công Tôn Sách. Cha bọn họn họ giả làm hai thầy trò đoán tướng số, định tới Thượng thư phủ “dò hỏi nội tình”.
Chuyện này đối với Hiểu Vân mà nói, tuyệt đối là chuyện vô cùng mới mẻ, kích thích, lại thú vị. Trước kia chỉ xem trong tivi, không ngờ có một ngày có thể cùng Công Tôn Sách “giả thần giả quỷ” hù dọa người khác. Lúc Công Tôn Sách nói muốn giả thành thầy bói tới Thượng thư phủ điều tra, Hiểu Vân nhất thời tò mò, thuận miệng nói một câu muốn ông đem nàng đi theo. Cũng chỉ buột miệng nói ra, căn bản không nghĩ sẽ đi thật, kết quả Công Tôn Sách rất sảng khoái đồng ý. Vì thế hai người hóa trang một phen, lặng lẽ rời khỏi cửa sau Khai Phong phủ.
Có điều nói thật là, bản lĩnh ngụy trang của Công Tôn Sách rất tuyệt, sau khi hóa trang đi qua tây sương, cha con Mạnh Nhược Hư cũng không thể nhận ra, còn nghi hoặc nhìn Hiểu Vân một thân thư đồng đi theo một thầy bói râu tóc bạc trắng xuyên qua sân đi khỏi.
"Biết Thiên Cơ, thông quỷ thần, lời hay tặng người có duyên."
"Leng keng, leng keng..."
Thầy trò hai người nhìn như nhàn nhã, đi tùy ý không mục đích, nhưng mục tiêu của bọn họ vô cùng rõ ràng, chính là Thượng thư phủ.
Lúc đi đến giao lộ, Công Tôn Sách ngừng lại, sau đó, quẹo phải đi vào ngõ. Hiểu Vân khó hiểu, có điều vẫn nhắm mắt đi theo. Đi chưa được mấy bước liền thấy một cửa hàng, trên lá cờ lớn cắm trước cửa, viết thật to một chữ “Tửu”. Hai người đi tới ngồi xuống, không uống rượu, chỉ gọi mấy món ăn nhẹ, cộng thêm một bình trà.
Hiểu Vân đánh giá xung quanh, cửa hàng này mở trong ngõ, cũng thật hiếm thấy. Có điều, mặc dù ở đây không phải thông đạo lớn, người qua lại ít, nhưng bên trong cửa hàng, việc buôn bán không tệ. Chẳng lẽ thật sự là hương rượu không sợ ngõ sâu?
Trong cửa hàng có bảy tám cái bàn, hầu như đã ngồi đầy người. Tốp năm tốp ba, uống rượu nói chuyện phiếm, chỉ có một người đang ngồi một mình ăn uống.
Công Tôn Sách từ sau khi vào quán rượu, ánh mắt thường hướng tới người này. Hiểu Vân thấy vậy liền nhìn Công Tôn Sách, lại nhìn người nọ, thấy Công Tôn Sách khẽ gật đầu liền hiểu ra, người này chính là người bọn họ muốn gặp.