Lúc tiểu nhị mang đồ ăn lên, Công Tôn Sách liền đứng dậy đi về phía người nọ. Hiểu Vân nhìn ông, nghe thấy ông nói với người đó:
"Các hạ ở đây uống rượu ăn thịt có phải có chút không thỏa đáng không?!"
Người nọ nghe ông nói vậy ngẩng đầu, nhìn có chút không kiên nhẫn: “Ta uống rượu ăn thịt, liên quan gì tới ngươi, có gì mà không ổn?"
Công Tôn Sách lắc đầu, nhíu hai hàng lông mày nói:
"Chủ nhân của các hạ đang có tang mới, hơn nữa mấy ngày gần đây đều không yên ổn, chỉ sợ trong nhà có vật khác thường. Các hạ không ăn chay, lúc này lại ăn đồ ăn mặn, các hạ không sợ..."
"Không sợ cái gì?" Người nọ nhìn Công Tôn Sách, tay nắm chặt ly rượu, có chút run run.
"Không sợ khiến lệ quỷ quấn thân sao?" Công Tôn Sách khẽ nói.
Người nọ mặt biến trắng bệch, phịch một tiếng đặt mạnh chén xuống bàn, lớn tiếng nói: “Ngươi đừng có yêu ngôn hoặc chúng."
Công Tôn Sách cười khẽ, "Ha ha, lời của kẻ hèn này, yêu ngôn hay không, trong lòng các hạ biết rõ. Kẻ hèn này thấy ấn đường của các hạ biến thành màu đen, nhất định là dính phải oan hồn oán khí của gia chủ, sắp tới chắc chắn sẽ gặp phải việc xấu, có lẽ sẽ đổ máu. Phải biết gia chủ của các hạ là oan hồn, ôm hận mà chết, chết thật thê thảm, còn không thể nhắm mắt, oán khí nặng nề, nếu không hóa giải, tính mạng các hạ sẽ nguy hiểm. Kẻ hèn này đã nói hết lời, tin hay không, đều do các hạ."
Dứt lời, tiêu sái xoay người, trở về chỗ.
Người nọ ngây người, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Hiểu Vân trong lòng thầm đếm: một, hai, ba, bốn.
Công Tôn Sách đi không đến năm bước, người nọ đã đứng dậy giữ chặt lấy ông.
"Tiên sinh dừng bước!"
Người nọ bước tới ngăn Công Tôn Sách lại.
Công Tôn Sách không nhìn hắn, chỉ tùy ý nói.
"Các hạ không phải nói kẻ hèn này yêu ngôn hoặc chúng sao? Các hạ bảo kẻ hèn này dừng bước là ý gì?"
"Chuyện này..." Người nọ có chút ngượng ngùng, thấy bộ dáng xa cách của Công Tôn Sách, vội bày ra khuôn mặt tươi cười, gượng nói vài tiếng.
"Mới vừa rồi tại hạ nhất thời hồ đồ, xin tiên sinh đừng trách."
Công Tôn Sách cười nhạt, "Kẻ hèn này cũng chỉ là có ý tốt, có nghe hay không đều ở các hạ, bất tài sao có thể trách cứ các hạ được!"
"Không không không, lời này của tiên sinh sai rồi, tiên sinh có lòng tốt nhắc nhở, tại hạ lại nói ra lời ác độc, là tại hạ không đúng. Chi phí bữa ăn này của tiên sinh để tại hạ thanh toán, xin tiên sinh giúp đỡ, dạy cho tại hạ cách phá giải tai vạ lần này."
"Việc này..." Công Tôn Sách vẻ mặt khó xử.
Hiểu Vân ở bên này thấy vậy, nhịn cười sắp thành nội thương. Công Tôn Sách này quả nhiên là một lão hồ ly, đủ giả dối, đủ phúc hắc!
"Tiên sinh, xin ngài giúp đỡ.” Người nọ vô cùng khẩn thiết cầu xin nhìn Công Tôn Sách, cũng lấy ra một ít bạc vụn dúi vào tay Công Tôn Sách.
Công Tôn Sách đẩy tiền ra: “Giúp các hạ tiêu tai cũng được, có điều tiền này, bất tài không lấy. Bất tài sẽ theo các hạ đến nhà gia chủ thi pháp trừ tai họa, tiêu trừ oan hồn oán khí. Còn bạc này, các hạ cầm lấy đặt mua ít quần áo chăn đệm, đưa cho những người đang thiếu ăn thiếu mặc, kết lấy thiện duyên."
Công Tôn Sách rất thận trọng, lúc nào cũng không quên những người nghèo đói ở phủ Khai Phong.
Người nọ thu hồi lại bạc, vội gật đầu nói phải.
Công Tôn Sách nhìn Hiểu Vân, cười nói. "Đồ nhi, theo sư phụ."
"Vâng!" Hiểu Vân vội khoác cái túi lớn lên, chống cờ vải bố ghi mấy chữ “Truyền nhân đời thứ ba của Thiên Cơ lão nhân”, đi theo Công Tôn Sách tới Thượng thư phủ.
Người cổ đại, quả nhiên là ngu ngốc, rất dễ dàng mắc mưu. Người nọ quả thật là tin tưởng lời Công Tôn Sách, Công Tôn Sách bảo hắn làm gì, hắn làm cái đó, có thể nói là hữu cầu tất ứng. Bởi vậy, hai người bọn họ rất thoải mái mà bước vào cửa lớn Thượng thư phủ.
Vốn dĩ, người này chính là quản sự đứng đầu của phủ Thượng Thư. Hiện nay Thượng thư Hà Liệt đang ở Đại Lý tự thẩm vấn Địch Thanh, bọn họ vừa lúc vào nhà không có chủ. Lúc này, Công Tôn Sách cùng Hiểu Vân đang ở trong linh đường của Hà gia tiểu thư Hà Kim Liên, quản gia chờ ở sân bên ngoài, nhà đầu canh linh cữu cũng bị quản gia gọi ra ngoài cửa.
Công Tôn Sách làm thế nào để khám nghiệm tử thi? Kỳ thật, cái túi lớn trên vai Hiểu Vân, bên trong toàn bộ là đạo cụ của Công Tôn Sách. Còn Hiểu Vân canh giữ ở cửa, vừa đánh giá xung quanh vừa lẩm bẩm.
"Thiên linh linh, địa linh linh. Thái Thượng Lão Quân hiển linh. Trời là càn, đất là khôn. Âm dương ngũ hành định càm khôn. Lâm, binh, đấu, giả, giai, trận, liệt, ở, tiền, ác linh lui xuống. Nam mô bột đà cù na mê. Nam mô đạt ma mạc ha đê. Nam mô tăng già đa dạ nê, đế chỉ bộ tất đát đốt chiêm nạp ma*..."
* Một đoạn Kinh Đại bi, dịch giả Thích Thiền Tâm
Đợi Công Tôn Sách khám nghiệm tử thi xong, Hiểu Vân đã đọc xong hết một lượt mấy thứ nàng có thể nghĩ ra. Hai người lúc này mới rời khỏi linh đường, nha hoàn canh linh cữu vẫn đang giữ ngoài cửa. Hiểu Vân nhớ tới bộ giá y vừa rồi bày trong linh đường, trong lòng lại cảm thấy không thích hợp, nhưng nghĩ không ra ở điểm nào, liền muốn mang giá y về nghiên cứu. Vì thế tìm cớ bảo nha hoàn kia mang giá ý lại đây.
"Vị tỷ tỷ này, tiểu thư nhà tỷ chết oan uổng, quần áo nàng mặc khi chết oán khí rất nặng, là điềm xấu, sư phụ muốn ta mang quần áo đi, đặt ở chỗ Thiên Cơ lão nhân ngày ngày thi pháp, mới có thể độ cho tiểu thư siêu sinh. Làm phiền tỷ tỷ dọn bộ quần áo kia về, để chúng ta mang theo."
Nha hoàn kia tất nhiên không hề nghi ngờ, gói giá y vào túi vải giao lại cho bọn họ.
Sau đó, quản gia lại dẫn bọn họ tới phòng ngủ của Hà Liệt dạo qua một vòng, nghe nói đêm qua Hà Kim Liên hiện hồn chính là ở chỗ này. Công Tôn Sách vẽ trương phù dán lên một thanh kiếm gỗ đào, vừa chém qua lại vừa thì thào mấy từ cổ quái, đi vòng quanh một vòng, sao đó bảo quản gia đem phù thiêu trước linh vị của Kim Liên.
Làm lụng một hồi đã hết nửa canh giờ, quản gia đích thân đưa bọn họ xuất môn. Trước khi đi, Công Tôn Sách còn tận trách dặn dò quản gia việc bố thí cho người nghèo. Quản gia cười rất chân thành, liên tục gật đầu. Công Tôn Sách cùng Hiểu Vân vội vàng rời khỏi Thượng thư phủ.
Đi xa rồi, Hiểu Vân thở phào nhẹ nhõm, đồng thời không nhịn được bật cười.
"Cha, cha đúng là gian quá! Lừa người ta mặt không đổi sắc."
Công Tôn Sách cũng nở nụ cười, "Hiểu Vân cũng không kém. Có điều không biết bộ quần áo kia có gì kỳ lạ mà ngươi lại mang theo?"
Hiểu Vân híp mắt cười: “Trở về hãy nói."
Dứt lời, hai người tiếp tục vẫy chuông, giương cao lá cờ "Truyền nhân đời thứ ba của Thiên Cơ lão nhân", ồn ào hô khẩu hiệu "Biết hết Thiên Cơ, thông quỷ thần, lời hay tặng người có duyên”, rêu rao khắp nơi.
Sau khi trở lại phủ nha, hai người vào thư phòng của Bao đại nhân, trước mặt Bao đại nhân đem chuyện điều tra được ở Thượng thư phủ phân tích một phen.
Kết quả khám nghiệm tử thi của Công Tôn Sách là: Vết thương trí mạng duy nhất gây ra cái chết của Hà Kim Liên ở bên sườn phải, từ trên xuống dưới dài chừng hai tấc. Bởi vậy có thể thấy, hung thủ đối mặt với người chết, tay trái cầm đao mà đâm. Nói cách khác, hung thủ thuận tay trái. Hơn nữa: hai cổ tay của Hà Kim Liên có máu bầm, tuy không rõ ràng nhưng thật sự là có, có thể thấy trước khi chết nàng từng bị trói.
Bên ngoài phòng ngủ của Hà Liệt, ngoại trừ trên nhánh cây có một nắm tơ sợi đỏ, không có phát hiện gì đặc biệt. Mặt khác, ở góc tường phía bắc có dấu chân đã sắp bị tuyết phủ lấp, bởi vì đêm qua tuyết rơi, nếu không nhìn kỹ rất khó phát hiện. Có điều, dựa vào dấu chân này, cũng không thể suy đoán ra chuyện gì.
Tiếp theo là bộ giá y Hiểu Vân mang về. Ngoại trừ vết máu ở trên đã khô lại, không có chỗ nào đặc biệt. Có điều...
"Đại nhân, ngài xem chỗ thêu hoa trên khăn quàng vai này xem.” Hiểu Vân đem khăn quàng vai của giá y cầm tới, giao cho Bao đại nhân. Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách xem kỹ một hồi vẫn không có đầu mối.
"Hiểu Vân, chỗ thêu hoa này có gì không đúng?"
"Xin hỏi đại nhân, Hoàng Thượng tứ hôn, khăn quàng vai của tân nương có phải là Hoa Quan ngự ban của Thánh thượng?"
Bao đại nhân gật đầu, "Đúng vậy. Phàm là Thánh thượng tứ hôn, Lễ bộ sẽ sắp xếp giao cho Chức tạo trong cung đặc biệt làm ra khăn Hoa Quan để tân nương lúc xuất giả dùng."
"Vậy là đúng rồi. Hoàng thượng từng ban cho Hiểu Vân một bộ quần áo, cắt may khéo léo, dùng loại vải cầu kỳ, không giống bình thường. Thánh Thượng tùy tiện ban cho Hiểu Vân quần áo còn như thế, huống chi là khăn Hoa Quan ban cho Nguyên soái phu nhân mặc trong ngày hỉ? Nhưng mà nhìn lại hình thêu hoa trên khăn quàng này, độ khéo léo còn xa mới đuổi kịp bộ quần áo của Hiểu Vân, một chút cũng không giống đồ do Hoàng gia ban tặng."
Hiểu Vân giải thích một hồi, khiến Bao đại nhân cùng Công Tôn Sách đều bừng tỉnh đại ngộ.
"Thì ra là thế, khăn quàng này quả thật không giống vật do chức tạo trong cung tạo ra. Hiểu Vân thật quá thận trọng, lại phát hiện ra chi tiết này, Công Tôn tiên sinh, tới chỗ chức tạo xác nhận việc này xem."
"Vâng, đại nhân."
"Có điều..." Bao đại nhân nhíu mày: “Nếu khăn quàng này là giả, vậy có nghĩa là gì? Khăn quàng thật ở chỗ nào?"
"Việc này..." Suy nghĩ một lát, lại nghĩ không ra nguyên do. Trong đầu thoáng hiện lên vài thứ vụn vặt, nhưng không cách nào ráp nối lại.
Công Tôn Sách thấy nàng ấn hai thái dương, bước lên kéo tay nàng xuống: “Từ từ sẽ nghĩ ra, đừng vội!"
Hiểu Vân nghĩ đến đầu cũng đau nhưng vẫn không ra, đành phải thôi.
Đúng lúc này, ngoài phòng có động tĩnh. Hiểu Vân đi ra mở cửa, đứng trước cửa là Bạch Ngọc Đường, bên cạnh hắn còn có một hồng y nữ tử. Hiểu Vân nhìn kỹ, chính là người đêm qua lẻn vào thư phòng của Công Tôn Sách, không khỏi kinh hô:
"Là ngươi!"
Bạch Ngọc Đường vẻ mặt nghi hoặc nhìn thư đồng trước mặt, sửng sốt một chút rồi cười hỏi: "Vân nha đầu?"
Hiểu Vân lúc này mới nhớ ra nàng còn chưa thay quần áo, liền gật đầu.
"Ngũ Ca, vị này là..." Nàng sao lại đi cùng Bạch Ngọc Đường, Bạch Ngọc Đường không phải đi tìm nữ chủ Đường môn sao? Chẳng lẽ...
"Vị này là Đường phu nhân, thê tử của môn chủ Tứ Xuyên Đường môn.” Bạch Ngọc Đường nói, sau đó dẫn nàng kia vào phòng. Hiểu Vân đóng cửa rồi vào theo.
Sau khi bái kiến Bao đại nhân, Bạch Ngọc Đường liền dẫn hồng y nữ tử tới trước mặt Bao đại nhân, nàng kia học theo Bạch Ngọc Đường ôm quyền thi lễ với Bao đại nhân: “Đường môn Văn Hồng Ngọc, bái kiến Bao đại nhân."
"Đường phu nhân miễn lễ." Bao đại nhân vừa nói vừa âm thầm đánh giá nữ tử vừa xinh đẹp vừa không mất đi anh khí trước mặt, quả thật là nữ nhân giang hồ, không câu nệ tiểu tiết, nói chuyện không hề kiêng dè, hành lễ như nam tử, tất nhiên không phải nữ tử bình thường.
Công Tôn Sách thấy nàng một thân áo đỏ, thắt lưng đeo một thanh loan đao cán ngọc, vô cùng ăn khớp với mô tả của Hiểu Vân, liền liếc nhìn nàng, thấy nàng gật đầu, liền tiến lên chào rồi hỏi:
"Đệ tử Công Tôn Sách, mạo muội thỉnh giáo một chuyện."
Văn Hồng Ngọc gặp Hiểu Vân, liền nhớ ra nàng là cô nương đêm qua bị mình điểm huyệt, liền không đợi Công Tôn Sách đưa ra vấn đề, lập tức trả lời: “Công Tôn tiên sinh muốn hỏi, Hồng Ngọc có phải là người đêm qua vào phòng tiên sinh không?"
Công Tôn Sách gật đầu đáp: "Đúng."
"Đúng vậy, đêm qua Hồng Ngọc đã tới thư phòng của tiên sinh, vì muốn kiểm chứng ám khí khiến Nam hiệp Triển Chiêu bị thương trúng độc có phải là Bạo vũ lê hoa châm vũ khí của bổn môn không. Có chút lỗ mãng thất lễ, xin Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh thứ lỗi."
Văn Hồng Ngọc rất dứt khoát thừa nhận, lại nói rõ luôn mục đích của mình.
"Đường phu nhân, phủ nha Khai Phong phủ không có ai bị thương, cũng không mất đồ, bản phủ tất nhiên sẽ không truy cứu. Chỉ là lần sau nếu có chuyện gì, Đường phu nhân không nên nửa đêm lén tới, cứ trực tiếp hỏi thẳng phủ nha là được.” Bao đại nhân thấy nàng không có ác ý, quyết định không truy cứu hành vi của nàng nữa.
"Đa tạ Bao đại nhân!" Văn Hồng Ngọc chắp tay cảm tạ.
"Đường phu nhân, việc có liên quan tới Bạo vũ lê hoa châm..."
"Bao đại nhân, Công Tôn tiên sinh, đối với việc này, Hồng Ngọc tất nhiên có biết tất sẽ nói hết. Chỉ là xin Bao đại nhân đừng nói với bên ngoài."
Đợi sau khi Bao đại nhân gật đầu, Văn Hồng Ngọc liền chậm rãi kể lại ngọn nguồn câu chuyện.