Dư Sinh Mộ Yên

Chương 6


Hải Thành mấy năm nay phát triển vững mạnh như diều gặp gió, tuy không phải là Thủ Đô nhưng nơi đây được xem là đệ nhất thành thị, xa hoa đắt đỏ, người từ nhiều nơi lũ lượt kéo về tìm kiếm cơ hội làm ăn, những người trẻ tuổi cũng đến đây mang theo bên mình những hoài bão, nhưng họ đâu biết rằng, càng rực rỡ lại càng nhiều cạm bẫy, lỡ một bước có thể hủy hoại cả đời.
Ở một nơi hoàn toàn xa lạ, chật vật ngược xuôi giữa những ồn ào phố thị rồi sẽ có những lúc con người thực sự thèm khát cảm giác bình yên.

Nhưng cuộc sống buộc họ phải như thế, buộc họ phải mạnh mẽ đứng dậy, không thể dừng bước cũng không thể gục ngã, vì khi họ ngã xuống người khác sẽ không bao giờ đỡ họ lên mà sẽ giẫm đạp lên họ để tiến bước lên phía trước.

Đừng đổ lỗi cho cuộc sống tàn nhẫn mà vốn dĩ bản chất của cuộc sống là như vậy, mạnh được yếu thua, đó là quy luật sinh tồn.

Có người một bước lên mây nhưng cũng có người cả đời chật vật, có người vì tình yêu không màn tất cả nhưng cũng có người vứt bỏ tình yêu chạy theo tiền tài vật chất, ai cũng có lựa chọn, mãi mãi không ai giống ai.
Trương Hạn 8 năm về trước đã nhậm chức Thị trưởng Hải Thành, tiền đồ vô lượng.

Nhớ lại 18 năm trước, hắn vẫn là một gã nhân viên công vụ bình thường, trong tay không có thứ gì.

Có thể nói là may mắn hay chăng? Hắn lại được thiên kim nhà họ Hứa đem lòng yêu thương, cô ta lớn hơn hắn 5 tuổi, lại có một đứa con riêng 3 tuổi, có thể là do tuổi trẻ phong lưu, hắn cũng chẳng quan tâm lắm, dù sao thứ hắn cần vẫn là tài sản cùng những thứ Hứa gia có thể cho hắn.

Lúc này, mặc dù hắn đã có vị hôn thê thanh mai trúc mã tên là Thẩm Thanh Thanh.

Ngày vị hôn thê của hắn hạ sinh cho hắn một đứa con gái cũng là ngày hắn kết hôn với thiên kim Hứa gia Hứa Giai.

Thẩm Thanh Thanh sinh non, mất máu quá nhiều cộng thêm cú sốc này nên đã qua đời ngay sau đó.

Con gái của họ là Thẩm Nguyệt được ông bà ngoại nuôi lớn đến năm 10 tuổi thì cũng qua đời.

Trương Hạn lúc này cũng vừa nhậm chức Thị trưởng, Hứa gia quyền lực một phần cũng đã chuyển vào tay hắn, hắn quay về nhận lại đứa con gái của mình, đổi tên thành Trương Nguyệt, dù sao đây cũng là con của hắn với Thẩm Thanh Thanh, cũng là con gái ruột duy nhất của hắn, những gì hắn nợ Thẩm Thanh Thanh đều sẽ bù đắp cho Trương Nguyệt, hắn còn phải đào tạo Trương Nguyệt thành người thừa kế của Trương gia, tất cả những gì hắn có đều sẽ để lại cho cô con gái này.
Sau bao nhiêu năm lăn lộn trên chính trường, gốc rễ của hắn đã vươn sâu, hắn cũng âm thầm gia nhập thương trường, coi như cũng có thành tựu, tham vọng của một người quả thật không bao giờ có thể cân đo đong đếm.


Bây giờ tại Hải Thành ngoài cái gia tộc kia, Trương gia của hắn cũng có thể sánh vai với Lục gia cùng thế lực ngầm Hắc Long Bang của Tề gia.
Trong một căn biệt thự hai tầng rộng lớn, Trương Hạn ngồi ở phòng khách, trên tay cầm một tờ báo, mắt kính gọng vàng, tóc tai chải chuốt cẩn thận.

Ngồi đối diện hắn là Hứa Giai, bà ta hơn hắn 5 tuổi nhưng vốn từ nhỏ đã ngậm thìa vàng nên vẫn rất tương xứng, rất ra dáng mệnh phụ phu nhân.

Người phụ nữ này dù được giáo dục tốt nhưng tính tình đại tiểu thư đã ăn sâu vào xương tủy, sở dĩ Trương Hạn có thể dễ dàng thâu tóm quyền lực cũng một phần ơn của Hứa Giai, người phụ nữ có IQ tương đối phế.
Trương Nguyệt bước vào nhà, người hầu cung kính cúi đầu: "Nhị tiểu thư." Cô gật đầu chào lại rồi đi đến trước mặt Trương Hạn: "Tìm con có việc gì?"
Trương Hạn đưa mắt nhìn đứa con gái đã trổ mã ngày càng xinh đẹp, lại có tố chất, hắn rất hài lòng, nhưng thái độ của đứa con này vẫn làm hắn đau đầu: "Chào dì đi."
Trương Nguyệt đưa mắt nhìn người phụ nữ tô son đỏ chót đang ngồi chễm chệ, vốn cũng không có mấy tia tình cảm: "Chào bà Trương."
Hứa Giai thu lại nửa con mắt đang nhìn về Trương Nguyệt, không thèm đếm xỉa.

Thật ra bà ta không thích Trương Nguyệt cũng là dễ hiểu cũng không cần phải giấu giếm, dù sao bà ta cũng chẳng sợ Trương Hạn dám nói gì, Hứa gia tuy đã chuyển quyền lực cho Trương Hạn nhưng cũng không phải không còn gì.
"Ngồi đi." Trương Hạn bỏ tờ báo trên tay xuống bàn hai chân bắt chéo nói
Trương Nguyệt không tình nguyện ngồi xuống: "Nói đi, ba tìm con có chuyện gì?"
Trương Hạn nhìn con gái nói: "Không có việc thì không thể tìm con sao?"
Trương Nguyệt chẳng thèm quan tâm: "Con rất bận."
Trương Hạn thở dài một hơi: "Mấy hôm trước con nhờ ba nói chuyện với Hiệu trưởng, ba cũng đã nói rồi, nhưng cũng không thể quá rõ ràng, cứ từ từ đã."
"Con biết, nếu không có gì nữa con đi đây." Trương Nguyệt tỏ ý không còn kiên nhẫn
Trương Hạn gọi lại: "Hôm nay chị gái con từ nước ngoài về thăm nhà, con ở lại ăn cơm rồi hãy đi."
Trương Nguyệt đứng lên, đi ra cửa bỏ lại một câu: "Con không có hứng thú!"
Hứa Giai nãy giờ vẫn đóng vai không khí, bây giờ mới lên tiếng: "Ông xem con gái bảo bối của ông đi, không xem hai mẹ con tôi ra gì."
Trương Hạn đưa tay lấy tờ báo: "Được rồi, tôi sẽ dạy bảo lại nó."
Hứa Giai xoay người lên lầu, vẻ mặt như mất sổ gạo.
Trương Nguyệt không về ký túc xá mà đi thẳng đến một quán bar, một năm trở lại đây, cô dường như đã quen thuộc với chỗ này.


Hẹn Tần Hàm Yên tận buổi tối, bây giờ cô cũng chỉ có thể chạy đến đây ngồi một mình: "Như cũ." Cô lười biếng nói với nhân viên.
- -
Tần Hàm Yên sau khi làm xong bản kế hoạch thì hẹn Hạ Di Bình gặp nhau ở thư viện để thảo luận.

Hai người một trước một sau bước vào thư viện lại thu hút không ít ánh mắt.

So với vẻ lạnh lùng của Tần Hàm Yên thì nét đẹp dịu dàng thiện lương của Hạ Di Bình lại được nhiều người yêu thích hơn, trước giờ Hạ Di Bình cũng đã quen với những điều đó, bọn họ càng ngưỡng mộ, càng ao ước thì nội tâm cô càng thỏa mãn, rồi sẽ có một ngày, cô trở thành trung tâm của tất cả.
Hai người dành cả một buổi chiều để thảo luận về bản kế hoạch, với sự góp sức của cả hai thì cuối cùng cũng đã hoàn thành, chỉ cần đợi duyệt là có thể bắt tay vào thực hiện ngay.

Ánh chiều tà buông xuống phủ lên trên hai người thiếu nữ thân hình đẹp đẽ, trên gương mặt dịu dàng như nước của Hạ Di Bình lâu lâu lại thấp thoáng một nụ cười xinh đẹp, nụ cười ấy là dành cho Tần Hàm Yên, trong khoảnh khắc nào đó lại chạm vào trái tim băng giá của cô.

Hai người ở chung thật hài hòa, như một bức tranh sơn thủy tuyệt đẹp, màu nắng cũng rất nhu tình, xen lẫn giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ khiến người ta chỉ muốn dừng lại ở giây phút này.

Ít nhất ngay hiện tại, đã có người bỏ xuống lớp mặt nạ của mình, chỉ muốn đơn thuần nhất có thể, tự do nhất có thể, nhưng vốn dĩ cô ấy không cho phép bản thân mãi đắm chìm, ánh sáng mặt trời rồi sẽ tắt, chỉ có hào quang ngoài kia là đang đợi cô ấy...
Hai người sánh vai bước ra khỏi thư viện, Hạ Di Bình kéo lấy cánh tay Tần Hàm Yên, đầu tựa vào vai cô: "Yên Yên, chúng ta đi ăn chứ?"
Tần Hàm Yên thu lại vẻ mất tự nhiên: "Xin lỗi cậu, hôm nay tôi có hẹn, chắc là cậu ấy đang đợi tôi."
Hạ Di Bình nghiêng đầu: "Cậu ấy?"
Tần Hàm Yên vừa đi vừa trả lời: "Là Trương Nguyệt, bạn cùng phòng của tôi."
Hạ Di Bình chỉ à một cái rồi như có điều gì suy nghĩ: "Hôm nào có dịp giới thiệu một chút được không?"
Tần Hàm Yên đáp: "Đương nhiên được, vậy tôi đi trước nhé."
Hạ Di Bình buông cánh tay Tần Hàm Yên ra: "Được rồi, tạm biệt."
"Tạm biệt." Tần Hàm Yên chào xong rời đi, ánh mắt Hạ Di Bình vẫn nhìn theo cho đến khi không còn thấy bóng người, trong lòng sinh ra một tia mất mát.
Tần Hàm Yên quay về ký túc xá tranh thủ tắm rửa, vừa mặc quần áo vào, di động đã có cuộc gọi, người gọi đương nhiên là Trương Nguyệt: "A Nguyệt?"

"Hàm Yên, cậu...!Tôi đang ở quán bar Trạch Liêu, cậu đến đây." Giọng nói Trương Nguyệt đã không còn tỉnh táo, sau điện thoại vang lên tiếng tút tút.
Tần Hàm Yên cầm vội chiếc áo khoác, nhanh chóng bắt taxi chạy đi.
Hiện tại mới 6 giờ chiều nhưng bên trong quán bar phủ một màu đen, những ánh đèn đủ màu nhấp nháy, tiếng âm nhạc đinh tai nhức óc khiến Tần Hàm Yên hoa cả mắt.

Lần đầu tiên bước vào chỗ này, cô thực sự không thể chịu đựng nổi, lại thêm một số kẻ phiền phức đưa ánh mắt tìm tòi về phía cô.

Cô chật vật tìm kiếm một vòng, rốt cuộc cũng nhìn thấy Trương Nguyệt đang gối đầu lên cánh tay nằm dài trên chiếc bàn trong góc, cô vội chạy đến đỡ lấy: "A Nguyệt, sao lại uống nhiều như vậy, cậu ổn không?"
Trương Nguyệt đứng lên, lắc lắc đầu: "Không sao, tửu lượng bổn cô nương rất tốt."
"Tôi đưa cậu ra ngoài." Tần Hàm Yên đỡ lấy Trương Nguyệt rời đi, gọi taxi đỡ lên xe, sau đó cũng ngồi vào thở hổn hển.
"Về ký túc xá đại học Q." Tần Hàm Yên nói với tài xế.
"Cậu điên à, tôi say thế này cậu muốn chúng ta cùng nhau viết tờ kiểm điểm sao?" Trương Nguyệt tựa vào vai Tần Hàm Yên lẩm bẩm
"Vậy chúng ta có thể đi đâu?" Tần Hàm Yên thật hết cách
"Đến nhà tôi đi." Trương Nguyệt đơn giản đọc cho tài xế địa chỉ nhà.
Xe rẽ vào một tiểu khu, hai người xuống xe, vì đây là nơi có trị an tốt nên taxi chỉ có thể dừng bên ngoài.

Đi một đoạn đường, Trương Nguyệt đã tỉnh táo hơn đôi phần, có thể tự đứng vững.

Hai người bấm thang máy lên tầng 8, Trương Nguyệt sờ soạng tìm chìa khóa mở cửa, dẫn Tần Hàm Yên bước vào.
Đây không phải biệt thự Trương gia mà là một căn nhà riêng của Trương Nguyệt, bình thường cô sẽ ở đây nhiều hơn, cô rất ghét cái không khí ngột ngạt cùng lạnh lẽo ở ngôi nhà kia.

Tuy nơi này không lớn nhưng cô cảm thấy ấm áp, cũng đỡ cô đơn.

Tần Hàm Yên theo vào nhà, từ đầu đến cuối ánh mắt duy trì một đường thẳng, lần đầu đến nhà người khác cũng không nên đánh giá quá nhiều, như vậy sẽ rất mất lịch sự.

Trương Nguyệt mở tủ lạnh lấy mấy lon bia, quay đầu nói với Tần Hàm Yên: "Cùng tôi lên sân thượng."
Tần Hàm Yên thuận theo, hai người lại bấm thang máy lên tầng cao nhất.

Vừa lên tới, gió lạnh đã thổi từng đợt khiến Tần Hàm Yên phải rít lên một tiếng.


Trương Nguyệt tựa vào lan can, mở một lon bia đưa cho Tần Hàm Yên: "Tôi..." Tần Hàm Yên vốn định từ chối nhưng Trương Nguyệt đã lên tiếng trước: "Một lon thôi." Tần Hàm Yên đưa tay nhận lấy, dù sao sau này biết đâu vẫn phải dùng đến, hay là tập làm quen một chút.
"Cậu nói xem, làm người có tiền có thế có tốt không?" Trương Nguyệt không đầu không đuôi hỏi.
Tần Hàm Yên suy nghĩ một chút, đưa ánh mắt nhìn về những ngọn đèn ở phía xa xa: "Tốt, nhưng cũng không tốt."
Trương Nguyệt xoay người: "Nói rõ xem."
Tần Hàm Yên uống một ngụm, vị đắng chảy vào cổ họng khiến cô nhíu mày: "Thử hỏi trên đời này ai lại có thể từ chối sức quyến rũ của tiền và thế, người ta phấn đấu cả đời chẳng phải để có được những thứ đó sao? Có tiền có thế rất tốt, có thể sống tốt, có thể lo cho gia đình, còn có thể giúp đỡ người khác, đó là với những người biết đủ.

Nhưng con người vốn là động vật có lòng tham không đáy, khi họ đạt được một thứ lại không thể thỏa mãn, lại muốn nhiều hơn thế nữa, cứ dây dưa như vậy, tuần hoàn không dứt, đôi khi tự mình hại mình..."
Trương Nguyệt nhìn Tần Hàm Yên mở miệng trêu đùa: "Cậu nói vậy chẳng phải đang nói tôi sao?"
Tần Hàm Yên đưa mắt đánh giá Trương Nguyệt: "Cậu...!hiện tại không giống, chỉ là..."
"Chỉ là không biết tương lai thế nào phải không?" Trương Nguyệt nhanh chóng cướp lời, trên môi nở nụ cười trào phúng.
Tần Hàm Yên lắc đầu: "Đôi khi, có những người bắt buộc phải trở nên như vậy.

Không phải để trở thành số đông mà để tự bảo vệ chính mình."
Trương Nguyệt thở ra một cái: "Cậu cũng thật biết cách an ủi người khác, sau này có lẽ phải tìm đến cậu nhiều rồi."
Tần Hàm Yên rất sảng khoái đồng ý: "Haha, vậy phải xem cậu trả bao nhiêu mời tôi."
"Cậu thật là làm người ta mất hứng nha ~" Trương Nguyệt giả vờ nũng nịu khiến Tần Hàm Yên lại thấy nổi da gà: "Được rồi, thua cậu rồi."
Hai người nhìn nhau cười lớn, cứ như vậy bọn họ lại có thêm một người để lắng nghe mình.
- -
Sáng hôm sau, hai người Tần Hàm Yên và Trương Nguyệt từ sớm đã quay về ký túc xá, bọn họ hôm nay còn có tiết học.

Vừa bước vào cửa phòng đã bị Đinh Mễ tóm lấy: "Này hai người các cậu đi đâu bây giờ mới về hả, hại chúng tôi một đêm không ngủ, còn tưởng các cậu bị tên trộm sắc nào bắt đi." Trần Mãn Chi cũng vừa từ phòng tắm bước ra, thấy hai người về cũng thở phào một tiếng.
Tần Hàm Yên và Trương Nguyệt nhìn nhau, cảm giác áy náy hiện lên rõ, hai người đều quên thông báo cho Đinh Mễ và Trần Mãn Chi một tiếng đã mất tích.

Cũng không trách bọn họ, ở chung chưa bao lâu nên hai người cũng không ý thức được mình còn có bạn cùng phòng, cứ như vậy qua đêm bên ngoài, lần này Trương Nguyệt cũng không xa cách như trước, vội vàng nhảy lên trước nắm lấy tay Đinh Mễ: "Xin lỗi Mễ Mễ, chỉ là tôi rủ Hàm Yên về nhà cùng tôi một chuyến."
"Về nhà? Sao không rủ tôi? Có phải cậu không xem tôi là bạn không, tủi thân quá mà." Đinh Mễ lại hừ hừ tỏ vẻ vô cùng uất ức.
"À, cậu có muốn gặp Thị trưởng Trương ba tôi không?" Trương Nguyệt lại cố ý đùa người bạn nhỏ.
"Thôi, vậy thì không cần, lần này tha cho hai cậu, không có lần sau." Đinh Mễ quả quyết
"Được, không có lần sau." Trương Nguyệt trả lời, sẵn tiện quay sang nháy mắt với Tần Hàm Yên, Trần Vãn Chi đứng đó cười cười lắc đầu, ghé vào tai Trương Nguyệt: "Mùi vẫn còn nồng." Sau đó phủi tay rời đi..

Bình Luận (0)
Comment