Dư Sinh Mộ Yên

Chương 7


Ngày diễn ra hội thao sắp đến gần, bản kế hoạch Tần Hàm Yên cùng Hạ Di Bình chỉnh sửa trình lên trước đó đã được duyệt, bọn họ đang bắt tay vào chuẩn bị.

Mấy ngày nay, Tần Hàm Yên bận đến không thấy mặt mày, sáng sớm đã rời khỏi phòng, quay về thì cả phòng đều đã đi ngủ.

Đôi khi cô cảm thấy có phải bản thân có năng lực tiềm ẩn, bây giờ mới có thể phát huy hay không, mỗi ngày cô chỉ ngủ có hai, ba tiếng nhưng tinh thần vẫn rất tốt, hôm sau đều có thể hăng hái tiếp tục công việc.

Cũng bởi vì phải cùng nhau chuẩn bị cho hội thao nên thời gian Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình ở chung nhiều hơn cả khoảng thời gian trước cộng lại.

Hạ Di Bình phát hiện Tần Hàm Yên có thói quen không ăn sáng nên mỗi ngày đều cố tình mang thêm một phần, buộc Tần Hàm Yên phải ăn.

Ban đầu cô không có ý định nhận lấy nhưng bỏ đi thì cũng tiếc, dù sao cũng là một phần tâm ý của Hạ Di Bình, thế nên cô cũng không từ chối nữa.

Chỉ là thời gian dài dạ dày đã quen với việc không ăn sáng nên những ngày đầu mỗi khi ăn xong cô đều thấy dạ dày rất khó chịu, nhưng lại không dám biểu hiện ra ngoài, sợ Hạ Di Bình phát hiện sẽ cảm thấy áy náy.

May mắn là mấy hôm nay cũng đã quen rồi, quả thực mà nói có người dành thời gian chuẩn bị bữa sáng cho mình cảm giác cũng không tệ.
Sáng hôm nay, hai người hẹn nhau đến nhà thi đấu để luyện tập, dạo trước cả hai đều bận nên chưa tập luyện đến nơi đến chốn, nhỡ đâu thi đấu không tốt lại có lý do cho những kẻ kia đào bới.

Tần Hàm Yên từ nhỏ không chỉ học tốt mà cầm, kỳ, thi, họa mỗi thứ đều biết một chút.

Về chơi thể thao, sức khỏe của cô không phải quá tốt nhưng cổ tay đặt biệt rất linh hoạt, cầu lông là một lựa chọn không tồi, Tần Hàm Yên thường nói chơi cầu lông cũng có thể xem là một môn nghệ thuật, mà cô đồng ý làm một nghệ nhân, cô có thể biến hóa đường đi của quả cầu theo ý muốn của mình, khiến đối thủ khó mà phán đoán được chính xác.
Hạ Di Bình lại khác, nhìn vẻ ngoài mảnh khảnh dịu dàng một cơn gió nhẹ có thể thổi bay nhưng sức lực lại rất tốt.

Thực ra cô vẫn thường xuyên tập gym cũng như duy trì chế độ ăn uống, để làm gì thì ai cũng biết.


Một người điêu luyện linh hoạt, một người sức lực tốt, đây có thể xem là sự kết hợp không tồi, nhưng nói thì nói vậy, vẫn cần phải có sự ăn ý tuyệt đối.
Tần Hàm Yên đến trước, mặc bộ đồ thể thao màu đen kín đáo, tóc buộc cao, tay đeo chiếc đồng hồ quen thuộc, trên vai đeo túi vợt, tay cầm mấy quả cầu.

Cô đi lại một góc sân ngồi xuống, mở chai nước uống một ngụm sau đó thong thả ngồi đợi Hạ Di Bình.

10 phút trôi qua, rốt cuộc Hạ Di Bình cũng đến, cô bước xuyên qua cánh cửa nhà thi đấu, ánh mặt trời phía sau theo đó chiếu lên bóng dáng xinh đẹp như ẩn như hiện.

Một thiếu nữ trẻ tuổi thân hình cao ráo, gương mặt sạch sẽ chói lóa, cô mặc chiếc quần thể thao ngắn màu trắng, chiếc áo croptop để lộ ra từng thớ thịt đặc biệt săn chắc.

Hạ Di Bình bước đến gần, nở nụ cười với Tần Hàm Yên, trong phút chốc làm Tần Hàm Yên ngơ ngẩn.
Hạ Di Bình huơ huơ tay trước mặt Tần Hàm Yên: "Này, Yên Yên, cậu nhìn gì thế?"
Tần Hàm Yên thoáng giật mình, nhanh chóng lấy lại dáng vẻ điềm tĩnh thường ngày, thầm nghĩ chắc bản thân còn chưa tỉnh ngủ: "Không có gì, đang nghĩ một vài chuyện thôi.

Di Bình, cậu tới muộn nha."
Hạ Di Bình nghe vậy không nói gì, chỉ nhướng vai mỉm cười, ý vị sâu xa.
Hai người bắt đầu luyện tập, một trắng một đen thoát ẩn thoát hiện trông vô cùng hài hòa, tuy là luyện tập nhưng không ai chịu nhường ai, không hiểu vì sao mà cả hai đều nảy sinh ý định khiêu khích đối phương, cố gắng hết sức để hạ gục người kia, hai bên giằng co đến mồ hôi nhễ nhại mới chịu ra khỏi sân, ngồi xuống nghỉ ngơi, Tần Hàm Yên chu đáo mở nắp chai nước, đưa cho Hạ Di Bình, Hạ Di Bình nhận lấy: "Cảm ơn cậu."
"Không có gì, lâu không chơi cảm giác có chút không quen." Tần Hàm Yên chống hai tay ra sau lưng, ngửa đầu nói chuyện, từng giọt mồ hôi lăn dài trên gò má, trượt xuống cổ, phút chốc biến mất nơi chiếc xương quai xanh được vải che kín kẽ.
"Vậy nếu quen rồi tôi chẳng phải không thể làm đối thủ của cậu à?" Hạ Di Bình nhìn Tần Hàm Yên, trêu chọc nói, ánh mắt dừng lại trên gương mặt vốn lạnh lùng bây giờ đã nhuốm một màu hồng nhạt vì hoạt động tương đối tốn sức.
"Nếu cậu muốn, tôi tình nguyện thua cuộc." Tần Hàm Yên như có như không nói với Hạ Di Bình, Hạ Di Bình nghe vậy hơi sửng sốt, sau đó cảm giác như có một hơi ấm chảy qua nơi sâu tận tâm hồn.
"Hai cậu, bổn cô nương đến rồi đây ~" Hai người liếc mắt nhìn nhau, cùng nở nụ cười, không lên tiếng nhưng cũng tự hiểu, giọng điệu này còn ai khác ngoài Đặng Chân.

Đặng Chân chạy nhanh đến chen vào giữa, câu lấy cổ hai người: "Có nhớ tôi không a ~"
"Đặng Chân, đừng đùa, không thấy người tôi toàn mồ hôi à." Tần Hàm Yên ghét bỏ lên tiếng.
Đặng Chân phủi mông: "Tôi có ý tốt đến luyện tập cùng hai cậu, quên nữa A Thành, lại đây." Đặng Chân vẫy vẫy tay với nam sinh đứng cách đó không xa, nam sinh bước lại, gật đầu tỏ ý chào hỏi.
"Giới thiệu với hai cậu, đây là A Thành, một tay chơi cầu lông rất cừ.


A Thành, đây là Hàm Yên, đây là Di Bình." Đặng Chân đơn giản giới thiệu qua, Tần Hàm Yên và Hạ Di Bình cũng làm động tác chào hỏi đơn giản, ánh mắt A Thành thoáng dừng lại trên hai gương mặt xinh đẹp ngay trước mắt, nuốt một ngụm nước bọt.
Đặng Chân kéo cánh tay Tần Hàm Yên: "Yên Yên, chúng ta cùng thi đấu nhé, dù sao nội dung thi đấu của hai cậu là đấu đôi, cứ luyện tập thế này sẽ không có kết quả tốt được."
Tần Hàm Yên dĩ nhiên không từ chối: "Được, hai người một đôi, tôi và Di Bình một đôi."
Đặng Chân bĩu môi, buông tay Tần Hàm Yên quay lại lấy vợt, cùng với A Thành đi về phía sân còn lại.
Bốn người chơi đến hăng say, mặt sân đất nện cũng phủ đầy mồ hôi rơi xuống, bóng loáng trơn trượt.

Bên kia sân, A Thành tung người đón lấy quả cầu, đánh một cú thật mạnh về phía Hạ Di Bình, Hạ Di Bình nghiêng người cố gắng đỡ lấy lại bất cẩn trượt chân, Tần Hàm Yên chưa kịp suy nghĩ nhiều đã vội vàng chạy đến đỡ lấy eo Hạ Di Bình nhưng vì không có trọng tâm lại trong thời gian gấp rút, chỉ nghe thấy một tiếng "bịch" vang lên, hai người cùng ngã xuống sàn, Hạ Di Bình đè lên người Tần Hàm Yên, cô vội vàng xoay người, lo lắng hỏi: "Yên Yên, không sao chứ?"
Tần Hàm Yên duỗi cánh tay đau nhức vì va chạm, khẽ lắc đầu: "Tôi không sao."
"Cậu đỡ tôi làm gì chứ, nhỡ đâu bị thương sẽ không thể thi đấu." Hạ Di Bình lên giọng càm ràm, giống như rất tức giận.
"Xin lỗi, tôi cũng không nghĩ nhiều." Tần Hàm Yên nén lại cơn đau, nhỏ giọng giải thích.
"Nhưng mà...!Di Bình..." Tần Hàm Yên ấp úng, đưa tay chỉ chỉ
Hạ Di Bình vẫn chưa hiểu, lên giọng: "Hửm?"
Tần Hàm Yên bất đắc dĩ: "Cậu...!cậu vẫn đang đè lên người tôi."
Hạ Di Bình nghe dậy giật mình, lập tức bật dậy, cả người lảo đảo, may là Đặng Chân kịp chạy đến đỡ lấy tay cô: "Tôi nói hai người làm sao thế, chỉ tập luyện có cần bán mạng vậy không."
Hạ Di Bình đưa tay đỡ Tần Hàm Yên đứng dậy, quay đầu nói với Đặng Chân: "Là tôi bất cẩn."
Tần Hàm Yên thấy vậy cũng lên tiếng: "Không sao, cậu xem tôi vẫn tốt mà."
Đặng Chân hừ hừ hai tiếng, giả bộ giận dỗi không thèm nói chuyện, sau đó cùng A Thành có việc về trước, chỉ bỏ lại một câu: "Nếu không được giải nhất, xem tôi xử hai cậu, hừ."
Tần Hàm Yên tỏ vẻ không sao nhưng Hạ Di Bình vẫn không yên tâm, nhất quyết dẫn cô đến phòng y tế kiểm tra, cũng may là không sao thật, chỉ hơi bầm và xây xát nhẹ, bác sĩ xử lý đơn giản, bôi ít thuốc là có thể ra về.
"Một lát tôi nấu cháo ếch mang qua cho cậu." Hạ Di Bình nghĩ nghĩ, nhất định phải bồi bổ, nhỡ đâu bác sĩ kiểm tra chưa kỹ, thực sự có tổn hại xương cốt thì thế nào.
Tần Hàm Yên lắc đầu: "Không cần đâu, cậu cũng cần phải nghỉ ngơi, sắp đến ngày thi đấu rồi, tôi cũng không phải con nít."
Hạ Di Bình nghe vậy lại càng kiên quyết: "Cậu cũng biết nói sắp đến ngày thi đấu, càng phải bồi bổ."
Tần Hàm Yên dở khóc dở cười, sao cô không biết Hạ Di Bình lại có một mặt cứng đầu như thế.


Cô đành phải ngậm ngùi đồng ý: "Vậy tôi...!về phòng trước."
"Tôi cũng về nấu cháo đây, nhớ đừng ăn gì đó." Hạ Di Bình nhắc nhở, con người này không biết lại có diện cớ gì nữa không, cô phải giám sát kỹ.
"Được rồi, đi đi." Tần Hàm Yên ngoan ngoãn đáp ứng.
- -
Tần Hàm Yên quay về phòng đã nhìn thấy ba người Trần Vãn Chi, Đinh Mễ, Trương Nguyệt làm ra bộ dáng như đang chờ đợi cô, cô vừa mở miệng: "Các cậu..." đã thấy Đinh Mễ chạy tới: "Để tôi xem nào, cậu bị thương ở đâu, có nghiêm trọng không?"
Tần Hàm Yên nhíu mày nghi hoặc: "Sao các cậu biết?"
Trần Vãn Cho đi tới: "Cái đó cậu không cần biết, thấy sao rồi, có đói không, tôi đi mua ít đồ ăn cho cậu nhé."
"Không được, nên mua xương hầm, như vậy sẽ tốt hơn." Đinh Mễ phản bác
Trương Nguyệt cũng góp vui: "Tôi biết một nhà hàng khá ổn, để tôi kêu người mang đến, sẵn tiện chúng ta cũng có thể ăn cùng."
Tần Hàm Yên thực sự lực bất tòng tâm, ai kêu hôm nay ai cũng nhiệt tình thế, đang suy nghĩ điện thoại lại vang lên, là tin nhắn của Hạ Di Bình, Tần Hàm Yên vừa nhìn thấy cái tên này, vô thức nở nụ cười.
Hạ Di Bình: [Tôi quên hỏi, cậu ở phòng nào.]
Tần Hàm Yên: [214, dãy A]
Hạ Di Bình: [Yên Yên ngoan, đợi tôi.]
Tần Hàm Yên: [Được.]
Khóe môi Tần Hàm Yên càng lúc càng cong, tất cả đều thu vào mắt ba người còn lại, ba người liếc mắt nhìn nhau, Đinh Mễ lại nhanh tay lẹ mắt: "Ai thế a?"
Tần Hàm Yên tắt điện thoại: "Một người bạn."
"Bạn trai à?" Đinh Mễ tất nhiên không bỏ qua.
"Là Hạ Di Bình, cậu ấy nấu cháo cho tôi, lát nữa mang qua." Tần Hàm Yên cũng không định giấu giếm, đơn giản đáp lại.
"Được rồi, như vậy chắc không cần đồ ăn của chúng ta rồi, Mãn Chi, Mễ Mễ chúng ta đi thôi, chừa không gian cho người ta." Trương Nguyệt nửa đùa nửa thật lôi kéo hai người còn lại rời đi, còn quăng cho Tần Hàm Yên một ánh mắt.
Tần Hàm Yên bất đắc dĩ lắc đầu.
Cô xoay người vào nhà tắm, tắm rửa sơ qua để tẩy đi lớp mồ hôi.

Nước lạnh xối lên đầu, mát mẻ sảng khoái, trong phút chốc có một mùi hương thoang thoảng thoáng qua trong đầu óc, hình như giây phút cô đỡ lấy người kia, chóp mũi khẽ chạm vào vài sợi tóc, hương vị ngọt ngào khó quên.

Tần Hàm Yên vỗ vỗ gương mặt, dẹp tan suy nghĩ, cô tắt nước, lau khô người, đơn giản mặc quần áo rồi mở cửa ra ngoài.

Chiều nay không cần lên lớp nên cô đơn giản mặc một chiếc quần short và chiếc áo phông trắng, khăn tắm vắt lên vai, tóc dài rũ xuống, hơi nước còn đọng lại nhìn có vài phần tiêu sái, tuấn mỹ.

Ngoài cửa phòng vang lên vài tiếng gõ cửa nhẹ nhàng, Tần Hàm Yên đưa tay mở cửa, Hạ Di Bình trên tay xách một túi đựng đồ ăn, gương mặt thấp thoáng tầng mồ hôi mỏng, vẫn là bộ đồ khi sáng, Tần Hàm Yên đưa mắt nhìn một lượt, như có suy nghĩ: Cậu ấy vội vàng chưa kịp tắm rửa chỉ để nấu cháo cho mình sao?

Thất thần giây lát, Tần Hàm Yên vội thu về suy nghĩ, nghiêng người sang một bên tỏ ý mời Hạ Di Bình vào, Hạ Di Bình cười cười bước vào, đưa mắt nhìn một lượt: "Không có ai ở phòng sao?"
Tần Hàm Yên giở xuống chiếc khăn tắm trên vai, vừa kéo ghế vừa nói: "Ừm, bọn họ ra ngoài cả rồi."
"Tiếc quá, còn chưa được nói chuyện nhiều với bọn họ." Hạ Di Bình đặt túi xuống bàn, lời nói tuy tiếc nuối nhưng nội tâm lại có một phần thỏa mãn.
"Làm sao cậu vào đây được, bảo vệ không giữ cậu lại à?" Tần Hàm Yên hỏi, ở ký túc xá bảo an cũng khá nghiêm ngặt, không có thẻ là không thể vào.
"Tôi có thẻ sinh viên mà, với lại với nhan sắc này sẽ không ai nghĩ tôi vào đây với ý đồ xấu chứ?" Hạ Di Bình nhướng mày, ánh mắt mê hoặc, như trêu chọc nói với Tần Hàm Yên.
Tần Hàm Yên nghe thế gật gật đầu: "Cũng phải, là tôi đánh giá thấp cậu rồi."
Hạ Di Bình không đùa nữa, cô cúi đầu, mở nắp cháo ra, mùi hương của gạo hòa cùng với gia vị và thịt ếch khiến người ta cảm giác thèm thuồng.

Tần Hàm Yên bỗng nhớ đến tay nghề của mẹ mình, lại thoáng suy tư, đợi vài tháng nữa là có thể về thăm mẹ rồi.

Hạ Di Bình múc một chén, đưa tới trước mặt Tần Hàm Yên: "Yên Yên, thử đi."
Tần Hàm Yên múc một muỗng cháo, hơi nóng vẫn còn đang bốc lên, cô đưa muỗng cháo lên gần miệng, dùng hơi thổi nguội sau đó ăn một ngụm, trong giây phút đó, Hạ Di Bình cảm giác như muốn nín thở, cô nhẹ giọng nén đi mấy phần căng thẳng: "Thế nào?"
Tần Hàm Yên buông muỗng xuống: "Rất mặn."
Hạ Di Bình hoảng hồn, cũng múc một muỗng vội vàng cho vào miệng, động tác vội vàng làm đầu lưỡi bị nóng, cô giật mình nhíu mày một cái: "Tôi thấy cũng đâu đến nỗi...!Lần sau..." Hạ Di Bình cảm thấy thật thất bại, làm cô quên mất đầu lưỡi đang tê rát.

Tần Hàm Yên định ngăn lại nhưng không kịp, chỉ cảm thấy mình đùa hơi quá rồi: "Xin lỗi Di Bình, món cháo thực sự rất ngon, là tôi đùa cậu một chút thôi, cậu không sao chứ?"
Hạ Di Bình cảm giác đầu óc bùm bùm muốn nổ tung, cô nén lửa giận: "Cậu đến thổi giúp sẽ không sao a ~"
Tần Hàm Yên nghe thế rùng mình một cái: "Nhưng...!nhưng mà..."
Hạ Di Bình nhướng mày, khẽ nhích lại gần: "Nhưng sao? Chẳng phải cậu định bỏ mặc à?"
Tần Hàm Yên cố lấy lại bình tĩnh: "Không phải...!Được rồi...!cậu há miệng ra."
Hạ Di Bình cười đến yêu mị, khẽ hé miệng, Tần Hàm Yên lại gần, đè lại cảm giác xa lạ đang cuồn cuộn chạy loạn, cô đưa mắt nhìn đầu lưỡi nhiễm một chút đỏ, nhè nhẹ dùng hơi thổi vào, trong phút chốc, mùi hương bạc hà xông thẳng vào khoang họng lên chóp mũi, Hạ Di Bình cảm giác trái tim ngưa ngứa một cách khó tả, Tần Hàm Yên cũng không khá hơn là mấy, thổi xong cô vội lùi về sau, nhẹ giọng hỏi: "Đỡ hơn...!chút nào chưa?"
Hạ Di Bình hắng giọng: "Đỡ rồi, cảm ơn cậu." Hai người kết thúc bữa ăn trong bầu không khí khó hiểu, cặm cụi ăn, không dám đưa mắt nhìn đối phương.

Nội tâm ngập tràn sự hỗn loạn.

Ăn xong, Tần Hàm Yên đưa Hạ Di Bình ra tới cổng, có vẻ không gian bên ngoài rộng rãi, nội tâm cũng bớt mấy phần chật vật, Tần Hàm Yên lên tiếng: "Về đến nơi nhắn tin cho tôi nhé."
Hạ Di Bình trả lời: "Được." Sau đó rảo bước rời khỏi ký túc xá, Tần Hàm Yên không vội quay về, vẫn đưa mắt nhìn theo bóng dáng thon gầy cho đến khi khuất sau những hàng cây..

Bình Luận (0)
Comment