Trong sảnh tầng 2 có sáu người chơi phe địch, bốn nam hai nữ, đang tụ tập buôn chuyện.
Nam A: "Giờ này Tiểu Đậu với Đại Đậu vẫn chưa quay lại, chắc toi rồi nhỉ?"
Nam B: "Lúc này rồi mà còn chưa quay lại, chắc chắn là toi đời rồi."
Nam A: "Tên lính mới kia cũng chưa thấy đâu."
Nam B cười khẩy: "Coi như thằng đó xui xẻo, lần đầu vào màn chơi đã bị nhiệm vụ phụ chọn trúng. Đại Đậu và Tiểu Đậu còn chưa quay lại được, nói gì đến nó."
Nam A tặc lưỡi: "Đáng tiếc thật, lực chiến đấu của Đại Đậu mạnh như vậy, không có nó, tụi mình chẳng dám nuôi cấy nhiều giống mới nữa, lỡ đâu bị lây nhiễm mà không quay về được thì lỗ to."
Nam B: "Tao thấy tiếc kỹ năng với trang bị của Tiểu Đậu hơn, chậc chậc, váy chiến đấu đó, hiếm lắm đấy."
Nữ A im lặng nãy giờ bỗng nhiên đứng dậy nhưng lại không phải đi về phía nam A và nam B. Cô ta cười duyên đi đến gần nam C - người đang ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, cố tình để ngực mình cọ vào mặt anh ta, còn cố ý kéo thấp cổ áo để lộ da thịt lấp ló bên trong: "Anh Sơn ơi, lát nữa lại phải đi cho thây ma ăn rồi, em sợ quá~"
Người đàn ông được gọi là anh Sơn có vẻ như là cầm đầu trong nhóm người này, gã ta bóp một cái vào mông cô gái, cười xấu xa: "Sao có thể để em vào đó cho ăn được... Dù sao cũng sắp đến lúc rồi, đợi thêm một thời gian nữa thây ma khổng lồ sẽ ra đời, bọn chúng cũng tới số. Giờ cứ đối phó qua loa là được, nếu không phải hệ thống ép buộc mỗi lần phải cho ra lò ít nhất một loại thây ma mới thì anh đây đã chọn loại xoàng nhất rồi, cho bọn chúng vui một chút là đủ."
Nữ A hôn cái chóc lên vầng trán bóng loáng của anh Sơn, cười nịnh nọt: "Đúng là anh Sơn có khác, thật từ bi."
Anh Sơn thò tay vào trong áo của nữ A, chẳng thèm quan tâm đến ánh mắt của người khác, cười d*m đ*ng: "Đương nhiên rồi, anh đây là người từ bi nhất, dù sao bọn chúng cũng không qua nổi đợt thứ tám, mấy đợt đầu để bọn chúng sống thoải mái một chút, coi như anh đây tích đức đi."
Trong phòng vang lên một tràng cười lớn, chỉ có nam D cười khẩy, trên mặt lộ vẻ bất mãn.
Anh Sơn nhìn thấy, cũng không thèm v* v*n nữ A nữa, đứng dậy đi thẳng đến trước mặt nam D, vênh mặt hất hàm hỏi: "Cười cái gì? Không phục à?"
Nam D cũng đứng dậy, định mở miệng nói thì bị nữ B vẫn luôn đi theo sau kéo tay áo, rõ ràng là muốn anh ta nhịn xuống.
Anh Sơn thấy vậy càng thêm đắc ý, khí thế phách lối hơn: "Nói cho mày biết, Đại Đậu và Tiểu Đậu đều đã chết rồi, không còn ai làm chỗ dựa cho mày nữa đâu. Không phục cũng phải nhịn, nếu không tao cho mày đẹp mặt."
Nam D cười gằn, cuối cùng đành tức giận bỏ ra ngoài hành lang dưới sự ngăn cản của nữ B, xem chừng là muốn xuống dưới. Nữ B cũng không ở lại trên tầng 2 nữa, đi theo anh ta.
Trong phòng lại vang lên một tràng cười lớn, nữ A tiếp tục nịnh hót anh Sơn, xen lẫn những lời tán tỉnh tục tĩu khiến người nghe phải đỏ mặt.
Mạc Tiểu Nghiêu không để ý đến họ, lặng lẽ lui ra hành lang tìm một căn phòng trống đi vào. Nhạc Âm và Tạ Phỉ đương nhiên là đi theo, sau đó thấy Mạc Tiểu Nghiêu vẫy tay với mình, ba người bèn túm lại thành một vòng tròn nhỏ.
Cô thấp giọng nói: "Lát nữa tôi sẽ cho nổ cổng dịch chuyển ở dưới lầu, dụ mấy tên đó xuống dưới. Tốt nhất là dụ hết xuống dưới, hai người tranh thủ lúc đó chuồn thẳng. Nếu còn sót lại tên nào, hai người phối hợp với tôi xử lý chúng."
Tạ Phỉ và Nhạc Âm gật đầu.
Mạc Tiểu Nghiêu nói tiếp: "Giết người xong, hai người đi ngay không cần lo cho tôi, tôi có cách thoát thân."
Kỹ năng ẩn thân mà hệ thống cung cấp có giới hạn, sau khi đến khu vực của địch chỉ có thể sử dụng một lần, nói cách khác trạng thái ẩn thân của họ bây giờ một khi đã giải trừ thì sẽ không thể nào sử dụng lại được nữa.
Tạ Phỉ lộ vẻ do dự: "Bỏ cô lại một mình thật sự không sao chứ?"
Không đợi Mạc Tiểu Nghiêu lên tiếng, Nhạc Âm đã vỗ vai cậu ta, trả lời thay: "Tiểu Nghiêu nói không sao thì chắc chắn là không sao, cứ nghe theo cô ấy là được."
Hợp tác nhiều lần khiến cho Nhạc Âm vô cùng tin tưởng Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển, nếu như cần anh ta giúp đỡ, chắc chắn họ sẽ nói. Họ đã để anh ta đi, chứng tỏ anh ta không giúp được gì, tốt nhất là nghe theo sự sắp xếp đừng làm Mạc Tiểu Nghiêu phân tâm.
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Tôi chắc chắn. Hai người nhớ kỹ, sau khi đi rồi thì phải quay về ngay, đừng ở bên ngoài đợi tôi. Mặc dù quy tắc hiện tại là không có nhiệm vụ thì không thể rời khỏi khu vực của mình nhưng nhỡ đâu sau khi chúng ta cho nổ tung căn cứ của bọn chúng, hạn chế này sẽ bị gỡ bỏ thì sao? Hoặc bọn chúng sẽ nhận được nhiệm vụ mới thì sao? Cho nên hai người cứ đi đi, đến chỗ Khương Yển hội hợp với mọi người. Tôi có thể tự tìm chỗ trốn, bọn chúng sẽ không phát hiện ra tôi."
Kế hoạch đã xác định xong, ba người quay trở lại sảnh tầng 2, tìm một góc khuất trong cùng ngồi xổm xuống. Mạc Tiểu Nghiêu lấy từ trong hộp một viên bi màu đen giống hệt với viên bi đã được chôn xuống trước đó, ngón trỏ và ngón cái tay phải hơi dùng sức, viên bi trong tay lập tức hóa thành bột mịn.
"Ầm!!!"
Một tiếng nổ lớn từ dưới lầu truyền đến, ngay cả tầng 2 cũng rung chuyển theo, đám người ABC đang ở sảnh tầng 2 sợ đến mức mặt mày tái mét, cuống quýt kêu la.
"Chuyện gì thế này?"
"Chuyện gì vậy? Có chuyện gì vậy?"
"Trong màn chơi cũng có động đất à?"
"Bọn chúng đánh úp tới rồi đúng không?"
"Im hết cho tao!" Anh Sơn ổn định thân hình, hất nữ A đang dựa vào người mình ra, sải bước đi về phía cầu thang: "Tiểu Tôn, Tiểu Đinh, Tiểu Chu, ba đứa mày đi cầu thang bên trái. Tiểu Lý, mày đi theo tao qua bên phải, canh chừng lối lên xuống cho kỹ, không được để bọn chúng thừa dịp loạn lạc lẻn vào, nghe rõ chưa!"
Lời của anh Sơn vẫn có tác dụng, ít nhất đám người ABC đang hoảng loạn đã bắt đầu hành động. Ba người đàn ông đi về phía bên trái, nữ A và anh Sơn đi về phía bên phải, tốc độ rất nhanh, mới qua mười mấy giây mà trong sảnh chỉ còn lại ba người Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu lấy hộp đựng bi ra, nhìn sáu viên bi còn lại, cô do dự một chút, mặc dù có hơi xót của nhưng vẫn chọn ra ba viên bi đủ ba màu, làm theo như lúc nãy, chôn xuống dưới chân khoang nuôi cấy thây ma khổng lồ.
Thứ này nhìn đã thấy ghê rồi, nhỡ đâu một viên không nổ chết nó thì sao? Vẫn nên dùng nhiều cho chắc, lỡ đâu vì tiếc của mà để hỏng việc lớn thì Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy mình sẽ hối hận đến chết mất.
Sắp xếp xong xuôi, cô không vội kích nổ mà dẫn Nhạc Âm và Tạ Phỉ quay trở lại thư phòng của tiến sĩ thây ma. Kẻ địch không xuống lầu hết như cô dự đoán mà còn chặn đường lui của họ, như vậy không thể nào để cho Nhạc Âm và Tạ Phỉ lẻn ra ngoài được nữa, bây giờ muốn đi chỉ có thể xem kế điệu hổ ly sơn lần này có thành công hay không.
Đúng lúc này Nhạc Âm bỗng nhiên kêu lên, Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại, thấy anh ta đưa một thứ cho mình.
[Vi-rút thây ma x1 (Quý hiếm)
Giới thiệu: Phát minh mới của tiến sĩ thây ma, tiêm vào cơ thể người sống có thể biến họ thành thây ma. Có thể tự tiêm vào người mình hoặc tiêm vào người khác.
Công dụng: Sau khi biến thành thây ma, mục tiêu sẽ hoàn toàn mất đi lý trí, trở thành cỗ máy giết chóc. Mọi chỉ số cơ thể tăng lên 100%, sau năm phút sẽ nổ tung mà chết.
Ghi chú: Thật ra làm thây ma cũng tốt, nếu như không phải nổ tung mà chết.]
Mạc Tiểu Nghiêu liếc mắt nhìn, sắc mặt lập tức trở nên nghiêm trọng: "Nhanh lên, xem còn thứ này nữa không, mang đi hết. Nếu để bọn chúng tiêm thứ này vào người thì chúng ta sẽ gặp rắc rối to."
Tạ Phỉ và Nhạc Âm vội vàng tìm kiếm, cuối cùng ngoại trừ nhặt được thêm vài món trang bị nhỏ vô dụng ra thì không còn phát hiện gì khác.
"Gần được rồi." Mạc Tiểu Nghiêu bảo họ cất đồ đạc đi, còn cô cất vi-rút thây ma vào túi, sau đó dưới ánh mắt mong chờ của Nhạc Âm và vẻ mặt lo lắng của Tạ Phỉ, đồng thời bóp nát ba viên bi.
Tiếng nổ rung trời vang lên, căn phòng rung lắc dữ dội như sắp sập đến nơi, đám người đang canh giữ ở cầu thang cuống cuồng chạy ngược lên lầu, nhân cơ hội này ba người Mạc Tiểu Nghiêu lướt qua họ, men theo mép tường lẻn ra khỏi biệt thự.
Vừa mới bước qua khỏi ranh giới cảnh báo, tai nghe lập tức khôi phục liên lạc, đồng thời vang lên âm thanh hệ thống quen thuộc.
"Hoàn thành nhiệm vụ phụ: Tôi không muốn lớn hơn nữa!
Phần thưởng: Độ khó của đợt tấn công thứ tám giảm xuống đáng kể.
Hoàn thành nhiệm vụ phụ: Phá hủy các khoang nuôi cấy thây ma còn lại.
Phần thưởng: Độ khó của đợt tấn công thứ bảy giảm xuống đáng kể."
Ba người Mạc Tiểu Nghiêu nhìn nhau, đều nhìn thấy vẻ vui mừng trên mặt đối phương, sau đó, ngay lúc họ định liên lạc với Khương Yển thì âm thanh hệ thống lại vang lên.
"Phe tấn công đã mất hết khoang nuôi cấy thây ma, không thể tiếp tục tấn công, phe phòng thủ giành chiến thắng, đang tiến hành tính toán màn chơi...
Số đợt thây ma tấn công: 7/8
Số lượng bộ não sống sót: 12/12
Số người chơi phe địch bị tiêu diệt: 5
Tổng điểm: 34 điểm.
Tính toán xong, bộ não đã được đưa trở lại cơ thể.
Phần thưởng sẽ được phát sau khi tính toán xong màn chơi, vui lòng kiểm tra và nhận."
Lần này sau khi thông báo xong, hệ thống không để họ chờ đợi lâu, lập tức dịch chuyển Mạc Tiểu Nghiêu, Nhạc Âm và Tạ Phỉ về lại du thuyền.
Mạc Tiểu Nghiêu lười xem kết quả, nằm trên giường một lúc rồi nghiêng người cầm lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường, bấm số phòng của Khương Yển.
Ba hồi chuông vang lên, Khương Yển bắt máy, giọng nói nhuốm đẫm mệt mỏi, chỉ báo bình an ngắn gọn: "Tôi về rồi."
Nghe thấy giọng Khương Yển, Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, lúc nãy cô, Nhạc Âm và Tạ Phỉ ở cùng nhau, cô có thể chắc chắn hai người họ đã được dịch chuyển về cùng lúc với mình nhưng còn đại đội bên kia có thật sự hoàn thành nhiệm vụ và được dịch chuyển về hay không thì phải xác nhận từng người một.
Đương nhiên, người đầu tiên cần xác nhận chính là Khương Yển.
Song có vẻ như Khương Yển rất mệt mỏi, chỉ nói được vài câu đã cúp máy. Tuy Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy hơi kỳ lạ nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng sau khi ba người họ rời đi, áp lực bên đó tăng cao khiến anh quá mệt mỏi, cần nghỉ ngơi gấp.
Bản thân cô cũng mệt mỏi không kém, sau khi cúp điện thoại, Mạc Tiểu Nghiêu nằm trên giường ngẩn người một lúc, chợt nhớ ra hình như mình không biết số phòng của những người khác, thế là đành tắt luôn ý định gọi điện thoại xác nhận. Dù sao nếu họ không trở về được, Khương Yển chắc chắn sẽ nói, anh đã không nói gì chứng tỏ mọi người đều bình an.
Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu dụi đôi mắt cay xè, vừa định ngủ thì nghe thấy tiếng chuông điện thoại vang lên dồn dập.
Cô với tay cầm điện thoại, giọng điệu nghiêm trọng của Nhạc Âm từ bên trong truyền đến: "Tiểu Nghiêu, xảy ra chuyện rồi, trước khi quay về thuyền, sếp Khương bị thây ma cắn."
Mạc Tiểu Nghiêu giật bắn mình, cơn buồn ngủ bay biến hết, thoáng chốc tỉnh táo hẳn.