Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 105

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, anh nói rõ ràng xem nào!" Mạc Tiểu Nghiêu xoay người ngồi dậy, tim đập dồn dập, cảm giác khẩn trương đứng ngồi không yên tràn ngập cơ thể, tay cô hơi run rẩy, trong lòng bàn tay đầy mồ hôi: "Tôi vừa mới nói chuyện với Khương Yển xong, anh ấy không nói gì mà."

Nhạc Âm: "Sau khi bị cắn mười lăm phút sẽ biến thành thây ma, kết quả chúng ta đã hoàn thành nhiệm vụ và được truyền tống thẳng về du thuyền vào phút thứ mười ba rồi."

Mạc Tiểu Nghiêu ép bản thân bình tĩnh lại: "Ai nói cho anh biết?"

Nhạc Âm: "Mạnh Đan Thu, cô ấy biết số phòng của tôi."

Mạc Tiểu Nghiêu đứng lên: "Tôi qua đó xem sao."

Nhạc Âm: "Tôi cũng đi."

Mạc Tiểu Nghiêu không từ chối, nhẹ nhàng "ừm" một tiếng rồi cúp điện thoại, vội ra khỏi phòng. Đứng ở cửa phòng của Khương Yển, Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu nhìn một lúc, thấy Nhạc Âm đã ra ngoài đang chạy về phía này thì giơ tay lên, ngón tay gõ ba cái thật mạnh lên cửa phòng.

"Khương Yển, mở cửa."

Trong phòng không có động tĩnh, Mạc Tiểu Nghiêu đợi vài giây lại giơ tay gõ cửa, lực gõ hơi mạnh hơn lần trước một chút, tiếng gõ cũng lớn hơn.

"Khương Yển! Anh không sao chứ? Tôi là Mạc Tiểu Nghiêu, mở cửa đi!"

Vẫn không có tiếng động gì, cũng có thể là do hiệu quả cách âm của phòng quá tốt, có động tĩnh cũng không truyền ra bên ngoài được.

Ngay lúc Mạc Tiểu Nghiêu giơ tay lên chuẩn bị gõ lần thứ ba, Nhạc Âm đã chạy tới. Hai người nhìn nhau, Nhạc Âm giơ tay lên vừa định gõ thì bị cửa phòng đột ngột mở ra dọa giật nảy, Khương Yển mặc áo ngủ đứng ở trong phòng lạnh lùng nhìn họ.

Nhạc Âm vô thức lùi về phía sau một bước.

Khương Yển đanh mặt nhìn hai người trước mặt, đôi mắt lia từ trên mặt Nhạc Âm sang Mạc Tiểu Nghiêu rồi vòng trở về, ánh nhìn lạnh lùng giống như không nhận ra họ.

"Muộn thế này rồi, hai người còn có chuyện gì à?"

Mạc Tiểu Nghiêu nhíu mày, cảm thấy có chỗ nào đó không đúng lắm, nhưng nghĩ đến Khương Yển hay cáu kỉnh khi mới ngủ dậy trước đây và trạng thái thân thể hiện tại của anh, cô gạt phắt sang một bên tạm thời không nghĩ đến nữa.

"Nghe Đậu Vọng nói anh bị thây ma cắn? Có nghiêm trọng không?" Mạc Tiểu Nghiêu thấy Khương Yển không có ý định để họ vào cũng không miễn cưỡng, đứng ở cửa vừa hỏi vừa cẩn thận đánh giá sắc mặt của Khương Yển.

"Ừ." Khương Yển khẽ gật đầu đáp một tiếng, lạnh nhạt trả lời: "Vừa lên du thuyền là được chữa khỏi rồi, sẽ không biến thành thây ma."

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy bầu không khí này hơi xấu hổ, dường như đối phương chẳng hề cảm kích sự quan tâm vội vàng chạy đến của mình. Nghĩ đến thời gian cũng đã khá muộn, có lẽ Khương Yển thực sự muốn ngủ, đặt mình vào vị trí của anh, chắc cô cũng không kiên nhẫn nổi nên Mạc Tiểu Nghiêu không để ý nữa.

"Vậy chúng tôi đi trước đây, anh nghỉ ngơi cho tốt." Mạc Tiểu Nghiêu lui về phía sau một bước để sóng vai với Nhạc Âm, vẫy tay với Khương Yển: "Ngủ ngon nhé."

Khương Yển gật đầu, vẻ mặt lạnh lùng thoáng thả lỏng vì hai người sắp rời đi: "Ngủ ngon."

Dứt lời, cửa phòng đóng lại, Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm liếc mắt nhìn nhau.

Anh ta chớp mắt mấy cái, dẫn đầu đi về phía phòng, Mạc Tiểu Nghiêu đuổi theo sau. Chờ sau khi đi ra khỏi phạm vi có thể nhìn thấy của mắt thần trên cửa phòng Khương Yển, Nhạc Âm mới nhẹ nhàng mở miệng.

"Tiểu Nghiêu, tôi luôn cảm thấy có điểm gì đó là lạ."

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, kìm chế mong muốn quay đầu lại nhìn: "Đúng là hơi lạ. Chắc là di chứng của vi-rút thây ma, có lẽ ngủ một giấc, kỹ năng chữa trị của du thuyền có thể chữa khỏi cho anh ấy."

"Vậy là tốt nhất." Nhạc Âm đưa Mạc Tiểu Nghiêu đến cửa phòng, do dự một lát mới mở miệng nói: "Vừa rồi Khương Yển mở cửa, ánh mắt đầu tiên nhìn qua khiến tôi cứ ngỡ là lại nhìn thấy con thây ma khổng lồ kia."

Mạc Tiểu Nghiêu: "Cho nên anh mới lùi về sau một bước?"

Nhạc Âm gãi đầu, hơi ngại ngùng: "Ừ, lúc đó tôi cũng không biết tại sao, chỉ cảm thấy rất nguy hiểm, theo bản năng đã làm vậy. Sau đó tôi mới nhớ ra đây là trên thuyền, người đối diện là Khương Yển, sao có thể có nguy hiểm được."

Mạc Tiểu Nghiêu: ... Ý anh là nếu không phải ở trên du thuyền và người đối diện không phải là Khương Yển thì anh bỏ chạy rồi à?

Cô mở cửa phòng, cũng không có ý định mời Nhạc Âm vào ngồi thêm chút nữa, trải qua màn chơi vừa khiến thân thể và trí óc đều mệt mỏi rã rời, vẫn nên ngủ một giấc trước đã rồi tính.

"Ngày mai chúng ta lại đến thăm Khương Yển sau, hôm nay cứ ngủ trước đã." Mạc Tiểu Nghiêu nói rồi đi vào phòng, xoay người nhìn Nhạc Âm: "Nếu trạng thái của anh ấy vẫn không ổn, chúng ta sẽ nghĩ cách khác."

"Được." Nhạc Âm sảng khoái đáp ứng, cười vẫy tay với Mạc Tiểu Nghiêu: "Tiểu Nghiêu, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Mạc Tiểu Nghiêu đóng cửa phòng lại, khi ngồi xuống giường một lần nữa, cô bỗng phát hiện bản thân chẳng còn chút cảm giác buồn ngủ nào. Trừng mắt nhìn trần nhà mấy phút, cô dứt khoát ngồi dậy kiểm tra thu hoạch của màn chơi lần này.

[Hoàn thành màn chơi "Thực vật đại chiến thây ma", kiểm tra phần thưởng…

Thưởng đồng vàng: 300

Trang bị nhận được: Vi-rút thây ma x1

Hoàn thành nhiệm vụ chính: Bảo vệ ngôi nhà của tôi.

Hoàn thành nhiệm vụ phụ: Kẻ quấy rối vườn rau, Tôi không muốn to hơn nữa.

Hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Phá hủy khoang nuôi cấy tang thi.

Thưởng hoàn thành màn chơi: Thịt khô ngon tuyệt x13, Mảnh ghép x1, Rương bạc x1

Thưởng nhiệm vụ phụ: Đồng vàng x100, Mảnh ghép x2, Thịt khô ngon tuyệt x2

Thưởng nhiệm vụ ẩn: Đồng vàng x50, Mảnh ghép x1, Thịt khô ngon tuyệt x1

Đã kiểm tra xong.]

Theo thói quen mỗi lần hoàn thành chỉ nhận được ba cái bánh quy, Mạc Tiểu Nghiêu hoàn toàn có lý do để nghi ngờ, mười trong số mười ba miếng "Thịt khô ngon tuyệt" này thuộc về phần thưởng đặc biệt khi hoàn thành màn chơi trước thời hạn. Về phần phần thưởng 300 đồng vàng, có lẽ là bởi vì đây là màn chơi 3 sao.

Miếng thịt khô to bằng ngón tay trỏ, dài bằng một đốt ngón tay, màu nâu sẫm, trông hơi giống món ăn vặt từng nhìn thấy trong siêu thị.

Mạc Tiểu Nghiêu cầm lên nhìn, phía trên hiện ra thông tin:

[Thịt khô ngon tuyệt (Bình Thường)

Giới thiệu: Thịt khô được chế biến từ nhiều loại thịt, rất được yêu thích, ngay cả chúa tể Cõi Âm cũng tấm tắc khen ngon.

Cách dùng: Ăn tôi.

Công dụng: k*ch th*ch tiềm năng trong cơ thể người sử dụng.

Ghi chú: Đừng bận tâm xem đây là thịt gì, chúng tôi đảm bảo bạn sẽ không bao giờ ăn thịt đồng loại của mình.]

Nhìn chằm chằm vào dòng chữ "bạn sẽ không bao giờ ăn thịt đồng loại của mình" hồi lâu, cuối cùng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn quyết định cầm một miếng thịt khô nhét vào miệng nhai, vị mặn mặn, rất ngon, đáng tiếc không thể nếm ra được rốt cuộc là thịt gì.

Một miếng thịt khô vào bụng, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy bụng dưới ấm áp, một luồng năng lượng kỳ lạ chạy khắp cơ thể như nội lực đang di chuyển khắp kinh mạch trong tiểu thuyết võ hiệp.

Cùng lúc đó, cơn buồn ngủ ập đến, mí mắt Mạc Tiểu Nghiêu bắt đầu díp lại, cô cũng không muốn cưỡng lại cảm giác này bèn thuận thế nằm xuống giường chìm vào giấc ngủ sâu.

Về phần những phần thưởng khác, dù sao cũng không chạy mất được, ngày mai rồi tính sau.

Bên kia, trong phòng của Khương Yển, anh vắt chéo chân ngồi trên ghế sofa, một ly đồ uống màu xanh lam nhạt không rõ tên đặt trên bàn trà trước mặt. Áo ngủ cũng không được che đậy kín mít như vừa nãy mà hơi mở rộng, để lộ ra cơ bắp săn chắc.

Lúc này trên mặt anh không còn vẻ lạnh lùng như trước, đường nét không thay đổi nhưng lại có sự khác biệt tinh tế, cộng thêm khí chất trên người thay đổi, người vẫn là người đó nhưng cảm giác đã hoàn toàn khác.

Trước mặt anh có một người đang quỳ rạp, trán gần như dính chặt vào tấm thảm dày, cơ thể run nhè nhẹ không dám động đậy, thậm chí có thể nhìn ra ông ta đang cố gắng hết sức để kiềm chế nỗi sợ hãi này, chỉ là không làm tốt lắm.

Khương Yển yên lặng ngồi đó, đưa tay khẽ ngoắc, ly đồ uống trên bàn trà tự động bay vào tay, vững vàng lại nhanh chóng, không hề bị đổ ra ngoài một giọt nào.

Lắc nhẹ ly đồ uống trong tay, nghe tiếng va chạm leng keng của đá viên vào thành ly, Khương Yển mới chậm rãi mở miệng, giọng điệu bình thản như đang nói chuyện phiếm, nhưng chính điều đó càng khiến tên lâu la đang quỳ rạp run rẩy.

"Tô Vạn Phúc, đây chính là lòng trung thành mà ông vẫn luôn nói đấy à?"

Tên lâu la đang quỳ rạp càng không dám động đậy, trán áp sát vào tấm thảm, chỉ ước xuyên qua sàn nhà để trốn địa ngục ngột ngạt này.

"Chủ nhân, thưa ngài." Tô Vạn Phúc bày ra tư thế khúm núm chưa từng có: "Những năm qua, bề tôi chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm."

"Thật không?" Khương Yển thờ ơ nhìn Tô Vạn Phúc, giọng điệu vẫn bình thản như trước khiến người khác không thể nào đoán được vui buồn của anh lúc này: "Nếu đã vậy, ông cứ tiếp tục tìm đi."

Tô Vạn Phúc bỗng nhiên ngẩng đầu: "Thưa ngài..."

Khương Yển hơi cúi đầu, đối diện với ánh mắt kinh ngạc và khó hiểu của Tô Vạn Phúc: "Tôi chưa từng tỉnh lại, hôm nay ông chưa từng nói chuyện với tôi. Nếu như có ai hỏi đến, ông biết nên trả lời như thế nào rồi đấy, đúng không?"

Tô Vạn Phúc lập tức hiểu ra, lại cúi đầu khôi phục dáng vẻ phục tùng ban nãy: "Vâng, thưa quý ngài, bề tôi ôm hy vọng đến xem con người bị nhiễm vi-rút thây ma này nhưng lại thất vọng trở về. Độc tố trong cơ thể cậu ta đã bị du thuyền thanh lọc, hắn không phải là một tồn tại đặc biệt gì."

Khương Yển gật đầu, lần đầu tiên để lộ ra chút vui vẻ: "Rất tốt." Nói xong, anh uống cạn ly đồ uống trong tay, sau đó phất tay, Tô Vạn Phúc lập tức biến mất khỏi phòng như thể chưa từng xuất hiện.

Đứng dậy đi vào phòng tắm, nhìn bản thân trong gương, Khương Yển khẽ nhếch môi để lộ ra nụ cười nguy hiểm.

Một giây sau, Khương Yển chớp chớp mắt nhìn bản thân đang cởi áo ngủ trong gương, có hơi khó hiểu. Sau đó dường như nhớ ra chuyện gì đó, anh vội vàng kiểm tra cơ thể, xác nhận không có chỗ nào bị chuyển hóa thành thây ma mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh nhớ vừa rồi Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm có đến tìm, bởi vì không muốn để họ lo lắng nên không nói sự thật. Thực ra lúc mới trở về phòng, Khương Yển cảm thấy như mình đang ở trong địa ngục, cả người bị thiêu đốt đến mức da thịt nóng ran, miệng mũi như phun lửa.

Cảm giác đó chỉ kéo dài khoảng nửa phút, chờ anh tỉnh táo lại thì Mạc Tiểu Nghiêu gọi điện thoại đến, anh cố gắng nghe máy nói vài câu rồi cúp máy.

Sau đó…

Khương Yển nhìn bản thân trong gương, ánh mắt sắc bén, dường như trí nhớ của anh gặp chút vấn đề, càng cố nhớ lại càng mơ hồ. Giống như vừa tỉnh từ giấc mơ, dù có cố gắng nhớ lại thế nào cũng không tài nào nhớ nổi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, chỉ có một cảm giác mơ hồ, dù từ khi tỉnh giấc đến lúc nhớ lại chỉ cách nhau có vài giây.

Có lẽ là di chứng của vi-rút thây ma, Khương Yển thầm nghĩ, sau khi soi gương kiểm tra cơ thể thêm lần nữa mới yên tâm trở về giường ngủ, nhắm mắt lại, rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Bình Luận (0)
Comment