Gần hai ngàn người xuống thuyền, nếu trong tình trạng không có tổ chức, đây sẽ là một cơn ác mộng.
Mạc Tiểu Nghiêu chưa từng nghi ngờ năng lực của người Trung Quốc ở điểm này nên đã bàn bạc với Đậu Vọng và những người khác từ sớm, chia nhỏ mọi người thành từng nhóm, lần lượt xuống thuyền theo thứ tự. Dù sao cũng không cần hải quan kiểm tra, chỉ là đi xuống bằng thang treo thôi mà.
Điều đáng mừng là đây không phải một đoàn du lịch thực thụ, không có ai đến muộn, không có ai chen lấn xô đẩy, cũng không có ai lôi thôi lếch thếch dẫn cả nhà già trẻ lớn bé dắt díu nhau đi. Mọi người đều ngoan ngoãn nghe theo sự sắp xếp vì sự an toàn của bản thân, lần lượt xuống thuyền từ ba lối thang treo dựa theo thứ tự bốc thăm trước đó.
Tất nhiên điều này cũng có phần liên quan đến việc một vài người tự ý xuống thuyền trước. Ví dụ như Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển, ví dụ như Tang Tử Thạch, ví dụ như Điền Điềm, họ không kiên nhẫn dẫn người, cũng chẳng thích xếp hàng, thế là nhảy thẳng từ trên boong thuyền xuống, đứng ở bến cảng tạm thời của Điểm tham quan từ trước.
Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được, cũng không phải là điều mà những người mới chỉ qua hai, ba màn chơi có thể làm được. Thế nên hành động này quả thực có tác dụng răn đe từ mặt bên, khiến cho đội ngũ vốn đã yên tĩnh lại càng thêm yên tĩnh.
Thật ra Nhạc Âm cũng muốn làm vậy nhưng bị Đậu Nhuệ lôi lại làm c* li, vừa quay đi quay lại đã không thấy Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu đâu, bất đắc dĩ chỉ có thể mặt dày ở lại, bị phân công quản lý gần hai trăm người.
Khi tất cả mọi người chạy bộ theo hàng lối rời khỏi du thuyền, bình an vô sự đến được bến cảng tạm thời, thời gian mới chỉ trôi qua chưa đến mười phút. Nhìn đường phân chia ranh giới giữa bến cảng và thế giới bên ngoài ở cách đó không xa, có người giơ tay bày tỏ ý kiến của mình.
"Chúng tôi muốn ở lại bến cảng." Một người đàn ông trung niên bước ra, phía sau ông ta là sáu, bảy người có độ tuổi tương đương: "Hệ thống chỉ nói là phải rời khỏi du thuyền chứ không hề nói là nhất định phải đến Điểm tham quan, chúng tôi ở lại đây chờ mọi người quay lại. Dù sao chúng tôi cũng chẳng có tí lực chiến nào, nếu chẳng may mà đánh nhau còn phải làm phiền mọi người quan tâm, thật ngại quá."
Khương Yển khẽ cười nhạo, ánh mắt đầy vẻ chế giễu: "Đám ngu ngốc đó còn đang mơ mộng hão huyền à?"
Mạc Tiểu Nghiêu liếc sang bên đó, bâng quơ đáp lại: "Chắc là người mới lên ở Trạm bổ sung lần này, chưa vào màn chơi bao giờ."
Khương Yển "chậc chậc", không để ý đến bên đó nữa mà đi về phía đường phân chia ranh giới, tập trung nhìn ra bên ngoài.
Màn sương mù dày đặc đến mức chẳng nhìn thấy gì.
Rõ ràng nếu không bước qua khỏi ranh giới này thì bên ngoài vẫn sẽ luôn là sương mù. Còn nếu bước qua, Khương Yển biết, ngoại trừ khoảng thời gian mà hệ thống quy định, tốt nhất là đừng quay trở lại.
Bên kia, ngoài những người muốn ở lại từ trước, lại có thêm một vài người mới lên thuyền ý chí không kiên định cũng quyết định ở lại. Đậu Nhuệ khuyên thế nào cũng không được, thấy thời gian không thể trì hoãn thêm nữa, anh ta bèn mặc kệ họ, dẫn những người khác theo nhóm phân chia trước đó, cùng nhau bước qua ranh giới kia.
Ngay sau đó, màn sương mù tan đi, hiện ra trước mắt họ là một thị trấn nhỏ mang vẻ đẹp cổ kính, trên cổng chào của thị trấn có đề mấy chữ lớn.
[Thị trấn suối nước nóng]
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Ha ha."
Thế này có được coi là quay về chốn cũ không nhỉ?
Tin tốt duy nhất có lẽ là thị trấn suối nước nóng là một thế giới nghỉ dưỡng, có hệ thống bảo an đảm bảo, chỉ cần không tự tìm đường chết thì thông thường sẽ không tiêu đời.
Dù sao nhiệm vụ lần này là để họ tiêu hao thời gian, cũng không ép buộc mọi người phải đi ngâm suối nước nóng. Nếu không có tình huống gì đặc biệt, Mạc Tiểu Nghiêu rất muốn tìm một góc nào đó yên tĩnh, lặng lặng đứng cho đến bốn rưỡi chiều. Cô không sợ cô đơn, cũng chẳng sợ buồn chán, thật đấy.
Màn chơi thị trấn suối nước nóng khi trước cũng có không ít người vượt ải, nhưng sau khi trải qua trận đoàn chiến hỗn loạn kia, chỉ còn lại bốn người sống sót là Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển, Nhạc Âm và Mạnh Đan Thu.
Mạnh Đan Thu đã chen đến đây từ trong đám đông, bốn người bàn bạc sơ qua một chút, cử Khương Yển làm đại diện đi tìm Đậu Nhuệ. Những người còn lại phụ trách bổ sung quy tắc, cố gắng hết sức để mọi người bình an vô sự trở về thuyền.
Thấy Khương Yển đến, ban đầu Đậu Nhuệ còn khá căng thẳng nhưng sau khi nghe anh kể xong, anh ta thở phào nhẹ nhõm: "Nếu đây là màn chơi mà mọi người đã từng trải qua thì giới thiệu cho mọi người chút đi, có thể bình an trở về là tốt nhất."
Khương Yển gật đầu đồng ý, đánh mắt nhìn xung quanh, tìm được một tảng đá cao ráo rồi nhảy lên. Ánh mắt nghiêm nghị của anh đảo nhìn một vòng quanh những người chơi đang đứng phía dưới, sau đó vận dụng kỹ thuật phát âm đã được học từ các diễn viên kịch nói và opera, bắt đầu giảng giải những quy tắc sinh tồn trong thị trấn suối nước nóng mà mình đã tổng kết được.
"Trong thị trấn, cố hết sức đừng gây ra xung đột, nếu có xung đột hãy báo cảnh sát, đừng tự ý xử lý. Đừng chen hàng, đừng vứt rác bừa bãi, nói chung là hãy tuân thủ những quy tắc văn minh đáng lẽ phải tuân thủ thì sẽ không xảy ra vấn đề gì lớn."
"Thân phận của các NPC đến đây du lịch đều là du khách, còn cư dân bản địa thường là những bộ xương khô, thân phận hiện tại của mọi người cũng là du khách. Hãy tản ra, đừng tụ tập ở một chỗ, sẽ ảnh hưởng đến những du khách khác. Tôi khuyên mọi người nên đi dạo xung quanh nhiều hơn để giết thời gian, song tốt nhất là đừng thử sử dụng những công trình ở đây, dù sao thì mọi người cũng không có tiền."
Những điều cần nói nhìn chung chỉ có vậy, Khương Yển liếc về phía Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác như muốn hỏi ý kiến, thấy họ không có gì bổ sung thì nhảy xuống khỏi tảng đá, dẫn đầu đi vào trong thị trấn.
Bởi vì đây là Điểm tham quan chứ không phải là màn chơi nên những thứ mà họ mua trên thuyền đều được mang theo, ví dụ như chiếc đồng hồ đeo tay hay chiếc ba lô mà Mạc Tiểu Nghiêu đang đeo trên vai.
Từ bảy giờ sáng đến giờ đã trôi qua kha khá thời gian, Khương Yểu không muốn biết vi phạm quy định về thời gian của hệ thống sẽ có kết cục gì.
Thấy anh đi xuống, Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm cũng vội vàng theo sau, ba người cùng nhau bước vào thị trấn suối nước nóng. Mạnh Đan Thu do dự một lúc không biết có nên đi theo hay không, nhưng chỉ chần chừ vài giây, cô đã bị Đậu Nhuệ kéo lại làm hướng dẫn viên du lịch bất đắc dĩ, muốn thoát thân cũng không được.
Bên này không còn ai để ý đến họ nữa, ba người Mạc Tiểu Nghiêu vừa đi vừa ngắm cảnh trong thị trấn suối nước nóng, vừa đi được hai bước đã nghe thấy một giọng nói quen quen từ phía sau truyền đến.
"Mọi người đến thị trấn suối nước nóng lần đầu tiên nhỉ? Có cần hướng dẫn viên du lịch không? Tôi rất quen thuộc nơi này, giá cả cũng rẻ hơn những hướng dẫn viên chính quy khác, tuyệt đối không… Á! Là cô!!!"
Mạc Tiểu Nghiêu cười tươi rói, vẫy tay với cô hướng dẫn viên xương khô trông quen quen trước mặt: "Chào cô!"
"Là cô, là cô, chính là cô!! Cô còn dám xuất hiện ở thị trấn suối nước nóng cơ á?" Hàm trên hàm dưới của cô hướng dẫn viên xương khô va vào nhau cành cạch, cô ta vừa nói vừa tiến lại gần: "Nếu không phải do cô khiếu nại tôi thì sao tôi có thể bị tước giấy phép hướng dẫn, bây giờ chỉ có thể lén lút lôi kéo khách như thế này chứ!!"
"Vậy tức là tôi khiếu nại thành công rồi à?" Nụ cười của Mạc Tiểu Nghiêu càng rạng rỡ hơn: "Tôi còn tưởng bạn tôi quên mất rồi chứ."
Bạn? Làm gì có, thậm chí cô còn chẳng nhớ nổi NPC mà mình nhờ giúp đỡ khi trước trông như thế nào, có điều nói ra để chọc tức cô ta thì không thành vấn đề.
Ui chao, sao lại vui thế nhỉ~
Tuy trên mặt hướng dẫn viên xương khô không thể hiện biểu cảm nhưng hàm trên và hàm dưới cứ va vào nhau "cạch cạch", cộng thêm ngọn lửa nhỏ cháy bập bùng trong hốc mắt đủ để chứng minh sự phẫn nộ trong lòng cô ta.
Thấy hướng dẫn viên xương khô ngày càng đến gần, Mạc Tiểu Nghiêu không những không hề sợ hãi mà còn chủ động tiến lên một bước, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.
Ngay khi cô ta giơ ngón tay xương xẩu ra định làm gì đó, Mạc Tiểu Nghiêu đột nhiên hét lớn.
"Cứu mạng!! Hướng dẫn viên du lịch rởm không có giấy phép đang trả thù khách du lịch!!"
Tiếng hét này gần như đã thu hút sự chú ý của tất cả những người xung quanh, bao gồm cả cư dân bản địa, NPC khách du lịch và cả những du khách trên du thuyền tận thế đang ngơ ngác đi theo đoàn.
Không phải đã nói tốt nhất là đừng gây xung đột à? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy?
Động tác của hướng dẫn viên xương khô thoắt cái khựng lại, cô ta không dám manh động nữa, lý trí vốn bị lửa giận thiêu đốt hầu như không còn gì cũng dần quay trở lại sau khi thấy hành động Mạc Tiểu Nghiêu. Ít nhất cô ta biết mình không thể làm ra bất kỳ hành động đe dọa nào trước mặt nhiều người như vậy, vì nó sẽ gây bất lợi cho cô ta.
Trong chớp mắt, viên cảnh sát tuần tra của thị trấn suối nước nóng đã chạy đến, mặc đồng phục, đeo mặt nạ với biểu cảm nghiêm túc trên mặt.
"Chuyện gì xảy ra vậy? Ai vừa hô cứu mạng?" Cảnh sát tuần tra nghiêm nghị nhìn hướng dẫn viên xương khô, sau đó lại nhìn sang Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác, cuối cùng phất tay với những người đang đứng xem náo nhiệt xung quanh: "Giải tán hết đi, chuyện này đã có cảnh sát xử lý, xin quý du khách yên tâm, chúng tôi sẽ không cho phép bất kỳ ai đe dọa đến sự an toàn của mọi người. Xin hãy an tâm du lịch, nghỉ dưỡng và tận hưởng kỳ nghỉ vui vẻ ở thị trấn suối nước nóng."
"Vâng vâng, hiểu lầm, tất cả đều là hiểu lầm." Hướng dẫn viên xương khô liên tục gật đầu với những người xung quanh, sau đó quay sang cười nịnh nọt với cảnh sát tuần tra: "Tôi chỉ thấy người quen nên đến chào hỏi một tiếng thôi, không phải là hướng dẫn viên rởm đâu, thật đấy."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô ta hỏi chúng tôi có phải là lần đầu tiên đến thị trấn suối nước nóng hay không."
Hướng dẫn viên xương khô: "Tôi, tôi chỉ hỏi thăm một chút thôi, không có ý gì khác."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô ta còn hỏi chúng tôi có cần hướng dẫn viên du lịch không."
Hướng dẫn viên xương khô: "À, ý tôi là nếu như họ cần thì tôi có thể giới thiệu hướng dẫn viên du lịch cho họ."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Cô ta nói là mình rất quen thuộc nơi này."
Hướng dẫn viên xương khô: "Đúng, đúng là rất quen thuộc."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Nên cô ta đồng ý dẫn chúng tôi đi dạo, giá cả còn rẻ hơn hướng dẫn viên du lịch chính quy."
Hướng dẫn viên xương khô: "Không phải! Tôi không có! Cô ta nói bậy!"
Mạc Tiểu Nghiêu như đang biểu diễn ảo thuật, từ trong tay lấy ra một chiếc điện thoại giống hệt với chiếc điện thoại trong màn chơi trước đó, lắc lắc trước mặt cô hướng dẫn viên xương khô, sau đó đưa cho cảnh sát tuần tra.
"Tôi đã ghi âm lại hết rồi, cả đoạn cô ta đe dọa chúng tôi lúc trước nữa. Anh cảnh sát, loại hướng dẫn viên rởm đã không có giấy phép lại ôm thù cá nhân như vậy sẽ ảnh hưởng rất lớn đến sự phát triển của thị trấn suối nước nóng đấy, anh nói có đúng không?"
Mạc Tiểu Nghiêu cười tươi rói như chú hồ ly vừa ăn no.
"Đây không phải là lần đầu tiên tôi đến thị trấn suối nước nóng, trước đây tôi luôn là một du khách tuân thủ quy định. Anh cảnh sát này, anh có quen tôi không?"
Lúc này đừng nói là hướng dẫn viên xương khô mà ngay cả Khương Yển và Nhạc Âm cũng há hốc mồm vì kinh ngạc, âm thầm bội phục Mạc Tiểu Nghiêu.
Rốt cuộc cô lấy đâu ra cái điện thoại đó vậy, sao họ không biết gì hết?
Cảnh sát tuần tra nhận lấy chiếc điện thoại, mở đoạn ghi âm nghe lại toàn bộ những gì mà hướng dẫn viên xương khô đã nói với Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác. Khi câu nói "bây giờ tôi chỉ có thể lén lút lôi kéo khách" vang lên, dù chỉ là bộ xương khô, Mạc Tiểu Nghiêu vẫn cảm thấy dường như mình đã nhìn thấy vẻ mặt tuyệt vọng của cô ta.
Quả nhiên, cảnh sát xương khô trả lại điện thoại cho Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó lấy từ phía sau ra một cặp còng tay bằng xương, còng tay cô hướng dẫn viên "không có giấy phép" lại.
Đúng là đáng đời!
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ thầm, sau đó dẫn đầu vỗ tay khen ngợi hành động chấp pháp nghiêm minh của viên cảnh sát xương khô.