Rõ ràng cảnh sát xương khô rất vui vẻ trước sự tán dương này, b* ng*c xương xẩu dưới lớp áo đồng phục không khỏi ưỡn lên, giơ tay ra hiệu cho Mạc Tiểu Nghiêu và những người xung quanh đang hóng hớt xem náo nhiệt im lặng.
Sau đó anh ta lên tiếng: "Thị trấn suối nước nóng là quê hương mà chúng tôi dày công xây dựng, tuyệt đối không cho phép xuất hiện những trường hợp hướng dẫn viên du lịch rởm, không có giấy phép như thế này. Nếu du khách phát hiện bất kỳ ai có hành vi vi phạm pháp luật trong thời gian du lịch tại thị trấn suối nước nóng, xin hãy đến đồn cảnh sát để báo cáo, chúng tôi nhất định sẽ xử lý nghiêm minh, tuyệt không dung túng!"
Nói xong, trong tiếng vỗ tay nhiệt tình hơn của Mạc Tiểu Nghiêu, cảnh sát tuần tra dẫn hướng dẫn viên xương khô ủ rũ rời khỏi cổng thị trấn suối nước nóng, có vẻ như là đang đi về phía đồn cảnh sát.
"Tiểu Nghiêu, cô lợi hại thật đấy." Nhạc Âm tiến lại gần Mạc Tiểu Nghiêu, hai mắt sáng lấp lánh: "Cô mua cái điện thoại đó ở đâu vậy, để tôi mua một cái, sau này liên lạc cho tiện."
Mạc Tiểu Nghiêu cười, lắc đầu: "Tôi dùng thủy tinh tự do để đổi, đổi từ lâu rồi, nhưng trên thuyền không có sóng nên không dùng được, tôi cũng chẳng lấy ra."
Nói đến đây, cô dừng lại một chút, sau đó lại giống như đang biểu diễn ảo thuật, lấy ra hai chiếc điện thoại đưa cho Khương Yển và Nhạc Âm: "Cầm lấy đi, dù chỉ có thể dùng ở Điểm tham quan này nhưng cũng tiện."
Lúc này những người xem náo nhiệt đã giải tán gần hết, những người chơi khác trong đoàn cũng làm theo lời dặn dò trước đó của Khương Yển, tản ra đi dạo xung quanh, không có nhiệm vụ phải làm nên trông họ chẳng khác gì những du khách thực thụ.
"Chúng ta cũng đi dạo thôi." Ánh mắt Nhạc Âm đã lia về phía xa, trông có vẻ khá háo hức: "Lần trước đến đây chúng ta đã đi dạo gần hết thị trấn rồi nhỉ? Hay là lần này đi dạo tiếp đi, dù sao cũng không bị giới hạn thời gian mà."
Khương Yển nheo mắt, gật đầu: "Cũng được. Nhưng trước đó tôi muốn đến một nơi."
Mạc Tiểu Nghiêu lập tức hiểu ra: "Là chỗ bức tượng của chúa tể Cõi Âm?"
Khương Yển gật đầu: "Đúng vậy, đến đó xem xem liệu có còn bị nó hấp dẫn nữa không."
"Vậy đi thôi." Hôm nay Mạc Tiểu Nghiêu mặc một chiếc áo hoodie dáng dài, không có mũ nhưng phía trước bụng áo có túi, cô vừa đi vừa đút tay vào túi một cách thoải mái.
Khương Yển liếc nhìn khóe môi đang cong lên của Mạc Tiểu Nghiêu, rõ ràng cô vẫn còn đắm chìm trong niềm vui sướng khi vừa chọc tức được hướng dẫn viên xương khô kia, anh cố nhịn xuống câu trêu chọc dáng vẻ hiện tại của cô, cất bước đi về phía trước.
Pho tượng của chúa tể Cõi Âm vẫn sừng sững tại chỗ nhưng bệ đá đã được dọn dẹp sạch sẽ, tất cả những dấu vết vẽ bậy trên đó đều biến mất, thậm chí có cảm giác như vừa được lau chùi lại.
Lần này Mạc Tiểu Nghiêu đã có thể nhìn thẳng chúa tể Cõi Âm, không còn mơ màng như trong giấc mơ, chỉ muốn vẽ bậy lên, không để ý tới điều gì khác.
Song gương mặt pho tượng vẫn cho cô một cảm giác hư ảo, là cái cảm giác rõ ràng nhìn thấy được, cũng cảm thấy rất đẹp đẽ nhưng lại không thể nào diễn tả cảm giác của mình bằng ngôn ngữ khi nhìn thấy.
"Người đàn ông sống trong truyền thuyết..." Nhạc Âm cảm thán: "Quần áo trên người y là khôi giáp à?"
"Hả?" Mạc Tiểu Nghiêu nhìn chằm chằm pho tượng kia, theo bản năng trả lời: "Tôi thấy giống áo choàng pháp sư, loại áo choàng đặc biệt rộng thùng thình, còn có cả chiếc mũ trùm đầu nữa."
Giọng nói lạnh lùng của Khương Yển vang lên từ bên cạnh: "Sao tôi lại cảm thấy y mặc vest cao cấp, còn là kiểu dáng mà tôi từng thích nhỉ?"
Nhạc Âm: "..."
Mạc Tiểu Nghiêu: "…"
Khương Yển: "…"
Được rồi, tóm lại là chính chủ sống trong truyền thuyết, pho tượng cũng không thể để cho người ta nhìn thấy tướng mạo chân thật, nếu không sẽ làm mất đi vẻ huyền bí..
"Đi thôi, chúng ta đổi địa điểm khác xem sao." Mạc Tiểu Nghiêu lấy từ trong túi xách ra số tiền còn lại trước đó, lắc lắc trước mặt hai người kia: "Hoặc là đi mua chút đồ ăn thức uống, tôi mời."
Nhạc Âm hưng phấn hẳn, cũng lấy ra một đống tiền lớn từ trong túi xách: "Tôi cũng có mang theo, tôi cũng có mang theo này!"
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn anh ta: "Anh có mỗi bốn ngăn túi, cất tiền chỗ nào vậy?"
Nhạc Âm cuộn tiền lại nhét vào trong túi quần, bẻ ngón tay tính cho Mạc Tiểu Nghiêu: "Dùi trống, trống trận, lọ kẹo cầu vồng, còn thừa lại một ngăn thì đựng tiền."
"Vậy trang bị khác thì sao?" Mạc Tiểu Nghiêu lại hỏi.
Nhạc Âm nhún vai: "Tôi không mang theo gì khác."
"... Thực ra cũng rất tốt." Mạc Tiểu Nghiêu rút tay khỏi túi, đồng tình vỗ vai Nhạc Âm: "Chờ sau này có túi mới, tôi tích lũy cho anh chút trang bị."
"Được được được." Nhạc Âm không biết mình được đồng tình, ngược lại còn tỏ ra vui vẻ vì có thể mang thêm những dụng cụ không biết dang ở đâu.
Kể từ khi không thu được thông tin gì hữu ích từ bức tượng chúa tể Cõi Âm, Khương Yển quyết định dẫn đội đi chỗ khác. Đương nhiên Mạc Tiểu Nghiêu và Nhạc Âm không có ý kiến gì, song khi họ xoay người đi chưa được mấy bước, trước mặt chợt xuất hiện một bóng người chặn đường đi.
"Lại gặp mặt rồi, con người." Giọng nói hùng hậu trầm thấp vang lên, đến từ sinh vật có sừng hươu xinh đẹp cứng cáp trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu: "..."
Cô có thể nói gì đây? Ra ngoài quên xem lịch? Được rồi, nếu hôm nay nhất định là ngày oan gia ngõ hẹp, cô cũng chỉ có thể thầm than may là đang ở trong "thị trấn suối nước nóng an toàn".
"Đúng vậy, lại gặp mặt." Mạc Tiểu Nghiêu tiến lên một bước, chắn trước mặt Khương Yển và Nhạc Âm: "Không biết ngài Lộc có gì chỉ dạy?"
Ánh mắt của ngài Lộc đảo quanh người Khương Yển một vòng, sau đó chuyển sang chỗ Mạc Tiểu Nghiêu. Ông ta bật cười, lồng ngực rung lên theo nhưng trong đôi mắt trong suốt như hồ nước kia lại không dấy lên chút ý cười nào: "Tán gẫu thôi, nơi này là thị trấn suối nước nóng, nơi nghỉ dưỡng mà chúa tể Cõi Âm đích thân chỉ định "không được gây chiến tranh". Tôi sẽ không vi phạm lệnh cấm nhưng có lẽ có người không quan tâm đâu."
Khương Yển nhướn mày, anh từng nghe Mạc Tiểu Nghiêu nhắc tới con hươu này, hình như là một NPC cấp BOSS nguy hiểm, không thân thiện lắm. Nhưng lời nói vừa rồi nghe sao cũng thấy có ẩn ý, dường như có điều gì đó không rõ ràng.
Tất nhiên Mạc Tiểu Nghiêu cũng nghe ra, cô liếc mắt qua thấy cô Lộc đang đứng trước pho tượng chúa tể Cõi Âm, dáng vẻ giống như một fan hâm mộ nhỏ, trong lòng hơi hiểu ra.
"Có muốn đổi chỗ nói chuyện không? Vừa vặn tôi cũng đi mệt rồi." Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu, đưa ra lời mời với ngài Lộc: "Hai người đàn ông các anh có thể tán gẫu về chuyện đàn ông. Còn tôi, vừa vặn có một ít linh cảm về kịch, muốn trò chuyện với cô Lộc đáng yêu. Thứ cho tôi nói thẳng, cô bé vẫn là trẻ con, hẳn là sẽ không cảm thấy hứng thú với những tình tiết quá phức tạp này, có lẽ sẽ thích nghe tôi kể chuyện công chúa và hoàng tử nhỉ?"
Ví dụ như công chúa Bạch Tuyết bản đời thực? Hay là mẹ kế của cô bé Lọ Lem... Thật ra chuyện về công chúa ngủ trong rừng hắc hóa cũng không tệ lắm.
Từ trong ánh mắt của ngài Lộc rất khó thấy rõ ý nghĩ của ông ta, có thể là xuất phát từ thiên phú chủng tộc, đôi mắt của ông ta luôn trong veo như nước hồ. Tuy nhiên, nếu bởi vậy mà tin tưởng ông ta là một người không có mưu mẹo thì khả năng bị lừa hoặc tử vong là rất cao.
Cuối cùng, ngài Lộc vẫn đồng ý lời mời của Mạc Tiểu Nghiêu, dẫn họ đi đến một quán rượu nhỏ ở sâu trong ngõ. Bên ngoài quán ăn này không có bất kỳ bảng hiệu nào nhưng trong phòng lại gần như không còn chỗ ngồi, cũng không biết rốt cuộc các du khách tìm đến bằng cách nào.
Mạc Tiểu Nghiêu chú ý thấy, nhân viên phục vụ và bồi bàn đều là xương khô, nhưng một bóng lưng vừa mới đi vào bếp và được bồi bàn gọi là ông chủ lại không phải người bản địa.
Không phải dân bản địa lại có thể mở cửa hàng ở thị trấn suối nước nóng, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy điều này có thể nói lên rất nhiều vấn đề.
Khương Yển am hiểu nghệ thuật xã giao thì ngồi với ngài Lộc ở quầy bar, Nhạc Âm đi theo Mạc Tiểu Nghiêu và cô Lộc đến một cái bàn vừa mới dọn ra trong góc ngồi xuống.
Trước đó Mạc Tiểu Nghiêu đã chú ý tới, tuy cô mới là người từng quen biết với hai cha con nhà Lộc này nhưng sự chú ý của ngài Lộc lại dồn phần lớn lên người Khương Yển. Thế nên cô đưa ra một đề nghị như vậy là vì cho họ một cơ hội danh chính ngôn thuận để nói chuyện.
Về phần cô Lộc bên này, không phải chỉ là dỗ trẻ con à, chuyện nhỏ, cô bé muốn bao nhiêu thì cô kể cho cô bé bấy nhiêu.
Bên kia, cuộc trò chuyện của ngài Lộc và Khương Yển vô cùng thẳng thắn, có thể là ông ta không yên tâm để con gái bảo bối của mình ở cùng một chỗ với Mạc Tiểu Nghiêu, người mà ông ta cho là “kẻ nhân loại gian ác”: "Tôi ngửi được một mùi rất quen thuộc trên người cậu."
Khương Yển ồ lên: "Có thể hỏi là mùi gì không?"
Ngài Lộc đã đồng ý trò chuyện nên không muốn vòng vo, nhanh chóng cho ra đáp án: "Hương vị chúa tể Cõi Âm, cậu đã gặp quý ngài ấy ở nơi nào?"
Khương Yển lắc lư cái ly trong tay, mặc cho chất lỏng màu xanh sền sệt đong đưa qua lại: "Phía trước pho tượng vừa rồi có tính không?"
"Đương nhiên không tính." Ngài Lộc không có được đáp án mình muốn cũng không tức giận, chẳng hề giống dáng vẻ dễ nổi nóng với Mạc Tiểu Nghiêu trong màn chơi trước đó.
Thấy Khương Yển kín tiếng, ông ta cũng không truy hỏi nữa mà chủ động đổi đề tài, nhắc đến chuyện Khương Yển vẫn chưa biết.
"Chúa tể Cõi Âm là chúa tể tối cao, sáng tạo và bảo vệ thế giới này."
Ngài Lộc nhập một ngụm chất lỏng cùng loại trong ly của mình, lúc mở lời, phảng phất mùi cỏ cây bị vò nát tỏa ra.
"Dưới sự cai trị của ông ta, thần dân chia làm hai loại, một loại là người bình thường không biết gì, không thấy những tồn tại xuất hiện trong thế giới của mình có vấn đề, chỉ nghĩ rằng đó là ân huệ của chúa tể Cõi Âm Nhưng có một số người, ví dụ như tôi đây, rất mẫn cảm. Nói thẳng, tôi không thích các cậu, tôi hi vọng các cậu nhanh chóng rời khỏi thế giới của chúng tôi."
Khương Yển nhướn mày, lạnh lùng đáp: "Vậy thật xin lỗi vì đã xâm nhập vào cuộc sống của các ông, nếu không phải Trái đất đột nhiên xảy ra vấn đề, ông cho rằng chúng tôi muốn như vậy à?"
"Cậu dựa vào đâu cho rằng Trái đất thật sự đã xảy ra vấn đề?"
Lời của ngài Lộc làm Khương Yển ngây ra một chút nhưng cũng chỉ trong một giây, anh phục hồi tinh thần lập tức hỏi lại: "Vậy ông dựa vào đâu cho rằng Trái đất không có vấn đề gì?"
"Chỉ bằng tôi là hươu."
Ngài Lộc uống cạn nước cỏ xanh trong ly, đứng dậy khỏi chiếc ghế đẩu tròn, thân hình cao lớn che khuất ánh sáng từ quầy bar chiếu qua, tạo thành một bóng đen khổng lồ rơi xuống trước mặt Khương Yển.
"Người phụ trách duy nhất của quân đoàn Thuần Lộc dưới trướng chúa tể Cõi Âm."