Mạc Tiểu Nghiêu chậm rãi bước dọc theo hành lang, không quay lại thang máy tham quan ở khu vực trung tâm mà đi về phía thang máy khác, trở về tầng 8.
Sau khi ra khỏi thang máy, cô phân biệt phương hướng, tiếp tục đi dọc theo hành lang dài, vừa đi vừa nhìn số phòng, đi về phía phòng mình.
Phòng cô là 8019, thuộc khu vực mũi thuyền, còn thang máy gần bể bơi nhất lại ở phía đuôi thuyền, điều này đồng nghĩa với việc Mạc Tiểu Nghiêu phải đi một quãng đường khá xa.
Khi đi qua phòng 8110, cửa phòng đột nhiên mở ra, một người đàn ông cao khoảng mét bảy, tầm hai lăm hai sáu tuổi bước ra. Da trắng, hơi mập, mắt nhỏ, môi dày, trên trán có mấy nốt mụn khá to.
Mạc Tiểu Nghiêu cảnh giác lùi lại hai bước, người đàn ông cũng hơi bất ngờ khi thấy có người ngoài, nhìn xung quanh chỉ thấy mỗi Mạc Tiểu Nghiêu thì cười toe toét với cô.
"Chưa gặp bao giờ, em gái mới lên à? Tôi tên Chu Tuấn, cô em... Ơ kìa, chạy gì thế?"
Mạc Tiểu Nghiêu không muốn để ý đến người này, anh ta không giống Vu Băng, không có loại khí chất thu hút người khác, cô cũng chẳng có hứng thú làm quen.
Chu Tuấn sờ đầu, không hiểu sao mình lại đáng sợ đến mức khiến cô gái kia nhìn thấy đã chạy mất, hay là... Thôi không ra ngoài nữa, về phòng ngủ thêm một lúc vậy, còn mấy tiếng nữa mới đến bữa tối.
Thoát khỏi kẻ lạ mặt kỳ quái, Mạc Tiểu Nghiêu không đi thong thả nữa, cô chạy một mạch trên hành lang cho đến khi tìm thấy phòng mình, quẹt thẻ, vào phòng, đóng cửa, làm một mạch những động tác đó xong mới thở phào nhẹ nhõm.
Kiểu người lạ đột nhiên xuất hiện còn muốn bắt chuyện thật là đáng ghét.
Mạc Tiểu Nghiêu hít thở thật sâu để bình tĩnh lại, nhớ đến đồ đạc mình đã mua, cô mở tủ quần áo ra thì thấy chúng đã được sắp xếp gọn gàng. Nếu muốn cô có thể tự sắp xếp lại, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu không có tâm trạng làm việc đó.
Cô lấy một chiếc móc áo trong tủ, treo bộ đồ bơi ướt lên mang vào phòng vệ sinh phơi, sau đó c** q**n áo, bật vòi sen. Tiếng nước chảy ào ào vang lên, hơi nóng nhanh chóng lan tỏa khắp phòng vệ sinh kín mít.
Mạc Tiểu Nghiêu đứng dưới làn nước ấm áp, tâm trạng dần dần bình tĩnh trở lại, đầu óc cũng ngày càng tỉnh táo. Cô xem xét kỹ năng ngẫu nhiên vừa nhận được.
[Kẻ Xui Xẻo Liều Mạng
Việc bạn có được thiên phú này thay vì biến mất khỏi vũ trụ bao la đã chứng minh bạn không phải là người kém may mắn.
Năng lực 1: Nạp tiền đi, thiếu nữ!
Mỗi khi hoàn thành một màn chơi và sống sót trở về, bạn sẽ nhận được 3 thẻ bài chỉ định ngẫu nhiên của màn chơi đó trong sổ thẻ.
Mỗi thẻ bài chỉ được sử dụng một lần, sẽ được làm mới sau khi hoàn thành màn chơi tiếp theo. Thẻ bài chỉ định có thể vứt, khóa, nhưng không thể phá hủy.
Ghi chú: Bất kỳ màn chơi nào cũng có thể trở thành kho thẻ của bạn, còn bạn rút được gì thì phải xem vận may của bạn rồi.
Năng lực 2: Tay làm hàm nhai
Tiêu hao thủy tinh ký ức để triệu hồi ảo ảnh của những thứ bạn đã thấy trong màn chơi, bao gồm nhưng không giới hạn ở trang bị, kỹ năng, vũ khí,... biến chúng thành thẻ bài.
Thẻ bài này là thẻ tự do, tối đa 10 thẻ, khi đạt giới hạn tối đa sẽ không thể tạo thêm. Thẻ tự do có thể vứt, khóa, phá hủy.
Ghi chú: Không rút được thẻ cũng không sao, tự mình tạo ra là được. Tất nhiên, bạn phải trả giá một chút.]
Mạc Tiểu Nghiêu lau mặt, vén tóc ra sau đầu. Khi cô vung tay phải, một cuốn sổ dày màu xanh đen xuất hiện trước mặt cô.
Bìa và gáy sổ không có chữ, chỉ có những đường vân màu xanh đen tinh xảo, nếu nhìn lâu sẽ thấy hơi hoa mắt như thể nó ẩn chứa rất nhiều điều bí ẩn.
Hiện tại cuốn sổ chỉ có hai trang, lật ra trang đầu tiên là một bức tranh đen trắng, nội dung chính là màn chơi mà Mạc Tiểu Nghiêu vừa tham gia: Con đường đua thẳng tắp, hai bên là màn sương mù như vẫn đang chuyển động.
Góc trên bên trái bức tranh có ghi [Đường đua trong sương mù], phía dưới là ba thẻ bài được gắn song song.
[Con trai của sương mù (Thẻ tiêu hao)
Giới thiệu: Quái vật nhỏ do sương mù hóa thành, xuất hiện thứ này thì trách ai bây giờ? Dù sao Trái đất cũng không chịu trách nhiệm đâu.
Công dụng: Triệu hồi một đứa con trai của sương mù, phục tùng mệnh lệnh của bạn vô điều kiện trong thời gian một phút.
Ghi chú: Không.]
[Thằn lằn bay tham lam (Thẻ tiêu hao)
Giới thiệu: Loài khủng long có tốc độ bay rất nhanh, chính là con mà bạn đã thấy đấy.
Công dụng: Triệu hồi một con thằn lằn bay chở bạn, cứ ba phút nó sẽ dừng lại ăn một lần (khoảng 0,5kg thịt), nếu bạn không mang theo đủ thức ăn, nó sẽ bắt đầu ăn từ tay chân bạn. Sau năm lần, nó sẽ cắn đứt đầu bạn, vì vậy bạn không cần lo lắng phải chứng kiến cảnh mình bị ăn dần dần đâu.
Ghi chú: Thẻ bài này có hiệu lực cho đến khi bạn tự mình buông thằn lằn bay ra, hoặc nó tự bay đi.]
[Giày cao gót không phải hàng hiệu (Thẻ trang bị)
Giới thiệu: Đôi giày cao gót mà ai đó đã bỏ rất nhiều tiền ra mua nhưng chất lượng không tốt lắm, thương hiệu cũng không nổi tiếng, phí tiền thật đấy.
Công dụng: Cầm lấy phần mũi giày, đập mạnh gót giày vào mục tiêu!
Ghi chú: Gót giày đã được Hiệp hội thợ rèn người lùn sửa lại cho bạn rồi, các bộ phận khác cũng được gia cố, chỉ bảo hành một lần duy nhất, lần sau sẽ tính phí.]
Mạc Tiểu Nghiêu do dự một lúc, sau đó ấn vào biểu tượng khóa ở góc trên bên trái của ba thẻ bài, trước tiên khóa chúng lại. Cô muốn thử xem khi ba thẻ bài này vẫn còn, liệu sau khi hoàn thành màn chơi tiếp theo, hệ thống có làm mới thẻ bài để cô lựa chọn hay không.
Nếu được như vậy thì tốt quá, cô có thể lựa chọn thẻ bài muốn giữ lại dựa theo tình hình thực tế, nếu không thì chỉ có thể phó mặc cho may rủi. Nếu vậy rất có thể sẽ xảy ra tình huống "Thẻ bài được làm mới còn không bằng thẻ bài bị vứt đi".
Hy vọng sẽ không như vậy.
Mạc Tiểu Nghiêu lật ngược cuốn sổ lại, trang thứ hai không có hình ảnh, chỉ có ba viên thủy tinh lấp lánh ở phía trên, chúng trông rất sống động, chỉ muốn đưa tay bóc ra khỏi sổ.
Phía dưới ba viên thủy tinh là hai hàng ô cắm thẻ trống, được xếp theo chiều dọc, mỗi hàng năm ô. Mạc Tiểu Nghiêu đoán đây là nơi để những "thẻ tự do" mà cô tạo ra.
Vòi sen vẫn đang xả nước ào ào, dòng suy nghĩ của Mạc Tiểu Nghiêu cũng dần trở nên vô cùng rõ ràng, theo như hướng dẫn sử dụng, cô đặt ngón trỏ tay phải đã hơi nhăn lại lên ô trống đầu tiên ở hàng đầu tiên.
Tiếp đó cô thử triệu hồi sân khấu mà mình từngđiều khiển nhưng lại nhận được thông báo [Không đủ thủy tinh, không thể triệu hồi].
Quả nhiên đúng như cô dự đoán, thẻ bài càng mạnh thì càng cần nhiều thủy tinh ký ức, hiện tại cô chỉ có ba viên, những thứ lợi hại hơn đều không thể triệu hồi.
Đóng cuốn sổ lại, Mạc Tiểu Nghiêu quyết định tối nay sẽ từ từ nghiên cứu nó. Bảy giờ cô phải ra ngoài, cần tranh thủ ngủ một giấc trước bữa tối để hồi phục thể lực đã tiêu hao, đồng thời để tinh thần luôn căng thẳng của mình được thả lỏng.
Mạc Tiểu Nghiêu tắt nước, kéo khăn tắm lau khô người, không bận tâm những NPC kỳ quái kia dọn dẹp khoang thuyền thế nào. Cô nhanh chóng thay áo tắm du thuyền đã chuẩn bị sẵn, vừa sấy tóc vừa suy tư về mái tóc dài của mình trong gương.
Chờ lát nữa dậy phải đi tìm xem có tiệm cắt tóc nào không.
Mạc Tiểu Nghiêu vừa nghĩ vừa đưa tay trái luồn vào mái tóc, tay phải nhẹ nhàng lắc lắc máy sấy. Tóc dài thật sự bất tiện, cho dù là lúc dọn dẹp hay là những lúc đánh nhau có thể gặp phải trong tương lai.
Vất vả lắm mới sấy khô tóc, Mạc Tiểu Nghiêu ra khỏi phòng vệ sinh, vắt chéo chân, nằm nghiêng người trên chiếc giường lớn duy nhất trong phòng, đưa tay với lấy chiếc điện thoại trên tủ đầu giường.
Làm theo hướng dẫn bên cạnh, cô gọi cho quầy lễ tân yêu cầu dịch vụ gọi dậy sau một tiếng. Sau khi nhân viên tiếp tân NPC đảm bảo chắc chắn sẽ gọi đúng giờ, Mạc Tiểu Nghiêu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ say.
Khương Yển vẫn đang đi dạo quanh du thuyền, là kiểu đi dạo thực sự. Anh đi thang máy lên tầng trên cùng của boong thuyền, đi từ đầu thuyền đến đuôi thuyền, rồi lại từ đuôi thuyền đi ngược trở lại đầu thuyền, sau khi xem hết một lượt lại đi bộ xuống thêm một tầng bằng cầu thang, rồi tiếp tục làm như vậy.
Anh đang ghi chép lại tất cả các cơ sở vật chất và bản đồ của toàn bộ du thuyền. Khương Yển không hoàn toàn tin tưởng những gì được viết trong cuốn "Giới thiệu về du thuyền", cũng không hoàn toàn tin tưởng vào bản đồ bố cục từng tầng đang được treo gần khu vực trung tâm của mỗi tầng.
Từ trước đến nay, người Khương Yển tin tưởng nhất chỉ có bản thân mình, hiện tại anh vẫn dự định tiếp tục duy trì thói quen tốt đẹp này.
Trần đời không có bữa trưa nào miễn phí, những gì Tô Vạn Phúc nói khi chào đón bọn họ, Khương Yển không tin một chữ nào. Tô Vạn Phúc làm vậy nhất định là có mục đích, tạm thời anh chưa biết được là gì vì thông tin quá ít. Nếu phải phỏng đoán thì 80% động cơ của Tô Vạn Phúc là nhiệm vụ treo thưởng được phát mỗi ngày.
19% còn lại là vì một động cơ khác, hoặc cũng có thể nói là không mâu thuẫn với 80% trước đó.
Còn 1% cuối cùng, là vì ông ta là một người tốt bụng thật sự.
Tô Vạn Phúc là người tốt ư?
Chắc chắn là không!
Khương Yển cười khẩy, vẻ tham lam lộ ra trong đôi mắt ấy, anh đã gặp quá nhiều rồi.
Nếu nói trên con thuyền này thật sự có người tốt bụng giúp người không mong hồi đáp thì chắc chắn là tên ngốc Nhạc Âm kia. Giống loài này quá quá quý hiếm, rất khó tìm được đồng loại.
Còn về phần Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển tin cô là người lương thiện, nhưng tuyệt đối không phải người tốt bụng.
Xem ra có một số việc vẫn phải đợi đến buổi gặp mặt người mới rồi mới nói tiếp được, hiện tại thông tin vẫn còn quá ít. Khương Yển vừa gõ nhẹ lên tay vịn cầu thang vừa chậm rãi đi xuống, ánh mắt lại liếc thấy một người phụ nữ mặc váy đỏ đang bước vào thang máy vừa mở ra.
Là một người phụ nữ xinh đẹp.
Khương Yển thoáng rung động, song khi cửa thang máy khép lại, anh chỉ lạnh mặt đứng im tại chỗ.
Người phụ nữ này có gì đó kỳ lạ, tốt nhất là nên tránh xa đối phương ra.
Do dự một lát, Khương Yển quyết định trước khi chưa biết rõ người phụ nữ đó có năng lực gì, tạm thời nên tránh né mũi nhọn cái đã, thế là anh xoay người chậm rãi đi dạo ở tầng 6 của khoang thuyền.
Còn Nhạc Âm, sau khi vào phòng anh ta đã kéo rèm cửa sổ ngủ li bì, xem ra sẽ không tỉnh lại trong khoảng thời gian ngắn.
Một tiếng đồng hồ trôi qua rất nhanh, Mạc Tiểu Nghiêu bị tiếng chuông điện thoại chói tai đánh thức. Cô bật dậy, hít sâu vài hơi rồi mới nằm xuống, đưa tay nhấc ống nghe lên.
"Quý khách thân mến, thời gian báo thức mà quý khách yêu cầu đã đến, chúc quý khách một ngày vui vẻ, hẹn gặp lại trong lần sử dụng dịch vụ tiếp theo, tạm biệt."
Trong điện thoại vang lên tiếng tút tút, Mạc Tiểu Nghiêu nằm trên giường nhìn chằm chằm trần nhà một lúc. Giấy dán tường trên đó khác với giấy dán tường trên vách, là màu xanh đậm, còn vẽ vài con cá mà cô không nhận ra.
Xấu thật.
Hít một hơi thật sâu lần nữa, từ từ thả lỏng cơ mặt, Mạc Tiểu Nghiêu giơ tay xoa xoa hai bên má, xác nhận tinh thần đã khá hơn một chút mới xoay người ngồi dậy, xuống giường đi đến tủ quần áo thay đồ.
Sau khi thay đồ xong, đồng hồ trong phòng chỉ năm giờ bốn lăm phút. Mạc Tiểu Nghiêu vừa nghĩ xem đợi sau khi ăn xong có nên đi tìm mua một chiếc đồng hồ chống nước hay không, bởi chiếc đồng hồ cơ của cô đã ngừng hoạt động hoàn toàn, vừa đóng cửa bước ra khỏi phòng.