Sáu giờ năm lăm phút, Mạc Tiểu Nghiêu ăn tối xong đã có mặt đúng giờ tại nhà hát nhỏ. Nhìn từ cửa vào, những chỗ ngồi ở hàng này đã gần như kín chỗ. Thỉnh thoảng ở giữa một hàng nào đó sẽ có một chỗ trống, nhưng cô không cách nào biết được đó là chỗ trống thật hay là người bên cạnh đã giữ chỗ cho người quen.
Đang lúc cô do dự không biết có nên lên hàng trên xem thử hay không thì từ phía trước truyền đến tiếng chào hỏi quen thuộc. Mạc Tiểu Nghiêu nhìn theo hướng phát ra âm thanh, thấy Nhạc Âm đang vẫy tay ra hiệu gọi cô lại đó.
Thôi được rồi, có chỗ ngồi là được.
Mạc Tiểu Nghiêu bước nhanh về phía Nhạc Âm, đồng thời quan sát mọi người trong nhà hát. Hầu hết đều là người tóc đen da vàng giống như cô, thỉnh thoảng lại nghe thấy vài câu giọng địa phương nhưng ít ra cũng là loại cô có thể hiểu được, không phải tiếng nước ngoài.
Nhạc Âm ngồi ở hàng ghế đầu tiên, bên trái anh là Khương Yển cũng đã đến rồi, bên phải là một người đàn ông mà Mạc Tiểu Nghiêu không quen biết.
"Em gái Tiểu Nghiêu, đây là bạn tôi Lưu Mẫn, trước đây chúng tôi cùng một ban nhạc. Lưu Mẫn, đây là Mạc Tiểu Nghiêu, là bạn đồng hành cùng vào sinh ra tử với tôi."
Thấy Lưu Mẫn đứng dậy định bắt tay mình, Mạc Tiểu Nghiêu lùi lại nửa bước, gật đầu với Lưu Mẫn rồi bước một bước dài sang bên cạnh Khương Yển, ngồi xuống.
Lưu Mẫn thoáng xấu hổ, nét mặt không được vui cho lắm, Nhạc Âm vội vàng giảng hòa: "Mẫn Tử, đừng để ý, em gái Tiểu Nghiêu rất tốt, chỉ là hơi nhút nhát thôi."
Mạc Tiểu Nghiêu không muốn làm khó Nhạc Âm, bèn khom người mỉm cười với Lưu Mẫn đang nhìn mình, sau đó mới dựa lưng vào ghế ngồi, chờ cái gọi là buổi gặp mặt người mới bắt đầu.
Bên kia Nhạc Âm đã bắt chuyện với Lưu Mẫn, người ngồi bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu dường như cũng có bạn bè, không có ý định muốn làm quen với cô.
Còn Khương Yển thì đang nhắm mắt nghỉ ngơi, điều này khiến cô thở phào nhẹ nhõm, vẫn là ai làm việc nấy cho xong, nói chuyện phiếm gì đó phiền chết đi được.
Bảy giờ đến rất nhanh, Tô Vạn Phúc bước lên sân khấu nhà hát dưới sự chứng kiến của mọi người, ông ta gõ gõ mic, làm một việc mà bất kỳ lãnh đạo của trường học nào cũng phải làm khi lên sân khấu - thử mic.
"Alo, alo alo..."
Âm thanh của mic trong nhà hát rất tốt, cộng thêm hai màn hình lớn ở hai bên sân khấu chính, cho dù ngồi ở hàng ghế cuối cùng cũng sẽ không bị ảnh hưởng đến việc nghe nhìn.
Không có bài phát biểu dài dòng, Tô Vạn Phúc đi thẳng vào chủ đề: "Các vị, hôm nay gia đình lớn chúng ta lại chào đón thêm những người anh em mới. Trước khi nhận nhiệm vụ ngày mai, chúng ta hãy dành một tràng pháo tay nồng nhiệt để chào mừng họ gia nhập."
Những tràng pháo tay lác đác vang lên trong vài giây, coi như là nể mặt Tô Vạn Phúc. Ông ta cũng không để tâm, vẫn cười tủm tỉm chỉ tay về phía Mạc Tiểu Nghiêu và mọi người: "Mời các vị đứng lên chào mọi người một cái nào."
Lưu Mẫn không phải người mới, Nhạc Âm đành phải đứng dậy trước, quay người lại xua tay chào mọi người. Tiếp theo là Khương Yển miễn cưỡng đứng dậy, quay đầu nhìn một vòng rồi ngồi xuống.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng làm theo, đứng dậy quay đầu nhìn lướt qua. Cô không có hứng thú làm quen với người khác, tin chắc rằng người khác cũng không có hứng thú làm quen với cô.
Vài người phía sau cũng vậy, đều lần lượt đứng dậy quay đầu lại. Người nào nhiệt tình hơn một chút thì sẽ vẫy tay như Nhạc Âm, còn lại phần lớn đều giống như Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu, chỉ quay đầu coi như chào hỏi.
Mạc Tiểu Nghiêu đếm thử, tính cả ba người bọn họ thì đợt người mới này có tổng cộng hai tư người. Trong đó có năm nữ, mười chín nam, không có trẻ em nhưng lại có một ông lão khoảng sáu mươi tuổi. Ngoài ra còn có bốn, năm người gì đó trông quen quen, hình như là cùng đi ra từ một màn chơi với cô.
Khương Yển cũng chú ý đến ông lão kia, không nhịn được liếc nhìn lão thêm vài lần. Nếu như họ cũng giống như anh, đều là vượt qua màn chơi mà lên thuyền, vậy ông lão này tuyệt đối không thể xem thường - điểm yếu về thể lực sẽ được bù đắp bằng trí tuệ.
Cái gọi là buổi gặp mặt người mới coi như đã kết thúc một nửa sau khi giới thiệu người mới xong. Tô Vạn Phúc lại nói thêm vài điều mà bất cứ ai đọc kỹ cuốn sổ tay đều đã rõ. Sau đó ông ta chuyển sang vấn đề mà tất cả mọi người đều quan tâm, đó là phân công nhiệm vụ ngày mai.
Nhiệm vụ kiếm đồng vàng hàng ngày do hệ thống phân phối sẽ được niêm yết công khai tại quầy thông tin vào lúc bảy giờ tối mỗi ngày. Bất cứ ai cũng có thể dùng thẻ thuyền của mình để nhận, được tự do lựa chọn.
Trên cuốn sổ tay có ghi như vậy, song lúc này Mạc Tiểu Nghiêu mới hiểu, dựa vào bản thân thì không thể nhận nhiệm vụ được. Nơi nào có người, nơi đó có giang hồ, câu này quả không sai. Những người trên con thuyền này đã tự chia thành các phe phái lớn nhỏ, còn Tô Vạn Phúc chính là người phát ngôn do họ cùng bầu chọn ra.
Ông ta sẽ tập trung mọi người lại, sai một tên đàn em lấy danh sách tất cả các nhiệm vụ từ quầy thông tin rồi chiếu lên màn hình lớn, để cho mọi người trong các phe phái tự nghiên cứu, cuối cùng dựa theo thứ tự xếp hạng mà lần lượt đến quầy thông tin nhận nhiệm vụ.
Còn về việc xếp hạng như thế nào thì tất nhiên là dựa vào thực lực rồi.
Ngoài những phe phái này ra, cũng có những người chơi thích hành động một mình, song phần lớn đều là những kẻ bị bỏ lại, phe phái nào cũng chê, rất ít trường hợp người chơi đơn độc có thể tự xây dựng một phe phái dựa vào thực lực của mình.
Theo như lời Tô Vạn Phúc vừa nói, những người mới không phải trả tiền phòng ba ngày đầu nên không cần vội nhận nhiệm vụ, họ có thể đến chỗ ông ta xin bản danh sách các phe phái, chọn một phe thích hợp để gia nhập. Đương nhiên, nếu tự tin vào thực lực bản thân cũng có thể chọn cách đơn độc, song khi gặp rắc rối sẽ không có ai giúp đỡ.
Dù sao thì trên con thuyền này, ngoại trừ phòng riêng của mỗi người là tuyệt đối an toàn ra, bất cứ nơi nào khác cũng có thể xảy ra ẩu đả. Giết người là điều cấm kỵ, nhưng đánh người ta đến tàn phế rồi ném đến một nơi hẻo lánh mặc đối phương tự sinh tự diệt lại không nằm trong luật lệ.
Phần lớn những kẻ cầm đầu trong các phe phái đều đã trải qua ít nhất một màn chơi. Bởi vì dòng thời gian trong mỗi màn chơi là khác nhau nên thời gian những người bước ra cũng chênh lệch, dẫn đến thời gian lên thuyền khác nhau. Còn những kẻ không có năng lực thì là do khi ngày tận thế ập đến, trên người tình cờ lại mang theo thứ gì đó liên quan đến du thuyền tận thế nên đã được dịch chuyển thẳng lên đây.
Nói cách khác, những người vượt qua thử thách của màn chơi để lên thuyền đều đã đi qua con đường tăng cường tố chất cơ thể, hơn nữa sau khi vượt ải còn nhận được phần thưởng kỹ năng. Còn những kẻ được đưa thẳng lên thuyền thì trước ngày tận thế như thế nào, bây giờ vẫn như thế ấy.
Đương nhiên hiện tại Mạc Tiểu Nghiêu vẫn chưa biết rõ những điều này, cô chỉ loáng thoáng đoán được có một số người trên thuyền đã trải qua màn chơi, một số người thì không. Bằng chứng là chiếc túi vải bốn ngăn được thưởng sau khi vượt qua màn chơi, có người có, có người không.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng từng nghĩ đến khả năng là phần thưởng có thể khác nhau tùy thuộc vào màn chơi, nhưng lại cảm thấy không đến mức thiên vị như vậy. Tính năng của chiếc túi này rõ ràng cực kỳ hữu dụng, nếu không có nó, khi bước vào màn chơi tiếp theo chắc chắn sẽ rất thiệt thòi.
"Cô nghĩ sao?" Khương Yển bỗng nghiêng đầu sang phía Mạc Tiểu Nghiêu, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào danh sách nhiệm vụ đang từ từ hiện lên trên màn hình lớn, nhỏ giọng hỏi: "Muốn gia nhập phe phái nào không?"
"Không có hứng thú." Mạc Tiểu Nghiêu đáp: "Tôi muốn tự mình hành động. Tôi mắc chứng sợ người lạ."
Khương Yển cười khẽ: "Trùng hợp thật, tôi cũng vậy. Hay là chúng ta lập thành một đội?"
Mạc Tiểu Nghiêu trầm ngâm một lúc, miễn cưỡng gật đầu: "Vậy ký một bản giao ước không can thiệp vào công việc của nhau đi, anh không được làm chủ tôi, tôi cũng không can thiệp vào công việc của anh. Về hành động, mỗi người đều có quyền tự chủ hoàn toàn, chỉ khi nào tranh giành lợi ích mới cùng nhau chống lại kẻ thù bên ngoài."
Khương Yển cười tươi hơn: "Hợp ý tôi đấy, cứ quyết định như vậy đi. Có muốn rủ thêm tên ngốc kia không?"
Anh hơi hất cằm về phía Nhạc Âm, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn theo, thấy Nhạc Âm vẫn đang nói chuyện với Lưu Mẫn, tay chân khua khoắng rất hào hứng.
"Tôi cảm thấy anh ta sẽ không đi cùng đâu. Nhưng mà, anh cứ hỏi thử xem."
Khương Yển nhìn cô: "Sao cô không hỏi?"
Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng đáp: "Tôi mắc chứng sợ người lạ, không thể tùy tiện bắt chuyện." Nói xong, cô nghĩ ngợi một chút, cảm thấy nói như vậy có vẻ hơi khó hiểu bèn bổ sung thêm một câu: "Người quen biết thì còn tạm, nhưng tôi không thích người đó."
Khương Yển cũng không bận tâm đến việc lời Mạc Tiểu Nghiêu nói là thật hay giả, dù sao anh cũng ngồi gần Nhạc Âm, hỏi một câu chẳng mất gì.
Anh quay đầu lại huých nhẹ vào Nhạc Âm đang hăng say nói chuyện với Lưu Mẫn, đợi đến khi anh ta dừng lại, tò mò quay đầu nhìn, anh mới hỏi nhỏ: "Tôi và Tiểu Nghiêu muốn ký một bản thỏa thuận lập thành một đội, không can thiệp vào công việc của nhau, anh có muốn tham gia không?"
Vẻ mặt Nhạc Âm lộ rõ sự khó xử, anh ta chỉ tay về phía sau lưng: "Mẫn Tử vừa mời tôi gia nhập phe của họ, nói rằng mọi người trong đó đều rất tốt, cũng không có chuyện chèn ép người mới. Người dẫn đầu là chị Hoa rất lợi hại, có thể che chở được mọi người. Hay là hai người cũng gia nhập đi, tôi nghe Mẫn Tử nói, những kẻ đơn độc trên con thuyền này không dễ sống yên ổn đâu."
Khương Yển lắc đầu, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười: "Tôi quen tự do rồi, để xem xét sau." Nói xong, anh quay đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, không tự ý quyết định thay cô.
Mạc Tiểu Nghiêu rất hài lòng với thái độ của Khương Yển, cô nhìn thẳng vào ánh mắt dò hỏi của Nhạc Âm, lắc đầu từ chối.
Nhạc Âm vốn còn muốn khuyên nhủ vài câu nhưng Lưu Mẫn đã kéo tay áo anh ta, thế là anh ta không nói thêm gì nữa, chỉ có tiếc nuối trong ánh mắt là không thể giấu được.
"Đi không?" Khương Yển hỏi ý kiến Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Đi thôi."
Ở lại cũng vô nghĩa, cô và Khương Yển đã bàn bạc, cả hai đều không muốn nhận những nhiệm vụ thường ngày kia. Thứ nhất là bọn họ không thèm mấy điểm tích lũy cỏn con ấy, có thời gian đó còn không bằng đi rèn luyện thân thể, tăng cường thực lực. Thứ hai là bọn họ ít người sức yếu, chưa nói đến việc không giành được nhiệm vụ tốt, còn dễ chuốc lấy phiền phức.
Về phần điểm tích lũy bị trừ mỗi ngày do tiền phòng, cả hai đều không bận tâm, 100 điểm ban đầu đủ để cầm cự đến màn chơi tiếp theo. Nếu vượt qua thuận lợi, tất nhiên sẽ có một khoản điểm kha khá, còn nếu không thể... Chết rồi thì cần gì điểm tích lũy nữa?
Hai người rời khỏi nhà hát, bàn bạc sơ lược về kế hoạch sắp tới trên đường đi. Sau đó dưới sự chứng kiến của hệ thống, họ ký kết một hiệp ước giúp đỡ lẫn nhau, không can thiệp vào hành động của đối phương, không làm tổn thương lẫn nhau, xong xuôi mới tách ra.
Trong những ngày chờ đợi "Gametoday" tiếp theo, Mạc Tiểu Nghiêu sống một cuộc sống quy luật đầy khổ hạnh.
Cô cắt tóc ngắn gọn gàng, sắm sửa thêm một số thiết bị, dành toàn bộ thời gian rèn luyện thân thể kết hợp nghỉ ngơi hợp lý, từng bước nâng cao thể chất, cố gắng không để bản thân rơi vào tình huống "game over" vì thể lực không chịu nổi trong thời khắc mấu chốt.
Ngày tháng trôi qua nhạt nhẽo, cho đến ngày thứ tám Mạc Tiểu Nghiêu ở trên thuyền.
Sáng sớm thức giấc, cô nhìn thấy một tờ rơi quảng cáo đầy màu sắc trên tủ đầu giường, góc trên bên trái tờ rơi là dòng chữ đỏ như máu chói mắt với chín chữ cái.
[Gametoday]