Cuối cùng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn "thương tình" cho sếp Khương một cái hamburger, sau đó cân nhắc đến quy tắc của thị trấn suối nước nóng, ba người không dám tùy tiện bước vào cửa hàng nào nữa, chỉ dám đi dạo loanh quanh khu vực bày bán bên ngoài.
Mạc Tiểu Nghiêu phát hiện, h*m m**n mua sắm mà màn chơi trước đó mang đến đã biến mất, họ có thể thoải mái lựa chọn, thậm chí là mặc cả. Chỉ tiếc những thứ này không có tác dụng đặc biệt gì, chỉ là vài món đồ trang trí hay vật dụng bình thường, chẳng khác gì những quầy hàng gần điểm du lịch ở Trái đất.
Có lẽ đồ tốt đều được bày bán trong cửa hàng, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu không dám mạo hiểm, đây không phải địa bàn của họ, lỡ như có người mai phục bên trong nhân lúc họ không đề phòng mà bắt giữ thì sao? Đừng quên thời gian trở về thuyền có hạn, đánh đổi bản thân vì chút lợi ích nhỏ nhoi này, thấy thế nào cũng là một việc làm ngu xuẩn.
Vì vậy ba người quyết định đi dạo lang thang trong thị trấn, thỉnh thoảng dừng lại trò chuyện với những NPC đang tắm nắng, tán gẫu vài câu, nghe ngóng một số thông tin không quá quan trọng.
Ví dụ như phong tục tập quán, tình hình chung của thế giới này, không chỉ Khương Yển hỏi mà Nhạc Âm và Mạc Tiểu Nghiêu cũng trò chuyện rất vui vẻ với các NPC. Khi nói đến chuyện thú vị, mọi người cùng cười phá lên, sau đó lại tiếp tục chuyển sang chủ đề khác.
Nơi họ đang đứng không phải nơi hẻo lánh gì, người trên thuyền đã đi qua đây vài lần, đặc biệt là nhóm anh em nhà họ Đậu, nếu không phải Đậu Nhuệ ngăn cản, chắc Đậu Vọng đã chạy đến góp vui rồi.
"Không ngờ rạp xiếc của ngài A đã mở được hơn ba mươi năm." Mạc Tiểu Nghiêu cảm thán, không biết tên kia đã hại chết bao nhiêu người nữa. Nhưng vụ nổ Trái đất chỉ mới xảy ra gần đây, vậy những NPC ảo trước đó của ông ta đến từ đâu?
Một ông lão xương khô ngồi xổm ở góc tường, nhả ra làn khói trắng: "Đúng vậy, rạp xiếc đó rất quái dị, tốt nhất đừng đến đó một mình vào ban đêm, nghe nói đã có rất nhiều người mất tích ở đó."
Nhạc Âm ngồi xổm xuống bên cạnh ông lão, tò mò hỏi: "Vậy sao không ai quản lý ?"
Ông lão liếc nhìn anh ta, ngọn lửa nhỏ trong hốc mắt lóe lên khiến Nhạc Âm chột dạ.
"Quản sao được? Mỗi nơi đều có quy tắc riêng, chẳng phải đã có người nói với cậu trước khi đi rồi à, đã vậy còn không cẩn thận, tự mình tìm đường chết thì trách ai. Cứ tưởng đâu đâu cũng là nơi tốt đẹp như thị trấn suối nước nóng của chúng ta, không cho phép đánh nhau, cũng không cho phép lừa lọc người khác."
Nhạc Âm gật đầu lia lịa: "Ông nói chí phải, quả nhiên là kiến thức uyên bác."
Ông lão xương khô cười khà khà, liếc nhìn Nhạc Âm: "Tôi biết mấy đứa khách du lịch các cậu muốn hỏi gì, những gì tôi có thể nói đều đã nói rồi, còn những gì không thể nói thì có cho thêm bao nhiêu tiền tôi cũng không nói đâu."
Mạc Tiểu Nghiêu đang định rút ví ra bỗng khựng lại, thấy ông lão xương khô mải mê hút thuốc không để ý đến mình nữa, cô bèn đứng dậy lễ phép chào tạm biệt rồi rời khỏi con hẻm.
Đợi đủ lâu rồi, nên đổi chỗ khác thôi.
Khi họ đi ra ngoài, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy Tang Tử Thạch đang ngồi ở một cửa hàng ngoài trời, trên bàn đặt một ly đồ uống không rõ nguồn gốc, Tang Tử Thạch cúi đầu chăm chú chơi game.
Đối diện là Điền Điềm đang ngồi ngáp ngắn ngáp dài, vừa nhìn thấy họ, cô ấy hớn hở vẫy tay chào.
"Bên này, bên này!"
Mạc Tiểu Nghiêu cũng không khách sáo, đi tới ngồi vào chiếc ghế còn lại, Khương Yển ngồi vào chiếc ghế bên cạnh, còn Nhạc Âm… gãi đầu, chạy đến chiếc bàn trống bên cạnh, tự mình bê một chiếc ghế qua.
"Hai người cứ ngồi đây suốt à?" Chưa kịp ngồi ấm chỗ, Nhạc Âm đã hỏi thẳng, sau khi kề vai chiến đấu vài lần, anh ta đã xem hai người họ là bạn bè nên không còn câu nệ gì nữa.
Điền Điềm hất cằm: "Tên game thủ kia không chịu đi, dù sao từ hồi còn đi học cậu ta đã như vậy rồi, mỗi lần cả nhóm ra ngoài, cậu ta đều kiếm đại một chỗ ngồi xuống chơi game."
Nhạc Âm tặc lưỡi: "Vậy lỡ hết pin thì sao? Chẳng lẽ ngồi không cho đến khi kết thúc chuyến đi à?"
Điền Điềm thở dài: "Trước đây tôi cũng nghĩ vậy đấy, nhưng từ sau khi tận mắt chứng kiến cậu ta rút ra năm cái máy chơi game liên tiếp, tôi đã không còn hy vọng gì nữa."
Nhạc Âm thán phục: "Ghê gớm thật đấy."
Khương Yển dịch ghế ra sau, duỗi thẳng chân dưới bàn: "Hai người không đi dạo xung quanh thu thập thông tin gì hả?"
Điền Điềm lắc đầu, sau đó lại gật đầu: "Cậu ta không đi, tôi đi rồi, còn thông tin… Cũng không biết có tính là thông tin không, toàn là những thứ linh tinh liên quan đến thế giới này, có hữu dụng hay không thì chưa rõ, tôi đã ghi lại hết rồi, khi nào quay lại thuyền sẽ tổng kết lại."
Khương Yển gật đầu: "Chúng tôi cũng hỏi được một số thông tin nhưng không tiện nói ở đây."
Mạc Tiểu Nghiêu khịt mũi: "Nói như thể trên thuyền thì tiện nói lắm ấy."
Điền Điềm nhìn cô: "Ý cô là sao?"
Mạc Tiểu Nghiêu không trả lời ngay, cô nhìn lướt qua những người chơi và NPC xung quanh, sau đó mới chậm rãi nói: "Tôi luôn có cảm giác từng hành động của chúng ta đều bị Tô Vạn Phúc, Lý Vạn Phúc hay Trương Vạn Phúc gì đó đang theo dõi."
Tang Tử Thạch ấn nút tạm dừng, ngẩng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu.
"Tôi không nghĩ việc chúng ta đến thị trấn suối nước nóng lần này là trùng hợp." Mạc Tiểu Nghiêu cầm ly nước trên bàn lên, nhỏ một giọt nước xuống mặt bàn, nhanh chóng vẽ bản đồ hàng hải: "Dựa theo tình huống đoàn chiến mà chúng ta từng gặp phải, mỗi con thuyền có một lộ trình riêng biệt, chỉ có Trạm bổ sung và Điểm tham quan mới có sự giao nhau."
Điền Điềm gật đầu: "Vậy thì sao?"
Mạc Tiểu Nghiêu vẽ con thuyền của họ lên bản đồ, sau đó chọn đại vài vị trí, vẽ thêm mấy con thuyền khác: "Nếu vậy, chẳng khác nào chúng ta đang ở trong những thế giới song song khác nhau, chỉ khi đến những địa điểm cố định này mới xuất hiện. Vậy những thế giới song song này được phân chia dựa trên tiêu chí nào? Nếu là du thuyền, vậy ai là người lên kế hoạch lộ trình cho nó?"
Nhạc Âm ngơ ngác nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, dường như trên trán in đậm hai chữ "không hiểu" bự chảng.
Mạc Tiểu Nghiêu thở dài, dùng tay quẹt nhẹ lên mặt bàn, xóa vệt nước đi: "Anh chỉ cần nhớ một điều, lần này chúng ta đến thị trấn suối nước nóng chắc chắn không phải là ngẫu nhiên. Có người đã cố ý sắp xếp chúng ta đến đây, có thể là vì người đàn ông sống trong truyền thuyết kia, chúa tể Cõi Âm."
Nhạc Âm trợn mắt: "Ý cô là trong số chúng ta có chúa tể Cõi Âm?"
Mạc Tiểu Nghiêu nhếch mép: "Tôi không nói như vậy."
Nhạc Âm: "Nhưng chẳng phải cô nói…"
"Ý cô ấy là có lẽ trong số chúng ta có người đã vô tình tiếp xúc với manh mối liên quan đến chúa tể Cõi Âm." Khương Yển mở miệng, vẻ mặt điềm nhiên như đang bàn chuyện tối nay ăn gì: "Bản thân chúng ta không biết nhưng những NPC này lại biết. Nói cách khác, chúng ta đang bị theo dõi vì chuyện này."
"Rốt cuộc chúa tể Cõi Âm là cái quái gì vậy?" Tang Tử Thạch im lặng nãy giờ đột nhiên lên tiếng, ngón tay thon dài của cậu thiếu niên lướt trên các nút bấm: "Là BOSS cuối của thế giới này à?"
Khương Yển suy nghĩ vài giây rồi gật đầu: "Nói như vậy cũng không sai, hơn nữa còn là BOSS cuối đã mất đi vị thế của mình. Ít nhất dựa theo những gì chúng tôi biết, dù là thật hay giả thì mạch truyện chính là như vậy."
Tang Tử Thạch cụp mắt xuống nhìn phía máy chơi game của mình, tắt nguồn, màn hình đen kịt phản chiếu thần sắc bình tĩnh của cậu ta: "Nếu là BOSS, vậy thì luyện kỹ năng, mang theo trang bị đầy đủ rồi giết tới thôi. Suy nghĩ nhiều cũng vô dụng, ngược lại còn dễ rơi vào bẫy."
Nói xong, cậu ta ngẩng đầu nhìn về phía mấy người khác, trên mặt là vẻ nghiêm túc chưa bao giờ có.
"Tôi mặc kệ mọi người nghĩ như thế nào, thế giới của người lớn vẫn luôn rất phức tạp, tôi không hiểu cũng không muốn hiểu. Tôi chỉ cảm thấy thật ra chúng ta đang chơi game. Cho dù bản đồ của trò chơi này rộng lớn bao nhiêu, độ tự do cao bao nhiêu, đằng sau nó vẫn tồn tại đội ngũ thiết kế."
Tang Tử Thạch đứng dậy, nhét máy chơi game vào trong túi quần. Điền Điềm cho rằng cậu ta sắp đi nên cũng đứng dậy theo, nhưng lại thấy cậu thiếu niên đút hai tay vào túi áo, đứng đó tiếp tục nói những lời muốn nói.
"Hiện tại chúng ta vượt màn chơi, phần thưởng đạt được đều là do đội ngũ thiết kế sắp đặt. Mục đích của họ chắc chắn có lẫn trong nhiệm vụ mà họ giao cho chúng ta. Nếu là mọi người, có lẽ có thể suy đoán ra được điều gì đó... Về phần tôi, tôi chỉ muốn luyện cấp cho tốt, dù sao acc bé không có quyền gì, đến lúc mọi người muốn đánh BOSS, tôi lên cấp tối đa mới có thể giúp đỡ được."
Nói xong, Tang Tử Thạch xoay người rời đi, phất phất tay Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác.
"Đi trước một bước, gặp lại trên thuyền."
Điền Điềm cũng vẫy tay với Mạc Tiểu Nghiêu, chạy vài bước đuổi theo Tang Tử Thạch, trong lời nói không giấu được sự vui mừng: "A Tang, cuối cùng cậu cũng chịu nhấc cái mông quý giá của mình lên rồi! Nói mau, chúng ta đi đâu đây?"
Giọng Tang Tử Thạch theo gió truyền đến: "Qua bên kia đổi một quán khác, bên này nắng quá, tôi chẳng nhìn thấy màn hình hiển thị gì hết."
Điền Điềm: "Tôi biết ngay mà!"
...
Hai người càng đi càng xa, để lại ba người ở bên này nhìn nhau, cuối cùng Khương Yển cười khẽ, dẫn đầu đứng lên.
"Được rồi, đừng để đám trẻ phải bận lòng, chúng ta tự mình giải quyết loại chuyện phiền toái này thôi."
Nên tin ai, không nên tin ai, rốt cuộc trên người họ có điểm gì có thể thu hút NPC, đây đều là những chuyện cần phải làm rõ. Thái độ của Tang Tử Thạch rất rõ ràng, cậu ta không muốn tham gia, từ một góc độ khác mà nói, chẳng phải là đang nhắc nhở họ người trên thuyền chưa chắc đã hoàn toàn đáng tin.
Trạng thái của chúa tể Cõi Âm không tốt là điều chắc chắn, chỉ sau khi y tỉnh lại bọn họ mới có thể thoát khỏi màn chơi vô tận, đó cũng là sự thật. Song đừng nói đến chuyện tới được Paradisus thì an toàn, đó đều là lừa người gạt quỷ hết! Trong tình huống tuyến đường đi có thể tùy ý thay đổi hoặc điều khiển, bản độ hàng hải lại bị sương mù che khuất, ai có thể nói rõ rốt cuộc phía trước còn bao nhiêu Trạm bổ sung hay Điểm tham quan?
Và giữa hai thứ này, rốt cuộc họ còn phải trải qua bao nhiêu màn chơi nữa đây?
Mạc Tiểu Nghiêu hiểu ý Khương Yển, cô giơ tay lên liếc nhìn thời gian: "Ra cửa thôi, không còn bao lâu nữa là phải về rồi."
"Ừ." Khương Yển nhẹ giọng đáp, dẫn theo Nhạc Âm còn đang trưng ra vẻ mặt khó hiểu "đã xảy ra chuyện gì, tại sao Tang Tử Thạch và Điền Điềm nói đi là đi, lát nữa không cùng nhau hành động à", chọn một con đường mà họ đã đi qua, chậm rãi đi về phía cửa thị trấn.
Không đề cập tới những cái khác, ít nhất Tang Tử Thạch đã nói đúng một câu, acc nhỏ cấp thấp không có quyền lợi gì, vẫn phải nâng cao thực lực của mình mới được.