Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 113

Những người có tâm trạng tốt đẹp coi thị trấn suối nước nóng là địa điểm du lịch nổi tiếng quả thực rất ít, phần lớn mọi người chỉ vội vàng đi quanh xem xét một lượt rồi trở về cửa thị trấn nhỏ, thời gian chưa đến không dám ra ngoài nhưng cũng tụ tập ở gần đó thành từng nhóm, vừa thì thầm nói chuyện phiếm vừa chờ đợi.

Khi ba người Mạc Tiểu Nghiêu đến cửa, thứ đập vào mắt chính là cảnh tượng đông nghịt chật kín người, đầu người chen chúc nhiều đến mức khiến người ta mắc chứng sợ hãi đám đông.

Muốn tìm người quen trong số đông người như vậy rất tốn sức, ba người dứt khoát không đi qua nữa, tìm một chỗ sạch sẽ dựa tường ngồi xuống, dù sao đoạn đường này cũng chẳng đáng là bao với họ, không sợ vì vậy mà chậm trễ thời gian.

Trái lại Nhạc Âm vừa định ngồi xuống thì bị Khương Yển ngăn cản.

"Anh không đi tìm đội của mình à?" Khương Yển ngẩng đầu, cằm khẽ hất về phía đám đông dày đặc bên kia, ra vẻ bất đắc dĩ: "Dù sao anh cũng là đội trưởng, vừa rồi tự do hoạt động thì thôi, hiện tại gần đến giờ tập hợp rồi, anh còn không mau trở về dẫn dắt mọi người đi, chen vào cuộc hành trình tự do của chúng tôi làm gì?"

Nhạc Âm: ???

Đại ca, em không phải là bạn của hai người ư?

Khương Yển nháy mắt với Nhạc Âm, rồi khẽ nhún vai về phía Mạc Tiểu Nghiêu đang ngồi cạnh mình, ý tứ rất rõ ràng.

Nhạc Âm hiểu ngay, giống như trước kia khi mọi người trong ban nhạc cùng nhau đi chơi, có người dẫn bạn gái đi cùng là kiểu gì cũng phải tìm cớ để hai người ở riêng một lát, cho dù không muốn làm gì mà chỉ nói vài câu tình tứ thôi, cũng không muốn để người khác nghe thấy.

"Vậy được, tôi đi trước, có việc gì thì gọi điện thoại nhé." Nhạc Âm lắc lắc chiếc điện thoại Mạc Tiểu Nghiêu đưa cho, mặc dù ở trên thuyền không sử dụng được nhưng ở trong thị trấn này vẫn có thể dùng.

Nói xong Nhạc Âm lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Khương Yển, cho anh một ánh mắt khích lệ rồi xoay người đi về phía đám đông bên kia, vừa đi vừa hô to, bảo những người cùng nhóm với mình lúc nãy tập hợp lại, xem thử thiếu ai không.

Thiếu người cũng chẳng sao, nếu hết thời gian mà chưa quay lại, ai rảnh quay đầu đi tìm chứ.

Đợi Nhạc Âm đi rồi, Mạc Tiểu Nghiêu dịch người tạo thành một góc ba mươi độ với Khương Yển rồi liếc mắt nhìn anh, bực bội nói: "Giở trò gì đấy? Còn cố tình đuổi anh ta đi? Đừng nói với tôi là anh muốn ở riêng với tôi đấy nhé."

Khương Yển dịch người về phía Mạc Tiểu Nghiêu, biến góc ba mươi độ ban nãy thành một trăm tám mươi độ, hai người lại kề sát nhau, lúc này anh mới ghé sát đầu vào tai cô, khẽ nói: "Vừa rồi tôi nhớ ra một chuyện, nói với anh ta cũng không có lợi gì, chỉ khiến anh ta lo lắng theo thôi."

Lỗ tai bị hơi thở của Khương Yển phả vào hơi nhột, không hiểu sao Mạc Tiểu Nghiêu bỗng cảm thấy tim đập hơi nhanh, vừa định nghiêng đầu né tránh bầu không khí mập mờ này thì nghe thấy Khương Yển nói vậy. Cô đành thôi không né nữa, nhịp tim cũng trở lại bình thường, quay đầu lườm anh.

"Không ngờ anh lại lấy tôi ra gài người ta cơ đấy?"

Khương Yển cười khẽ: "Anh ta quá thật thà, cái gì cũng hiện lên mặt."

Mạc Tiểu Nghiêu khẽ hừ: "Tôi thì giấu được chuyện nhỉ, ai bảo tôi không thật thà, đầu óc toàn mấy chuyện quanh co đây."

Khương Yển chọc cô: "Ngoan nào, nói chuyện chính đi."

Mạc Tiểu Nghiêu nhanh tay nhanh mắt túm lấy ngón tay đang chọc mình, bẻ về phía khiến người ta đau đớn: "Còn nói nhảm nữa, tôi phế luôn ngón tay anh đấy!"

Khương Yển vội vàng giơ tay kia lên đầu hàng, đợi đến khi cô buông tay thì vội vàng rụt tay về vừa xoa vừa quan sát xung quanh. Thấy không còn ai chú ý đến "đôi tình nhân nhỏ cãi nhau" là họ nữa, anh mới nhỏ giọng hỏi: "Cô nhớ trước đây tôi bị thây ma cắn không?"

Nhắc đến chuyện này, Mạc Tiểu Nghiêu cũng nhớ ra, tuy trên mặt tỏ vẻ bình tĩnh nhưng trong lòng hơi thắt lại: "Không phải quay về thuyền đã được chữa trị rồi hả? Sao, còn di chứng à?"

Khương Yển: "Tôi cũng không rõ, hôm đó đã cảm thấy hơi khác thường rồi, nhưng sau đó tôi tự quan sát một thời gian, không phát hiện ra vấn đề gì nên không để ý nữa. Mãi cho đến hôm nay, khi tôi nhìn thấy pho tượng của chúa tể Cõi Âm."

Mạc Tiểu Nghiêu không nói gì, nhìn chằm chằm Khương Yển không chớp mắt.

Ngược lại Khương Yển không hề căng thẳng, thậm chí còn có tâm trạng đùa giỡn: "Đừng căng thẳng như vậy, tôi cũng không đột nhiên biến thành thây ma đâu." Nói xong, anh còn bất ngờ làm một biểu cảm của thây ma trong màn chơi "Thực vật đại chiến thây ma" kia.

Mạc Tiểu Nghiêu: "…"

Rốt cuộc chuyện này có liên quan đến chúa tể Cõi Âm hay Husky đây?

Hay chúa tể Cõi Âm chính là Husky?

Nếu thật sự là vậy, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy cô có thể hiểu được vì sao chúa tể Cõi Âm lại bị lừa, với IQ đó, muốn không bị lừa cũng khó.

Mạc Tiểu Nghiêu lộ vẻ mặt khó tả: "Sếp Khương, anh có biết hình tượng của mình sụp đổ rồi không?"

Khương Yển thản nhiên đáp: "Chỉ để kiểm tra xem bản thân có chỗ nào bất thường, cô nghĩ tôi ít làm mấy chuyện này lúc riêng tư lắm à?"

Mạc Tiểu Nghiêu: "... Nói chuyện chính đi."

Khương Yển thu lại nụ cười: "Cảm giác có thứ gì đó trong cơ thể biến mất."

Mạc Tiểu Nghiêu ngẩn người: "Bây giờ thì sao?"

"Không có gì đặc biệt nên có lẽ vừa rồi chỉ là ảo giác thôi." Khương Yển nắm lấy tay Mạc Tiểu Nghiêu, trông như đang nghịch ngón tay cô nhưng thật ra là đang dùng mật mã Morse truyền đạt những gì anh muốn nói.

[Có thể chúa tể Cõi Âm đang ẩn náu trong các màn chơi, cả hai nhóm người đều muốn tìm y, có lẽ nhóm A muốn cứu y còn nhóm B muốn giết y. Hoặc có thể cả A và B đều muốn xem ai có thể thực sự g**t ch*t y trước.]

Câu cuối là Mạc Tiểu Nghiêu tự bổ sung sau khi nhận được thông tin từ Khương Yển. Thế nhưng, Mạc Tiểu Nghiêu vẫn không hiểu vì sao Khương Yển lại muốn đuổi Nhạc Âm đi. Nói chuyện này cho anh ta biết có sao đâu, biết đâu trực giác của tên kia có thể phát hiện ra điều gì đó đặc biệt.

Nghĩ vậy, Mạc Tiểu Nghiêu nắm lại tay Khương Yển: [Sao không nói cho Nhạc Âm biết?]

Khương Yển lại dùng mật mã Morse: [Ai bảo là không nói?]

Mạc Tiểu Nghiêu khẽ hừ, tăng thêm sức ở tay: [Vậy sao anh đuổi anh ta đi?]

Khương Yển nhìn Mạc Tiểu Nghiêu với vẻ mặt vô cùng chân thành: [Thật ra tôi chỉ muốn ở riêng với cô một lát thôi.]

Mạc Tiểu Nghiêu thản nhiên rút tay về, nhìn ai kia bằng ánh mắt còn tha thiết hơn: "Di chứng của anh có bao gồm cả chuyện đ*ng d*c không đấy?"

Khương Yển lạnh nhạt nhìn cô, vài giây sau mới gật đầu.

Mạc Tiểu Nghiêu: ... Được rồi.

Chẳng phải có câu "cây không vỏ ắt phải chết, người không biết xấu hổ ắt vô địch thiên hạ" à. Anh có vô địch hay không thì cô không biết, nhưng da mặt đúng là dày thật.

Dù sao đi nữa, thời gian thường trôi qua rất nhanh khi nói chuyện phiếm, dường như chỉ trong nháy mắt đã đến giờ quay về thuyền do hệ thống quy định. Dưới sự tổ chức của những người dẫn đầu, mọi người đã bắt đầu chuẩn bị trước mười mấy phút.

Mọi người tìm đội trưởng của mình theo đội hình lúc đến, sau đó xếp hàng tìm đúng vị trí đã định. Không ai đi đếm xem đủ người hay chưa, cũng không ai quan tâm người đứng cạnh mình có phải là người lúc trước hay không, ngoại trừ những người quen biết, chẳng ai quan tâm đến những người chưa quay lại.

Đây là màn chơi, không phải địa điểm du lịch thực sự, đến muộn chính là đang đùa với mạng sống của mình. Thời gian lên thuyền là nửa tiếng đồng hồ, nói dài không dài nói ngắn không ngắn, lỡ như xảy ra chuyện gì, chết cả thuyền người mất.

Hơn nữa, để tránh trường hợp mọi người xem giờ không chuẩn xác dẫn đến việc quay về quá sớm, Đậu Nhuệ cố tình đợi đến khi những người có thể xem giờ xác nhận đã mười sáu giờ ba mươi hai phút mới dẫn đầu đoàn người đầu tiên bước ra khỏi thị trấn.

Bên ngoài thị trấn là bãi đỗ xe mà họ đã đến lúc trước, đi về phía trước vài bước là màn sương mù quen thuộc. Những người chơi kỳ cựu không có nhiệm vụ dẫn đội nhìn nhau, tự động đảm nhiệm trách nhiệm dò đường.

Họ làm vậy không hoàn toàn là vì muốn bảo vệ đoàn người phía sau mà là phòng trường hợp xảy ra bất trắc, với năng lực của họ có thể nhanh chóng né tránh, liệu có thể phát cảnh báo cho những người phía sau hay không thì chưa biết, nhưng ít nhất sẽ không gây ra thương vong diện rộng.

May mà chuyện lo lắng đã không xảy ra, phía sau màn sương mù vẫn là bến cảng, bên kia cầu thang là du thuyền đang chờ họ.

Mạc Tiểu Nghiêu bước đi trên bến cảng yên tĩnh, ba cầu thang lên xuống đã bị chiếm dụng, cô cũng không vội lên thuyền. Từ lúc bước vào bến cảng, cô đã không còn nhìn thấy nhóm người kiên quyết ở lại canh giữ bến cảng lúc trước, không biết là họ đã quay lại thuyền vì thấy thời gian đến, hay là...

Hy vọng là vế đầu nhưng có lẽ vế sau mới là sự thật.

Tuy trong lòng cô có hơi tiếc nuối nhưng không nhiều, đi thêm vài bước là cảm giác ấy tan biến theo gió. Lúc này tâm trí Mạc Tiểu Nghiêu đều dồn vào thông tin mà Khương Yển đã truyền đạt cho cô, nếu chúa tể Cõi Âm thực sự đang ẩn náu trong các màn chơi thì tại sao những NPC kia lại không phát hiện ra?

Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt lại, trong lòng mơ hồ suy đoán, rất có thể giống như ngài Lộc đã nói, không phải NPC nào cũng biết thế giới của họ và Trái đất đã hợp nhất, đương nhiên cũng không biết chúa tể Cõi Âm đã xảy ra chuyện.

Nói trắng ra là không đủ quyền hạn.

Nhưng trong mắt những NPC có đủ quyền hạn, chuyện chúa tể Cõi Âm xảy ra vấn đề đã không còn là bí mật, vậy tại sao họ lại không phát hiện ra? Nhất là trong những màn chơi là sân nhà của họ, không lý nào lại không tìm thấy.

Trừ khi, những quy tắc màn chơi kia còn có ràng buộc nào khác với họ.

Mạc Tiểu Nghiêu đột nhiên nhớ đến lần đầu tiên đối mặt với mụ phù thủy, độ nguy hiểm mà bà ta thể hiện ra ở màn chơi 1 sao hoàn toàn không phù hợp với độ khó mà hệ thống thiết lập. Còn có câu "ghét màn chơi 1 sao" trước đây, chẳng phải là đang chứng minh cho suy đoán vừa rồi của cô à?

Nếu như chúa tể Cõi Âm giấu mảnh vỡ linh hồn/hồn khí/mật mã gen/pheromone của y vào trong màn chơi của NPC cao cấp, lại dùng độ khó để hạn chế hành động của họ, khiến họ không thể phát hiện hoặc không có khả năng tìm ra.

Vậy những màn chơi không có NPC cao cấp canh giữ, để tránh người khác dễ dàng đạt được, liệu có phải y sẽ chọn những màn chơi có cấp sao cao không?

Nghĩ như vậy, nếu những NPC đối địch kia muốn lấy được những thứ này, họ sẽ làm thế nào?

Mạc Tiểu Nghiêu đột nhiên dừng bước, tay phải nắm chặt đấm vào lòng bàn tay trái.

"Họ sẽ sắp xếp lâu la trở thành người đại diện du thuyền, bồi dưỡng người có tư cách vào màn chơi lấy đồ giúp họ!"

"Đoàn chiến! Là để g**t ch*t người chơi thuộc thế lực đối địch!"

"Điểm tham quan hòa bình! Là để sắp xếp nhân viên thu thập và trao đổi tình báo!"

"Còn phần thưởng mà đội chiến thắng nhận được khi đối đầu trong màn chơi là đang tranh giành quyền quyết định liệu chúa tể Cõi Âm có thể tỉnh lại hay không!"

Bình Luận (0)
Comment