Trên thẻ học sinh của Mạc Tiểu Nghiêu không ghi số phòng, điều này đồng nghĩa với việc cô phải tìm từng phòng một, nếu may mắn có thể tìm thấy ngay trong vài phòng đầu tiên, nếu xui xẻo thì sẽ tốn khá nhiều thời gian.
Tệ hơn là nếu giữa đường tìm phòng mà gặp chuyện chẳng lành, e là đến cơ hội để lãng phí thời gian cũng không có.
Đứng trong bóng tối vài giây, Mạc Tiểu Nghiêu nhanh chóng thích nghi với ánh sáng trước mắt, cố gắng kiềm chế bản thân không quay đầu lại nhìn ánh sáng chói mắt bên ngoài, dồn hết sự chú ý vào những căn phòng ký túc ở tầng 1.
Theo thường lệ, căn phòng đầu tiên gần cửa ra vào là văn phòng kiêm phòng nghỉ của quản lý ký túc xá, Mạc Tiểu Nghiêu đứng bên ngoài suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng quyết định mạo hiểm vào trong xem sao.
Lý do khiến cô làm vậy là vì:
1. Tránh lãng phí quá nhiều thời gian và công sức.
2. Tránh gặp phải quá nhiều sự kiện kỳ quái.
3. Thông thường trong phòng của quản lý ký túc xá sẽ có một thứ gọi là sổ ghi chép điểm danh, nếu tìm được tên mình trong đó thì mọi chuyện sẽ dễ dàng hơn nhiều.
Cửa phòng quản lý không khóa, chỉ cần đẩy nhẹ là mở, bên trong kéo rèm kín mít, không một bóng người. Mạc Tiểu Nghiêu bước vào, thuận tay cầm lấy cây chổi sau cánh cửa để kẹp vào khe cửa, đề phòng cửa bị đóng sập đột ngột.
Sau đó cô xoay người tìm công tắc đèn trên tường, bật lên, bóng đèn huỳnh quang dài trên trần nhà chớp tắt vài cái rồi sáng bừng.
Đây là một căn phòng cũ kỹ, cạnh cửa sổ đặt một chiếc giường tầng, đối diện là bàn làm việc và hai chiếc ghế. Trên bàn đặt một chiếc khay đựng tài liệu bốn ngăn, bên trong chứa đầy hồ sơ, tài liệu. Trên ghế đặt hai chiếc đệm hoa, có lẽ là do quản lý trực ban tự chuẩn bị, không giống với loại mà nhà trường phát.
Bên cạnh giường là một chiếc tủ sắt đứng, khá giống với loại tủ thường thấy ở bể bơi, trên dưới tổng cộng tám ngăn, Mạc Tiểu Nghiêu thử kéo từng ngăn một, tất cả đều bị khóa.
Sau khi quan sát sơ qua tình hình trong phòng, Mạc Tiểu Nghiêu lại đi ra ngoài quan sát hành lang, thấy tạm thời chưa có ai đi tới, cô nhanh chóng bước đến bên cạnh bàn lấy từng tập tài liệu ra xem lần lượt, cẩn thận tìm kiếm thứ mình cần.
Phần lớn tài liệu đều vô dụng, thậm chí Mạc Tiểu Nghiêu còn tìm thấy một quyển sổ chép lời bài hát viết tay, trên bìa vẽ hình vẽ nguệch ngoạc rạp xiếc của ngài A, bên trong ghi lại lời của một số bài hát nổi tiếng nhưng là từ ba mươi năm về trước.
Điều này không có gì kỳ quái, Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ, có quy định nào cấm thời gian trong màn chơi là sau khi Trái đất nổ tung đâu cơ chứ. Nếu ngày nào đó cô vào một màn chơi với khung cảnh công nghệ cao của tương lai, cô cũng sẽ không thấy kỳ quái.
Để quyển sổ ghi lời bài hát về chỗ cũ, Mạc Tiểu Nghiêu nhanh chóng tìm kiếm thứ mình muốn. Chẳng bao lâu sau, , cô đã tìm thấy một quyển sổ ghi chép kiểm tra phòng ngủ không còn sót lại mấy trang trong chiếc cặp tài liệu màu xanh lục ở ngăn thứ ba của hộp đựng đồ.
"Hy vọng mình là một học sinh không ngoan." Mạc Tiểu Nghiêu lẩm bẩm, những đứa trẻ ngoan ngoãn đi ngủ đúng giờ sẽ không bao giờ bị ghi tên vào đây. Nếu vậy thì hơi rắc rối, không phải là không tra được mà là phải dùng phương pháp loại trừ, rất tốn thời gian.
Ví dụ như mỗi phòng ký túc xá có sáu người, phòng 301 có 6 người vi phạm quy định, không có mình trong đó, vậy thì loại trừ phòng này. Sau đó lại xem những phòng tiếp theo, loại trừ dần dần. Phương pháp này có nhược điểm rất lớn, rất có thể cuối cùng sẽ phát hiện công sức mình bỏ ra là vô ích. Vì vậy Mạc Tiểu Nghiêu vừa nhanh chóng lật xem sổ ghi chép, vừa suy nghĩ xem nên tốn thời gian điều tra hay là cứ liều lĩnh xông lên làm bừa.
Có lẽ liều một phen còn tiết kiệm thời gian hơn.
Đúng lúc này, Mạc Tiểu Nghiêu bỗng nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ vang lên từ hành lang, không giống như tiếng bước chân của người bình thường mà giống như có ai đó đang rón rén dò đường.
Vừa hay Mạc Tiểu Nghiêu lật đến trang cuối cùng của quyển sổ, nhìn thấy tên mình nằm ở phía sau phòng 306, lý do là vi phạm quy định dùng lửa để nấu mì ăn liền.
Sau khi ghi nhớ thông tin cần thiết, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức khép quyển sổ lại, nhanh như chớp di chuyển đến vị trí sau cánh cửa, nhẹ nhàng lấy thứ đã giấu trong khe cửa ra, nín thở chờ đợi tiếng bước chân đến gần.
Âm thanh rất nhỏ dừng lại ở bên ngoài cửa, Mạc Tiểu Nghiêu lấy giày cao gót của mình ra, sẵn sàng nghênh chiến bất cứ lúc nào.
Cánh cửa bị nhẹ nhàng đẩy ra một khe hở.
Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, ít nhất không phải NPC, nếu không đã chẳng rón rén như vậy.
Người bên ngoài ngừng động tác, dường như đang quan sát tình hình trong phòng, mấy giây sau cánh cửa lại được đẩy ra thêm một chút, lần này động tác nhanh hơn rất nhiều, cũng ít kiêng dè hơn.
Tiếng bước chân lại vang lên, có người đi vào, Mạc Tiểu Nghiêu nhíu mày, nghe giọng nói, hình như là hai người. Thông thường nếu không phải màn chơi đối kháng đồng đội, người chơi sẽ không tàn sát lẫn nhau. Song luôn có một số người thuộc phe phản diện bẩm sinh, niềm vui của PVP với họ còn lớn hơn cả PVE, nếu thực sự gặp phải loại người này thì chỉ có thể đánh nhau một trận thôi.
"Không có ai." Giọng nói của một cô gái vang lên: "Mau giúp tôi tìm đi, đợi tôi xong việc sẽ giúp cậu."
Đáp lại cô gái là giọng nói của một thiếu niên, dường như vẫn chưa dậy thì xong, vẫn còn chút ít âm sắc vỡ giọng: "Tôi tìm trong tủ, cậu tìm trên bàn, nhanh lên một chút."
Sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu đang nấp sau cánh cửa bốn mắt nhìn nhau với cậu thiếu niên thấp bé đang đi tới trước tủ, định mở cửa tủ ra.
"Hai người tìm cái này à?" Trải qua nhiều màn chơi như vậy, Mạc Tiểu Nghiêu đã dần khắc phục được sự lãnh đạm với người lạ, mặc dù đôi khi vẫn lười nói chuyện nhưng cũng không còn ngại giao tiếp nữa.
Cậu thiếu niên cảnh giác lùi về sau nửa bước, tiện tay rút từ trong túi ra một con dao nhỏ, chĩa mũi dao về phía Mạc Tiểu Nghiêu, đồng thời không quên gọi cô gái phía sau, bảo cô ấy mau chạy đi.
Cô gái mặt trái xoan tóc dài phía sau lên tiếng: "... Đừng căng thẳng, cô ấy không có ác ý."
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, bước ra từ phía sau cánh cửa, tiện tay đẩy cửa lại sau đó lắc lắc quyển sổ trong tay với hai người: "Hai người cũng đến tìm tên à?"
Chưa đợi cô gái lên tiếng, cậu thiếu niên thấp bé đã giành nói trước: "Ai thèm hợp tác với cô! Mau bỏ đồ xuống, nhanh biến đi, nếu không đừng trách tôi ra tay độc ác!"
Mạc Tiểu Nghiêu không thèm để ý đến cậu ta, nhìn về phía cô gái có vẻ là người quyết định: "Cậu ta còn nói lung tung nữa là tôi sẽ xé nát quyển sổ này đấy. Dù sao tôi cũng đã tìm thấy tên mình rồi, sống chết thế nào là việc của hai người."
Cậu thiếu niên vừa định mở miệng phun ra những lời lẽ cay độc, nhưng bị cô gái nhanh tay bịt miệng lại.
"Cô muốn gì?" Cô gái vừa giữ chặt cậu thiếu niên đang vùng vẫy vừa hỏi Mạc Tiểu Nghiêu: "Có lẽ chúng ta có thể hợp tác."
Mạc Tiểu Nghiêu tiến về phía trước một bước: "Hai người học lớp nào? Nếu chúng ta cùng lớp, lát nữa có thể tìm một chỗ tập hợp, ký tên cho nhau."
Đây không phải là yêu cầu quá đáng, sắc mặt căng thẳng của cô gái lộ rõ sự nhẹ nhõm, buông cậu thiếu niên đang bực bội ra, đưa tay về phía Mạc Tiểu Nghiêu: "Được, thành giao, đưa quyển sổ cho tôi."
Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày, lùi về sau nửa bước: "Cho tôi xem thẻ học sinh của hai người trước đã."
Có thể nghĩ đến việc đến đây tìm tên mình, chắc chắn là đã tìm thấy thẻ học sinh, nếu không thì có đến cũng vô ích, ngay cả mình là ai còn không biết thì tìm thế nào được.
Cô gái không hề do dự, đưa tay ra phía sau với cậu thiếu niên, đợi cậu ta miễn cưỡng đưa thẻ nhựa cứng có kẹp vào tay cô ấy, sau đó cô ấy lấy thẻ học sinh của mình từ trong túi áo ra, đưa hai tấm thẻ đến trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu.
"Tự cô xem đi." Cô gái vừa nói vừa đưa tay còn lại ra: "Bây giờ có thể đưa quyển sổ cho tôi rồi chứ?"
Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn thẻ học sinh của hai người, đều là học sinh lớp 11/3, cô cụp mắt che giấu sự thất vọng trong mắt, tiện tay ném quyển sổ cho cô gái.
"Không cùng lớp, hai người tự tìm đi, tôi đi trước." Nói xong Mạc Tiểu Nghiêu xoay người đi ra ngoài, vừa mở cửa cô lập tức sững người.
Không biết từ lúc nào đã có một người phụ nữ tóc dài, dáng người cao lớn đứng ngoài cửa. Bà ta mặc áo sơ mi ngắn tay và quần đen hết sức bình thường, nửa khuôn mặt đã bị thối rữa, một bên mắt không có con ngươi chỉ có tròng trắng dã, còn bên mắt kia thì lủng lẳng bên ngoài hốc mắt, chỉ còn dính chút da thịt.
Nhận thấy Mạc Tiểu Nghiêu đã phát hiện ra mình, người phụ nữ tóc dài chậm rãi cúi đầu xuống, nhìn chằm chằm vào bàn tay đang đặt trên tay nắm cửa của Mạc Tiểu Nghiêu.
Trong nháy mắt, không khí trong phòng như đông cứng lại.
Đối mặt với tình huống đáng sợ như vậy, Mạc Tiểu Nghiêu cố gắng giữ bình tĩnh hít một hơi thật sâu, điều hòa lại nhịp tim đang đập loạn xạ vì sợ hãi.
Sau đó cô mặc kệ hai người phía sau, đột nhiên nở một nụ cười rạng rỡ với người phụ nữ tóc dài: "Chào dì."
Trên bìa quyển sổ ghi lời bài hát có một cái tên nhưng Mạc Tiểu Nghiêu không dám chắc đó có phải là người phụ nữ trước mặt hay không, nếu gọi nhầm thì chẳng thà không gọi còn hơn.
Người phụ nữ tóc dài không nói gì, chỉ đảo tròng trắng trong hốc mắt, tròng mắt bị lủng lẳng kia cũng chuyển động theo, nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Nghiêu.
Mạc Tiểu Nghiêu vẫn giữ nụ cười rạng rỡ, như thể người phụ nữ trước mặt chỉ là một người quản lý ký túc xá bình thường hoặc là một người nào đó, chứ không phải là một xác chết đã ngỏm từ lâu nhưng vẫn có thể di chuyển.
"Dì muốn vào trong ạ?" Mạc Tiểu Nghiêu vừa hỏi vừa dịch sang một bên nhường đường cho người phụ nữ, tay vẫn đặt trên tay nắm cửa không hề rời đi.
Người phụ nữ nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Nghiêu thêm vài giây, sau đó mới rời mắt bước vào phòng.
Mạc Tiểu Nghiêu quan sát kỹ, từ dáng đi của người phụ nữ có thể thấy đây là kiểu người đi lại nặng nề, đáng lẽ ra tiếng bước chân phải rất lớn nhưng người phụ nữ này lại giống như không có thực thể, không hề phát ra một tiếng động nào.
Chẳng trách bà ta có thể lặng lẽ đứng ở cửa như vậy.
Thấy người phụ nữ bước vào phòng, nhường đường để đi ra ngoài, Mạc Tiểu Nghiêu vừa định ngẩng đầu lên nhân cơ hội chuồn đi thì nghe thấy một loạt tiếng "rắc rắc" vang lên, cô bất đắc dĩ dừng bước.
Lúc này thân người phụ nữ đang hướng về phía hai cô cậu kia, nhưng đầu bà ta lại xoay về phía sau với tốc độ cực kỳ chậm chạp, theo đó là tiếng răng rắc của xương cổ, phần da thịt quanh cổ cũng theo đó mà co rúm lại. Cho đến khi xoay được một trăm tám mươi độ, vượt quá giới hạn của con người thì mới dừng lại.
Mặc dù động tác rất chậm nhưng tròng trắng trong hốc mắt của người phụ nữ vẫn đảo liên tục, tròng mắt bị lủng lẳng kia còn đung đưa như một chiếc xích đu nhỏ.
Khi ánh mắt bà ta lại nhìn thẳng Mạc Tiểu Nghiêu, người phụ nữ tóc dài từ từ mở miệng để lộ hàm răng đã mục nát, giọng khàn đặc như tiếng nùi giẻ cọ xát đáy nồi, khiến ai nghe cũng cảm thấy rợn người.
"Đừng đi... Tôi còn chưa hỏi... Mấy đứa đến phòng tôi... Làm gì?"