Chưa đợi hai cô cậu kia kịp phản ứng, Mạc Tiểu Nghiêu vội vã lấy từ trong túi xách ra món quà lưu niệm đã mua ở rạp xiếc, đưa cho người phụ nữ tóc dài: "Cháu đến để tặng quà lưu niệm cho dì, dì quản lý ạ."
[Huy hiệu của rạp xiếc (Bình thường)
Giới thiệu: Được thiết kế bởi ngài A, là một trong những tác phẩm tâm đắc nhất của ông ấy.
Cách dùng: Đeo trên người.
Công dụng: Chưa rõ, có thể mang ra khỏi màn chơi.
Ghi chú: Đoán xem, ai thích, ai ghét và ai là người muốn có nó?]
Mạc Tiểu Nghiêu lấy ra món đồ này là có lý do, từ kiểu dáng ví của cô và hình vẽ trên bìa quyển sổ ghi lời bài hát, có thể suy đoán rằng những món đồ liên quan đến rạp xiếc của ngài A rất được yêu thích trong trường học này, hoặc ít nhất là không bị ghét bỏ.
Nếu vậy, kết hợp với ghi chú trên món đồ, có thể phán đoán được tình huống hiện tại, rất có thể đây chính là một trong những công dụng của nó.
Nhìn thấy huy hiệu, những thớ thịt trên khuôn mặt người phụ nữ tóc dài giãn ra, bà ta xoay cánh tay, ngửa lòng bàn tay ra đưa về phía Mạc Tiểu Nghiêu.
"Đưa... huy hiệu... cho tôi!"
Mạc Tiểu Nghiêu tiến lên một bước, giữ một khoảng cách an toàn, đặt huy hiệu vào lòng bàn tay của người phụ nữ tóc dài thay vì ném.
"Cảm ơn dì đã chăm sóc cháu trong ba năm qua, cháu sắp tốt nghiệp rồi dì quản lý ạ, cháu phải về chụp ảnh với bạn cùng phòng đây, tạm biệt dì."
Giọng Mạc Tiểu Nghiêu nghe thì vui vẻ nhưng trong lòng vẫn cảnh giác cao độ, cô vẫy tay chào người quản lý, thấy bà ta không có ý định ngăn cản thì vội vàng lùi ra ngoài.
Bước ra khỏi cửa, Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, biết mình đã vượt qua ải này. Cô ngẩng đầu nhìn vào trong phòng, không đợi hai người kia cầu cứu đã chạy về phía cầu thang, không có ý định giúp đỡ.
Dù sao cũng không quen biết, cứ để họ tự lo liệu đi, cùng lắm thì học theo cô bỏ một món trang bị ra là được, bảo toàn tính mạng là trên hết.
Mạc Tiểu Nghiêu đã leo lên tầng hai, cô không biết rằng chỉ chưa đầy mười giây sau khi cô rời đi, sự việc trong phòng quản lý ký túc xá đã kết thúc.
Cậu thiếu niên bị quản lý ký túc xá coi là kẻ xấu đột nhập vào ký túc xá nữ, bị g**t ch*t ngay tại chỗ. Còn cô gái vì đang cầm quyển sổ ghi chép kiểm tra phòng ngủ trên tay nên bị coi là học sinh lén lút đến sửa điểm, cũng bị tấn công.
May mắn là cô ấy đã đề phòng, kịp thời né tránh đòn tấn công chí mạng, thấy đường ra cửa chính đã bị quản lý ký túc xá chặn lại, đành cắn răng chạy về phía cửa sổ.
Tuy nhiên sau khi kéo tấm rèm cửa sổ dày nặng và nhảy ra ngoài, cô ấy mới phát hiện bên ngoài không phải là mặt đất bằng phẳng như trong tưởng tượng mà là vực sâu thăm thẳm của ngày tận thế.
Tất nhiên những điều này không liên quan gì đến Mạc Tiểu Nghiêu, chỉ trong mười mấy giây cô đã leo lên tới tầng ba. Nắm lấy tay vịn cầu thang nhìn xuống, thấy người quản lý ký túc xá không có ý định đuổi theo, Mạc Tiểu Nghiêu mới thở phào nhẹ nhõm, đi dọc theo hành lang tối om tìm kiếm số phòng.
Phòng 306.
Cánh cửa hé mở, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn chằm chằm khe cửa vài giây, theo bản năng đưa tay lên túi xách, trái tim vừa mới thả lỏng lại trở nên căng thẳng, chuẩn bị đối phó với khả năng có thể bị tấn công ngay khi mở cửa.
May mắn là không có gì xảy ra.
Trong phòng, năm người bạn cùng phòng đều ngoan ngoãn ngồi trên giường của mình, thấy Mạc Tiểu Nghiêu đẩy cửa bước vào, tất cả đều đồng loạt quay đầu lại nhìn cô.
Ba người bên trái từ cửa ra vào đến cửa sổ, lần lượt là: Một người mất nửa đầu, một người có lưỡi dài ngoằng và một người da dẻ trắng bệch, phù nề.
Hai người bên phải từ cửa ra vào đến cửa sổ, lần lượt là: Một người có tay chân bị biến dạng và một người bị hủy dung.
"Tiểu Nghiêu, cậu về rồi à? Bọn tớ đang đợi cậu đi chụp ảnh chung đấy." Các bạn cùng phòng đồng thanh nói, giơ tay lên vẫy vẫy như đàn mèo cầu tài.
Mạc Tiểu Nghiêu: "…"
Cô thực sự không muốn có những người bạn cùng phòng như thế này đâu.
"Được thôi, để tớ thay quần áo đã." Mạc Tiểu Nghiêu đáp, vừa chào hỏi "các bạn cùng phòng" một cách tự nhiên vừa đi về phía chiếc giường trống duy nhất ở giữa bên phải, định tìm bộ đồng phục trước.
Đó là kiểu giường tầng thường thấy trong ký túc xá, phía trên là chỗ ngủ, phía dưới là tủ, bàn, ghế và những vật dụng sinh hoạt, học tập khác.
Tủ không khóa, Mạc Tiểu Nghiêu mở cửa tủ, ngay lập tức nhìn thấy bộ quần áo duy nhất được treo bên trong.
Là đồng phục, không sai.
Lại phán đoán chính xác, trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy yên tâm hơn rất nhiều. Kết hợp với những tình huống vừa rồi, có thể thấy màn chơi này không phải là kiểu màn chơi giết người vô tội vạ, tuy đáng sợ là điều chắc chắn nhưng chỉ cần tìm ra manh mối kịp thời, chưa chắc đã gặp nguy hiểm.
Đương nhiên không thể lơ là được, dù sao màn chơi này có rất nhiều người vào nhưng chưa từng có ai sống sót ra ngoài, khiến nó từ màn chơi 1 sao tăng lên thành 4 sao như bây giờ.
Không biết là do những người vào đây quá yếu đuối ngu ngốc hay là trong màn chơi ẩn giấu điều gì mà cô vẫn chưa phát hiện ra.
Tóm lại, cứ giữ vững cảnh giác là được rồi, binh đến tướng chặn, nước đến đất ngăn, không được cũng phải được, cô còn hai chiếc tất thối cơ mà.
Trong đó có một chiếc còn chưa dùng qua, thuộc loại "mới tinh" đấy.
Đồng phục là kiểu thủy thủ truyền thống, áo sơ mi và chân váy, phối màu xanh tím và trắng, bao gồm cả dải ruy băng trước ngực. Trong ngăn nhỏ bên dưới tủ còn có một đôi giày da đen, mỗi chiếc giày đều nhét một chiếc tất trắng, nhìn là biết cùng bộ với đồng phục.
Ghét bỏ thì ghét bỏ nhưng vẫn phải thay, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ có thể tự an ủi bản thân rằng đồ lót vẫn là của mình, có thể nhịn được, chỉ là chắc chắn sẽ không thoải mái.
Tận thế đến rồi thì sao, tận thế đến rồi thì không được làm mình làm mẩy à?
Muốn thay đồng phục, trước tiên phải cởi hết quần áo trên người ra, Mạc Tiểu Nghiêu vừa mới cởi được một nửa áo phông thì cô bạn cùng phòng ngồi dựa giường bên cạnh đã ân cần giúp cô đóng cửa lại, đề phòng hớ hênh.
Mạc Tiểu Nghiêu: ... Cảm ơn cậu.
Cởi áo phông ra, nhất định phải cởi qua đầu, sẽ có vài giây tầm nhìn bị che khuất. Đúng lúc này, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy trên eo mình đột nhiên có thêm thứ gì đó.
"Hi hi, da của Tiểu Nghiêu đẹp quá, ngưỡng mộ thật."
"Đúng vậy, đúng vậy, trong chúng ta chỉ có da của Tiểu Nghiêu là bóng loáng như vậy, áu áu, muốn quá à."
"Tiểu Nghiêu, chúng ta thân nhau như vậy, cậu chia cho chúng tớ một chút da được không?"
"Đúng vậy, đúng vậy, chia cho chúng tớ một chút đi mà, đừng keo kiệt, sẽ không đau đâu."
...
Mặc kệ đám bạn cùng phòng kia léo nhéo, Mạc Tiểu Nghiêu vẫn bất động, bình tĩnh gỡ chiếc áo phông đang trùm đầu ra ném nó lên bàn bên kia nơi không để đồng phục.
Sau đó không thèm nhìn những "cô bạn cùng phòng" đang vây quanh mình, mặc kệ móng vuốt của họ sờ mó trên eo và lưng mình, Mạc Tiểu Nghiêu cúi đầu xuống cầm lấy chiếc áo đồng phục đã để sẵn trước đó, lạnh lùng trùm đầu mặc vào.
Da của chị đẹp như vậy đấy, làm sao, ngưỡng mộ ghen tị hả? Vậy cứ từ từ ghen tị đi, dù sao chị cũng không thèm nói chuyện với các người, không ký kết bất kỳ khế ước nào, ngưỡng mộ cũng vô ích, nhiều nhất là để các người thỏa mãn cơn thèm muốn một chút thôi.
Muốn nhiều hơn? Không có cửa!
Khi áo đồng phục trượt xuống, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy xúc giác kỳ lạ trên eo cũng biến mất, lúc cô chui đầu ra khỏi áo và mở mắt, những cô bạn cùng phòng kia giống như chưa từng xuống giường, lại trở về giường của mình, song ánh mắt nhìn cô lúc này tràn đầy oán độc khác hẳn với vẻ thân thiện trước đó.
Cô hừ lạnh mặc kệ họ, tiện tay kéo ghế trước bàn học ra, ngồi xuống bắt đầu cởi chiếc quần lửng trên người rồi thay váy đồng phục.
Một giây sau, những "cô bạn cùng phòng" kia như thể sử dụng thuật dịch chuyển tức thời, nháy mắt đã xuất hiện xung quanh cô, người thì quỳ, người thì đứng, người thì ngồi xổm, người thì nửa quỳ nửa đứng. Tuy tư thế họ khác nhau nhưng thần sắc tham lam lộ ra lại giống nhau, đều đưa tay s* s**ng đôi chân thon dài săn chắc của Mạc Tiểu Nghiêu, chỉ ước đôi chân dài thẳng tắp kia mọc trên mình.
Mạc Tiểu Nghiêu hơi bực bội, vừa rồi cô đã phải cố kìm nén con thú dữ ẩn sâu trong nội tâm vẫn luôn ngủ yên bấy lâu, nhưng những cái sờ mó của đám "bạn cùng phòng" cùng với sự tham lam, khao khát lộ ra lúc này khiến cô nhớ lại quá khứ tồi tệ trước kia.
Phương Kỳ Kỳ là vảy ngược mà cả đời này cô không thể chạm vào, ai chạm vào người đó chết chắc!
Ngọn lửa báo thù dần dần bốc lên nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn còn lý trí, cô không chạm vào những "cô bạn cùng phòng" này, không muốn để sự tàn bạo che mờ đôi mắt.
Nhìn từ tình huống quấy rối vừa rồi, nếu như cô không kiềm chế được bản thân mà tùy tiện đẩy những thứ đó ra, rất có thể sẽ khiến họ bất mãn từ đó phá vỡ trạng thái an toàn trong phòng ngủ, khiến họ có thể tấn công.
Mạc Tiểu Nghiêu không chắc có thể chiến thắng linh thể, cô đã ngồi xổm trong cửa hàng đặc biệt lâu như vậy cũng chưa từng thấy món trang bị nào có thể tấn công linh thể.
Tất thối là thủ đoạn duy nhất của cô lúc này, hiệu quả cũng chỉ là xua đuổi mà thôi, không thể dùng trên linh thể đã phá vỡ quy tắc, bước vào trạng thái giết chóc. Dù vậy đối phó với loại linh thể vẫn đang trong thời kỳ an toàn này chắc là dư sức.
Vì vậy Mạc Tiểu Nghiêu đứng dậy, trước tiên kéo khóa váy và cài cúc áo, không thèm nhìn những linh thể đã ngoan ngoãn trở lại giường kia, thong thả ngồi xuống cởi tất trên cả hai chân ra.
Quả nhiên hành vi của các linh thể hoàn toàn nằm trong dự đoán của Mạc Tiểu Nghiêu, trong nháy mắt khi đôi bàn chân trắng nõn của cô lộ ra, họ lại vây quanh, đều là vẻ mặt trầm trồ khen ngợi, còn có chút hơi hướng "cuồng chân".
Một giây sau, Mạc Tiểu Nghiêu nín thở.
Khi chiếc tất thối đã được sử dụng một lần được lấy ra, đám ma nữ lập tức chạy tán loạn, trong phòng ngủ tràn ngập tiếng kêu khóc chói tai.
Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh đặt chiếc tất xuống đất, cố gắng kìm nén mong muốn xoa lỗ tai, nín thở rồi từ từ xỏ chiếc tất mà hệ thống đã chuẩn bị cho cô vào, sau đó xỏ hai chân vào đôi giày da cài dây.
Đứng dậy đối diện với chiếc gương bên trong cánh cửa tủ, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn mình từ trên xuống dưới, so sánh với dáng vẻ của NPC nữ đã gặp trên sân thể dục trước đó, khi xác nhận đã thay đổi trang phục xong, cô mới cúi người nhặt chiếc tất đáng sợ kia lên nhét lại vào túi xách.
Ngay giây tiếp theo tiếng kêu khóc chói tai của đám ma nữ đột nhiên im bặt, chúng ngoan ngoãn co rúm trên giường, ánh mắt nhìn Mạc Tiểu Nghiêu từ oán độc chuyển sang sợ hãi, còn có một tia nhẹ nhõm không rõ ràng.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng vậy, trước tiên cô thở ra một hơi dài, sau đó mới hít sâu một hơi giảm bớt trạng thái thiếu oxy do nín thở.
Điều thú vị là trong lúc cô hít thở sâu, những "cô bạn cùng phòng" vốn không cần thở cũng bắt chước làm theo, như thể làm như vậy có thể giảm bớt tổn thương sau khi đôi tất thối đánh thẳng vào linh hồn và nội tâm của họ.
Trong phút chốc, một con người và năm linh thể trong ký túc xá đều đang hít thở sâu, bầu không khí trong phòng đạt đến trạng thái hài hòa chưa từng có.