Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 118

Rời khỏi ký túc xá nữ, không biết có phải ảo giác không mà Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy sân thể dục bắt đầu đông người hơn, trong đó không ít người cũng giống như cô, có một đoàn người đi theo sau.

Mạc Tiểu Nghiêu không biết thư viện ở đâu, cô không có ký ức về nơi này, cũng không có bản đồ, chỉ có thể dựa vào kinh nghiệm để phỏng đoán. Vị trí tòa nhà dạy học hẳn là ở phía Bắc trường, cao ba tầng. Phía Tây tòa nhà dạy học còn có một tòa nhà nhỏ hai tầng, treo biển phòng thí nghiệm.

Vậy thì vấn đề là thư viện nằm trong tòa nhà dạy học hay tòa nhà thí nghiệm?

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy khả năng cao là ở tòa nhà thí nghiệm nhưng cô vẫn quyết định đi về phía tòa nhà dạy học trước. Trả sách là 15 điểm nhưng trong tay cô chỉ có hai cuốn, dựa theo số điểm trước đó đều được cộng dồn theo tiến độ, nhiệm vụ trả sách không thể chỉ có 7,5 điểm cho mỗi cuốn được, nghe không hợp lý chút nào.

Vì vậy Mạc Tiểu Nghiêu nghi ngờ rằng, có thể cô đã bỏ sót thứ gì đó trong phòng học, không bằng đến đó xem sao, biết đâu lại tìm được manh mối nào khác.

Phòng học lớp mười hai được sắp xếp ở tầng cao nhất, Mạc Tiểu Nghiêu nhanh chóng tìm thấy phòng học của mình dựa theo thông tin trên thẻ học sinh.

Lớp 12/3.

Trong phòng học đã có người đang tìm kiếm thứ gì đó, Mạc Tiểu Nghiêu quan sát một chút, cảm thấy khá an toàn nên bước vào. Sau đó cô tinh ý nhận ra chỉ có ba người bạn cùng phòng cùng lớp đi vào với mình, còn hai người kia đứng bên cửa sổ hành lang, nhìn vào trong nhưng không có ý định bước vào.

Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày, như vậy chẳng phải là đang ám chỉ "học sinh không thuộc lớp này thì không được vào" à?

Liếc nhìn hai người bạn cùng phòng khác lớp kia một cái, Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại chợt thấy ba người bạn cùng phòng còn lại đã không còn đứng chỗ cũ. Họ đã ngồi xuống ba chỗ ngồi trong phòng học, vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị trên mặt, nhìn chằm chằm vào bảng đen phía trước không chớp mắt.

Trước đó trong phòng học có ba người đang tìm kiếm thứ gì đó, hai nam một nữ, thời gian tiếp xúc quá ngắn nên Mạc Tiểu Nghiêu không thể nào phán đoán được liệu họ có quen biết nhau hay không.

Lúc này một nam sinh có vẻ ngoài nho nhã trong số đó đi tới, đưa thẻ học sinh của mình cho Mạc Tiểu Nghiêu: "Bạn học, chúng ta học cùng lớp, hay là trao đổi chữ ký nhé?"

Mạc Tiểu Nghiêu cũng lấy thẻ học sinh của mình ra, mở cho nam sinh kia xem, sau đó lấy sổ lưu bút và bút từ trong cặp ra, mở sổ rồi đặt lên bàn: "Cậu cũng lấy sổ ra đi."

Vừa dứt lời, hai người còn lại cũng bước tới rồi làm theo Mạc Tiểu Nghiêu, lấy sổ lưu bút của mình ra rồi đặt lên bàn.

"Chúng ta cũng trao đổi đi, nào, để tôi ký cho cậu trước." Nam sinh cao to cầm lấy cây bút trên bàn, định ký tên vào sổ của Mạc Tiểu Nghiêu.

Thế nhưng ngay khi ngòi bút của cậu ta sắp chạm vào trang chữ ký, Mạc Tiểu Nghiêu đột nhiên rút sổ lưu bút của mình lại, khiến ngòi bút trong tay cậu ta điểm một chấm đen lên mặt bàn.

Nam sinh cao to nhìn Mạc Tiểu Nghiêu với vẻ mặt khó chịu, giọng điệu khi nói chuyện cũng xen lẫn chút bực bội: "Gì thế? Không phải đã nói là trao đổi à?"

Mạc Tiểu Nghiêu cầm sổ lưu bút của mình, lạnh lùng nhìn cậu ta: "Thẻ học sinh của cậu đâu? Tôi còn chưa xem mà."

"Phiền phức." Nam sinh cao to lẩm bẩm, trừng mắt nhìn Mạc Tiểu Nghiêu một cái sau đó thò tay vào túi quần lấy thẻ học sinh ra, đưa đến trước mặt cô: "Nhìn thấy chưa? Cùng lớp đấy, giờ thì yên tâm rồi chứ?"

Nói xong, cậu ta định giật lấy sổ lưu bút trong tay Mạc Tiểu Nghiêu nhưng không ngờ cô lại lùi về sau một bước, tránh được tay cậu ta.

Chưa đợi nam sinh cao to kia kịp nói gì, Mạc Tiểu Nghiêu đã đưa tay chỉ vào tấm thẻ trên tay cậu ta: "Tự cậu xem đi, rốt cuộc cậu học lớp nào?"

Nam sinh cao to ngẩn người, theo bản năng lật mặt có chữ trên thẻ học sinh về phía mình, ban đầu trên mặt vẫn là vẻ dửng dưng nhưng ngay sau đó dường như cậu ta đã phát hiện ra điểm bất thường, vội vàng dùng tay lau mạnh vào lớp bọc nhựa.

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn cậu ta với ánh mắt thương hại, lắc đầu rồi quay người đi về phía nam sinh nho nhã lúc nãy, mở sổ lưu bút ra đặt lên bàn nói: "Còn cậu, mau lấy sổ ra trao đổi đi."

Nam sinh nho nhã rất biết điều, lập tức lấy sổ lưu bút của mình ra, hỏi Mạc Tiểu Nghiêu: "Viết gì đây?"

"Viết tên là được." Mạc Tiểu Nghiêu chỉ vào vị trí cần ký tên, sau đó lại chỉ vào ba người bạn cùng phòng vẫn ngồi im trên ghế: "Tặng thêm cho cậu một thông tin, xin chữ ký của họ cũng được tính điểm đấy."

"Cảm ơn cậu nhiều."

Nam sinh nho nhã vừa đáp lời vừa nhanh chóng ký tên mình vào sổ, Mạc Tiểu Nghiêu cũng nhanh chóng ký tên mình, sau khi trao đổi xong nhìn thấy số điểm tăng lên, cả hai đều nở nụ cười hài lòng.

Lúc này nữ sinh kia cũng ôm sổ lưu bút của mình đi tới, vừa nhìn về phía nam sinh cao to vừa tò mò hỏi Mạc Tiểu Nghiêu chuyện gì đã xảy ra.

Mạc Tiểu Nghiêu nhìn cô gái với ánh mắt thông cảm, chậm rãi nói ra những gì mình quan sát được: "Thẻ học sinh của cậu ta có vấn đề, hình như là học lớp 12/2 chứ không phải lớp 12/3."

Vết xước đó còn rất mới, nằm ngay giữa nét thứ hai của chữ "hai" (二), nếu không nhìn kỹ sẽ rất khó phát hiện.

Tuy nhiên, Mạc Tiểu Nghiêu biết rõ độ khó của màn chơi này là 4 sao, hơn nữa những người từng vào màn chơi này trên cùng du thuyền với cô hiện tại vẫn đang trong trạng thái "không ai sống sót", nên cô không thể nào lơ là bất kỳ một manh mối nào.

Bởi vì bất cẩn mà chết thì thật quá oan uổng.

Nam sinh nho nhã đi tìm bạn cùng phòng của Mạc Tiểu Nghiêu để xin chữ ký, còn Mạc Tiểu Nghiêu sau khi kiểm tra thẻ học sinh qua lại với nữ sinh kia, hai người đã thoải mái trao đổi chữ ký.

Hiện tại trên sổ lưu bút của Mạc Tiểu Nghiêu đã có chữ ký của năm bạn học cùng lớp, thỏa mãn yêu cầu của nhiệm vụ số 3 "Tìm ít nhất năm bạn học cùng lớp ký tên vào sổ lưu bút".

Ngay sau đó, cô thấy con số vốn là [8/10] sau khi nam sinh nho nhã ký tên đã nhảy lên thành [10/10]. Tiếp theo là một luồng sáng đỏ chói mắt lóe lên, dòng chữ [10/10] biến mất thay vào đó là con số 10 được viết to in đậm.

Màu đỏ, bên dưới còn có hai đường gạch chéo.

Mạc Tiểu Nghiêu ngẩn người một lúc rồi mới kịp phản ứng, có lẽ đây là dấu hiệu cho thấy nhiệm vụ đã hoàn thành, 10 điểm là điểm số cuối cùng, sẽ không thay đổi nữa.

Chờ đã, thay đổi?

Mạc Tiểu Nghiêu đột nhiên ngẩng phắt đầu lên nhìn chằm chằm nam sinh nho nhã đang tìm người bạn cùng phòng thứ hai để xin chữ ký. Ngay sau đó, cô nhét vội sổ lưu bút vào cặp, chạy như bay đến chỗ cậu nam sinh kia với tốc độ nhanh như chớp, khiến người bạn cùng phòng vừa ký tên thứ năm xong giật nảy mình.

"Sao thế?" Nam sinh nho nhã cảnh giác lùi về sau hai bước, ôm chặt sổ lưu bút trong tay, ra vẻ nếu Mạc Tiểu Nghiêu manh động sẽ lập tức trở mặt.

Thấy vậy, Mạc Tiểu Nghiêu không tiếp tục tiến lại gần nữa mà chỉ vào cuốn sổ mà cậu ta đang bảo vệ như bảo bối, hỏi với giọng điệu vô cùng chân thành: "Bạn học, cậu đã xin chữ ký của cậu ta rồi à?"

Mạc Tiểu Nghiêu vừa nói vừa nghiêng người, chỉ vào nam sinh cao to đang bày ra sắc mặt vô cùng khó coi.

Sắc mặt nam sinh nho nhã lập tức thay đổi, dường như đến lúc này mới nhận ra vấn đề, cậu ta vội vàng mở sổ lưu bút của mình ra, lẩm bẩm giải thích nhưng có vẻ như đang tự trấn an bản thân hơn là giải thích cho Mạc Tiểu Nghiêu nghe.

"Lúc tôi xin chữ ký cậu ta, thanh tiến độ cũng tăng lên mà... Sau khi Hiểu Văn ký xong là [2/10], cậu ta ký xong là [4/10], còn cậu ký xong là [6/10]. Lúc xin chữ ký của hai người họ, thanh tiến độ cũng tăng lên như vậy, tôi đều nhìn thấy cả, không tin cậu xem đi..."

Giọng nói của cậu ta đột nhiên im bặt, Mạc Tiểu Nghiêu thấy cậu ta không còn kháng cự việc mình đến gần nữa nên bước tới, nữ sinh tên Hiểu Văn lúc trước vẫn đứng im một chỗ cũng vội vàng chạy lại.

Trên trang chữ ký của nam sinh nho nhã đã có sự thay đổi, giống hệt như những gì đã xảy ra với Mạc Tiểu Nghiêu lúc trước, chỉ khác điểm số không phải 10 mà là 8.

Rõ ràng 2 điểm bị trừ kia là của nam sinh cao to, bởi vì cậu ta không phải bạn học cùng lớp với họ nên chữ ký không được tính.

2 điểm nghe có vẻ không nhiều nhưng những ai đã trải qua kỳ thi đại học đều hiểu rõ, đừng nói là 2 điểm, cho dù chỉ là 1 điểm cũng có thể khiến bạn bị hàng vạn người bỏ xa.

Huống hồ hiện tại họ đang ở trong một màn chơi có thể mất mạng bất cứ lúc nào, đến phút cuối cùng, 2 điểm ấy rất có thể sẽ quyết định sống chết của một người.

Tuy nhiên chuyện đã rồi, có hối hận cũng vô ích, trong bốn người có mặt tại đây, người bình tĩnh nhất chính là Mạc Tiểu Nghiêu đã đạt điểm tuyệt đối. Không nói đến nam sinh cao to đã ký nhầm ngay từ đầu, ngay cả nữ sinh tên Hiểu Văn cũng đã ký nhầm ít nhất một chữ ký, điểm số tối đa chỉ có thể là 8 điểm.

Nữ sinh tên Hiểu Văn cũng biết bây giờ không phải là lúc hối hận, thấy nam sinh nho nhã và Mạc Tiểu Nghiêu đều được cộng điểm sau khi xin chữ ký của ba người kia, cô ta cắn răng gạt bỏ những suy nghĩ lung tung trong đầu, bước đến chỗ ba người kia với ý định xin đủ chữ ký trước rồi tính sau.

Đúng lúc này, nam sinh cao lớn như thể tỉnh táo lại sau cú sốc nặng nề, thật ra những lời vừa rồi cậu ta đều nghe thấy, chỉ là vì sợ hãi và bối rối nên không đáp lại. So với hai người kia, tình trạng của cậu ta còn thảm hơn, ít nhất đã mất 4 điểm, may mà Mạc Tiểu Nghiêu tinh mắt nhìn ra vấn đề, nếu không điểm số cậu ta mất còn nhiều hơn nữa.

Tên đã viết rồi, tuyệt đối không dám sửa chữa hoặc xóa đi, nam sinh cao lớn vừa than thở sự xui xẻo của mình vừa đi ra khỏi phòng học. Đã biết không phải người trong lớp này, ở lại cũng vô dụng, chi bằng tranh thủ thời gian đến phòng học của mình, biết đâu còn có thể gặp được vài người bạn cùng lớp thật sự.

Tuy nhiên, vào thì dễ chứ ra mới khó, nam sinh cao lớn đi tới cửa mới phát hiện không biết từ lúc nào đã có một người đàn ông trưởng thành đứng ở đó, vẻ mặt nghiêm nghị, trong tay còn cầm một cây thước tam giác khổng lồ.

Giáo viên Toán?

Vừa nghĩ tới đây, trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu "lộp bộp" một tiếng, thầm nghĩ chẳng lành, trong đầu toàn là cảnh tượng bị NPC hướng dẫn viên xương khô chi phối ở màn chơi thị trấn suối nước nóng trước đó.

Du lịch theo đoàn đều có chỗ ngồi cố định, nếu đây thật sự là giáo viên, lại yêu cầu họ trở về chỗ ngồi... Lớp học này có bảy dãy tám bàn, tổng cộng năm mươi sáu chỗ ngồi, bỏ đi ba chỗ đã có người, trong số năm mươi ba chỗ còn lại, chỗ nào là của mình?

Mạc Tiểu Nghiêu gần như tự khinh bỉ chính mình, không thấy các bạn cùng phòng đều đã tìm chỗ ngồi xuống à? Gợi ý rõ ràng như vậy! Sao đầu óc mình lại mơ màng thế, không lo tìm chỗ ngồi của mình trước, còn vội vàng trao đổi chữ ký với người ta... Mọi người đều là người chơi, đều có nhiệm vụ, vội vàng cái gì chứ!

NPC bên kia đã bắt chuyện với nam sinh cao lớn, Mạc Tiểu Nghiêu tự ép buộc bản thân bình tĩnh lại, nhanh chóng động não. Bây giờ mỗi người đi tìm một chỗ chắc chắn không kịp, vậy có cách nào tìm được chỗ ngồi của mình một cách nhanh chóng không?

Là đi hỏi ba bạn cùng phòng kia, hay là…

Trong lúc do dự, Mạc Tiểu Nghiêu không ngừng quan sát xung quanh phòng học. Sau khi nhìn thấy manh mối kia, trong đầu cô chợt lóe sáng, âm thầm thở phào nhẹ nhõm, khóe môi hơi nhếch lên vì biết mình lại vượt qua một cửa ải.

Bình Luận (0)
Comment