Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 119

Bên kia, nam sinh cao to muốn đi ra ngoài nhưng giáo viên cầm thước tam giác lại không có ý định bỏ qua cho cậu ta.

"Quy định của trường không cho phép học sinh lớp khác tự ý vào lớp không phải lớp mình, em dám vi phạm quy định?" Giọng giáo viên nam không lớn lắm nhưng từ chữ đầu tiên đến chữ cuối cùng đều toát lên vẻ cáu kỉnh.

Nam sinh cao to vội vàng giải thích: "Em không cố ý đâu, thật đấy, em đi ngay được không ạ?"

Giáo viên từ chối yêu cầu này, ông ta bước lên một bước, tay phải cầm thước tam giác giơ cao lên, dùng cạnh vuông nhắm thẳng vào đầu nam sinh.

"Học sinh không tuân thủ quy định phải bị trừng phạt!"

Đương nhiên nam sinh cao to không thể ngồi chờ chết, cậu ta định co giò chạy trốn nhưng lại phát hiện hai chân như bị đóng đinh không cách nào di chuyển, trong lòng tràn lên nỗi tuyệt vọng, mồ hôi lạnh túa ra ướt đẫm lưng áo.

"Keng!"

Thước tam giác đánh trúng một cây gậy màu đen kịt mà nam sinh giơ lên đỡ, tia lửa b*n r* tung tóe, đầu gối nam sinh khuỵu xuống suýt chút nữa thì quỳ rạp xuống đất.

"Cứu tôi với!" Cậu ta quay đầu gào thét về phía Mạc Tiểu Nghiêu và những người khác, trong mắt tràn đầy vẻ tuyệt vọng và sợ hãi: "Xin hãy cứu tôi!!"

Nam sinh nho nhã và nữ sinh Hiểu Văn liếc nhìn nhau, trong mắt đều là sự do dự, còn Mạc Tiểu Nghiêu nhân cơ hội này đi tới dãy thứ ba cạnh cửa sổ, ngồi xuống chỗ trống ngoài cùng, không hề có ý định xen vào chuyện người khác.

Lấy tất thối ra khỏi phòng học?

Thôi quên đi.

Hơn nữa, không biết có phải do ở cùng Nhạc Âm thời gian dài hay không, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy khả năng nhận biết mức độ nguy hiểm của mình đã tăng lên rất nhiều. Giáo viên trước mắt tuy có hình dáng giống người nhưng độ nguy hiểm chắc chắn còn cao hơn dì quản lý ký túc xá, cô không nghĩ mình có khả năng chiến thắng.

Có lẽ vì Mạc Tiểu Nghiêu làm gương, nam sinh nho nhã và nữ sinh Hiểu Văn cũng quyết định tìm đại một chỗ ngồi xuống, hai người đều cúi đầu nghiên cứu hoa văn trên bàn, không thèm nhìn nam sinh cao to đang giãy giụa kia.

"Mấy người đừng thấy chết không cứu!!!" Nam sinh cao to đã không chống đỡ được nữa, cây thước tam giác trong tay giáo viên như một cây búa sắt, nện đến mức cánh tay cậu ta tê dại: "Bốn người chúng ta cùng đối phó với ông ta hẳn sẽ có cơ hội thắng, chờ tôi chết, mấy người cũng không thoát được đâu!"

Mạc Tiểu Nghiêu chống cằm quay đầu nhìn nam sinh cao to, ánh mắt lộ vẻ thương hại, sau đó lại quay đi. Cô không tự tiện vào lớp, cũng đã tìm được chỗ ngồi của mình, lại càng không ngu ngốc kêu gào cái gì mà "cùng nhau tấn công giáo viên", học sinh ngoan ngoãn sẽ không gặp phải nguy hiểm lớn như vậy.

Cho dù là màn chơi 4 sao, độ tự do và tính nguy hiểm của NPC tăng lên rất nhiều nhưng vẫn bị giới hạn trong quy tắc, không thể trực tiếp ra tay với người không vi phạm quy tắc.

Ví dụ như dì quản lý ký túc xá, ví dụ như mấy người bạn cùng phòng đáng yêu của cô, ví dụ như người giáo viên trước mắt.

Mạc Tiểu Nghiêu khẽ lắc đầu, không có ý định làm người hùng, tình hình bên kia rõ ràng là không thể cứu vãn, trái lại có thể cứu giúp hai người khác trong phòng một chút.

Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu nhìn hai người kia, vừa lúc chạm phải ánh mắt của nam sinh nho nhã. Cô chớp chớp mắt, hất cằm về phía bàn giáo viên sau đó cong ngón tay gõ nhẹ lên bàn mình.

Nói chuyện là không thể nào, Mạc Tiểu Nghiêu không muốn làm bất kỳ hành động gì thu hút sự chú ý của ông thầy kia, nhắc nhở đến mức này đã là rõ ràng lắm rồi, có thể hiểu được hay không là do chính cậu ta.

Ban đầu nam sinh nho nhã còn ngơ ngác không hiểu ý Mạc Tiểu Nghiêu lắm, vô thức nhìn theo ánh mắt của cô nhìn về phía bàn giáo viên, sau đó sắc mặt thay đổi, đứng phắt lên, xem ra là hiểu rồi.

Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày, nhìn về phía nữ sinh vẫn cúi đầu, hai tay siết chặt trước ngực như đang cầu nguyện, lập tức từ bỏ ý định nhắc nhở. Khoảng cách quá xa, trước khi đối phương không nhìn sang, không tạo ra chút động tĩnh gì thì không thể nào thu hút sự chú ý của cô ta.

Hơn nữa động tĩnh này phải rất lớn, nếu không sẽ không át được tiếng giáo viên dùng thước tam giác gõ vào xương sọ của nam sinh cao to.

Đúng vậy, chỉ trong mười mấy giây ngắn ngủi, nam sinh kia đã chết. Mặc dù cơ thể vẫn đứng thẳng tắp ở đó nhưng nhìn từ bên ngoài rõ ràng là không sống nổi.

Người nào có thể sống sót trong tình trạng đầu sắp bị bổ làm đôi?

"Rầm!"

Thước tam giác vẫn tiếp tục đánh vào đầu nam sinh, từ đập dọc chuyển thành đập ngang, giáo viên vừa dùng vũ lực giáo dục học sinh, vừa lải nhải răn dạy.

"Loại thích tự ý vào lớp người khác như các cậu mới phiền phức!"

"Rầm!"

"Lần trước xảy ra chuyện cũng là do các cậu!"

"Rầm!"

"Chạy đến lớp người khác chặn đường người ta!"

"Rầm!"

"Còn uy h**p người ta!"

"Rầm!"

"Một nữ sinh ngoan ngoãn bị các cậu hại phải nhảy hồ!"

"Rầm!"

"Không biết tự kiểm điểm bản thân, vậy mà còn dám xúi giục người khác cùng nhau chống đối giáo viên!"

"Rầm!"

...

Mặc dù nam sinh kia đã chết, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn thấy đau đầu thay, cây thước tam giác kia chắc chắn là trang bị thần kỳ cấp Truyền thuyết rồi, nếu không thì không thể nào giải thích nổi việc nó có thể nhanh chóng biến một người sống thành linh hồn như vậy.

Đúng vậy, bây giờ nam sinh kia đã là linh hồn.

Mỗi lần thước tam giác đập xuống, sẽ có một luồng khí trắng bay ra từ trong hộp sọ bị nứt toác của cậu ta, sau mười mấy lần, một linh hồn màu trắng sữa hoàn toàn thoát ra khỏi cơ thể, ngoan ngoãn đứng trước mặt giáo viên tiếp nhận sự trách mắng của ông ta.

Từ góc độ của Mạc Tiểu Nghiêu không nhìn thấy hình dáng linh hồn của nam sinh, nhưng dù là dáng người hay trang phục đều giống hệt với cơ thể của nam sinh lúc còn sống.

Ra vậy, cô đã biết một phần đám học sinh ma trong màn chơi này là từ đâu ra rồi, chỉ là không biết trong số các bạn cùng phòng của mình có ai giống vậy không.

Lúc này giáo viên đã răn dạy xong, linh hồn của nam sinh nghe lời bay ra khỏi phòng học, còn cái xác kia ngã xuống đất dần dần hóa thành hư vô, biến mất trước mắt mọi người.

Sau đó ánh mắt giáo viên lướt qua ba người bạn cùng phòng của Mạc Tiểu Nghiêu, nhìn về phía những người sống khác trong phòng học.

"Mấy đứa, đến lớp học làm gì?" Giáo viên vừa hỏi vừa sải bước đi vào, thước tam giác trong tay ông ta hướng thẳng xuống sàn nhà, thứ chất lỏng màu đỏ trắng dính trên đó lúc đập vỡ đầu nam sinh nhỏ xuống từng giọt trên sàn nhà, tạo thành một vệt dài theo bước chân ông ta,

Hy vọng mình không phải trực nhật.

Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, trong lòng không quá căng thẳng, nếu có thể, thậm chí cô còn muốn nhân cơ hội hỏi thăm một chút. Ví dụ như chuyện mà giáo viên vừa nhắc tới, chuyện nữ sinh bị hại đến mức phải nhảy hồ.

Chuyện này có liên quan đến cô bạn cùng phòng phù nề trắng bệch của cô không?

Nếu có, nơi khó quên của cô ta sẽ là phòng học hay là cái hồ kia?

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy lát nữa phải đi tìm hiểu một chút, nhưng trước mắt cần giải quyết xong chuyện với ông thầy này đã.

Vì vậy, học sinh ngoan ngoãn Mạc Tiểu Nghiêu giơ tay phải lên, sau khi được giáo viên cho phép thì đứng lên nói bằng giọng ngọt ngào: "Thưa thầy, em đến tìm sách ạ, hôm nay bọn em tốt nghiệp rồi, phải trả sách mượn của thư viện."

Nói xong cô chỉ tay vào bàn mình, trên đó có một quyển sách vừa lấy từ trong ngăn kéo ra. Trong trang sách có kẹp một túi giấy nhỏ, trên gáy sách còn đóng dấu của thư viện trường, nhìn là biết không phải sách cá nhân.

Sắc mặt giáo viên hòa hoãn hơn rất nhiều, thậm chí còn lộ ra nụ cười khó coi với cô: "Học sinh tuân thủ quy định đều là học sinh tốt, em đi đi, nhớ trả sách đúng hạn."

"Em chào thầy ạ." Mạc Tiểu Nghiêu căn bản không có ý định ở lại, cầm quyển sách nhét vào túi xách, sau đó đứng dậy vẫy tay chào giáo viên, không thèm để ý đến hai người còn lại trong phòng mà đi thẳng ra ngoài.

Cô đoán đúng rồi, quả nhiên trong phòng học còn một quyển sách, nếu lúc nãy cứ thế đến thư viện, chắc chắn sẽ bị thiếu một quyển. Với độ gian xảo của hệ thống, quay lại lấy sách là điều không thể, bỏ lỡ là bỏ lỡ, bị trừ điểm là chuyện nhỏ, nói không chừng còn có thể chọc giận NPC quản lý thư viện vì tội không trả sách đúng hạn.

Mạc Tiểu Nghiêu rời đi, đương nhiên các bạn cùng phòng của cô cũng đi theo. Sau khi hội hợp với hai người bạn cùng phòng vẫn đứng ngoài cửa sổ từ nãy đến giờ, Mạc Tiểu Nghiêu do dự một chút không biết có nên chụp ảnh lưu niệm ở cửa phòng học hay không, cuối cùng vẫn quyết định "tách" một tấm.

Dù sao thì, phòng học cũng được coi là nơi khó quên nhỉ? Mạc Tiểu Nghiêu vừa nghĩ vừa bình tĩnh hất chiếc lưỡi đang thè ra trên mặt mình sang một bên, để khuôn mặt mình lọt vào ống kính.

Lúc cô chụp ảnh, trong phòng học phía sau, giáo viên đã đi tới trước mặt nam sinh nho nhã vừa mới đổi chỗ ngồi, nhìn chằm chằm đến mức cậu ta lạnh toát cả người, trái tim như bị một bàn tay vô hình nắm chặt gần như không thể đập nổi.

"Thưa thầy, em là học sinh lớp này..." Nam sinh cố gắng giữ bình tĩnh, thứ duy nhất có thể khiến cậu ta không bỏ chạy chính là tấm thẻ học sinh trên người và chỗ ngồi mà cậu ta vừa mới đổi theo lời nhắc nhở của Mạc Tiểu Nghiêu.

Thông thường vào đầu năm học mới, trên bảng đen sẽ dán sơ đồ chỗ ngồi của học sinh để giáo viên tiện nhận mặt học sinh. Đáng lẽ ra học sinh lớp mười hai đều đã quen mặt nhau không cần phải làm vậy, nhưng nó vẫn xuất hiện ở nơi mà nó nên xuất hiện.

Mạc Tiểu Nghiêu đã để ý thấy nên mới tìm được chỗ ngồi chính xác. Cô nhắc nhở nam sinh nho nhã, sau đó anh ta mới kịp phản ứng, vội vàng đổi chỗ ngồi. Còn về phần nữ sinh Hiểu Văn kia vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu co rúm trên ghế, miệng lẩm bẩm gì đó không rõ, trông như thể bàng quan với mọi chuyện xung quanh.

"Tôi biết em là học sinh lớp này." Giáo viên vẫn giữ vẻ mặt ôn hòa, có vẻ như việc không vào sai lớp cũng không ngồi sai chỗ đã không chạm đến điểm mấu chốt của ông ta: "Tôi muốn biết là tại sao em không mặc đồng phục? Hôm nay là ngày bắt buộc mặc đồng phục, em dám vi phạm quy định, muốn bôi nhọ danh dự của lớp vào ngày cuối cùng à?"

Sắc mặt nam sinh lập tức trắng bệch, một giây sau cây thước tam giác đã giáng xuống người cậu ta.

"Rắc", xương bả vai gãy lìa khiến nam sinh rên lên một tiếng đau đớn, những giọt mồ hôi to như hạt đậu lăn dài trên trán, cậu ta vừa định lấy vũ khí ra để chống cự thì giáo viên đã lùi lại, không tiếp tục tấn công nữa.

"Một bài học nho nhỏ cho em đấy." Vẻ mặt tiếc nuối thoáng qua trên mặt giáo viên, có vẻ như ông ta rất bất mãn vì không thể biến học sinh thành một học sinh theo nghĩa khác.

"Bây giờ ra khỏi lớp học mau, đừng để tôi nhìn thấy em trong bộ dạng không mặc đồng phục nữa."

Vừa dứt lời, nam sinh nho nhã ôm bả vai hoảng hốt chạy ra khỏi phòng học, vừa lúc chạm mặt Mạc Tiểu Nghiêu vừa chụp ảnh xong đang định rời đi.

Mạc Tiểu Nghiêu:... Trông thảm thật đấy.

Còn ánh mắt nam sinh lại khá là phức tạp: "Cậu tìm thấy đồng phục ở đâu vậy?"

Chuyện này không có gì phải giấu giếm, Mạc Tiểu Nghiêu không ngại cho cậu ta biết: "Ký túc xá."

Nam sinh còn muốn hỏi thêm nhưng vừa liếc mắt thấy giáo viên đã bước ra ngoài, sau khi nhìn thấy ánh mắt đầy ẩn ý của ông ta, cậu ta không dám nán lại ở hành lang nữa, cũng không kịp cảm ơn Mạc Tiểu Nghiêu đã vội vàng chạy về hướng ngược lại.

Mạc Tiểu Nghiêu xoay người nở nụ cười ngoan ngoãn với giáo viên, sau đó quay đầu lại, xuyên qua lớp kính, cô thấy cô gái tên Hiểu Văn không mặc đồng phục ngồi ở vị trí chưa chắc đã chính xác kia vẫn duy trì tư thế đó.

Lông tóc không tổn hại chút nào.

Bình Luận (0)
Comment