Mạc Tiểu Nghiêu nheo mắt, xoay người rời đi, không có ý định tìm hiểu đến cùng. Thời buổi này, ai ở trên thuyền một thời gian dài mà chẳng có vài món trang bị đặc biệt. Hơn nữa nói không chừng đó còn là kỹ năng của người ta, nhìn chằm chằm cũng chẳng đến tay mình, cần gì phải lãng phí thời gian.
Cô dẫn theo đám bạn cùng phòng ngoan ngoãn của mình, men theo cầu thang đi xuống. Hiện tại điểm số chính xác của cô là 10 điểm, ngoài ra 10 điểm còn lại là của bức ảnh chung nhưng cụ thể có đúng hay không, trong lòng cô không chắc chắn lắm. Tóm lại vẫn phải thử thêm nhiều nhiệm vụ, hơn nữa phải nắm chắc, nếu không sau khi nhiệm vụ khởi động mà thất bại, điểm số sẽ không bao giờ lấy lại được.
Dù sao Mạc Tiểu Nghiêu tự nhận mình khá nhát gan, không có gan mang cuốn sổ lưu bút này đi tìm giáo viên sửa điểm. Cô cũng không chắc người rời đi vừa nãy là giáo viên Toán hay giáo viên chủ nhiệm, chỉ biết là không dễ chọc.
Lúc xuống đến tầng 1, Mạc Tiểu Nghiêu nghe thấy phía sau truyền đến tiếng bước chân dồn dập. Cô dừng bước, dựa vào bức tường ở chỗ chiếu nghỉ cầu thang, đề phòng bất cứ trường hợp bất ngờ nào có thể xảy ra.
Người đuổi theo là cô gái tên Hiểu Văn kia, sau khi nhìn thấy Mạc Tiểu Nghiêu chưa đi xa, trên mặt cô ta lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.
"Bạn học, tôi có thể đi cùng bạn không?"
Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng mở miệng: "Không thể."
Nữ sinh như không ngờ sẽ bị từ chối thẳng thừng như vậy, hơi nghẹn lời, sau đó lộ ra vẻ mặt đáng thương, hai tay vừa định chắp lại trước ngực thì phát hiện đối phương đã giương cung lắp tên, mũi tên nhắm thẳng vào mặt mình.
"Tôi khuyên cô tốt nhất đừng hành động thiếu suy nghĩ, bạn học." Giọng cảnh cáo của Mạc Tiểu Nghiêu rất nhỏ nhưng đủ để nữ sinh kia nghe rõ ràng: "Tôi không quan tâm vừa rồi cô đã dùng cách gì để thoát nạn, nhưng tốt nhất đừng có giở trò đó trước mặt tôi."
Mạc Tiểu Nghiêu kéo dây cung ra sau một chút: "Cô đoán xem, động tác hai tay nắm chặt của cô nhanh hơn hay là mũi tên của tôi nhanh hơn?"
Sắc mặt nữ sinh trở nên xấu xí, thấy Mạc Tiểu Nghiêu không phải người dễ bị qua mặt bèn vứt bỏ vẻ đáng thương giả tạo kia, thay vào đó là một biểu cảm khác.
"Cất vũ khí đi, tôi đảm bảo sẽ không động thủ với cô, đừng giả vờ nữa."
Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày, tay kéo cung vẫn vững như bàn thạch: "Tôi không có giả vờ."
"Thôi đi, tôi không tin là cô không nhìn ra." Nữ sinh như muốn chứng tỏ mình vô hại, bèn ngồi xuống bậc thang dựa người về sau, hai khuỷu tay đặt trên bậc thang cao hơn vài bậc.
Mạc Tiểu Nghiêu thích dò người khác nhưng không thích bị người khác dò, vẫn giả vờ như không hiểu ý của cô ta, nói thẳng: "Có chuyện thì nói thẳng, tôi ghét kiểu úp úp mở mở."
Hiểu Văn khinh thường bĩu môi: "Tôi không giả vờ nữa, cô còn giả vờ... Vừa rồi cô cũng nghe thấy rồi đấy, cuộc đối thoại của ông già kia với tên ngốc... Đe dọa, chạy lung tung vào lớp khác, xúi giục học sinh đánh giáo viên các kiểu."
Mạc Tiểu Nghiêu không hề thay đổi sắc mặt, lạnh nhạt nói: "Nghe thấy thì sao?"
Hiểu Văn duỗi thẳng chân, cả người trông như đang nằm trên cầu thang: "Cộng thêm việc không mặc đồng phục, ngồi sai chỗ, đều là những điều liên quan đến nội quy học sinh. Theo đó, đánh nhau cũng nằm trong phạm vi vi phạm nội quy, nếu cô muốn ở lại trường học này cả đời thì cứ tấn công tôi đi."
Mạc Tiểu Nghiêu buông thõng cánh tay, cổ tay khẽ run thu lại cung tên của mình, sau đó ngẩng đầu nhìn Hiểu Văn đang ở phía trên cầu thang: "Tội danh khiêu khích trước có khi còn nặng hơn đấy nhỉ? Hay là động tác vừa rồi của cô sẽ không bị xem là chủ động tấn công?"
"Đúng vậy, tôi chỉ muốn tự vệ, chứ không hề muốn làm gì cô." Dường như Hiểu Văn không ngại ngần tiết lộ kỹ năng của mình, lại giải thích: "Kỹ năng của tôi là kỹ năng phòng thủ, không có tính tấn công, là loại kỹ năng giảm cảm giác tồn tại nên giáo viên kia mới không chú ý đến tôi."
"Ồ." Mạc Tiểu Nghiêu thản nhiên đáp lại một tiếng, sắc mặt hơi hòa hoãn, trông như đã tin nhưng thực chất cô chẳng tin một chữ nào.
Hiểu Văn nhân cơ hội nói: "Chúng ta cùng hành động đi, ít nhất cũng có người hỗ trợ, được không? Tôi có thể giúp cô đấy."
Mạc Tiểu Nghiêu đánh giá cô ta từ trên xuống dưới, đột nhiên bật cười lùi về sau hai bước đến bên cạnh đoạn cầu thang cuối cùng, nghiêng người nói với Hiểu Văn: "Cô biết không? Trước khi Trái đất nổ tung, lúc tôi chơi game vào màn đấu đoàn, tôi ghét nhất là đứng cạnh thợ săn và đạo tặc."
Nói xong, cô xoay người bước nhanh xuống lầu, không nhảy xuống là vì cân nhắc đến điều lệ "không đuổi bắt, chạy nhảy trên hành lang và cầu thang", không muốn kinh động đến NPC giáo viên đáng sợ kia.
Còn về phần Hiểu Văn, muốn hiểu thì hiểu, không hiểu thì thôi, Mạc Tiểu Nghiêu không có ý định hợp tác với cô ta.
Lùi một vạn bước mà nói, kỹ năng của đối phương thực sự vô hại, là kiểu "có thể giảm bớt cảm giác tồn tại của bản thân khiến NPC bỏ qua", vậy thì ai ở cùng một khu vực với cô ta, người đó sẽ tương đối xui xẻo.
Giống như những gì cô vừa hỏi, thợ săn có thể giả chết, đạo tặc có thể tàng hình, họ làm như vậy sẽ khiến Boss mất mục tiêu, vậy thì thử nghĩ xem trong trường hợp không có tank, ai sẽ là người xui xẻo nhất?
Đương nhiên là người còn lại không thể giả chết cũng không thể tàng hình rồi.
Vừa rồi trong phòng học, nam sinh nho nhã kia đã thu hút toàn bộ hỏa lực của giáo viên, nữ sinh Hiểu Văn lại bình an vô sự. Mạc Tiểu Nghiêu tin rằng, nếu đầu óc cô có vấn đề mà đi hợp tác với cô ta, vậy thì người tiếp bước nam sinh kia chắc chắn là cô.
Cô bước nhanh ra khỏi tòa nhà dạy học, Mạc Tiểu Nghiêu đi trước, phía sau là năm bạn cùng phòng xếp thành một hàng đi theo. Hiểu Văn không đuổi theo, có lẽ cũng kiêng kị Mạc Tiểu Nghiêu, muốn tìm người khác không biết lai lịch của cô ta để lập nhóm.
Không đuổi theo là tốt rồi, Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, thật ra cô đã chuẩn bị sẵn sàng tìm một nơi vắng vẻ không có camera giám sát rồi thả "Con trai sương mù" ra. Dù sao thứ đó sẽ biến mất sau một phút, bất kể có g**t ch*t đối phương hay không, ít nhất cũng có thể phi tang chứng cứ, cho dù NPC giáo viên có đến thì cô cũng có thể chối bay chối biến.
Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy từ sau trận đoàn chiến hôm đó, trái tim cô càng ngày càng cứng rắn. Nếu là trước kia, cô sẽ không gây chuyện cũng sẽ không để phiền phức theo mình, nhưng giờ cô lại không ngần ngại nghĩ đến việc giải quyết phiền phức một cách triệt để như vậy.
Cũng không biết tiếp tục như vậy là tốt hay xấu, Mạc Tiểu Nghiêu xoắn não ba giây, quyết định mặc kệ nó.
Ở trong phòng học dây dưa mất một lúc, bây giờ đã là tám giờ rưỡi, Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu nhìn tòa nhà thí nghiệm cách đó không xa, quyết định đi trả sách trước. Làm như vậy có hai lợi ích, một là có thể giảm bớt gánh nặng cho cô, hai là phòng ngừa trường hợp bất trắc khiến sách bị mất.
Mạc Tiểu Nghiêu không chắc có ai làm như vậy hay không, nhỡ như có kẻ không hoàn thành nhiệm vụ mà còn không muốn để người khác hoàn thành thì sao?
Chuyện này không phải không có khả năng mà là rất có khả năng.
Dọc theo con đường lát đá, Mạc Tiểu Nghiêu đi khoảng một phút, từ tòa nhà dạy học đi đến tòa nhà thí nghiệm. Lúc đi ngang qua khoảng sân giữa hai tòa nhà, cô còn nhìn thấy một tấm băng rôn màu đỏ bay phấp phới, trên đó viết mấy chữ lớn.
[Khắc ghi nội quy nhà trường, văn minh tạm biệt mái trường thân yêu.
Ký tên: Ngày 12 tháng 6.]
Khóe miệng Mạc Tiểu Nghiêu giật giật, âm thầm ghi nhớ ngày tháng có khả năng cao là ngày hôm nay, sau đó bước vào tầng 1 của tòa nhà thí nghiệm. Cô đứng ở vị trí trung tâm, lợi dụng thị lực cực tốt của mình, nhìn lướt qua bảng hiệu treo ở hành lang hai bên.
Không có.
Lên tầng 2.
Sau đó Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy hơn hai mươi người đứng ở sảnh chính giữa hành lang hai bên, cũng chính là vị trí đối diện cầu thang.
Nhưng tất cả mọi người đều giữ im lặng, cho dù có nói chuyện cũng chỉ thì thầm với nhau, cố gắng giảm âm lượng xuống mức thấp nhất.
Trong lòng Mạc Tiểu Nghiêu hiểu ngay, chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó, nếu không một hai người thì chẳng sao, nhưng không có lý do gì nhiều người như vậy lại im lặng đến thế.
Nhìn thấy có người mới lên, hơn hai mươi người trong phòng đồng loạt quay đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, tỷ lệ đồng bộ này không hề kém cạnh với các bạn cùng phòng đáng yêu của cô.
Như thể đã bàn bạc từ trước, một nữ sinh tóc dài ngang vai đi về phía Mạc Tiểu Nghiêu, dừng lại cách cô hai đến ba bước chân, giữ một khoảng cách vừa phải không khiến người ta cảnh giác, nhỏ giọng hỏi: "Bạn học, bạn cũng đến trả sách à?"
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, cũng hạ thấp giọng: "Có vấn đề gì hả?"
Nữ sinh lập tức nở nụ cười thân thiện, tiến lên trước một bước, giơ tay vẽ một vòng tròn bao lấy tất cả mọi người: "Tất cả chúng tôi đều vậy. Bạn có thể cho chúng tôi xem tên sách bạn muốn trả không?"
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng sức chiến đấu của bản thân cùng với sức chiến đấu của tất cả mọi người ở đây, cộng thêm nội quy của thư viện, Mạc Tiểu Nghiêu lặng lẽ lấy ba cuốn sách của mình ra khỏi balo, cầm trên tay để bìa sách hướng ra ngoài cho mọi người xem.
Bảy điều kỳ bí trong trường học.
Những câu chuyện ma mị quanh ta.
Tình yêu ngọt ngào: Hẹn gặp lại ở giảng đường đại học.
Sau đó Mạc Tiểu Nghiêu thấy sắc mặt nữ sinh trước mặt thay đổi như thể đang diễn một cảnh thay mặt, vẻ mặt thân thiện lập tức biến mất, thay vào đó là sự thất vọng và thiếu kiên nhẫn.
"Lại thêm một kẻ vô dụng." Cô gái lẩm bẩm quay trở về nhóm của mình, hoàn toàn không để ý đến Mạc Tiểu Nghiêu, người bạn học mà cô ta vừa mới chào hỏi nhiệt tình.
Mạc Tiểu Nghiêu chớp mắt, khá là khó hiểu, không biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, tại sao cô chỉ đến muộn một chút mà đã bỏ lỡ nhiều thông tin như vậy?
Đang suy nghĩ, trước mắt đột nhiên xuất hiện một gương mặt quen thuộc kèm theo nụ cười vui mừng chân thành. Ngay sau đó anh ta nắm lấy tay Mạc Tiểu Nghiêu, kéo cô xuống cầu thang đi thẳng về phía sảnh chính tầng 1.
"Tiểu Nghiêu, cô mang đủ sách chưa?" Mặc dù đã rời khỏi thư viện nhưng giọng nói của Nhạc Âm vẫn rất nhỏ, trông khá lén lút so với vẻ ngoài hoạt bát thường ngày của anh ta.
Mạc Tiểu Nghiêu lặng lẽ nhét ba cuốn sách vào tay anh ta, lùi lại nửa bước đánh giá người trước mặt, sau đó phát hiện... Dường như chẳng khác gì so với lúc ở trên thuyền.
Cho nên, cô nên trêu chọc anh chàng này đã già từ hồi cấp ba hay là nên khen anh ta trẻ mãi không già đây?
"Đúng đúng, tôi cũng có ba cuốn, hai cuốn ở ký túc xá, một cuốn ở phòng học." Mặc dù Mạc Tiểu Nghiêu không nói nhưng Nhạc Âm đã quen với điều đó, vẫn tự lẩm bẩm một mình, tiện thể kể lại lý do tại sao những người kia lại vây quanh ở tầng hai.
"Trả sách phải tự mình đến chỗ quản lý tìm thẻ, mỗi cuốn sách chỉ có một lần thử, nếu tìm sai thì không thể trả lại. Mỗi lần trả sách thất bại sẽ bị đóng băng hai mươi phút, tính từ lần đầu tiên trả sách, nếu quá sáu mươi phút nhiệm vụ sẽ thất bại, cho dù có tiếp tục chờ đợi cũng vô ích."
Mạc Tiểu Nghiêu cảnh giác lùi lại hai bước: "... Rốt cuộc anh là ai?"
Nhạc Âm ngơ ngác: "... Hả?"
Mạc Tiểu Nghiêu: "Nói!"
Nhạc Âm: "Tôi là Nhạc Âm mà, sao vậy? Chẳng lẽ tôi của hồi cấp ba với bây giờ khác nhau nhiều lắm à? Tôi không nhớ có ai nói tôi xấu đi..."
Mạc Tiểu Nghiêu mím môi, tiến lên hai bước rút sách của mình từ tay Nhạc Âm: "Được rồi, bây giờ anh tin cậu là Nhạc Âm rồi. Nhưng mà, ai nói cho anh những điều vừa nãy?"
"À, là sếp Khương đấy. Tôi vừa gặp anh ấy, anh ấy đã hoàn thành nhiệm vụ này rồi nên đã tóm tắt lại cho tôi. Còn cách vượt qua cụ thể thì không nói, có lẽ hệ thống không cho phép tiết lộ."
Nói đến đây, Nhạc Âm gãi đầu, đột nhiên cười ngây ngô như thể nhớ ra điều gì đó.
"Cô vẫn chưa gặp anh ấy nhỉ? Tiểu Nghiêu, để tôi nói cho cô nghe, dáng vẻ của sếp Khương hồi cấp ba, haiz, thật sự không thể ngờ được là sau này anh ấy lại trở nên như vậy."
Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày, phải làm sao đây, đột nhiên cô rất muốn gặp Khương Yển.