Nhạc Âm cười hì hì, suy nghĩ quay trở về, kể lại cho Mạc Tiểu Nghiêu nghe những phân tích mà anh ta nhận được từ Khương Yển cộng thêm những quan sát của chính mình.
"Hình như là thế này, sau khi cô vào sẽ có một nhân viên quản lý đến hỏi sách, cô đưa sách cho đối phương xem, đối phương sẽ đưa cho cô một tấm thẻ ghi phạm vi, cô tự mình đi tìm thẻ sách rồi c*m v** là được."
Mạc Tiểu Nghiêu suy nghĩ một chút, cẩn thận hỏi: "Cách giải quyết của anh và Khương Yển chắc không giống nhau đâu nhỉ?"
Nhạc Âm sảng khoái thừa nhận: "Đúng vậy, tôi vừa mới nói rồi đấy, sếp Khương bảo hệ thống không cho phép tiết lộ cách vượt qua cụ thể nên anh ấy không nói cho tôi biết, chắc chắn là hai chúng tôi dùng cách khác nhau. Ơ? Hình như tôi có thể nói cho cô biết này..."
Mạc Tiểu Nghiêu "suỵt" một tiếng: "Có phải anh cứ thế mà đi tìm luôn không? Thấy cái nào thuận mắt thì lấy đại?"
Nhạc Âm kinh ngạc gật đầu lia lịa: "Đúng vậy, chẳng khó khăn gì cả, tôi dựa vào trực giác để lấy, sau đó đã hoàn thành."
Mạc Tiểu Nghiêu: "... Ha ha. Tôi biết ngay mà. Người siêu cấp may mắn như anh thì im lặng đi được không? Phương pháp của anh thuộc về năng lực bổ trợ, không thể sao chép nên hệ thống mới không cản anh nói cho người khác biết. Dù tất cả mọi người đều biết, ai có thể thật sự dựa vào trực giác giống như anh?"
Nói xong, Mạc Tiểu Nghiêu đánh giá Nhạc Âm từ trên xuống dưới, lúc này mới chú ý thấy anh ta đã mặc trang phục đầy đủ nhưng lại không có bạn cùng phòng đi theo như cô.
Quay đầu liếc năm cái đuôi nhỏ bám theo mình rồi nhìn Nhạc Âm một thân một mình, Mạc Tiểu Nghiêu cũng không vòng vo, hỏi thẳng: "Bạn cùng phòng của anh đâu? Đã thay đồng phục, sách cũng cầm rồi, không có khả năng chưa trở về ký túc xá."
Nhạc Âm chỉ vào hành lang bên ngoài tòa nhà thí nghiệm: "Đang chờ ở bên ngoài á. Quản lý thư viện ngại quá đông người ồn ào nên đuổi họ ra ngoài. Tôi đoán lát nữa cô lên đó cũng sẽ bị như vậy, không thấy người bên trên chẳng ai dẫn theo bạn cùng phòng hết à?"
Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, nhỏ giọng kể cho Nhạc Âm nghe một chút về cái bẫy mà cô gặp phải trước đó, bảo anh ta chú ý. Sau đó cô hỏi lớp của anh ta, biết được hai cô bạn cùng phòng khác của mình học cùng lớp với Nhạc Âm thì đuổi anh ta qua xin chữ ký của họ.
Xong xuôi, hai người hẹn gặp nhau ăn trưa ở căn tin, Nhạc Âm vội vàng đi về phía hành lang, đi tìm hội bạn cùng phòng của mình.
Mạc Tiểu Nghiêu nghĩ ngợi, cũng không vội vàng lên tầng hai mà tìm một chỗ trống trải, trước tiên lật xem qua một lượt ba quyển sách trong tay.
Nhạc Âm vừa nhắc rằng Khương Yển nói tốt nhất là xem thử trước khi trả sách, cô vốn cũng định làm như vậy, hành động vừa rồi của Nhạc Âm khiến niềm tin của cô càng thêm kiên định.
Mạc Tiểu Nghiêu suy đoán, cuốn "Bảy điều kỳ bí trong trường học" hẳn có liên quan đến nhiệm vụ thứ năm "Khám phá sự kiện tâm linh trong trường lần cuối: 30 điểm". Về phần có nên đi hết tất cả hay chỉ cần đến một nơi là được thì vẫn cần phải tìm kiếm thêm manh mối.
Hình như tác giả cuốn "Những câu chuyện ma mị quanh ta" là học sinh trường này, ghi chép lại những câu chuyện "ma" mà cậu ta nghe được hoặc tận mắt chứng kiến khi còn đi học. Những điều này đều được nói rõ trong lời tựa, không biết rốt cuộc trường học có dụng ý gì mà lại đưa cả những cuốn sách có nội dung như thế này vào thư viện.
Về phần cuốn "Tình yêu ngọt ngào: Hẹn gặp lại ở giảng đường đại học", Mạc Tiểu Nghiêu đọc lướt qua rất nhanh, cộng thêm trí nhớ siêu phàm, chưa tới vài phút đã nhớ được nội dung trong sách.
Câu chuyện kể về một mối tình lãng mạn truyền cảm hứng, hai học sinh yêu nhau, cùng nhau trải qua hai năm đẹp đẽ. Sau khi bước vào học kỳ hai lớp mười hai, hai người gặp mặt lần cuối cùng. Trong rừng cây nhỏ giữa ký túc xá nam nữ, hai người đã hẹn ước trong nửa năm này sẽ kìm nén nỗi nhớ nhung mà tập trung vào việc học, để gặp lại nhau trong khuôn viên trường đại học công lập Hoàng Gia ở Vương Thành.
Nhân tiện nói thêm, nhà gã Hề cũng ở Vương Thành.
Trong ba quyển sách, mỗi quyển kẹp ba tờ giấy, một tờ hóa đơn, hai tờ phiếu mua hàng, đều ghi rõ thời gian. Mạc Tiểu Nghiêu không vội vàng, cẩn thận suy nghĩ xem nội dung trên đó có liên quan gì đến những cuốn sách hay không.
Điều đầu tiên cô nghĩ đến là thời gian. Mọi người đều biết, thư viện mượn sách có quy định về thời hạn, phạm vi cụ thể thường do mỗi trường tự quyết định, từ vài ngày đến một tháng, thậm chí có thể gia hạn thêm.
Giả sử hóa đơn và phiếu mua hàng đều muộn hơn ngày mượn sách, như vậy sau khi biết được thời hạn trả sách, ít nhất có thể thu hẹp thời gian mượn sách. Tuy cô vẫn chưa biết phạm vi thẻ sách được phân chia dựa trên tiêu chí nào, nhưng có thêm thông tin vẫn tốt hơn.
Sau khi ghi nhớ nội dung trên các tờ giấy và những cuốn sách tương ứng, đồng thời xác nhận mình đã nhớ nội dung trong sách, Mạc Tiểu Nghiêu lại lên lầu, lần này cô để những người bạn cùng phòng ở lại dưới lầu.
"Đừng đi theo tôi, quản lý thư viện không thích đông người." Mạc Tiểu Nghiêu nói như vậy, các bạn cùng phòng bèn ngoan ngoãn đứng ở dưới lầu xếp thành một hàng, trông chẳng khác nào bị phạt đứng.
Số người ở tầng hai đã hơi thay đổi so với lần trước Mạc Tiểu Nghiêu đến, ít hơn vài người nhưng cũng nhiều hơn vài người, chắc là họ đi từ cầu thang hai bên hành lang nên cô mới không nhìn thấy. Cũng có thể là họ vừa mới từ thư viện đi ra, dù sao trên mặt một số người như đang viết ba chữ "thật xui xẻo".
Mạc Tiểu Nghiêu tránh đám đông đang tụ tập, đi về phía thư viện ở cuối hành lang. Sau khi bước vào trong, cô như bước vào một không gian khác, cảnh vật trước mắt tuyệt đối không phải thứ mà một thư viện trường học nhỏ bé có thể có được. Chưa nói đến số lượng sách khổng lồ, chỉ riêng kích thước căn phòng đã khác xa với những gì cô vừa nhìn thấy.
Giống như để tuân thủ quy định không được lên tiếng ồn ào trong thư viện, thậm chí hệ thống không giới thiệu quy tắc của thư viện mà hiển thị trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu dưới dạng văn bản.
[Nội quy thư viện trường trung học phổ thông Hoàng Gia
1. Cấm gây ồn ào. Việc có được coi là gây ồn ào hay không do quản lý thư viện quyết định.
2. Học sinh phải xuất trình thẻ học sinh khi vào thư viện, nếu không sẽ bị đuổi ra ngoài.
3. Thời hạn mượn sách là bảy ngày, quá hạn trả sẽ bị tính phí theo số ngày quá hạn.
4. Mỗi cuốn sách có thể được gia hạn tối đa ba ngày, sau đó phải đến tháng sau mới được phép mượn lại.
5. Làm hư hại sách phải bồi thường. Mức bồi thường do quản lý thư viện quyết định.]
Với năng lực hiện tại của Mạc Tiểu Nghiêu, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể ghi nhớ toàn bộ nội dung nhưng cô vẫn đọc kỹ hai lần, đảm bảo không bỏ sót những cái bẫy ẩn giấu trong đó.
Ví dụ như quy định về việc gây ồn ào do quản lý thư viện quyết định, điều này đồng nghĩa với việc NPC có toàn quyền quyết định. Vậy thì âm lượng bao nhiêu sẽ bị coi là ồn ào? Mạc Tiểu Nghiêu cho rằng, chỉ cần mở miệng nói chuyện chắc chắn sẽ bị coi là ồn ào, nếu không tại sao ngay cả hệ thống cũng im lặng?
Nếu như thế, gợi ý rất rõ ràng.
Vậy quản lý thư viện sẽ dùng cách nào để dụ người chơi lên tiếng? Trong thư viện vắng tanh thế này, cho dù là người thích nói chuyện cũng chưa chắc đã tự lẩm bẩm nhỉ?
Mạc Tiểu Nghiêu đoán hẳn là có thứ gì đó đang ẩn nấp ở một góc khuất nào đó, chờ người chơi đến gần nó sẽ bất ngờ nhảy ra hù dọa, khiến người chơi hét lên vì sợ hãi, từ đó thu được "bằng chứng" để buộc tội. Còn có cách khác nham hiểm hơn là sắp xếp người giả dạng hoặc chính NPC trong thư viện tìm cơ hội bắt chuyện với người chơi, chỉ cần người chơi trả lời...
Chậc chậc.
Không phải Mạc Tiểu Nghiêu suy bụng ta ra bụng người mà là không suy nghĩ theo hướng xấu thì sẽ tự hại mình, đây chính là màn chơi 4 sao, chỉ cần sơ sẩy một chút là sẽ game over ngay.
Chớp mắt một cái, đợi dòng chữ trước mặt biến mất, Mạc Tiểu Nghiêu đi thẳng đến quầy hình tròn bên phải cửa ra vào, cô không nói chuyện với NPC đứng bên trong mà khom lưng nhìn dòng chữ ghi chú quy trình trả sách được dán bên ngoài quầy.
[Quy trình trả sách
1. Mỗi lần được trả tối đa ba cuốn sách, tối thiểu một cuốn. Thời gian hoàn thành là sáu mươi phút.
2. Sau khi giao sách cho quản lý thì nhận thông tin sách, đến khu vực thẻ để tìm thẻ mượn sách tương ứng.
3. Số lần được tìm kiếm thẻ tương ứng với số lượng sách muốn trả.
4. Chọn sai thẻ sẽ bị đuổi khỏi thư viện trong hai mươi phút, đồng thời mất một lần cơ hội trả sách.
5. Thẻ sai có thể tạm thời mang ra khỏi thư viện nhưng không được mang ra khỏi tòa nhà thí nghiệm, thẻ sẽ tự động biến mất sau sáu mươi phút.
6. Học sinh phải giúp đỡ lẫn nhau, có thể nhờ bạn bè trả sách hộ.
7. Mỗi cuốn sách chỉ có một thẻ mượn sách duy nhất, không có thẻ sẽ không thể trả sách.]
Trình tự có vẻ không phức tạp, cũng giống như những gì Nhạc Âm nói, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn đồng hồ, trầm ngâm một lát sau đó mới đứng thẳng dậy đi đến phía đối diện của quầy, nhẹ nhàng đặt ba cuốn sách lên quầy rồi đẩy về phía trước.
Quản lý thư viện là một ông lão, nhìn qua ít nhất cũng đã ngoài sáu mươi tuổi, đeo một chiếc kính lão tròn gọng đen, ánh mắt đờ đẫn nhìn về phía trước.
Khoảnh khắc cuốn sách được đặt lên quầy, ông lão như được kích hoạt, cả người trở nên linh hoạt hẳn, ông ta nhìn lướt qua tên từng cuốn sách sau đó chậm rãi lên tiếng: "Linh dị, tình yêu, hiện thực, tìm ở ba khu vực đó đi."
Mạc Tiểu Nghiêu mím môi gật đầu, nhìn theo hướng tay ông lão thấy bốn chiếc giá sách cao khoảng mét rưỡi, rộng một mét. Mỗi giá sách có năm tầng, mỗi tầng có năm cái hộp, bên trong mỗi hộp là rất nhiều thẻ mượn sách.
Quản lý thư viện đã cho cô biết phân loại nhưng nếu không có manh mối nào khác, muốn tìm được một chiếc thẻ trong số này chẳng khác nào mò kim đáy bể.
Mạc Tiểu Nghiêu đi đến trước giá sách, tìm tất cả hộp có ghi nhãn linh dị, tình yêu, hiện thực nhưng không vội vàng mở ra mà cẩn thận quan sát bên ngoài.
Phía dưới mỗi hộp đều được đánh số từ một đến hai. Trên hộp cũng có nhưng là sự kết hợp giữa chữ cái và số.
Nhìn qua thì có vẻ như chúng không hề liên quan đến nhau, giống như có đứa trẻ nào nghịch ngợm đã lấy hết hộp ra, xáo trộn vị trí rồi nhét lại như cũ.
Mạc Tiểu Nghiêu khoanh tay đứng trước giá sách, ngón trỏ tay phải vô thức gõ nhẹ lên cánh tay trái, ba phút sau cô đưa ra kết luận.
Ma trận 5x5.
Sau đó, Mạc Tiểu Nghiêu bắt đầu hành động, đầu tiên là sắp xếp lại các con số trên giá sách trong đầu, sau đó chuyển đổi các chữ cái trên hộp thành số, đối chiếu với số trên giá sách, xác định vị trí mới của chúng.
Tiếp theo, mọi việc trở nên đơn giản hơn nhiều.
Dựa vào thời gian trên mấy tờ phiếu kẹp trong sách, thời gian trên dòng chữ ở sảnh chính cộng thêm thời hạn mượn sách, Mạc Tiểu Nghiêu loại trừ khả năng trả sách trễ hạn. Sau đó dựa theo công thức của ma trận 5x5, cô tìm thấy điểm trung tâm, mở hộp dán nhãn linh dị ở góc trên bên trái, bên trong là rất nhiều thẻ mượn sách được sắp xếp gọn gàng.
Mạc Tiểu Nghiêu thở phào nhẹ nhõm, đầu ngón tay lướt nhanh trên những chiếc thẻ được sắp xếp theo thứ tự.
Vài giây sau, cô dừng lại trên một chiếc thẻ nằm ở vị trí hai phần ba của hộp.
Hai ngón tay kẹp lấy chiếc thẻ, Mạc Tiểu Nghiêu khẽ cong môi, hài lòng nhìn tên sách lộ ra trên tấm thẻ: Bảy điều kỳ bí trong trường học.