Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 122

Theo cách tương tự, Mạc Tiểu Nghiêu nhanh chóng tìm thấy thẻ mượn của cuốn "Những câu chuyện ma mị quanh ta", điều thú vị là cuốn sách này lại được xếp vào phân loại "hiện thực".

Khá bất ngờ, phải chăng những câu chuyện được ghi trong đó đều có thật? Và có lẽ những nhân vật trong đó vẫn đang lang thang đâu đó trong trường học này?

Ừm... Rất có thể mấy cô bạn cùng phòng đáng yêu của cô là một trong số đó.

Không biết sách của những người khác sẽ như thế nào, lúc nãy cô quên hỏi Nhạc Âm, nếu tên sách của mọi người khác nhau thì nội dung có khác nhau không? Nếu chỉ đưa ra gợi ý cho mỗi mình cô thì có vẻ không công bằng lắm.

Mạc Tiểu Nghiêu chợt nghĩ, bìa sách có thể khác nhau nhưng nội dung bên trong chưa chắc đã khác. Với năng lực của hệ thống, nó hoàn toàn có thể căn cứ vào tình hình của bạn cùng phòng mỗi người để tạo ra ba cuốn sách khác nhau, như vậy có thể truyền tải manh mối nhiệm vụ đến tất cả mọi người.

Cô vừa nghĩ vừa đưa tay kéo hộp thứ ba, nơi cất giữ thẻ mượn sách của cuốn "Tình yêu ngọt ngào: Hẹn gặp lại ở giảng đường đại học".

Song lần này Mạc Tiểu Nghiêu không tìm thấy thứ mình muốn, thẻ sách số hiệu NO36578 không còn ở vị trí cũ.

Để chắc chắn mình không bỏ sót hoặc nhớ nhầm vị trí,, Mạc Tiểu Nghiêu kiểm tra kỹ lưỡng những chiếc thẻ ở trước và sau vị trí đó, tất cả đều ở đúng vị trí, chỉ thiếu mỗi chiếc thẻ của cô.

Chẳng lẽ cô tính sai rồi? Không đúng! Là bị người khác lấy mất rồi!

Nghĩ đến khả năng này, sắc mặt Mạc Tiểu Nghiêu tối sầm, cô lặng lẽ đóng hộp lại, cầm hai chiếc thẻ đã tìm được quay trở lại quầy.

Mạc Tiểu Nghiêu chưa bao giờ cho rằng mình là người thông minh duy nhất, những gì cô nghĩ đến thì người khác cũng có thể nghĩ đến. Bởi vậy, việc có hơn hai mươi người không muốn rời khỏi sảnh chính ở tầng hai cũng là điều dễ hiểu.

Chắc chắn trong số họ có người không tìm ra quy luật, muốn chờ hai mươi phút để thử lại. Còn một số người giống như cô, tuy đã tìm ra quy luật nhưng thẻ mượn sách đã bị người khác lấy mất, coi như thẻ bài để mặc cả, chờ đợi giao dịch.

Mạc Tiểu Nghiêu lấy túi sách trước đó đã gửi ở quầy, đặt thẻ mượn sách của "Bảy điều kỳ bí trong trường học" và "Những câu chuyện ma mị quanh ta" vào túi, sau đó đưa cho người quản lý, ra hiệu muốn trả hai cuốn sách này trước.

Cuốn "Tình yêu ngọt ngào: Hẹn gặp lại tại giảng đường đại học" được cô cất vào lại túi cùng với một tấm thẻ mượn sách bất kỳ.

Quản lý thư viện nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, ánh mắt sau cặp kính lóe lên tia sáng kỳ dị: "Trò chắc chắn muốn dùng lần đầu tiên để trả hai cuốn sách này, giữ lại một cuốn và một thẻ mượn khác?"

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu.

Quản lý thư viện không kiên nhẫn vỗ bàn phát ra tiếng "rầm rầm": "Nói chuyện! Tôi đang hỏi trò đấy!"

Mạc Tiểu Nghiêu ngẩng đầu nhìn ông ta, đưa tay chỉ cổ họng của mình, vừa lắc đầu vừa xua tay ý bảo mình không thể nói.

Quản lý thư viện ném hai quyển sách vừa nhận lên quầy, biểu cảm kinh điển của nhân viên phục vụ nhà hàng quốc doanh vào những năm 70, 80.

"Trò không nói lời nào thì coi như không trả sách, trò xem rồi xử lý đi."

Mạc Tiểu Nghiêu nhíu mày, giơ tay lấy lại hai quyển sách rồi nhét vào trong cặp, xong việc cô lấy văn phòng phẩm đã nhét trong cặp ra, cầm bút lên viết “xoẹt xoẹt” mấy dòng chữ trên giấy.

Sau đó cô cầm tờ giấy, không đưa cho quản lý mà xoay người đi ra ngoài.

Người quản lý không nhịn được cơn tức, gọi Mạc Tiểu Nghiêu từ phía sau: "Này! Trò đi đâu vậy? Thật sự không trả sách nữa à?"

Mạc Tiểu Nghiêu dừng bước, xoay người lật tờ giấy trong tay lại để cho mặt có chữ hướng về phía quản lý thư viện, còn giơ ngón tay ra chỉ, sợ đối phương không nhìn rõ.

[Em đi tìm hiệu trưởng, hỏi xem tại sao không nói chuyện thì không thể trả sách.]

Sắc mặt quản lý thư viện lập tức thay đổi, trong vẻ kinh ngạc xen lẫn tức giận, như thể không ngờ mình còn gặp được loại học sinh như vậy.

Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày nhìn ông cụ, dù sao cũng không phải lần đầu tiên cô làm loại chuyện báo cáo này, rất có kinh nghiệm nhé.

Hơn nữa người này không giống với người thầy cầm thước kẻ trước đó. Khi đó là nam sinh cao to vi phạm quy định trước, giáo viên ra tay giết người sau, chẳng có gì sai cả.

Còn quản lý thư viện này ỷ vào độ tự do cao của màn chơi 4 sao, đi lại bên bờ vực quy tắc để đào hố cho người chơi, dụ dỗ đối phương mắc bẫy rồi nhân cơ hội gây khó dễ, tiến hành giết người trong quy tắc.

Đáng tiếc Mạc Tiểu Nghiêu không mắc lừa, thậm chí còn phản công.

Đương nhiên người quản lý không thể để Mạc Tiểu Nghiêu đi gặp hiệu trưởng được, cho dù cô có thể không tìm được. Tuy nhiên chỉ cần tồn tại một khả năng, ông ta tuyệt đối không cho phép chuyện này xảy ra.

Hướng dẫn viên du lịch ở thị trấn suối nước nóng bị người của thế giới khác khiếu nại hai lần hơn nữa còn thành công, chuyện này đã thành tin tức lên cả top tìm kiếm. Cô ả đó đúng là xui xẻo, gần đây chỉ dám ở nhà không dám ra khỏi cửa.

Vốn dĩ tịch thu đồ lưu niệm do người của thế giới khác mua là quy tắc cho phép, cô ta xui xẻo bị ép thốt ra lời “ép mua” không được nói.

Thị trấn suối nước nóng là khu du lịch nổi tiếng, câu đó của cô ta không chỉ nhắm vào những du khách ở thế giới khác mà sau khi bị lộ ra còn gây nên làn sóng phản đối dữ dội, cuối cùng bị thu hồi giấy phép hướng dẫn viên du lịch.

Kết quả lại xui xẻo gặp phải đúng nhóm người đó, còn chưa xác nhận khách đã nói ra câu càng vi phạm quy định hơn, dẫn đến hậu quả nghiêm trọng hiện tại.

Quản lý thư viện tự nhủ mình không ngu ngốc như hướng dẫn viên du lịch, trong chuyện đào hố cho người của thế giới khác, ông ta vẫn làm rất bí mật, không phải cứ đến là hại mà là tùy tâm trạng chọn ngẫu nhiên. Ai ngờ hôm nay vừa chọn đại người thứ ba đã gặp phải kẻ khó chơi, ông ta phải thay đổi sách lược, ít nhất không thể để cho cô nàng này đi khiếu nại được.

"Này này này, đừng đi, đừng đi."

Quản lý thư viện cười rạng rỡ, từ bên trong quầy hình tròn đi vòng ra đến gần Mạc Tiểu Nghiêu hơn, chìa hai tay về phía cô, dáng vẻ cúi đầu khom lưng ân cần khác hẳn khi nãy.

"Đưa hai quyển sách đó cho tôi đi, phù hợp quy định đương nhiên có thể trả, vừa rồi tôi trêu trò thôi, em học trò này, sao trò lại coi là thật chứ?"

Nhìn khuôn mặt béo nọng kia, Mạc Tiểu Nghiêu thầm oán hai câu, ngoài mặt vẫn duy trì hình tượng học sinh ngoan ngoãn, cười tủm tỉm đưa hai quyển sách ra đặt vào hai tay sắp chạm đến mũi mình của người quản lý.

Động tác của đối phương rất nhanh, cụ thể làm gì Mạc Tiểu Nghiêu không nhìn rõ, đợi đến khi hai quyển sách biến mất trên tay người quản lý, cô mới nhớ ra nên lấy thẻ học sinh ra xem thử.

Nhạc Âm đã nói với cô, sau khi hoàn thành nhiệm vụ này, điểm sẽ hiển thị trên thẻ học sinh, bên trong sẽ có thêm một dòng giải thích về tiến độ của nhiệm vụ.

Quả nhiên, lúc này trên thẻ học sinh của Mạc Tiểu Nghiêu có thêm một dòng thuyết minh nhiệm vụ, cộng thêm thanh tiến độ giống như trong sổ lưu bút.

[Nhiệm vụ 4: Trả sách đã mượn ở thư viện: 15 điểm

10/15]

Thiếu hai quyển sách, cặp lập tức nhẹ hẳn, lòng Mạc Tiểu Nghiêu cũng vậy. Cô cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, đã lãng phí ba mươi phút trong thư viện, đến lúc ra ngoài chờ lần làm lạnh tiếp theo của nhiệm vụ rồi.

Quan trọng nhất là phải tìm xem rốt cuộc tên ngốc nào không biết giải đề, lấy mất thẻ của mình. Chắc là không phải những người ban nãy, lúc cô gái kia đến tìm mình, họ đã tranh thủ xem xong tên ba quyển sách rồi.

Lúc đó nếu có người cầm nhầm thẻ nhất định sẽ nói thẳng, nhờ cô giúp tìm thẻ chứ không phải im thin thít chờ cô hành động trước.

Đừng quên, làm nhiệm vụ này có giới hạn thời gian, muốn núp lùm chờ đến cuối cùng là rất không thực tế, khả năng cao nhất không phải là chờ đến khi có người đổi thẻ mà là mọi người đều không tìm thấy, không ai hoàn thành nhiệm vụ.

Mạc Tiểu Nghiêu vừa nghĩ vừa bước ra khỏi thư viện, trở về hành lang tầng hai tòa nhà thí nghiệm. Cô theo bản năng ngoái đầu nhìn về phía sau, phát hiện cảnh vật trong phòng lại biến thành thư viện bình thường chỉ có hai phòng lớn nhỏ lúc trước. Những cuốn sách đồ sộ và quản lý thư viện vừa rồi đã biến mất không còn dấu vết như ảo giác.

Dù trong lòng cảm thấy ông lão kia không đơn giản, e là thuộc loại NPC có chỉ số thông minh cao, còn là kiểu ghét bỏ sự giao thoa giữa thế giới khác với thế giới của họ nhưng tạm thời Mạc Tiểu Nghiêu không có tâm trạng tìm hiểu thêm bí mật.

Cô bước nhanh đến sảnh, liếc nhìn mọi người đang ngồi hoặc đứng, nhắm mắt nghỉ ngơi hoặc tụ tập trao đổi thông tin, giết thời gian chờ hết thời gian làm lạnh.

"Ai có thẻ mượn sách Tình yêu ngọt ngào: Hẹn gặp lại ở giảng đường đại học không?"

Có người khựng lại, liếc nhìn cô rồi lại tiếp tục việc của mình, đây là kiểu người đã nắm chắc trong lòng.

Có người thì lén lút lấy từ trong túi áo hoặc cặp sách ra một tấm thẻ, vội vàng xem qua rồi cất đi, đây là kiểu không nhớ nổi mình đã lấy thẻ gì, nói đúng hơn là nhớ nhưng phải kiểm tra cho chắc ăn.

Hai loại người này chiếm hơn 95% số người trong phòng, còn lại vài người không động đậy, thậm chí còn không thèm nhìn, chắc chắn không phải người Mạc Tiểu Nghiêu muốn tìm.

Vì vậy khi không nhận được hồi âm, Mạc Tiểu Nghiêu đành phải hỏi lại lần nữa, đồng thời chú ý giữ âm lượng trong khoảng ba lăm đến bốn mươi đề-xi-ben, tránh rước họa vào thân.

Tuy hệ thống không quy định âm lượng ở đây, mọi người đều đang nói chuyện chứng tỏ ra khỏi thư viện là có thể giao tiếp, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu chắc chắn một điều, nếu nói chuyện quá to rất có thể sẽ rơi vào bẫy.

Chỉ cần có khả năng này, cô tuyệt đối sẽ không tùy tiện nói to.

"Ai có thẻ mượn sách Tình yêu ngọt ngào: Hẹn gặp lại ở giảng đường đại học không?" Mạc Tiểu Nghiêu vừa hỏi lại vừa nhìn khắp phòng, ánh mắt dần tập trung vào một nam sinh có vẻ rất căng thẳng.

Mạc Tiểu Nghiêu đi tới nhìn thẳng vào mắt nam sinh cao ngang ngửa mình, lạnh lùng hỏi: "Bạn học, thẻ mượn sách của tôi đang ở chỗ cậu đúng không? Nếu đúng, làm ơn trả lại cho tôi, cảm ơn."

Nam sinh hai má đầy mụn trứng cá "lùi soạt soạt" về phía sau mấy bước như thể Mạc Tiểu Nghiêu là quái vật, dựa lưng vào tường cảnh giác nhìn cô.

"Tôi có, thì sao? Cô muốn thì lấy thẻ sách của cô ra đổi."

"Ồ? Thẻ sách của cậu là gì?" Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh đi đến bên cạnh nam sinh: "Sách gì, nói tôi nghe thử xem?"

Nam sinh đeo cặp sách lấy ra ba quyển sách: "Ba quyển này, cô đưa hết đi, tôi sẽ trả thẻ cho."

Mạc Tiểu Nghiêu cười khẩy: "Ba đổi một? Nghĩ hay quá nhỉ? Tôi đây chỉ có một cái, cậu đổi không? Không đổi thì thôi, dù sao tôi cũng đã có 10 điểm, 5 điểm còn lại không quan trọng lắm."

"Đổi hay không? Cho tôi câu trả lời dứt khoát trước khi đếm ngược kết thúc!"

"Ba!"

"Hai!"

"…"

"Khoan đã! Tôi đổi!"

Bình Luận (0)
Comment