Để các bạn cùng phòng ở lại bên ngoài căn tin, Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển cùng nhau đi vào, giờ này chưa tới bữa nên trong căn tin không một bóng người, ngay cả NPC cũng không thấy đâu.
Hai người nhìn quanh, trong phòng bày rất nhiều bàn ghế dài, tuy không sáng sủa sạch sẽ cho lắm nhưng cũng không có gì quá bẩn.
Bên quầy bán thức ăn không phải là những khay inox hình chữ nhật như thường thấy mà là những chiếc hũ sành màu đen được đậy kín nắp, không biết bên trong là thứ gì.
"Anh nghĩ là cái gì?" Mạc Tiểu Nghiêu tò mò quan sát, không dám manh động.
"Còn có thể là gì nữa, thịt người chứ sao. Căn tin, nhà bếp gì đó, không phải đều là món ăn liên quan đến thịt người à?" Khương Yển không tới gần mà đánh giá xung quanh: "Theo tin tức tôi nhận được, một trong bảy sự kiện bí ẩn của trường là nhà bếp, phải vào tận trong bếp mới tìm hiểu được, cô biết bếp ở đâu không?"
Mạc Tiểu Nghiêu rời mắt khỏi dãy hũ sành màu đen, nhìn Khương Yển tóc xoăn: "Có một vị lãnh tụ vĩ đại đã từng nói rằng, những câu hỏi có thể khiến bạn mất mạng thường là những câu hỏi hay."
Khương Yển nhíu mày: "... Lãnh tụ nào thế?"
Mạc Tiểu Nghiêu nghiêm túc đáp: "Thủ lĩnh tiền nhiệm của bộ lạc, tù trưởng Vol'jin... À, tôi quên mất, anh là sếp tổng bận trăm công nghìn việc, không chơi World of Warcraft."
Khương Yển: "... Được rồi, để tôi tự đi tìm."
Thực ra bếp nằm ngay bên cạnh quầy bán thức ăn, chỉ cần đẩy cửa đi vào, nhìn quanh một chút là thấy ngay.
"Bây giờ vào có tác dụng gì không?" Mạc Tiểu Nghiêu nhớ lại miêu tả trong sách: "Không phải nói là phải vào lúc hai giờ hai mươi hai phút sáng mới có thể gặp được vị đầu bếp bí ẩn kia sao... Hay là chờ Nhạc Âm tới rồi cùng vào?"
Khương Yển đẩy cửa không khóa, quay đầu nói: "Vào trước đã. Tôi nghi ngờ từ lúc chúng ta bước vào căn tin thì đã bước vào không gian đặc biệt rồi."
Không có lý nào chỉ có hai người họ muốn tới căn tin xem, trong khi những người khác đều tránh xa, có lẽ họ đã bắt đầu nhiệm vụ từ lúc bước vào đây rồi.
Mạc Tiểu Nghiêu cũng nghĩ tới điều này nhưng cô vẫn đi tới cửa kiểm tra một lần, sau khi nhận được thông báo "Nhiệm vụ đang thực hiện, chưa hoàn thành không thể rời đi" của hệ thống, lúc này cô mới quay người đi theo Khương Yển bước vào cửa phụ
Năm giờ chiều nay họ phải chụp ảnh tốt nghiệp rồi rời khỏi đây, cho nên nhiệm vụ được đưa ra là "Khám phá sự kiện tâm linh trong trường lần cuối" cũng không yêu cầu họ phải tìm ra chân tướng, về lý thuyết chỉ cần tới được đây sau đó sống sót trở ra là coi như hoàn thành rồi.
Ừm, về lý thuyết là vậy...
Đẩy cửa bước vào bếp, hai người lập tức cảm thấy ớn lạnh, như thể có thứ gì đó bám vào lưng rồi bò dần lên từ xương cụt.
Ánh sáng trong bếp không tốt lắm nhưng cũng không đến nỗi tối om, chỉ hơi âm u khiến người ta khó tránh khỏi cảm thấy ngột ngạt.
Đối diện cửa là một dãy kệ gỗ dựa vào tường, trên đó bày la liệt những chiếc lọ thủy tinh trong suốt, bên trong ngâm đủ loại rễ cây kỳ quái, xác côn trùng, còn có cả những miếng thịt vụn không rõ là thứ gì, khiến nhà bếp trông như phòng bào chế độc dược.
Bên phải dãy kệ gỗ là bàn bếp, có nồi có bếp, có dao có xẻng chiên, có thớt, còn có cả bồn rửa... Đương nhiên, không thể thiếu người đầu bếp đang đứng sau bếp.
Thực ra từ lúc Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu bước vào, họ đã ngửi thấy một mùi hương thoang thoảng, còn có tiếng hát ngắt quãng, dường như tâm trạng của người nấu ăn rất tốt.
Đầu bếp bị che khuất phía sau tấm màn treo nửa vời, không nhìn rõ mặt mũi nhưng nhìn từ phần bếp và vòng eo lộ ra ngoài, có thể thấy đây là một người béo. Ông ta mặc tạp dề dính đầy dầu mỡ, bụng phình ra, còn to hơn cả phụ nữ mang thai mười tháng.
Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu bước vào không hề nhẹ chân, cộng thêm tiếng mở cửa, trừ khi người trong phòng điếc, nếu không sẽ chẳng lý do gì mà không nghe thấy. Nhưng ông ta vẫn tiếp tục ngân nga bài hát và nấu ăn, không có ý định tiếp đón khách.
Theo như miêu tả trong sách, khi học sinh bước vào nhà bếp của căn tin lúc hai giờ hai mươi hai phút sáng sẽ có xác suất gặp được người đầu bếp bí ẩn chưa từng xuất hiện, chỉ cần hoàn thành thử thách của ông ta là có thể nhận được một bát canh bí ẩn.
Tương truyền, bát canh kia có công hiệu thần kỳ nhưng cụ thể ra sao thì đoạn miêu tả đã bị mực đen che mất, không nhìn thấy gì cả. Tương tự, những miêu tả về người đầu bếp và cả thử thách của ông ta cũng đều bị che mất.
Lúc đó Mạc Tiểu Nghiêu còn lấy sách ra soi dưới ánh sáng, xác định trước đó trên trang sách có chữ nhưng hoàn toàn không nhìn ra được. Chắc là không muốn để người chơi lợi dụng lỗ hổng, đầu cơ trục lợi.
Tình cảnh lúc này khiến Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển không dám hành động thiếu suy nghĩ, hai người nhìn nhau, cùng đi tới trước bàn bếp, im lặng đứng đó chờ người đầu bếp lên tiếng.
Kiên nhẫn là đức tính tốt nhưng hiển nhiên người đầu bếp không có. Chưa đầy một phút sau, ông ta cầm muôi, giơ tay vén màn che lên để lộ ra gương mặt bí ẩn trong truyền thuyết.
Đúng là một người béo, hơn nữa còn là một người béo đầu đội mũ đầu bếp, cười tủm tỉm hỏi: "Chào mừng đến với căn tin của tôi, hai đứa muốn ăn gì nào?"
Mạc Tiểu Nghiêu không cảm nhận được chút nguy hiểm nào từ người đầu bếp béo này, ông ta giống như những người đầu bếp trong căn tin trường học bình thường, niềm nở chào đón học sinh tới ăn cơm.
"Có canh không ạ?" Khương Yển lên tiếng, nhìn quanh một lượt, chủ động đi tới chỗ khác bê hai cái ghế lại đưa một cái cho Mạc Tiểu Nghiêu, một cái để dành cho mình, sau đó ngồi xuống đối diện bàn bếp: "Món canh sở trường nhất của chú ấy."
"Hai đứa tới đúng lúc lắm." Người đầu bếp lấy từ dưới gầm bàn lên năm cái bát với năm màu sắc khác nhau, xếp thành hàng ngang trên bàn: "Tôi vừa chuẩn bị nguyên liệu xong, sắp nấu canh đây, hai đứa đợi một chút nhé."
Nói xong cũng không đợi Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển trả lời, ông ta buông màn che rồi cúi người xuống, tiếng hát kỳ quái lại vang lên, bắt đầu chuẩn bị món canh sở trường cho hai vị khách.
Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển nhanh chóng trao đổi ánh mắt, hai người ăn ý không nói gì, ngoan ngoãn ngồi trên ghế chờ canh.
Thực ra sau khi cân nhắc, họ cảm thấy sự kiện bí ẩn ở căn tin là an toàn nhất, cùng lắm là phải uống canh thịt người nhưng chỉ cần gia vị không phải là mình thì ra ngoài nôn hết là xong...
So với bàn tay thò ra từ bồn cầu, dấu chân máu trên cầu thang, mô hình giải phẫu trong phòng thí nghiệm sinh học hay cái xích đu dưới gốc cây hòe - chỉ nghe thôi đã thấy nguy hiểm, nhà bếp an toàn hơn nhiều.
Hơn nữa, chưa chắc đã là canh thịt người.
Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển ngồi xuống, thông qua khe hở giữa màn che và bàn bếp, họ có thể nhìn thấy từng bước làm canh của người đầu bếp.
Động tác của ông ta rất nhanh, kỹ thuật dùng dao cũng rất tốt, củ khoai tây to bằng đầu trẻ con nhanh chóng được cắt thành từng sợi đều tăm tắp.
Sau khi sơ chế xong nguyên liệu, người đầu bếp cúi người xuống lấy từ gầm bàn lên một miếng thịt lớn, đổi sang con dao khác sắc bén hơn, vừa thái thịt vừa ngân nga bài hát.
Nhìn hình dạng và màu sắc của miếng thịt, Mạc Tiểu Nghiêu đoán đây là thịt động vật có vú, bởi vì màu sắc của nó thiên về màu đỏ, còn thịt gia cầm, cá, sò... thường có màu trắng.
Đây chính là cách gọi thịt đỏ và thịt trắng trong dân gian.
Mà con người cũng là động vật có vú... Hiển nhiên cũng có chất myoglobin này.
Nhìn miếng thịt được chia thành từng phần nhỏ trên bàn, nếu lát nữa cho hết vào một nồi nấu, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy không cần chọn cứ nhắm mắt lấy đại một bát là được, dù sao cũng là cùng một miếng thịt, còn chê gì nữa.
Cũng may người đầu bếp không làm vậy, ông ta không dùng đến cái nồi đang bốc hơi trên bếp mà giống như làm ảo thuật, lại lôi từ dưới gầm bàn lên năm cái nồi nhỏ thường dùng để nấu hoành thánh hay mì gói buổi sáng, sau đó đặt lên bếp nhỏ.
Nhóm lửa đun nước xong, đầu bếp cho nguyên liệu theo thứ tự thực đơn của mình, lần lượt ném vào năm cái nồi nhỏ. Tốc độ của ông ta rất nhanh, cho dù Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển gần như không chớp mắt nhìn chằm chằm cũng không thể nào theo kịp.
Cứ như hai kẻ gà mờ xem cao thủ so chiêu, còn chưa kịp nhìn rõ chiêu thức thì người ta đã đánh xong rồi. Nếu tốc độ của đầu bếp này không phải do hệ thống cộng thêm thì tức là ông ta đã làm động tác này quá nhiều lần, đã đạt tới cảnh giới cao thủ đỉnh cao, người thường không thể xem thấu.
"Chỉ cần nấu năm phút nữa là canh sẽ chín, khi múc vào bát xong, mười phút sau sẽ nguội."
Đầu bếp dùng chiếc tạp dề bẩn thỉu quấn trên người lau tay, giọng nói không cao không thấp, vừa vặn dễ nghe vào tai.
"Mà canh nguội không những mất hết tác dụng mà còn trở nên rất khó uống, chỉ có thể đổ đi. Một khi đã đổ canh tức là lãng phí thời gian và công sức của tôi, cũng chà đạp tay nghề của tôi, tôi sẽ rất tức giận. Tôi mà tức giận sẽ muốn thêm chút nguyên liệu tươi vào tủ lạnh."
Nói đến đây, lần đầu tiên đầu bếp để lộ nụ cười đầy ác ý, ánh mắt không kiêng dè gì đánh giá Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu, cứ như họ không phải hai con người mà là cải thảo và cà chua bày trên sạp ngoài chợ, mặc cho khách hàng đến mua tùy ý lựa chọn.
"Đương nhiên, trong năm bát canh chỉ có một bát có ma lực, còn có một bát là canh bình thường, ba bát còn lại chính là đồng loại của hai đứa."
Đầu bếp lau khô tay, lại cầm dao lên tiếp tục dùng tạp dề lau dao.
"Bất kể lát nữa hai đứa chọn bát nào đều phải uống hết. Chỉ cần uống hết, tôi sẽ thả hai đứa đi, mặc kệ rốt cuộc hai đứa đã uống cái gì. Tôi nói như vậy hai đứa hiểu không?"
Khương Yển và Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu, điều này có gì mà không hiểu, bất kể bên trong có bỏ thêm nguyên liệu gì, chỉ cần uống hết là được. Điều này cũng gần giống với kết quả xấu nhất mà họ dự đoán trước đó, hai người nhìn nhau, đều nhìn thấy trong mắt đối phương sự tiếc nuối mang tên "đáng tiếc Nhạc Âm không có ở đây".
Quả nhiên, không nên bỏ rơi tên ngốc đó để chạy tới do thám tình hình trước. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ai có thể ngờ được từ lúc bước vào căn tin đã bước vào kết giới rồi cơ chứ?
"Vậy chúng tôi phải chọn như thế nào?" Mạc Tiểu Nghiêu ngồi thẳng người, hai khuỷu tay đặt lên bàn, cũng không ghét bỏ dầu mỡ có thể dính trên đó: "Không thể chỉ dựa vào mỗi vận may, đúng không?"
Nếu có thể, thật ra cô rất muốn dựa vào vận may nhưng người may mắn nhất lại không có ở đây, mà hai người có mặt đều là quỷ xui xẻo.
Nghe thấy Mạc Tiểu Nghiêu hỏi như vậy, đầu bếp để lộ nụ cười bí hiểm, kết hợp với dáng vẻ tay cầm dao nhọn lúc này, rốt cuộc ông ta cũng có chút khí chất của BOSS màn chơi.
"Chọn canh như thế nào? Đương nhiên là trả lời câu hỏi rồi."