Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 126

Lời của đầu bếp nằm trong dự liệu, thật ra sau khi Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy năm cái bát, trong lòng đã mơ hồ đoán được, thứ mà người ta phải chọn lựa này thường là…

Câu hỏi suy luận.

Được rồi, cô cũng tính là am hiểu, chỉ không biết bạn học An Nguyệt Nguyệt thế nào. Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu liếc nhìn Khương Yển bên cạnh, vừa vặn bắt gặp anh cũng đang nhìn mình, ánh mắt chạm nhau lập tức hiểu được ý của đối phương.

Mạc Tiểu Nghiêu: Suy luận, anh được chứ?

Khương Yển: Hiểu sơ sơ, hiểu sơ sơ.

Giao tiếp đơn giản dựa vào ánh mắt, còn phức tạp hơn thì cần thêm một chút động tác tay. Thật ra nói chuyện sẽ tốt hơn nhưng không biết đầu bếp nghĩ gì, thôi thì cứ im lặng thảo luận vậy.

Mạc Tiểu Nghiêu ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu: Vậy canh ma thuật giao cho anh đấy, tôi lấy bát bình thường.

Khương Yển cười ngọt ngào: Ngại quá đi.

Vẻ mặt Mạc Tiểu Nghiêu rất chân thành: Xin lỗi nhé, tôi không muốn mang theo bất kỳ thứ kỳ quái nào về thuyền, làm hộp chuyển phát nhanh gì đó, anh là thích hợp nhất.

Khương Yển nhíu mày, khuôn mặt non nớt không có chút uy h**p nào: Cô thắng.

Trong lúc họ giao tiếp, đầu bếp vẫn không nói gì, mãi đến khi hai người dừng động tác quay đầu nhìn, ông ta mới cười toe toét hỏi: "Còn hai phút nữa là canh chín, bây giờ hai đứa có muốn nghe đề bài không?"

Mạc Tiểu Nghiêu gật đầu: "Nghe. Nhưng trước đó tôi muốn hỏi một câu, sau khi chú nói xong đề bài, chúng tôi có thể thảo luận để chọn canh không?"

Quả nhiên đầu bếp lắc đầu, nụ cười càng thêm sâu: "Không được, sau khi tôi nói xong đề bài, hai đứa không được phép giao tiếp với nhau dưới bất kỳ hình thức nào. Câu kia nói như thế nào nhỉ? À, nhớ rồi, bao gồm nhưng không giới hạn trong việc nói chuyện, viết chữ, ánh mắt, động tác."

Mạc Tiểu Nghiêu: "Nếu vi phạm thì sẽ thế nào?"

Đầu bếp xoa xoa tay: "Làm nguyên liệu nấu ăn cho tôi, thế nào?"

Mạc Tiểu Nghiêu lạnh mặt: "Từ chối."

Vừa rồi hai người đã bàn bạc xong việc chọn canh, cũng xác nhận lẫn nhau đều có khả năng suy luận, vậy thì không cần lãng phí thời gian nữa, yêu cầu đầu bếp nhanh chóng ra đề bài luôn.

Vì vậy dưới ánh mắt chăm chú của Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển, đầu bếp hắng giọng, lại hát khúc nhạc mà trước đó ông ta vẫn luôn ngân nga, lần này cuối cùng cũng có lời bài hát.

"Đầu bếp có năm bát canh, bát nào cũng khác nhau.

Chua, ngọt, đắng, cay, mặn, năm vị, chờ bạn đến thưởng thức.

Một bát mang đến kỳ tích, ba bát uống vào nước mắt tràn mi, còn một bát chẳng sao cả, nhưng tốt nhất hãy thử một chút.

Vàng, lam, đỏ, lục, trắng ứng với chua, ngọt, đắng, cay, mặn. Lại thêm chút hành, gừng, tỏi, rau thơm.

Tên của canh rất thú vị, bao hàm trăm vị của thế gian.

Tham ái sinh ra khổ đau, khát vọng không được thỏa mãn, sinh lão bệnh tử, yêu thương phải chia ly."

Sau khi đầu bếp hát đi hát lại bài này hai lần, ông ta lại dùng giai điệu tương tự bắt đầu hát một bài hát mới.

"Canh đắng đựng trong bát đỏ, bát xanh lá đặt bên trái bát trắng.

Canh mặn nấu với một ít thịt người còn canh ngọt lại cho thêm gừng làm gia vị.

Canh trong bát xanh lá rắc thêm rau mùi, còn bát đỏ tỏa ra mùi tỏi thơm.

Canh chua bốc khói nghi ngút trong bát vàng mang tên "tham ái", chờ bạn nếm thử hương vị.

Bát "tham ái" có nhiều thịt người, nhưng lượng thịt trong bát "khát vọng không được thỏa mãn" chỉ ở mức trung bình.

Bát "khổ đau" là bát bình thường, mùi hành tây thơm ngát ngập trong nước canh.

Bát "yêu thương phải chia ly" cay không thể tả, còn bát "sinh lão bệnh tử" lại không có bất kỳ gia vị nào.

Đề bài đơn giản như vậy, hãy tìm bát canh mà bạn muốn uống, bưng lên và thưởng thức.

Còn một câu cuối cùng phải nhớ kỹ, canh chua ở ngay bên cạnh bát màu xanh dương."

Tương tự, đầu bếp cũng hát bài này hai lần, sau đó tiếng hát đột ngột dừng lại, trong năm cái bát trống không đột nhiên xuất hiện canh nóng hổi bốc hơi nghi ngút.

"Canh đã chín, còn năm phút nữa là nguội không thể uống được nữa."

Giọng nói của đầu bếp truyền đến từ trong làn khói nóng, dường như cũng bị hơi nước làm cho mờ ảo, nghe hơi mơ hồ và không chân thật. Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đều tự suy nghĩ, một người nhắm mắt, một người cúi đầu, để tránh cho đầu bếp bắt lỗi họ giao tiếp với nhau.

Loại câu đố suy luận này, nói khó không khó nói dễ cũng không dễ, nếu trong tay có giấy bút có thể liệt kê những điều kiện đã cho thì việc giải đáp chỉ là vấn đề thời gian.

May thay cả Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển đều là người đã trải qua tái tổ hợp gen trí nhớ hơn người, họ đã ghi nhớ hết các điều kiện ngay từ khi đầu bếp hát lần đầu tiên rồi. Lý do nghiêm túc nghe lần thứ hai chỉ để xác nhận xem có giống với lần đầu tiên hay không, liệu có tự đào hố chôn mình ở điểm nào không.

"Còn bốn phút."

Đầu bếp sau quầy chế biến biến thành chiếc đồng hồ, tận tụy nhắc nhở thời gian trôi qua, nếu có thể bỏ qua giọng điệu run rẩy vì hưng phấn của ông ta thì đúng là một NPC đủ tiêu chuẩn.

"Ba phút. Hai đứa cần gì phải phí sức nữa, chi bằng để tôi chọn một bát cho hai đứa uống? Tôi có thể đảm bảo, dù là bát nào, hương vị đều rất ngon."

Mạc Tiểu Nghiêu ngước mắt nhìn ông ta, giọng điệu bình tĩnh: "Chú ồn quá."

Đầu bếp cười toe toét: "Thật ư? Tôi không thấy vậy, hay là tôi kể chuyện cười cho cô nghe nhé."

Mạc Tiểu Nghiêu mỉm cười, lấy từ trong túi ra chiếc tất thối 7/10, đặt lên bàn trước mặt. Ảnh hưởng đến việc ăn uống? Không tồn tại. Mùi khó ngửi? Ha ha, cô đã quen rồi.

"Cái gì thế kia!!! Mau cất đi!!!" Đầu bếp phát ra tiếng kêu thảm thiết, thân hình béo ú chạy giật lùi đụng mạnh vào cửa tủ lạnh phía sau, phát ra tiếng động nặng nề.

Mạc Tiểu Nghiêu chậm rãi mở miệng: "Kể đi, không phải chú muốn kể chuyện cười à?"

Đầu bếp kéo tạp dề lên che kín miệng mũi, lúc nói chuyện giọng còn hơi ú ớ: "Tôi không kể nữa! Tôi im lặng là được chứ gì! Mau cất đi! Nếu không tôi đuổi cô ra ngoài đấy!!"

Mạc Tiểu Nghiêu đứng dậy định đi ra ngoài: "Vậy thì tốt quá, tôi đi đây."

"Đừng đi đừng đi! Tôi sai rồi, tôi sai thật rồi!" Đầu bếp thấy Mạc Tiểu Nghiêu muốn đi, sắc mặt hoảng sợ, thậm chí không kịp che miệng mũi nữa mà vội vàng chạy vọt về phía quầy chế biến, duỗi tay muốn giữ cô lại: "Mau ngồi xuống đi, còn hai phút nữa, mau đến chọn canh đi."

Mạc Tiểu Nghiêu nhướn mày nhìn ông ta, trong lòng chợt lóe lên một ý nghĩ, thầm suy đoán quy tắc của màn chơi này. Nếu như ban đầu người chơi không thể tùy ý rời đi, vậy thì sau khi đầu bếp buột miệng nói để cô đi, quy tắc này xem như đã bị phá vỡ. Nhưng nếu người chơi vừa mới vào trò chơi còn chưa đưa ra lựa chọn đã rời đi, có thể đầu bếp sẽ bị quy tắc phản phệ, vì vậy ông ta mới sốt ruột thế này.

Nếu nói như vậy...

Mạc Tiểu Nghiêu quay lại chỗ ngồi đặt ngồi mông xuống một lần nữa, cất chiếc tất thối đi, chống cằm lên đôi tay đan chéo lại, ung dung nhìn những bát canh trước mặt, chìm vào trầm tư.

Nếu là màn chơi 1 sao, Mạc Tiểu Nghiêu tin chắc đi ra ngoài sẽ không gặp vấn đề gì, nhưng hiện tại là màn chơi 4 sao, khá là phiền phức. Vừa rồi đầu bếp để cô đi, rốt cuộc là vì uy lực của chiếc tất nên buột miệng nói ra hay cố ý đào hố chờ cô nhảy xuống?

Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy là vế sau.

Bởi vì điều này liên quan đến cái gọi là quy tắc cơ bản của màn chơi, theo như những gì Mạc Tiểu Nghiêu biết, quy tắc cơ bản của màn chơi giống như là nền móng của một ngôi nhà, tuyệt đối không thể vi phạm. Nói một cách ví von, nó giống như bức tường chịu lực của ngôi nhà, dù có trang trí như thế nào cũng không thể phá bỏ.

Màn chơi sao thấp thường chỉ có quy tắc cơ bản, còn màn chơi sao cao tùy theo BOSS và tình huống lúc đó sẽ được bổ sung hoặc sửa đổi quy tắc. Nhưng cho dù có biến hóa khôn lường như thế nào, cũng không thể đi ngược lại với quy tắc cơ bản.

Điều này cũng giống với "Ba định luật robot" của Asimov trong truyền thuyết.

Cho nên vừa rồi đầu bếp buột miệng nói để Mạc Tiểu Nghiêu rời đi hẳn là "quy tắc được sửa đổi" nhưng nó lại xung đột với quy tắc "không uống hết canh không được đi" ban đầu, nếu cô thật sự làm theo... E là sẽ tiêu đời.

Hơn nữa ông ta rất đáng nghi, Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy nếu đầu bếp không vẽ vời thêm khăng khăng không cho cô đi, nói không chừng cô còn phải do dự thêm một chút, chứ không chắc chắn như bây giờ.

Từ khi nào mà NPC màn chơi lại hoảng sợ đến vậy khi chưa bị người chơi bắt bài?

Quả nhiên, thấy Mạc Tiểu Nghiêu ngồi trở lại, sắc mặt đầu bếp trầm xuống, nụ cười giả tạo trước đó biến mất thay vào đó là vẻ ác ý không chút che giấu.

"Chỉ còn một phút, hai đứa chọn xong chưa?"

"Đương nhiên." Lần này là Khương Yển lên tiếng, thiếu niên tóc xoăn trắng trẻo cố tỏ ra già dặn, càng nhìn càng thấy đáng yêu: "Tôi chọn xong rồi, cứ thế lấy luôn à?"

Vừa rồi khi Mạc Tiểu Nghiêu lên tiếng, Khương Yển hiểu cô đang gián tiếp truyền đạt ý cô đã nghĩ xong, bảo anh không cần phải lo lắng. Có điều sau đó cô lại bất ngờ lấy chiếc tất thối ra, hại anh phải hít sâu một hơi, suýt chút nữa đã quên mất đáp án.

Khương Yển vô cùng hoài nghi, Mạc Tiểu Nghiêu đang trả thù mình.

Nghĩ đến việc hai người đã trao đổi quá trình trả sách với nhau trước đó, lý do Mạc Tiểu Nghiêu trả thù anh quá rõ ràng, chắc là do câu nói kinh điển "bên hồ Đại Minh" kia.

Thôi được rồi, tự làm tự chịu.

Đầu bếp không kiên nhẫn cầm lấy con dao phay đã được lau sáng loáng, đều đặn chặt xuống thớt: "Không phải đã chọn xong rồi à? Vậy thì nhanh uống canh đi, sắp nguội rồi!"

Khương Yển không để ý đến ông ta, đưa tay bưng bát màu xanh lá lên, cùng lúc đó Mạc Tiểu Nghiêu cũng cầm lấy bát màu vàng. Hai người không nhìn nhau, đều đưa bát lên môi uống một hơi cạn sạch.

Vài giây sau, giống như khi uống xong rượu xong và giơ đáy ly lên cho đối phương nhìn, cả hai gần như đồng thời đưa bát trống không ra cho đầu bếp xem, đổi lấy sắc mặt âm u đến đáng sợ của ông ta.

"Chúng tôi uống hết canh rồi." Mạc Tiểu Nghiêu lau miệng, cảm thấy hương vị khá ngon, trong bát của cô cũng có thịt, nếm thử thì biết là thịt bò rất thơm rất ngon: "Chính chú đã nói, bất kể chúng tôi uống bát nào, chỉ cần uống hết một hơi thì coi như hoàn thành nhiệm vụ."

Đầu bếp âm trầm không nói gì, một lúc lâu sau mới cắm mạnh con dao phay xuống thớt, giơ tay chỉ về phía cánh cửa thông ra ngoài.

"Đi đi, đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa!"

Cùng với tiếng nói, cánh cửa vốn đóng kín đã lặng lẽ mở ra, báo hiệu màn chơi nhỏ này đã bị phá đảo. Mạc Tiểu Nghiêu và Khương Yển không lãng phí thời gian, đứng dậy đi ra ngoài. Vừa rồi họ đã kiểm tra, thay đổi lần này nằm trên thẻ cơm.

Không chỉ hoàn thành [Nhiệm vụ 5: Khám phá sự kiện tâm linh trong trường lần cuối: 30 điểm] mà [Nhiệm vụ 2: Đến căn tin ăn bữa trưa cuối cùng: 20 điểm] cũng tự động hoàn thành.

Cũng tốt.

Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, đi theo Khương Yển ra khỏi bếp, phát hiện căn tin đã bắt đầu bán cơm. Bên trong người ra người vào, có NPC cũng có người chơi. Điều thu hút sự chú ý của Mạc Tiểu Nghiêu nhất là hai bàn ăn ở góc tường.

Một bàn là hội anh em cây khế của Khương Yển.

Một bàn là hội chị em bạn dì của cô.

Bình Luận (0)
Comment