Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 131

Cuối cùng Mạc Tiểu Nghiêu vẫn chọn cách nói cho họ biết sự thật, bao gồm cả việc cô và những người bạn đồng hành đã phải chật vật sinh tồn trong các màn chơi của thế giới du thuyền như thế nào.

Sau đó, cô không ở lại để cùng họ suy nghĩ hay thảo luận mà tự mình đứng dậy, phủi phủi bụi đất sau lưng.

"Còn năm phút nữa là bốn giờ rồi, mình qua đó đợi trước đây." Mạc Tiểu Nghiêu vừa nói vừa vẫy tay chào các bạn cùng phòng, trong đầu đột nhiên hiện lên một câu nói đùa: "Cảm ơn các cậu đã không giết mình."

Nói xong, Mạc Tiểu Nghiêu không đợi họ trả lời đã sải bước về phía khu rừng nhỏ. Câu nói đó thật ra không chỉ là một câu bông đùa, dựa theo những gì mà cô bạn cùng phòng vừa tiết lộ, nếu như trong lòng tham lam muốn nhận thưởng mà mua cháo chuyển sinh cho họ, có lẽ sẽ bị "ác linh" tấn công.

Vậy thì vấn đề là rốt cuộc dựa vào đâu để đánh giá lòng tham, dựa vào suy nghĩ hay nhìn mặt, hoặc là tung đồng xu?

Mạc Tiểu Nghiêu không tin điều đó nhưng cũng không cho rằng bạn cùng phòng của muốn hại cô, đây chỉ là một phương thức để giam cầm họ mà thôi. Hãy thử nghĩ xem, nếu như mỗi linh hồn bị giam cầm đều yêu cầu người chơi dùng điểm tích lũy để đổi lấy cháo chuyển sinh, sau đó họ sẽ bồi thường lại bằng điểm tích lũy và những thứ khác.

Vậy thì sẽ có bao nhiêu người động lòng, bao nhiêu người không động lòng? Bất kể người chơi cân nhắc như thế nào, cuối cùng cũng sẽ có người bằng lòng thử, như vậy số lượng linh hồn bị trói buộc sẽ giảm đi nhanh chóng... Điều này phải chăng có nghĩa là, để màn chơi vận hành bình thường thì cần một lượng linh hồn nhất định, sau khi tiêu hao, việc bổ sung những linh hồn này không phải là chuyện dễ dàng.

Là vì chúa tể Cõi Âm đã rơi vào giấc ngủ say? Hay còn nguyên nhân nào khác?

Mạc Tiểu Nghiêu không thể phán đoán chính xác được nhưng trực giác mách bảo cô rằng nên đánh thức cái vị đang ngủ kia dậy. Những thông tin hiện có đã nói rõ ràng, người sáng tạo và thống trị thế giới này chính là chúa tể Cõi Âm, gác lại lý do y tạo ra những màn chơi này sang một bên, chỉ cần nhìn vào việc y để lại cơ hội giải thoát cho những linh hồn lang thang trong màn chơi cũng đủ biết y không phải là kẻ tuyệt tình.

Hơn nữa, nếu như những màn chơi này được y gấp rút hoàn thành trước khi chìm vào giấc ngủ thì càng chứng tỏ y là một vị vua có lý trí và ít nhiều cũng có một chút nhân từ. Còn phe đối lập với y có vẻ không được thân thiện như vậy, nếu phải chọn một bên để giúp đỡ, Mạc Tiểu Nghiêu rất vui vì mình đang đứng về phía chính nghĩa.

Ngoài Mạc Tiểu Nghiêu ra, trong khu rừng nhỏ đã lác đác có người đến, có người đi vòng qua hồ nước nhân tạo mà cô đã nghỉ ngơi lúc trước, cũng có người đi từ khu ký túc xá nam và nữ, còn có một vài người dường như đã chờ sẵn ở đây từ rất lâu rồi, trong phút chốc nơi đây trở nên náo nhiệt hẳn lên.

Mạc Tiểu Nghiêu âm thầm ước tính số lượng, trong rừng cây nhỏ có khoảng mười ba, mười bốn người chơi, không biết lúc đầu khi mới vào màn chơi có bao nhiêu người nhưng với số lượng này, xét theo tiêu chuẩn của những người chơi kỳ cựu đã trải qua không ít màn chơi thì quả thật là hơi ít.

Khương Yển và Nhạc Âm đã đến, cũng giống như những người khác, bạn cùng phòng của hai người họ đều không đi theo, thấy Mạc Tiểu Nghiêu đã tới bèn vẫy tay gọi cô lại.

Sau khi tập hợp, ba người nhanh chóng trao đổi thông tin cho nhau, một số thông tin do hạn chế của hệ thống không thể nói ra miệng đành phải bỏ qua, coi như đã hoàn thành việc trao đổi đơn giản trước bốn giờ.

Ngay từ đầu Khương Yển đã nhắm đến 150 điểm, đương nhiên không có ý định mua cháo chuyển sinh. Nhạc Âm sau một hồi suy nghĩ cũng muốn mua nhưng bị đầu bếp béo báo cho biết mỗi ngày chỉ bán một lần, bảo anh ta lần sau đến sớm hơn.

Vì vậy trong ba người chỉ có mình Mạc Tiểu Nghiêu là "dính bẫy" nhưng lại "trong họa gặp phúc" có được thu hoạch ngoài mong đợi. Quả nhiên, tuy độ khó của màn chơi 4 sao cao nhưng ẩn chứa bên trong rất nhiều nhiệm vụ ẩn và nhiệm vụ chi nhánh, chỉ cần dám dấn thân nhất định sẽ có được chút lợi ích.

Đúng bốn giờ, ánh sáng trong khu rừng nhỏ bỗng tối sầm lại, dưới mỗi gốc cây sơn chi rải rác trong rừng đều xuất hiện một bóng người mờ ảo.

Mạc Tiểu Nghiêu đoán, đây có lẽ chính là những người muốn tỏ tình với họ, chỉ là nhìn số lượng hình như còn đông hơn cả họ.

Đang không biết phải làm nhiệm vụ như thế nào, bên cạnh Mạc Tiểu Nghiêu bỗng có bốn bóng người bao vây chen lấn Khương Yển và Nhạc Âm sang một, bên đồng thời chặn đường cô.

Ở khoảng cách gần như vậy, Mạc Tiểu Nghiêu có thể nhìn rõ đại khái diện mạo của họ, tất cả đều mặc đồng phục học sinh, vóc dáng tương đương nhau, gương mặt cũng thuộc dạng ưa nhìn, ít nhất không khiến cô nhìn một cái là muốn cho "next" ngay.

Nhìn sang Khương Yển và Nhạc Âm, hai người cũng đã bị bốn bóng người vây quanh nhưng tất cả đều là nữ, mặc đồng phục nữ sinh xinh đẹp, để lộ đôi chân thon dài trắng nõn.

Hừ.

Mạc Tiểu Nghiêu không thèm để ý đến hai người kia nữa, thật ra lúc này cô đã không còn nghe thấy tiếng người xung quanh nói chuyện. Hệ thống đã dựng một kết giới vô hình lấy cây sơn chi làm trung tâm, chia người chơi tham gia nhiệm vụ thành từng khu vực nhỏ.

Lúc này nếu ai không đứng trong phạm vi của cây sơn chi thì chỉ có thể trách bản thân xui xẻo, không xem kỹ đề bài hoặc không tìm ra manh mối. Không được tỏ tình sẽ khiến các bạn học sinh này tức giận, mặc dù bị từ chối cũng sẽ không tức giận đến mức như vậy, cho nên... Chờ đợi họ chỉ có một con đường là nhiệm vụ thất bại.

Bốn nam sinh đứng trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu xếp thành một hàng, tay phải mỗi người đều cầm một bông hồng, tay trái là một phong bì màu hồng phấn.

Nam sinh A, B, C, D đồng thanh: "Tiểu Nghiêu, hãy nhận lời tỏ tình của mình!"

Mạc Tiểu Nghiêu lạnh lùng đáp: "Tôi từ chối." Dù sao nhiệm vụ cũng đã ghi rõ ràng nhận lời hoặc từ chối đều được, cô dứt khoát một chút cho rồi, tránh làm tổn thương người ta.

[Nhiệm vụ 6: Ở rừng cây nhỏ, đồng ý hoặc từ chối lời tỏ tình của người thầm thương trộm nhớ: 25 điểm.]

Thế nhưng bốn nam sinh kia không có ý định buông tha cho Mạc Tiểu Nghiêu, vẫn tiếp tục lải nhải giống như kiểu "tôi không nghe, tôi không nghe" vậy.

Nam sinh A: "Tiểu Nghiêu, mình thật sự rất thích cậu."

Nam sinh B: "Cậu nói cấp 3 không tính đến chuyện yêu đương, lên đại học rồi tính, mình đã nhận được giấy báo nhập học rồi, cậu nên đồng ý với mình đi chứ?"

Nam sinh C: "Đừng nghe họ, họ đều không thật lòng yêu cậu đâu, chỉ có mình mới là thật lòng."

Nam sinh D: "Thật lòng có ích gì, Tiểu Nghiêu, mình có tiền."

Mạc Tiểu Nghiêu: "... Các cậu không hiểu tiếng người à? Tôi nói rồi, tôi từ chối!"

Nam sinh A: "Tiểu Nghiêu, mình rất thích, rất thích cậu, thích cậu từ hồi năm lớp mười rồi."

Nam sinh B: "Tiểu Nghiêu, mình đã từ bỏ ngôi trường đại học mà mình yêu thích, cố tình chọn ngôi trường mà cậu thích chính là vì muốn được sánh bước bên cậu trong khuôn viên trường."

Nam sinh C: "Đừng nghe họ, Tiểu Nghiêu, cậu đồng ý với mình đi, cùng đi du lịch tốt nghiệp với mình nhé."

Nam sinh D: "Phì! Cậu ta nghèo kiết xác, đi với cậu ta còn phải chia tiền nữa. Tiểu Nghiêu, mình có tiền, đi du lịch với mình đi, cho dù là thị trấn suối nước nóng hay Vương Thành đều tùy cậu chọn."

Mạc Tiểu Nghiêu: "..."

Cảm ơn cậu, tôi đã đến thị trấn suối nước nóng hai lần rồi, không muốn đến đó nữa đâu. Hơn nữa chắc các người không biết, ở đó còn có một cô nàng hướng dẫn viên du lịch đang chờ tôi quay lại đấy... Mức độ si mê chắc chắn vượt xa các người, không tin có thể đến đó hỏi thăm.

Trong lòng oán thầm là vậy nhưng Mạc Tiểu Nghiêu không nói gì nữa, chỉ khoanh tay sờ cằm suy nghĩ. Trong nhiệm vụ chính mà hệ thống giao, chắc chắn có lựa chọn [từ chối] nhưng cô đã từ chối hai lần đều bị NPC làm lơ.

Vậy thì rốt cuộc là do cô chưa tìm được từ khóa để từ chối hay là do đối phương có nhiều người, nếu không chỉ đích danh thì sẽ không được công nhận chăng?

Nghĩ đến đây, Mạc Tiểu Nghiêu quyết định thử xem sao, cô chỉ vào nam sinh A nói: "Xin lỗi, bạn học, tôi không thích cậu."

Lần này nam sinh A có phản ứng hoàn toàn khác với lúc trước, vẻ mặt hoảng hốt lùi về sau mấy bước, sau đó đứng im tại chỗ.

Thấy đúng hướng rồi, Mạc Tiểu Nghiêu lại quay sang nam sinh C, nói một câu giống hệt như vậy. Dù sao bản chất con người chỉ là một cái máy ghi âm, cô cũng chẳng ngại nhàm chán.

Sau đó nam sinh C cũng lặp lại hành động của nam sinh A, ngay cả biểu cảm kinh ngạc trên gương mặt cũng giống hệt nhau. Nếu như có thước đo, Mạc Tiểu Nghiêu dám chắc hai người họ há miệng cùng một kích cỡ luôn.

Hiện tại chỉ còn lại nam sinh B và nam sinh D, thất bại của đối thủ dường như đã tiếp thêm tự tin cho hai người. Lúc này họ giống như hai con gà chọi, dồn hết tâm trí vào việc tranh giành với đối phương.

Đáng tiếc chưa kịp để họ lên tiếng, Mạc Tiểu Nghiêu đã chỉ tay vào nam sinh D rồi lặp lại câu nói từ chối lúc trước, nhìn cậu ta lùi về sau nhiều hơn hai người trước nửa bước, sau đó quay đầu nhìn nam sinh cuối cùng.

"Xin lỗi, bạn học, tôi không thích bạn."

Nói xong câu đó một cách sảng khoái, Mạc Tiểu Nghiêu không ngây thơ đến mức cho rằng hệ thống sẽ dễ dàng phán đoán cô hoàn thành nhiệm vụ như vậy, chắc chắn là còn tình tiết tiếp theo.

Quả nhiên, sau khi bốn nam sinh đều bị từ chối, sự thay đổi về lượng dẫn đến sự biến đổi về chất, bốn người họ tiến lại gần nhau dần dần hợp thành một nam sinh cao lớn cường tráng hơn.

"Tại sao cậu lại từ chối lời tỏ tình của mình chứ?"

Nam sinh vứt bỏ hoa hồng và phong thư màu hồng nhạt trong tay, khuôn mặt vặn vẹo, so với những người có can đảm thổ lộ với người mình thích, cậu ta càng giống loại người trốn ở góc tối yên lặng theo dõi nữ thần hơn.

"Mình đã chú ý đến cậu trọn vẹn ba năm, tìm hiểu tất cả sở thích của cậu, từng hành động của cậu đều hấp dẫn mình, thậm chí mình còn coi chiếc khăn tay nhuốm máu mà cậu vứt bỏ là trân bảo."

Nam sinh từng bước ép sát về phía Mạc Tiểu Nghiêu.

"Còn cậu, cậu đối xử với tấm lòng của mình như thế nào? Cậu vứt bỏ tấm lòng của mình như giày rách, đùa giỡn nói cười với nhiều chàng trai như vậy nhưng chưa bao giờ nhìn mình thêm một cái! Tại sao? Nói cho mình biết đi, tại sao chứ? Cậu chưa bao giờ chịu chú ý đến mình!"

"Chẳng phải rất rõ ràng à?" Tay phải Mạc Tiểu Nghiêu đặt lên túi xách, tất thối đã sẵn sàng.

Nam sinh gào thét: "Mình không hiểu!"

Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh nhìn cậu ta, khóe môi nhếch lên nụ cười chế giễu rất gợi đòn: "Cậu không chỉ có tâm lý âm u, mà còn là kẻ hèn nhát chỉ dám trốn ở trong góc rình mò theo dõi người khác. Hơn nữa còn..."

"Xấu chết đi được."

Bình Luận (0)
Comment