Lời Mạc Tiểu Nghiêu hoàn toàn chọc giận chàng trai bốn trong một, cậu ta gầm lên lao về phía Mạc Tiểu Nghiêu, trông dáng vẻ đã sẵn sàng chiến đấu.
Chuyện này cũng không có gì lạ, Mạc Tiểu Nghiêu vừa chạy vừa nghĩ, đồng ý là không thể nào rồi, ai biết được sẽ xảy ra chuyện gì.
Nói đến chuyện này còn phải cảm ơn tên béo đáng chết Chu Tuấn ngày trước, nếu không phải anh ta đã dạy cho cô một bài học gọi là "khế ước", Mạc Tiểu Nghiêu chắc chắn bây giờ cô sẽ không nhạy cảm với loại chuyện này như vậy.
"Đồng ý tỏ tình" giống như người dùng ký "đồng ý" trên thỏa thuận, cho dù trên thực tế cô chưa từng đọc những điều khoản dài dòng và khó hiểu đó, nhưng khi gặp rắc rối cô lại chẳng có lý do gì để biện minh.
Đã không thể đồng ý, vậy thì chỉ có thể từ chối, song từ chối lời tỏ tình lại biến thành tình cảnh hiện tại, thật đau đầu.
May là tốc độ của cậu ta không nhanh, Mạc Tiểu Nghiêu có thể thong thả dẫn cậu ta chạy vòng quanh khu vực này. Có thể là do đã biến thành hồn ma hoặc sau khi kết hợp bốn người thành một nhưng bộ não không thể tương thích, nam sinh kia chỉ biết bám theo sau Mạc Tiểu Nghiêu, ngay cả thao tác đơn giản trẻ con cũng làm được là quay đầu chặn đường, nhưng cậu ta không làm được.
Thôi được rồi, cứ coi như là chạy marathon... Đối với Mạc Tiểu Nghiêu hiện tại mà nói, với cái khoảng cách và tốc độ này, đừng nói là chạy vài vòng mà cô có thể chạy hàng trăm vòng vẫn không biến sắc hay hụt hơi, nhưng cô không thể làm thế được.
Bởi vì thời gian có hạn, cô phải đến sân thể dục trước tòa nhà dạy học trước năm giờ để chụp bức ảnh tốt nghiệp cuối cùng... Cũng không biết mang theo thứ đồ chơi này đi cùng có được không.
Mạc Tiểu Nghiêu đang suy nghĩ chợt nghe thấy tiếng bước chân phía sau nặng nề hơn, quay đầu lại thấy anh bạn kia chẳng khác nào con BOSS sắp nổi điên, không chỉ thân hình cao lớn hơn mà mặt cũng càng ngày càng đỏ, nhìn thế nào cũng giống như đang dán hai chữ "nguy hiểm" trên trán.
Xem ra không thể tiếp tục chạy nữa, Mạc Tiểu Nghiêu quyết đoán phanh gấp, mũi giày ma sát với mặt đất, nhanh chóng xoay người bày ra tư thế sẵn sàng chiến đấu.
"Bạn học, cậu làm vậy rất vô vị đấy, đã nói không thích rồi còn cứ bám theo tôi mãi, chẳng lẽ cậu còn muốn dùng bạo lực ở trường học à? Có tin tôi sẽ hét lên gọi giáo viên đến, nói cậu muốn cưỡng ép bạn nữ làm chuyện xấu không?"
"Giáo viên sẽ không quan tâm đâu!" Chàng trai bốn trong một ngửa mặt lên trời gào thét, vẻ mặt dữ tợn: "Mùa tốt nghiệp diễn ra mỗi năm một lần, ngày tỏ tình cũng mỗi năm một lần, vào ngày này giáo viên sẽ không đến gần rừng cây nhỏ, đây là quy định bất thành văn từ khi trường học được xây dựng. Bao nhiêu năm qua mọi người đều tuân thủ, sẽ không ai phá vỡ quy tắc này!"
"Ồ." Mạc Tiểu Nghiêu bình tĩnh đáp lại, cổ tay rung lên lấy chiếc tất thối ra: "Cậu còn dám uy h**p tôi là tôi ném nó xuống đất đấy, cậu đoán xem sẽ xảy ra chuyện gì?"
Hương "thơm" dài lâu, xứng đáng lưu truyền muôn đời.
Tuy nam sinh bốn trong một không biết chiếc tất rốt cuộc là thứ gì nhưng không thể ngăn cản cậu ta liên tưởng lung tung, bốn bộ não đồng thời hoạt động, rất nhanh đã đào móc được một tin đồn kinh khủng trong ký ức.
"Cậu đang cầm tất của Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn người lùn?"
Mạc Tiểu Nghiêu nghiêng đầu nhìn chiếc tất chưa thỏa mãn yêu cầu nhưng tạm thời là vật vô hại trên tay: "Tôi không biết, tôi chỉ biết là của ai đó."
"Vậy thì chắc chắn rồi, nghe nói Hội trưởng Hiệp hội thợ rèn người lùn là một người đàn ông rất "thơm"..." Nam sinh lộ vẻ sợ hãi, cuối cùng khuất phục trước uy lực của chiếc tất: "Cậu, cậu cất nó đi, đừng làm rơi xuống đất."
"Được thôi." Mạc Tiểu Nghiêu nghe lời cất chiếc tất đi, cười híp mắt nhìn cậu ta: "Cậu cũng đừng bám theo tôi nữa, không thích là không thích. Còn về việc cậu thích tôi ở điểm nào, không bằng nói ra hết đi, tôi sẽ sửa."
Sắc mặt nam sinh bớt đỏ hơn một chút nhưng thân hình vẫn giữ nguyên hình dạng, thấy chiếc tất đã được cất đi, cậu ta lại bắt đầu lải nhải: "Tại sao cậu không thích mình?"
Mạc Tiểu Nghiêu: "Không tại sao cả."
Nam sinh: "Vậy cậu đồng ý lời tỏ tình của mình đi."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Không thể nào."
Chàng trai: "Vậy tại sao cậu không đồng ý lời tỏ tình của mình?"
Mạc Tiểu Nghiêu: "…"
Nam sinh phớt lờ sự im lặng của Mạc Tiểu Nghiêu, tự lẩm bẩm: "Chẳng lẽ trong lòng cậu đã có người khác rồi ư?"
Mạc Tiểu Nghiêu dứt khoát gật đầu: "... Phải, đúng vậy! Trong lòng tôi đã có người tôi thích rồi!"
Nam sinh ngẩng phắt đầu lên, ánh mắt sáng rực: "Ai?"
Mạc Tiểu Nghiêu nhìn quanh, vừa hay trông thấy Khương Yển đang ở trong ô vuông bên cạnh, lập tức giơ tay chỉ: "Anh ấy đó! Người tôi thích là anh ấy!"
Mạc Tiểu Nghiêu vừa dứt lời, bức tường ngăn cách giữa cô và Khương Yển lặng lẽ biến mất, hai ô vuông nhỏ hợp thành một.
Mạc Tiểu Nghiêu nháy mắt với Khương Yển đang đi tới, sau đó chuyển hướng sang cô gái xinh đẹp trước mặt anh... Chậc chậc, đúng là báu vật trời ban, đàn ông rất yêu.
Khương Yển đã bắt đầu đi về phía cô: "Chuyện gì vậy?"
Mạc Tiểu Nghiêu tiến lên hai bước nắm lấy cánh tay Khương Yển, định gác đầu lên... Thôi bỏ đi, với chiều cao này, gác đầu lên vai là không thể rồi, rướn cổ mệt chết.
"Giới thiệu với mọi người một chút, đây là bạn trai tôi, chúng tôi tự nguyện đến với nhau, hai người hết hy vọng đi nhé." Mạc Tiểu Nghiêu gần như đã hiểu được cách vượt qua nhiệm vụ này, tìm đồng đội giúp đỡ có lẽ là một trong số đó.
Tất nhiên Khương Yển rất phối hợp với Mạc Tiểu Nghiêu, anh lập tức lộ ra vẻ mặt "đây là bạn gái của tôi, mấy người tránh xa ra", nắm lấy tay cô.
"Đúng vậy, chúng tôi đều là hoa đã có chủ, hai người bỏ cuộc đi. Thật ra tôi thấy hai người rất đẹp đôi, hay là làm quen thử xem?"
Cô gái xinh đẹp bước tới đứng trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu rồi chỉ tay vào cô, hỏi Khương Yển bằng vẻ mặt không cam lòng và khinh thường: "Cô ta có gì tốt? Mình kém cô ta ở điểm nào chứ?"
Khương Yển bình tĩnh đáp: "Cô ấy chỗ nào cũng tốt, còn cô, chỗ nào cũng thua cô ấy. Hơn nữa, cho dù không có Tiểu Nghiêu tôi cũng sẽ không thích cậu, dung lượng não chênh lệch quá lớn, tương lai chẳng có gì để nói với nhau."
Nhờ Mạc Tiểu Nghiêu nhắc nhở, anh cũng nhận ra mấu chốt để phá giải nhiệm vụ này, tuyệt đối không được đồng ý, chỉ cần khiến đối phương nản lòng thoái chí chủ động rút lui là có thể hoàn thành nhiệm vụ.
Với Khương Yển, khéo léo từ chối chính là cho đối phương hy vọng, phải nói những lời càng phũ phàng càng tốt, chỉ là với khuôn mặt baby của anh trông rất không hợp.
Quả nhiên cô gái xinh đẹp lập tức nghẹn lời, có lẽ lớn như vậy rồi chưa từng bị con trai nói thế, hai mắt rưng rưng lã chã chực khóc, hàm răng cắn nhẹ môi, dáng vẻ tủi thân muốn chết nhưng không dám khóc.
Nếu là người khác chắc chắn sẽ không nỡ, tuy vẫn từ chối nhưng ít ra thái độ sẽ không cứng rắn như vậy nữa.
Đáng tiếc hai người trước mặt lại vô cùng cứng rắn, hoàn toàn phớt lờ màn kịch của cô gái, khiến cô ta cảm thấy thất bại và bất lực vô cùng.
Lúc này, nam sinh bốn trong một đột nhiên lên tiếng: "Tiểu Nghiêu, cậu ta tốt đến vậy à?"
Mạc Tiểu Nghiêu chuyển sự chú ý trở lại, gật đầu: "Ừm."
Nam sinh bất chợt kích động, chỉ vào Khương Yển lớn tiếng nói: "Cậu ta tốt ở điểm nào chứ? Trông cứ như thằng nhóc choai choai! Hoàn toàn không thể cho cậu cảm giác an toàn!"
Khương Yển bĩu môi: "Cậu biết cái quái gì, bây giờ loại hình "hồng hài nhi" nổi hơn loại người như cậu nhiều, các cô gái càng thích kiểu như tôi hơn."
Nói xong, anh còn đắc ý cười ngại ngùng, suýt nữa chói mù mắt Mạc Tiểu Nghiêu. Thật lòng cô rất kinh ngạc, chẳng lẽ sau khi trẻ lại tính cách cũng sẽ trở về thời trung học... Ồ, nghĩ như vậy hình như cũng không phải là không có khả năng.
Mạc Tiểu Nghiêu cẩn thận nhớ lại một số phản ứng theo bản năng của mình trong màn chơi, cảm thấy quả thật có chút giống với những gì cô sẽ làm khi còn học cấp ba.
Vậy nên sếp Khương đây cũng bị ảnh hưởng?
Chỉ trong vài câu nói, cuộc đối thoại giữa hai người đàn ông đã từ so sánh ngoại hình chuyển sang so sánh thực lực, theo Mạc Tiểu Nghiêu thấy, chẳng khác gì những con công đang xòe đuôi khoe mẽ.
Nam sinh: "Tôi đã thi đỗ đại học!"
Khương Yển: "Haha, giấy báo trúng tuyển của trường top 1 đã gửi đến rồi."
Nam sinh móc trong túi ra một nắm tiền xu, vung vẩy trong không trung: "Tôi giàu hơn cậu!"
Khương Yển lấy ra một đồng xu màu vàng tím, tung hứng trong lòng bàn tay: "Cậu có nhiều tiền bằng tôi không?"
Nam sinh: "..."
Khoảnh khắc này, Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy sự tuyệt vọng trên mặt cậu ta.
Ngay khi cô định nói gì đó, đột nhiên phía sau vang lên giọng nói tò mò của Nhạc Âm: "Bên này vẫn chưa xong à? Còn hai mươi phút nữa là năm giờ rồi đó, nhanh lên đừng đến muộn."
Mạc Tiểu Nghiêu quay đầu lại thấy Nhạc Âm đang đứng trước mặt họ, hai tay đút túi quần, phía sau cách đó không xa có bốn cô gái xinh đẹp đang e thẹn nhìn anh ta.
"... Đừng nói là anh nhận lời tỏ tình rồi nhé?" Mạc Tiểu Nghiêu hơi lo lắng, lại nhìn sang bên kia: "Tận bốn người, anh không sợ lát nữa sẽ gặp rắc rối à?"
Nhạc Âm lắc đầu: "Không có. Tôi đã trò chuyện về lý tưởng với họ, sau đó dùng trống trận đánh cho họ nghe một bản nhạc. Nghe xong thì họ chủ động bỏ cuộc, nói không muốn làm bạn gái tôi nữa mà muốn làm người hâm mộ trung thành của tôi."
Mạc Tiểu Nghiêu: "Bản nhạc gì vậy?"
Nhạc Âm: "Là hai bản nhạc đã thất lạc mà cô đưa cho tôi sau khi trở về từ màn chơi thây ma ấy, tôi chọn bản có cái tên hay hơn, gọi là "Ánh sáng nhân từ". Hay là tôi cũng diễn tấu cho họ nghe một lần nhé? Không tốn mấy phút đâu, hiệu quả rất tốt."
[Ánh sáng nhân từ (bản nhạc)
Giới thiệu: Một trong số những bản nhạc đã thất lạc.
Ghi chú: 10-7.]
Chưa kịp để Mạc Tiểu Nghiêu trả lời, tình hình đã có biến chuyển mới, có thể là do đối thủ cạnh tranh quá mạnh, nam sinh bốn trong một và cô gái xinh đẹp đều lựa chọn từ bỏ lặng lẽ trở về vị trí ban đầu, sau đó tách ra thành tám linh hồn ủ rũ.
Nhìn xung quanh, người trong rừng cây dường như lại ít đi một chút, không biết những người chơi đó là đã rời khỏi đây sau khi hoàn thành nhiệm vụ hay là trong lúc làm nhiệm vụ đã xảy ra chuyện ngoài ý muốn rồi biến mất.
Mạc Tiểu Nghiêu không để ý lắm, chỉ chờ đến khi dòng chữ đỏ như máu hiện lên trên trang sổ lưu niệm của lớp, xác nhận nhiệm vụ đã hoàn thành, cô mới thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó, vì đường đi bị chặn nên Mạc Tiểu Nghiêu, Khương Yển và Nhạc Âm tạm thời tách ra, mỗi người đi tìm bạn cùng phòng của mình. Dù sao theo thói quen lát nữa sẽ chụp ảnh lớp và ảnh toàn khối, nếu không có bạn cùng phòng là sẽ bị thiếu người, chắc chắn sẽ không ổn.
Trong khoảng thời gian này không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, bốn giờ năm mươi phút, ba người gặp lại nhau tại sân thể dục trước tòa nhà dạy học.
Lần này họ chỉ còn một nhiệm vụ cuối cùng. Nhìn từ hiện trường, có vẻ như sẽ không quá khó khăn, rất nhiều NPC giáo viên và học sinh mà trước đây chưa từng thấy cũng xuất hiện. Trông biểu cảm của họ đều rất vui vẻ và phấn khích, không giống như là muốn gây chuyện.
Mạc Tiểu Nghiêu suy đoán, có lẽ nhiệm vụ cuối cùng là để kiểm tra tiến độ nhiệm vụ trước đó của họ, nếu đạt yêu cầu thì có thể tham gia, không đạt vẫn còn cơ hội để cứu vãn trước khi hết giờ.
Tuy rằng khả năng này rất cao nhưng có thật là như vậy hay không thì phải đợi thêm vài phút nữa mới biết được.
Hy vọng là sẽ không có thêm rắc rối nào nữa, Mạc Tiểu Nghiêu thầm nghĩ, một ngày hôm nay đã đủ mệt mỏi rồi.