Du Thuyền Tận Thế - Lesliya

Chương 134

Lúc Mạc Tiểu Nghiêu tỉnh dậy, trời đã sáng choang. Khác với lúc bình thường từ trong màn chơi đi ra, lúc ngủ dậy vẫn thấy hơi mỏi mệt, nhưng cô cảm thấy hôm nay mình tràn đầy năng lượng.

Không biết có phải vì hấp thu luồng khí màu đen lúc trước hay không, Mạc Tiểu Nghiêu ngồi trên giường, cúi đầu nhìn tay mình, luôn cảm thấy chỉ cần cô nghĩ tới là thứ kia sẽ xuất hiện.

Rồi nó thật sự xuất hiện.

Mạc Tiểu Nghiêu: ???

Một quả cầu nhỏ màu đen lăn lộn trong lòng bàn tay cô, kích thước to bằng viên bi, không có thực thể nhưng có thể cảm nhận được sự tồn tại của nó một cách rõ ràng.

Thứ này không phải đồ vật hệ thống cho, nên không có miêu tả chi tiết. Rõ ràng là lần đầu tiên xuất hiện, nhưng trực giác của Mạc Tiểu Nghiêu lại mách bảo rằng cô biết cách sử dụng nó.

Quả nhiên, nhắm mắt lại để cho suy nghĩ đắm chìm trong đầu, ký ức bản năng khi tiếp nhận tái tổ hợp gen lại hiện ra lần nữa. Mạc Tiểu Nghiêu mở mắt, cổ tay run nhẹ, cung tên xuất hiện trong tay cô.

Giương cung, cài tên, dù hiện tại cô đang ngồi cũng có thể kéo căng dây cung, phần mũi tên bình thường được bao bọc bởi một luồng khí đen.

[Mũi tên phá ma (Cấp thấp)

Một loại mũi tên đặc thù, tốc độ bắn nhanh gấp 4,5 lần mũi tên bình thường, chuyên dùng để đối phó với thể linh hồn, không có hiệu quả với sinh vật bình thường, uy lực gấp ba lần mũi tên thường.

Sử dụng sẽ tiêu hao tinh thần lực của bản thân, nếu tinh thần lực không đủ thì không thể ngưng tụ thành hình.]

Mạc Tiểu Nghiêu buông tay ra, trong nháy mắt mũi tên rời khỏi dây cung, cô cảm thấy hơi mệt mỏi về tinh thần, giống như trở về trạng thái sau khi tỉnh lại vào ngày hôm sau khi ở màn chơi.

Không có bất kỳ âm thanh nào, mũi tên yên lặng bắn về phía vách tường khoang thuyền, sau đó tiêu tán không thấy, không để lại một chút dấu vết nào.

Ước chừng lượng tinh thần lực của mình, Mạc Tiểu Nghiêu nhận ra với loại mũi tên phá ma này, cô chỉ có thể b*n r* thêm hai mũi nữa là sẽ cạn kiệt tinh thần lực, trở nên mệt mỏi và buồn ngủ. Nếu trong tình thế sống còn, cố gắng gượng ép có lẽ còn có thể bắn thêm một mũi nữa, nhưng Mạc Tiểu Nghiêu cảm thấy sau đó cô sẽ rơi vào hôn mê bất tỉnh nhân sự.

Nếu chưa đến lúc nguy cấp, mũi tên đó không thể bắn. Tuy nhiên có thể tìm cách rèn luyện tinh thần lực, tăng giới hạn vẫn rất cần thiết.

Ngồi suy nghĩ một hồi, Mạc Tiểu Nghiêu cất cung tên, rời giường rửa mặt, sau đó ngồi trên ghế sofa tiến hành kiểm kê như thường lệ.

[Hoàn thành màn chơi "Mùa tốt nghiệp", kiểm tra phần thưởng...

Thưởng đồng vàng: 900

Trang bị nhận được: ??? x6, Ảnh chụp tập thể 6 người x2

Hoàn thành nhiệm vụ chính: Mùa tốt nghiệp

Hoàn thành nhiệm vụ phụ: Bảy điều kỳ bí ở trường

Hoàn thành nhiệm vụ ẩn: Giải thoát cho bạn cùng phòng

Thưởng vượt ải: Thịt khô ngon tuyệt x5, Mảnh ghép x3

Thưởng nhiệm vụ phụ: Đồng vàng x50, Mảnh ghép x1, Thịt khô ngon tuyệt x1

Thưởng nhiệm vụ ẩn: Đồng vàng x50, Mảnh ghép x1, Thịt khô ngon tuyệt x1

Đã kiểm tra xong.]

"???" là thứ tạm thời chưa thể xác định, Mạc Tiểu Nghiêu tiện tay đặt nó sang một bên, sau đó vừa nhai thịt khô vừa xem hai tấm ảnh chụp chung.

[Ảnh chụp chung (Hoàn hảo)

Giới thiệu: Bức ảnh tượng trưng cho tình bạn, lưu giữ khoảnh khắc đẹp, không thể sao chép.

Cách dùng: Cầm bức ảnh lên và hô to "Tình bạn muôn năm!"

Công dụng: Tăng cường tinh thần lực cho người sử dụng.

Ghi chú: Tình bạn muôn năm!]

Hai tấm ảnh này là hai tấm được chụp sau khi các bạn cùng phòng uống cháo chuyển sinh, hình ảnh trên đó đều là dáng vẻ lúc còn sống của các cô ấy. Mạc Tiểu Nghiêu chợt nảy ra một ý nghĩ, có phải cô nên dẫn họ đi uống cháo chuyển sinh trước rồi mới chụp ảnh chung hay không? Nếu vậy, có lẽ cô đã nhận được đủ sáu tấm ảnh làm phần thưởng rồi.

Tuy nhiên màn chơi đã kết thúc, hối hận cũng vô ích. Sau khi ghi nhớ kỹ dung mạo của năm cô gái một lần nữa, Mạc Tiểu Nghiêu hô to câu "Tình bạn muôn năm!".

Vừa dứt lời, bức ảnh hóa thành một luồng khí đen xoay quanh trước mặt Mạc Tiểu Nghiêu vài vòng, sau đó chui vào mi tâm cô.

Mạc Tiểu Nghiêu lập tức cảm thấy tinh thần đang hơi mỏi mệt của mình được phục hồi, hơn nữa trạng thái còn tốt hơn trước rất nhiều.

Quả nhiên là thứ tốt có thể tăng cường tinh thần lực. Sau khi làm tương tự với tấm ảnh còn lại, Mạc Tiểu Nghiêu nhắm mắt dựa vào ghế sofa, từ từ cảm nhận lợi ích mà tinh thần lực tăng cường mang lại. Mãi đến nửa tiếng sau cô mới mở mắt ra, triệu hồi cuốn sổ ghi chép thẻ bài của mình.

Cô nhanh chóng lướt qua vài màn chơi trước đó một cách qua loa. Dù sao thì những thứ nhận được cũng na ná nhau, chỉ khác là "Hamburger bò" hay "Kem vị mứt quả Rêu", những thứ thực sự tốt thì gần như không bao giờ xuất hiện nữa. Mạc Tiểu Nghiêu nghi ngờ điều này liên quan đến cấp bậc của màn chơi mà cô từng vào, màn chơi cấp thấp thậm chí còn không xuất hiện trang bị cấp cao.

Điều duy nhất đáng mừng là lại được tặng thêm một hộp "Bi ve của Búp Bê", xem như an ủi phần nào nỗi đau xót của cô khi phải "chảy máu" trong màn chơi "Thực vật đại chiến thây ma".

Trên trang "Mùa tốt nghiệp", bên cạnh tiêu đề còn có điểm số vượt ải màn chơi của cô. Hình ảnh bên dưới được thay thế bằng ảnh chụp chung của cả khóa. Lần đầu tiên Mạc Tiểu Nghiêu nhìn thấy khuôn mặt của mình trên sổ thẻ bài, đó là cô của năm, sáu năm về trước.

Trong khung thẻ bài vẫn là ba tấm thẻ. Sau khi xem xong, Mạc Tiểu Nghiêu chỉ muốn cười khẩy.

[Hộp phấn (Thẻ trang bị)

Giới thiệu: Một hộp phấn chứa hai mươi tư viên phấn, mỗi lần sử dụng tiêu hao một viên.

Công dụng: Viết "XX nhận được" thì chỉ có người đó mới nhìn thấy, không viết tên thì ai cũng có thể nhìn thấy. Thời gian lưu lại lời nhắn là hai tư tiếng, nhiều tin nhắn trùng lặp không cộng dồn thời gian*.

*Nếu có nhiều tin nhắn giống nhau được gửi trong cùng một khoảng thời gian, thì thời gian tồn tại của các tin nhắn đó vẫn chỉ là 24 giờ, không tính tổng thời gian của tất cả tin nhắn.

Ghi chú: Lời nhắn đã viết chỉ có thể được chỉnh sửa bởi người viết.]

[Đồng phục học sinh dùng một lần (Thẻ tiêu hao)

Giới thiệu: Một bộ đồng phục cấp ba bình thường.

Công dụng: Mặc đồng phục có thể khiến ngoại hình trở về thời cấp ba. Thời gian duy trì là đến khi cởi ra, đồng phục bị hỏng hoặc trong bốn mươi tám tiếng.

Ghi chú: Ai mà chẳng từng có một bộ đồng phục chứ!]

[Món ăn hắc ám (Thẻ tiêu hao)

Giới thiệu: Một món ăn không thể nhận diện được.

Công dụng: ... Khuyên bạn nên vứt đi.

Ghi chú: Thứ này chẳng đáng một xu!]

Theo Mạc Tiểu Nghiêu, "Hộp phấn" là thứ hữu dụng nhất, có thể dùng để viết tin nhắn cho đồng đội trong một số màn chơi cần liên lạc. "Đồng phục học sinh" có lẽ cũng sẽ có lúc dùng đến, ai mà biết được. Còn "Món ăn hắc ám" là thứ quỷ quái gì vậy? Tính ra "Hamburger bò" còn ăn được, chứ món hắc ám dùng để làm gì? Dùng để tra tấn ép cung, không nói sẽ bị ép ăn à?

Thà đưa cô đôi tất thối còn hơn.

Mạc Tiểu Nghiêu thản nhiên gấp cuốn sổ thẻ bài lại, dùng thủy tinh tự do ở mặt sau thử sao chép một tấm ảnh chung nhưng thất bại. Có vẻ như dòng giới thiệu "không thể sao chép" đã chặn đứng mọi khả năng gian lận.

Nếu muốn tiếp tục mở rộng tinh thần lực, cô phải tự mình tìm cách thôi, Mạc Tiểu Nghiêu vừa nghĩ vừa thu dọn đồ đạc. Ngay khi cô chuẩn bị ra ngoài ăn cơm thì chuông điện thoại vang lên.

...

Bên trong nhà thờ nhỏ hiếm khi có người bước vào trên con thuyền này, dường như mọi thứ đã được trang hoàng lại, thay đổi rõ ràng nhất là cái bệ thờ vốn dùng để thờ phụng các vị thần nổi tiếng trên Trái đất.

Những bức tượng trên đó đều biến mất thay vào đó là một bức tượng cao bằng người thật, khuôn mặt mờ ảo không rõ ràng, vẫn là cảm giác hư ảo quen thuộc kia, không thể mô phỏng hoặc dùng ngôn ngữ để miêu tả.

Bức tượng của chúa tể Cõi Âm.

Là tượng sống.

"Đừng ngạc nhiên như vậy, mọi người ngồi xuống hết đi." Giọng nói thực sự của chúa tể Cõi Âm vẫn mờ ảo như cũ, mỗi người nghe đều cảm thấy khác nhau, nó sẽ dựa theo sở thích của họ mà biến thành giọng nói họ muốn nghe nhất.

"Xin tự giới thiệu tôi là chúa tể Cõi Âm, từng là chủ nhân của thế giới này, cũng là một trong những nguyên nhân gây ra mọi chuyện."

Bên trong nhà thờ nhỏ yên tĩnh lạ thường, chỉ có tiếng bấm nút "cạch cạch cạch" của Tang Tử Thạch là rõ ràng nhất.

Những người được gọi đến tham gia cuộc họp vẫn là những gương mặt quen thuộc. Sự chênh lệch về tiến độ màn chơi khiến họ bỏ xa những người đến sau một khoảng rất lớn. Hơn nữa, Đậu Nhuệ cũng có những biện pháp kiểm soát rất hiệu quả. Trong số những người lên thuyền sau này, tuy có người ngày càng mạnh nhưng vẫn chưa ai đủ tư cách gia nhập nhóm của họ.

Mọi người đang tiêu hóa lượng thông tin khổng lồ trong lời nói của chúa tể Cõi Âm, còn Mạc Tiểu Nghiêu lại ngây người nhìn Vu Băng. Mãi đến khi Vu Băng bước tới trước mặt lo lắng hỏi han cô, cô mới lấy lại tinh thần. Thế nhưng ánh mắt của Mạc Tiểu Nghiêu không phải nhìn Vu Băng mà là nhìn vào khoảng không phía trên, cao hơn Vu Băng một chút.

"... Kỳ Kỳ?" Giọng nói của Mạc Tiểu Nghiêu hơi run rẩy, cô đưa tay cố gắng nắm lấy bóng hình cô gái mặc váy đỏ đang lơ lửng giữa không trung: "Kỳ Kỳ, là Tiểu Nghiêu đây, cậu không nhớ tớ à?"

Vừa dứt lời, nước mắt cô đã không kìm được mà tuôn rơi.

Phương Kỳ Kỳ nghiêng đầu nhìn Mạc Tiểu Nghiêu, do dự vài giây sau đó bay đến gần mặt đối mặt với Mạc Tiểu Nghiêu. Nếu có hơi thở, chắc chắn cả hai sẽ cảm nhận được hơi thở phả vào mặt nhau.

Mạc Tiểu Nghiêu không hề cảm thấy sợ hãi, thậm chí cô còn không dám nhúc nhích. Hình như chúa tể Cõi Âm lại bắt đầu nói chuyện, nhưng điều đó liên quan gì đến cô chứ? Hiện tại cô chỉ cần xác nhận linh hồn trước mặt có phải là Phương Kỳ Kỳ hay không, còn việc trao đổi thông tin hay đàm phán gì đó, cứ giao cho người khác là được rồi.

Cô gái mặc váy đỏ vẫn nhìn chằm chằm Mạc Tiểu Nghiêu. Đột nhiên cô ấy thè lưỡi l**m đi giọt nước mắt còn chưa khô trên má Mạc Tiểu Nghiêu, sau đó giống như chạm phải điều cấm kỵ, vội vàng lùi về sau một chút kéo dài khoảng cách với Mạc Tiểu Nghiêu. Nụ cười thường trực trên môi đã biến mất, chỉ còn lại đôi mắt trống rỗng đờ đẫn.

Khoảng cách được kéo ra, tầm mắt Mạc Tiểu Nghiêu cũng trở nên rõ ràng hơn. Lúc này cô có thể chắc chắn rằng linh hồn trước mặt chính là Phương Kỳ Kỳ, hơn nữa còn là Phương Kỳ Kỳ thời cấp ba.

Chờ đã, cấp ba!

Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, bất chấp việc để lộ kỹ năng của mình, Mạc Tiểu Nghiêu lập tức triệu hồi cuốn sổ ghi chép thẻ bài, lấy ra tấm thẻ "Đồng phục học sinh dùng một lần" trong màn chơi "Mùa tốt nghiệp". Sau khi kích hoạt, cô lập tức biến thành một nữ sinh cấp ba.

Ngay giây sau, đôi mắt trống rỗng của Phương Kỳ Kỳ sáng lên, giống như giọt nước mắt vừa rồi đã đánh thức ký ức của cô ấy, trùng khớp hoàn toàn với hình ảnh Mạc Tiểu Nghiêu thời cấp ba trước mặt. Cô ấy lao về phía Mạc Tiểu Nghiêu, giống như khi có thể chạm vào Vu Băng, ôm chặt lấy Mạc Tiểu Nghiêu không buông.

"Tiểu Nghiêu... Tiểu Nghiêu... Tiểu Nghiêu, Tiểu Nghiêu, Tiểu Nghiêu, Tiểu Nghiêu!!!"

Tiếng khóc nức nở vừa đau buồn vừa vui mừng của cô gái trẻ vang lên giữa lời kể chuyện chậm rãi của chúa tể Cõi Âm, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người. Ngay cả Tang Tử Thạch đang mải mê chơi game cũng phải bấm nút tạm dừng rồi quay sang nhìn, chưa kể đến Khương Yển đã chia một phần tâm trí để ý đến từ trước.

Thế nhưng Mạc Tiểu Nghiêu không hề để ý đến những điều đó. Giờ phút này, trong mắt cô ngoài Phương Kỳ Kỳ ra thì không còn ai khác.

Nếu đây là phần thưởng mà cô nhận được sau khi liều mạng chiến đấu trong màn chơi, vậy thì cho dù phía trước có khó khăn gian khổ đến đâu, cô cũng không sợ hãi, càng không oán trách bất cứ điều gì.

Bởi vì, cô lại được gặp Kỳ Kỳ.

Đúng là...

Quá tuyệt vời.

Bình Luận (0)
Comment